Tác giả:

Hắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp

Chương 29

Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp Phong chạy trước, ra đến cổng cô quay lại hỏi anh:-anh Phương đi lấy xe đi-uhm, chờ anh 2’-dạPhương chạy đi lấy xe. Khi anh ra đến nơi thì ko thấy Phong đâuPhương xuống xe, đi lòng vòng tìm cô thì nghe tiếng xì xầm của một tóan ng`-còn trẻ thế mà bị tông xe-uhm, nghe nói hồi trước bị một lần rồi, hình như là cứu bạn trai-nghe nói cô ta đang nằm viện mà-số khổ mà, hai lần luôn nhưng lần này khó sống đây-ôi dàoPhương chạy lại gần đám đông, anh ko còn tâm trí nào nữa nếu Phong mà có xảy ra chuyện gì chắc anh ân hận suốt đời quáKhuôn mặt cô gái bị che bởi lớp tóc làm anh nhìn ko rõ, cố chen vô để nhìn làm anh bị 1 ng` đàn bà chửi-anh chen vô làm gì, có cô còn bị xỉu khi thấy nữa là-------------Phương nhận ra trong đám đông có một cô gái đang sụp ngf ngồi khóc và ánh mắt hoảng sợ của cô làm anh chợt tỉnhĐó là PhongVậy là cô ko saoAnh tiến lại gẫn, đỡ cô dậy-Phong, em ko sao chứPhong ko nhìn anh, khuôn mặt cô vô hồn một cách đáng sợCô khóc nấc lên-em sợ anh PhươngPhương bế cô lên chen khỏi đám đông, chắc cô bị sốc quá đây mà, tội nghiệp NP của anhĐặt cô vô xe, mà lo sợ, ko biết cô có bị sao ko-em có sao ko Phong?Cô ôm lấy anh và khóc nấc nở-vậy là anh ko sao?-uhm, anh vẫn còn nguyên vẹnChợt giật mình, anh đẩy nhẹ Phong ra rồi nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi-em nhớ lại rồi hảNhư ko hiểu cô nhìn Phương-bộ em quên gì sao?-anh là ai?-anh hỏi kì vậy?-em nói đi?Phong hơi đỏ mặt cô bảo-là ng` em thikPhương cười-sao anh cười-lúc em mất trí nhớ, mỗi lần anh hỏi em luôn trả lời đúng 1 câu giống nhau-câu nào?-là ng` thik emCô chợt rùng mình và sợ hãi khi nhìn qua băng cửa cô thấy ng` bị nạn được đưa vô bệnh việnPhương ôm lấy cô-đừng nghĩ nữa Phong-em sợ, lúc đó em sợ lắm, nếu anh có mệnh hệ gì chắc em hận mình lắmAnh ôm Phong trong lòng mà đau lắm-em đừng như vậy anh lo lắm-anh còn yêu chị em ko?-sao em hỏi chuyện đó-……………

Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp Phong chạy trước, ra đến cổng cô quay lại hỏi anh:-anh Phương đi lấy xe đi-uhm, chờ anh 2’-dạPhương chạy đi lấy xe. Khi anh ra đến nơi thì ko thấy Phong đâuPhương xuống xe, đi lòng vòng tìm cô thì nghe tiếng xì xầm của một tóan ng`-còn trẻ thế mà bị tông xe-uhm, nghe nói hồi trước bị một lần rồi, hình như là cứu bạn trai-nghe nói cô ta đang nằm viện mà-số khổ mà, hai lần luôn nhưng lần này khó sống đây-ôi dàoPhương chạy lại gần đám đông, anh ko còn tâm trí nào nữa nếu Phong mà có xảy ra chuyện gì chắc anh ân hận suốt đời quáKhuôn mặt cô gái bị che bởi lớp tóc làm anh nhìn ko rõ, cố chen vô để nhìn làm anh bị 1 ng` đàn bà chửi-anh chen vô làm gì, có cô còn bị xỉu khi thấy nữa là-------------Phương nhận ra trong đám đông có một cô gái đang sụp ngf ngồi khóc và ánh mắt hoảng sợ của cô làm anh chợt tỉnhĐó là PhongVậy là cô ko saoAnh tiến lại gẫn, đỡ cô dậy-Phong, em ko sao chứPhong ko nhìn anh, khuôn mặt cô vô hồn một cách đáng sợCô khóc nấc lên-em sợ anh PhươngPhương bế cô lên chen khỏi đám đông, chắc cô bị sốc quá đây mà, tội nghiệp NP của anhĐặt cô vô xe, mà lo sợ, ko biết cô có bị sao ko-em có sao ko Phong?Cô ôm lấy anh và khóc nấc nở-vậy là anh ko sao?-uhm, anh vẫn còn nguyên vẹnChợt giật mình, anh đẩy nhẹ Phong ra rồi nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi-em nhớ lại rồi hảNhư ko hiểu cô nhìn Phương-bộ em quên gì sao?-anh là ai?-anh hỏi kì vậy?-em nói đi?Phong hơi đỏ mặt cô bảo-là ng` em thikPhương cười-sao anh cười-lúc em mất trí nhớ, mỗi lần anh hỏi em luôn trả lời đúng 1 câu giống nhau-câu nào?-là ng` thik emCô chợt rùng mình và sợ hãi khi nhìn qua băng cửa cô thấy ng` bị nạn được đưa vô bệnh việnPhương ôm lấy cô-đừng nghĩ nữa Phong-em sợ, lúc đó em sợ lắm, nếu anh có mệnh hệ gì chắc em hận mình lắmAnh ôm Phong trong lòng mà đau lắm-em đừng như vậy anh lo lắm-anh còn yêu chị em ko?-sao em hỏi chuyện đó-……………

