Tác giả:

Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện…

Chương 975

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… Tiểu tử này thật sự lời sặc máu còn gì, có lẽ tài sản kếch xù này cũng đủ để tổ chức thích khách của hắn ta tiêu hao một thời gian rất dài.  Lâm Lăng lập tức không khách sáo, thậm chí còn kêu mười mấy bình rượu ngon, chuẩn bị đóng gói mang đi.  Đến lúc đó nếu may mắn trở về, còn có thể khoe khoang với bọn Cổ Vân Nhạc, đây chính là rượu ngon cổ xưa đến từ vạn năm trước!  “Trần Tấn ca ca, nghe nói quán rượu này rất đặc sắc, không chỉ có món ngon mà còn có nhạc để nghe.”  Đợi đến khi bọn Lâm Lăng uống ba vòng rượu thì Trần Hân đã kéo cánh tay Trần Tấn xuất hiện ở cửa quán rượu.  “Hắn cũng đến đây.”  Ánh mắt lạnh nhạt của Trần Tấn nhìn quét qua, lập tức dừng lại trên người Lâm Lăng.  “Người tên ‘Trần Tấn’ kia cũng tới, đêm nay thật khó được!” Vị trí của Cổ Hướng Dương ngồi hướng mặt ra cửa, lúc ngước mắt trùng hợp thấy được Trần Tấn.  Nghe vậy, Lâm Lăng quay đầu nhìn lại, ánh mắt biến ảo, nói với Cổ Hướng Dương bên cạnh: “Kêu hắn lại đây uống ly rượu.”  “Được.”  Cổ Hướng Dương không chút do dự mà gật đầu, sau đó lớn giọng nói như ông chủ nhà giàu: “Trần huynh, không ngại thì lại đây cùng nhau uống ly đi.”  Tiếng kêu này khiến khách khứa ở đây sôi nổi chuyển mắt nhìn qua, đôi mắt lập tức sáng ngời.  Đặc biệt là chưởng quầy của quán rượu đã đầy mặt cảnh xuân, cười đến mức không khép miệng được. Không ngờ hai ngôi sao sáng mới mọc của Cửu Huyền Tông đều tề tụ ở đây vào đêm nay, thật sự là quá vẻ vang cho quán rượu của ông ta!  “Ca ca, muốn qua đi sao?” Nghe lời mời, Trần Hân quay lại nhìn Trần Tấn và hỏi ý kiến.  “Có người mời khách, tất nhiên không thể tốt hơn.” Khóe miệng Trần Tấn nhếch lên, sau đó nắm tay muội muội, không chút kiêng kỵ mà bay thẳng đến bàn của Lâm Lăng.  “Thật phong phú!”  Khi đi đến trước bàn, nhìn thấy món ngon đầy bàn kia, cái miệng nhỏ anh đào của Trần Hân hơi há ra, không khỏi kinh ngạc trước mức độ xa xỉ của đám người Lâm Lăng.  Nàng ta cảm thấy lần này được mời, quả thật là có lộc ăn.  “Đừng khách sáo, không đủ thì kêu thêm một ít.” Lôi Bằng thân thiện cười nói.  “Đủ rồi đủ rồi.” Trần Hân vội vàng gật gật đầu.  “Đa tạ chiêu đãi.”  Trần Tấn rất thản nhiên mà ngồi xuống, sau đó nâng một ly rượu đã được rót đầy, kính cẩn mời đám người Lâm Lăng.  “Khách sáo.” Lâm Lăng và Cổ Hướng Dương cũng nâng chén cùng uống.  Không khí hai bên cũng không xuất hiện cọ xát hay xung đột gì.  “Ta có một câu hỏi, không biết ngươi có để tâm hay không?” Sau khi mấy chén vào bụng, Trần Tấn đột nhiên nhìn về phía Lâm Lăng, lạnh nhạt cất tiếng nói.Bên trong quán rượu.  Lâm Lăng đang giơ ly rượu lên miệng thì chợt dừng lại.  Cổ Hướng Dương và Lôi Bằng cũng cảm thấy tò mò về lời nói đột ngột của Trần Tấn.  "Chuyện gì?" 

