Tác giả:

Hắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp

Chương 16

Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp NP ngồi sụp xuống, cô khóc nấc lên-----------------Suốt 1 tháng liền NP chỉ ngồi tròn phòng bệnh của mình ko màng tới ăn uống, mọi người đều hết sức lo lắngCô ko để ý đến có người đằng sau mình-NP em đừng hành hạ bản thân mình nữaNP gương đôi mắt vô hồn ra cửa sổ nhìn vô khoảng không vô hạn-em muốn gặp anh PhươngHP như nghe nhầm, cô kêu lên can em-NP, em đừng bướng nữaNP quay đôi mắt về phía chị mình-tại chị hết, ảnh yêu chị nên mới uống rượu và ra nông nổi thế này, chị cướp hết tất cả, cướp đi hi vọng sống của em-NP quay lại khoảng trời riêng của mìnhHP ko nói gì, cô biết em mình phải chịu rất nhiều đau khỏ trong khi cô sung sướng quá, nên đau khổ nhìn em và đồng ý-chị sẽ dẫn em đi gặp Phương nhưng em hứa là phải ăn uống đầy đủ, và đừng quá xúc động khi gặp PhươngNP gật đầu đồng ý-----------NP có thể thấy rõ anh đang ngồi đó, khuôn mặt lanh tanh nhìn mơ hồ đi đâu đó như người mù, cô cay đắng “mù” đúng là anh đã mù, anh ko nhìn thấy cô nữaNP ngồi sụp xuống khóc hiện thực trước mắt quá đỗi phũ phàng, Phương ko còn là Phương của ngày trước nữa(Phượng sợ mấy cảnh này, mấy cái cảnh mà mắt mù hay ko đi được đó, nó làm Phượng liên tưởng đến những thương tích, nói chung là Phượng bị ám ảnh đó, nên mong mọi người thông cảm)-------------------Đã hai ngày từ ngày NP đến thăm Phương cô như người vô hồn hơn, đôi khi giật mình giữa đêm khuya. HP rất lo cho em từ khi gặp Phương ở bệnh viện em cô đã là người ko hồnBước vào căn phòng đã là từng của mình bây giờ là của NP, cô thấy em mình ngồi bó gối trên giường mắt lơ đãng đi đâu đó-chị NP muốn gặp anh Phương-chị xin em-HP như van em mình, cô biết gặp Phươngc hỉ làm em cô đau khổ hơn thôiNhìn NP một hồi lâu cô nói-được, chị sẽ chở em đến nhà Phương----------------Vừa bấm chông HP vừa suy nghĩ, đã có thời quá quen thuộc với căn nhà nàyMột cô gái dáng nhỏ nhắn bước ra-cô là-bạn Phương-mời cô vàoCô gái dẫn NP và HP vô nhàNP bước vô, căn nhà ko thay đổi nhiều-hai cô nên ở đây để tôi lên hỏi cậu chủ, chứ tâm trạng cẩu ko được tốtHP khẽ gật đầuBỗng từ trên lầu vọng xuống là tiếng chửi bới và tiếng lỏang choảngCô người làm đi xuống-xin lỗi hai cô, cậu Phương ko muốn gặpHP giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô người làm, và quay sang em mình-chị chúng ta vềHơi bất ngờ với quyết định của em mình, như cô ko ý kiến

Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp NP ngồi sụp xuống, cô khóc nấc lên-----------------Suốt 1 tháng liền NP chỉ ngồi tròn phòng bệnh của mình ko màng tới ăn uống, mọi người đều hết sức lo lắngCô ko để ý đến có người đằng sau mình-NP em đừng hành hạ bản thân mình nữaNP gương đôi mắt vô hồn ra cửa sổ nhìn vô khoảng không vô hạn-em muốn gặp anh PhươngHP như nghe nhầm, cô kêu lên can em-NP, em đừng bướng nữaNP quay đôi mắt về phía chị mình-tại chị hết, ảnh yêu chị nên mới uống rượu và ra nông nổi thế này, chị cướp hết tất cả, cướp đi hi vọng sống của em-NP quay lại khoảng trời riêng của mìnhHP ko nói gì, cô biết em mình phải chịu rất nhiều đau khỏ trong khi cô sung sướng quá, nên đau khổ nhìn em và đồng ý-chị sẽ dẫn em đi gặp Phương nhưng em hứa là phải ăn uống đầy đủ, và đừng quá xúc động khi gặp PhươngNP gật đầu đồng ý-----------NP có thể thấy rõ anh đang ngồi đó, khuôn mặt lanh tanh nhìn mơ hồ đi đâu đó như người mù, cô cay đắng “mù” đúng là anh đã mù, anh ko nhìn thấy cô nữaNP ngồi sụp xuống khóc hiện thực trước mắt quá đỗi phũ phàng, Phương ko còn là Phương của ngày trước nữa(Phượng sợ mấy cảnh này, mấy cái cảnh mà mắt mù hay ko đi được đó, nó làm Phượng liên tưởng đến những thương tích, nói chung là Phượng bị ám ảnh đó, nên mong mọi người thông cảm)-------------------Đã hai ngày từ ngày NP đến thăm Phương cô như người vô hồn hơn, đôi khi giật mình giữa đêm khuya. HP rất lo cho em từ khi gặp Phương ở bệnh viện em cô đã là người ko hồnBước vào căn phòng đã là từng của mình bây giờ là của NP, cô thấy em mình ngồi bó gối trên giường mắt lơ đãng đi đâu đó-chị NP muốn gặp anh Phương-chị xin em-HP như van em mình, cô biết gặp Phươngc hỉ làm em cô đau khổ hơn thôiNhìn NP một hồi lâu cô nói-được, chị sẽ chở em đến nhà Phương----------------Vừa bấm chông HP vừa suy nghĩ, đã có thời quá quen thuộc với căn nhà nàyMột cô gái dáng nhỏ nhắn bước ra-cô là-bạn Phương-mời cô vàoCô gái dẫn NP và HP vô nhàNP bước vô, căn nhà ko thay đổi nhiều-hai cô nên ở đây để tôi lên hỏi cậu chủ, chứ tâm trạng cẩu ko được tốtHP khẽ gật đầuBỗng từ trên lầu vọng xuống là tiếng chửi bới và tiếng lỏang choảngCô người làm đi xuống-xin lỗi hai cô, cậu Phương ko muốn gặpHP giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô người làm, và quay sang em mình-chị chúng ta vềHơi bất ngờ với quyết định của em mình, như cô ko ý kiến

Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp NP ngồi sụp xuống, cô khóc nấc lên-----------------Suốt 1 tháng liền NP chỉ ngồi tròn phòng bệnh của mình ko màng tới ăn uống, mọi người đều hết sức lo lắngCô ko để ý đến có người đằng sau mình-NP em đừng hành hạ bản thân mình nữaNP gương đôi mắt vô hồn ra cửa sổ nhìn vô khoảng không vô hạn-em muốn gặp anh PhươngHP như nghe nhầm, cô kêu lên can em-NP, em đừng bướng nữaNP quay đôi mắt về phía chị mình-tại chị hết, ảnh yêu chị nên mới uống rượu và ra nông nổi thế này, chị cướp hết tất cả, cướp đi hi vọng sống của em-NP quay lại khoảng trời riêng của mìnhHP ko nói gì, cô biết em mình phải chịu rất nhiều đau khỏ trong khi cô sung sướng quá, nên đau khổ nhìn em và đồng ý-chị sẽ dẫn em đi gặp Phương nhưng em hứa là phải ăn uống đầy đủ, và đừng quá xúc động khi gặp PhươngNP gật đầu đồng ý-----------NP có thể thấy rõ anh đang ngồi đó, khuôn mặt lanh tanh nhìn mơ hồ đi đâu đó như người mù, cô cay đắng “mù” đúng là anh đã mù, anh ko nhìn thấy cô nữaNP ngồi sụp xuống khóc hiện thực trước mắt quá đỗi phũ phàng, Phương ko còn là Phương của ngày trước nữa(Phượng sợ mấy cảnh này, mấy cái cảnh mà mắt mù hay ko đi được đó, nó làm Phượng liên tưởng đến những thương tích, nói chung là Phượng bị ám ảnh đó, nên mong mọi người thông cảm)-------------------Đã hai ngày từ ngày NP đến thăm Phương cô như người vô hồn hơn, đôi khi giật mình giữa đêm khuya. HP rất lo cho em từ khi gặp Phương ở bệnh viện em cô đã là người ko hồnBước vào căn phòng đã là từng của mình bây giờ là của NP, cô thấy em mình ngồi bó gối trên giường mắt lơ đãng đi đâu đó-chị NP muốn gặp anh Phương-chị xin em-HP như van em mình, cô biết gặp Phươngc hỉ làm em cô đau khổ hơn thôiNhìn NP một hồi lâu cô nói-được, chị sẽ chở em đến nhà Phương----------------Vừa bấm chông HP vừa suy nghĩ, đã có thời quá quen thuộc với căn nhà nàyMột cô gái dáng nhỏ nhắn bước ra-cô là-bạn Phương-mời cô vàoCô gái dẫn NP và HP vô nhàNP bước vô, căn nhà ko thay đổi nhiều-hai cô nên ở đây để tôi lên hỏi cậu chủ, chứ tâm trạng cẩu ko được tốtHP khẽ gật đầuBỗng từ trên lầu vọng xuống là tiếng chửi bới và tiếng lỏang choảngCô người làm đi xuống-xin lỗi hai cô, cậu Phương ko muốn gặpHP giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô người làm, và quay sang em mình-chị chúng ta vềHơi bất ngờ với quyết định của em mình, như cô ko ý kiến

Chương 16