Trước mặt cô bé có một bức tranh, tay cầm bút, khuôn mặt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt dịu dàng, không chút vội vàng, lại vô cùng chuyên tâm chăm chú, cô đang vẽ một bức tranh phong cảnh, nét vẽ điêu luyện, hẳn là phải trải qua sự rèn luyện trong một thời gian dài. Mạt Tiểu Mễ, năm nay mười ba tuổi, thoạt nhìn cô so với tuổi còn nhỏ hơn, làm cho người khác dễ dàng nhận lầm tuổi của cô, một cô bé lương thiện, trong sáng, thông minh. Sau khi cô sinh ra không lâu, cha me cô xảy ra sự cố đều rời xa cô, từ nhỏ, cô và ông nội sống dựa vào nhau, ông nội cô – Mạt Đức Bình là một thương nhân, cô chaú gái nhỏ chính là bảo bối của ông, ông rất yêu thương đứa cháu này. Nhưng là ông nội thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi sớm về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm tới cô, cho nên ban ngày có Dì Dương chăm sóc cho Tiểu Mễ. Nơi ở của cô là một căn nhà ngoài thành phố, phía sau có một khu rừng rậm, những ngọn núi san sát nhau, nhìn thật xa xôi vẫn là những cây cổ thụ to lớn nối tiếp…
Chương 15
Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác MaTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngTrước mặt cô bé có một bức tranh, tay cầm bút, khuôn mặt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt dịu dàng, không chút vội vàng, lại vô cùng chuyên tâm chăm chú, cô đang vẽ một bức tranh phong cảnh, nét vẽ điêu luyện, hẳn là phải trải qua sự rèn luyện trong một thời gian dài. Mạt Tiểu Mễ, năm nay mười ba tuổi, thoạt nhìn cô so với tuổi còn nhỏ hơn, làm cho người khác dễ dàng nhận lầm tuổi của cô, một cô bé lương thiện, trong sáng, thông minh. Sau khi cô sinh ra không lâu, cha me cô xảy ra sự cố đều rời xa cô, từ nhỏ, cô và ông nội sống dựa vào nhau, ông nội cô – Mạt Đức Bình là một thương nhân, cô chaú gái nhỏ chính là bảo bối của ông, ông rất yêu thương đứa cháu này. Nhưng là ông nội thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi sớm về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm tới cô, cho nên ban ngày có Dì Dương chăm sóc cho Tiểu Mễ. Nơi ở của cô là một căn nhà ngoài thành phố, phía sau có một khu rừng rậm, những ngọn núi san sát nhau, nhìn thật xa xôi vẫn là những cây cổ thụ to lớn nối tiếp… Buổi chiều, bầu trời trong xanh, một vài gợn mây trắng lững lờ trôi.Tiểu Mễ cùng Tuấn Tường vừa ăn cơm xong đang trở về.“Cảm ơn bữa cơm của cậu, cũng cảm ơn cậu đã đưa tớ về.” Mễ Nhi nở nụ cười, khách khí nhìn Tuấn Tường cảm ơn.“Vất vả vì cậu là vinh hạnh của tớ! Tớ đi trước đây.” Tuấn Tường khẽ gật đầu, vẻ mặt mỉm cười thân thiết.“Lái xe cẩn thận nha.”“Tạm biệt, hẹn gặp lại.” Tâm tình thực thoải mái lên xe, lái xe đi xa dần.Mở cửa vào nhà.“Con đã về rồi.” Cô theo thói quen lên tiếng.“Đã về rồi sao, Mễ Nhi lại đây.” Ông nội đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, giống như đang đợi cô.“Có chuyện gì vậy ông?” Tiểu Mễ ngồi xuống bên cạnh ông.“Ông nội dẫn con đi gặp một người, người này là bạn tốt của ông.”“Bạn tốt của ông? Được, chỉ cần ông nội muốn đi, Mễ nhi sẽ đi cùng ông.” Tiểu Mễ làm nũng kéo kéo cánh tay ông, thân mật nói.