Một ngày nào đó, ta tâm huyết dâng trào, chạy tới hiến máu, kết quả lại bị người kiểm tra tra ra máu của ta có vấn đề, vì vậy đi bệnh viện kiểm chứng lại một chút. Nhìn bản xét nghiệm kia, tâm tình của ta không biết hình dung ra sao, có lẽ vì đầu óc ta căn bản là trống rỗng. Loại bệnh này tên gì ta chẳng nhớ được, dù sao tên khoa học rất dài, là một loại bệnh rất hiếm thấy, toàn thế giới mắc bệnh này không vượt quá ngàn người, tuyệt đối không nên là một người bình thường như ta mắc phải chứ... Người thường như ta, hẳn là nên bị mấy cái bệnh bình thường như cảm mạo phát sốt vân vân... Lão thiên à, ngươi thật sự là rất để mắt ta nha. Loại bệnh này không chắc phải chết, khi chưa phát bệnh thì vẫn giống như người bình thường vậy. Nhưng một khi phát bệnh sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng. Bởi nó hiếm thấy, nên cũng không có nhiều biện pháp trị liệu lắm, hơn nữa phí dụng cũng không phải người bình thường như ta có thể thừa nhận. Không nói mấy cái này, cha mẹ ta có thể thừa nhận nổi tin tức này…
Chương 288: Chân kim (2)
Luyện Kim Cuồng TriềuTác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu SinhTruyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Tiên HiệpMột ngày nào đó, ta tâm huyết dâng trào, chạy tới hiến máu, kết quả lại bị người kiểm tra tra ra máu của ta có vấn đề, vì vậy đi bệnh viện kiểm chứng lại một chút. Nhìn bản xét nghiệm kia, tâm tình của ta không biết hình dung ra sao, có lẽ vì đầu óc ta căn bản là trống rỗng. Loại bệnh này tên gì ta chẳng nhớ được, dù sao tên khoa học rất dài, là một loại bệnh rất hiếm thấy, toàn thế giới mắc bệnh này không vượt quá ngàn người, tuyệt đối không nên là một người bình thường như ta mắc phải chứ... Người thường như ta, hẳn là nên bị mấy cái bệnh bình thường như cảm mạo phát sốt vân vân... Lão thiên à, ngươi thật sự là rất để mắt ta nha. Loại bệnh này không chắc phải chết, khi chưa phát bệnh thì vẫn giống như người bình thường vậy. Nhưng một khi phát bệnh sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng. Bởi nó hiếm thấy, nên cũng không có nhiều biện pháp trị liệu lắm, hơn nữa phí dụng cũng không phải người bình thường như ta có thể thừa nhận. Không nói mấy cái này, cha mẹ ta có thể thừa nhận nổi tin tức này… "Các ngươi nghe thấy rồi chứ, chính hắn còn thừa nhận là hắn đang giựt tiền mà, sao có thể dung túng hành vi như thế được, đây là Thánh Thành, giáo lí Thánh Giáo chúng ta là vô điều kiện trợ giúp bất cứ ai cần!"Công Tước rất hưng phấn nói còn đưa ra cả giáo lí.Hắn cảm thấy hiện tại hẳn là tất cả đều hướng về mình, hẳn là sẽ đi khinh bỉ, đi đả kích hành vi giựt tiền vô sỉ của Diệp Lãng!"Xin lỗi, Công Tước tiên sinh, công tử không phải người của Thánh Giáo, không cần tuân thủ giáo lý! Tiền này chính là chấn kim rất bình thường, ngươi có thể không giao cơ mà, đấy là tự do của ngươi!"Thiếu niên đen gầy nói xong những lời này liền nói với những người đang xếp hàng:"Vị kế tiếp, kính già yêu trẻ, ai có trọng bệnh nguy kịch mời thông cáo một tiếng, chúng ta sẽ xử lý trước!""Công