Tác giả:

Trước mặt cô bé có một bức tranh, tay cầm bút, khuôn mặt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt dịu dàng, không chút vội vàng, lại vô cùng chuyên tâm chăm chú, cô đang vẽ một bức tranh phong cảnh, nét vẽ điêu luyện, hẳn là phải trải qua sự rèn luyện trong một thời gian dài. Mạt Tiểu Mễ, năm nay mười ba tuổi, thoạt nhìn cô so với tuổi còn nhỏ hơn, làm cho người khác dễ dàng nhận lầm tuổi của cô, một cô bé lương thiện, trong sáng, thông minh. Sau khi cô sinh ra không lâu, cha me cô xảy ra sự cố đều rời xa cô, từ nhỏ, cô và ông nội sống dựa vào nhau, ông nội cô – Mạt Đức Bình là một thương nhân, cô chaú gái nhỏ chính là bảo bối của ông, ông rất yêu thương đứa cháu này. Nhưng là ông nội thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi sớm về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm tới cô, cho nên ban ngày có Dì Dương chăm sóc cho Tiểu Mễ. Nơi ở của cô là một căn nhà ngoài thành phố, phía sau có một khu rừng rậm, những ngọn núi san sát nhau, nhìn thật xa xôi vẫn là những cây cổ thụ to lớn nối tiếp…

Chương 53

Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác MaTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngTrước mặt cô bé có một bức tranh, tay cầm bút, khuôn mặt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt dịu dàng, không chút vội vàng, lại vô cùng chuyên tâm chăm chú, cô đang vẽ một bức tranh phong cảnh, nét vẽ điêu luyện, hẳn là phải trải qua sự rèn luyện trong một thời gian dài. Mạt Tiểu Mễ, năm nay mười ba tuổi, thoạt nhìn cô so với tuổi còn nhỏ hơn, làm cho người khác dễ dàng nhận lầm tuổi của cô, một cô bé lương thiện, trong sáng, thông minh. Sau khi cô sinh ra không lâu, cha me cô xảy ra sự cố đều rời xa cô, từ nhỏ, cô và ông nội sống dựa vào nhau, ông nội cô – Mạt Đức Bình là một thương nhân, cô chaú gái nhỏ chính là bảo bối của ông, ông rất yêu thương đứa cháu này. Nhưng là ông nội thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi sớm về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm tới cô, cho nên ban ngày có Dì Dương chăm sóc cho Tiểu Mễ. Nơi ở của cô là một căn nhà ngoài thành phố, phía sau có một khu rừng rậm, những ngọn núi san sát nhau, nhìn thật xa xôi vẫn là những cây cổ thụ to lớn nối tiếp… Hai ngày sau, cô chào từ biệt mọi người trong thôn, trở lại thành thị. Trong thôn cũng đồng thời nhận được đồ dùng gia dụng do ở nơi khác chuyển đến, hầu như nhà nào cũng được một bộ.” Tôi đã nói rồi, Tiểu Mễ sẽ không thuộc về nơi này.”” Đúng vậy, vừa nhìn tướng mạo đã biết là công chúa quyền quý.”” Ai… Công chúa thủy chung vẫn là bị vương tử mang đi.”Người trong thôn đều bàn tán xôn xao, đối với Tiểu Mễ, bọn họ là lưu luyến không rời, dù sao cũng là sống với nhau hai năm trời.Bầu trời xanh thẳm, đám mây lớn che khuất ánh nắng mặt trời.Giữa Mộ viên, một đám người mặc đồ đen đứng thẳng nhìn vào mộ bia.Tiểu Mễ trong tay cầm một bó hoa cúc nhiều màu, nhẹ nhàng đặt trước mộ bia. Tay chạm lên bức ảnh cùng dòng chữ gồ ghề được khắc trên mộ bia, thản nhiên nhìn thẳng về phía trước dù không nhìn thấy mộ bia.Ông nội hạnh phúc mà ra đi, ông biết được cô cùng Lạc kết làm vợ chồng, rốt cục cũng an tâm, miệng cười nơi chín suối.Nhìn lên bầu trời xanh ngát kia, cô tin rằng, ông nội nhất định là đang ở trên thiên đường, nơi mà không có ưu thương, thống khổ, cũng không có bệnh tật xung quanh, tràn ngập vinh quang tán thưởng cùng hỉ nhạc.Lẫm Lạc khẽ hôn lên trán cô, đem cô ôm vào trong lòng,ngực. Tưởng tượng khi cô còn bé đã mất đi cha mẹ, hiện tại người thân duy nhất cũng rời khỏi cô mà đi làm hắn đau lòng không thôi.Trên đường trở về, là Tuấn Tường lái xe, cùng Lam Ngọc ngồi bên cạnh chuyện trò vui vẻ, hi hi ha ha… Tiểu Mễ dựa vào người Lẫm Lạc ngồi phía sau, hai người nhắm mắt nghỉ ngơi.Lam Ngọc cùng Tuấn Tường đính hôn từ một năm trước, gần đây mới kết hôn. Mới vừa từ Paris hưởng tuần trăng mật trở về, vốn định nghỉ ngơi vài ngày thì nghe được tin tức của Tiểu Mễ, liền không chậm trễ lấy một giây lập tức đến đây. Khải Thụy hai năm trước đi nước ngoài học đào tạo chuyên sâu, bây giờ không có tin tức…

