Tác giả:

Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện…

Chương 1340

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, phù ấn kỳ dị kia là nô ấn, một loại kỹ năng đáng sợ có thể ảnh hưởng tinh thần của võ giả, nô dịch cả linh hồn!  “Nhìn từ biểu hiện của Lạc Hằng, chắc hắn cũng đã trúng nô ấn.” Trần Tấn nhíu mày, đề nghị: “Chúng ta ngăn chặn hắn trước, xem có cách nào giải trừ nô ấn trong thân thể hắn không.”  “Được.” Ánh mắt Lâm Lăng đanh lại, “Nhưng để tránh lại bị nô ấn kia tập kích, để sủng vật của ta ra tay là được.”  Nói xong, mấy bóng đen lập tức lao ra. Lang Vương, Kinh Kha, Hổ Bá, Ám Ma đều xuất hiện trong đại điện.  “Đừng làm hại đến tánh mạng, bắt sống là được.” Lâm Lăng mặc niệm trong lòng, đặc biệt dặn dò một câu.  “Tuân lệnh, chủ nhân!”  Bọn Kinh Kha lạnh nhạt đáp lại một tiếng, sau đó lập tức hung mãnh mà loa lên.  Nhìn thấy đội quân sủng vật hùng mạnh của chủ nhân xuất động, ánh mắt mười hai Huyết Vệ chớp động, lập tức thức thời lui về phía sau.  “Đây là... sủng vật của Lâm Thiên!”  Khi nhìn thấy bọn Kinh Kha, Lạc Hằng rất kinh ngạc, lập tức đã nhận ra chúng.  Nhưng lúc này, hắn đâu còn nhàn rỗi tìm kiếm Lâm Lăng trốn ở nơi nào, đã không chống lại nổi mà lo nghênh chiến.  Dù là con nào trong bốn chiến thú, đều có chiến lực sánh ngang với cường giả cảnh giới Đế Tôn. Lúc này chúng cùng bao vây tấn công Lạc Hằng, hoàn toàn như mèo vờn chuột.  Nếu không có Lâm Lăng hạ lệnh ‘bắt sống’ thì có lẽ đã sớm kết thúc cuộc chiến.  “Rống!”  Hơn mười giây sau, đi kèm với một tiếng gào rống hung ác, vực sâu Ám Ma tung ramột chưởng, hung hăng đập vào phần lưng của Lạc Hằng.  Lạc Hằng lảo đảo một cái, nhưng dựa vào thể chất cường tráng của Viêm Ma nhất tộc, hắn trực tiếp chống chọi lại được.  “Oanh!”  Nhưng đúng lúc này, Hổ Bá há mồm phun ra một lôi đình màu tím, dòng điện cực mạnh kia giáng lên trên người, cuối cùng hắn cũng bị hoàn toàn đánh bại, ngã xuống đất không ngừng run rẩy.  Thấy thế, Trần Tấn lập tức lấy ra một lá bùa màu đen sớm đã chuẩn bị, nó bay vút ra, dán lên thân thể Lạc Hằng.  “Ma phù, phong!”  Đôi tay Trần Tấn biến ảo ấn quyết, sau một tiếng quát lạnh vang lên, phù văn trên tờ giấy đen lập tức mấp máy.  Sau đó những phù văn màu đen kia lại như dây leo lan tràn ra, rất nhanh đã quấn quanh toàn thân Lạc Hằng, trói chặt hắn ta lại.  Cách giam cầm này không chỉ là nhắm vào tứ chi thân thể, mà ngay cả năng lượng trong thân thể hắn cũng bị phong ấn. Trong thời gian ngắn, hắn ta căn bản không thể tránh thoát được.  “Xác định Ngụy Thần Tộc tiến đến Thông Thiên Tháp lần này chỉ có một mình hắn sao?” Lâm Lăng nhìn về phía Long Nhất trong mười hai Huyết Vệ, cẩn thận hỏi.  “Không sai, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.” Long Nhất cung kính trả lời.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, phù ấn kỳ dị kia là nô ấn, một loại kỹ năng đáng sợ có thể ảnh hưởng tinh thần của võ giả, nô dịch cả linh hồn!  

