Tác giả:

Đêm khuya,trong phủ tướng quân.“Tiểu thư,thân thể tiểu thư đã mệt muốn chết nên sớm nghỉ ngơi.” Nha hoàn Tiểu Mai thật sự không hiểu,nếu như niệm Phật có thể làm cho lão gia chiến thắng trở về,vậy triều đình còn nuôi trăm vạn hùng binh làm gì.“Tiểu Mai em nghỉ ngơi trước đi,ta niệm xong Đại Bi Chú mới đi ngủ.” Sáng hôm nay,cữu cữu từ trong cung nhận được tin tức, chiến sự đang còn căng thẳng,điều này làm cho Liễu Uyển Nhi vô cùng lo lắng cho phụ thân —— trước mắt Liễu Thế Lương bản thân mang chiến bàoThống soái,huyết chiến sa trường .Thân là trưởng nữ Liễu gia,nàng hiện tại có thể làm duy nhất chính là cầu xin Phật tổ phù hộ phụ thân bình an trở về.“Tiểu thư có chuyện gì hãy gọi tiểu Mai.” Thấy Liễu Uyển Nhi không nghe khuyên bảo,Tiểu Mai cũng không nói thêm nữa,tự mình lui xuống.Tiểu Mai đi không bao lâu,Liễu Uyển Nhi thành tâm tụng niệm Phật,bỗng nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẻo,đang muốn quay đầu lại nhìn,thì một trận cuồng phong quét đến mở toan cửa sổ,cây nến trên bàn trong nháy…

