Tác giả:

- Sở Nam ca ca, người đã đồng ý bắt cho ta một con tiểu mãng xà rồi mà? Một tiểu nữ hài chừng bảy tám tuổi, tóc để hai chỏm như sừng dê, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, đối mặt với một thiếu niên mười sáu tuổi mặt mày sáng sủa nói. - Tiểu Nhược Tuyết! Chuyện này…. Sở Nam ngồi chồm hổm xuống, cười xấu hổ, vuốt đầu nàng nói: - Nhưng ta cũng đã nói với ngươi, đợi đến khi ta luyện thành cao cấp Võ Sư mới có thể giúp ngươi bắt tiểu mãng xà mà! - Nhưng mà…. Sở Nam ca ca, người đến lúc nào mới có thể luyện thành cao cấp Võ Sư chứ? Bạch Nhược Tuyết ánh mắt có chút ngầng ngậng nước, âm thanh nức nở nói: - Bạch Hạo ca ca cũng là trung cấp Võ Sĩ rồi, người tại sao vẫn còn là sơ cấp Võ Sĩ chứ? Nghe vậy, Sở Nam quả thật có chút xấu hổ, hắn năm nay đã mười sáu tuổi, tại đại lục Thiên Vũ cũng đã gần đến tuổi trưởng thành, thế nhưng vẫn là sơ cấp Võ Sĩ, quả thật là quá kém. Mà Bạch Hạo trong lời nói của Bạch Nhược Tuyết thì mới chỉ là một tiểu hài nhi mười hai tuổi, nhỏ hơn hắn buốn tuổi đã là trung…