Tước Tiên sinh, mời ngươi rời khỏi chỗ này, chúng ta sẽ có người hộ tống ngươi trở về!"Quang Minh Kỵ Sĩ lại nói.Công Tước trầm mặc, hắn không nghĩ tới nói đến như vậy rồi nhưng vẫn không thay đổi được tình huống, vẫn bị đuổi đi, mà Diệp Lãng vẫn tiếp tục ở lại làm"Thần y giựt tiền"."Các ngươi không công bằng, ta muốn gặp Dịch Đăng giáo chủ!"Công Tước hô, hóa ra hắn là người quen của Dịch Đăng giáo chủ.Mọi người trầm mặc, ai cũng biết chuyện xảy ra giữa Dịch Đăng giáo chủ và Diệp Lãng, không nghĩ tới Công Tước này lại nói danh hào của hắn ra.Cái này không phải là tự rước lấy nhục sao?"Cho dù Dịch Đăng giáo chủ đến đây cũng thế, hắn cũng sẽ để ngươi ra về thôi, quan hệ của hắn với thần y công tử cũng không đơn giản!"Quang Minh Kỵ Sĩ muốn cười, bất quá vẫn nhịn được."Sao lại như vậy? Rốt cuộc thần y này là ai, vì sao lại có lực ảnh hưởng đến vậy?"Công Tước bắt đầu hoài nghi thân phận Diệp Lãng, hắn cho rằng Diệp Lãng có thân phận khác thường mới có lực ảnh hưởng như vậy làm cho tất cả mọi người đều vì hắn mà nói đỡ."Thân phận hắn thì chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết là, hắn là một Y Sư đáng cho chúng ta tôn kính!"Tất cả mọi người ở đây chỉ có thể nói một cái đáp án như vậy bởi không ai quá để ý thân phận của Diệp Lãng, bọn họ chỉ biết Diệp Lãng là một Y Sư mà vô luận y thuật hay y đức đều đáng để người ta tôn trọng.Nguồn: http://truyenfull.vn"Tôn kính? Y Sư chỉ nhìn tiền như hắn thì chắc chắn không phải là thứ tốt gì!"Công Tước kia tức giận nói."Ba!"Mặt Công Tước đã trúng một cái tát, bất quá, người đánh hắn lại là Diệp Lam Vũ điều này làm ngay cả hai người Thất công chúa cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vì sao Diệp Lam Vũ lại động thủ đánh người?Vấn đề này ngay cả Diệp Lam Vũ cũng không biết, nàng đang ngơ ngác nhìn tay mình, nàng cảm thấy kỳ quái không hiểu vì sao mình lại ra tay, chuyện này đâu liên quan gì mình?Bất quá, lúc này không ai để ý là ai, chỉ cần có người ra tay đánh Công Tước này thì tất cả mọi người đều ủng hộ!"Hay!""Đáng đánh!""Người kia muốn bị đánh mà!""Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết..."Công Tước chỉ vào Diệp Lam Vũ, lời mọi người làm hắn rất tức giận, phi thường tức giận, hắn chỉ hận không thề lập tức xử lý Diệp Lam Vũ...Ý, người thiếu nữ này đẹp quá!Lúc này mọi người mới nhìn rõ dung mạo Diệp Lam Vũ, bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn, rung động!Lúc này Công Tước đang chỉnh trang quần áo, rất có phong độ nói:"Vị tiểu thư này, nếu ngươi chịu nhận lỗi với ta thì ta sẽ không truy cứu sự vô lễ của ngươi!"Diệp Lam Vũ nhíu mày lại, nàng biết làm như vậy thực vô lễ, hẳn là giải thích với Công Tước này, nhưng không biết vì sao trong lòng nàng lại bài xích ý nghĩ này, cảm thấy làm vậy mới đúng."Xin lỗi, ta đánh ngươi là đúng, tuy rằng ta không biết vì sao lại nghĩ như vậy!"Diệp Lam Vũ rất rõ ràng nói, không giấu điếm sự khó hiểu trong lòng."