Hắn chờ bảy tám ngày cũng không có ai đi ngang qua, cuối cùng thế mà chết khát ở bên trong đó, biến thành sỉ nhục của đám người xuyên không. Sau đó, cái này hệ thống chó chết này mới xuất hiện. "Ting, kiểm tra thấy đến kí chủ vừa mới bị chết khát, hệ thống đang bố trí cách để chiến thắng. ""Kí chủ thu hoạch được Thiên Hoang Bất Diệt Thể, từ đây không còn cần ăn uống gì nữa. ""Chú thích: Thiên Hoang Bất Diệt Thể là thể chất cao cấp nhất trong tam giới, có thể tự động thu nạp linh khí xung quanh, tốc độ tu luyện vô song. Huyền diệu thông thần, thọ cùng trời đất, vượt xa mọi người trong tam giới, không bị Thiên Nhân Ngũ Suy ảnh hưởng. ""Kí chủ phục sinh!"Mười mấy giây sau! Hồn phách của Khương Thành về lại trong thân thể, toàn thân bị một đạo kim sắc quang mang từ trên trời giáng xuống bao phủ. Đắm mình trong đó, cảm giác cả người đều trở nên rực rỡ hẳn lên. Quang mang lóe lên một cái rồi biến mất. Cảm giác đói bụng không còn nữa. Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp…