Tiểu tử này thật sự lời sặc máu còn gì, có lẽ tài sản kếch xù này cũng đủ để tổ chức thích khách của hắn ta tiêu hao một thời gian rất dài.  

Lâm Lăng lập tức không khách sáo, thậm chí còn kêu mười mấy bình rượu ngon, chuẩn bị đóng gói mang đi.  

Đến lúc đó nếu may mắn trở về, còn có thể khoe khoang với bọn Cổ Vân Nhạc, đây chính là rượu ngon cổ xưa đến từ vạn năm trước!  

“Trần Tấn ca ca, nghe nói quán rượu này rất đặc sắc, không chỉ có món ngon mà còn có nhạc để nghe.”  

Đợi đến khi bọn Lâm Lăng uống ba vòng rượu thì Trần Hân đã kéo cánh tay Trần Tấn xuất hiện ở cửa quán rượu.  

“Hắn cũng đến đây.”  

Ánh mắt lạnh nhạt của Trần Tấn nhìn quét qua, lập tức dừng lại trên người Lâm Lăng.  

“Người tên ‘Trần Tấn’ kia cũng tới, đêm nay thật khó được!” Vị trí của Cổ Hướng Dương ngồi hướng mặt ra cửa, lúc ngước mắt trùng hợp thấy được Trần Tấn.  

Nghe vậy, Lâm Lăng quay đầu nhìn lại, ánh mắt biến ảo, nói với Cổ Hướng Dương bên cạnh: “Kêu hắn lại đây uống ly rượu.”  

“Được.”  

Cổ Hướng Dương không chút do dự mà gật đầu, sau đó lớn giọng nói như ông chủ nhà giàu: “Trần huynh, không ngại thì lại đây cùng nhau uống ly đi.”  

Tiếng kêu này khiến khách khứa ở đây sôi nổi chuyển mắt nhìn qua, đôi mắt lập tức sáng ngời.  

Đặc biệt là chưởng quầy của quán rượu đã đầy mặt cảnh xuân, cười đến mức không khép miệng được. Không ngờ hai ngôi sao sáng mới mọc của Cửu Huyền Tông đều tề tụ ở đây vào đêm nay, thật sự là quá vẻ vang cho quán rượu của ông ta!  

“Ca ca, muốn qua đi sao?” Nghe lời mời, Trần Hân quay lại nhìn Trần Tấn và hỏi ý kiến.  

“Có người mời khách, tất nhiên không thể tốt hơn.” Khóe miệng Trần Tấn nhếch lên, sau đó nắm tay muội muội, không chút kiêng kỵ mà bay thẳng đến bàn của Lâm Lăng.  

“Thật phong phú!”  

Khi đi đến trước bàn, nhìn thấy món ngon đầy bàn kia, cái miệng nhỏ anh đào của Trần Hân hơi há ra, không khỏi kinh ngạc trước mức độ xa xỉ của đám người Lâm Lăng.  

Nàng ta cảm thấy lần này được mời, quả thật là có lộc ăn.  

“Đừng khách sáo, không đủ thì kêu thêm một ít.” Lôi Bằng thân thiện cười nói.  

“Đủ rồi đủ rồi.” Trần Hân vội vàng gật gật đầu.  

“Đa tạ chiêu đãi.”  

Trần Tấn rất thản nhiên mà ngồi xuống, sau đó nâng một ly rượu đã được rót đầy, kính cẩn mời đám người Lâm Lăng.  

“Khách sáo.” Lâm Lăng và Cổ Hướng Dương cũng nâng chén cùng uống.  

Không khí hai bên cũng không xuất hiện cọ xát hay xung đột gì.  

“Ta có một câu hỏi, không biết ngươi có để tâm hay không?” Sau khi mấy chén vào bụng, Trần Tấn đột nhiên nhìn về phía Lâm Lăng, lạnh nhạt cất tiếng nói.

Bên trong quán rượu.  

Lâm Lăng đang giơ ly rượu lên miệng thì chợt dừng lại.  

Cổ Hướng Dương và Lôi Bằng cũng cảm thấy tò mò về lời nói đột ngột của Trần Tấn.  