Chương 2076: Phạm Ngục Hà

Vũ Nghịch Càn KhônTác giả: Chúc Long NgữTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp- Sở Nam ca ca, người đã đồng ý bắt cho ta một con tiểu mãng xà rồi mà? Một tiểu nữ hài chừng bảy tám tuổi, tóc để hai chỏm như sừng dê, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, đối mặt với một thiếu niên mười sáu tuổi mặt mày sáng sủa nói. - Tiểu Nhược Tuyết! Chuyện này…. Sở Nam ngồi chồm hổm xuống, cười xấu hổ, vuốt đầu nàng nói: - Nhưng ta cũng đã nói với ngươi, đợi đến khi ta luyện thành cao cấp Võ Sư mới có thể giúp ngươi bắt tiểu mãng xà mà! - Nhưng mà…. Sở Nam ca ca, người đến lúc nào mới có thể luyện thành cao cấp Võ Sư chứ? Bạch Nhược Tuyết ánh mắt có chút ngầng ngậng nước, âm thanh nức nở nói: - Bạch Hạo ca ca cũng là trung cấp Võ Sĩ rồi, người tại sao vẫn còn là sơ cấp Võ Sĩ chứ? Nghe vậy, Sở Nam quả thật có chút xấu hổ, hắn năm nay đã mười sáu tuổi, tại đại lục Thiên Vũ cũng đã gần đến tuổi trưởng thành, thế nhưng vẫn là sơ cấp Võ Sĩ, quả thật là quá kém. Mà Bạch Hạo trong lời nói của Bạch Nhược Tuyết thì mới chỉ là một tiểu hài nhi mười hai tuổi, nhỏ hơn hắn buốn tuổi đã là trung… Mỹ nữ quái vật vẫn thường xuyên sống cùng với quái vật thiết thương hùng, trong lòng nàng, bọn họ chính là thân nhân, nhìn Sở Nam chém giết thân nhân trước mặt nàng, mỹ nữ quái vật cực kỳ đau xoát, hận không thể băm Sở Nam thành vạn đoạn.Đáng tiếc, thực lực không đủ, mỹ nữ quái vật chỉ có thể chuyển hóa đau thương thành tiếng rống giận, dùng việc này trút bỏ đau đớn trong lòng, nhưng nghe được Sở Nam nói những lời này, mỹ nữ quái vật thoáng chốc ngây ngẩn cả ngươi, sau hồi lâu, nàng ngẩng đầu chằm chằm nhìn Sở Nam, hỏi:- Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa.- Rất có thể, ngươi và bọn chúng không phải một loại, đương nhiên chỉ là rất có thể.Sở Nam không dám khẳng định, tin tức hắn đạt được thực sự quá mức hỗn loạn, lý do hắn nói lời này chính là đến từ thái độ của đám quái vật ác lòng đối với nàng mà thôi, mỹ nữ quái vật phản ứng quát:- Không thể, ngươi nói không phải sự thực, bọn họ chính là thân nhân của ta. . .Đối chuyện này, Sở Nam không phản bác, chỉ nói:- Ngươi tên gì?- Ngọc Lam.- Lấy Ngọc làm họ, ta còn tưởng rằng ngươi họ Huyết.Sở Nam thì thầm một câu, nhìn thiên địa vỡ vụn, toàn bộ đầu mối bị đứt đoạn, Sở Nam nhíu mày, thoáng chốc triển khai, nói với Ngọc Lam:- Đi.- Đi đâu?Ngọc Lam vẫn hận Sở Nam, ước gì Sở Nam chết đi, nhưng dưới tình cảnh này, Ngọc Lam mong muốn Sở Nam chết từ từ mới thoảng đáng, cho nên, tuy nàng giận dữ hỏi, nhưng ngữ khí vẫn hòa hoãn.- Phạm Ngục Hà.Đôi mắt Ngọc Lam đột nhiên phát sáng, hình như có chút khó tin nhìn Sở Nam, thấy sắc mặt Sở Nam rất nghiêm túc, mới khẳng định Sở Nam nói thật, nhưng không thể tự chủ được nói một câu:- Ngươi thực sự muốn tới Phạm Ngục Hà?- Đây chẳng phải nơi ngươi rất muốn ta tới sao?Sở Nam cười nói, Phạm Ngục Hà, hắn không thể không tới, bởi vì có thể tra xét được manh mối quái vật Huyết Ngục tại sao xuất hiện tại Huyết Ngục Bí Cảnh hay không, chính là dựa vào Phạm Ngục Hà; Phạm Ngục Hà là hắn lục lọi được từ trong linh hồn của quái vật Huyết Ngục, hiện tại xem phản ứng của Ngọc Lam, hắn đã xác định được.- Đúng vậy, ngươi nhất định chết tại Phạm Ngục Hà.Ngọc Lam nghiến răng nghiến lợi nói, lập tức bước từng bước tiến về phía trước, Sở Nam để Tiểu Lam ngây ngốc tại chỗ này, cùng lúc xem có phát hiện quái vật Huyết Ngục khác hay không, nếu có, sẽ một mực oanh sát; thứ hai, chính là ở nơi này đợi hắn trở về.Sau đó, một tay Sở Nam cầm lấy ngọc cương, bước nhanh về phía trước, trong miệng nói:- Ngươi nên cầu khẩn ta đừng chết, bằng không ngươi vĩnh viễn không biết được thân phận thực sự của chính mình, thậm chí phụ mẫu thân sinh ngươi là ai, ngươi đều vĩnh viễn không biết.- Phụ mẫu thân sinh?Bốn chữ này, bỗng nhiên bắn trúng nội tâm Ngọc Lam, một cổ tâm tình khác sâu tận đáy lòng cũng dũng mãnh bốc lên, không quan tâm Sở Nam không có thương hoa tiếc ngọc; Sở Nam không biết sau khi hắn mang theo Sở Nam thống khổ rời đi, bột phấn quái vật Huyết Ngục trên mặt đất, không có trần quy trần, thổ quy thổ, mà tự động ngưng tụ, Tiểu Lam thấy vậy, liền mang theo đuôi sắc nhọn đâm thủng tới.Nhất thời, bột phấn ngưng tụ lại bị đánh trúng bay toán loạn lần nữa, thế nhưng, bột phấn tán loạn bay xung quanh lại ngưng tụ lần nữa, Tiểu Lam nghi hoặc, lại tiếp tục đánh tới; cứ như vậy, bột phấn ngưng tụ lại bị Tiểu Lam đánh tan, đánh tan lại ngưng tụ. . .Lặp đi lặp lại trăm nghìn lần, Tiểu Lam lại phóng đi, nhưng lần này, Tiểu Lam không xuất thủ đơn thuần, mà phun ra tiên huyết, tiên huyết bắn ra như mưa, bột phấn này bị huyết vũ dội xuống, liền ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó, bột phấn thực sự ngưng tụ thành pho tượng hình người, Tiểu Lam tuy có linh trí, nhưng đối với chuyện này cũng không rõ; trên thực tế, Tiểu Lam căn bản không có suy nghĩ, nó chỉ lấy ra lợi khí sắc bén nhất xung phong liều chết đánh tới.Lần này, bột phấn không tan, cũng bị Tiểu Lam sấy thành thây khô, sau đó, Tiểu Lam đứng phía trước nhìn thây khô đang biến đổi, Tiểu Lam quay trở về chỗ cũ, nó cảm giác chính mình hấp thụ cái gì đó có phần không giống tiên huyết nó phun ra.Tiểu Lam lại tiếp tục phung huyết, chờ thây khô gần khôi phục hoàn toàn liền hấp thụ, cứ như vậy lặp đi lặp lại nghìn vạn lần, thây khô hoàn toàn tiêu thất, bột phấn cũng không còn, Tiểu Lam vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, đúng lúc này thân thể Tiểu Lam bắt đầu phát sinh biến hóa. . .Mặt khác, Sở Nam mang theo Ngọc Lam đã tới Phạm Ngục Hà.