Chương 2135

Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu MạngTác giả: Thiên Biên Lão TứTruyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngHắn chờ bảy tám ngày cũng không có ai đi ngang qua, cuối cùng thế mà chết khát ở bên trong đó, biến thành sỉ nhục của đám người xuyên không. Sau đó, cái này hệ thống chó chết này mới xuất hiện. "Ting, kiểm tra thấy đến kí chủ vừa mới bị chết khát, hệ thống đang bố trí cách để chiến thắng. ""Kí chủ thu hoạch được Thiên Hoang Bất Diệt Thể, từ đây không còn cần ăn uống gì nữa. ""Chú thích: Thiên Hoang Bất Diệt Thể là thể chất cao cấp nhất trong tam giới, có thể tự động thu nạp linh khí xung quanh, tốc độ tu luyện vô song. Huyền diệu thông thần, thọ cùng trời đất, vượt xa mọi người trong tam giới, không bị Thiên Nhân Ngũ Suy ảnh hưởng. ""Kí chủ phục sinh!"Mười mấy giây sau! Hồn phách của Khương Thành về lại trong thân thể, toàn thân bị một đạo kim sắc quang mang từ trên trời giáng xuống bao phủ. Đắm mình trong đó, cảm giác cả người đều trở nên rực rỡ hẳn lên. Quang mang lóe lên một cái rồi biến mất. Cảm giác đói bụng không còn nữa. Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp… Đối với những lời nói giả vờ khách sao của Nguyên Đế, Khương Thành mộtchữ cũng chẳng thèm tin.“Thôi kệ, mong là các ngươi có thể đem đến một chút bất ngờ cho ta.”“Nếu khoảng thời gian này không có chuyện gì, vậy ta ra ngoài đi dạo đây, đợikhi nào hành động bắt đầu thì hãy gọi ta.”Liên tưởng đến tác phong trước kia đi đến đâu là gây rối đến đó của cái tên này,mạch máu trên trán của Nguyên Đế lại không kìm được giật giật.Nơi này là địa bàn của Thiên Lư cung ta đó, ngươi muốn làm cái gì hả?Nhưng lời ngăn cản vừa đến bên miệng thì hắn lại thay đổi cách nghĩ.Một trăm tỷ năm trôi qua rồi, bây giờ Khương Thành có thực lực gì, có nhữngcon át chủ bài nào, bọn họ hoàn toàn không biết chút gì.Không bằng nhân cơ hội này quan sát kỹ một chút, cũng xem như biết ngườibiết ta.“Ngươi lần đầu tiên đến Thiên Lư cung, như thế này đi, để đồ đệ Nam Khâu củata đưa ngươi đi du ngoạn, thấy thế nào hả?”Thành ca không hề có ý kiến gì: “Được thôi.”Nam Khâu không cần truyền âm giao lưu với Nguyên Đế cũng hiểu được ý củasư tôn.Hắn đang muốn để mình đi thăm dò tẩy của Khương Thành đây mà.“Nam Khâu vô cùng hân hạnh!”Khương Thành muốn ra ngoài, Đông Phàm Thánh Chủ sớm đã quyết địnhmuốn làm một món đồ treo trên người Thành ca tất nhiên cũng không rời nửabước.Cứ như thế, ba người rất nhanh đã rời khỏi viên lâm, đi đến Thiên Nhai ở bênngoài.Phóng mắt nhìn những lầu gác ngọc ngà phản chiếu ráng chiều ở đằng xa kia,Đông Phàm Thánh Chủ không yên tâm cho lắm, âm thầm truyền âm.“Khương chưởng môn, hành động sắp đến rồi, chúng ta có phải nên chuẩn bịmột tí không.”“Chuẩn bị cái gì, đâu cần thiết nhỉ?”“Nhưng ta luôn cảm thấy đối phương có thể không có ý tốt, dù sao chúng ta vàbọn họ cũng có cạnh tranh với nhau.”“Không sao cả, trước khi thi đấu cũng cần thả lỏng tâm trạng mới được.”Lúc này, trong lòng Nam Khâu trù tính một lúc, cuối cùng cũng bắt đầu “xuấtchiêu”.“Khương huynh, ngươi lần đầu đến Thiên Lư cung bọn ta, là người làm chủ, taphải nên làm lễ tẩy trần cho ngươi.”“Có phải quá long trọng rồi không?”Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Thành ca đã cấp tốc cho đốiphương mười nghìn cái like rồi.Hiểu chuyện, biết điều!“Không long trọng, có gì mà long trọng chứ, Hám Thiên Cổ Thánh và sư tôncủa ta năm đó đều ở Thiên cung, chúng ta cũng xem như là người một nhà cả.”Nam Khâu sợ hắn không chịu đi, thậm chí còn cố ý nghiêm mặt.“Nếu Khương huynh không chịu nể mặt, vậy đó là xem thường Thiên Lư cungbọn ta!”“Khụ, thịnh tình khó từ chối… vậy ta chỉ đành cung kính thôi.”Đông Phàm Thánh Chủ âm thầm lo lắng: “Khương chưởng môn, yến tiệc này elà không tốt lành gì đâu.”Thành ca phất tay: “Người ta đã khách sáo như vậy rồi, sao ngươi lại có thể nóinhư thế chứ?”Một chốc sau, một vài thế gia tu thần, cao tầng thương hội, đại sư nghề buôn,cao thủ đỉnh cao đã nhận được thiệp mời yến tiệc.Ngay lập tức, không biết có bao nhiêu tông môn lớn và các đại gia tộc kinhngạc.“Lời mời của Nam Khâu đại thần quan ư?”“Hắn lại đích thân mời Bộ Dương thế gia chúng ta đến dự tiệc á, ta không nhìnnhầm đó chứ?”“Đó là Nam Khâu đại thần quan đấy, là nhân vật mà bình thường vốn chẳng thểnào tiếp xúc được.”“Đây là một cơ hội hiếm có đối với Phong Hòa thương hội chúng ta.”