Cô nhìn xung quanh trái phải, cửa kính bên cạnh phản chiếu gương mặt hơi tiều tụy của cô. Nhìn chính mình trong kính, cô hoài nghi kéo cổ áo của mình ra, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn và xương quai xanh, nét mặt cô bởi vậy mà càng thêm nghiêm trọng. Kỳ lạ! Vết thương do bị bệnh đâu rồi? Một tháng trước, Mạnh Kiều bị một loại bệnh truyền nhiễm kỳ lạ, tỉ lệ tử vong gần như 100%. Người mắc bệnh, cả người mọc đầy lỗ màu đen cả to cả nhỏ, giữa lỗ đen chảy ra nước đặc tanh hôi, từ trong ra ngoài giống thối rữa. Ba ngày trước, toàn bộ từ cổ đến cánh tay cô đều chi chít lỗ đen như là than tổ ong đen. Cô vốn phải chết. Nhưng giờ phút này, những lỗ đen đó lại biến mất như một kỳ tích. Mạnh Kiều nghiêm túc xem kỹ cơ thể của mình một lượt, tất cả vết thương do việc điều trị và bị bệnh đã biến mất, làn da bóng loáng không để lại chút dấu vết nào. Ngay cả vết sẹo do lúc trước cô dùng dao nhỏ cắt thịt thối của mình ra cũng biến mất. Mình đã chết hay là sống lại lần nữa? Trời cao cho mình một cơ hội về…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...