Chương 192: Xin em trở về

Thúc Thúc Yêu NghiệtTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐêm khuya,trong phủ tướng quân.“Tiểu thư,thân thể tiểu thư đã mệt muốn chết nên sớm nghỉ ngơi.” Nha hoàn Tiểu Mai thật sự không hiểu,nếu như niệm Phật có thể làm cho lão gia chiến thắng trở về,vậy triều đình còn nuôi trăm vạn hùng binh làm gì.“Tiểu Mai em nghỉ ngơi trước đi,ta niệm xong Đại Bi Chú mới đi ngủ.” Sáng hôm nay,cữu cữu từ trong cung nhận được tin tức, chiến sự đang còn căng thẳng,điều này làm cho Liễu Uyển Nhi vô cùng lo lắng cho phụ thân —— trước mắt Liễu Thế Lương bản thân mang chiến bàoThống soái,huyết chiến sa trường .Thân là trưởng nữ Liễu gia,nàng hiện tại có thể làm duy nhất chính là cầu xin Phật tổ phù hộ phụ thân bình an trở về.“Tiểu thư có chuyện gì hãy gọi tiểu Mai.” Thấy Liễu Uyển Nhi không nghe khuyên bảo,Tiểu Mai cũng không nói thêm nữa,tự mình lui xuống.Tiểu Mai đi không bao lâu,Liễu Uyển Nhi thành tâm tụng niệm Phật,bỗng nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẻo,đang muốn quay đầu lại nhìn,thì một trận cuồng phong quét đến mở toan cửa sổ,cây nến trên bàn trong nháy… Em đã có thể vượt qua trăm năm gặp được anh,vậy xin em lần nữa xuyên qua thời không trở lại yêu anh.Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh,Đao Nhân hao hết khí lực vẫn không thể làm Liễu Uyển Nhi tỉnh lại.Cuối cùng hắn chỉ có thể chịu thua: “Đại ca,em thật sự không có cách,anh đi mời đạo sĩ đi.”“Không cần quan tâm thời gian ba ngày,cậu thử lại lần nữa đi.” Tô Lực Hằng khích lệ nói,ngày đó hắn nói muốn mời đạo sĩ nhưng thật ra vì kích thích y thôi.“Tất cả phương pháp có thể em đều đã dùng,nếu như có thể em thật muốn linh hồn thoát xác mang cô ấy về.” Đao Nhân vô lực nói”Nhưng cô ấy một chút ý chí muốn tỉnh lại cũng không có,em là bác sĩ cũng không còn biện pháp.”Ngay cả Đao Nhân cũng nói không thể,vậy hắn phải làm sao? Cảm giác bất lực trước nay chưa có xâm nhập Tô Lực Hằng,chẳng lẽ cô thật muốn nằm đó cả đời? Cô thật muốn bỏ con và hắn sao?Thẩn thờ trở về gian phòng,ngồi xuống bên giường Liễu Uyển Nhi.“Lực Hằng,cậu làm sao vậy?” Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn dì Trương có chút lo lắng.“Dì Trương có thể ra ngoài một chút không? Ta muốn đợi ở bên cạnh Tiểu Tiểu.”“Tiểu Tiểu sẽ tỉnh,cậu đùng quá gấp gáp.”Dì Trương vỗ vỗ vai Tô Lực Hằng rồi rời khỏi phòng.Khi trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ Tô Lực Hằng cầm bàn tay Liễu Uyển Nhi.“Anh dùng thời gian hơn năm năm rốt cục biết được em là Uyển Nhi,mà biết cũng là sau khi em rời đi,em có phải giận anh xem em như người khác nên không trở lại? Nếu như anh nói xin lỗi em thì thế nào,chỉ cần em trở lại em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”“Em biết không,chúng ta có cục cưng,nó đã gần bốn tháng rồi,cục cưng rất khỏe mạnh chẳng qua rất nhớ mẹ,mà bố cục cưng cũng rất nhớ vợ mình,em thấy được nổi nhớ của bọn anh không? Hãy nhanh trở lại.”Nói xong lời cuối cùng giọng Tô Lực Hằng đã có chút nghẹn ngào,nắm bàn tay Liễu Uyển Nhi đặt lên trán.Ba tháng này mong chờ so với năm năm em rời đi còn đau khổ hơn,bởi vì năm năm đó ít nhất biết em sống rất tốt,mà ba tháng này hắn lúc nào cũng lo lắng an nguy của cô;ba ngày mong chờ so với ba tháng còn đau khổ hơn,bởi vì sau khi biết lai lịch thật của cô hắn càng sợ cô đi sẽ không trở lại.Em đã có thể vượt qua trăm năm gặp được anh,vậy xin em lần nữa xuyên qua thời không trở lại yêu anh.Tô Lực Hằng yên lặng ngồi,yên lặng bảo vệ,yên lặng cầu xin.Lúc này tiếng gõ cửa dồn dập vang lên,tiếp theo cửa phòng bị mở ra chỉ nghe dì Trương dò đầu vào,vui vẻ nói: “Lực Hằng cậu mau xuống lầu,Inge cùng Nhị Anh tới,bọn họ đưa đến phương pháp có thể chữa trị cho Tiểu Tiểu.”Cái gì?Chẳng lẽ ông trời hiển linh nghe được lời cầu xin của hắn,Tô Lực Hằng lập tức chạy ra khỏi phòng.

Em đã có thể vượt qua trăm năm gặp được anh,vậy xin em lần nữa xuyên qua thời không trở lại yêu anh.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh,Đao Nhân hao hết khí lực vẫn không thể làm Liễu Uyển Nhi tỉnh lại.

Cuối cùng hắn chỉ có thể chịu thua: “Đại ca,em thật sự không có cách,anh đi mời đạo sĩ đi.”

“Không cần quan tâm thời gian ba ngày,cậu thử lại lần nữa đi.” Tô Lực Hằng khích lệ nói,ngày đó hắn nói muốn mời đạo sĩ nhưng thật ra vì kích thích y thôi.

“Tất cả phương pháp có thể em đều đã dùng,nếu như có thể em thật muốn linh hồn thoát xác mang cô ấy về.” Đao Nhân vô lực nói”Nhưng cô ấy một chút ý chí muốn tỉnh lại cũng không có,em là bác sĩ cũng không còn biện pháp.”

Ngay cả Đao Nhân cũng nói không thể,vậy hắn phải làm sao? Cảm giác bất lực trước nay chưa có xâm nhập Tô Lực Hằng,chẳng lẽ cô thật muốn nằm đó cả đời? Cô thật muốn bỏ con và hắn sao?

