Hắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp
Chương 26
Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp Phương hoảng người khi nhận ra, thân hình bất động của Phong đang nắm trước một chiếc xe. Vội chạy lại, anh tới bên cô-phong, nghe anh ko?-anh gì ơi?, đưa chỉ đi bệnh viện điLúc này mọi người nhốn nháo lên , họ bàn tán về vụ tai nạn-cô gái này đang đi thì quay lại và lao ra-cổ muốn bảo vệ ai đóMột người đàn ông vỗ vai Phương, khi này anh đang quá hoảng lọan-cổ vì cứu anh đóVừa lúc đó thì-anh gì ơi?, có xe rồi , anh bế cổ lên điPhương làm theo như một cái máy, anh đặt Phong lên xe, và ngồi bên cạnh côAnh thầm trách mình, nến anh ko quá sơ xuất thì đâu có xảy ra tai nạn đáng tiếc nàyNâng Phong lân, lúc này cô đang bất tỉnh, máu chảy rất nhiều, càng làm Phương hoảng hơn khi anh bế cô lên xe----------------bác sĩ cô ấy sao rồi?-ai là người nhà bệnh nhân-tôi là chị, còn đây là bố bệnh nhânVừa nói cô vừa chỉ tay về phía bố mình-cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, phần còn lại là do sự may mắn kì tích nơi cô ấy thôiVị bác sĩ bước đi, nhưng chợt nhớ ra cái gì đó nên ông quay lại-các vị nên giữ lấy vật này, lúc phẩu thuật bệnh nhân cứ nắm lâyPhương sửng sốt, đó là sợ dây mà anh tặng cho HPVừa lúc đó thì HP đi tới chỗ vị bác sĩ và nói-cái đó là của em tôi, bác sĩ có thể giao cho tôiNhư biết mình ko hề nghe lầm, nhưng anh vẫn muốn hỏi lạiNắm lấy cánh tay HP, anh nói :-vậy là sao?-anh hỏi gì?-cái đó anh tặng em mà, sao HP lại giữ-em tặng lại cho nó, vì em nghĩ cái đó ko thuộc về em-tại sao?-vì em ko còn yêu anhNhư tức lên, anh quát-em nói láoPhương gục xuống, anh bất lực-vậy tại sao lại chăm sóc, và ở bên cạnh anh lúc anh đau khổ nhất-người đó ko phải em-vậy thì ai?-PhongNói như lặp lại-Nhật Phong-đúng đó Phương, con Phong nó thương cháu lâu rồi, nó luôn âm thầm ở bên cháu tuy ta có khuyên nó nên bỏ đi và đừng liên lạc gì với cháu nữa, nhưng nó ko chịu và vẫn liên lạc khi cháu sang Mĩ chữa bệnh. Sau khi về nước nó cũng quá sốc vì cháu vẫn còn yên HPPhương như lặng đi, anh ko tin những lời vừa rồiNgười mà luôn chăm sóc động viên anh là Nphong, chứ ko phải HP như anh nghĩAnh đã làm con tim Phong như nát ra rồi
Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp Phương hoảng người khi nhận ra, thân hình bất động của Phong đang nắm trước một chiếc xe. Vội chạy lại, anh tới bên cô-phong, nghe anh ko?-anh gì ơi?, đưa chỉ đi bệnh viện điLúc này mọi người nhốn nháo lên , họ bàn tán về vụ tai nạn-cô gái này đang đi thì quay lại và lao ra-cổ muốn bảo vệ ai đóMột người đàn ông vỗ vai Phương, khi này anh đang quá hoảng lọan-cổ vì cứu anh đóVừa lúc đó thì-anh gì ơi?, có xe rồi , anh bế cổ lên điPhương làm theo như một cái máy, anh đặt Phong lên xe, và ngồi bên cạnh côAnh thầm trách mình, nến anh ko quá sơ xuất thì đâu có xảy ra tai nạn đáng tiếc nàyNâng Phong lân, lúc này cô đang bất tỉnh, máu chảy rất nhiều, càng làm Phương hoảng hơn khi anh bế cô lên xe----------------bác sĩ cô ấy sao rồi?