Thảm cỏ Lăng Viên xanh mượt mà, chung quanh có hàng trăm loại hoa, tuy không lớn như một khu rừng, nhưng gọi là vườn cũng không ổn. Bên ngoài Lăng Viên có giống cây cao tên gọi Tuyết Phong, chỉ mọc duy nhất ở nơi đây, tương truyền do linh khí của thần ma hóa thành. Cây Tuyết Phong cành lá xanh um tươi tốt, khẽ đung đưa trong gió, tựa hồ đang hồi tưởng thời khắc huy hoàng thuở xưa, hoa trắng rụng như tuyết, nhẹ nhàng phiêu sái giữa không trung, trông giống nước mắt thần linh, khiến người ta cảm thấy bi thương vô ngần. Khu mộ trải qua ngày nắng đêm đen với những cảnh tượng tương phản. Ban ngày tiên khí dầy đặc, ánh sáng thanh khiết chiếu rỡ ràng trên từng ngôi mộ. Trong ánh sáng ấy, người ta có thể trông thấy linh hồn bất diệt của các thần ma thuở xa xưa, thậm chí còn trông thấy thiên sứ nhảy múa, nghe thấy tiên tử hát ca. Cả khu Lăng Viên chìm đắm trong một bầu không khí thần thánh. Ban ngày là thiên đường như thế, song ban đêm nơi đây lại là địa ngục. Mỗi khi mặt trời xuống núi, bóng…
Chương 143: Cấm Kị Chi Vật
Thần Mộ (Tru Ma)Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpThảm cỏ Lăng Viên xanh mượt mà, chung quanh có hàng trăm loại hoa, tuy không lớn như một khu rừng, nhưng gọi là vườn cũng không ổn. Bên ngoài Lăng Viên có giống cây cao tên gọi Tuyết Phong, chỉ mọc duy nhất ở nơi đây, tương truyền do linh khí của thần ma hóa thành. Cây Tuyết Phong cành lá xanh um tươi tốt, khẽ đung đưa trong gió, tựa hồ đang hồi tưởng thời khắc huy hoàng thuở xưa, hoa trắng rụng như tuyết, nhẹ nhàng phiêu sái giữa không trung, trông giống nước mắt thần linh, khiến người ta cảm thấy bi thương vô ngần. Khu mộ trải qua ngày nắng đêm đen với những cảnh tượng tương phản. Ban ngày tiên khí dầy đặc, ánh sáng thanh khiết chiếu rỡ ràng trên từng ngôi mộ. Trong ánh sáng ấy, người ta có thể trông thấy linh hồn bất diệt của các thần ma thuở xa xưa, thậm chí còn trông thấy thiên sứ nhảy múa, nghe thấy tiên tử hát ca. Cả khu Lăng Viên chìm đắm trong một bầu không khí thần thánh. Ban ngày là thiên đường như thế, song ban đêm nơi đây lại là địa ngục. Mỗi khi mặt trời xuống núi, bóng… Thần Nam nói một mình: "Ta không biết, ta quả thật không biết! Từ sau khi sống lại, ta đều đã nhọc công cẩn thận tìm kiếm bằng chứng, ta muốn biết vạn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta muốn biết tại sao ta lại có thể sống lại trừ trong viễn cổ thần mộ... Nhưng đến tận bây giờ, ta có chút sợ hãi rồi. Ta ôm theo sự xúc động vô bờ tìm tới được vùng đất chết này, hy vọng có thể tìm thấy một manh mối nào đó, nhưng bây giờ lại... Ta quả thật cảm thấy vô cùng sợ hãi, ta không muốn tiếp tục tìm kiếm điều gì nữa. Biết được bí mật đó thì làm sao, chẳng biết thế nào cả? Vẫn cần phải tiếp tục sống. Đã như vậy chi bằng yên phận hưởng thụ từng phút một. Ta không còn dám đi tìm kiếm cái bí mật khiến cho người ta đau khổ, sợ hãi đó nữa..."Con mắt duy nhất của Vô Danh Thần ma phát ra một đạo hồng quang lạnh lẽo, ông ta tát mạnh cho Thần Nam một cái bạt tai, giọng sắc lạnh: "Ngươi hãy tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa! Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? Nếu như quả thật kẻ đó muốn lợi dụng ngươi, ngươi có chắc chắn là có thể chạy thoát được không? Lùi bước chỉ có thể khiến cho âm mưu của hắn ta tiến triển một cách thuận lợi. Không phản kháng, không đấu tranh thì không bằng kẻ thất phu."Cái bạt tai của Vô Danh Thần ma khiến Thần Nam ngã ra đất, khóe miệng chảy ra chút máu tươi. Hắn bò dậy. Lúc này hắn giống như bước ra từ cõi mộng, hoàn toàn bừng tỉnh. Hắn gượng cười nói: "Bị một cái bạt tai, hì hì..."Vô Danh Thần ma nói: "Ta vẫn cho rằng có người giở thủ đoạn ra với ta, xóa sạch đi phần ký ức nào đó trong cuộc sống của ta. Ta vẫn thường nghĩ rằng mình chỉ là một con rối trong tay người khác, ta quả thật không cam tâm! Ta không muốn bị người khác thao túng khống chế vận mệnh! Ta không muốn bị ai đó dắt đi! Mặc dù ta và ngươi không giống nhau, nhưng ta có thể nhìn thấy hình bóng của ta ở ngươi, ta không muốn ngươi đi lên vết xe đổ của ta. Ngươi suy cho cùng có phải là bị người ta đặt vào trong cục diện này hay không thì bây giờ vẫn chưa thể khẳng định được, nhưng bất kể như thế nào đi nữa, ngươi cũng nên chống lại. Ngươi cần phải nắm giữ lấy vận mệnh của mình, đi tìm kiếm những bí mật mà mọi người chưa biết của vạn năm trước, thoát ra khỏi cái quý luật gò bó của vận mệnh."Lúc này Thần Nam đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn gật đầu nói: "Ta không biết nên làm thế nào, ta sẽ cố gắng để ra sức thực hiện."Vô Danh Thần ma nói: "Đừng sợ điều gì, đừng lo lắng điều gì. Theo như tình hình mà ngươi nói với ta, vạn năm trước trong thiên địa nhất định đã xảy ra một trận biến động lớn. Càng là những kẻ hùng mạnh thì ảnh hưởng chịu phải càng lớn. Vô số những kẻ hùng mạnh đều không tránh được cái chết nên người giở thủ đoạn với ngươi cũng khó tránh khỏi bị trọng thương. Mạnh như thần ma, nếu như hứng chịu sự tổn hại cực lớn, nhất định cũng giấu đi tung tích của mình, ngủ say ở một nơi bí mật nhất. Có thể vạn năm nay hắn ta đã mất đi liên hệ với ngươi, hắn ta không có cách nào để ý tới ngươi. Ngươi bây giờ có thời gian, có sức mạnh, có thể từ từ tìm ra chân tướng, đi tìm hiểu những bí mật chưa biết tới, thoát khỏi sự an bài của vận mệnh!"Thần Nam như bước ra khỏi đám mây mù, lại không còn vẻ mơ hồ nữa. Hắn gật đầu, nói: "Đa tạ đã khích lệ! Ta biết mình phải làm thế nào rồi."Vô Danh Thần ma nhìn hắn nói: "Bây giờ ta cần phải xem xét người ngươi một chút, xem xem hai quang cầu trong người ngươi rốt cuộc là thế nào?"Vô Danh Thần ma yêu cầu Thần Nam thả lỏng người, khiến Thần Nam cảm thấy mệt mỏi, hắn từ từ hôn mê đi. Người hắn nằm thẳng trên mặt đất, sau đó lại từ từ bay lên, lơ lửng ngay phía trước mặt Vô Danh Thần Ma.Con mắt duy nhất của Vô Danh Thần ma phát ra một đạo hồng quang, xuyên qua người Thần Nam, đuổi theo quỹ đạo của hai quang cầu mà ban đầu ông nhìn thấy.Lúc này, hai quang cầu đang nằm yên ẩn nấp ở vùng đan điền của Thần Nam. Chúng dường như xao động theo những cung bậc tình cảm của Thần Nam. Mỗi khi tâm trạng trong lòng hắn cuồn cuộn tuôn trào thì hai quang cầu cũng xao động hỗn loạn, mỗi khi tâm linh hắn bình tĩnh chúng sẽ ẩn nấp trong