Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện…
Chương 361
Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… Bởi vậy có thể thấy được, hắn ta đã chiếm thế thượng phong trong lần giao chiến này. Nhìn thấy Lâm Lăng chống đỡ không được, Lữ Thành Thiên không chút tạm ngừng mà liên tục công kích múa may trọng kiếm trong tay. Xẹt xẹt xẹt!!! Mỗi kiếm hắn ta chém ra đều mang theo kiếm thế dày đặc, sắc bén bổ về phía Lâm Lăng! Sau khi Lâm Lăng đứng vững lại, đối mặt với thế công điên cuồng tăng vọt kia, hắn không chút hoang mang mà vận chuyển linh lực trong cơ thể tới cực hạn. Phanh! Phanh! Phanh... Trường thương trong tay hắn múa may quay cuồng, mỗi thế công của đối thủ đều bị hắn thong dong đón được. Cứ như vậy, Lâm Lăng vừa đánh vừa lui, nhìn như thong dong ứng phó, nhưng trên mặt đất khi mỗi bước chân bước qua đều nứt ra vô số vết rạn, nhìn cực kỳ ghê người! Mỗi khi Lâm Lăng lui ra sau một bước thì đã dẫm nát gạch đá dưới chân, có thể đoán ra mỗi một kiếm thế hắn phải ngăn cản có sức mạnh khủng bố đến cỡ nào! Mỗi khi Lữ Thành Thiên ra tay đều giống như mưa rền gió dữ, toàn bộ quá trình không cho Lâm Lăng chút cơ hội thở dốc nào. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, đài chiến đấu này đã trở nên thảm không nỡ nhìn. “Thật đáng sợ, kiếm thế của Lữ Thành Thiên gần như đánh Lâm Lăng không có sức lực chống trả!” “Dựa vào ưu thế này, không đến năm phút là có thể thắng ván này.” “Nhìn không hiểu thì đừng thổi phồng, tuy Lâm Lăng của học viện Thiên Diễn vẫn luôn bị đè đánh, nhưng hắn ngăn cản vững như Thái sơn, gần như không có sơ hở.” “Không sai, thắng bại còn chưa nói rõ được đâu.” Trên quảng trường bên ngoài thành phố Võ Lăng, khán giả nhìn thấy cuộc giao đấu kịch liệt trong quầng sáng hình chiếu thì bắt đầu bàn tán náo nhiệt lên. Đa số những viện sinh trẻ tuổi đều xem trọng Lữ Thành Thiên đang chiếm thế thượng phong, cho rằng phần thắng của đối phương rất lớn. Nhưng các đạo sư có kinh nghiệm thực chiến tương đối phong phú lại phản đối đánh giá này. Bởi vì Lữ Thành Thiên vốn đạt tới cảnh giới đỉnh cao của võ giả cấp 8, có thể xem như nhân tài xuất chúng trong thế hệ cùng tuổi ở phương diện tu luyện kiếm đạo, phát huy ra trình độ này là hết sức bình thường. Nhưng biểu hiện lúc này của Lâm Lăng lại làm bọn họ hơi bất ngờ, dưới tình huống đang ở cảnh giới cấp 8 sơ kỳ - Thua kém hai cấp nhỏ mà hắn vẫn có thể thong dong đón được thế công của Lữ Thành Thiên. Điều này thực sự làm người ta cảm thấy kinh ngạc cảm thán! Dù sao trong ba trận đấu trước, các võ giả cùng cảnh giới với Lữ Thành Thiên đều không tiếp được mười chiêu kiếm của hắn ta thì đã bị vô tình chém chết. Nhưng hiện tại, hai bên đã đánh nhau tới mấy chục hiệp! Cho nên, lúc này mặt ngoài Lâm Lăng nhìn như rơi vào hạ phong, nhưng lại không thể khinh thường khả năng của hắn! “Lâm Lăng, ngươi nhất định phải thắng...” Triệu Ngọc Nhi cảm thấy hơi khẩn trương, nghe tiếng bàn tán xung quanh thì tâm tình trở nên phức tạp. “Chỉ đang cố gắng chống lại.” Nhìn tình hình chiến đấu trong quầng sáng hình chiếu, ông lão đầu trọc cười một tiếng. Ông ta tự tin lắc đầu, nói: “Loại thế công này cũng chỉ hoạt động làm nóng người của Lữ Thành Thiên mà thôi, nếu đây là toàn bộ năng lực của Lâm Lăng thì hắn nhất định sẽ thua.”