Hắn, Đồ Lạnh LùngTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện TeenHắn nói: -có vậy mà cũng cười -tôi chưa thấy bồi nào dơ như vậy Hắn cười -anh Phương cười Hắn ko nói gì ăn tiếp Anh bồi nhìn tôi khó hiểu -anh quen, anh bồi hả -nó tên Linh Tôi “à” lên một tiếng như hiểu rõ Hắn mà Lính nhung nhúc He he Đi đâu tôi cũng gặp lính của hắn cả Giàu có, nghèo có Nhưng ai cũng vui vẻ, hòa thuận với nhau cả -anh bồi -tẩu đừng gọi em là bồi -vậy gọi sao -cứ gọi em là Linh được rồi -Linh, Linh tên hay quá, tôi cứ tưởng tên này dành cho con gái thôi Linh nhìn tôi ngượng đỏ mặt Còn tôi thì vui lắm, vì gặp được một người con trai tên Linh Hắn ko nói gì Nhưng tôi biết hắn đang cười tôi thầm trong bụng -honey của tôi còn trong sáng, trẻ con lắm Vừa nói hắn vừa nhìn tôi cười Tôi nói: -đừng nói Phong như vậy -chứ muốn sao Nhìn hắn cười tôi tức lắm Phụng phịu ko buồn ăn Hắn vẫn thế kinh tôi mà Lần đầu gặp, hắn đã chẳng xem tôi là gì rồi *** Lần đầu gặp Phong chạy trước, ra đến cổng cô quay lại hỏi anh:-anh Phương đi lấy xe đi-uhm, chờ anh 2’-dạPhương chạy đi lấy xe. Khi anh ra đến nơi thì ko thấy Phong đâuPhương xuống xe, đi lòng vòng tìm cô thì nghe tiếng xì xầm của một tóan ng`-còn trẻ thế mà bị tông xe-uhm, nghe nói hồi trước bị một lần rồi, hình như là cứu bạn trai-nghe nói cô ta đang nằm viện mà-số khổ mà, hai lần luôn nhưng lần này khó sống đây-ôi dàoPhương chạy lại gần đám đông, anh ko còn tâm trí nào nữa nếu Phong mà có xảy ra chuyện gì chắc anh ân hận suốt đời quáKhuôn mặt cô gái bị che bởi lớp tóc làm anh nhìn ko rõ, cố chen vô để nhìn làm anh bị 1 ng` đàn bà chửi-anh chen vô làm gì, có cô còn bị xỉu khi thấy nữa là-------------Phương nhận ra trong đám đông có một cô gái đang sụp ngf ngồi khóc và ánh mắt hoảng sợ của cô làm anh chợt tỉnhĐó là PhongVậy là cô ko saoAnh tiến lại gẫn, đỡ cô dậy-Phong, em ko sao chứPhong ko nhìn anh, khuôn mặt cô vô hồn một cách đáng sợCô khóc nấc lên-em sợ anh PhươngPhương bế cô lên chen khỏi đám đông, chắc cô bị sốc quá đây mà, tội nghiệp NP của anhĐặt cô vô xe, mà lo sợ, ko biết cô có bị sao ko-em có sao ko Phong?Cô ôm lấy anh và khóc nấc nở-vậy là anh ko sao?-uhm, anh vẫn còn nguyên vẹnChợt giật mình, anh đẩy nhẹ Phong ra rồi nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi-em nhớ lại rồi hảNhư ko hiểu cô nhìn Phương-bộ em quên gì sao?-anh là ai?-anh hỏi kì vậy?-em nói đi?Phong hơi đỏ mặt cô bảo-là ng` em thikPhương cười-sao anh cười-lúc em mất trí nhớ, mỗi lần anh hỏi em luôn trả lời đúng 1 câu giống nhau-câu nào?-là ng` thik emCô chợt rùng mình và sợ hãi khi nhìn qua băng cửa cô thấy ng` bị nạn được đưa vô bệnh việnPhương ôm lấy cô-đừng nghĩ nữa Phong-em sợ, lúc đó em sợ lắm, nếu anh có mệnh hệ gì chắc em hận mình lắmAnh ôm Phong trong lòng mà đau lắm-em đừng như vậy anh lo lắm-anh còn yêu chị em ko?-sao em hỏi chuyện đó-……………

Chương 29