Hắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp
Chương 20
Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp -chị Hồng-dạ-Phong sao rồi-cô ấy hơi khỏe lại rồi, nhưng-nhưng gì?-trán cổ sẽ để lại sẹo-sẹo-dạ, do mảnh chai gim sâu vô trán nên gây nên sẹo khi lấy ra, cổ đẹp thế mà bịNgừng lại, chị Hồng biết cũng vì cái miệng chị mà Phong mới ra nông nổi này-----------Phương ngồi đếm từng ngày, vậy là đã 11 ngày anh ko thấy Phong đến, anh nhớ cô da diết, và luôn tực trách mình sao lại hồ đồ như thếPhong đi bưng chén cháu lên phòng Phưuơng gõ cửa-vào điTiếng bước chân nhè nhẹ của chị Hồng hôm nay sao khác quá, chị đâu cẩn thận như vậy được-chị đổi tính rồi, hồi trước chị đi lạt xạt trong phòng tôi, chứ ko như Phong-Phương ko nói tiếp anh ngừng và nhìn đi xa nơi mà anh đâu hề nhìn thấyPhonglại gần anh, nắm bàn tay anh, mở nó ra và viết vào ấy-em nè?Phương quay đầu lại, anh ngẩn người ra-em đến đây làm gì?-chơi với anh-anh ko cần-nhưng em muốn-em ko giận anh sao?-giận gì?Phương ko nói-em chả giận gì cảPhương đưa bàn tay lên ko sờ soạng tìm Phong, anh đặt tay lên đầu cô, vuốt tóc cô, anh bất ngờ-em mới cắt tóc-anh ko thik saoPhương nhăn mặt-ko-em để tóc ngắn rất dễ thương đó-anh ko thik-Phương lặp lại-tại sao-ko sao cảKết thúc câu chuyện trong im lặng, Phong ngồi suy tư còn Phương thì suy nghĩ------------Nghe tiêng mở cửa, Phương kêu-sao em đến trễ thếKo có ai trả lời anh lập lại, lúc đo-cô Phong bị bệnh nên ko đến được thưa cậuMặt Phương biến sắc, vừa hôm qua cô còn trò chuyện với anh sao cô lại bị bênh nhanh thế được-hôm qua lúc cô ấy về, gặp mưa và bị cảm-nặng ko chị Hồng-nghe nói hơi nặng-tôi muốn đến thăm cô ấy-nhưng cậu chủ, hôm nay ông bà chủ đi du lịch bên Ý về-nói là tôi đi công việc-dạTuy bị vậy nhưng Phương vẫn tự tay điều hành công ty với sự giúp đỡ của ba cô và có cả Phong nữa, cô luôn làm thành tốt mọi nhiệm vụ anh daoAnh thấy thương cô quá-chị Hồng chuẩn bụ xe cho tôi đi-dạ--------------Người tài xế đặt chiếc xe lăn của Phương xuống trước nhà Phong, chị Hồng đẩy chiếc xe tới và bấm chuông-ai vậy?-tôi muốn gặp cô Phong-cô Phong bị bệnh nên ko tiện gặp-tôi có thế thăm bệnh cô ấy được ko-Phương nói-nhưng ông chủ bảo, ko cho ai gặp cô chủ cả-cứ nói có Phương đến tìm chắc ông chủ cô sẽ đổi ý-dạ, cậu chờ tôi chút
Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp -chị Hồng-dạ-Phong sao rồi-cô ấy hơi khỏe lại rồi, nhưng-nhưng gì?-trán cổ sẽ để lại sẹo-sẹo-dạ, do mảnh chai gim sâu vô trán nên gây nên sẹo khi lấy ra, cổ đẹp thế mà bịNgừng lại, chị Hồng biết cũng vì cái miệng chị mà Phong mới ra nông nổi này-----------Phương ngồi đếm từng ngày, vậy là đã 11 ngày anh ko thấy Phong đến, anh nhớ cô da diết, và luôn tực trách mình sao lại hồ đồ như thếPhong đi bưng chén cháu lên phòng Phưuơng gõ cửa-vào điTiếng bước chân nhè nhẹ của chị Hồng hôm nay sao khác quá, chị đâu cẩn thận như vậy được-chị đổi tính rồi, hồi trước chị đi lạt xạt trong phòng tôi, chứ ko như Phong-Phương ko nói tiếp anh ngừng và nhìn đi xa nơi mà anh đâu hề nhìn thấyPhonglại gần anh, nắm bàn tay anh, mở nó ra và viết vào ấy-em nè?Phương quay đầu lại, anh ngẩn người ra-em đến đây làm gì?-chơi với anh-anh ko cần-nhưng em muốn-em ko giận anh sao?