…"Hai người Thất công chúa trầm mặc.Mà người ở đây lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi:"Đúng vậy, đánh là đúng, ai bảo hắn đứng đây vũ nhục công tử của chúng ta, nói cho ngươi biết, công tử lấy tiền cũng có quy tắc!""Quy củ kiểu gì mà thu một vạn kim tệ!"Công Tước giận dữ hét, nói đến cái này làm hắn rất tức giận."Sao ngươi lại lăn lộn đến cái chức Công Tước này được nhỉ, ngươi nhìn xem chúng ta có ai trả được một vạn kim tệ không? Thu một vạn kim tệ chỉ là với ngươi mà thôi những người khác đều không phải mức này, có người còn miễn phí."Một người đang xếp hàng khinh thường nói."Vì sao? Vì sao ta phải trả một vạn kim tệ?"Công Tước không rõ, hắn cũng bắt đầu chú ý đến vấn đề này."Tiền xem bệnh của công từ trước giờ đều xem ở tâm tình, có thể vì bộ dạng của ngươi thật đáng ghét nên công tử mới đòi nhiều như vậy! Bất quá, ngươi nhất định thừa sức trả vì công tử chưa bao giờ bắt người khác làm chuyện quá khả năng mình, người không có tiền thì hẳn sẽ không thu tiền, người có tiền thì lấy nhiều hơn một chút cũng đúng thôi bổ khuyết một ít chi tiêu, nếu không ngươi bảo công tử làm sao có tiền mua dược về chữa bệnh?" Lại một người nói xem bệnh trả thù lao là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ít nhất cũng phải trả đủ tiền thuốc men."Ta, ta không có nhiều tiền như vậy!"Công Tước không phản đối chỉ có thể nói mình không có tiền thời đương nhiên, rốt cuộc có tiền hay không, vấn đề này rất nhanh có người trả lời."Công Tước đại nhân, ngươi không nên nói đùa như vậy chứ, thân gia của ngươi ít nhất cũng phải mười vạn, bắt ngươi bỏ ra một phần mười để đổi lấy sức khỏe chẳng lẽ không đáng giá sao?"Lại một thanh âm khác vạch trần sự dối trá của Công Tước.Mà thanh âm này cũng làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn, không chỉ vì người này biết thân gia của Công Tước, đồng thời cũng vì thanh âm này là của một người mà họ vừa nhắc đến."Dịch Đăng giáo chủ, sao ngươi có thể..."Công Tước cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới, ngay cả Dịch Đăng giáo chủ cũng đối địch với mình."Ta thì sao? Quen biết đã lâu nên ta phải nhắc ngươi một chút, tốt nhất là nên dùng một vạn kim tệ của ngươi để đổi lấy sức khỏe, bỏ lỡ cơ hội thì chắc chắn sẽ không phải chỉ là một chút kim tệ thôi đâu, thần y người ta cũng không phải người của Thánh Giáo, tùy thời sẽ rời đi!"Dịch Đăng giáo chủ nhắc nhở.Công Tước trầm mặc một lúc lâu sau mới khẽ cắn môi, nói:"Vừa rồi ta đã đắc tội thần y, hắn có thể đồng ý sao?"Hắn đã nghĩ thông suốt, ngay cả Dịch Đăng giáo chủ đều đứng về phía Diệp Lãng, vậy thì mình nên ngoan ngoãn nghe lời mới có kết quả tốt, theo thái độ của Dịch Đăng giáo chủ có thể thấy hắn đang giúp đỡ mình.Đúng vậy, Dịch Đăng giáo chủ đang giúp hắn, dù sao cũng quen biết đã lâu, mà Công Tước này cũng cấp cho Thánh Giáo không ít chỗ tốt, nên đền đáp một chút!Dịch Đăng giáo chủ lắc lắc đầu nói:"Yên tâm! Đến lúc đó ngay cả ngươi là ai có khi hắn còn không nhớ rõ, với hắn mà nói ngươi căn bản không trọng yếu! Chỉ cần ngươi thành thành thật thật đưa tiền xem bệnh trước, đừng giở trò, nếu không kết cục của ngươi nhất định sẽ thực đáng thương!"