Mỹ nữ quái vật vẫn thường xuyên sống cùng với quái vật thiết thương hùng, trong lòng nàng, bọn họ chính là thân nhân, nhìn Sở Nam chém giết thân nhân trước mặt nàng, mỹ nữ quái vật cực kỳ đau xoát, hận không thể băm Sở Nam thành vạn đoạn.

Đáng tiếc, thực lực không đủ, mỹ nữ quái vật chỉ có thể chuyển hóa đau thương thành tiếng rống giận, dùng việc này trút bỏ đau đớn trong lòng, nhưng nghe được Sở Nam nói những lời này, mỹ nữ quái vật thoáng chốc ngây ngẩn cả ngươi, sau hồi lâu, nàng ngẩng đầu chằm chằm nhìn Sở Nam, hỏi:

- Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa.

- Rất có thể, ngươi và bọn chúng không phải một loại, đương nhiên chỉ là rất có thể.

Sở Nam không dám khẳng định, tin tức hắn đạt được thực sự quá mức hỗn loạn, lý do hắn nói lời này chính là đến từ thái độ của đám quái vật ác lòng đối với nàng mà thôi, mỹ nữ quái vật phản ứng quát:

- Không thể, ngươi nói không phải sự thực, bọn họ chính là thân nhân của ta. . .

Đối chuyện này, Sở Nam không phản bác, chỉ nói:

- Ngươi tên gì?

- Ngọc Lam.

- Lấy Ngọc làm họ, ta còn tưởng rằng ngươi họ Huyết.

Sở Nam thì thầm một câu, nhìn thiên địa vỡ vụn, toàn bộ đầu mối bị đứt đoạn, Sở Nam nhíu mày, thoáng chốc triển khai, nói với Ngọc Lam:

- Đi.

- Đi đâu?

Ngọc Lam vẫn hận Sở Nam, ước gì Sở Nam chết đi, nhưng dưới tình cảnh này, Ngọc Lam mong muốn Sở Nam chết từ từ mới thoảng đáng, cho nên, tuy nàng giận dữ hỏi, nhưng ngữ khí vẫn hòa hoãn.

- Phạm Ngục Hà.

Đôi mắt Ngọc Lam đột nhiên phát sáng, hình như có chút khó tin nhìn Sở Nam, thấy sắc mặt Sở Nam rất nghiêm túc, mới khẳng định Sở Nam nói thật, nhưng không thể tự chủ được nói một câu:

- Ngươi thực sự muốn tới Phạm Ngục Hà?

