Bà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và…

Chương 1502: KHÔNG CẦn CHỨNG MINH VỚI NGƯỜI KHÁC

Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Thẩm Lệ cố ý nói tàm tạm là muốn xem thử phản ứng của Cố Tri Dân.Ánh mắt anh thoáng chốc sáng ngời: “Nếu em thích anh có thể nấu cho em ăn mỗi ngày.”Thẩm Lệ bật cười: “Nghĩ hay nhỉ.”Cố Tri Dân cũng cười, bắt đầu ăn bữa sáng.…Cố Tri Dân ăn bữa sáng xong thì phải đến công ty.Anh uống rượu với Giang Dạ Bạch rồi ngủ ở nhà một ngày một đêm, cả ngày hôm qua cũng không đến công ty, còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý.Bận rộn suốt cả một ngày.Hợp đồng của Thẩm Lệ sắp hết hạn, cô bắt đầu chuẩn bị chuyện mở phòng làm việc.Trước kia, ngoài quay phim còn muốn liều mạng kiếm nhiều tiền một chút, muốn chứng minh giá trị của mình, còn muốn chắc chắn lựa chọn của mình là không sai.Sau khi tuổi tác lớn dần, suy nghĩ của Thẩm Lệ cũng dần thay đổi.Chuyện mình muốn làm, chưa bao giờ cần chứng minh với người khác.Chứng minh với người khác là một chuyện không có ý nghĩa, khiến mình hiểu rõ chuyện mình làm là gì mới là quan trọng nhất.Thẩm Lệ tìm hiểu sơ qua một chút tình huống.Buổi chiều bèn hẹn Hạ Diệp Chi cùng đi uống cà phê.Hạ Diệp Chi đến nơi hẹn đúng giờ.“Sắc mặt không tệ nhỉ.” Hạ Diệp Chi vừa thấy cô đã quan sát từ trên xuống dưới.Thẩm Lệ cười cười: “Không tệ cỡ nào cũng không tốt bằng cậu.”Thẩm Lệ nâng cằm nhìn mặt Hạ Diệp Chi.“Nhìn chằm chằm tớ làm gì?” Hạ Diệp Chi thấy Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào mình thì hỏi.“Không biết có phải ảo giác của tớ không, tớ cứ cảm thấy cậu đẹp hơn rất nhiều, làn da cũng đẹp hơn, mặt cũng tròn hơn…” Lúc Thẩm Lệ nói nửa câu sau thì không nhịn được bật cười.Hạ Diệp Chi sờ lên mặt mình: “Rõ ràng như vậy à?”“Hả?” Thẩm Lệ không hiểu ý cô lắm.Hạ Diệp Chi cười: “Gần đây tớ thật sự có béo hơn một chút.”“Béo còn vui vẻ như vậy, là có chuyện tốt gì sao?” Thẩm Lệ thấy vẻ mặt của Hạ Diệp Chi là biết có chuyện.Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên.Hạ Diệp Chi nói cảm ơn, rũ mắt khuấy cà phê một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Tớ có thai rồi.”“Cái gì?” Mất một lúc Thẩm Lệ mới hiểu ra Hạ Diệp Chi nói gì, vui vẻ cầm lấy cà phê trước mặt cô: “Mang thai à, chuyện lớn như vậy… Ầy, cà phê này cậu cũng đừng uống…”“Uống một chút cũng không sao mà…” Hạ Diệp Chi nói xong thì muốn lấy lại.Nhưng Thẩm Lệ không cho, gọi cho cô một ly nước trái cây.Hạ Diệp Chi hơi bất đắc dĩ, đành phải cắn ống hút uống nước trái cây.“Chuyện từ bao giờ vậy? Có phải ông chủ Mạc nhà cậu vui chết đi được luôn không?” Thẩm Lệ chờ mong hỏi.“Anh ấy vẫn chưa biết.” Hạ Diệp Chi cười nói.Có lẽ là người sống hạnh phúc mới không nhịn được mà luôn tươi cười như thế.Hạ Diệp Chi bây giờ chính là vậy, lúc nào cũng ấm áp, cứ tươi cười mãi.“Cậu vẫn chưa nói với anh ta à, chuyện lớn như vậy mà anh ta không biết ư?” Thẩm Lệ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Nếu anh ta biết cậu mang thai, chắc chắn sẽ không cho cậu ra ngoài một mình.”“Mấy tháng rồi?” Thẩm Lệ không nhịn được nhìn xuống bụng Hạ Diệp Chi.“Chắc một tháng, gần đây anh ấy bận quá, nghĩ mấy ngày nữa anh ấy không bận lắm mới cho anh ấy một sự ngạc nhiên, tránh bây giờ anh ấy biết lại không lo làm việc nữa.”Tính tình Mạc Đình Kiên thế nào, Hạ Diệp Chi hiểu rõ nhất.Nếu anh biết cô mang thai, chắc chắn sẽ không thèm quan tâm đến công việc, phải chăm sóc cô trước.Thật ra cô không có yếu ớt như thế, nhưng hình như Mạc Đình Kiên cứ cảm thấy cô làm bằng giấy vậy.

Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Thẩm Lệ cố ý nói tàm tạm là muốn xem thử phản ứng của Cố Tri Dân.Ánh mắt anh thoáng chốc sáng ngời: “Nếu em thích anh có thể nấu cho em ăn mỗi ngày.”Thẩm Lệ bật cười: “Nghĩ hay nhỉ.”Cố Tri Dân cũng cười, bắt đầu ăn bữa sáng.…Cố Tri Dân ăn bữa sáng xong thì phải đến công ty.Anh uống rượu với Giang Dạ Bạch rồi ngủ ở nhà một ngày một đêm, cả ngày hôm qua cũng không đến công ty, còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý.Bận rộn suốt cả một ngày.Hợp đồng của Thẩm Lệ sắp hết hạn, cô bắt đầu chuẩn bị chuyện mở phòng làm việc.Trước kia, ngoài quay phim còn muốn liều mạng kiếm nhiều tiền một chút, muốn chứng minh giá trị của mình, còn muốn chắc chắn lựa chọn của mình là không sai.Sau khi tuổi tác lớn dần, suy nghĩ của Thẩm Lệ cũng dần thay đổi.Chuyện mình muốn làm, chưa bao giờ cần chứng minh với người khác.Chứng minh với người khác là một chuyện không có ý nghĩa, khiến mình hiểu rõ chuyện mình làm là gì mới là quan trọng nhất.Thẩm Lệ tìm hiểu sơ qua một chút tình huống.Buổi chiều bèn hẹn Hạ Diệp Chi cùng đi uống cà phê.Hạ Diệp Chi đến nơi hẹn đúng giờ.“Sắc mặt không tệ nhỉ.” Hạ Diệp Chi vừa thấy cô đã quan sát từ trên xuống dưới.Thẩm Lệ cười cười: “Không tệ cỡ nào cũng không tốt bằng cậu.”Thẩm Lệ nâng cằm nhìn mặt Hạ Diệp Chi.“Nhìn chằm chằm tớ làm gì?” Hạ Diệp Chi thấy Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào mình thì hỏi.“Không biết có phải ảo giác của tớ không, tớ cứ cảm thấy cậu đẹp hơn rất nhiều, làn da cũng đẹp hơn, mặt cũng tròn hơn…” Lúc Thẩm Lệ nói nửa câu sau thì không nhịn được bật cười.Hạ Diệp Chi sờ lên mặt mình: “Rõ ràng như vậy à?”“Hả?” Thẩm Lệ không hiểu ý cô lắm.Hạ Diệp Chi cười: “Gần đây tớ thật sự có béo hơn một chút.”“Béo còn vui vẻ như vậy, là có chuyện tốt gì sao?” Thẩm Lệ thấy vẻ mặt của Hạ Diệp Chi là biết có chuyện.Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên.Hạ Diệp Chi nói cảm ơn, rũ mắt khuấy cà phê một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Tớ có thai rồi.”“Cái gì?” Mất một lúc Thẩm Lệ mới hiểu ra Hạ Diệp Chi nói gì, vui vẻ cầm lấy cà phê trước mặt cô: “Mang thai à, chuyện lớn như vậy… Ầy, cà phê này cậu cũng đừng uống…”“Uống một chút cũng không sao mà…” Hạ Diệp Chi nói xong thì muốn lấy lại.Nhưng Thẩm Lệ không cho, gọi cho cô một ly nước trái cây.Hạ Diệp Chi hơi bất đắc dĩ, đành phải cắn ống hút uống nước trái cây.“Chuyện từ bao giờ vậy? Có phải ông chủ Mạc nhà cậu vui chết đi được luôn không?” Thẩm Lệ chờ mong hỏi.“Anh ấy vẫn chưa biết.” Hạ Diệp Chi cười nói.Có lẽ là người sống hạnh phúc mới không nhịn được mà luôn tươi cười như thế.Hạ Diệp Chi bây giờ chính là vậy, lúc nào cũng ấm áp, cứ tươi cười mãi.“Cậu vẫn chưa nói với anh ta à, chuyện lớn như vậy mà anh ta không biết ư?” Thẩm Lệ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Nếu anh ta biết cậu mang thai, chắc chắn sẽ không cho cậu ra ngoài một mình.”“Mấy tháng rồi?” Thẩm Lệ không nhịn được nhìn xuống bụng Hạ Diệp Chi.“Chắc một tháng, gần đây anh ấy bận quá, nghĩ mấy ngày nữa anh ấy không bận lắm mới cho anh ấy một sự ngạc nhiên, tránh bây giờ anh ấy biết lại không lo làm việc nữa.”Tính tình Mạc Đình Kiên thế nào, Hạ Diệp Chi hiểu rõ nhất.Nếu anh biết cô mang thai, chắc chắn sẽ không thèm quan tâm đến công việc, phải chăm sóc cô trước.Thật ra cô không có yếu ớt như thế, nhưng hình như Mạc Đình Kiên cứ cảm thấy cô làm bằng giấy vậy.

Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Thẩm Lệ cố ý nói tàm tạm là muốn xem thử phản ứng của Cố Tri Dân.Ánh mắt anh thoáng chốc sáng ngời: “Nếu em thích anh có thể nấu cho em ăn mỗi ngày.”Thẩm Lệ bật cười: “Nghĩ hay nhỉ.”Cố Tri Dân cũng cười, bắt đầu ăn bữa sáng.…Cố Tri Dân ăn bữa sáng xong thì phải đến công ty.Anh uống rượu với Giang Dạ Bạch rồi ngủ ở nhà một ngày một đêm, cả ngày hôm qua cũng không đến công ty, còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý.Bận rộn suốt cả một ngày.Hợp đồng của Thẩm Lệ sắp hết hạn, cô bắt đầu chuẩn bị chuyện mở phòng làm việc.Trước kia, ngoài quay phim còn muốn liều mạng kiếm nhiều tiền một chút, muốn chứng minh giá trị của mình, còn muốn chắc chắn lựa chọn của mình là không sai.Sau khi tuổi tác lớn dần, suy nghĩ của Thẩm Lệ cũng dần thay đổi.Chuyện mình muốn làm, chưa bao giờ cần chứng minh với người khác.Chứng minh với người khác là một chuyện không có ý nghĩa, khiến mình hiểu rõ chuyện mình làm là gì mới là quan trọng nhất.Thẩm Lệ tìm hiểu sơ qua một chút tình huống.Buổi chiều bèn hẹn Hạ Diệp Chi cùng đi uống cà phê.Hạ Diệp Chi đến nơi hẹn đúng giờ.“Sắc mặt không tệ nhỉ.” Hạ Diệp Chi vừa thấy cô đã quan sát từ trên xuống dưới.Thẩm Lệ cười cười: “Không tệ cỡ nào cũng không tốt bằng cậu.”Thẩm Lệ nâng cằm nhìn mặt Hạ Diệp Chi.“Nhìn chằm chằm tớ làm gì?” Hạ Diệp Chi thấy Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào mình thì hỏi.“Không biết có phải ảo giác của tớ không, tớ cứ cảm thấy cậu đẹp hơn rất nhiều, làn da cũng đẹp hơn, mặt cũng tròn hơn…” Lúc Thẩm Lệ nói nửa câu sau thì không nhịn được bật cười.Hạ Diệp Chi sờ lên mặt mình: “Rõ ràng như vậy à?”“Hả?” Thẩm Lệ không hiểu ý cô lắm.Hạ Diệp Chi cười: “Gần đây tớ thật sự có béo hơn một chút.”“Béo còn vui vẻ như vậy, là có chuyện tốt gì sao?” Thẩm Lệ thấy vẻ mặt của Hạ Diệp Chi là biết có chuyện.Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên.Hạ Diệp Chi nói cảm ơn, rũ mắt khuấy cà phê một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Tớ có thai rồi.”“Cái gì?” Mất một lúc Thẩm Lệ mới hiểu ra Hạ Diệp Chi nói gì, vui vẻ cầm lấy cà phê trước mặt cô: “Mang thai à, chuyện lớn như vậy… Ầy, cà phê này cậu cũng đừng uống…”“Uống một chút cũng không sao mà…” Hạ Diệp Chi nói xong thì muốn lấy lại.Nhưng Thẩm Lệ không cho, gọi cho cô một ly nước trái cây.Hạ Diệp Chi hơi bất đắc dĩ, đành phải cắn ống hút uống nước trái cây.“Chuyện từ bao giờ vậy? Có phải ông chủ Mạc nhà cậu vui chết đi được luôn không?” Thẩm Lệ chờ mong hỏi.“Anh ấy vẫn chưa biết.” Hạ Diệp Chi cười nói.Có lẽ là người sống hạnh phúc mới không nhịn được mà luôn tươi cười như thế.Hạ Diệp Chi bây giờ chính là vậy, lúc nào cũng ấm áp, cứ tươi cười mãi.“Cậu vẫn chưa nói với anh ta à, chuyện lớn như vậy mà anh ta không biết ư?” Thẩm Lệ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Nếu anh ta biết cậu mang thai, chắc chắn sẽ không cho cậu ra ngoài một mình.”“Mấy tháng rồi?” Thẩm Lệ không nhịn được nhìn xuống bụng Hạ Diệp Chi.“Chắc một tháng, gần đây anh ấy bận quá, nghĩ mấy ngày nữa anh ấy không bận lắm mới cho anh ấy một sự ngạc nhiên, tránh bây giờ anh ấy biết lại không lo làm việc nữa.”Tính tình Mạc Đình Kiên thế nào, Hạ Diệp Chi hiểu rõ nhất.Nếu anh biết cô mang thai, chắc chắn sẽ không thèm quan tâm đến công việc, phải chăm sóc cô trước.Thật ra cô không có yếu ớt như thế, nhưng hình như Mạc Đình Kiên cứ cảm thấy cô làm bằng giấy vậy.

Chương 1502: KHÔNG CẦn CHỨNG MINH VỚI NGƯỜI KHÁC