Hai ngày sau, cô chào từ biệt mọi người trong thôn, trở lại thành thị. Trong thôn cũng đồng thời nhận được đồ dùng gia dụng do ở nơi khác chuyển đến, hầu như nhà nào cũng được một bộ.

” Tôi đã nói rồi, Tiểu Mễ sẽ không thuộc về nơi này.”

” Đúng vậy, vừa nhìn tướng mạo đã biết là công chúa quyền quý.”

” Ai… Công chúa thủy chung vẫn là bị vương tử mang đi.”

Người trong thôn đều bàn tán xôn xao, đối với Tiểu Mễ, bọn họ là lưu luyến không rời, dù sao cũng là sống với nhau hai năm trời.

Bầu trời xanh thẳm, đám mây lớn che khuất ánh nắng mặt trời.

Giữa Mộ viên, một đám người mặc đồ đen đứng thẳng nhìn vào mộ bia.

Tiểu Mễ trong tay cầm một bó hoa cúc nhiều màu, nhẹ nhàng đặt trước mộ bia. Tay chạm lên bức ảnh cùng dòng chữ gồ ghề được khắc trên mộ bia, thản nhiên nhìn thẳng về phía trước dù không nhìn thấy mộ bia.

Ông nội hạnh phúc mà ra đi, ông biết được cô cùng Lạc kết làm vợ chồng, rốt cục cũng an tâm, miệng cười nơi chín suối.

Nhìn lên bầu trời xanh ngát kia, cô tin rằng, ông nội nhất định là đang ở trên thiên đường, nơi mà không có ưu thương, thống khổ, cũng không có bệnh tật xung quanh, tràn ngập vinh quang tán thưởng cùng hỉ nhạc.

Lẫm Lạc khẽ hôn lên trán cô, đem cô ôm vào trong lòng,ngực. Tưởng tượng khi cô còn bé đã mất đi cha mẹ, hiện tại người thân duy nhất cũng rời khỏi cô mà đi làm hắn đau lòng không thôi.

Trên đường trở về, là Tuấn Tường lái xe, cùng Lam Ngọc ngồi bên cạnh chuyện trò vui vẻ, hi hi ha ha… Tiểu Mễ dựa vào người Lẫm Lạc ngồi phía sau, hai người nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lam Ngọc cùng Tuấn Tường đính hôn từ một năm trước, gần đây mới kết hôn. Mới vừa từ Paris hưởng tuần trăng mật trở về, vốn định nghỉ ngơi vài ngày thì nghe được tin tức của Tiểu Mễ, liền không chậm trễ lấy một giây lập tức đến đây. Khải Thụy hai năm trước đi nước ngoài học đào tạo chuyên sâu, bây giờ không có tin tức…

Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác MaTác giả: Vô DanhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngTrước mặt cô bé có một bức tranh, tay cầm bút, khuôn mặt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt dịu dàng, không chút vội vàng, lại vô cùng chuyên tâm chăm chú, cô đang vẽ một bức tranh phong cảnh, nét vẽ điêu luyện, hẳn là phải trải qua sự rèn luyện trong một thời gian dài. Mạt Tiểu Mễ, năm nay mười ba tuổi, thoạt nhìn cô so với tuổi còn nhỏ hơn, làm cho người khác dễ dàng nhận lầm tuổi của cô, một cô bé lương thiện, trong sáng, thông minh. Sau khi cô sinh ra không lâu, cha me cô xảy ra sự cố đều rời xa cô, từ nhỏ, cô và ông nội sống dựa vào nhau, ông nội cô – Mạt Đức Bình là một thương nhân, cô chaú gái nhỏ chính là bảo bối của ông, ông rất yêu thương đứa cháu này. Nhưng là ông nội thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi sớm về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm tới cô, cho nên ban ngày có Dì Dương chăm sóc cho Tiểu Mễ. Nơi ở của cô là một căn nhà ngoài thành phố, phía sau có một khu rừng rậm, những ngọn núi san sát nhau, nhìn thật xa xôi vẫn là những cây cổ thụ to lớn nối tiếp… Hai ngày sau, cô chào từ biệt mọi người trong thôn, trở lại thành thị. Trong thôn cũng đồng thời nhận được đồ dùng gia dụng do ở nơi khác chuyển đến, hầu như nhà nào cũng được một bộ.” Tôi đã nói rồi, Tiểu Mễ sẽ không thuộc về nơi này.”” Đúng vậy, vừa nhìn tướng mạo đã biết là công chúa quyền quý.”” Ai… Công chúa thủy chung vẫn là bị vương tử mang đi.”Người trong thôn đều bàn tán xôn xao, đối với Tiểu Mễ, bọn họ là lưu luyến không rời, dù sao cũng là sống với nhau hai năm trời.Bầu trời xanh thẳm, đám mây lớn che khuất ánh nắng mặt trời.Giữa Mộ viên, một đám người mặc đồ đen đứng thẳng nhìn vào mộ bia.Tiểu Mễ trong tay cầm một bó hoa cúc nhiều màu, nhẹ nhàng đặt trước mộ bia. Tay chạm lên bức ảnh cùng dòng chữ gồ ghề được khắc trên mộ bia, thản nhiên nhìn thẳng về phía trước dù không nhìn thấy mộ bia.Ông nội hạnh phúc mà ra đi, ông biết được cô cùng Lạc kết làm vợ chồng, rốt cục cũng an tâm, miệng cười nơi chín suối.Nhìn lên bầu trời xanh ngát kia, cô tin rằng, ông nội nhất định là đang ở trên thiên đường, nơi mà không có ưu thương, thống khổ, cũng không có bệnh tật xung quanh, tràn ngập vinh quang tán thưởng cùng hỉ nhạc.Lẫm Lạc khẽ hôn lên trán cô, đem cô ôm vào trong lòng,ngực. Tưởng tượng khi cô còn bé đã mất đi cha mẹ, hiện tại người thân duy nhất cũng rời khỏi cô mà đi làm hắn đau lòng không thôi.Trên đường trở về, là Tuấn Tường lái xe, cùng Lam Ngọc ngồi bên cạnh chuyện trò vui vẻ, hi hi ha ha… Tiểu Mễ dựa vào người Lẫm Lạc ngồi phía sau, hai người nhắm mắt nghỉ ngơi.Lam Ngọc cùng Tuấn Tường đính hôn từ một năm trước, gần đây mới kết hôn. Mới vừa từ Paris hưởng tuần trăng mật trở về, vốn định nghỉ ngơi vài ngày thì nghe được tin tức của Tiểu Mễ, liền không chậm trễ lấy một giây lập tức đến đây. Khải Thụy hai năm trước đi nước ngoài học đào tạo chuyên sâu, bây giờ không có tin tức…

Chương 53