Tác giả:

Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu…

Chương 1220: 1220: Chương 1221

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Lam Hân lên tới tầng hai, mở ra cửa PHÒNG đập vào mắt là căn phòng kết hợp giữa màu xám và màu trăng, phôi màu vô cùng đơn giản mà không mật đi vẻ sang trọng.Phòng anh rất lớn, phía trước là cửa số sát đất, nhìn ra phong cảnh bên ngoài rất đẹp, phía ngoài còn có một ban công lộ thiên, cấu trúc thiết kế tổng thể thật đáng ghen tỉ.Cô bỗng nhiên nhìn thấy có một khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, liên chậm rãi đi qua, câm lên xem thử, liếc mắt một cái, đây là ảnh chụp Lục Hạo Thành ôm cô lúc nhỏ, cả hai cùng ngôi trên bãi cỏ.Cô nắm chặt khung ảnh, hơi căng thẳng, mây năm nay, anh đã dựa vào nhữ ng tắm ảnh này để tồn tại sao?Chờ một người, đặc biệt là chờ đợi một người có khả năng vĩnh viễn sẽ không trở lại, loại tâm trạng đó sẽ khiên con người ta tuyệt vọng, cũng khiến người ta cảm thây vô cùng tuyệt vọng.“Lục Hạo Thành.”Lam Hân thấp giọng gọi tên anh,, tràn ngập thâm tình.Nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu thiếu niên ngây ngô trong bức ảnh, đang hơi cúi đâu nhìn cô gái nhỏ trong.ngực, nụ cười cưng chiêu ây làm âm áp lòng người.Cô gái nhỏ cũng khẽ ngước mắt lên một đôi mắt to trong sáng, giống nhử chứa đầy những vì sao cũng tràn ngập ý cười nhìn cậu thiêu niên.Cô cũng không khỏi gợi lên nụ cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời thâm tình.Bức ảnh này, khi cô ghé qua phòng mình trước đây ở cũng không có tìm thây, có mây tâm tương tự, không phải lúc hai người đôi diện nhau, mà là cả hai đều nhìn thẳng phía trước.Cô chậm rãi buông ảnh chụp ra, nhìn đến ảnh bên ngoài ban công, hôm nay thời tiết cũng không p hải tốt lắm, dày đặc mây đen che Khuất ánh mặt.trời, những ngôi nhà cao tầng phía xa xa, mây mù lượn lờ, lộ ra những đường nét mơ hồ, nhưng lại không làm giảm bót vẻ nguy nga của những tòa nhà cao sừng sững.Lam Hân mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng vẫn bằng phăng của mình.“Cục cưng, lúc này đây con quả là rất hạnh phúc, có cha con ở bên cạnh chúng ta, chờ sau khi con được sinh ra, sẽ có rât nhiêu người yêu thương con.”Lục Hạo Thành bưng nước trái cây tiên vào, chợt nghe tới cô đang thập giọng lắm bẩm lầu bầu, anh cười đi qua, “Lam Lam.”.Đam Mỹ HayLam Hân ngoái đầu nhìn lại cười, nhìn thấy ly nước cam trong tay anh, cô đi qua nhận lấy rồi uông một ngụm, con ngươi đột nhiên sáng ngòi, ĐO cũng rât ngon nha.”Anh luôn quan tâm đến cô, đôi khi còn khiên cô có chút sợ hãi, nêu ngày nào đó mất đi một người đàn ông tốt như vậy, cô nhất định sẽ không thể làm quen được với cuộc sông sau này thiêu văng anh.Anh rất cưng chiều cô.Cưng chiều cô như nàng công chúa sông trong lâu đài vậy.“Lam Lam, ngồi xuống đi!”Anh kéo ghê ra ngôi xuông, ánh mắt rơi vào chiệc xe màu đen có rèm che đậu phía trước biệt thự, vẫn còn chưa rời đi sao?Lam Hân đặt ly nước chanh lên bàn, nhìn thấy ông xã nhà mình rồi CƯỜI nói: “Lục Hạo Thành, cuộc sông của người có tiền đúng là rất tốt.”Cô cũng luôn biết người có tiền thường sống xa hoa, điều kiện của nhà họ Khương cũng không tôi, nhưng khi lầy ra so cùng Lục Hạo Thành,, quả thực là thua kém một trời một vực.Lục Hạo Thành vươn tay vòng qua em rôi kéo cô lại, nhìn thây đôi mặt uê oải của cô “Nếu anh không có nhớ nhằm thì, bà xã của anh cũng là một phú bà nha.”Lam Hân nhanh chóng mỉm cười gật gật đầu, giọng điệu có chút kích động, “Bồi vì gả cho anh, em hiện tại cũng sở hữu tài sản của anh một cách hợp pháp, hiện tại em đúng là một phú bà rồi.”Ai mà không yêu tiền chứ, cô cũng yêu tiên!.