“Nhưng mà, vì sao hắn lại đột nhiên mời chúng ta chứ?”Cũng không thể trách bọn họ vì sao lại kinh ngạc như thế.Thiên Lư cung không phải là kết cấu tông môn, mà là gần giống như một quốcgia có hoàng tử, vương tôn và hậu cung.Nguyên Đế Chính Thần là kẻ thống trị của cái “thần quốc” có một không hainày, hắn sở hữu quyền lực tối cao nhất.Dưới trướng có mười đại thần quan, chín người đã được phân chia tự cai quảnmột vùng địa bàn của riêng mình.Những đại thần quan này cũng giống như các chư hầu vậy, bình thường phânnửa thời gian đều ở trong doanh địa bên trong lãnh địa của bản thân.Ngoài việc duy trì trật tự thống trị của Thiên Lư cung và giao lưu cũng như giaochiến với những thần quan khác ra thì nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là giảngđạo.Tiên nhân ở trong nội phận của Thiên Lư cung nhiều như hằng hà sa số, nhưngkhông phải ai ai cũng tu thần.Mà người tu thần có thể được ban tặng không ít thần đạo cũng sẽ có những tiêuchuẩn vừa phức tạp lại còn nghiêm khắc.Là đại đệ tử của Nguyên Đế, thân phận Nam Khâu khá đặc biệt, hắn quanh nămđều tọa trấn ở tổng bộ của Thiên Lư cung, thay sư tôn mình lo toan mọi chuyện,dùng câu nói quyền cao chức trọng cũng chẳng ngoa xíu nào.Những thế gia, thương hội và các cao thủ ở chủ tinh, bình thường hoàn toànchẳng có tư cách để mà kết giao với hắn.Chứ đừng nói gì tới là được đích thân hắn mời dự yến tiệc.Rất nhiều người ngay khi nhận được thư mời, cảm giác của họ không phải làđược thương quá hóa sợ, mà đó là nghi ngờ cuộc đời.Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, điện đón khách của tổng bộ Thiên Lư cung vẫnrất nhanh đã trở nên tấp nận náo nhiệt không thôi.Dưới sự dẫn dắt của những thần quan bình thường có thực lực đạt đến GiớiThần ở tổng bộ, mọi người lao nhao ngồi xuống chỗ của mình.Trước mắt ghế chủ tọa vẫn được để trống, ai cũng không biết vị trí của NamKhâu đại thần nằm ở đâu.Và ở hai bên trái phải của ghế chủ tọa còn có thêm hai cái vị trí ghế đầu.Hai vị trí này, một cái được sắp xếp cho Hằng Vân Thiên Thần, chưởng môncủa Thùy Vân tông, cái còn lại là dành cho Vũ Cực Thánh Chủ.Đối với cách sắp xếp vị trí ngồi này, những người đang có mặt đều âm thầmcảm thấy không phục.Mặc dù Thùy Vân tông rất mạnh, nhưng cũng đâu được coi là đệ nhất tông mônở chủ tinh.Ít ra vẫn còn có ba thế gia và tông môn có thực lực không thua kém gì bọn họ.Mà Vũ Cực là một Thánh Chủ đỉnh phong, mặc dù từng lấy một chọi bốn, cóchiến tích nghịch thiên đã từng đánh bại bốn Giới Thần đỉnh phong, nhưng dùsao hắn cũng chỉ là một Thánh Chủ mà thôi.Trong điện ngoài Hằng Vân, còn có ba Thiên Thần khác.Dựa vào cái gì vị trí ghế đầu lại do hắn ngồi, còn những người khác thì chỉ cóthể ngồi ở hai bên chứ?Nơi này là tổng bộ của Thiên Lư cung, mọi người đều không dám chất vấn,nhưng việc âm thầm truyền âm bàn tán là điều khó tránh khỏi.Trong phút chốc, không khí bên trong đại điện trở nên khá vi diệu.Mà lúc này, Nam Khâu ở hậu điện cũng đứng dậy, làm một động tác tay mờihướng về phía của Khương Thành.“Khương huynh, yến tiệc đã có thể bắt đầu rồi, xin mời!”“Được, được.”Dưới sự dẫn dắt của hắn, Thành ca trước giờ luôn thích những khung cảnh trọngđại vừa nhìn thấy trước điện có khoảng hàng nghìn người đợi mình bắt đầu yếntiệc, hắn đã cảm thấy vô cùng có thể diện.Không khỏi âm thầm like cho Nam Khâu thêm vài cái.Nam Khâu vừa tiến vào, mọi người ở trước điện đều lao nhao đứng dậy.Nơi này phần lớn đều tu thần đạo của Nguyên Đế, tất nhiên phải hết lòng nịnhhót tâng bốc.Một dàn nịnh hót không ngừng ập tới.“Tham kiến Nam Khâu đại thần quan!”“Nam Khâu đại thần quan, lão phu xin thay mặt Đô Viêm thế gia thỉnh anngươi!”“Cung nghênh đại thần quan…”“Không biết hôm nay đại thần quan triệu kiến bọn ta, là có chuyện gì?”Nam Khâu vẻ mặt bình tĩnh đan hai tay vào nhau.“Các vị không cần khách sao, hôm nay mời mọi người đến đây, không phải cóchuyện gì nghiêm trọng cần bàn.”Nói xong, hắn long trọng nâng tay chỉ về Khương Thành ở phía bên cạnh, cấtcao giọng giới thiệu.“Người này… là Khương Thành đến từ Tiên Võ châu!”“Năm xưa vang danh khắp Nguyên Tiên giới, Khương chưởng môn của PhiTiên môn ở Khiếu Mang vực chính là hắn, thân phận không hề tầm thường.”“Mọi người đang ngồi ở đây ở trước mặt hắn, chắc chỉ có thể xem như là hậusinh vãn bối, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”“Hắn giá lâm Thiên Lư cung, khiến bọn ta cảm thấy vinh quang không thôi!”“Mời mọi người đến đây cũng là vì để cùng nhau bái kiến hắn, mọi người hoannghênh Khương chưởng môn!”Hắn vừa nói xong, những cao thủ đã từng trải qua cái thời đại kia đều khôngkhỏi trừng mắt thật lớn.Người này là Khương Thành?Nhưng sau khi phát giác hơi thở của đạo ở trên người Thành ca, rất nhiều ngườikhông khỏi lắc đầu.Hóa ra chỉ là một Thánh Chủ bình thường thôi, có cần làm lớn đến vậy không?Còn nói bọn ta không là cái thá gì ở trước mặt hắn, muốn bái kiến hắn, hoannghênh hắn…Hắn có thể diện lớn đến vậy hả?