“Ha ha — Cô nhóc này, thực sự khiến ông nội vui vẻ a.” Nghe tiếng nói cười của đứa cháu gái, nếu như ngày qua ngày đều có thể như vậy ông sẽ rất thỏa mãn.Ven bảy con phố có một bến tàu, hai người đi ca-nô đến đảo Nam Sơn.Phong cảnh nơi đây thật mê người, chung quanh tràn đầy hoa cỏ cây cối, hương hoa phả vào mặt, giống như thuốc mê, mềm nhẹ khiến mọi người buồn ngủ.Tiểu Mễ giống như tiểu bạch thỏ, vẻ mặt hưng phấn nhảy nhót ở phía trước, hết ngó đông lại nhìn tây, đem hoa cỏ cây cối bên đường ngắm ngía, chạm tay vào một lần, đem ông nội để lại phía sau.Phong cảnh ở đảo Nam Sơn giống như cảnh ở trong công viên, có môt tòa kiến trúc phong cách Nhật, bên trong quán, chăn trải lót sàn đều mang phong cách Nhật.Mấy vị lão nhân ngồi xếp bằng ở kia, vừa uống trà vừa tán gẫu, có người thì chuyên chú chơi cờ, không hề có chút phân biệt ai với ai, dường như với cuộc sống này là rất thảnh thơi, hưởng thụ.“Hắc, lão bạn đồng nghiệp.” Đức Bành mở miệng nói.“Tới rồi, anh Bành, chờ anh khá lâu đó.” Chỉ thấy một khuôn mặt cụ ông tười cười đón khách, đứng lên mở miệng nói, bọn họ giống như đã có hẹn.Đi tới chỗ ông, đã lâu không nhìn thấy người bạn già, hai người không chút do dự ôm một cái thật chặt. Ông cụ đưa hai ông cháu vào bên trong quán, cũng là chỗ ở của ông cụ, vừa đi vừa trò chuyện.“Mau gọi ông Thích, ông ấy là bạn thân nhất của ông nội đó.” Đức Bành vội vàng giới thiệu với Tiểu Mễ.“Ông Thích, cháu là Tiểu Mễ.” Tiểu Mễ lễ phép chào ông.“Được, được, thực ngoan, cũng đã trưởng thành một cô gái xinh đẹp như vậy, nhớ năm đó cháu còn rất nhỏ, ta còn thường ôm cháu chơi đùa.” Ông Thích vội vàng nói lên chuyện năm xưa, thật vui vẻ.“Là sao ạ? Ông Thích biết Tiểu Mễ sao?” Cô mỉm cười, nhìn ông nội.“Đúng a, lúc cháu còn nhỏ, ông Thích đã nhận cháu là cháu gái, đúng rồi, cháu còn có cha mẹ nuôi nữa đó.”Đức Bành giải thích.“Ông nội thật là, cũng không có nói cho con biết.” Khóe miệng Tiểu Mễ khẽ cong lên, làm nũng.“Ha ha…. Ông nội cháu sợ chúng ta cướp cháu đi.” Thích Vạn Thanh thấy vẻ mặt của cô, không khỏi bật cười, giải thích nói.
Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác MaTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngTrước mặt cô bé có một bức tranh, tay cầm bút, khuôn mặt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt dịu dàng, không chút vội vàng, lại vô cùng chuyên tâm chăm chú, cô đang vẽ một bức tranh phong cảnh, nét vẽ điêu luyện, hẳn là phải trải qua sự rèn luyện trong một thời gian dài. Mạt Tiểu Mễ, năm nay mười ba tuổi, thoạt nhìn cô so với tuổi còn nhỏ hơn, làm cho người khác dễ dàng nhận lầm tuổi của cô, một cô bé lương thiện, trong sáng, thông minh. Sau khi cô sinh ra không lâu, cha me cô xảy ra sự cố đều rời xa cô, từ nhỏ, cô và ông nội sống dựa vào nhau, ông nội cô – Mạt Đức Bình là một thương nhân, cô chaú gái nhỏ chính là bảo bối của ông, ông rất yêu thương đứa cháu này. Nhưng là ông nội thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi sớm về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm tới cô, cho nên ban ngày có Dì Dương chăm sóc cho Tiểu Mễ. Nơi ở của cô là một căn nhà ngoài thành phố, phía sau có một khu rừng rậm, những ngọn núi san sát nhau, nhìn thật xa xôi vẫn là những cây cổ thụ to lớn nối tiếp… Buổi chiều, bầu trời trong xanh, một vài gợn mây trắng lững lờ trôi.Tiểu Mễ cùng Tuấn Tường vừa ăn cơm xong đang trở về.