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Lam Hân lên tới tầng hai, mở ra cửa PHÒNG đập vào mắt là căn phòng kết hợp giữa màu xám và màu trăng, phôi màu vô cùng đơn giản mà không mật đi vẻ sang trọng.Phòng anh rất lớn, phía trước là cửa số sát đất, nhìn ra phong cảnh bên ngoài rất đẹp, phía ngoài còn có một ban công lộ thiên, cấu trúc thiết kế tổng thể thật đáng ghen tỉ.Cô bỗng nhiên nhìn thấy có một khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, liên chậm rãi đi qua, câm lên xem thử, liếc mắt một cái, đây là ảnh chụp Lục Hạo Thành ôm cô lúc nhỏ, cả hai cùng ngôi trên bãi cỏ.Cô nắm chặt khung ảnh, hơi căng thẳng, mây năm nay, anh đã dựa vào nhữ ng tắm ảnh này để tồn tại sao?Chờ một người, đặc biệt là chờ đợi một người có khả năng vĩnh viễn sẽ không trở lại, loại tâm trạng đó sẽ khiên con người ta tuyệt vọng, cũng khiến người ta cảm thây vô cùng tuyệt vọng.“Lục Hạo Thành.”Lam Hân thấp giọng gọi tên anh,, tràn ngập thâm tình.Nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu thiếu niên ngây ngô trong bức ảnh, đang hơi cúi đâu nhìn cô gái nhỏ trong.ngực, nụ cười cưng chiêu ây làm âm áp lòng người.Cô gái nhỏ cũng khẽ ngước mắt lên một đôi mắt to trong sáng, giống nhử chứa đầy những vì sao cũng tràn ngập ý cười nhìn cậu thiêu niên.Cô cũng không khỏi gợi lên nụ cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời thâm tình.Bức ảnh này, khi cô ghé qua phòng mình trước đây ở cũng không có tìm thây, có mây tâm tương tự, không phải lúc hai người đôi diện nhau, mà là cả hai đều nhìn thẳng phía trước.Cô chậm rãi buông ảnh chụp ra, nhìn đến ảnh bên ngoài ban công, hôm nay thời tiết cũng không p hải tốt lắm, dày đặc mây đen che Khuất ánh mặt.trời, những ngôi nhà cao tầng phía xa xa, mây mù lượn lờ, lộ ra những đường nét mơ hồ, nhưng lại không làm giảm bót vẻ nguy nga của những tòa nhà cao sừng sững.Lam Hân mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng vẫn bằng phăng của mình.“Cục cưng, lúc này đây con quả là rất hạnh phúc, có cha con ở bên cạnh chúng ta, chờ sau khi con được sinh ra, sẽ có rât nhiêu người yêu thương con.”Lục Hạo Thành bưng nước trái cây tiên vào, chợt nghe tới cô đang thập giọng lắm bẩm lầu bầu, anh cười đi qua, “Lam Lam.”.Đam Mỹ HayLam Hân ngoái đầu nhìn lại cười, nhìn thấy ly nước cam trong tay anh, cô đi qua nhận lấy rồi uông một ngụm, con ngươi đột nhiên sáng ngòi, ĐO cũng rât ngon nha.”Anh luôn quan tâm đến cô, đôi khi còn khiên cô có chút sợ hãi, nêu ngày nào đó mất đi một người đàn ông tốt như vậy, cô nhất định sẽ không thể làm quen được với cuộc sông sau này thiêu văng anh.Anh rất cưng chiều cô.Cưng chiều cô như nàng công chúa sông trong lâu đài vậy.“Lam Lam, ngồi xuống đi!”Anh kéo ghê ra ngôi xuông, ánh mắt rơi vào chiệc xe màu đen có rèm che đậu phía trước biệt thự, vẫn còn chưa rời đi sao?Lam Hân đặt ly nước chanh lên bàn, nhìn thấy ông xã nhà mình rồi CƯỜI nói: “Lục Hạo Thành, cuộc sông của người có tiền đúng là rất tốt.”Cô cũng luôn biết người có tiền thường sống xa hoa, điều kiện của nhà họ Khương cũng không tôi, nhưng khi lầy ra so cùng Lục Hạo Thành,, quả thực là thua kém một trời một vực.Lục Hạo Thành vươn tay vòng qua em rôi kéo cô lại, nhìn thây đôi mặt uê oải của cô “Nếu anh không có nhớ nhằm thì, bà xã của anh cũng là một phú bà nha.”Lam Hân nhanh chóng mỉm cười gật gật đầu, giọng điệu có chút kích động, “Bồi vì gả cho anh, em hiện tại cũng sở hữu tài sản của anh một cách hợp pháp, hiện tại em đúng là một phú bà rồi.”Ai mà không yêu tiền chứ, cô cũng yêu tiên!.