Thẩn thờ trở về gian phòng,ngồi xuống bên giường Liễu Uyển Nhi.

“Lực Hằng,cậu làm sao vậy?” Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn dì Trương có chút lo lắng.

“Dì Trương có thể ra ngoài một chút không? Ta muốn đợi ở bên cạnh Tiểu Tiểu.”

“Tiểu Tiểu sẽ tỉnh,cậu đùng quá gấp gáp.”Dì Trương vỗ vỗ vai Tô Lực Hằng rồi rời khỏi phòng.

Khi trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ Tô Lực Hằng cầm bàn tay Liễu Uyển Nhi.

“Anh dùng thời gian hơn năm năm rốt cục biết được em là Uyển Nhi,mà biết cũng là sau khi em rời đi,em có phải giận anh xem em như người khác nên không trở lại? Nếu như anh nói xin lỗi em thì thế nào,chỉ cần em trở lại em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”

“Em biết không,chúng ta có cục cưng,nó đã gần bốn tháng rồi,cục cưng rất khỏe mạnh chẳng qua rất nhớ mẹ,mà bố cục cưng cũng rất nhớ vợ mình,em thấy được nổi nhớ của bọn anh không? Hãy nhanh trở lại.”

Nói xong lời cuối cùng giọng Tô Lực Hằng đã có chút nghẹn ngào,nắm bàn tay Liễu Uyển Nhi đặt lên trán.

Ba tháng này mong chờ so với năm năm em rời đi còn đau khổ hơn,bởi vì năm năm đó ít nhất biết em sống rất tốt,mà ba tháng này hắn lúc nào cũng lo lắng an nguy của cô;ba ngày mong chờ so với ba tháng còn đau khổ hơn,bởi vì sau khi biết lai lịch thật của cô hắn càng sợ cô đi sẽ không trở lại.

Em đã có thể vượt qua trăm năm gặp được anh,vậy xin em lần nữa xuyên qua thời không trở lại yêu anh.

Tô Lực Hằng yên lặng ngồi,yên lặng bảo vệ,yên lặng cầu xin.

Lúc này tiếng gõ cửa dồn dập vang lên,tiếp theo cửa phòng bị mở ra chỉ nghe dì Trương dò đầu vào,vui vẻ nói: “Lực Hằng cậu mau xuống lầu,Inge cùng Nhị Anh tới,bọn họ đưa đến phương pháp có thể chữa trị cho Tiểu Tiểu.”

Cái gì?Chẳng lẽ ông trời hiển linh nghe được lời cầu xin của hắn,Tô Lực Hằng lập tức chạy ra khỏi phòng.