- Đây chẳng phải nơi ngươi rất muốn ta tới sao?

Sở Nam cười nói, Phạm Ngục Hà, hắn không thể không tới, bởi vì có thể tra xét được manh mối quái vật Huyết Ngục tại sao xuất hiện tại Huyết Ngục Bí Cảnh hay không, chính là dựa vào Phạm Ngục Hà; Phạm Ngục Hà là hắn lục lọi được từ trong linh hồn của quái vật Huyết Ngục, hiện tại xem phản ứng của Ngọc Lam, hắn đã xác định được.

- Đúng vậy, ngươi nhất định chết tại Phạm Ngục Hà.

Ngọc Lam nghiến răng nghiến lợi nói, lập tức bước từng bước tiến về phía trước, Sở Nam để Tiểu Lam ngây ngốc tại chỗ này, cùng lúc xem có phát hiện quái vật Huyết Ngục khác hay không, nếu có, sẽ một mực oanh sát; thứ hai, chính là ở nơi này đợi hắn trở về.

Sau đó, một tay Sở Nam cầm lấy ngọc cương, bước nhanh về phía trước, trong miệng nói:

- Ngươi nên cầu khẩn ta đừng chết, bằng không ngươi vĩnh viễn không biết được thân phận thực sự của chính mình, thậm chí phụ mẫu thân sinh ngươi là ai, ngươi đều vĩnh viễn không biết.

- Phụ mẫu thân sinh?

Bốn chữ này, bỗng nhiên bắn trúng nội tâm Ngọc Lam, một cổ tâm tình khác sâu tận đáy lòng cũng dũng mãnh bốc lên, không quan tâm Sở Nam không có thương hoa tiếc ngọc; Sở Nam không biết sau khi hắn mang theo Sở Nam thống khổ rời đi, bột phấn quái vật Huyết Ngục trên mặt đất, không có trần quy trần, thổ quy thổ, mà tự động ngưng tụ, Tiểu Lam thấy vậy, liền mang theo đuôi sắc nhọn đâm thủng tới.

Nhất thời, bột phấn ngưng tụ lại bị đánh trúng bay toán loạn lần nữa, thế nhưng, bột phấn tán loạn bay xung quanh lại ngưng tụ lần nữa, Tiểu Lam nghi hoặc, lại tiếp tục đánh tới; cứ như vậy, bột phấn ngưng tụ lại bị Tiểu Lam đánh tan, đánh tan lại ngưng tụ. . .

Lặp đi lặp lại trăm nghìn lần, Tiểu Lam lại phóng đi, nhưng lần này, Tiểu Lam không xuất thủ đơn thuần, mà phun ra tiên huyết, tiên huyết bắn ra như mưa, bột phấn này bị huyết vũ dội xuống, liền ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó, bột phấn thực sự ngưng tụ thành pho tượng hình người, Tiểu Lam tuy có linh trí, nhưng đối với chuyện này cũng không rõ; trên thực tế, Tiểu Lam căn bản không có suy nghĩ, nó chỉ lấy ra lợi khí sắc bén nhất xung phong liều chết đánh tới.

Lần này, bột phấn không tan, cũng bị Tiểu Lam sấy thành thây khô, sau đó, Tiểu Lam đứng phía trước nhìn thây khô đang biến đổi, Tiểu Lam quay trở về chỗ cũ, nó cảm giác chính mình hấp thụ cái gì đó có phần không giống tiên huyết nó phun ra.

Tiểu Lam lại tiếp tục phung huyết, chờ thây khô gần khôi phục hoàn toàn liền hấp thụ, cứ như vậy lặp đi lặp lại nghìn vạn lần, thây khô hoàn toàn tiêu thất, bột phấn cũng không còn, Tiểu Lam vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, đúng lúc này thân thể Tiểu Lam bắt đầu phát sinh biến hóa. . .

Mặt khác, Sở Nam mang theo Ngọc Lam đã tới Phạm Ngục Hà.

