Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện…
Chương 829
Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… Bởi vì bốn người trước mắt, chính là ba huynh đệ của hắn và Lôi Oánh Oánh. “Lão đại!” Lúc này Lâm Lăng còn đeo mặt nạ và mặc trang phục của Chấp Sự Huyết Bào, nhìn vô cùng thần bí, nhưng nhờ vòng xoáy Luân Hồi ở hai mắt giúp đám người Tần Vũ lập tức nhận ra hắn. Lão đại? Chẳng lẽ hắn là... Ở bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp của Lôi Oánh Oánh hơi dao động, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Lăng. Người thần bí này, chẳng lẽ chính là Lâm Lăng ca ca kia? Trong lòng thầm đoán, hai mắt Lôi Oánh Oánh nhất thời sáng ngời lên, đôi mắt to sáng như sao, chớp chớp nhìn Lâm Lăng. Cho tới nay, nàng vẫn vô cùng tò mò về Lâm Lăng. Nhất là sau khi nghe được đủ loại tin đồn về hắn, lòng hiếu kỳ này của nàng càng thêm bành trướng hơn. Nhưng sư phụ cực kỳ nghiêm khắc đối với nàng, mỗi ngày không làm gì ngoài tu luyện, căn bản là không có thời gian tự do làm việc riêng. Dẫn đến trong khoảng thời gian ở Điện Tông, nàng không chỉ không cách nào gặp mặt ca ca, mà ngay cả ba vị nghĩa ca thường xuyên được nhắc tới cũng không có thời gian đi ra mắt làm quen. Cũng may, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy... "Thì ra huynh chính là Lâm Lăng ca ca, chẳng trách vừa huynh rồi biết tên của ta." Lôi Oánh Oánh nhẹ nhàng bước chân, đi tới trước mặt Lâm Lăng, vẻ mặt mừng rỡ cảm kích nói: "Cám ơn huynh.” Ánh mắt Lâm Lăng chuyển hướng về phía Lôi Oánh Oánh, mỉm cười nói: "Lôi Mông là nghĩa đệ của ta, theo lý thì ngươi cũng là muội muội của ta, giữa huynh muội, không cần nói cám ơn.” Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại giống như một tảng đá rơi vào mặt nước bình tĩnh, trong nháy mắt, trái tim Lôi Oánh Oánh tựa như bị dòng điện chạy xẹt ngang. Ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt Lâm Lăng, do hắn đeo mặt nạ nên chỉ có mỗi đôi mắt là lộ ra. Kiên định, ưu thương, lạnh lùng... Khó có thể tưởng tượng, ánh mắt của một người lại có thể phức tạp như vậy. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đại diện cho sự dao động của tâm trí bên trong. Khi chăm chú nhìn vào đó, Lôi Oánh Oánh nhất thời có chút hoảng hốt, dường như nàng có thể nhìn ra được khoảng thời gian gập ghềnh mấy năm nay của Lâm Lăng. "Lâm Lăng ca ca, ta có thể nhìn mặt của huynh không?" Trong lòng vừa nghĩ đến đây, Lôi Oánh Oánh nhịn không được mà hỏi thẳng. "Nhưng mà nếu huynh không muốn cũng không sao." Sau đó nàng chợt nhớ tới thân phận đặc biệt hiện tại của Lâm Lăng, lúc này mới cười khanh khách, tỏ vẻ mình cũng không thèm để ý lắm. "Đều là người một nhà cả, không có gì." Lâm Lăng lạnh nhạt cười. Nhưng mà, ngay khi hắn đang muốn tháo mặt nạ ra, huyết lệnh bài trong không gian trữ vật đột nhiên tự mình bay vút ra, lơ lửng trước người Lâm Lăng. “Tất cả Chấp Sự Huyết Bào lập tức tập hợp tại phía tây bắc của di tích Viễn Cổ, chuẩn bị nghênh chiến với ngoại tộc!” Ngay sau đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu Lâm Lăng. Giọng nói này, chính là đội trưởng Chấp Sự Huyết Bào lúc trước.