Đối với những lời nói giả vờ khách sao của Nguyên Đế, Khương Thành một

chữ cũng chẳng thèm tin.

“Thôi kệ, mong là các ngươi có thể đem đến một chút bất ngờ cho ta.”

“Nếu khoảng thời gian này không có chuyện gì, vậy ta ra ngoài đi dạo đây, đợi

khi nào hành động bắt đầu thì hãy gọi ta.”

Liên tưởng đến tác phong trước kia đi đến đâu là gây rối đến đó của cái tên này,

mạch máu trên trán của Nguyên Đế lại không kìm được giật giật.

Nơi này là địa bàn của Thiên Lư cung ta đó, ngươi muốn làm cái gì hả?

Nhưng lời ngăn cản vừa đến bên miệng thì hắn lại thay đổi cách nghĩ.

Một trăm tỷ năm trôi qua rồi, bây giờ Khương Thành có thực lực gì, có những

con át chủ bài nào, bọn họ hoàn toàn không biết chút gì.

Không bằng nhân cơ hội này quan sát kỹ một chút, cũng xem như biết người

biết ta.

“Ngươi lần đầu tiên đến Thiên Lư cung, như thế này đi, để đồ đệ Nam Khâu của

ta đưa ngươi đi du ngoạn, thấy thế nào hả?”

Thành ca không hề có ý kiến gì: “Được thôi.”

Nam Khâu không cần truyền âm giao lưu với Nguyên Đế cũng hiểu được ý của

sư tôn.

Hắn đang muốn để mình đi thăm dò tẩy của Khương Thành đây mà.

“Nam Khâu vô cùng hân hạnh!”

Khương Thành muốn ra ngoài, Đông Phàm Thánh Chủ sớm đã quyết định

muốn làm một món đồ treo trên người Thành ca tất nhiên cũng không rời nửa

bước.

Cứ như thế, ba người rất nhanh đã rời khỏi viên lâm, đi đến Thiên Nhai ở bên

ngoài.

Phóng mắt nhìn những lầu gác ngọc ngà phản chiếu ráng chiều ở đằng xa kia,

Đông Phàm Thánh Chủ không yên tâm cho lắm, âm thầm truyền âm.

“Khương chưởng môn, hành động sắp đến rồi, chúng ta có phải nên chuẩn bị

một tí không.”

“Chuẩn bị cái gì, đâu cần thiết nhỉ?”

“Nhưng ta luôn cảm thấy đối phương có thể không có ý tốt, dù sao chúng ta và

bọn họ cũng có cạnh tranh với nhau.”

“Không sao cả, trước khi thi đấu cũng cần thả lỏng tâm trạng mới được.”

Lúc này, trong lòng Nam Khâu trù tính một lúc, cuối cùng cũng bắt đầu “xuất

chiêu”.

“Khương huynh, ngươi lần đầu đến Thiên Lư cung bọn ta, là người làm chủ, ta

phải nên làm lễ tẩy trần cho ngươi.”

“Có phải quá long trọng rồi không?”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Thành ca đã cấp tốc cho đối

phương mười nghìn cái like rồi.

Hiểu chuyện, biết điều!

“Không long trọng, có gì mà long trọng chứ, Hám Thiên Cổ Thánh và sư tôn

của ta năm đó đều ở Thiên cung, chúng ta cũng xem như là người một nhà cả.”

Nam Khâu sợ hắn không chịu đi, thậm chí còn cố ý nghiêm mặt.

“Nếu Khương huynh không chịu nể mặt, vậy đó là xem thường Thiên Lư cung

bọn ta!”

“Khụ, thịnh tình khó từ chối… vậy ta chỉ đành cung kính thôi.”

Đông Phàm Thánh Chủ âm thầm lo lắng: “Khương chưởng môn, yến tiệc này e

là không tốt lành gì đâu.”

Thành ca phất tay: “Người ta đã khách sáo như vậy rồi, sao ngươi lại có thể nói

như thế chứ?”

Một chốc sau, một vài thế gia tu thần, cao tầng thương hội, đại sư nghề buôn,

cao thủ đỉnh cao đã nhận được thiệp mời yến tiệc.

Ngay lập tức, không biết có bao nhiêu tông môn lớn và các đại gia tộc kinh

ngạc.

“Lời mời của Nam Khâu đại thần quan ư?”

“Hắn lại đích thân mời Bộ Dương thế gia chúng ta đến dự tiệc á, ta không nhìn

nhầm đó chứ?”

“Đó là Nam Khâu đại thần quan đấy, là nhân vật mà bình thường vốn chẳng thể

nào tiếp xúc được.”

“Đây là một cơ hội hiếm có đối với Phong Hòa thương hội chúng ta.”

“Nhưng mà, vì sao hắn lại đột nhiên mời chúng ta chứ?”

Cũng không thể trách bọn họ vì sao lại kinh ngạc như thế.

Thiên Lư cung không phải là kết cấu tông môn, mà là gần giống như một quốc

gia có hoàng tử, vương tôn và hậu cung.

Nguyên Đế Chính Thần là kẻ thống trị của cái “thần quốc” có một không hai

này, hắn sở hữu quyền lực tối cao nhất.