"Các ngươi nghe thấy rồi chứ, chính hắn còn thừa nhận là hắn đang giựt tiền mà, sao có thể dung túng hành vi như thế được, đây là Thánh Thành, giáo lí Thánh Giáo chúng ta là vô điều kiện trợ giúp bất cứ ai cần!"
Công Tước rất hưng phấn nói còn đưa ra cả giáo lí.
Hắn cảm thấy hiện tại hẳn là tất cả đều hướng về mình, hẳn là sẽ đi khinh bỉ, đi đả kích hành vi giựt tiền vô sỉ của Diệp Lãng!
"Xin lỗi, Công Tước tiên sinh, công tử không phải người của Thánh Giáo, không cần tuân thủ giáo lý! Tiền này chính là chấn kim rất bình thường, ngươi có thể không giao cơ mà, đấy là tự do của ngươi!"
Thiếu niên đen gầy nói xong những lời này liền nói với những người đang xếp hàng:
"Vị kế tiếp, kính già yêu trẻ, ai có trọng bệnh nguy kịch mời thông cáo một tiếng, chúng ta sẽ xử lý trước!"
"Công Tước Tiên sinh, mời ngươi rời khỏi chỗ này, chúng ta sẽ có người hộ tống ngươi trở về!"
Quang Minh Kỵ Sĩ lại nói.
Công Tước trầm mặc, hắn không nghĩ tới nói đến như vậy rồi nhưng vẫn không thay đổi được tình huống, vẫn bị đuổi đi, mà Diệp Lãng vẫn tiếp tục ở lại làm
"Thần y giựt tiền"
.
"Các ngươi không công bằng, ta muốn gặp Dịch Đăng giáo chủ!"
Công Tước hô, hóa ra hắn là người quen của Dịch Đăng giáo chủ.
Mọi người trầm mặc, ai cũng biết chuyện xảy ra giữa Dịch Đăng giáo chủ và Diệp Lãng, không nghĩ tới Công Tước này lại nói danh hào của hắn ra.
Cái này không phải là tự rước lấy nhục sao?
"Cho dù Dịch Đăng giáo chủ đến đây cũng thế, hắn cũng sẽ để ngươi ra về thôi, quan hệ của hắn với thần y công tử cũng không đơn giản!"
Quang Minh Kỵ Sĩ muốn cười, bất quá vẫn nhịn được.
"Sao lại như vậy? Rốt cuộc thần y này là ai, vì sao lại có lực ảnh hưởng đến vậy?"
Công Tước bắt đầu hoài nghi thân phận Diệp Lãng, hắn cho rằng Diệp Lãng có thân phận khác thường mới có lực ảnh hưởng như vậy làm cho tất cả mọi người đều vì hắn mà nói đỡ.
"Thân phận hắn thì chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết là, hắn là một Y Sư đáng cho chúng ta tôn kính!"
Tất cả mọi người ở đây chỉ có thể nói một cái đáp án như vậy bởi không ai quá để ý thân phận của Diệp Lãng, bọn họ chỉ biết Diệp Lãng là một Y Sư mà vô luận y thuật hay y đức đều đáng để người ta tôn trọng.
"Tôn kính? Y Sư chỉ nhìn tiền như hắn thì chắc chắn không phải là thứ tốt gì!"
Công Tước kia tức giận nói.
"Ba!"
Mặt Công Tước đã trúng một cái tát, bất quá, người đánh hắn lại là Diệp Lam Vũ điều này làm ngay cả hai người Thất công chúa cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vì sao Diệp Lam Vũ lại động thủ đánh người?
Vấn đề này ngay cả Diệp Lam Vũ cũng không biết, nàng đang ngơ ngác nhìn tay mình, nàng cảm thấy kỳ quái không hiểu vì sao mình lại ra tay, chuyện này đâu liên quan gì mình?
Bất quá, lúc này không ai để ý là ai, chỉ cần có người ra tay đánh Công Tước này thì tất cả mọi người đều ủng hộ!
"Hay!"
"Đáng đánh!"
"Người kia muốn bị đánh mà!"
"Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết..."
Công Tước chỉ vào Diệp Lam Vũ, lời mọi người làm hắn rất tức giận, phi thường tức giận, hắn chỉ hận không thề lập tức xử lý Diệp Lam Vũ...
Ý, người thiếu nữ này đẹp quá!
Lúc này mọi người mới nhìn rõ dung mạo Diệp Lam Vũ, bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn, rung động!
Lúc này Công Tước đang chỉnh trang quần áo, rất có phong độ nói:
"Vị tiểu thư này, nếu ngươi chịu nhận lỗi với ta thì ta sẽ không truy cứu sự vô lễ của ngươi!"
Diệp Lam Vũ nhíu mày lại, nàng biết làm như vậy thực vô lễ, hẳn là giải thích với Công Tước này, nhưng không biết vì sao trong lòng nàng lại bài xích ý nghĩ này, cảm thấy làm vậy mới đúng.
"Xin lỗi, ta đánh ngươi là đúng, tuy rằng ta không biết vì sao lại nghĩ như vậy!"
Diệp Lam Vũ rất rõ ràng nói, không giấu điếm sự khó hiểu trong lòng.
"…"
Hai người Thất công chúa trầm mặc.
Mà người ở đây lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
"Đúng vậy, đánh là đúng, ai bảo hắn đứng đây vũ nhục công tử của chúng ta, nói cho ngươi biết, công tử lấy tiền cũng có quy tắc!"
"Quy củ kiểu gì mà thu một vạn kim tệ!"
Công Tước giận dữ hét, nói đến cái này làm hắn rất tức giận.
"Sao ngươi lại lăn lộn đến cái chức Công Tước này được nhỉ, ngươi nhìn xem chúng ta có ai trả được một vạn kim tệ không? Thu một vạn kim tệ chỉ là với ngươi mà thôi những người khác đều không phải mức này, có người còn miễn phí."
Một người đang xếp hàng khinh thường nói.
"Vì sao? Vì sao ta phải trả một vạn kim tệ?"
Công Tước không rõ, hắn cũng bắt đầu chú ý đến vấn đề này.
"Tiền xem bệnh của công từ trước giờ đều xem ở tâm tình, có thể vì bộ dạng của ngươi thật đáng ghét nên công tử mới đòi nhiều như vậy! Bất quá, ngươi nhất định thừa sức trả vì công tử chưa bao giờ bắt người khác làm chuyện quá khả năng mình, người không có tiền thì hẳn sẽ không thu tiền, người có tiền thì lấy nhiều hơn một chút cũng đúng thôi bổ khuyết một ít chi tiêu, nếu không ngươi bảo công tử làm sao có tiền mua dược về chữa bệnh?" Lại một người nói xem bệnh trả thù lao là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ít nhất cũng phải trả đủ tiền thuốc men.
"Ta, ta không có nhiều tiền như vậy!"
Công Tước không phản đối chỉ có thể nói mình không có tiền thời đương nhiên, rốt cuộc có tiền hay không, vấn đề này rất nhanh có người trả lời.
"Công Tước đại nhân, ngươi không nên nói đùa như vậy chứ, thân gia của ngươi ít nhất cũng phải mười vạn, bắt ngươi bỏ ra một phần mười để đổi lấy sức khỏe chẳng lẽ không đáng giá sao?"
Lại một thanh âm khác vạch trần sự dối trá của Công Tước.
Mà thanh âm này cũng làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn, không chỉ vì người này biết thân gia của Công Tước, đồng thời cũng vì thanh âm này là của một người mà họ vừa nhắc đến.
"Dịch Đăng giáo chủ, sao ngươi có thể..."
Công Tước cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới, ngay cả Dịch Đăng giáo chủ cũng đối địch với mình.
"Ta thì sao? Quen biết đã lâu nên ta phải nhắc ngươi một chút, tốt nhất là nên dùng một vạn kim tệ của ngươi để đổi lấy sức khỏe, bỏ lỡ cơ hội thì chắc chắn sẽ không phải chỉ là một chút kim tệ thôi đâu, thần y người ta cũng không phải người của Thánh Giáo, tùy thời sẽ rời đi!"