vùng đan điền của hắn không hề động đậyVô Danh Thần ma gật đầu. Ông ta cảm thấy hai quang cầu này to chừng đầu ngón tay, nếu như không khai thiên nhãn, thì không thể nào có thể phát hiện ra chúng. Ông ta lắc mạnh người. Một luồng khí mạnh mẽ cuồn cuộn khắp đất trời từ trong người ông tuôn trào, hồng quang tràn ngập khắp đất trời. Hai tay ông khẽ khua lên, ánh sáng màu đỏ chói mắt thông qua hai cánh tay ông hóa thành những luồng ánh sáng hồng dịu truyền vào trong người Thần Nam, cho tới khi tới được khu đan điền, hai quang cầu một vàng một đen đã bị luồng ánh sáng hồng dịu bao phủ hoàn toàn.Lúc mới bắt đầu cũng không có chuyện gì xảy ra. Hai quang cầu vô cùng yên lặng, không hề có bất cứ một phản ứng nào. Nhưng cùng với việc hồng quang càng ngày càng nhiều, hai quang cầu dần dần dao động không ngừng, bắt đầu chuyển động trong vùng đan điền của Thần Nam, dường như muốn loại bỏ đi luồng hồng quang.Vô Danh Thần ma cảm nhận thấy lực cản, không ngừng truyền hồng quang vào người Thần Nam nhanh hơn. Luồng hồng quang và hai quang cầu bắt đầu đan xen lẫn nhau, vùng đan điền của Thần Nam sáng rực, ba luồng ánh sáng đỏ, vàng, đen cùng nhau phát ra.Đột nhiên, đúng trong lúc này, trước ngực Thần Nam phát ra một luồng bạch quang dịu nhẹ, một luồng khí thánh khiết tràn ngập khắp Hư Thiên Huyễn Cảnh. Ngọc Như ý trước ngực Thần Nam nhẹ nhàng rung lên, luồng ánh sáng thánh khiết giống như nước từ trước ngực từ từ truyền vào trong người hắn, tập trung tới vùng Đan điền của Thần Nam.Vô Danh Thần ma vô cùng kinh ngạc. Mặc dù ông ta sớm biết được trước ngực Thần Nam có đeo một vật tiên bảo, nhưng không thể ngờ được rằng nó lại thần kỳ đến như vậy, đã phát ra tiên khí thánh khiết, chuyển động giống như một sinh mệnh.Ánh sáng thánh khiết dịu nhẹ nhanh chóng truyền tới vùng đan điền của Thần Nam, hòa nhập vào cùng với cuộc chiến giằng co của ba luồng ánh sáng hồng, vàng , đen. Bốn thứ ánh sáng hoà trộn lẫn vào với nhau.Vô Danh Thần ma không thể không tăng thêm sức một lần nữa, nhanh chóng truyền hồng quang vào trong người Thần Nam. Ông ta vốn muốn giữ yên quang cầu vàng và đen, cẩn thận nghiên cứu xem chúng rốt cuộc có chỗ nào kỳ quái. Tuy nhiên lúc này ông cảm thấy đã quá sơ suất. Hai quang cầu nhỏ xíu đó mang trong chúng sức mạnh thần ma mạnh khủng khiếp, ông ta không thể nào có thể áp chế được chúng, chứ đừng nói tới chuyện giữ yên chúng.Cùng với ánh sánh thánh khiết mà ngọc Như ý truyền vào càng ngày càng nhiều, Vô Danh Thần ma cảm thấy càng ngày càng trầy trật. Bốn luồng ánh sáng đan xen vào nhau khiến cho ông ta không thể không từ bỏ ý định ban đầu. Ông bắt đầu phản kháng lại một cách bị động.Thời gian dần dần trôi đi, hồng quang Vô Danh Thần ma phát ra và ba luồng ánh sáng trong người Thần Nam quấn chặt lại với nhau. Bốn luồng ánh sáng bắt đầu đạt tới trạng thái cân bằng, không bên nào chịu nhường bên nào, không bên nào chịu thoát ra trước.Tuy nhiên có một điều giống nhau là cả bốn luồng ánh sáng đều đang cẩn thận dồn sức mạnh cầm cố tại phạm vi chân không nhỏ bé trong người Thần Nam, chúng đều không dám lan tỏa bừa bãi ra xung quanh, sợ sẽ phá nát cơ thể Thần Nam.Tình trạng kỳ lạ này cứ kéo dài như vậy, cần gấp tới một sức mạnh thứ năm, cho dù sức mạnh đó vô cùng yếu ớt! Bây giờ trong khắp Hư Thiên Huyễn Cảnh này tìm ở đâu cho được một luồng sức mạnh thứ năm đây? Trừ khi Thần Nam tỉnh lại, lợi dụng sức mạnh yếu ớt trong người hắn để phá vỡ đi trạng thái cân bằng này.Vô Danh Thần ma không thể động đậy, vì vậy sức mạnh đều truyền vào trong người Thần Nam giằng co với ba luồng ánh sáng kia, quấn lấy chúng. Ông ta có chút hối hận, không nên khiến Thần Nam rơi vào giấc ngủ sâu. Nếu như đợi hắn tự tỉnh lại không biết cần bao nhiêu thời gian.Thời gian vẫn trôi đi. Đã qua một ngày một đêm mà Thần Nam vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Vô Danh Thần ma có cảm giác sức cùng lực kiệt. Trong thời gian một ngày một đêm này, ông ta dần dần phát hiện ra một chút tình hình. Hai quang cầu vàng và đen đều bị động phòng thủ, không có chút ý định bỏ chạy. Dường như đó là hai vật sống không biết suy nghĩ.Còn luồng bạch quang dịu nhẹ từ miếng ngọc Như ý của Thần Nam tấn công tới thì dường như có tính tấn công, luôn muốn nạp hai quang cầu kia vào mình, dường như muốn nuốt lấy chúng. Hơn nữa luồng sáng thánh khiết còn có một luồng ý thức truyền ra một cách ẩn hiện.Vô Danh Thần ma muốn tóm lấy luồng ý thức được truyền ra đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng khó khăn. Sức mạnh của ông ta đều được dồn hết vào trong vùng đan điền của Thần Nam, khó mà thi triển bất cứ phép thuật nào.Chớp mắt đã qua hai ngày hai đêm nữa, Vô Danh Thần ma cảm thấy người vô cùng mệt mỏi. Ông ta không thể ngờ rằng trong cơ thể của một người phàm tục lại có thể khiến cho ông ta không thể xoay sở được, hoàn toàn mất đi sức lực hành động.Ông ta ngờ rằng, nếu như trạng thái này cứ tiếp tục duy trì, ông ta có khả năng sức cùng lực kiệt. Điều này khiến cho ông ta vô cùng tức giận. Với một Thần ma mà nói đúng là rất ấm ức.Thông qua việc giao tranh với ba luồng ánh sáng kia, Vô Danh Thần ma càng ngày càng cảm thấy sợ hãi. Hai quang cầu rõ ràng vẫn ở trong tình trạng đang trưởng thành, tuy nhiên chỉ với trạng thái này đã khiến cho người ta cảm thấy khó khăn chật vật vô cùng. Có trời mới biết bọn chúng có thể phát triển tới mức độ nào? Tuy nhiên điều khiến ông ta băn khoăn không hiểu chính là hai quang cầu này dường như quả thật không có tư duy, không biết suy nghĩ, căn bản không có một chút ý thức nào được thể hiện ra ngoài.Khiến Vô Danh Thần ma cảm thấy sợ nhất chính là ánh sáng thánh khiết phát ra từ ngọc Như ý tiến vào trong vùng đan điền của Thần Nam, đúng là cuồn cuộn như sóng, thâm sâu khó đoán. Hơn nữa nó lại có ý thức truyền ra, dường như đang vẫn có ý đánh hai quang cầu vàng và đen, dường như muốn sức mạnh của hai quang cầu này trở thành sức mạnh của mình.Vô Danh Thần ma cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Những điều thần bí trên người Thần Nam quả thật không nhỏ. Bất luận là bên ngoài cơ thê hay bên trong cơ thể, đều tồn tại những điều mà người thường khó mà tưởng tượng được.Ngày thứ tư, đúng lúc Vô Danh Thần ma cảm thấy không còn một chút sức lực nào để gắng