Tối nay trời hơi oi, đường xá bụi bặm, đi không còn thích nữa, không có cảm giác thoải mái dễ chịu, đi mà lòng không thấy nhẹ nhõm, thư thái. Sao tháng 11 rồi mà vẫn chưa thấy cảm giác lạnh của Đông? Mùa Đông, một mùa đầy ắp ký ức tuổi học sinh. Một mình trống trải, tôi chầm chậm bước, chầm chậm đọc như sống lại chuỗi ngày bảy, tám năm về trước. Buồn, không phải vì mòn mỏi chờ mong một tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn tôi. Buồn vì nghĩ lại những chuyện, những hành động, suy nghĩ, lời nói, hay chỉ là một nét bút, làm tôi không tài nào quên được, và khó có thể tha thứ cho mình. Nét bút sau cùng là nỗi đau chất chồng Mà bản thân anh không thể nào tha thứ Bức thư ướt trên đôi bàn tay nhỏ Em đi nhẹ nhàng và nuốt đau thương.. Nghĩ lại, tôi thấy nhói ở tim. Mặc cho đường vẫn còn đông, tôi cảm thấy không gian xung quanh yên tĩnh lạnh người. Nhớ lại một bóng dáng thân thương, một mảnh hồn đã bay xa? Trong tôi dần hiện lên những kỷ vật và hình ảnh cũ.
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...