Tác giả:

Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện…

Chương 380

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bề ngoài thì giống như giếng cổ không động tĩnh, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng: “Lâm Lăng, bốn huynh đệ các ngươi tí nữa nếu đánh được những tên viện sinh của học viện Võ Lăng gần chết mới thôi thì lão phu nhất định sẽ trọng thưởng!”   Lúc này, trong thông đạo tối tăm, Lâm Lăng chậm rãi bước đi không chút vội vàng. Ba người Tần Vũ bọn họ cũng thế.  Tất nhiên không biết, học viện Thiên Diễn của bọn họ ở bên ngoài đã phải chịu những sỉ nhục gì!  Cứ đi như vậy, cuối cùng Lâm Lăng đã đi đến điểm cuối cùng của thông đạo.  Quét qua cổng, một đài chiến đấu vô cùng lớn xuất hiện ở bên trong tầm mắt.  Có điều, đài chiến đấu này không phải loại bi đóng kín như trước đây mà là đài chiến lộ thiên.  Đưa mắt nhìn qua, cả vùng đất rộng lớn xung quanh đều đang nhìn xuống.  Lâm Lăng phát hiện, vị trí của hắn lúc này đã đứng ở giữa khu vực, giống như là sườn núi.   Mọi khoảng cách xung quanh đều treo một cái đài chiến đấu trên không.  Các vị trí đều không phải là tất cả các đường thẳng song song, phần trên phần dưới được phân chia sai.  Trong phạm vi này, nếu nó quay tròn xung quanh một vòng thì số lượng đài chiến đấu vừa đủ hai mươi, tương ứng với hai mươi thí sinh dự thi.  “Mỗi người một đài thì đánh kiểu gì?”  Lâm Lăng nhìn xung quanh, khó hiểu.  Sau đó, xung quanh các trận địa liên tục xuất hiện bóng người.  Sau khoảng thời gian vui mừng ngắn ngủi, mọi người hiển nhiên cũng nhận ra, tất cả đều cảm thấy khó hiểu.  Thời gian trôi qua từng phút một. Hai mươi thí sinh tham dự chiến đấu đều tập hợp lại ở đây.  “Đầu tiên, chúc mừng các vị, được thăng hạng vào danh sách top 20.”  Ngay sau đó, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên từ khoảng không.  Âm thanh này, Lâm Lăng cũng không xa lạ gì, chính là người đàn ông tóc bạc phụ trách cuộc thi Bách Viện này, Vệ Bình.  “Cuộc thi tiếp theo, để đảm bảo tính công bằng sẽ sử dụng hình thức sàng lọc ngẫu nhiên.”  “Đối thủ lựa chọn ngẫu nhiên mạnh hay yếu, đều tùy thuộc vào vận may của từng người”  Âm thanh bình tĩnh của người đàn ông tóc bạc quanh quẩn ở bên tai hai mươi người dự thi”  “Cái này ta phải nhắc lại, thứ tự tất nhiên là quan trọng, nhưng Điện Tông chọn lựa nhân tài, đều không dựa vào thứ hạng mà dựa vào năng lực phát huy của từng người ở trong trận chiến.”  “Cạnh tranh mười vị trí đứng đầu, lập tức bắt đầu.”  Âm thanh của người đàn ông

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bề ngoài thì giống như giếng cổ không động tĩnh, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng: “Lâm Lăng, bốn huynh đệ các ngươi tí nữa nếu đánh được những tên viện sinh của học viện Võ Lăng gần chết mới thôi thì lão phu nhất định sẽ trọng thưởng!”   

Lúc này, trong thông đạo tối tăm, Lâm Lăng chậm rãi bước đi không chút vội vàng. Ba người Tần Vũ bọn họ cũng thế.  

Tất nhiên không biết, học viện Thiên Diễn của bọn họ ở bên ngoài đã phải chịu những sỉ nhục gì!  

Cứ đi như vậy, cuối cùng Lâm Lăng đã đi đến điểm cuối cùng của thông đạo.  

Quét qua cổng, một đài chiến đấu vô cùng lớn xuất hiện ở bên trong tầm mắt.  

Có điều, đài chiến đấu này không phải loại bi đóng kín như trước đây mà là đài chiến lộ thiên.  

Đưa mắt nhìn qua, cả vùng đất rộng lớn xung quanh đều đang nhìn xuống.  

Lâm Lăng phát hiện, vị trí của hắn lúc này đã đứng ở giữa khu vực, giống như là sườn núi.   

Mọi khoảng cách xung quanh đều treo một cái đài chiến đấu trên không.  

Các vị trí đều không phải là tất cả các đường thẳng song song, phần trên phần dưới được phân chia sai.  

Trong phạm vi này, nếu nó quay tròn xung quanh một vòng thì số lượng đài chiến đấu vừa đủ hai mươi, tương ứng với hai mươi thí sinh dự thi.  