gượng nữa, Thần Nam cuối cùng đã mở mắt ra, từ từ hồi phục lại thần trí.Vô Danh Thần ma lúc đó xúc động vô cùng. Ông ta muốn nói với Thần Nam nên làm thế nào, nhưng phát hiện ra rằng đã không còn chút sức lực nào nữa, muốn dùng ý thức để nói với hắn nhưng lại phát hiện ra đã hoàn toàn bất lực, chỉ còn biết lo lắng nhìn hắn.Tuy nhiên từ sau khi Thần Nam tỉnh lại, chân khí đang tiềm ẩn trong người bắt đầu sôi sục, bắt đầu từ từ lưu chuyển trong người. Điều này khiến Vô Danh Thần ma vô cùng vui mừng.Chân khí của hắn lưu chuyển càng ngày càng mãnh mẽ. Lúc chân khí lưu chuyển tới vùng đan điền, Thần Nam cảm thấy toàn thân rung lên, chân khí bắt đầu sôi sục mạnh mẽ.Cục diện bế tắc bị phá vỡ, Vô Danh Thần ma thổ ra máu tươi, dựa vào khoảng thời gian ngắn ngủi chân khí tràn vào vùng đan điền ông nhanh chóng phóng ra tất cả "sức mạnh màu hồng". Bốn luồng ánh sáng mất đi một, bạch quang thánh khiết cũng bất lực, nó không còn cách nào để tiếp tục dựa vào sức mạnh của Vô Danh Thần ma để áp chế hai quả quang cầu, cuối cùng nó cũng đành thoát ra khỏi cơ thể Thần Nam.Vô Danh Thần ma thở phào, thở than: "Trên người ngươi ẩn giấu không ít điều kỳ quái. Ta không thể tìm ra những bí mật của hai quả quang cầu đó, chỉ biết rằng chúng không hề thua kém bất cứ một sức mạnh nào, không hổ là sự tích lũy lắng đọng của sức mạnh chúng thần, chúng ma. Nếu như một khi chúng trưởng thành hoàn toàn sẽ chính là một đại họa vô cùng lớn đối với ngươi."Thần Nam nhíu mày, nói: "Không có sóng dao động tinh thần, một vật sống không có tư duy, điều này...."Vô Danh Thần ma nói: "Bây giờ không có sóng dao động tinh thần nhưng không có nghĩa là sau này không thể xuất hiện tư duy. Ngươi cần phải chuẩn bị thật tốt." Thần Nam gật đầu.Vô Danh Thần ma chỉ miếng ngọc Như ý đã lộ ra ngoài ở trên ngực Thần Nam nói: "Ta sớm đã cảm nhận thất thứ vật tiên bảo này, nhưng không thể ngờ rằng nó mạnh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ta. Nó có cả tư duy, truyền ra từng luồng ý thức. Đáng tiếc lúc đó ta không thể nào có thể nắm bắt rõ những tư duy đó, bây giờ muốn thử giao lưu với nó, nó lại không hề có chút phản ứng gì. Hừm, sự tồn tại của nó, góp phần giúp ngươi tiêu diệt hai quang cầu trong người ngươi. Ta cảm nhận thấy nó luôn muốn nuốt chửng lấy hai quang cầu, muốn biến sức mạnh của chúng thành sức mạnh của nó. Điều này thật vô cùng khủng khiếp, lại muốn nuốt lấy sức mạnh thần ma! Xem ra miếng ngọc Như ý này có lai lịch không tầm thường trong giới thần tiên. Đáng tiếc là ta đã quên đi mọi chuyện, không hề có chút ấn tượng gì về nó cả. Ngươi làm sao mà có được nó?" Thần Nam không giấu diếm gì Vô Danh Thần ma, đem toàn bộ Cổ thần phong ba của Tội Ác chi thành kể lại cho ông ta nghe một lượt.Vô Danh Thần ma gật đầu nói: "Khiến cho hai Cổ thần sống chết giành giật lấy, có thể thấy rõ rằng sự quý giá và quan trọng của thứ thần bảo này. Nhưng ta bây giờ không thể cảm nhận được những điều đặc biệt ở nó, không biết cách dùng nó. Đương nhiên, những điều bất phàm của nó là không còn nghi ngờ gì nữa, ngươi cần phải nắm rõ về nó. Tuy nhiên, ta vẫn cho rằng thứ thần bảo này quá thần bí. Mặc dù nó phát ra khí thánh khiết nhưng vẫn khiến cho ta cảm thấy một chút gì đó thật đáng sợ. Đang phải đuổi sói đánh hổ, ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để gọi cả sói và hổ tới bên cạnh, bởi ta nghi ngờ rằng ngọc Như ý là một vật cấm kỵ của thời kỳ xa xưa."Vô Danh Thần ma nói rất nhiều chuyện với Thần Nam làm hắn vô cùng cảm kích.Đột nhiên, toàn bộ Hư Thiên Huyễn Cảnh rung động. Khắp không gian như muốn nổ tung, trời đất quay cuồng.Vô Danh Thần ma kêu lên: "Không xong rồi, Khốn Thiên đại trận sắp sửa hoạt động rồi, vùng đất chết sắp sửa khép chặt lại rồi!"Tay phải ông ta chém xuống, bên ngoài Hư Thiên Huyễn Cảnh đột nhiên xuất hiện một rãnh lớn. Ông nhanh chóng nhấc Thần Nam bay ra lên, xuất hiện trên bầu trời Hư Thiên Huyễn Cảnh. Vô Danh Thần ma vung tay, một luồng ma khí cuồn cuộn bao phủ lấy Thần Nam, bao bọc lấy hắn bay ra ngoài sơn cốc của vùng đất chết.Giọng nói của Vô Danh Thần ma vang vẳng sau lưng Thần Nam: "Có thật là có người lợi dụng ngươi để bố trí ra một cục diện kinh thiên vẫn còn rất khó nói, nhưng trong trời đất này không có cái gì là không thể phả bỏ được. Chỉ cần ngươi vĩnh viễn không chịu khuất phục dám đấu với cả trời, tất cả đều có thể xảy ra. Ngoài ra nhất định phải cẩn thận với miếng ngọc Như ý trên người ngươi. Nó có lẽ còn đáng sợ hơn cả hai quang cầu trong người ngươi đấy."Ma khí bao phủ lấy Thần Nam bay ra ngoài vùng đất chết, hạ xuống bên ngoài cửa cốc. Thần Nam quay đầu lại nhìn, ánh sáng lấp lánh bao phủ toàn bộ xung quanh sơn cốc, bên trong hàng ngàn hàng vạn bộ xương phát ra ánh sáng mờ nhạt, hiện ra vô cùng đáng sợ. Hắn thử đẩy vào màn ánh sáng giống như tấm bình phong, cảm thấy có một luồng lực cản, nhưng vẫn có thể thấy được tuyệt địa. Tuy nhiên không tới vài ngày nữa, vùng đất chết này sẽ lại hoàn toàn bị phong tỏa, và lại biến mất một lần nữa.
Thần Nam nói một mình: "Ta không biết, ta quả thật không biết! Từ sau khi sống
lại, ta đều đã nhọc công cẩn thận tìm kiếm bằng chứng, ta muốn biết vạn năm
trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta muốn biết tại sao ta lại có thể sống
lại trừ trong viễn cổ thần mộ... Nhưng đến tận bây giờ, ta có chút sợ hãi rồi.
Ta ôm theo sự xúc động vô bờ tìm tới được vùng đất chết này, hy vọng có thể
tìm thấy một manh mối nào đó, nhưng bây giờ lại... Ta quả thật cảm thấy vô
cùng sợ hãi, ta không muốn tiếp tục tìm kiếm điều gì nữa. Biết được bí mật đó
thì làm sao, chẳng biết thế nào cả? Vẫn cần phải tiếp tục sống. Đã như vậy chi
bằng yên phận hưởng thụ từng phút một. Ta không còn dám đi tìm kiếm cái bí mật
khiến cho người ta đau khổ, sợ hãi đó nữa..."
Con mắt duy nhất của Vô Danh Thần ma phát ra một đạo hồng quang lạnh lẽo, ông
ta tát mạnh cho Thần Nam một cái bạt tai, giọng sắc lạnh: "Ngươi hãy tỉnh lại
đi, đừng có nằm mơ nữa! Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? Nếu như
quả thật kẻ đó muốn lợi dụng ngươi, ngươi có chắc chắn là có thể chạy thoát
được không? Lùi bước chỉ có thể khiến cho âm mưu của hắn ta tiến triển một
cách thuận lợi. Không phản kháng, không đấu tranh thì không bằng kẻ thất phu."