"Chuyện gì?" 

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… Tiểu tử này thật sự lời sặc máu còn gì, có lẽ tài sản kếch xù này cũng đủ để tổ chức thích khách của hắn ta tiêu hao một thời gian rất dài.  Lâm Lăng lập tức không khách sáo, thậm chí còn kêu mười mấy bình rượu ngon, chuẩn bị đóng gói mang đi.  Đến lúc đó nếu may mắn trở về, còn có thể khoe khoang với bọn Cổ Vân Nhạc, đây chính là rượu ngon cổ xưa đến từ vạn năm trước!  “Trần Tấn ca ca, nghe nói quán rượu này rất đặc sắc, không chỉ có món ngon mà còn có nhạc để nghe.”  Đợi đến khi bọn Lâm Lăng uống ba vòng rượu thì Trần Hân đã kéo cánh tay Trần Tấn xuất hiện ở cửa quán rượu.  “Hắn cũng đến đây.”  Ánh mắt lạnh nhạt của Trần Tấn nhìn quét qua, lập tức dừng lại trên người Lâm Lăng.  “Người tên ‘Trần Tấn’ kia cũng tới, đêm nay thật khó được!” Vị trí của Cổ Hướng Dương ngồi hướng mặt ra cửa, lúc ngước mắt trùng hợp thấy được Trần Tấn.  Nghe vậy, Lâm Lăng quay đầu nhìn lại, ánh mắt biến ảo, nói với Cổ Hướng Dương bên cạnh: “Kêu hắn lại đây uống ly rượu.”  “Được.”  Cổ Hướng Dương không chút do dự mà gật đầu, sau đó lớn giọng nói như ông chủ nhà giàu: “Trần huynh, không ngại thì lại đây cùng nhau uống ly đi.”  Tiếng kêu này khiến khách khứa ở đây sôi nổi chuyển mắt nhìn qua, đôi mắt lập tức sáng ngời.  Đặc biệt là chưởng quầy của quán rượu đã đầy mặt cảnh xuân, cười đến mức không khép miệng được. Không ngờ hai ngôi sao sáng mới mọc của Cửu Huyền Tông đều tề tụ ở đây vào đêm nay, thật sự là quá vẻ vang cho quán rượu của ông ta!  “Ca ca, muốn qua đi sao?” Nghe lời mời, Trần Hân quay lại nhìn Trần Tấn và hỏi ý kiến.  “Có người mời khách, tất nhiên không thể tốt hơn.” Khóe miệng Trần Tấn nhếch lên, sau đó nắm tay muội muội, không chút kiêng kỵ mà bay thẳng đến bàn của Lâm Lăng.  “Thật phong phú!”  Khi đi đến trước bàn, nhìn thấy món ngon đầy bàn kia, cái miệng nhỏ anh đào của Trần Hân hơi há ra, không khỏi kinh ngạc trước mức độ xa xỉ của đám người Lâm Lăng.  Nàng ta cảm thấy lần này được mời, quả thật là có lộc ăn.  “Đừng khách sáo, không đủ thì kêu thêm một ít.” Lôi Bằng thân thiện cười nói.  “Đủ rồi đủ rồi.” Trần Hân vội vàng gật gật đầu.  “Đa tạ chiêu đãi.”  Trần Tấn rất thản nhiên mà ngồi xuống, sau đó nâng một ly rượu đã được rót đầy, kính cẩn mời đám người Lâm Lăng.  “Khách sáo.” Lâm Lăng và Cổ Hướng Dương cũng nâng chén cùng uống.  Không khí hai bên cũng không xuất hiện cọ xát hay xung đột gì.  “Ta có một câu hỏi, không biết ngươi có để tâm hay không?” Sau khi mấy chén vào bụng, Trần Tấn đột nhiên nhìn về phía Lâm Lăng, lạnh nhạt cất tiếng nói.Bên trong quán rượu.  Lâm Lăng đang giơ ly rượu lên miệng thì chợt dừng lại.  Cổ Hướng Dương và Lôi Bằng cũng cảm thấy tò mò về lời nói đột ngột của Trần Tấn.  "Chuyện gì?" 

Chương 975