Dịch Đăng giáo chủ nhắc nhở.
Công Tước trầm mặc một lúc lâu sau mới khẽ cắn môi, nói:
"Vừa rồi ta đã đắc tội thần y, hắn có thể đồng ý sao?"
Hắn đã nghĩ thông suốt, ngay cả Dịch Đăng giáo chủ đều đứng về phía Diệp Lãng, vậy thì mình nên ngoan ngoãn nghe lời mới có kết quả tốt, theo thái độ của Dịch Đăng giáo chủ có thể thấy hắn đang giúp đỡ mình.
Đúng vậy, Dịch Đăng giáo chủ đang giúp hắn, dù sao cũng quen biết đã lâu, mà Công Tước này cũng cấp cho Thánh Giáo không ít chỗ tốt, nên đền đáp một chút!
Dịch Đăng giáo chủ lắc lắc đầu nói:
"Yên tâm! Đến lúc đó ngay cả ngươi là ai có khi hắn còn không nhớ rõ, với hắn mà nói ngươi căn bản không trọng yếu! Chỉ cần ngươi thành thành thật thật đưa tiền xem bệnh trước, đừng giở trò, nếu không kết cục của ngươi nhất định sẽ thực đáng thương!"
Luyện Kim Cuồng TriềuTác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu SinhTruyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Tiên HiệpMột ngày nào đó, ta tâm huyết dâng trào, chạy tới hiến máu, kết quả lại bị người kiểm tra tra ra máu của ta có vấn đề, vì vậy đi bệnh viện kiểm chứng lại một chút. Nhìn bản xét nghiệm kia, tâm tình của ta không biết hình dung ra sao, có lẽ vì đầu óc ta căn bản là trống rỗng. Loại bệnh này tên gì ta chẳng nhớ được, dù sao tên khoa học rất dài, là một loại bệnh rất hiếm thấy, toàn thế giới mắc bệnh này không vượt quá ngàn người, tuyệt đối không nên là một người bình thường như ta mắc phải chứ... Người thường như ta, hẳn là nên bị mấy cái bệnh bình thường như cảm mạo phát sốt vân vân... Lão thiên à, ngươi thật sự là rất để mắt ta nha. Loại bệnh này không chắc phải chết, khi chưa phát bệnh thì vẫn giống như người bình thường vậy. Nhưng một khi phát bệnh sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng. Bởi nó hiếm thấy, nên cũng không có nhiều biện pháp trị liệu lắm, hơn nữa phí dụng cũng không phải người bình thường như ta có thể thừa nhận. Không nói mấy cái này, cha mẹ ta có thể thừa nhận nổi tin tức này… "Các ngươi nghe thấy rồi chứ, chính hắn còn thừa nhận là hắn đang giựt tiền mà, sao có thể dung túng hành vi như thế được, đây là Thánh Thành, giáo lí Thánh Giáo chúng ta là vô điều kiện trợ giúp bất cứ ai cần!"Công Tước rất hưng phấn nói còn đưa ra cả giáo lí.Hắn cảm thấy hiện tại hẳn là tất cả đều hướng về mình, hẳn là sẽ đi khinh bỉ, đi đả kích hành vi giựt tiền vô sỉ của Diệp Lãng!"Xin lỗi, Công Tước tiên sinh, công tử không phải người của Thánh Giáo, không cần tuân thủ giáo lý! Tiền này chính là chấn kim rất bình thường, ngươi có thể không giao cơ mà, đấy là tự do của ngươi!"Thiếu niên đen gầy nói xong những lời này liền nói với những người đang xếp hàng:"Vị kế tiếp, kính già yêu trẻ, ai có trọng bệnh nguy kịch mời thông cáo một tiếng, chúng ta sẽ xử lý trước!""Công Tước Tiên sinh, mời ngươi rời khỏi chỗ này, chúng ta sẽ có người hộ tống ngươi trở về!"Quang Minh Kỵ Sĩ lại nói.Công Tước trầm mặc, hắn không nghĩ tới nói đến như vậy rồi