Cái bạt tai của Vô Danh Thần ma khiến Thần Nam ngã ra đất, khóe miệng chảy ra
chút máu tươi. Hắn bò dậy. Lúc này hắn giống như bước ra từ cõi mộng, hoàn
toàn bừng tỉnh. Hắn gượng cười nói: "Bị một cái bạt tai, hì hì..."
Vô Danh Thần ma nói: "Ta vẫn cho rằng có người giở thủ đoạn ra với ta, xóa
sạch đi phần ký ức nào đó trong cuộc sống của ta. Ta vẫn thường nghĩ rằng mình
chỉ là một con rối trong tay người khác, ta quả thật không cam tâm! Ta không
muốn bị người khác thao túng khống chế vận mệnh! Ta không muốn bị ai đó dắt
đi! Mặc dù ta và ngươi không giống nhau, nhưng ta có thể nhìn thấy hình bóng
của ta ở ngươi, ta không muốn ngươi đi lên vết xe đổ của ta. Ngươi suy cho
cùng có phải là bị người ta đặt vào trong cục diện này hay không thì bây giờ
vẫn chưa thể khẳng định được, nhưng bất kể như thế nào đi nữa, ngươi cũng nên
chống lại. Ngươi cần phải nắm giữ lấy vận mệnh của mình, đi tìm kiếm những bí
mật mà mọi người chưa biết của vạn năm trước, thoát ra khỏi cái quý luật gò bó
của vận mệnh."
Lúc này Thần Nam đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn gật đầu nói: "Ta không biết
nên làm thế nào, ta sẽ cố gắng để ra sức thực hiện."
Vô Danh Thần ma nói: "Đừng sợ điều gì, đừng lo lắng điều gì. Theo như tình
hình mà ngươi nói với ta, vạn năm trước trong thiên địa nhất định đã xảy ra
một trận biến động lớn. Càng là những kẻ hùng mạnh thì ảnh hưởng chịu phải
càng lớn. Vô số những kẻ hùng mạnh đều không tránh được cái chết nên người giở
thủ đoạn với ngươi cũng khó tránh khỏi bị trọng thương. Mạnh như thần ma, nếu
như hứng chịu sự tổn hại cực lớn, nhất định cũng giấu đi tung tích của mình,
ngủ say ở một nơi bí mật nhất. Có thể vạn năm nay hắn ta đã mất đi liên hệ với
ngươi, hắn ta không có cách nào để ý tới ngươi. Ngươi bây giờ có thời gian, có
sức mạnh, có thể từ từ tìm ra chân tướng, đi tìm hiểu những bí mật chưa biết
tới, thoát khỏi sự an bài của vận mệnh!"
Thần Nam như bước ra khỏi đám mây mù, lại không còn vẻ mơ hồ nữa. Hắn gật đầu,
nói: "Đa tạ đã khích lệ! Ta biết mình phải làm thế nào rồi."
Vô Danh Thần ma nhìn hắn nói: "Bây giờ ta cần phải xem xét người ngươi một
chút, xem xem hai quang cầu trong người ngươi rốt cuộc là thế nào?"
Vô Danh Thần ma yêu cầu Thần Nam thả lỏng người, khiến Thần Nam cảm thấy mệt
mỏi, hắn từ từ hôn mê đi. Người hắn nằm thẳng trên mặt đất, sau đó lại từ từ
bay lên, lơ lửng ngay phía trước mặt Vô Danh Thần Ma.
Con mắt duy nhất của Vô Danh Thần ma phát ra một đạo hồng quang, xuyên qua
người Thần Nam, đuổi theo quỹ đạo của hai quang cầu mà ban đầu ông nhìn thấy.
Lúc này, hai quang cầu đang nằm yên ẩn nấp ở vùng đan điền của Thần Nam. Chúng
dường như xao động theo những cung bậc tình cảm của Thần Nam. Mỗi khi tâm
trạng trong lòng hắn cuồn cuộn tuôn trào thì hai quang cầu cũng xao động hỗn
loạn, mỗi khi tâm linh hắn bình tĩnh chúng sẽ ẩn nấp trong vùng đan điền của
hắn không hề động đậy
Vô Danh Thần ma gật đầu. Ông ta cảm thấy hai quang cầu này to chừng đầu ngón
tay, nếu như không khai thiên nhãn, thì không thể nào có thể phát hiện ra
chúng. Ông ta lắc mạnh người. Một luồng khí mạnh mẽ cuồn cuộn khắp đất trời từ
trong người ông tuôn trào, hồng quang tràn ngập khắp đất trời. Hai tay ông khẽ
khua lên, ánh sáng màu đỏ chói mắt thông qua hai cánh tay ông hóa thành những
luồng ánh sáng hồng dịu truyền vào trong người Thần Nam, cho tới khi tới được
khu đan điền, hai quang cầu một vàng một đen đã bị luồng ánh sáng hồng dịu bao
phủ hoàn toàn.
Lúc mới bắt đầu cũng không có chuyện gì xảy ra. Hai quang cầu vô cùng yên
lặng, không hề có bất cứ một phản ứng nào. Nhưng cùng với việc hồng quang càng
ngày càng nhiều, hai quang cầu dần dần dao động không ngừng, bắt đầu chuyển
động trong vùng đan điền của Thần Nam, dường như muốn loại bỏ đi luồng hồng
quang.
Vô Danh Thần ma cảm nhận thấy lực cản, không ngừng truyền hồng quang vào người
Thần Nam nhanh hơn. Luồng hồng quang và hai quang cầu bắt đầu đan xen lẫn
nhau, vùng đan điền của Thần Nam sáng rực, ba luồng ánh sáng đỏ, vàng, đen
cùng nhau phát ra.
Đột nhiên, đúng trong lúc này, trước ngực Thần Nam phát ra một luồng bạch
quang dịu nhẹ, một luồng khí thánh khiết tràn ngập khắp Hư Thiên Huyễn Cảnh.
Ngọc Như ý trước ngực Thần Nam nhẹ nhàng rung lên, luồng ánh sáng thánh khiết
giống như nước từ trước ngực từ từ truyền vào trong người hắn, tập trung tới
vùng Đan điền của Thần Nam.
Vô Danh Thần ma vô cùng kinh ngạc. Mặc dù ông ta sớm biết được trước ngực Thần
Nam có đeo một vật tiên bảo, nhưng không thể ngờ được rằng nó lại thần kỳ đến
như vậy, đã phát ra tiên khí thánh khiết, chuyển động giống như một sinh mệnh.
Ánh sáng thánh khiết dịu nhẹ nhanh chóng truyền tới vùng đan điền của Thần
Nam, hòa nhập vào cùng với cuộc chiến giằng co của ba luồng ánh sáng hồng,
vàng , đen. Bốn thứ ánh sáng hoà trộn lẫn vào với nhau.
Vô Danh Thần ma không thể không tăng thêm sức một lần nữa, nhanh chóng truyền
hồng quang vào trong người Thần Nam. Ông ta vốn muốn giữ yên quang cầu vàng và
đen, cẩn thận nghiên cứu xem chúng rốt cuộc có chỗ nào kỳ quái. Tuy nhiên lúc
này ông cảm thấy đã quá sơ suất. Hai quang cầu nhỏ xíu đó mang trong chúng sức
mạnh thần ma mạnh khủng khiếp, ông ta không thể nào có thể áp chế được chúng,
chứ đừng nói tới chuyện giữ yên chúng.
Cùng với ánh sánh thánh khiết mà ngọc Như ý truyền vào càng ngày càng nhiều,
Vô Danh Thần ma cảm thấy càng ngày càng trầy trật. Bốn luồng ánh sáng đan xen
vào nhau khiến cho ông ta không thể không từ bỏ ý định ban đầu. Ông bắt đầu
phản kháng lại một cách bị động.
Thời gian dần dần trôi đi, hồng quang Vô Danh Thần ma phát ra và ba luồng ánh
sáng trong người Thần Nam quấn chặt lại với nhau. Bốn luồng ánh sáng bắt đầu
đạt tới trạng thái cân bằng, không bên nào chịu nhường bên nào, không bên nào
chịu thoát ra trước.
Tuy nhiên có một điều giống nhau là cả bốn luồng ánh sáng đều đang cẩn thận
dồn sức mạnh cầm cố tại phạm vi chân không nhỏ bé trong người Thần Nam, chúng
đều không dám lan tỏa bừa bãi ra xung quanh, sợ sẽ phá nát cơ thể Thần Nam.