Bởi vì bốn người trước mắt, chính là ba huynh đệ của hắn và Lôi Oánh Oánh.
“Lão đại!”
Lúc này Lâm Lăng còn đeo mặt nạ và mặc trang phục của Chấp Sự Huyết Bào, nhìn vô cùng thần bí, nhưng nhờ vòng xoáy Luân Hồi ở hai mắt giúp đám người Tần Vũ lập tức nhận ra hắn.
Lão đại?
Chẳng lẽ hắn là...
Ở bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp của Lôi Oánh Oánh hơi dao động, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Người thần bí này, chẳng lẽ chính là Lâm Lăng ca ca kia?
Trong lòng thầm đoán, hai mắt Lôi Oánh Oánh nhất thời sáng ngời lên, đôi mắt to sáng như sao, chớp chớp nhìn Lâm Lăng.
Cho tới nay, nàng vẫn vô cùng tò mò về Lâm Lăng.
Nhất là sau khi nghe được đủ loại tin đồn về hắn, lòng hiếu kỳ này của nàng càng thêm bành trướng hơn. Nhưng sư phụ cực kỳ nghiêm khắc đối với nàng, mỗi ngày không làm gì ngoài tu luyện, căn bản là không có thời gian tự do làm việc riêng.
Dẫn đến trong khoảng thời gian ở Điện Tông, nàng không chỉ không cách nào gặp mặt ca ca, mà ngay cả ba vị nghĩa ca thường xuyên được nhắc tới cũng không có thời gian đi ra mắt làm quen.
Cũng may, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy...
"Thì ra huynh chính là Lâm Lăng ca ca, chẳng trách vừa huynh rồi biết tên của ta."
Lôi Oánh Oánh nhẹ nhàng bước chân, đi tới trước mặt Lâm Lăng, vẻ mặt mừng rỡ cảm kích nói: "Cám ơn huynh.”
Ánh mắt Lâm Lăng chuyển hướng về phía Lôi Oánh Oánh, mỉm cười nói: "Lôi Mông là nghĩa đệ của ta, theo lý thì ngươi cũng là muội muội của ta, giữa huynh muội, không cần nói cám ơn.”
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại giống như một tảng đá rơi vào mặt nước bình tĩnh, trong nháy mắt, trái tim Lôi Oánh Oánh tựa như bị dòng điện chạy xẹt ngang.
Ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt Lâm Lăng, do hắn đeo mặt nạ nên chỉ có mỗi đôi mắt là lộ ra.
Kiên định, ưu thương, lạnh lùng...
Khó có thể tưởng tượng, ánh mắt của một người lại có thể phức tạp như vậy. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đại diện cho sự dao động của tâm trí bên trong.
Khi chăm chú nhìn vào đó, Lôi Oánh Oánh nhất thời có chút hoảng hốt, dường như nàng có thể nhìn ra được khoảng thời gian gập ghềnh mấy năm nay của Lâm Lăng.
"Lâm Lăng ca ca, ta có thể nhìn mặt của huynh không?" Trong lòng vừa nghĩ đến đây, Lôi Oánh Oánh nhịn không được mà hỏi thẳng.
"Nhưng mà nếu huynh không muốn cũng không sao."
Sau đó nàng chợt nhớ tới thân phận đặc biệt hiện tại của Lâm Lăng, lúc này mới cười khanh khách, tỏ vẻ mình cũng không thèm để ý lắm.
"Đều là người một nhà cả, không có gì." Lâm Lăng lạnh nhạt cười.
Nhưng mà, ngay khi hắn đang muốn tháo mặt nạ ra, huyết lệnh bài trong không gian trữ vật đột nhiên tự mình bay vút ra, lơ lửng trước người Lâm Lăng.
“Tất cả Chấp Sự Huyết Bào lập tức tập hợp tại phía tây bắc của di tích Viễn Cổ, chuẩn bị nghênh chiến với ngoại tộc!”
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu Lâm Lăng. Giọng nói này, chính là đội trưởng Chấp Sự Huyết Bào lúc trước.
Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… Bởi vì bốn người trước mắt, chính là ba huynh đệ của hắn và Lôi Oánh Oánh. “Lão đại!” Lúc này Lâm Lăng còn đeo mặt nạ và mặc trang phục của Chấp Sự Huyết Bào, nhìn vô cùng thần bí, nhưng nhờ vòng xoáy Luân Hồi ở hai mắt giúp đám người Tần Vũ lập tức nhận ra hắn. Lão đại? Chẳng lẽ hắn là... Ở bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp của Lôi Oánh Oánh hơi dao động, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Lăng. Người thần bí này, chẳng lẽ chính là Lâm Lăng ca ca kia? Trong lòng thầm đoán, hai mắt Lôi Oánh Oánh nhất thời sáng ngời lên, đôi mắt to sáng như sao, chớp chớp nhìn Lâm Lăng. Cho tới nay, nàng vẫn vô cùng tò mò về Lâm Lăng. Nhất là sau khi nghe được đủ loại tin đồn về hắn, lòng hiếu kỳ này của nàng càng thêm bành trướng hơn. Nhưng sư phụ cực kỳ nghiêm khắc đối với nàng, mỗi ngày không làm gì ngoài tu luyện, căn bản là không có thời gian tự do làm việc riêng. Dẫn đến trong khoảng thời gian ở Điện Tông, nàng không chỉ không cách nào gặp mặt ca ca, mà ngay cả ba vị nghĩa ca thường xuyên được nhắc tới cũng không có thời gian đi ra mắt làm quen. Cũng may, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy... "Thì ra huynh chính là Lâm Lăng ca ca, chẳng trách vừa huynh rồi biết tên của ta." Lôi Oánh Oánh nhẹ nhàng bước chân, đi tới trước mặt Lâm Lăng, vẻ mặt mừng rỡ cảm kích nói: "Cám ơn huynh.” Ánh mắt Lâm Lăng chuyển hướng về phía Lôi Oánh Oánh, mỉm cười nói: "Lôi Mông là nghĩa đệ của ta, theo lý thì ngươi cũng là muội muội của ta, giữa huynh muội, không cần nói cám ơn.” Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại giống như một tảng đá rơi vào mặt nước bình tĩnh, trong nháy mắt, trái tim Lôi Oánh Oánh tựa như bị dòng điện chạy xẹt ngang. Ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt Lâm Lăng, do hắn đeo mặt nạ nên chỉ có mỗi đôi mắt là lộ ra. Kiên định, ưu thương, lạnh lùng... Khó có thể tưởng tượng, ánh mắt của một người lại có thể phức tạp như vậy. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đại diện cho sự dao động của tâm trí bên trong. Khi chăm chú nhìn vào đó, Lôi Oánh Oánh nhất thời có chút hoảng hốt, dường như nàng có thể nhìn ra được khoảng thời gian gập ghềnh mấy năm nay của Lâm Lăng. "Lâm Lăng ca ca, ta có thể nhìn mặt của huynh không?" Trong lòng vừa nghĩ đến đây, Lôi Oánh Oánh nhịn không được mà hỏi thẳng. "Nhưng mà nếu huynh không muốn cũng không sao." Sau đó nàng chợt nhớ tới thân phận đặc biệt hiện tại của Lâm Lăng, lúc này mới cười khanh khách, tỏ vẻ mình cũng không thèm để ý lắm. "Đều là người một nhà cả, không có gì." Lâm Lăng lạnh nhạt cười. Nhưng mà, ngay khi hắn đang muốn tháo mặt nạ ra, huyết lệnh bài trong không gian trữ vật đột nhiên tự mình bay vút ra, lơ lửng trước người Lâm Lăng. “Tất cả Chấp Sự Huyết Bào lập tức tập hợp tại phía tây bắc của di tích Viễn Cổ, chuẩn bị nghênh chiến với ngoại tộc!” Ngay sau đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu Lâm Lăng. Giọng nói này, chính là đội trưởng Chấp Sự Huyết Bào lúc trước.