nhưng vẫn không thay đổi được tình huống, vẫn bị đuổi đi, mà Diệp Lãng vẫn tiếp tục ở lại làm"Thần y giựt tiền"."Các ngươi không công bằng, ta muốn gặp Dịch Đăng giáo chủ!"Công Tước hô, hóa ra hắn là người quen của Dịch Đăng giáo chủ.Mọi người trầm mặc, ai cũng biết chuyện xảy ra giữa Dịch Đăng giáo chủ và Diệp Lãng, không nghĩ tới Công Tước này lại nói danh hào của hắn ra.Cái này không phải là tự rước lấy nhục sao?"Cho dù Dịch Đăng giáo chủ đến đây cũng thế, hắn cũng sẽ để ngươi ra về thôi, quan hệ của hắn với thần y công tử cũng không đơn giản!"Quang Minh Kỵ Sĩ muốn cười, bất quá vẫn nhịn được."Sao lại như vậy? Rốt cuộc thần y này là ai, vì sao lại có lực ảnh hưởng đến vậy?"Công Tước bắt đầu hoài nghi thân phận Diệp Lãng, hắn cho rằng Diệp Lãng có thân phận khác thường mới có lực ảnh hưởng như vậy làm cho tất cả mọi người đều vì hắn mà nói đỡ."Thân phận hắn thì chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết là, hắn là một Y Sư đáng cho chúng ta tôn kính!"Tất cả mọi người ở đây chỉ có thể nói một cái đáp án như vậy bởi không ai quá để ý thân phận của Diệp Lãng, bọn họ chỉ biết Diệp Lãng là một Y Sư mà vô luận y thuật hay y đức đều đáng để người ta tôn trọng.Nguồn: http://truyenfull.vn"Tôn kính? Y Sư chỉ nhìn tiền như hắn thì chắc chắn không phải là thứ tốt gì!"Công Tước kia tức giận nói."Ba!"Mặt Công Tước đã trúng một cái tát, bất quá, người đánh hắn lại là Diệp Lam Vũ điều này làm ngay cả hai người Thất công chúa cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vì sao Diệp Lam Vũ lại động thủ đánh người?Vấn đề này ngay cả Diệp Lam Vũ cũng không biết, nàng đang ngơ ngác nhìn tay mình, nàng cảm thấy kỳ quái không hiểu vì sao mình lại ra tay, chuyện này đâu liên quan gì mình?Bất quá, lúc này không ai để ý là ai, chỉ cần có người ra tay đánh Công Tước này thì tất cả mọi người đều ủng hộ!"Hay!""Đáng đánh!""Người kia muốn bị đánh mà!""Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết..."Công Tước chỉ vào Diệp Lam Vũ, lời mọi người làm hắn rất tức giận, phi thường tức giận, hắn chỉ hận không thề lập tức xử lý Diệp Lam Vũ...Ý, người thiếu nữ này đẹp quá!Lúc này mọi người mới nhìn rõ dung mạo Diệp Lam Vũ, bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn, rung động!Lúc này Công Tước đang chỉnh trang quần áo, rất có phong độ nói:"Vị tiểu thư này, nếu ngươi chịu nhận lỗi với ta thì ta sẽ không truy cứu sự vô lễ của ngươi!"Diệp Lam Vũ nhíu mày lại, nàng biết làm như vậy thực vô lễ, hẳn là giải thích với Công Tước này, nhưng không biết vì sao trong lòng nàng lại bài xích ý nghĩ này, cảm thấy làm vậy mới đúng."Xin lỗi, ta đánh ngươi là đúng, tuy rằng ta không biết vì sao lại nghĩ như vậy!"Diệp Lam Vũ rất rõ ràng nói, không giấu điếm sự khó hiểu trong lòng."