Tình trạng kỳ lạ này cứ kéo dài như vậy, cần gấp tới một sức mạnh thứ năm, cho
dù sức mạnh đó vô cùng yếu ớt! Bây giờ trong khắp Hư Thiên Huyễn Cảnh này tìm
ở đâu cho được một luồng sức mạnh thứ năm đây? Trừ khi Thần Nam tỉnh lại, lợi
dụng sức mạnh yếu ớt trong người hắn để phá vỡ đi trạng thái cân bằng này.
Vô Danh Thần ma không thể động đậy, vì vậy sức mạnh đều truyền vào trong người
Thần Nam giằng co với ba luồng ánh sáng kia, quấn lấy chúng. Ông ta có chút
hối hận, không nên khiến Thần Nam rơi vào giấc ngủ sâu. Nếu như đợi hắn tự
tỉnh lại không biết cần bao nhiêu thời gian.
Thời gian vẫn trôi đi. Đã qua một ngày một đêm mà Thần Nam vẫn chưa có dấu
hiệu tỉnh lại. Vô Danh Thần ma có cảm giác sức cùng lực kiệt. Trong thời gian
một ngày một đêm này, ông ta dần dần phát hiện ra một chút tình hình. Hai
quang cầu vàng và đen đều bị động phòng thủ, không có chút ý định bỏ chạy.
Dường như đó là hai vật sống không biết suy nghĩ.
Còn luồng bạch quang dịu nhẹ từ miếng ngọc Như ý của Thần Nam tấn công tới thì
dường như có tính tấn công, luôn muốn nạp hai quang cầu kia vào mình, dường
như muốn nuốt lấy chúng. Hơn nữa luồng sáng thánh khiết còn có một luồng ý
thức truyền ra một cách ẩn hiện.
Vô Danh Thần ma muốn tóm lấy luồng ý thức được truyền ra đó, nhưng lại cảm
thấy vô cùng khó khăn. Sức mạnh của ông ta đều được dồn hết vào trong vùng đan
điền của Thần Nam, khó mà thi triển bất cứ phép thuật nào.
Chớp mắt đã qua hai ngày hai đêm nữa, Vô Danh Thần ma cảm thấy người vô cùng
mệt mỏi. Ông ta không thể ngờ rằng trong cơ thể của một người phàm tục lại có
thể khiến cho ông ta không thể xoay sở được, hoàn toàn mất đi sức lực hành
động.
Ông ta ngờ rằng, nếu như trạng thái này cứ tiếp tục duy trì, ông ta có khả
năng sức cùng lực kiệt. Điều này khiến cho ông ta vô cùng tức giận. Với một
Thần ma mà nói đúng là rất ấm ức.
Thông qua việc giao tranh với ba luồng ánh sáng kia, Vô Danh Thần ma càng ngày
càng cảm thấy sợ hãi. Hai quang cầu rõ ràng vẫn ở trong tình trạng đang trưởng
thành, tuy nhiên chỉ với trạng thái này đã khiến cho người ta cảm thấy khó
khăn chật vật vô cùng. Có trời mới biết bọn chúng có thể phát triển tới mức độ
nào? Tuy nhiên điều khiến ông ta băn khoăn không hiểu chính là hai quang cầu
này dường như quả thật không có tư duy, không biết suy nghĩ, căn bản không có
một chút ý thức nào được thể hiện ra ngoài.
Khiến Vô Danh Thần ma cảm thấy sợ nhất chính là ánh sáng thánh khiết phát ra
từ ngọc Như ý tiến vào trong vùng đan điền của Thần Nam, đúng là cuồn cuộn như
sóng, thâm sâu khó đoán. Hơn nữa nó lại có ý thức truyền ra, dường như đang
vẫn có ý đánh hai quang cầu vàng và đen, dường như muốn sức mạnh của hai quang
cầu này trở thành sức mạnh của mình.
Vô Danh Thần ma cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Những điều thần bí trên người Thần
Nam quả thật không nhỏ. Bất luận là bên ngoài cơ thê hay bên trong cơ thể, đều
tồn tại những điều mà người thường khó mà tưởng tượng được.
Ngày thứ tư, đúng lúc Vô Danh Thần ma cảm thấy không còn một chút sức lực nào
để gắng gượng nữa, Thần Nam cuối cùng đã mở mắt ra, từ từ hồi phục lại thần
trí.
Vô Danh Thần ma lúc đó xúc động vô cùng. Ông ta muốn nói với Thần Nam nên làm
thế nào, nhưng phát hiện ra rằng đã không còn chút sức lực nào nữa, muốn dùng
ý thức để nói với hắn nhưng lại phát hiện ra đã hoàn toàn bất lực, chỉ còn
biết lo lắng nhìn hắn.
Tuy nhiên từ sau khi Thần Nam tỉnh lại, chân khí đang tiềm ẩn trong người bắt
đầu sôi sục, bắt đầu từ từ lưu chuyển trong người. Điều này khiến Vô Danh Thần
ma vô cùng vui mừng.
Chân khí của hắn lưu chuyển càng ngày càng mãnh mẽ. Lúc chân khí lưu chuyển
tới vùng đan điền, Thần Nam cảm thấy toàn thân rung lên, chân khí bắt đầu sôi
sục mạnh mẽ.
Cục diện bế tắc bị phá vỡ, Vô Danh Thần ma thổ ra máu tươi, dựa vào khoảng
thời gian ngắn ngủi chân khí tràn vào vùng đan điền ông nhanh chóng phóng ra
tất cả "sức mạnh màu hồng". Bốn luồng ánh sáng mất đi một, bạch quang thánh
khiết cũng bất lực, nó không còn cách nào để tiếp tục dựa vào sức mạnh của Vô
Danh Thần ma để áp chế hai quả quang cầu, cuối cùng nó cũng đành thoát ra khỏi
cơ thể Thần Nam.
Vô Danh Thần ma thở phào, thở than: "Trên người ngươi ẩn giấu không ít điều kỳ
quái. Ta không thể tìm ra những bí mật của hai quả quang cầu đó, chỉ biết rằng
chúng không hề thua kém bất cứ một sức mạnh nào, không hổ là sự tích lũy lắng
đọng của sức mạnh chúng thần, chúng ma. Nếu như một khi chúng trưởng thành
hoàn toàn sẽ chính là một đại họa vô cùng lớn đối với ngươi."
Thần Nam nhíu mày, nói: "Không có sóng dao động tinh thần, một vật sống không
có tư duy, điều này...."
Vô Danh Thần ma nói: "Bây giờ không có sóng dao động tinh thần nhưng không có
nghĩa là sau này không thể xuất hiện tư duy. Ngươi cần phải chuẩn bị thật
tốt." Thần Nam gật đầu.
Vô Danh Thần ma chỉ miếng ngọc Như ý đã lộ ra ngoài ở trên ngực Thần Nam nói:
"Ta sớm đã cảm nhận thất thứ vật tiên bảo này, nhưng không thể ngờ rằng nó
mạnh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ta. Nó có cả tư duy, truyền ra
từng luồng ý thức. Đáng tiếc lúc đó ta không thể nào có thể nắm bắt rõ những
tư duy đó, bây giờ muốn thử giao lưu với nó, nó lại không hề có chút phản ứng
gì. Hừm, sự tồn tại của nó, góp phần giúp ngươi tiêu diệt hai quang cầu trong
người ngươi. Ta cảm nhận thấy nó luôn muốn nuốt chửng lấy hai quang cầu, muốn
biến sức mạnh của chúng thành sức mạnh của nó. Điều này thật vô cùng khủng
khiếp, lại muốn nuốt lấy sức mạnh thần ma! Xem ra miếng ngọc Như ý này có lai
lịch không tầm thường trong giới thần tiên. Đáng tiếc là ta đã quên đi mọi
chuyện, không hề có chút ấn tượng gì về nó cả. Ngươi làm sao mà có được nó?"
Thần Nam không giấu diếm gì Vô Danh Thần ma, đem toàn bộ Cổ thần phong ba của
Tội Ác chi thành kể lại cho ông ta nghe một lượt.
