Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện…
Chương 269
Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… Hơn nữa, hắn đã theo dõi được mấy con mồi, giả vờ như bị bọn họ truy đuổi nên mới chạy thẳng đến đây. "Hai nam một nữ." "Hai chiến sĩ cấp 7, một nữ pháp sư cấp 6." Lâm Lăng đứng trên một gốc cây khổng lồ, thân thể ẩn nấp trong cành lá rậm rạp, phân tích thông tin thu được. Chợt vành tai hắn khẽ động, bình tĩnh nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ trong rừng rậm phía sau, khoảng cách càng ngày càng gần. Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, dễ dàng có thể nhìn thấy ba bóng người nhanh chóng chạy tới từ trong khu rừng. Tuy nói bằng vào thực lực bản thân hắn, đánh bại ba người cũng không khó. Nhưng tình huống này, cũng chỉ có thể giết chết một người trong đó, còn hai người khác rất có thể sẽ nhân cơ hội chạy trốn. Để đảm bảo bắt được tất cả, cần phải sử dụng một chút thủ đoạn. Chỉ chốc lát sau, ba người rốt cục chạy đến gần, thở hồng hộc ngừng lại. "Thân pháp của tên kia cũng rất nhanh, vậy mà lại để hắn ta chuồn đi rồi." Trong đó có một người đàn ông tóc ngắn, tay cầm trường kiếm, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, sắc mặt có chút không cam lòng nhíu mày nói. "Chạy nhanh thì như thế nào, chỉ là một tên nhát gan." Nữ pháp sư là một thiếu nữ áo tím, cắn răng hừ: "Để bổn tiểu thư chạy mệt như vậy, đợi lát nữa nếu bắt được tên kia, nhất định phải chặn đứt gân chân hắn trước, sau đó đoạt Linh phù ấn ký của hắn.” Vừa nói chuyện, trước khuôn ngực ngạo nghễ của nàng cũng hơi phập phồng, đuổi theo lâu như vậy, kết quả lại là một mảng đất trống, làm cho nàng cực kỳ tức giận. "Chặtt gân chân à? Thật tàn nhẫn.” Nghe vậy, đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ nhíu, trong mắt lộ ra một tia lãnh ý. "Dương Tĩnh, ngươi yên tâm, nếu lại bắt được tên kia, tùy ý ngươi xử trí như thế nào cũng được." Bên cạnh, một người đàn ông mũi ưng tự đắc cười, ánh mắt như có như không quét về phía thân thể mềm mại của thiếu nữ áo tím. "Màn chắn càng ngảy càng nhỏ lại, hình như nó sắp tới gần nơi này rồi, chúng ta không thể ở đây tiếp tục ở lại lâu." Người đàn ông cường tráng cầm đầu, dùng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu thật sự tìm không được người vừa rồi, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, tìm kiếm con mồi khác.” "Ừm." Sau khi đạt được sự đồng thuận, cả ba đều gật đầu. Sắp sửa tiếp tục tìm kiếm thì thanh niên mũi ưng lại lúng túng cười: "Đợi ta giải quyết chuyện riêng một chút, các ngươi đến phía trước chờ ta, ta sẽ đuổi theo ngay.” "Thận hư tiểu nhiều, nhanh lên đi!" Thiếu nữ áo tím bày vẻ mặt cao ngạo, liếc mắt nhìn hạ thể của thanh niên mũi ưng, hồn nhiên không có một chút ngượng ngùng. Sau đó nàng và người đàn ông cường tráng kia cùng nhau đi về phía trước. Trong đội, có hai người đã tích lũy được hai tấm Linh phù ấn ký, chỉ có mình thiếu nữ áo tím vẫn như ban đầu. Lúc này chắc chắn nàng đã có chút gấp gáp. Mắt thấy bốn phía không có người, mũi ưng lập tức vòng ra sau cây, nhanh chóng cởi thắt lưng quần ra. Rất nhanh đã có một cột nước vàng nhạt phun ra!
