Ánh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc…
Chương 388: Tông Chủ Có Lệnh (1)
Cải Thiên Nghịch ĐạoTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpÁnh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc… Theo Tiểu Trúc phong xác lập tư cách trở thành đệ ngũ phong của Thanh Dương tông, Phương Nguyên cũng xác lập tư cách đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong, lại thêm chuyện bên trong Ma Tức hồ, hầu như mỗi một đệ tử Tiếu Trúc phong đều nhận được sự chiếu cố cùng che chở hoặc nhiều hoặc ít của Phương Nguyên. Lúc này bỗng nhiên nghe nói Phương Nguyên gặp chuyện lớn, đương nhiên chúng đệ tử không kìm nén được, lập tức nhao nhao vọt tới chủ phong Thanh Dương tông..Sau đó lại chính là tất cả chân truyền của các sơn phong cũng đều biết được việc này, lập tức vận dụng các loại quan hệ, tìm hiểu tin tức...Chỉ có điều, kết quả lại là khiến người ta thất vọng!Chuyện mà tông chủ cùng tất cả trưởng lão Thanh Dương tông đã quyết định, một đám đệ tử há lại dám hoài nghi?Đệ tử Tiểu Trúc phong tụ tập kêu gào gây chuyện, liền bị mấy vị chấp sự xua tan, đám người Tiểu Kiều sư muội, Ngô Thanh dẫn đầu, đều bị phạt diện bích!Chân truyền các sơn phong nghe ngóng điều tra việc này, đều nhận được vô số cảnh cáo, buộc bọn hắn không được tiếp tục để ý việc này!Trong lúc nhất thời, không khí trên Tiểu Trúc phong, trên Thanh Dương tông, đều trở nên u ám nặng nề.Tôn quản sự không còn lòng dạ nào thánh thơi ăn đầu heo nữa, hẳn cầm cái cán gạt tàn thuốc, ngồi xổm ở trước lầu nhỏ của Phương Nguyên gõ xuống cộp cộp.Lạc Phi Linh thì biến mất tung, sau khi biết chuyện này, không biết nàng đã chạy tới nơi nào.Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ở phía sau núi Thần Tiêu phong, tay căm một quân cờ, thật lâu không hạ xuống, nàng dường như không nhận ra quân cờ kia đã bị nàng bóp nát từ lúc nào!Vân trưởng lão bị tông chủ Thanh Dương tông kéo theo đánh cờ, người sáng suốt đều biết, đây là do tông chủ sợ Vân trưởng lão dưới sự kích động gây ra chuyện gì đó, nên cố ý tìm lý do, đích thân coi chừng Vân trưởng lão mà thôi. Mà mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong, thì đều bị tiên môn giam lỏng ở trong động phủ, đã hạ lệnh rõ ràng, trong vòng ba ngày, bọn hẳn không thể rời khỏi động phủ nửa bước, nếu không sẽ gặp trọng phạt. Đương nhiên, ngoại trừ người tức giận, bi thương, thì cũng có người hưng phấn, kích động.."Phương Nguyên... Ngươi đáng chết... Ngươi đáng chết... Khụ khụ..."Trong một tòa động phủ Thần Tiêu phong, Lưu Mặc Chân mới được thả từ bên trong hắc lao ra điên cuồng kêu to, ho ra đây máu, mặt cười như điên."Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ, tên nhà quê kia tự tìm đường chết, quả nhiên là báo ứng xác đáng..."Trong rừng trúc phía sau núi Tiểu Trúc phong, Kỳ Khiếu Phong đang quỳ gối trước một cái thần đài nho nhỏ, vẻ mặt kích động, hưng phấn nguyền rủa.Phương Nguyên, ngươi cũng không nên cảm thấy ủy khuất, tiên môn đối với ngươi đã không tệ. Ngươi cũng thấy rồi đó, tiên môn muốn bồi dưỡng ngươi là thật, tông chủ muốn thu ngươi làm đại đệ tử ký danh cũng là thật, muốn đưa ngươi tiến vào Vân Phù cung Trúc Cơ lại càng là thật. Đây vốn là phúc khí bao nhiêu người tu luyện mười đời cũng không cầu được a! Thế nhưng vận mệnh ngươi lại quá xui xẻo, giết ai không giết, lệch đi giết nhi tử bảo bối của tên Nam Hoang Yêu