-ai là người nhà bệnh nhân-tôi là chị, còn đây là bố bệnh nhânVừa nói cô vừa chỉ tay về phía bố mình-cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, phần còn lại là do sự may mắn kì tích nơi cô ấy thôiVị bác sĩ bước đi, nhưng chợt nhớ ra cái gì đó nên ông quay lại-các vị nên giữ lấy vật này, lúc phẩu thuật bệnh nhân cứ nắm lâyPhương sửng sốt, đó là sợ dây mà anh tặng cho HPVừa lúc đó thì HP đi tới chỗ vị bác sĩ và nói-cái đó là của em tôi, bác sĩ có thể giao cho tôiNhư biết mình ko hề nghe lầm, nhưng anh vẫn muốn hỏi lạiNắm lấy cánh tay HP, anh nói :-vậy là sao?-anh hỏi gì?-cái đó anh tặng em mà, sao HP lại giữ-em tặng lại cho nó, vì em nghĩ cái đó ko thuộc về em-tại sao?-vì em ko còn yêu anhNhư tức lên, anh quát-em nói láoPhương gục xuống, anh bất lực-vậy tại sao lại chăm sóc, và ở bên cạnh anh lúc anh đau khổ nhất-người đó ko phải em-vậy thì ai?-PhongNói như lặp lại-Nhật Phong-đúng đó Phương, con Phong nó thương cháu lâu rồi, nó luôn âm thầm ở bên cháu tuy ta có khuyên nó nên bỏ đi và đừng liên lạc gì với cháu nữa, nhưng nó ko chịu và vẫn liên lạc khi cháu sang Mĩ chữa bệnh. Sau khi về nước nó cũng quá sốc vì cháu vẫn còn yên HPPhương như lặng đi, anh ko tin những lời vừa rồiNgười mà luôn chăm sóc động viên anh là Nphong, chứ ko phải HP như anh nghĩAnh đã làm con tim Phong như nát ra rồi
Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp Phương hoảng người khi nhận ra, thân hình bất động của Phong đang nắm trước một chiếc xe. Vội chạy lại, anh tới bên cô-phong, nghe anh ko?-anh gì ơi?, đưa chỉ đi bệnh viện điLúc này mọi người nhốn nháo lên , họ bàn tán về vụ tai nạn-cô gái này đang đi thì quay lại và lao ra-cổ muốn bảo vệ ai đóMột người đàn ông vỗ vai Phương, khi này anh đang quá hoảng lọan-cổ vì cứu anh đóVừa lúc đó thì-anh gì ơi?, có xe rồi , anh bế cổ lên điPhương làm theo như một cái máy, anh đặt Phong lên xe, và ngồi bên cạnh côAnh thầm trách mình, nến anh ko quá sơ xuất thì đâu có xảy ra tai nạn đáng tiếc nàyNâng Phong lân, lúc này cô đang bất tỉnh, máu chảy rất nhiều, càng làm Phương hoảng hơn khi anh bế cô lên xe----------------bác sĩ cô ấy sao rồi?-ai là người nhà bệnh nhân-tôi là chị, còn đây là bố bệnh nhânVừa nói cô vừa chỉ tay về phía bố mình-cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, phần còn lại là do sự may mắn kì tích nơi cô ấy thôiVị bác sĩ bước đi, nhưng chợt nhớ ra cái gì đó nên ông quay lại-các vị nên giữ lấy vật này, lúc phẩu thuật bệnh nhân cứ nắm lâyPhương sửng sốt, đó là sợ dây mà anh tặng cho HPVừa lúc đó thì HP đi tới chỗ vị bác sĩ và nói-cái đó là của em tôi, bác sĩ có thể giao cho tôiNhư biết mình ko hề nghe lầm, nhưng anh vẫn muốn hỏi lạiNắm lấy cánh tay HP, anh nói :-vậy là sao?-anh hỏi gì?-cái đó anh tặng em mà, sao HP lại giữ-em tặng lại cho nó, vì em nghĩ cái đó ko thuộc về em-tại sao?-vì em ko còn yêu anhNhư tức lên, anh quát-em nói láoPhương gục xuống, anh bất lực-vậy tại sao lại chăm sóc, và ở bên cạnh anh lúc anh đau khổ nhất-người đó ko phải em-vậy thì ai?-PhongNói như lặp lại-Nhật Phong-đúng đó Phương, con Phong nó thương cháu lâu rồi, nó luôn âm thầm ở bên cháu tuy ta có khuyên nó nên bỏ đi và đừng liên lạc gì với cháu nữa, nhưng nó ko chịu và vẫn liên lạc khi cháu sang Mĩ chữa bệnh. Sau khi về nước nó cũng quá sốc vì cháu vẫn còn yên HPPhương như lặng đi, anh ko tin những lời vừa rồiNgười mà luôn chăm sóc động viên anh là Nphong, chứ ko phải HP như anh nghĩAnh đã làm con tim Phong như nát ra rồi