Hơn nữa, hắn đã theo dõi được mấy con mồi, giả vờ như bị bọn họ truy đuổi nên mới chạy thẳng đến đây.
"Hai nam một nữ."
"Hai chiến sĩ cấp 7, một nữ pháp sư cấp 6."
Lâm Lăng đứng trên một gốc cây khổng lồ, thân thể ẩn nấp trong cành lá rậm rạp, phân tích thông tin thu được. Chợt vành tai hắn khẽ động, bình tĩnh nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ trong rừng rậm phía sau, khoảng cách càng ngày càng gần.
Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, dễ dàng có thể nhìn thấy ba bóng người nhanh chóng chạy tới từ trong khu rừng.
Tuy nói bằng vào thực lực bản thân hắn, đánh bại ba người cũng không khó.
Nhưng tình huống này, cũng chỉ có thể giết chết một người trong đó, còn hai người khác rất có thể sẽ nhân cơ hội chạy trốn.
Để đảm bảo bắt được tất cả, cần phải sử dụng một chút thủ đoạn.
Chỉ chốc lát sau, ba người rốt cục chạy đến gần, thở hồng hộc ngừng lại.
"Thân pháp của tên kia cũng rất nhanh, vậy mà lại để hắn ta chuồn đi rồi."
Trong đó có một người đàn ông tóc ngắn, tay cầm trường kiếm, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, sắc mặt có chút không cam lòng nhíu mày nói.
"Chạy nhanh thì như thế nào, chỉ là một tên nhát gan."
Nữ pháp sư là một thiếu nữ áo tím, cắn răng hừ: "Để bổn tiểu thư chạy mệt như vậy, đợi lát nữa nếu bắt được tên kia, nhất định phải chặn đứt gân chân hắn trước, sau đó đoạt Linh phù ấn ký của hắn.”
Vừa nói chuyện, trước khuôn ngực ngạo nghễ của nàng cũng hơi phập phồng, đuổi theo lâu như vậy, kết quả lại là một mảng đất trống, làm cho nàng cực kỳ tức giận.
"Chặtt gân chân à? Thật tàn nhẫn.” Nghe vậy, đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ nhíu, trong mắt lộ ra một tia lãnh ý.
"Dương Tĩnh, ngươi yên tâm, nếu lại bắt được tên kia, tùy ý ngươi xử trí như thế nào cũng được." Bên cạnh, một người đàn ông mũi ưng tự đắc cười, ánh mắt như có như không quét về phía thân thể mềm mại của thiếu nữ áo tím.
"Màn chắn càng ngảy càng nhỏ lại, hình như nó sắp tới gần nơi này rồi, chúng ta không thể ở đây tiếp tục ở lại lâu."
Người đàn ông cường tráng cầm đầu, dùng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu thật sự tìm không được người vừa rồi, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, tìm kiếm con mồi khác.”
"Ừm."
Sau khi đạt được sự đồng thuận, cả ba đều gật đầu.
Sắp sửa tiếp tục tìm kiếm thì thanh niên mũi ưng lại lúng túng cười: "Đợi ta giải quyết chuyện riêng một chút, các ngươi đến phía trước chờ ta, ta sẽ đuổi theo ngay.”
"Thận hư tiểu nhiều, nhanh lên đi!" Thiếu nữ áo tím bày vẻ mặt cao ngạo, liếc mắt nhìn hạ thể của thanh niên mũi ưng, hồn nhiên không có một chút ngượng ngùng.
Sau đó nàng và người đàn ông cường tráng kia cùng nhau đi về phía trước.
Trong đội, có hai người đã tích lũy được hai tấm Linh phù ấn ký, chỉ có mình thiếu nữ áo tím vẫn như ban đầu.
Lúc này chắc chắn nàng đã có chút gấp gáp.
Mắt thấy bốn phía không có người, mũi ưng lập tức vòng ra sau cây, nhanh chóng cởi thắt lưng quần ra. Rất nhanh đã có một cột nước vàng nhạt phun ra!
Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… Hơn nữa, hắn đã theo dõi được mấy con mồi, giả vờ như bị bọn họ truy đuổi nên mới chạy thẳng đến đây. "Hai nam một nữ." "Hai chiến sĩ cấp 7, một nữ pháp sư cấp 6." Lâm Lăng đứng trên một gốc cây khổng lồ, thân thể ẩn nấp trong cành lá rậm rạp, phân tích thông tin thu được. Chợt vành tai hắn khẽ động, bình tĩnh nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ trong rừng rậm phía sau, khoảng cách càng ngày càng gần. Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, dễ dàng có thể nhìn thấy ba bóng người nhanh chóng chạy tới từ trong khu rừng. Tuy nói bằng vào thực lực bản thân hắn, đánh bại ba người cũng không khó. Nhưng tình huống này, cũng chỉ có thể giết chết một người trong đó, còn hai người khác rất có thể sẽ nhân cơ hội chạy trốn. Để đảm bảo bắt được tất cả, cần phải sử dụng một chút thủ đoạn. Chỉ chốc lát sau, ba người rốt cục chạy đến gần, thở hồng hộc ngừng lại. "Thân pháp của tên kia cũng rất nhanh, vậy mà lại để hắn ta chuồn đi rồi." Trong đó có một người đàn ông tóc ngắn, tay cầm trường kiếm, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, sắc mặt có chút không cam lòng nhíu mày nói. "Chạy nhanh thì như thế nào, chỉ là một tên nhát gan." Nữ pháp sư là một thiếu nữ áo tím, cắn răng hừ: "Để bổn tiểu thư chạy mệt như vậy, đợi lát nữa nếu bắt được tên kia, nhất định phải chặn đứt gân chân hắn trước, sau đó đoạt Linh phù ấn ký của hắn.” Vừa nói chuyện, trước khuôn ngực ngạo nghễ của nàng cũng hơi phập phồng, đuổi theo lâu như vậy, kết quả lại là một mảng đất trống, làm cho nàng cực kỳ tức giận. "Chặtt gân chân à? Thật tàn nhẫn.” Nghe vậy, đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ nhíu, trong mắt lộ ra một tia lãnh ý. "Dương Tĩnh, ngươi yên tâm, nếu lại bắt được tên kia, tùy ý ngươi xử trí như thế nào cũng được." Bên cạnh, một người đàn ông mũi ưng tự đắc cười, ánh mắt như có như không quét về phía thân thể mềm mại của thiếu nữ áo tím. "Màn chắn càng ngảy càng nhỏ lại, hình như nó sắp tới gần nơi này rồi, chúng ta không thể ở đây tiếp tục ở lại lâu." Người đàn ông cường tráng cầm đầu, dùng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu thật sự tìm không được người vừa rồi, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, tìm kiếm con mồi khác.” "Ừm." Sau khi đạt được sự đồng thuận, cả ba đều gật đầu. Sắp sửa tiếp tục tìm kiếm thì thanh niên mũi ưng lại lúng túng cười: "Đợi ta giải quyết chuyện riêng một chút, các ngươi đến phía trước chờ ta, ta sẽ đuổi theo ngay.” "Thận hư tiểu nhiều, nhanh lên đi!" Thiếu nữ áo tím bày vẻ mặt cao ngạo, liếc mắt nhìn hạ thể của thanh niên mũi ưng, hồn nhiên không có một chút ngượng ngùng. Sau đó nàng và người đàn ông cường tráng kia cùng nhau đi về phía trước. Trong đội, có hai người đã tích lũy được hai tấm Linh phù ấn ký, chỉ có mình thiếu nữ áo tím vẫn như ban đầu. Lúc này chắc chắn nàng đã có chút gấp gáp. Mắt thấy bốn phía không có người, mũi ưng lập tức vòng ra sau cây, nhanh chóng cởi thắt lưng quần ra. Rất nhanh đã có một cột nước vàng nhạt phun ra!