Vương kia, nếu như trọc hẳn tức giận, đích thân giết tới Việt quốc, Thanh Dương tông chúng ta làm sao có thể ngăn cản được đây? Cho nên, thay vì nói là trên dưới toàn tông đều ép ngươi phải chết, không bằng nói là ngươi thay mọi người gánh lấy cái tội danh này đi, sau này đệ tử Thanh Dương tông chúng ta, tốt xấu gì còn tưởng nhớ tốt về ngươi!"Trong địa lao dưới Hắc Nham phong, Thanh Dương tông.Mấy vị lão chấp sự khế than, nói chuyện với Phương Nguyên một phen, trong tay bọn họ cầm một quả ngọc giản, đưa tới trước người Phương Nguyên: "Chuyện này vừa lộ ra, sợ rằng ai cũng không cứu được ngươi. Cho dù là Tiên Minh, cũng không có khả năng ngăn cản Nam Hoang Yêu Vương báo thù cho con hắn, huống chỉ ngươi vẫn chưa có tư cách để cho Tiên Minh đích thân ra mặt nói chuyện cho ngươi. Cho nên ngươi vẫn là nên chấp nhận số phận đi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương tông chúng ta là thứ nhất định phải lưu lại, chúng ta cũng không muốn đánh đập ngươi, cho nên ngươi vẫn nên chủ động viết ra trước là tốt nhất..."Nghe những người này tận tình thuyết phục, Phương Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn bọn hẳn, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn ngồi xếp bằng phía sau chấn song, Khốn Tiên Tác trên người vẫn chưa được cởi ra, trên mặt không chút biểu cảm, thậm chí cũng không tức giận.Đối với chuyện này, hẳn đã thất vọng tới cực điểm.Lúc ở trong đại điện, vốn hắn còn vô cùng tức giận, nhưng lúc đó tông chủ chỉ bằng vào một đạo khí cơ đã trấn trụ hắn, không cho hãn nói chuyện, áp giải vào bên trong hắc lao này, nơi mà bình thường đều được dùng để giam giữ yêu ma. Trong lòng hẳn đã nguội lạnh, càng tỏ ra dứt khoát không muốn mở miệng nói gì!
Theo Tiểu Trúc phong xác lập tư cách trở thành đệ ngũ phong của Thanh Dương tông, Phương Nguyên cũng xác lập tư cách đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong, lại thêm chuyện bên trong Ma Tức hồ, hầu như mỗi một đệ tử Tiếu Trúc phong đều nhận được sự chiếu cố cùng che chở hoặc nhiều hoặc ít của Phương Nguyên. Lúc này bỗng nhiên nghe nói Phương Nguyên gặp chuyện lớn, đương nhiên chúng đệ tử không kìm nén được, lập tức nhao nhao vọt tới chủ phong Thanh Dương tông..
Sau đó lại chính là tất cả chân truyền của các sơn phong cũng đều biết được việc này, lập tức vận dụng các loại quan hệ, tìm hiểu tin tức...
Chỉ có điều, kết quả lại là khiến người ta thất vọng!
Chuyện mà tông chủ cùng tất cả trưởng lão Thanh Dương tông đã quyết định, một đám đệ tử há lại dám hoài nghi?
Đệ tử Tiểu Trúc phong tụ tập kêu gào gây chuyện, liền bị mấy vị chấp sự xua tan, đám người Tiểu Kiều sư muội, Ngô Thanh dẫn đầu, đều bị phạt diện bích!
Chân truyền các sơn phong nghe ngóng điều tra việc này, đều nhận được vô số cảnh cáo, buộc bọn hắn không được tiếp tục để ý việc này!
Trong lúc nhất thời, không khí trên Tiểu Trúc phong, trên Thanh Dương tông, đều trở nên u ám nặng nề.
Tôn quản sự không còn lòng dạ nào thánh thơi ăn đầu heo nữa, hẳn cầm cái cán gạt tàn thuốc, ngồi xổm ở trước lầu nhỏ của Phương Nguyên gõ xuống cộp cộp.
Lạc Phi Linh thì biến mất tung, sau khi biết chuyện này, không biết nàng đã chạy tới nơi nào.
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ở phía sau núi Thần Tiêu phong, tay căm một quân cờ, thật lâu không hạ xuống, nàng dường như không nhận ra quân cờ kia đã bị nàng bóp nát từ lúc nào!