Vô Danh Thần ma gật đầu nói: "Khiến cho hai Cổ thần sống chết giành giật lấy,
có thể thấy rõ rằng sự quý giá và quan trọng của thứ thần bảo này. Nhưng ta
bây giờ không thể cảm nhận được những điều đặc biệt ở nó, không biết cách dùng
nó. Đương nhiên, những điều bất phàm của nó là không còn nghi ngờ gì nữa,
ngươi cần phải nắm rõ về nó. Tuy nhiên, ta vẫn cho rằng thứ thần bảo này quá
thần bí. Mặc dù nó phát ra khí thánh khiết nhưng vẫn khiến cho ta cảm thấy một
chút gì đó thật đáng sợ. Đang phải đuổi sói đánh hổ, ngươi nhất định phải cẩn
thận, đừng để gọi cả sói và hổ tới bên cạnh, bởi ta nghi ngờ rằng ngọc Như ý
là một vật cấm kỵ của thời kỳ xa xưa."
Vô Danh Thần ma nói rất nhiều chuyện với Thần Nam làm hắn vô cùng cảm kích.
Đột nhiên, toàn bộ Hư Thiên Huyễn Cảnh rung động. Khắp không gian như muốn nổ
tung, trời đất quay cuồng.
Vô Danh Thần ma kêu lên: "Không xong rồi, Khốn Thiên đại trận sắp sửa hoạt
động rồi, vùng đất chết sắp sửa khép chặt lại rồi!"
Tay phải ông ta chém xuống, bên ngoài Hư Thiên Huyễn Cảnh đột nhiên xuất hiện
một rãnh lớn. Ông nhanh chóng nhấc Thần Nam bay ra lên, xuất hiện trên bầu
trời Hư Thiên Huyễn Cảnh. Vô Danh Thần ma vung tay, một luồng ma khí cuồn cuộn
bao phủ lấy Thần Nam, bao bọc lấy hắn bay ra ngoài sơn cốc của vùng đất chết.
Giọng nói của Vô Danh Thần ma vang vẳng sau lưng Thần Nam: "Có thật là có
người lợi dụng ngươi để bố trí ra một cục diện kinh thiên vẫn còn rất khó nói,
nhưng trong trời đất này không có cái gì là không thể phả bỏ được. Chỉ cần
ngươi vĩnh viễn không chịu khuất phục dám đấu với cả trời, tất cả đều có thể
xảy ra. Ngoài ra nhất định phải cẩn thận với miếng ngọc Như ý trên người
ngươi. Nó có lẽ còn đáng sợ hơn cả hai quang cầu trong người ngươi đấy."
Ma khí bao phủ lấy Thần Nam bay ra ngoài vùng đất chết, hạ xuống bên ngoài cửa
cốc. Thần Nam quay đầu lại nhìn, ánh sáng lấp lánh bao phủ toàn bộ xung quanh
sơn cốc, bên trong hàng ngàn hàng vạn bộ xương phát ra ánh sáng mờ nhạt, hiện
ra vô cùng đáng sợ. Hắn thử đẩy vào màn ánh sáng giống như tấm bình phong, cảm
thấy có một luồng lực cản, nhưng vẫn có thể thấy được tuyệt địa. Tuy nhiên
không tới vài ngày nữa, vùng đất chết này sẽ lại hoàn toàn bị phong tỏa, và
lại biến mất một lần nữa.
Thần Mộ (Tru Ma)Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpThảm cỏ Lăng Viên xanh mượt mà, chung quanh có hàng trăm loại hoa, tuy không lớn như một khu rừng, nhưng gọi là vườn cũng không ổn. Bên ngoài Lăng Viên có giống cây cao tên gọi Tuyết Phong, chỉ mọc duy nhất ở nơi đây, tương truyền do linh khí của thần ma hóa thành. Cây Tuyết Phong cành lá xanh um tươi tốt, khẽ đung đưa trong gió, tựa hồ đang hồi tưởng thời khắc huy hoàng thuở xưa, hoa trắng rụng như tuyết, nhẹ nhàng phiêu sái giữa không trung, trông giống nước mắt thần linh, khiến người ta cảm thấy bi thương vô ngần. Khu mộ trải qua ngày nắng đêm đen với những cảnh tượng tương phản. Ban ngày tiên khí dầy đặc, ánh sáng thanh khiết chiếu rỡ ràng trên từng ngôi mộ. Trong ánh sáng ấy, người ta có thể trông thấy linh hồn bất diệt của các thần ma thuở xa xưa, thậm chí còn trông thấy thiên sứ nhảy múa, nghe thấy tiên tử hát ca. Cả khu Lăng Viên chìm đắm trong một bầu không khí thần thánh. Ban ngày là thiên đường như thế, song ban đêm nơi đây lại là địa ngục. Mỗi khi mặt trời xuống núi, bóng… Thần Nam nói một mình: "Ta không biết, ta quả thật không biết! Từ sau khi sống lại, ta đều đã nhọc công cẩn thận tìm kiếm bằng chứng, ta muốn biết vạn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta muốn biết tại sao ta lại có thể sống lại trừ trong viễn cổ thần mộ... Nhưng đến tận bây giờ, ta có chút sợ hãi rồi. Ta ôm theo sự xúc động vô bờ tìm tới được vùng đất chết này, hy vọng có thể tìm thấy một manh mối nào đó, nhưng bây giờ lại... Ta quả thật cảm thấy vô cùng sợ hãi, ta không muốn tiếp tục tìm kiếm điều gì nữa. Biết được bí mật đó thì làm sao, chẳng biết thế nào cả? Vẫn cần phải tiếp tục sống. Đã như vậy chi bằng yên phận hưởng thụ từng phút một. Ta không còn dám đi tìm kiếm cái bí mật khiến cho người ta đau khổ, sợ hãi đó nữa..."Con mắt duy nhất của Vô Danh Thần ma phát ra một đạo hồng quang lạnh lẽo, ông ta tát mạnh cho Thần Nam một cái bạt tai, giọng sắc lạnh: "Ngươi hãy tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa! Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? Nếu như quả thật kẻ đó muốn lợi dụng ngươi, ngươi có chắc chắn là có thể chạy thoát được không? Lùi bước chỉ có thể khiến cho âm mưu của hắn ta tiến triển một cách thuận lợi. Không phản kháng, không đấu tranh thì không bằng kẻ thất phu."Cái bạt tai của Vô Danh Thần ma khiến Thần Nam ngã ra đất, khóe miệng chảy ra chút máu tươi. Hắn bò dậy. Lúc này hắn giống như bước ra từ cõi mộng, hoàn toàn bừng tỉnh. Hắn gượng cười nói: "Bị một cái bạt tai, hì hì..."Vô Danh Thần ma nói: "Ta vẫn cho rằng có người giở thủ đoạn ra với ta, xóa sạch đi phần ký ức nào đó trong cuộc sống của ta. Ta vẫn thường nghĩ rằng mình chỉ là một con rối trong tay người khác, ta quả thật không cam tâm! Ta không muốn bị người khác thao túng khống chế vận mệnh! Ta không muốn bị ai đó dắt đi! Mặc dù ta và ngươi không giống nhau, nhưng ta có thể nhìn thấy hình bóng của ta ở ngươi, ta không muốn ngươi đi lên vết xe đổ của ta. Ngươi suy cho cùng có phải là bị người ta đặt vào trong cục diện này hay không thì bây giờ vẫn chưa thể khẳng định được, nhưng bất kể như thế nào đi nữa, ngươi cũng nên chống lại. Ngươi cần phải nắm giữ lấy vận mệnh của mình, đi tìm kiếm những bí mật mà mọi người chưa biết của vạn năm trước, thoát ra khỏi cái quý luật gò bó của vận mệnh."Lúc này Thần Nam đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn gật đầu nói: "Ta không biết nên làm thế nào, ta sẽ cố gắng để ra sức thực hiện."Vô Danh Thần ma nói: "Đừng sợ điều gì, đừng lo lắng điều gì. Theo như tình hình mà ngươi nói với ta, vạn năm trước trong thiên địa nhất định đã xảy ra một trận biến động lớn. Càng là những kẻ hùng mạnh thì ảnh hưởng chịu phải càng lớn. Vô số những kẻ hùng mạnh đều không tránh được cái chết nên người giở thủ đoạn với ngươi cũng khó tránh khỏi bị trọng thương. Mạnh như thần ma, nếu như hứng chịu sự tổn hại cực lớn, nhất định cũng giấu đi tung tích của