Dưới trướng có mười đại thần quan, chín người đã được phân chia tự cai quản

một vùng địa bàn của riêng mình.

Những đại thần quan này cũng giống như các chư hầu vậy, bình thường phân

nửa thời gian đều ở trong doanh địa bên trong lãnh địa của bản thân.

Ngoài việc duy trì trật tự thống trị của Thiên Lư cung và giao lưu cũng như giao

chiến với những thần quan khác ra thì nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là giảng

đạo.

Tiên nhân ở trong nội phận của Thiên Lư cung nhiều như hằng hà sa số, nhưng

không phải ai ai cũng tu thần.

Mà người tu thần có thể được ban tặng không ít thần đạo cũng sẽ có những tiêu

chuẩn vừa phức tạp lại còn nghiêm khắc.

Là đại đệ tử của Nguyên Đế, thân phận Nam Khâu khá đặc biệt, hắn quanh năm

đều tọa trấn ở tổng bộ của Thiên Lư cung, thay sư tôn mình lo toan mọi chuyện,

dùng câu nói quyền cao chức trọng cũng chẳng ngoa xíu nào.

Những thế gia, thương hội và các cao thủ ở chủ tinh, bình thường hoàn toàn

chẳng có tư cách để mà kết giao với hắn.

Chứ đừng nói gì tới là được đích thân hắn mời dự yến tiệc.

Rất nhiều người ngay khi nhận được thư mời, cảm giác của họ không phải là

được thương quá hóa sợ, mà đó là nghi ngờ cuộc đời.

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, điện đón khách của tổng bộ Thiên Lư cung vẫn

rất nhanh đã trở nên tấp nận náo nhiệt không thôi.

Dưới sự dẫn dắt của những thần quan bình thường có thực lực đạt đến Giới

Thần ở tổng bộ, mọi người lao nhao ngồi xuống chỗ của mình.

Trước mắt ghế chủ tọa vẫn được để trống, ai cũng không biết vị trí của Nam

Khâu đại thần nằm ở đâu.

Và ở hai bên trái phải của ghế chủ tọa còn có thêm hai cái vị trí ghế đầu.

Hai vị trí này, một cái được sắp xếp cho Hằng Vân Thiên Thần, chưởng môn

của Thùy Vân tông, cái còn lại là dành cho Vũ Cực Thánh Chủ.

Đối với cách sắp xếp vị trí ngồi này, những người đang có mặt đều âm thầm

cảm thấy không phục.

Mặc dù Thùy Vân tông rất mạnh, nhưng cũng đâu được coi là đệ nhất tông môn

ở chủ tinh.

Ít ra vẫn còn có ba thế gia và tông môn có thực lực không thua kém gì bọn họ.

Mà Vũ Cực là một Thánh Chủ đỉnh phong, mặc dù từng lấy một chọi bốn, có

chiến tích nghịch thiên đã từng đánh bại bốn Giới Thần đỉnh phong, nhưng dù

sao hắn cũng chỉ là một Thánh Chủ mà thôi.

Trong điện ngoài Hằng Vân, còn có ba Thiên Thần khác.

Dựa vào cái gì vị trí ghế đầu lại do hắn ngồi, còn những người khác thì chỉ có

thể ngồi ở hai bên chứ?

Nơi này là tổng bộ của Thiên Lư cung, mọi người đều không dám chất vấn,

nhưng việc âm thầm truyền âm bàn tán là điều khó tránh khỏi.

Trong phút chốc, không khí bên trong đại điện trở nên khá vi diệu.

Mà lúc này, Nam Khâu ở hậu điện cũng đứng dậy, làm một động tác tay mời

hướng về phía của Khương Thành.

“Khương huynh, yến tiệc đã có thể bắt đầu rồi, xin mời!”

“Được, được.”

Dưới sự dẫn dắt của hắn, Thành ca trước giờ luôn thích những khung cảnh trọng

đại vừa nhìn thấy trước điện có khoảng hàng nghìn người đợi mình bắt đầu yến

tiệc, hắn đã cảm thấy vô cùng có thể diện.

Không khỏi âm thầm like cho Nam Khâu thêm vài cái.

Nam Khâu vừa tiến vào, mọi người ở trước điện đều lao nhao đứng dậy.

Nơi này phần lớn đều tu thần đạo của Nguyên Đế, tất nhiên phải hết lòng nịnh

hót tâng bốc.

Một dàn nịnh hót không ngừng ập tới.

“Tham kiến Nam Khâu đại thần quan!”

“Nam Khâu đại thần quan, lão phu xin thay mặt Đô Viêm thế gia thỉnh an

ngươi!”

“Cung nghênh đại thần quan…”

“Không biết hôm nay đại thần quan triệu kiến bọn ta, là có chuyện gì?”