“Nhìn từ biểu hiện của Lạc Hằng, chắc hắn cũng đã trúng nô ấn.” Trần Tấn nhíu mày, đề nghị: “Chúng ta ngăn chặn hắn trước, xem có cách nào giải trừ nô ấn trong thân thể hắn không.”  

“Được.” Ánh mắt Lâm Lăng đanh lại, “Nhưng để tránh lại bị nô ấn kia tập kích, để sủng vật của ta ra tay là được.”  

Nói xong, mấy bóng đen lập tức lao ra. Lang Vương, Kinh Kha, Hổ Bá, Ám Ma đều xuất hiện trong đại điện.  

“Đừng làm hại đến tánh mạng, bắt sống là được.” Lâm Lăng mặc niệm trong lòng, đặc biệt dặn dò một câu.  

“Tuân lệnh, chủ nhân!”  

Bọn Kinh Kha lạnh nhạt đáp lại một tiếng, sau đó lập tức hung mãnh mà loa lên.  

Nhìn thấy đội quân sủng vật hùng mạnh của chủ nhân xuất động, ánh mắt mười hai Huyết Vệ chớp động, lập tức thức thời lui về phía sau.  

“Đây là... sủng vật của Lâm Thiên!”  

Khi nhìn thấy bọn Kinh Kha, Lạc Hằng rất kinh ngạc, lập tức đã nhận ra chúng.  

Nhưng lúc này, hắn đâu còn nhàn rỗi tìm kiếm Lâm Lăng trốn ở nơi nào, đã không chống lại nổi mà lo nghênh chiến.  

Dù là con nào trong bốn chiến thú, đều có chiến lực sánh ngang với cường giả cảnh giới Đế Tôn. Lúc này chúng cùng bao vây tấn công Lạc Hằng, hoàn toàn như mèo vờn chuột.  

Nếu không có Lâm Lăng hạ lệnh ‘bắt sống’ thì có lẽ đã sớm kết thúc cuộc chiến.  

“Rống!”  

Hơn mười giây sau, đi kèm với một tiếng gào rống hung ác, vực sâu Ám Ma tung ramột chưởng, hung hăng đập vào phần lưng của Lạc Hằng.  

Lạc Hằng lảo đảo một cái, nhưng dựa vào thể chất cường tráng của Viêm Ma nhất tộc, hắn trực tiếp chống chọi lại được.  

“Oanh!”  

Nhưng đúng lúc này, Hổ Bá há mồm phun ra một lôi đình màu tím, dòng điện cực mạnh kia giáng lên trên người, cuối cùng hắn cũng bị hoàn toàn đánh bại, ngã xuống đất không ngừng run rẩy.  

Thấy thế, Trần Tấn lập tức lấy ra một lá bùa màu đen sớm đã chuẩn bị, nó bay vút ra, dán lên thân thể Lạc Hằng.  

“Ma phù, phong!”  

Đôi tay Trần Tấn biến ảo ấn quyết, sau một tiếng quát lạnh vang lên, phù văn trên tờ giấy đen lập tức mấp máy.  

Sau đó những phù văn màu đen kia lại như dây leo lan tràn ra, rất nhanh đã quấn quanh toàn thân Lạc Hằng, trói chặt hắn ta lại.  

Cách giam cầm này không chỉ là nhắm vào tứ chi thân thể, mà ngay cả năng lượng trong thân thể hắn cũng bị phong ấn. Trong thời gian ngắn, hắn ta căn bản không thể tránh thoát được.  

“Xác định Ngụy Thần Tộc tiến đến Thông Thiên Tháp lần này chỉ có một mình hắn sao?” Lâm Lăng nhìn về phía Long Nhất trong mười hai Huyết Vệ, cẩn thận hỏi.  

“Không sai, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.” Long Nhất cung kính trả lời.  