Bởi vậy có thể thấy được, hắn ta đã chiếm thế thượng phong trong lần giao chiến này.
Nhìn thấy Lâm Lăng chống đỡ không được, Lữ Thành Thiên không chút tạm ngừng mà liên tục công kích múa may trọng kiếm trong tay.
Xẹt xẹt xẹt!!!
Mỗi kiếm hắn ta chém ra đều mang theo kiếm thế dày đặc, sắc bén bổ về phía Lâm Lăng!
Sau khi Lâm Lăng đứng vững lại, đối mặt với thế công điên cuồng tăng vọt kia, hắn không chút hoang mang mà vận chuyển linh lực trong cơ thể tới cực hạn.
Phanh! Phanh! Phanh...
Trường thương trong tay hắn múa may quay cuồng, mỗi thế công của đối thủ đều bị hắn thong dong đón được.
Cứ như vậy, Lâm Lăng vừa đánh vừa lui, nhìn như thong dong ứng phó, nhưng trên mặt đất khi mỗi bước chân bước qua đều nứt ra vô số vết rạn, nhìn cực kỳ ghê người!
Mỗi khi Lâm Lăng lui ra sau một bước thì đã dẫm nát gạch đá dưới chân, có thể đoán ra mỗi một kiếm thế hắn phải ngăn cản có sức mạnh khủng bố đến cỡ nào!
Mỗi khi Lữ Thành Thiên ra tay đều giống như mưa rền gió dữ, toàn bộ quá trình không cho Lâm Lăng chút cơ hội thở dốc nào.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, đài chiến đấu này đã trở nên thảm không nỡ nhìn.
“Thật đáng sợ, kiếm thế của Lữ Thành Thiên gần như đánh Lâm Lăng không có sức lực chống trả!”
“Dựa vào ưu thế này, không đến năm phút là có thể thắng ván này.”
“Nhìn không hiểu thì đừng thổi phồng, tuy Lâm Lăng của học viện Thiên Diễn vẫn luôn bị đè đánh, nhưng hắn ngăn cản vững như Thái sơn, gần như không có sơ hở.”
“Không sai, thắng bại còn chưa nói rõ được đâu.”
Trên quảng trường bên ngoài thành phố Võ Lăng, khán giả nhìn thấy cuộc giao đấu kịch liệt trong quầng sáng hình chiếu thì bắt đầu bàn tán náo nhiệt lên.
Đa số những viện sinh trẻ tuổi đều xem trọng Lữ Thành Thiên đang chiếm thế thượng phong, cho rằng phần thắng của đối phương rất lớn.
Nhưng các đạo sư có kinh nghiệm thực chiến tương đối phong phú lại phản đối đánh giá này. Bởi vì Lữ Thành Thiên vốn đạt tới cảnh giới đỉnh cao của võ giả cấp 8, có thể xem như nhân tài xuất chúng trong thế hệ cùng tuổi ở phương diện tu luyện kiếm đạo, phát huy ra trình độ này là hết sức bình thường.
Nhưng biểu hiện lúc này của Lâm Lăng lại làm bọn họ hơi bất ngờ, dưới tình huống đang ở cảnh giới cấp 8 sơ kỳ - Thua kém hai cấp nhỏ mà hắn vẫn có thể thong dong đón được thế công của Lữ Thành Thiên.
Điều này thực sự làm người ta cảm thấy kinh ngạc cảm thán!
Dù sao trong ba trận đấu trước, các võ giả cùng cảnh giới với Lữ Thành Thiên đều không tiếp được mười chiêu kiếm của hắn ta thì đã bị vô tình chém chết.
Nhưng hiện tại, hai bên đã đánh nhau tới mấy chục hiệp!
Cho nên, lúc này mặt ngoài Lâm Lăng nhìn như rơi vào hạ phong, nhưng lại không thể khinh thường khả năng của hắn!
“Lâm Lăng, ngươi nhất định phải thắng...” Triệu Ngọc Nhi cảm thấy hơi khẩn trương, nghe tiếng bàn tán xung quanh thì tâm tình trở nên phức tạp.
“Chỉ đang cố gắng chống lại.” Nhìn tình hình chiến đấu trong quầng sáng hình chiếu, ông lão đầu trọc cười một tiếng.
Ông ta tự tin lắc đầu, nói: “Loại thế công này cũng chỉ hoạt động làm nóng người của Lữ Thành Thiên mà thôi, nếu đây là toàn bộ năng lực của Lâm Lăng thì hắn nhất định sẽ thua.”
Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… Bởi vậy có thể thấy được, hắn ta đã chiếm thế thượng phong trong lần giao chiến này. Nhìn thấy Lâm Lăng chống đỡ không được, Lữ Thành Thiên không chút tạm ngừng mà liên tục công kích múa may trọng kiếm trong tay. Xẹt xẹt xẹt!!! Mỗi kiếm hắn ta chém ra đều mang theo kiếm thế dày đặc, sắc bén bổ về phía Lâm Lăng! Sau khi Lâm Lăng đứng vững lại, đối mặt với thế công điên cuồng tăng vọt kia, hắn không chút hoang mang mà vận chuyển linh lực trong cơ thể tới cực hạn. Phanh! Phanh! Phanh... Trường thương trong tay hắn múa may quay cuồng, mỗi thế công của đối thủ đều bị hắn thong dong đón được. Cứ như vậy, Lâm Lăng vừa đánh vừa lui, nhìn như thong dong ứng phó, nhưng trên mặt đất khi mỗi bước chân bước qua đều nứt ra vô số vết rạn, nhìn cực kỳ ghê người! Mỗi khi Lâm Lăng lui ra sau một bước thì đã dẫm nát gạch đá dưới chân, có thể đoán ra mỗi một kiếm thế hắn phải ngăn cản có sức mạnh khủng bố đến cỡ nào! Mỗi khi Lữ Thành Thiên ra tay đều giống như mưa rền gió dữ, toàn bộ quá trình không cho Lâm Lăng chút cơ hội thở dốc nào. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, đài chiến đấu này đã trở nên thảm không nỡ nhìn. “Thật đáng sợ, kiếm thế của Lữ Thành Thiên gần như đánh Lâm Lăng không có sức lực chống trả!” “Dựa vào ưu thế này, không đến năm phút là có thể thắng ván này.” “Nhìn không hiểu thì đừng thổi phồng, tuy Lâm Lăng của học viện Thiên Diễn vẫn luôn bị đè đánh, nhưng hắn ngăn cản vững như Thái sơn, gần như không có sơ hở.” “Không sai, thắng bại còn chưa nói rõ được đâu.” Trên quảng trường bên ngoài thành phố Võ Lăng, khán giả nhìn thấy cuộc giao đấu kịch liệt trong quầng sáng hình chiếu thì bắt đầu bàn tán náo nhiệt lên. Đa số những viện sinh trẻ tuổi đều xem trọng Lữ Thành Thiên đang chiếm thế thượng phong, cho rằng phần thắng của đối phương rất lớn. Nhưng các đạo sư có kinh nghiệm thực chiến tương đối phong phú lại phản đối đánh giá này. Bởi vì Lữ Thành Thiên vốn đạt tới cảnh giới đỉnh cao của võ giả cấp 8, có thể xem như nhân tài xuất chúng trong thế hệ cùng tuổi ở phương diện tu luyện kiếm đạo, phát huy ra trình độ này là hết sức bình thường. Nhưng biểu hiện lúc này của Lâm Lăng lại làm bọn họ hơi bất ngờ, dưới tình huống đang ở cảnh giới cấp 8 sơ kỳ - Thua kém hai cấp nhỏ mà hắn vẫn có thể thong dong đón được thế công của Lữ Thành Thiên. Điều này thực sự làm người ta cảm thấy kinh ngạc cảm thán! Dù sao trong ba trận đấu trước, các võ giả cùng cảnh giới với Lữ Thành Thiên đều không tiếp được mười chiêu kiếm của hắn ta thì đã bị vô tình chém chết. Nhưng hiện tại, hai bên đã đánh nhau tới mấy chục hiệp! Cho nên, lúc này mặt ngoài Lâm Lăng nhìn như rơi vào hạ phong, nhưng lại không thể khinh thường khả năng của hắn! “Lâm Lăng, ngươi nhất định phải thắng...” Triệu Ngọc Nhi cảm thấy hơi khẩn trương, nghe tiếng bàn tán xung quanh thì tâm tình trở nên phức tạp. “Chỉ đang cố gắng chống lại.” Nhìn tình hình chiến đấu trong quầng sáng hình chiếu, ông lão đầu trọc cười một tiếng. Ông ta tự tin lắc đầu, nói: “Loại thế công này cũng chỉ hoạt động làm nóng người của Lữ Thành Thiên mà thôi, nếu đây là toàn bộ năng lực của Lâm Lăng thì hắn nhất định sẽ thua.”