Nam Khâu vẻ mặt bình tĩnh đan hai tay vào nhau.

“Các vị không cần khách sao, hôm nay mời mọi người đến đây, không phải có

chuyện gì nghiêm trọng cần bàn.”

Nói xong, hắn long trọng nâng tay chỉ về Khương Thành ở phía bên cạnh, cất

cao giọng giới thiệu.

“Người này… là Khương Thành đến từ Tiên Võ châu!”

“Năm xưa vang danh khắp Nguyên Tiên giới, Khương chưởng môn của Phi

Tiên môn ở Khiếu Mang vực chính là hắn, thân phận không hề tầm thường.”

“Mọi người đang ngồi ở đây ở trước mặt hắn, chắc chỉ có thể xem như là hậu

sinh vãn bối, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”

“Hắn giá lâm Thiên Lư cung, khiến bọn ta cảm thấy vinh quang không thôi!”

“Mời mọi người đến đây cũng là vì để cùng nhau bái kiến hắn, mọi người hoan

nghênh Khương chưởng môn!”

Hắn vừa nói xong, những cao thủ đã từng trải qua cái thời đại kia đều không

khỏi trừng mắt thật lớn.

Người này là Khương Thành?

Nhưng sau khi phát giác hơi thở của đạo ở trên người Thành ca, rất nhiều người

không khỏi lắc đầu.

Hóa ra chỉ là một Thánh Chủ bình thường thôi, có cần làm lớn đến vậy không?

Còn nói bọn ta không là cái thá gì ở trước mặt hắn, muốn bái kiến hắn, hoan

nghênh hắn…

Hắn có thể diện lớn đến vậy hả?

Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu MạngTác giả: Thiên Biên Lão TứTruyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngHắn chờ bảy tám ngày cũng không có ai đi ngang qua, cuối cùng thế mà chết khát ở bên trong đó, biến thành sỉ nhục của đám người xuyên không. Sau đó, cái này hệ thống chó chết này mới xuất hiện. "Ting, kiểm tra thấy đến kí chủ vừa mới bị chết khát, hệ thống đang bố trí cách để chiến thắng. ""Kí chủ thu hoạch được Thiên Hoang Bất Diệt Thể, từ đây không còn cần ăn uống gì nữa. ""Chú thích: Thiên Hoang Bất Diệt Thể là thể chất cao cấp nhất trong tam giới, có thể tự động thu nạp linh khí xung quanh, tốc độ tu luyện vô song. Huyền diệu thông thần, thọ cùng trời đất, vượt xa mọi người trong tam giới, không bị Thiên Nhân Ngũ Suy ảnh hưởng. ""Kí chủ phục sinh!"Mười mấy giây sau! Hồn phách của Khương Thành về lại trong thân thể, toàn thân bị một đạo kim sắc quang mang từ trên trời giáng xuống bao phủ. Đắm mình trong đó, cảm giác cả người đều trở nên rực rỡ hẳn lên. Quang mang lóe lên một cái rồi biến mất. Cảm giác đói bụng không còn nữa. Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp… Đối với những lời nói giả vờ khách sao của Nguyên Đế, Khương Thành mộtchữ cũng chẳng thèm tin.“Thôi kệ, mong là các ngươi có thể đem đến một chút bất ngờ cho ta.”“Nếu khoảng thời gian này không có chuyện gì, vậy ta ra ngoài đi dạo đây, đợikhi nào hành động bắt đầu thì hãy gọi ta.”Liên tưởng đến tác phong trước kia đi đến đâu là gây rối đến đó của cái tên này,mạch máu trên trán của Nguyên Đế lại không kìm được giật giật.Nơi này là địa bàn của Thiên Lư cung ta đó, ngươi muốn làm cái gì hả?Nhưng lời ngăn cản vừa đến bên miệng thì hắn lại thay đổi cách nghĩ.Một trăm tỷ năm trôi qua rồi, bây giờ Khương Thành có thực lực gì, có nhữngcon át chủ bài nào, bọn họ hoàn toàn không biết chút gì.Không bằng nhân cơ hội này quan sát kỹ một chút, cũng xem như biết ngườibiết ta.“Ngươi lần đầu tiên đến Thiên Lư cung, như thế này đi, để đồ đệ Nam Khâu củata đưa ngươi đi du ngoạn, thấy thế nào hả?”Thành ca không hề có ý kiến gì: “Được thôi.”Nam Khâu không cần truyền âm giao lưu với Nguyên Đế cũng hiểu được ý củasư tôn.Hắn đang muốn để mình đi thăm dò tẩy của Khương Thành đây mà.“Nam Khâu vô cùng hân hạnh!”Khương Thành muốn ra ngoài, Đông Phàm Thánh Chủ sớm đã quyết địnhmuốn làm một món đồ treo trên người Thành ca tất nhiên cũng không rời nửabước.Cứ như thế, ba người rất nhanh đã rời khỏi viên lâm, đi đến Thiên Nhai ở bênngoài.Phóng mắt nhìn những lầu gác ngọc ngà phản chiếu ráng chiều ở đằng xa kia,Đông Phàm Thánh Chủ không yên tâm cho lắm, âm thầm truyền âm.“Khương chưởng môn, hành động sắp đến rồi, chúng ta có phải nên chuẩn bịmột tí không.”“Chuẩn bị cái gì, đâu cần thiết nhỉ?”“Nhưng ta luôn cảm thấy đối phương có thể không có ý tốt, dù sao chúng ta vàbọn họ cũng có cạnh tranh với nhau.”“Không sao cả, trước khi thi đấu cũng cần thả lỏng tâm trạng mới được.”Lúc này, trong lòng Nam Khâu trù tính một lúc, cuối cùng cũng bắt đầu “xuấtchiêu”.“Khương huynh, ngươi lần đầu đến Thiên Lư cung bọn ta, là người làm chủ, taphải nên làm lễ tẩy trần cho ngươi.”“Có phải quá long trọng rồi không?”Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Thành ca đã cấp tốc cho đốiphương mười nghìn cái like rồi.Hiểu chuyện, biết điều!“Không long trọng, có gì mà long trọng chứ, Hám Thiên Cổ Thánh và sư tôncủa ta năm đó đều ở Thiên cung, chúng ta cũng xem như là người một nhà cả.”Nam Khâu sợ hắn không chịu đi, thậm chí còn cố ý nghiêm mặt.“Nếu Khương huynh không chịu nể mặt, vậy đó là xem thường Thiên Lư cungbọn ta!”“Khụ, thịnh tình khó từ chối… vậy ta chỉ đành cung kính thôi.”Đông Phàm Thánh Chủ âm thầm lo lắng: “Khương chưởng môn, yến tiệc này elà không tốt lành gì đâu.”Thành ca phất tay: “Người ta đã khách sáo như vậy rồi, sao ngươi lại có thể nóinhư thế chứ?”Một chốc sau, một vài thế gia tu thần, cao tầng thương hội, đại sư nghề buôn,cao thủ đỉnh cao đã nhận được thiệp mời yến tiệc.Ngay lập tức, không biết có bao nhiêu tông môn lớn và các đại gia tộc kinhngạc.“Lời mời của Nam Khâu đại thần quan ư?”“Hắn lại đích thân mời Bộ Dương thế gia chúng ta đến dự tiệc á, ta không nhìnnhầm đó chứ?”“Đó là Nam Khâu đại thần quan đấy, là nhân vật mà bình thường vốn chẳng thểnào tiếp xúc được.”“Đây là một cơ hội hiếm có đối với Phong Hòa thương hội chúng ta.”