“Cảm ơn bữa cơm của cậu, cũng cảm ơn cậu đã đưa tớ về.” Mễ Nhi nở nụ cười, khách khí nhìn Tuấn Tường cảm ơn.“Vất vả vì cậu là vinh hạnh của tớ! Tớ đi trước đây.” Tuấn Tường khẽ gật đầu, vẻ mặt mỉm cười thân thiết.“Lái xe cẩn thận nha.”“Tạm biệt, hẹn gặp lại.” Tâm tình thực thoải mái lên xe, lái xe đi xa dần.Mở cửa vào nhà.“Con đã về rồi.” Cô theo thói quen lên tiếng.“Đã về rồi sao, Mễ Nhi lại đây.” Ông nội đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, giống như đang đợi cô.“Có chuyện gì vậy ông?” Tiểu Mễ ngồi xuống bên cạnh ông.“Ông nội dẫn con đi gặp một người, người này là bạn tốt của ông.”“Bạn tốt của ông? Được, chỉ cần ông nội muốn đi, Mễ nhi sẽ đi cùng ông.” Tiểu Mễ làm nũng kéo kéo cánh tay ông, thân mật nói.“Ha ha — Cô nhóc này, thực sự khiến ông nội vui vẻ a.” Nghe tiếng nói cười của đứa cháu gái, nếu như ngày qua ngày đều có thể như vậy ông sẽ rất thỏa mãn.Ven bảy con phố có một bến tàu, hai người đi ca-nô đến đảo Nam Sơn.Phong cảnh nơi đây thật mê người, chung quanh tràn đầy hoa cỏ cây cối, hương hoa phả vào mặt, giống như thuốc mê, mềm nhẹ khiến mọi người buồn ngủ.Tiểu Mễ giống như tiểu bạch thỏ, vẻ mặt hưng phấn nhảy nhót ở phía trước, hết ngó đông lại nhìn tây, đem hoa cỏ cây cối bên đường ngắm ngía, chạm tay vào một lần, đem ông nội để lại phía sau.Phong cảnh ở đảo Nam Sơn giống như cảnh ở trong công viên, có môt tòa kiến trúc phong cách Nhật, bên trong quán, chăn trải lót sàn đều mang phong cách Nhật.Mấy vị lão nhân ngồi xếp bằng ở kia, vừa uống trà vừa tán gẫu, có người thì chuyên chú chơi cờ, không hề có chút phân biệt ai với ai, dường như với cuộc sống này là rất thảnh thơi, hưởng thụ.“Hắc, lão bạn đồng nghiệp.” Đức Bành mở miệng nói.“Tới rồi, anh Bành, chờ anh khá lâu đó.” Chỉ thấy một khuôn mặt cụ ông tười cười đón khách, đứng lên mở miệng nói, bọn họ giống như đã có hẹn.Đi tới chỗ ông, đã lâu không nhìn thấy người bạn già, hai người không chút do dự ôm một cái thật chặt. Ông cụ đưa hai ông cháu vào bên trong quán, cũng là chỗ ở của ông cụ, vừa đi vừa trò chuyện.“Mau gọi ông Thích, ông ấy là bạn thân nhất của ông nội đó.” Đức Bành vội vàng giới thiệu với Tiểu Mễ.“Ông Thích, cháu là Tiểu Mễ.” Tiểu Mễ lễ phép chào ông.“Được, được, thực ngoan, cũng đã trưởng thành một cô gái xinh đẹp như vậy, nhớ năm đó cháu còn rất nhỏ, ta còn thường ôm cháu chơi đùa.” Ông Thích vội vàng nói lên chuyện năm xưa, thật vui vẻ.“Là sao ạ? Ông Thích biết Tiểu Mễ sao?” Cô mỉm cười, nhìn ông nội.“Đúng a, lúc cháu còn nhỏ, ông Thích đã nhận cháu là cháu gái, đúng rồi, cháu còn có cha mẹ nuôi nữa đó.”Đức Bành giải thích.“Ông nội thật là, cũng không có nói cho con biết.” Khóe miệng Tiểu Mễ khẽ cong lên, làm nũng.“Ha ha…. Ông nội cháu sợ chúng ta cướp cháu đi.” Thích Vạn Thanh thấy vẻ mặt của cô, không khỏi bật cười, giải thích nói.
Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác MaTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngTrước mặt cô bé có một bức tranh, tay cầm bút, khuôn mặt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt dịu dàng, không chút vội vàng, lại vô cùng chuyên tâm chăm chú, cô đang vẽ một bức tranh phong cảnh, nét vẽ điêu luyện, hẳn là phải trải qua sự rèn luyện trong một thời gian dài. Mạt Tiểu Mễ, năm nay mười ba tuổi, thoạt nhìn cô so với tuổi còn nhỏ hơn, làm cho người khác dễ dàng nhận lầm tuổi của cô, một cô bé lương thiện, trong sáng, thông minh. Sau khi cô sinh ra không lâu, cha me cô xảy ra sự cố đều rời xa cô, từ nhỏ, cô và ông nội sống dựa vào nhau, ông nội cô – Mạt Đức Bình là một thương nhân, cô chaú gái nhỏ chính là bảo bối của ông, ông rất yêu thương đứa cháu này. Nhưng là ông nội thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi sớm về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm tới cô, cho nên ban ngày có Dì Dương chăm sóc cho Tiểu Mễ. Nơi ở của cô là một căn nhà ngoài thành phố, phía sau có một khu rừng rậm, những ngọn núi san sát nhau, nhìn thật xa xôi vẫn là những cây cổ thụ to lớn nối tiếp… Buổi chiều, bầu trời trong xanh, một vài gợn mây trắng lững lờ trôi.Tiểu Mễ cùng Tuấn Tường vừa ăn cơm xong đang trở về.“Cảm ơn bữa cơm của cậu, cũng cảm ơn cậu đã đưa tớ về.” Mễ Nhi nở nụ cười, khách khí nhìn Tuấn Tường cảm ơn.“Vất vả vì cậu là vinh hạnh của tớ! Tớ đi trước đây.” Tuấn Tường khẽ gật đầu, vẻ mặt mỉm cười thân thiết.“Lái xe cẩn thận nha.”“Tạm biệt, hẹn gặp lại.” Tâm tình thực thoải mái lên xe, lái xe đi xa dần.Mở cửa vào nhà.“Con đã về rồi.” Cô theo thói quen lên tiếng.“Đã về rồi sao, Mễ Nhi lại đây.” Ông nội đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, giống như đang đợi cô.“Có chuyện gì vậy ông?” Tiểu Mễ ngồi xuống bên cạnh ông.“Ông nội dẫn con đi gặp một người, người này là bạn tốt của ông.”“Bạn tốt của ông? Được, chỉ cần ông nội muốn đi, Mễ nhi sẽ đi cùng ông.” Tiểu Mễ làm nũng kéo kéo cánh tay ông, thân mật nói.“Ha ha — Cô nhóc này, thực sự khiến ông nội vui vẻ a.” Nghe tiếng nói cười của đứa cháu gái, nếu như ngày qua ngày đều có thể như vậy ông sẽ rất thỏa mãn.Ven bảy con phố có một bến tàu, hai người đi ca-nô đến đảo Nam Sơn.Phong cảnh nơi đây thật mê người, chung quanh tràn đầy hoa cỏ cây cối, hương hoa phả vào mặt, giống như thuốc mê, mềm nhẹ khiến mọi người buồn ngủ.Tiểu Mễ giống như tiểu bạch thỏ, vẻ mặt hưng phấn nhảy nhót ở phía trước, hết ngó đông lại nhìn tây, đem hoa cỏ cây cối bên đường ngắm ngía, chạm tay vào một lần, đem ông nội để lại phía sau.Phong cảnh ở đảo Nam Sơn giống như cảnh ở trong công viên, có môt tòa kiến trúc phong cách Nhật, bên trong quán, chăn trải lót sàn đều mang phong cách Nhật.Mấy vị lão nhân ngồi xếp bằng ở kia, vừa uống trà vừa tán gẫu, có người thì chuyên chú chơi cờ, không hề có chút phân biệt ai với ai, dường như với cuộc sống này là rất thảnh thơi, hưởng thụ.“Hắc, lão bạn đồng nghiệp.” Đức Bành mở miệng nói.“Tới rồi, anh Bành, chờ anh khá lâu đó.” Chỉ thấy một khuôn mặt cụ ông tười cười đón khách, đứng lên mở miệng nói, bọn họ giống như đã có hẹn.Đi tới chỗ ông, đã lâu không nhìn thấy người bạn già, hai người không chút do dự ôm một cái thật chặt. Ông cụ đưa hai ông cháu vào bên trong quán, cũng là chỗ ở của ông cụ, vừa đi vừa trò chuyện.“Mau gọi ông Thích, ông ấy là bạn thân nhất của ông nội đó.” Đức Bành vội vàng giới thiệu với Tiểu Mễ.“Ông Thích, cháu là Tiểu Mễ.” Tiểu Mễ lễ phép chào ông.“Được, được, thực ngoan, cũng đã trưởng thành một cô gái xinh đẹp như vậy, nhớ năm đó cháu còn rất nhỏ, ta còn thường ôm cháu chơi đùa.” Ông Thích vội vàng nói lên chuyện năm xưa, thật vui vẻ.“Là sao ạ? Ông Thích biết Tiểu Mễ sao?” Cô mỉm cười, nhìn ông nội.“Đúng a, lúc cháu còn nhỏ, ông Thích đã nhận cháu là cháu gái, đúng rồi, cháu còn có cha mẹ nuôi nữa đó.”Đức Bành giải thích.“Ông nội thật là, cũng không có nói cho con biết.” Khóe miệng Tiểu Mễ khẽ cong lên, làm nũng.“Ha ha…. Ông nội cháu sợ chúng ta cướp cháu đi.” Thích Vạn Thanh thấy vẻ mặt của cô, không khỏi bật cười, giải thích nói.