Thúc Thúc Yêu NghiệtTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐêm khuya,trong phủ tướng quân.“Tiểu thư,thân thể tiểu thư đã mệt muốn chết nên sớm nghỉ ngơi.” Nha hoàn Tiểu Mai thật sự không hiểu,nếu như niệm Phật có thể làm cho lão gia chiến thắng trở về,vậy triều đình còn nuôi trăm vạn hùng binh làm gì.“Tiểu Mai em nghỉ ngơi trước đi,ta niệm xong Đại Bi Chú mới đi ngủ.” Sáng hôm nay,cữu cữu từ trong cung nhận được tin tức, chiến sự đang còn căng thẳng,điều này làm cho Liễu Uyển Nhi vô cùng lo lắng cho phụ thân —— trước mắt Liễu Thế Lương bản thân mang chiến bàoThống soái,huyết chiến sa trường .Thân là trưởng nữ Liễu gia,nàng hiện tại có thể làm duy nhất chính là cầu xin Phật tổ phù hộ phụ thân bình an trở về.“Tiểu thư có chuyện gì hãy gọi tiểu Mai.” Thấy Liễu Uyển Nhi không nghe khuyên bảo,Tiểu Mai cũng không nói thêm nữa,tự mình lui xuống.Tiểu Mai đi không bao lâu,Liễu Uyển Nhi thành tâm tụng niệm Phật,bỗng nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẻo,đang muốn quay đầu lại nhìn,thì một trận cuồng phong quét đến mở toan cửa sổ,cây nến trên bàn trong nháy… Em đã có thể vượt qua trăm năm gặp được anh,vậy xin em lần nữa xuyên qua thời không trở lại yêu anh.Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh,Đao Nhân hao hết khí lực vẫn không thể làm Liễu Uyển Nhi tỉnh lại.Cuối cùng hắn chỉ có thể chịu thua: “Đại ca,em thật sự không có cách,anh đi mời đạo sĩ đi.”“Không cần quan tâm thời gian ba ngày,cậu thử lại lần nữa đi.” Tô Lực Hằng khích lệ nói,ngày đó hắn nói muốn mời đạo sĩ nhưng thật ra vì kích thích y thôi.“Tất cả phương pháp có thể em đều đã dùng,nếu như có thể em thật muốn linh hồn thoát xác mang cô ấy về.” Đao Nhân vô lực nói”Nhưng cô ấy một chút ý chí muốn tỉnh lại cũng không có,em là bác sĩ cũng không còn biện pháp.”Ngay cả Đao Nhân cũng nói không thể,vậy hắn phải làm sao? Cảm giác bất lực trước nay chưa có xâm nhập Tô Lực Hằng,chẳng lẽ cô thật muốn nằm đó cả đời? Cô thật muốn bỏ con và hắn sao?Thẩn thờ trở về gian phòng,ngồi xuống bên giường Liễu Uyển Nhi.“Lực Hằng,cậu làm sao vậy?” Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn dì Trương có chút lo lắng.“Dì Trương có thể ra ngoài một chút không? Ta muốn đợi ở bên cạnh Tiểu Tiểu.”“Tiểu Tiểu sẽ tỉnh,cậu đùng quá gấp gáp.”Dì Trương vỗ vỗ vai Tô Lực Hằng rồi rời khỏi phòng.Khi trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ Tô Lực Hằng cầm bàn tay Liễu Uyển Nhi.“Anh dùng thời gian hơn năm năm rốt cục biết được em là Uyển Nhi,mà biết cũng là sau khi em rời đi,em có phải giận anh xem em như người khác nên không trở lại? Nếu như anh nói xin lỗi em thì thế nào,chỉ cần em trở lại em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”“Em biết không,chúng ta có cục cưng,nó đã gần bốn tháng rồi,cục cưng rất khỏe mạnh chẳng qua rất nhớ mẹ,mà bố cục cưng cũng rất nhớ vợ mình,em thấy được nổi nhớ của bọn anh không? Hãy nhanh trở lại.”Nói xong lời cuối cùng giọng Tô Lực Hằng đã có chút nghẹn ngào,nắm bàn tay Liễu Uyển Nhi đặt lên trán.Ba tháng này mong chờ so với năm năm em rời đi còn đau khổ hơn,bởi vì năm năm đó ít nhất biết em sống rất tốt,mà ba tháng này hắn lúc nào cũng lo lắng an nguy của cô;ba ngày mong chờ so với ba tháng còn đau khổ hơn,bởi vì sau khi biết lai lịch thật của cô hắn càng sợ cô đi sẽ không trở lại.Em đã có thể vượt qua trăm năm gặp được anh,vậy xin em lần nữa xuyên qua thời không trở lại yêu anh.Tô Lực Hằng yên lặng ngồi,yên lặng bảo vệ,yên lặng cầu xin.Lúc này tiếng gõ cửa dồn dập vang lên,tiếp theo cửa phòng bị mở ra chỉ nghe dì Trương dò đầu vào,vui vẻ nói: “Lực Hằng cậu mau xuống lầu,Inge cùng Nhị Anh tới,bọn họ đưa đến phương pháp có thể chữa trị cho Tiểu Tiểu.”Cái gì?Chẳng lẽ ông trời hiển linh nghe được lời cầu xin của hắn,Tô Lực Hằng lập tức chạy ra khỏi phòng.

Chương 192: Xin em trở về