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Lam Hân lên tới tầng hai, mở ra cửa PHÒNG đập vào mắt là căn phòng kết hợp giữa màu xám và màu trăng, phôi màu vô cùng đơn giản mà không mật đi vẻ sang trọng.Phòng anh rất lớn, phía trước là cửa số sát đất, nhìn ra phong cảnh bên ngoài rất đẹp, phía ngoài còn có một ban công lộ thiên, cấu trúc thiết kế tổng thể thật đáng ghen tỉ.Cô bỗng nhiên nhìn thấy có một khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, liên chậm rãi đi qua, câm lên xem thử, liếc mắt một cái, đây là ảnh chụp Lục Hạo Thành ôm cô lúc nhỏ, cả hai cùng ngôi trên bãi cỏ.Cô nắm chặt khung ảnh, hơi căng thẳng, mây năm nay, anh đã dựa vào nhữ ng tắm ảnh này để tồn tại sao?Chờ một người, đặc biệt là chờ đợi một người có khả năng vĩnh viễn sẽ không trở lại, loại tâm trạng đó sẽ khiên con người ta tuyệt vọng, cũng khiến người ta cảm thây vô cùng tuyệt vọng.“Lục Hạo Thành.”Lam Hân thấp giọng gọi tên anh,, tràn ngập thâm tình.Nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu thiếu niên ngây ngô trong bức ảnh, đang hơi cúi đâu nhìn cô gái nhỏ trong.ngực, nụ cười cưng chiêu ây làm âm áp lòng người.Cô gái nhỏ cũng khẽ ngước mắt lên một đôi mắt to trong sáng, giống nhử chứa đầy những vì sao cũng tràn ngập ý cười nhìn cậu thiêu niên.Cô cũng không khỏi gợi lên nụ cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời thâm tình.Bức ảnh này, khi cô ghé qua phòng mình trước đây ở cũng không có tìm thây, có mây tâm tương tự, không phải lúc hai người đôi diện nhau, mà là cả hai đều nhìn thẳng phía trước.Cô chậm rãi buông ảnh chụp ra, nhìn đến ảnh bên ngoài ban công, hôm nay thời tiết cũng không p hải tốt lắm, dày đặc mây đen che Khuất ánh mặt.trời, những ngôi nhà cao tầng phía xa xa, mây mù lượn lờ, lộ ra những đường nét mơ hồ, nhưng lại không làm giảm bót vẻ nguy nga của những tòa nhà cao sừng sững.Lam Hân mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng vẫn bằng phăng của mình.“Cục cưng, lúc này đây con quả là rất hạnh phúc, có cha con ở bên cạnh chúng ta, chờ sau khi con được sinh ra, sẽ có rât nhiêu người yêu thương con.”Lục Hạo Thành bưng nước trái cây tiên vào, chợt nghe tới cô đang thập giọng lắm bẩm lầu bầu, anh cười đi qua, “Lam Lam.”.Đam Mỹ HayLam Hân ngoái đầu nhìn lại cười, nhìn thấy ly nước cam trong tay anh, cô đi qua nhận lấy rồi uông một ngụm, con ngươi đột nhiên sáng ngòi, ĐO cũng rât ngon nha.”Anh luôn quan tâm đến cô, đôi khi còn khiên cô có chút sợ hãi, nêu ngày nào đó mất đi một người đàn ông tốt như vậy, cô nhất định sẽ không thể làm quen được với cuộc sông sau này thiêu văng anh.Anh rất cưng chiều cô.Cưng chiều cô như nàng công chúa sông trong lâu đài vậy.“Lam Lam, ngồi xuống đi!”Anh kéo ghê ra ngôi xuông, ánh mắt rơi vào chiệc xe màu đen có rèm che đậu phía trước biệt thự, vẫn còn chưa rời đi sao?Lam Hân đặt ly nước chanh lên bàn, nhìn thấy ông xã nhà mình rồi CƯỜI nói: “Lục Hạo Thành, cuộc sông của người có tiền đúng là rất tốt.”Cô cũng luôn biết người có tiền thường sống xa hoa, điều kiện của nhà họ Khương cũng không tôi, nhưng khi lầy ra so cùng Lục Hạo Thành,, quả thực là thua kém một trời một vực.Lục Hạo Thành vươn tay vòng qua em rôi kéo cô lại, nhìn thây đôi mặt uê oải của cô “Nếu anh không có nhớ nhằm thì, bà xã của anh cũng là một phú bà nha.”Lam Hân nhanh chóng mỉm cười gật gật đầu, giọng điệu có chút kích động, “Bồi vì gả cho anh, em hiện tại cũng sở hữu tài sản của anh một cách hợp pháp, hiện tại em đúng là một phú bà rồi.”Ai mà không yêu tiền chứ, cô cũng yêu tiên!.

Chương 1220: 1220: Chương 1221