Vũ Nghịch Càn KhônTác giả: Chúc Long NgữTruyện Converter, Truyện Tiên Hiệp- Sở Nam ca ca, người đã đồng ý bắt cho ta một con tiểu mãng xà rồi mà? Một tiểu nữ hài chừng bảy tám tuổi, tóc để hai chỏm như sừng dê, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, đối mặt với một thiếu niên mười sáu tuổi mặt mày sáng sủa nói. - Tiểu Nhược Tuyết! Chuyện này…. Sở Nam ngồi chồm hổm xuống, cười xấu hổ, vuốt đầu nàng nói: - Nhưng ta cũng đã nói với ngươi, đợi đến khi ta luyện thành cao cấp Võ Sư mới có thể giúp ngươi bắt tiểu mãng xà mà! - Nhưng mà…. Sở Nam ca ca, người đến lúc nào mới có thể luyện thành cao cấp Võ Sư chứ? Bạch Nhược Tuyết ánh mắt có chút ngầng ngậng nước, âm thanh nức nở nói: - Bạch Hạo ca ca cũng là trung cấp Võ Sĩ rồi, người tại sao vẫn còn là sơ cấp Võ Sĩ chứ? Nghe vậy, Sở Nam quả thật có chút xấu hổ, hắn năm nay đã mười sáu tuổi, tại đại lục Thiên Vũ cũng đã gần đến tuổi trưởng thành, thế nhưng vẫn là sơ cấp Võ Sĩ, quả thật là quá kém. Mà Bạch Hạo trong lời nói của Bạch Nhược Tuyết thì mới chỉ là một tiểu hài nhi mười hai tuổi, nhỏ hơn hắn buốn tuổi đã là trung… Mỹ nữ quái vật vẫn thường xuyên sống cùng với quái vật thiết thương hùng, trong lòng nàng, bọn họ chính là thân nhân, nhìn Sở Nam chém giết thân nhân trước mặt nàng, mỹ nữ quái vật cực kỳ đau xoát, hận không thể băm Sở Nam thành vạn đoạn.Đáng tiếc, thực lực không đủ, mỹ nữ quái vật chỉ có thể chuyển hóa đau thương thành tiếng rống giận, dùng việc này trút bỏ đau đớn trong lòng, nhưng nghe được Sở Nam nói những lời này, mỹ nữ quái vật thoáng chốc ngây ngẩn cả ngươi, sau hồi lâu, nàng ngẩng đầu chằm chằm nhìn Sở Nam, hỏi:- Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa.- Rất có thể, ngươi và bọn chúng không phải một loại, đương nhiên chỉ là rất có thể.Sở Nam không dám khẳng định, tin tức hắn đạt được thực sự quá mức hỗn loạn, lý do hắn nói lời này chính là đến từ thái độ của đám quái vật ác lòng đối với nàng mà thôi, mỹ nữ quái vật phản ứng quát:- Không thể, ngươi nói không phải sự thực, bọn họ chính là thân nhân của ta. . .Đối chuyện này, Sở Nam không phản bác, chỉ nói:- Ngươi tên gì?- Ngọc Lam.- Lấy Ngọc làm họ, ta còn tưởng rằng ngươi họ Huyết.Sở Nam thì thầm một câu, nhìn thiên địa vỡ vụn, toàn bộ đầu mối bị đứt đoạn, Sở Nam nhíu mày, thoáng chốc triển khai, nói với Ngọc Lam:- Đi.- Đi đâu?Ngọc Lam vẫn hận Sở Nam, ước gì Sở Nam chết đi, nhưng dưới tình cảnh này, Ngọc Lam mong muốn Sở Nam chết từ từ mới thoảng đáng, cho nên, tuy nàng giận dữ hỏi, nhưng ngữ khí vẫn hòa hoãn.- Phạm Ngục Hà.Đôi mắt Ngọc Lam đột nhiên phát sáng, hình như có chút khó tin nhìn Sở Nam, thấy sắc mặt Sở Nam rất nghiêm túc, mới khẳng định Sở Nam nói thật, nhưng không thể tự chủ được nói một câu:- Ngươi thực sự muốn tới Phạm Ngục Hà?