mình, ngủ say ở một nơi bí mật nhất. Có thể vạn năm nay hắn ta đã mất đi liên hệ với ngươi, hắn ta không có cách nào để ý tới ngươi. Ngươi bây giờ có thời gian, có sức mạnh, có thể từ từ tìm ra chân tướng, đi tìm hiểu những bí mật chưa biết tới, thoát khỏi sự an bài của vận mệnh!"Thần Nam như bước ra khỏi đám mây mù, lại không còn vẻ mơ hồ nữa. Hắn gật đầu, nói: "Đa tạ đã khích lệ! Ta biết mình phải làm thế nào rồi."Vô Danh Thần ma nhìn hắn nói: "Bây giờ ta cần phải xem xét người ngươi một chút, xem xem hai quang cầu trong người ngươi rốt cuộc là thế nào?"Vô Danh Thần ma yêu cầu Thần Nam thả lỏng người, khiến Thần Nam cảm thấy mệt mỏi, hắn từ từ hôn mê đi. Người hắn nằm thẳng trên mặt đất, sau đó lại từ từ bay lên, lơ lửng ngay phía trước mặt Vô Danh Thần Ma.Con mắt duy nhất của Vô Danh Thần ma phát ra một đạo hồng quang, xuyên qua người Thần Nam, đuổi theo quỹ đạo của hai quang cầu mà ban đầu ông nhìn thấy.Lúc này, hai quang cầu đang nằm yên ẩn nấp ở vùng đan điền của Thần Nam. Chúng dường như xao động theo những cung bậc tình cảm của Thần Nam. Mỗi khi tâm trạng trong lòng hắn cuồn cuộn tuôn trào thì hai quang cầu cũng xao động hỗn loạn, mỗi khi tâm linh hắn bình tĩnh chúng sẽ ẩn nấp trong vùng đan điền của hắn không hề động đậyVô Danh Thần ma gật đầu. Ông ta cảm thấy hai quang cầu này to chừng đầu ngón tay, nếu như không khai thiên nhãn, thì không thể nào có thể phát hiện ra chúng. Ông ta lắc mạnh người. Một luồng khí mạnh mẽ cuồn cuộn khắp đất trời từ trong người ông tuôn trào, hồng quang tràn ngập khắp đất trời. Hai tay ông khẽ khua lên, ánh sáng màu đỏ chói mắt thông qua hai cánh tay ông hóa thành những luồng ánh sáng hồng dịu truyền vào trong người Thần Nam, cho tới khi tới được khu đan điền, hai quang cầu một vàng một đen đã bị luồng ánh sáng hồng dịu bao phủ hoàn toàn.Lúc mới bắt đầu cũng không có chuyện gì xảy ra. Hai quang cầu vô cùng yên lặng, không hề có bất cứ một phản ứng nào. Nhưng cùng với việc hồng quang càng ngày càng nhiều, hai quang cầu dần dần dao động không ngừng, bắt đầu chuyển động trong vùng đan điền của Thần Nam, dường như muốn loại bỏ đi luồng hồng quang.Vô Danh Thần ma cảm nhận thấy lực cản, không ngừng truyền hồng quang vào người Thần Nam nhanh hơn. Luồng hồng quang và hai quang cầu bắt đầu đan xen lẫn nhau, vùng đan điền của Thần Nam sáng rực, ba luồng ánh sáng đỏ, vàng, đen cùng nhau phát ra.Đột nhiên, đúng trong lúc này, trước ngực Thần Nam phát ra một luồng bạch quang dịu nhẹ, một luồng khí thánh khiết tràn ngập khắp Hư Thiên Huyễn Cảnh. Ngọc Như ý trước ngực Thần Nam nhẹ nhàng rung lên, luồng ánh sáng thánh khiết giống như nước từ trước ngực từ từ truyền vào trong người hắn, tập trung tới vùng Đan điền của Thần Nam.Vô Danh Thần ma vô cùng kinh ngạc. Mặc dù ông ta sớm biết được trước ngực Thần Nam có đeo một vật tiên bảo, nhưng không thể ngờ được rằng nó lại thần kỳ đến như vậy, đã phát ra tiên khí thánh khiết, chuyển động giống như một sinh mệnh.Ánh sáng thánh khiết dịu nhẹ nhanh chóng truyền tới vùng đan điền của Thần Nam, hòa nhập vào cùng với cuộc chiến giằng co của ba luồng ánh sáng hồng, vàng , đen. Bốn thứ ánh sáng hoà trộn lẫn vào với nhau.Vô Danh Thần ma không thể không tăng thêm sức một lần nữa, nhanh chóng truyền hồng quang vào trong người Thần Nam. Ông ta vốn muốn giữ yên quang cầu vàng và đen, cẩn thận nghiên cứu xem chúng rốt cuộc có chỗ nào kỳ quái. Tuy nhiên lúc này ông cảm thấy đã quá sơ suất. Hai quang cầu nhỏ xíu đó mang trong chúng sức mạnh thần ma mạnh khủng khiếp, ông ta không thể nào có thể áp chế được chúng, chứ đừng nói tới chuyện giữ yên chúng.Cùng với ánh sánh thánh khiết mà ngọc Như ý truyền vào càng ngày càng nhiều, Vô Danh Thần ma cảm thấy càng ngày càng trầy trật. Bốn luồng ánh sáng đan xen vào nhau khiến cho ông ta không thể không từ bỏ ý định ban đầu. Ông bắt đầu phản kháng lại một cách bị động.Thời gian dần dần trôi đi, hồng quang Vô Danh Thần ma phát ra và ba luồng ánh sáng trong người Thần Nam quấn chặt lại với nhau. Bốn luồng ánh sáng bắt đầu đạt tới trạng thái cân bằng, không bên nào chịu nhường bên nào, không bên nào chịu thoát ra trước.Tuy nhiên có một điều giống nhau là cả bốn luồng ánh sáng đều đang cẩn thận dồn sức mạnh cầm cố tại phạm vi chân không nhỏ bé trong người Thần Nam, chúng đều không dám lan tỏa bừa bãi ra xung quanh, sợ sẽ phá nát cơ thể Thần Nam.Tình trạng kỳ lạ này cứ kéo dài như vậy, cần gấp tới một sức mạnh thứ năm, cho dù sức mạnh đó vô cùng yếu ớt! Bây giờ trong khắp Hư Thiên Huyễn Cảnh này tìm ở đâu cho được một luồng sức mạnh thứ năm đây? Trừ khi Thần Nam tỉnh lại, lợi dụng sức mạnh yếu ớt trong người hắn để phá vỡ đi trạng thái cân bằng này.Vô Danh Thần ma không thể động đậy, vì vậy sức mạnh đều truyền vào trong người Thần Nam giằng co với ba luồng ánh sáng kia, quấn lấy chúng. Ông ta có chút hối hận, không nên khiến Thần Nam rơi vào giấc ngủ sâu. Nếu như đợi hắn tự tỉnh lại không biết cần bao nhiêu thời gian.Thời gian vẫn trôi đi. Đã qua một ngày một đêm mà Thần Nam vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Vô Danh Thần ma có cảm giác sức cùng lực kiệt. Trong thời gian một ngày một đêm này, ông ta dần dần phát hiện ra một chút tình hình. Hai quang cầu vàng và đen đều bị động phòng thủ, không có chút ý định bỏ chạy. Dường như đó là hai vật sống không biết suy nghĩ.Còn luồng bạch quang dịu nhẹ từ miếng ngọc Như ý của Thần Nam tấn công tới thì dường như có tính tấn công, luôn muốn nạp hai quang cầu kia vào mình, dường như muốn nuốt lấy chúng. Hơn nữa luồng sáng thánh khiết còn có một luồng ý thức truyền ra một cách ẩn hiện.Vô Danh Thần ma muốn tóm lấy luồng ý thức được truyền ra đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng khó khăn. Sức mạnh của ông ta đều được dồn hết vào trong vùng đan điền của Thần Nam, khó mà thi triển bất cứ phép thuật nào.Chớp mắt đã qua hai ngày hai đêm nữa, Vô Danh Thần ma cảm thấy người vô cùng mệt mỏi. Ông ta không thể ngờ rằng trong cơ thể của một người phàm tục lại có thể khiến cho ông ta không thể xoay sở được, hoàn toàn mất đi sức lực hành động.