Image removed.

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, phù ấn kỳ dị kia là nô ấn, một loại kỹ năng đáng sợ có thể ảnh hưởng tinh thần của võ giả, nô dịch cả linh hồn!  “Nhìn từ biểu hiện của Lạc Hằng, chắc hắn cũng đã trúng nô ấn.” Trần Tấn nhíu mày, đề nghị: “Chúng ta ngăn chặn hắn trước, xem có cách nào giải trừ nô ấn trong thân thể hắn không.”  “Được.” Ánh mắt Lâm Lăng đanh lại, “Nhưng để tránh lại bị nô ấn kia tập kích, để sủng vật của ta ra tay là được.”  Nói xong, mấy bóng đen lập tức lao ra. Lang Vương, Kinh Kha, Hổ Bá, Ám Ma đều xuất hiện trong đại điện.  “Đừng làm hại đến tánh mạng, bắt sống là được.” Lâm Lăng mặc niệm trong lòng, đặc biệt dặn dò một câu.  “Tuân lệnh, chủ nhân!”  Bọn Kinh Kha lạnh nhạt đáp lại một tiếng, sau đó lập tức hung mãnh mà loa lên.  Nhìn thấy đội quân sủng vật hùng mạnh của chủ nhân xuất động, ánh mắt mười hai Huyết Vệ chớp động, lập tức thức thời lui về phía sau.  “Đây là... sủng vật của Lâm Thiên!”  Khi nhìn thấy bọn Kinh Kha, Lạc Hằng rất kinh ngạc, lập tức đã nhận ra chúng.  Nhưng lúc này, hắn đâu còn nhàn rỗi tìm kiếm Lâm Lăng trốn ở nơi nào, đã không chống lại nổi mà lo nghênh chiến.  Dù là con nào trong bốn chiến thú, đều có chiến lực sánh ngang với cường giả cảnh giới Đế Tôn. Lúc này chúng cùng bao vây tấn công Lạc Hằng, hoàn toàn như mèo vờn chuột.  Nếu không có Lâm Lăng hạ lệnh ‘bắt sống’ thì có lẽ đã sớm kết thúc cuộc chiến.  “Rống!”  Hơn mười giây sau, đi kèm với một tiếng gào rống hung ác, vực sâu Ám Ma tung ramột chưởng, hung hăng đập vào phần lưng của Lạc Hằng.  Lạc Hằng lảo đảo một cái, nhưng dựa vào thể chất cường tráng của Viêm Ma nhất tộc, hắn trực tiếp chống chọi lại được.  “Oanh!”  Nhưng đúng lúc này, Hổ Bá há mồm phun ra một lôi đình màu tím, dòng điện cực mạnh kia giáng lên trên người, cuối cùng hắn cũng bị hoàn toàn đánh bại, ngã xuống đất không ngừng run rẩy.  Thấy thế, Trần Tấn lập tức lấy ra một lá bùa màu đen sớm đã chuẩn bị, nó bay vút ra, dán lên thân thể Lạc Hằng.  “Ma phù, phong!”  Đôi tay Trần Tấn biến ảo ấn quyết, sau một tiếng quát lạnh vang lên, phù văn trên tờ giấy đen lập tức mấp máy.  Sau đó những phù văn màu đen kia lại như dây leo lan tràn ra, rất nhanh đã quấn quanh toàn thân Lạc Hằng, trói chặt hắn ta lại.  Cách giam cầm này không chỉ là nhắm vào tứ chi thân thể, mà ngay cả năng lượng trong thân thể hắn cũng bị phong ấn. Trong thời gian ngắn, hắn ta căn bản không thể tránh thoát được.  “Xác định Ngụy Thần Tộc tiến đến Thông Thiên Tháp lần này chỉ có một mình hắn sao?” Lâm Lăng nhìn về phía Long Nhất trong mười hai Huyết Vệ, cẩn thận hỏi.  “Không sai, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.” Long Nhất cung kính trả lời.  

Chương 1340