-giận gì?Phương ko nói-em chả giận gì cảPhương đưa bàn tay lên ko sờ soạng tìm Phong, anh đặt tay lên đầu cô, vuốt tóc cô, anh bất ngờ-em mới cắt tóc-anh ko thik saoPhương nhăn mặt-ko-em để tóc ngắn rất dễ thương đó-anh ko thik-Phương lặp lại-tại sao-ko sao cảKết thúc câu chuyện trong im lặng, Phong ngồi suy tư còn Phương thì suy nghĩ------------Nghe tiêng mở cửa, Phương kêu-sao em đến trễ thếKo có ai trả lời anh lập lại, lúc đo-cô Phong bị bệnh nên ko đến được thưa cậuMặt Phương biến sắc, vừa hôm qua cô còn trò chuyện với anh sao cô lại bị bênh nhanh thế được-hôm qua lúc cô ấy về, gặp mưa và bị cảm-nặng ko chị Hồng-nghe nói hơi nặng-tôi muốn đến thăm cô ấy-nhưng cậu chủ, hôm nay ông bà chủ đi du lịch bên Ý về-nói là tôi đi công việc-dạTuy bị vậy nhưng Phương vẫn tự tay điều hành công ty với sự giúp đỡ của ba cô và có cả Phong nữa, cô luôn làm thành tốt mọi nhiệm vụ anh daoAnh thấy thương cô quá-chị Hồng chuẩn bụ xe cho tôi đi-dạ--------------Người tài xế đặt chiếc xe lăn của Phương xuống trước nhà Phong, chị Hồng đẩy chiếc xe tới và bấm chuông-ai vậy?-tôi muốn gặp cô Phong-cô Phong bị bệnh nên ko tiện gặp-tôi có thế thăm bệnh cô ấy được ko-Phương nói-nhưng ông chủ bảo, ko cho ai gặp cô chủ cả-cứ nói có Phương đến tìm chắc ông chủ cô sẽ đổi ý-dạ, cậu chờ tôi chút
Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp -chị Hồng-dạ-Phong sao rồi-cô ấy hơi khỏe lại rồi, nhưng-nhưng gì?-trán cổ sẽ để lại sẹo-sẹo-dạ, do mảnh chai gim sâu vô trán nên gây nên sẹo khi lấy ra, cổ đẹp thế mà bịNgừng lại, chị Hồng biết cũng vì cái miệng chị mà Phong mới ra nông nổi này-----------Phương ngồi đếm từng ngày, vậy là đã 11 ngày anh ko thấy Phong đến, anh nhớ cô da diết, và luôn tực trách mình sao lại hồ đồ như thếPhong đi bưng chén cháu lên phòng Phưuơng gõ cửa-vào điTiếng bước chân nhè nhẹ của chị Hồng hôm nay sao khác quá, chị đâu cẩn thận như vậy được-chị đổi tính rồi, hồi trước chị đi lạt xạt trong phòng tôi, chứ ko như Phong-Phương ko nói tiếp anh ngừng và nhìn đi xa nơi mà anh đâu hề nhìn thấyPhonglại gần anh, nắm bàn tay anh, mở nó ra và viết vào ấy-em nè?Phương quay đầu lại, anh ngẩn người ra-em đến đây làm gì?-chơi với anh-anh ko cần-nhưng em muốn-em ko giận anh sao?-giận gì?Phương ko nói-em chả giận gì cảPhương đưa bàn tay lên ko sờ soạng tìm Phong, anh đặt tay lên đầu cô, vuốt tóc cô, anh bất ngờ-em mới cắt tóc-anh ko thik saoPhương nhăn mặt-ko-em để tóc ngắn rất dễ thương đó-anh ko thik-Phương lặp lại-tại sao-ko sao cảKết thúc câu chuyện trong im lặng, Phong ngồi suy tư còn Phương thì suy nghĩ------------Nghe tiêng mở cửa, Phương kêu-sao em đến trễ thếKo có ai trả lời anh lập lại, lúc đo-cô Phong bị bệnh nên ko đến được thưa cậuMặt Phương biến sắc, vừa hôm qua cô còn trò chuyện với anh sao cô lại bị bênh nhanh thế được-hôm qua lúc cô ấy về, gặp mưa và bị cảm-nặng ko chị Hồng-nghe nói hơi nặng-tôi muốn đến thăm cô ấy-nhưng cậu chủ, hôm nay ông bà chủ đi du lịch bên Ý về-nói là tôi đi công việc-dạTuy bị vậy nhưng Phương vẫn tự tay điều hành công ty với sự giúp đỡ của ba cô và có cả Phong nữa, cô luôn làm thành tốt mọi nhiệm vụ anh daoAnh thấy thương cô quá-chị Hồng chuẩn bụ xe cho tôi đi-dạ--------------Người tài xế đặt chiếc xe lăn của Phương xuống trước nhà Phong, chị Hồng đẩy chiếc xe tới và bấm chuông-ai vậy?-tôi muốn gặp cô Phong-cô Phong bị bệnh nên ko tiện gặp-tôi có thế thăm bệnh cô ấy được ko-Phương nói-nhưng ông chủ bảo, ko cho ai gặp cô chủ cả-cứ nói có Phương đến tìm chắc ông chủ cô sẽ đổi ý-dạ, cậu chờ tôi chút