“Nhưng mà, vì sao hắn lại đột nhiên mời chúng ta chứ?”Cũng không thể trách bọn họ vì sao lại kinh ngạc như thế.Thiên Lư cung không phải là kết cấu tông môn, mà là gần giống như một quốcgia có hoàng tử, vương tôn và hậu cung.Nguyên Đế Chính Thần là kẻ thống trị của cái “thần quốc” có một không hainày, hắn sở hữu quyền lực tối cao nhất.Dưới trướng có mười đại thần quan, chín người đã được phân chia tự cai quảnmột vùng địa bàn của riêng mình.Những đại thần quan này cũng giống như các chư hầu vậy, bình thường phânnửa thời gian đều ở trong doanh địa bên trong lãnh địa của bản thân.Ngoài việc duy trì trật tự thống trị của Thiên Lư cung và giao lưu cũng như giaochiến với những thần quan khác ra thì nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là giảngđạo.Tiên nhân ở trong nội phận của Thiên Lư cung nhiều như hằng hà sa số, nhưngkhông phải ai ai cũng tu thần.Mà người tu thần có thể được ban tặng không ít thần đạo cũng sẽ có những tiêuchuẩn vừa phức tạp lại còn nghiêm khắc.Là đại đệ tử của Nguyên Đế, thân phận Nam Khâu khá đặc biệt, hắn quanh nămđều tọa trấn ở tổng bộ của Thiên Lư cung, thay sư tôn mình lo toan mọi chuyện,dùng câu nói quyền cao chức trọng cũng chẳng ngoa xíu nào.Những thế gia, thương hội và các cao thủ ở chủ tinh, bình thường hoàn toànchẳng có tư cách để mà kết giao với hắn.Chứ đừng nói gì tới là được đích thân hắn mời dự yến tiệc.Rất nhiều người ngay khi nhận được thư mời, cảm giác của họ không phải làđược thương quá hóa sợ, mà đó là nghi ngờ cuộc đời.Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, điện đón khách của tổng bộ Thiên Lư cung vẫnrất nhanh đã trở nên tấp nận náo nhiệt không thôi.Dưới sự dẫn dắt của những thần quan bình thường có thực lực đạt đến GiớiThần ở tổng bộ, mọi người lao nhao ngồi xuống chỗ của mình.Trước mắt ghế chủ tọa vẫn được để trống, ai cũng không biết vị trí của NamKhâu đại thần nằm ở đâu.Và ở hai bên trái phải của ghế chủ tọa còn có thêm hai cái vị trí ghế đầu.Hai vị trí này, một cái được sắp xếp cho Hằng Vân Thiên Thần, chưởng môncủa Thùy Vân tông, cái còn lại là dành cho Vũ Cực Thánh Chủ.Đối với cách sắp xếp vị trí ngồi này, những người đang có mặt đều âm thầmcảm thấy không phục.Mặc dù Thùy Vân tông rất mạnh, nhưng cũng đâu được coi là đệ nhất tông mônở chủ tinh.Ít ra vẫn còn có ba thế gia và tông môn có thực lực không thua kém gì bọn họ.Mà Vũ Cực là một Thánh Chủ đỉnh phong, mặc dù từng lấy một chọi bốn, cóchiến tích nghịch thiên đã từng đánh bại bốn Giới Thần đỉnh phong, nhưng dùsao hắn cũng chỉ là một Thánh Chủ mà thôi.Trong điện ngoài Hằng Vân, còn có ba Thiên Thần khác.Dựa vào cái gì vị trí ghế đầu lại do hắn ngồi, còn những người khác thì chỉ cóthể ngồi ở hai bên chứ?Nơi này là tổng bộ của Thiên Lư cung, mọi người đều không dám chất vấn,nhưng việc âm thầm truyền âm bàn tán là điều khó tránh khỏi.Trong phút chốc, không khí bên trong đại điện trở nên khá vi diệu.Mà lúc này, Nam Khâu ở hậu điện cũng đứng dậy, làm một động tác tay mờihướng về phía của Khương Thành.“Khương huynh, yến tiệc đã có thể bắt đầu rồi, xin mời!”“Được, được.”Dưới sự dẫn dắt của hắn, Thành ca trước giờ luôn thích những khung cảnh trọngđại vừa nhìn thấy trước điện có khoảng hàng nghìn người đợi mình bắt đầu yếntiệc, hắn đã cảm thấy vô cùng có thể diện.Không khỏi âm thầm like cho Nam Khâu thêm vài cái.Nam Khâu vừa tiến vào, mọi người ở trước điện đều lao nhao đứng dậy.Nơi này phần lớn đều tu thần đạo của Nguyên Đế, tất nhiên phải hết lòng nịnhhót tâng bốc.Một dàn nịnh hót không ngừng ập tới.“Tham kiến Nam Khâu đại thần quan!”“Nam Khâu đại thần quan, lão phu xin thay mặt Đô Viêm thế gia thỉnh anngươi!”“Cung nghênh đại thần quan…”“Không biết hôm nay đại thần quan triệu kiến bọn ta, là có chuyện gì?”Nam Khâu vẻ mặt bình tĩnh đan hai tay vào nhau.“Các vị không cần khách sao, hôm nay mời mọi người đến đây, không phải cóchuyện gì nghiêm trọng cần bàn.”Nói xong, hắn long trọng nâng tay chỉ về Khương Thành ở phía bên cạnh, cấtcao giọng giới thiệu.“Người này… là Khương Thành đến từ Tiên Võ châu!”“Năm xưa vang danh khắp Nguyên Tiên giới, Khương chưởng môn của PhiTiên môn ở Khiếu Mang vực chính là hắn, thân phận không hề tầm thường.”“Mọi người đang ngồi ở đây ở trước mặt hắn, chắc chỉ có thể xem như là hậusinh vãn bối, hoàn toàn không đáng nhắc đến.”“Hắn giá lâm Thiên Lư cung, khiến bọn ta cảm thấy vinh quang không thôi!”“Mời mọi người đến đây cũng là vì để cùng nhau bái kiến hắn, mọi người hoannghênh Khương chưởng môn!”Hắn vừa nói xong, những cao thủ đã từng trải qua cái thời đại kia đều khôngkhỏi trừng mắt thật lớn.Người này là Khương Thành?Nhưng sau khi phát giác hơi thở của đạo ở trên người Thành ca, rất nhiều ngườikhông khỏi lắc đầu.Hóa ra chỉ là một Thánh Chủ bình thường thôi, có cần làm lớn đến vậy không?Còn nói bọn ta không là cái thá gì ở trước mặt hắn, muốn bái kiến hắn, hoannghênh hắn…Hắn có thể diện lớn đến vậy hả?

Chương 2135