Ông ta ngờ rằng, nếu như trạng thái này cứ tiếp tục duy trì, ông ta có khả năng sức cùng lực kiệt. Điều này khiến cho ông ta vô cùng tức giận. Với một Thần ma mà nói đúng là rất ấm ức.Thông qua việc giao tranh với ba luồng ánh sáng kia, Vô Danh Thần ma càng ngày càng cảm thấy sợ hãi. Hai quang cầu rõ ràng vẫn ở trong tình trạng đang trưởng thành, tuy nhiên chỉ với trạng thái này đã khiến cho người ta cảm thấy khó khăn chật vật vô cùng. Có trời mới biết bọn chúng có thể phát triển tới mức độ nào? Tuy nhiên điều khiến ông ta băn khoăn không hiểu chính là hai quang cầu này dường như quả thật không có tư duy, không biết suy nghĩ, căn bản không có một chút ý thức nào được thể hiện ra ngoài.Khiến Vô Danh Thần ma cảm thấy sợ nhất chính là ánh sáng thánh khiết phát ra từ ngọc Như ý tiến vào trong vùng đan điền của Thần Nam, đúng là cuồn cuộn như sóng, thâm sâu khó đoán. Hơn nữa nó lại có ý thức truyền ra, dường như đang vẫn có ý đánh hai quang cầu vàng và đen, dường như muốn sức mạnh của hai quang cầu này trở thành sức mạnh của mình.Vô Danh Thần ma cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Những điều thần bí trên người Thần Nam quả thật không nhỏ. Bất luận là bên ngoài cơ thê hay bên trong cơ thể, đều tồn tại những điều mà người thường khó mà tưởng tượng được.Ngày thứ tư, đúng lúc Vô Danh Thần ma cảm thấy không còn một chút sức lực nào để gắng gượng nữa, Thần Nam cuối cùng đã mở mắt ra, từ từ hồi phục lại thần trí.Vô Danh Thần ma lúc đó xúc động vô cùng. Ông ta muốn nói với Thần Nam nên làm thế nào, nhưng phát hiện ra rằng đã không còn chút sức lực nào nữa, muốn dùng ý thức để nói với hắn nhưng lại phát hiện ra đã hoàn toàn bất lực, chỉ còn biết lo lắng nhìn hắn.Tuy nhiên từ sau khi Thần Nam tỉnh lại, chân khí đang tiềm ẩn trong người bắt đầu sôi sục, bắt đầu từ từ lưu chuyển trong người. Điều này khiến Vô Danh Thần ma vô cùng vui mừng.Chân khí của hắn lưu chuyển càng ngày càng mãnh mẽ. Lúc chân khí lưu chuyển tới vùng đan điền, Thần Nam cảm thấy toàn thân rung lên, chân khí bắt đầu sôi sục mạnh mẽ.Cục diện bế tắc bị phá vỡ, Vô Danh Thần ma thổ ra máu tươi, dựa vào khoảng thời gian ngắn ngủi chân khí tràn vào vùng đan điền ông nhanh chóng phóng ra tất cả "sức mạnh màu hồng". Bốn luồng ánh sáng mất đi một, bạch quang thánh khiết cũng bất lực, nó không còn cách nào để tiếp tục dựa vào sức mạnh của Vô Danh Thần ma để áp chế hai quả quang cầu, cuối cùng nó cũng đành thoát ra khỏi cơ thể Thần Nam.Vô Danh Thần ma thở phào, thở than: "Trên người ngươi ẩn giấu không ít điều kỳ quái. Ta không thể tìm ra những bí mật của hai quả quang cầu đó, chỉ biết rằng chúng không hề thua kém bất cứ một sức mạnh nào, không hổ là sự tích lũy lắng đọng của sức mạnh chúng thần, chúng ma. Nếu như một khi chúng trưởng thành hoàn toàn sẽ chính là một đại họa vô cùng lớn đối với ngươi."Thần Nam nhíu mày, nói: "Không có sóng dao động tinh thần, một vật sống không có tư duy, điều này...."Vô Danh Thần ma nói: "Bây giờ không có sóng dao động tinh thần nhưng không có nghĩa là sau này không thể xuất hiện tư duy. Ngươi cần phải chuẩn bị thật tốt." Thần Nam gật đầu.Vô Danh Thần ma chỉ miếng ngọc Như ý đã lộ ra ngoài ở trên ngực Thần Nam nói: "Ta sớm đã cảm nhận thất thứ vật tiên bảo này, nhưng không thể ngờ rằng nó mạnh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ta. Nó có cả tư duy, truyền ra từng luồng ý thức. Đáng tiếc lúc đó ta không thể nào có thể nắm bắt rõ những tư duy đó, bây giờ muốn thử giao lưu với nó, nó lại không hề có chút phản ứng gì. Hừm, sự tồn tại của nó, góp phần giúp ngươi tiêu diệt hai quang cầu trong người ngươi. Ta cảm nhận thấy nó luôn muốn nuốt chửng lấy hai quang cầu, muốn biến sức mạnh của chúng thành sức mạnh của nó. Điều này thật vô cùng khủng khiếp, lại muốn nuốt lấy sức mạnh thần ma! Xem ra miếng ngọc Như ý này có lai lịch không tầm thường trong giới thần tiên. Đáng tiếc là ta đã quên đi mọi chuyện, không hề có chút ấn tượng gì về nó cả. Ngươi làm sao mà có được nó?" Thần Nam không giấu diếm gì Vô Danh Thần ma, đem toàn bộ Cổ thần phong ba của Tội Ác chi thành kể lại cho ông ta nghe một lượt.Vô Danh Thần ma gật đầu nói: "Khiến cho hai Cổ thần sống chết giành giật lấy, có thể thấy rõ rằng sự quý giá và quan trọng của thứ thần bảo này. Nhưng ta bây giờ không thể cảm nhận được những điều đặc biệt ở nó, không biết cách dùng nó. Đương nhiên, những điều bất phàm của nó là không còn nghi ngờ gì nữa, ngươi cần phải nắm rõ về nó. Tuy nhiên, ta vẫn cho rằng thứ thần bảo này quá thần bí. Mặc dù nó phát ra khí thánh khiết nhưng vẫn khiến cho ta cảm thấy một chút gì đó thật đáng sợ. Đang phải đuổi sói đánh hổ, ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để gọi cả sói và hổ tới bên cạnh, bởi ta nghi ngờ rằng ngọc Như ý là một vật cấm kỵ của thời kỳ xa xưa."Vô Danh Thần ma nói rất nhiều chuyện với Thần Nam làm hắn vô cùng cảm kích.Đột nhiên, toàn bộ Hư Thiên Huyễn Cảnh rung động. Khắp không gian như muốn nổ tung, trời đất quay cuồng.Vô Danh Thần ma kêu lên: "Không xong rồi, Khốn Thiên đại trận sắp sửa hoạt động rồi, vùng đất chết sắp sửa khép chặt lại rồi!"Tay phải ông ta chém xuống, bên ngoài Hư Thiên Huyễn Cảnh đột nhiên xuất hiện một rãnh lớn. Ông nhanh chóng nhấc Thần Nam bay ra lên, xuất hiện trên bầu trời Hư Thiên Huyễn Cảnh. Vô Danh Thần ma vung tay, một luồng ma khí cuồn cuộn bao phủ lấy Thần Nam, bao bọc lấy hắn bay ra ngoài sơn cốc của vùng đất chết.Giọng nói của Vô Danh Thần ma vang vẳng sau lưng Thần Nam: "Có thật là có người lợi dụng ngươi để bố trí ra một cục diện kinh thiên vẫn còn rất khó nói, nhưng trong trời đất này không có cái gì là không thể phả bỏ được. Chỉ cần ngươi vĩnh viễn không chịu khuất phục dám đấu với cả trời, tất cả đều có thể xảy ra. Ngoài ra nhất định phải cẩn thận với miếng ngọc Như ý trên người ngươi. Nó có lẽ còn đáng sợ hơn cả hai quang cầu trong người ngươi đấy."Ma khí bao phủ lấy Thần Nam bay ra ngoài vùng đất chết, hạ xuống bên ngoài cửa cốc. Thần Nam quay đầu lại nhìn, ánh sáng lấp lánh bao phủ toàn bộ xung quanh sơn cốc, bên trong hàng ngàn hàng vạn bộ xương phát ra ánh sáng mờ nhạt, hiện ra vô cùng đáng sợ. Hắn thử đẩy vào màn ánh sáng giống như tấm bình phong, cảm thấy có một luồng lực cản, nhưng vẫn có thể thấy được tuyệt địa. Tuy nhiên không tới vài ngày nữa, vùng đất chết này sẽ lại hoàn toàn bị phong tỏa, và lại biến mất một lần nữa.