“Mỗi người một đài thì đánh kiểu gì?”  

Lâm Lăng nhìn xung quanh, khó hiểu.  

Sau đó, xung quanh các trận địa liên tục xuất hiện bóng người.  

Sau khoảng thời gian vui mừng ngắn ngủi, mọi người hiển nhiên cũng nhận ra, tất cả đều cảm thấy khó hiểu.  

Thời gian trôi qua từng phút một. Hai mươi thí sinh tham dự chiến đấu đều tập hợp lại ở đây.  

“Đầu tiên, chúc mừng các vị, được thăng hạng vào danh sách top 20.”  

Ngay sau đó, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên từ khoảng không.  

Âm thanh này, Lâm Lăng cũng không xa lạ gì, chính là người đàn ông tóc bạc phụ trách cuộc thi Bách Viện này, Vệ Bình.  

“Cuộc thi tiếp theo, để đảm bảo tính công bằng sẽ sử dụng hình thức sàng lọc ngẫu nhiên.”  

“Đối thủ lựa chọn ngẫu nhiên mạnh hay yếu, đều tùy thuộc vào vận may của từng người”  

Âm thanh bình tĩnh của người đàn ông tóc bạc quanh quẩn ở bên tai hai mươi người dự thi”  

“Cái này ta phải nhắc lại, thứ tự tất nhiên là quan trọng, nhưng Điện Tông chọn lựa nhân tài, đều không dựa vào thứ hạng mà dựa vào năng lực phát huy của từng người ở trong trận chiến.”  

“Cạnh tranh mười vị trí đứng đầu, lập tức bắt đầu.”  

Âm thanh của người đàn ông

Image removed.

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bề ngoài thì giống như giếng cổ không động tĩnh, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng: “Lâm Lăng, bốn huynh đệ các ngươi tí nữa nếu đánh được những tên viện sinh của học viện Võ Lăng gần chết mới thôi thì lão phu nhất định sẽ trọng thưởng!”   Lúc này, trong thông đạo tối tăm, Lâm Lăng chậm rãi bước đi không chút vội vàng. Ba người Tần Vũ bọn họ cũng thế.  Tất nhiên không biết, học viện Thiên Diễn của bọn họ ở bên ngoài đã phải chịu những sỉ nhục gì!  Cứ đi như vậy, cuối cùng Lâm Lăng đã đi đến điểm cuối cùng của thông đạo.  Quét qua cổng, một đài chiến đấu vô cùng lớn xuất hiện ở bên trong tầm mắt.  Có điều, đài chiến đấu này không phải loại bi đóng kín như trước đây mà là đài chiến lộ thiên.  Đưa mắt nhìn qua, cả vùng đất rộng lớn xung quanh đều đang nhìn xuống.  Lâm Lăng phát hiện, vị trí của hắn lúc này đã đứng ở giữa khu vực, giống như là sườn núi.   Mọi khoảng cách xung quanh đều treo một cái đài chiến đấu trên không.  Các vị trí đều không phải là tất cả các đường thẳng song song, phần trên phần dưới được phân chia sai.  Trong phạm vi này, nếu nó quay tròn xung quanh một vòng thì số lượng đài chiến đấu vừa đủ hai mươi, tương ứng với hai mươi thí sinh dự thi.  “Mỗi người một đài thì đánh kiểu gì?”  Lâm Lăng nhìn xung quanh, khó hiểu.  Sau đó, xung quanh các trận địa liên tục xuất hiện bóng người.  Sau khoảng thời gian vui mừng ngắn ngủi, mọi người hiển nhiên cũng nhận ra, tất cả đều cảm thấy khó hiểu.  Thời gian trôi qua từng phút một. Hai mươi thí sinh tham dự chiến đấu đều tập hợp lại ở đây.  “Đầu tiên, chúc mừng các vị, được thăng hạng vào danh sách top 20.”  Ngay sau đó, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên từ khoảng không.  Âm thanh này, Lâm Lăng cũng không xa lạ gì, chính là người đàn ông tóc bạc phụ trách cuộc thi Bách Viện này, Vệ Bình.  “Cuộc thi tiếp theo, để đảm bảo tính công bằng sẽ sử dụng hình thức sàng lọc ngẫu nhiên.”  “Đối thủ lựa chọn ngẫu nhiên mạnh hay yếu, đều tùy thuộc vào vận may của từng người”  Âm thanh bình tĩnh của người đàn ông tóc bạc quanh quẩn ở bên tai hai mươi người dự thi”  “Cái này ta phải nhắc lại, thứ tự tất nhiên là quan trọng, nhưng Điện Tông chọn lựa nhân tài, đều không dựa vào thứ hạng mà dựa vào năng lực phát huy của từng người ở trong trận chiến.”  “Cạnh tranh mười vị trí đứng đầu, lập tức bắt đầu.”  Âm thanh của người đàn ông

Chương 380