- Đây chẳng phải nơi ngươi rất muốn ta tới sao?Sở Nam cười nói, Phạm Ngục Hà, hắn không thể không tới, bởi vì có thể tra xét được manh mối quái vật Huyết Ngục tại sao xuất hiện tại Huyết Ngục Bí Cảnh hay không, chính là dựa vào Phạm Ngục Hà; Phạm Ngục Hà là hắn lục lọi được từ trong linh hồn của quái vật Huyết Ngục, hiện tại xem phản ứng của Ngọc Lam, hắn đã xác định được.- Đúng vậy, ngươi nhất định chết tại Phạm Ngục Hà.Ngọc Lam nghiến răng nghiến lợi nói, lập tức bước từng bước tiến về phía trước, Sở Nam để Tiểu Lam ngây ngốc tại chỗ này, cùng lúc xem có phát hiện quái vật Huyết Ngục khác hay không, nếu có, sẽ một mực oanh sát; thứ hai, chính là ở nơi này đợi hắn trở về.Sau đó, một tay Sở Nam cầm lấy ngọc cương, bước nhanh về phía trước, trong miệng nói:- Ngươi nên cầu khẩn ta đừng chết, bằng không ngươi vĩnh viễn không biết được thân phận thực sự của chính mình, thậm chí phụ mẫu thân sinh ngươi là ai, ngươi đều vĩnh viễn không biết.- Phụ mẫu thân sinh?Bốn chữ này, bỗng nhiên bắn trúng nội tâm Ngọc Lam, một cổ tâm tình khác sâu tận đáy lòng cũng dũng mãnh bốc lên, không quan tâm Sở Nam không có thương hoa tiếc ngọc; Sở Nam không biết sau khi hắn mang theo Sở Nam thống khổ rời đi, bột phấn quái vật Huyết Ngục trên mặt đất, không có trần quy trần, thổ quy thổ, mà tự động ngưng tụ, Tiểu Lam thấy vậy, liền mang theo đuôi sắc nhọn đâm thủng tới.Nhất thời, bột phấn ngưng tụ lại bị đánh trúng bay toán loạn lần nữa, thế nhưng, bột phấn tán loạn bay xung quanh lại ngưng tụ lần nữa, Tiểu Lam nghi hoặc, lại tiếp tục đánh tới; cứ như vậy, bột phấn ngưng tụ lại bị Tiểu Lam đánh tan, đánh tan lại ngưng tụ. . .Lặp đi lặp lại trăm nghìn lần, Tiểu Lam lại phóng đi, nhưng lần này, Tiểu Lam không xuất thủ đơn thuần, mà phun ra tiên huyết, tiên huyết bắn ra như mưa, bột phấn này bị huyết vũ dội xuống, liền ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó, bột phấn thực sự ngưng tụ thành pho tượng hình người, Tiểu Lam tuy có linh trí, nhưng đối với chuyện này cũng không rõ; trên thực tế, Tiểu Lam căn bản không có suy nghĩ, nó chỉ lấy ra lợi khí sắc bén nhất xung phong liều chết đánh tới.Lần này, bột phấn không tan, cũng bị Tiểu Lam sấy thành thây khô, sau đó, Tiểu Lam đứng phía trước nhìn thây khô đang biến đổi, Tiểu Lam quay trở về chỗ cũ, nó cảm giác chính mình hấp thụ cái gì đó có phần không giống tiên huyết nó phun ra.Tiểu Lam lại tiếp tục phung huyết, chờ thây khô gần khôi phục hoàn toàn liền hấp thụ, cứ như vậy lặp đi lặp lại nghìn vạn lần, thây khô hoàn toàn tiêu thất, bột phấn cũng không còn, Tiểu Lam vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, đúng lúc này thân thể Tiểu Lam bắt đầu phát sinh biến hóa. . .Mặt khác, Sở Nam mang theo Ngọc Lam đã tới Phạm Ngục Hà.

Chương 2076: Phạm Ngục Hà