…"Hai người Thất công chúa trầm mặc.Mà người ở đây lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi:"Đúng vậy, đánh là đúng, ai bảo hắn đứng đây vũ nhục công tử của chúng ta, nói cho ngươi biết, công tử lấy tiền cũng có quy tắc!""Quy củ kiểu gì mà thu một vạn kim tệ!"Công Tước giận dữ hét, nói đến cái này làm hắn rất tức giận."Sao ngươi lại lăn lộn đến cái chức Công Tước này được nhỉ, ngươi nhìn xem chúng ta có ai trả được một vạn kim tệ không? Thu một vạn kim tệ chỉ là với ngươi mà thôi những người khác đều không phải mức này, có người còn miễn phí."Một người đang xếp hàng khinh thường nói."Vì sao? Vì sao ta phải trả một vạn kim tệ?"Công Tước không rõ, hắn cũng bắt đầu chú ý đến vấn đề này."Tiền xem bệnh của công từ trước giờ đều xem ở tâm tình, có thể vì bộ dạng của ngươi thật đáng ghét nên công tử mới đòi nhiều như vậy! Bất quá, ngươi nhất định thừa sức trả vì công tử chưa bao giờ bắt người khác làm chuyện quá khả năng mình, người không có tiền thì hẳn sẽ không thu tiền, người có tiền thì lấy nhiều hơn một chút cũng đúng thôi bổ khuyết một ít chi tiêu, nếu không ngươi bảo công tử làm sao có tiền mua dược về chữa bệnh?" Lại một người nói xem bệnh trả thù lao là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ít nhất cũng phải trả đủ tiền thuốc men."Ta, ta không có nhiều tiền như vậy!"Công Tước không phản đối chỉ có thể nói mình không có tiền thời đương nhiên, rốt cuộc có tiền hay không, vấn đề này rất nhanh có người trả lời."Công Tước đại nhân, ngươi không nên nói đùa như vậy chứ, thân gia của ngươi ít nhất cũng phải mười vạn, bắt ngươi bỏ ra một phần mười để đổi lấy sức khỏe chẳng lẽ không đáng giá sao?"Lại một thanh âm khác vạch trần sự dối trá của Công Tước.Mà thanh âm này cũng làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn, không chỉ vì người này biết thân gia của Công Tước, đồng thời cũng vì thanh âm này là của một người mà họ vừa nhắc đến."Dịch Đăng giáo chủ, sao ngươi có thể..."Công Tước cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới, ngay cả Dịch Đăng giáo chủ cũng đối địch với mình."Ta thì sao? Quen biết đã lâu nên ta phải nhắc ngươi một chút, tốt nhất là nên dùng một vạn kim tệ của ngươi để đổi lấy sức khỏe, bỏ lỡ cơ hội thì chắc chắn sẽ không phải chỉ là một chút kim tệ thôi đâu, thần y người ta cũng không phải người của Thánh Giáo, tùy thời sẽ rời đi!"Dịch Đăng giáo chủ nhắc nhở.Công Tước trầm mặc một lúc lâu sau mới khẽ cắn môi, nói:"Vừa rồi ta đã đắc tội thần y, hắn có thể đồng ý sao?"Hắn đã nghĩ thông suốt, ngay cả Dịch Đăng giáo chủ đều đứng về phía Diệp Lãng, vậy thì mình nên ngoan ngoãn nghe lời mới có kết quả tốt, theo thái độ của Dịch Đăng giáo chủ có thể thấy hắn đang giúp đỡ mình.Đúng vậy, Dịch Đăng giáo chủ đang giúp hắn, dù sao cũng quen biết đã lâu, mà Công Tước này cũng cấp cho Thánh Giáo không ít chỗ tốt, nên đền đáp một chút!Dịch Đăng giáo chủ lắc lắc đầu nói:"Yên tâm! Đến lúc đó ngay cả ngươi là ai có khi hắn còn không nhớ rõ, với hắn mà nói ngươi căn bản không trọng yếu! Chỉ cần ngươi thành thành thật thật đưa tiền xem bệnh trước, đừng giở trò, nếu không kết cục của ngươi nhất định sẽ thực đáng thương!"