Vân trưởng lão bị tông chủ Thanh Dương tông kéo theo đánh cờ, người sáng suốt đều biết, đây là do tông chủ sợ Vân trưởng lão dưới sự kích động gây ra chuyện gì đó, nên cố ý tìm lý do, đích thân coi chừng Vân trưởng lão mà thôi. Mà mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong, thì đều bị tiên môn giam lỏng ở trong động phủ, đã hạ lệnh rõ ràng, trong vòng ba ngày, bọn hẳn không thể rời khỏi động phủ nửa bước, nếu không sẽ gặp trọng phạt.
Đương nhiên, ngoại trừ người tức giận, bi thương, thì cũng có người hưng phấn, kích động..
"Phương Nguyên... Ngươi đáng chết... Ngươi đáng chết... Khụ khụ..."
Trong một tòa động phủ Thần Tiêu phong, Lưu Mặc Chân mới được thả từ bên trong hắc lao ra điên cuồng kêu to, ho ra đây máu, mặt cười như điên.
"Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ, tên nhà quê kia tự tìm đường chết, quả nhiên là báo ứng xác đáng..."
Trong rừng trúc phía sau núi Tiểu Trúc phong, Kỳ Khiếu Phong đang quỳ gối trước một cái thần đài nho nhỏ, vẻ mặt kích động, hưng phấn nguyền rủa.
Phương Nguyên, ngươi cũng không nên cảm thấy ủy khuất, tiên môn đối với ngươi đã không tệ. Ngươi cũng thấy rồi đó, tiên môn muốn bồi dưỡng ngươi là thật, tông chủ muốn thu ngươi làm đại đệ tử ký danh cũng là thật, muốn đưa ngươi tiến vào Vân Phù cung Trúc Cơ lại càng là thật. Đây vốn là phúc khí bao nhiêu người tu luyện mười đời cũng không cầu được a! Thế nhưng vận mệnh ngươi lại quá xui xẻo, giết ai không giết, lệch đi giết nhi tử bảo bối của tên Nam Hoang Yêu Vương kia, nếu như trọc hẳn tức giận, đích thân giết tới Việt quốc, Thanh Dương tông chúng ta làm sao có thể ngăn cản được đây? Cho nên, thay vì nói là trên dưới toàn tông đều ép ngươi phải chết, không bằng nói là ngươi thay mọi người gánh lấy cái tội danh này đi, sau này đệ tử Thanh Dương tông chúng ta, tốt xấu gì còn tưởng nhớ tốt về ngươi!"
Trong địa lao dưới Hắc Nham phong, Thanh Dương tông.
Mấy vị lão chấp sự khế than, nói chuyện với Phương Nguyên một phen, trong tay bọn họ cầm một quả ngọc giản, đưa tới trước người Phương Nguyên: "Chuyện này vừa lộ ra, sợ rằng ai cũng không cứu được ngươi. Cho dù là Tiên Minh, cũng không có khả năng ngăn cản Nam Hoang Yêu Vương báo thù cho con hắn, huống chỉ ngươi vẫn chưa có tư cách để cho Tiên Minh đích thân ra mặt nói chuyện cho ngươi. Cho nên ngươi vẫn là nên chấp nhận số phận đi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương tông chúng ta là thứ nhất định phải lưu lại, chúng ta cũng không muốn đánh đập ngươi, cho nên ngươi vẫn nên chủ động viết ra trước là tốt nhất..."
Nghe những người này tận tình thuyết phục, Phương Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn bọn hẳn, ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn ngồi xếp bằng phía sau chấn song, Khốn Tiên Tác trên người vẫn chưa được cởi ra, trên mặt không chút biểu cảm, thậm chí cũng không tức giận.
Đối với chuyện này, hẳn đã thất vọng tới cực điểm.
Lúc ở trong đại điện, vốn hắn còn vô cùng tức giận, nhưng lúc đó tông chủ chỉ bằng vào một đạo khí cơ đã trấn trụ hắn, không cho hãn nói chuyện, áp giải vào bên trong hắc lao này, nơi mà bình thường đều được dùng để giam giữ yêu ma. Trong lòng hẳn đã nguội lạnh, càng tỏ ra dứt khoát không muốn mở miệng nói gì!
Cải Thiên Nghịch ĐạoTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpÁnh ráng chiều chiếu rọi nơi chân núi, tăng thêm vẻ nặng nề u ám giữa đất trời, trên quảng trường trống trải mà cổ xưa, dõi mắt nhìn qua chỉ thấy ánh chiều tà chiếu lên những bia đá tạo thành những chiếc bóng đổ dài, đan lại với nhau, giống như là bóng tối vô tận! Bia đúng là vô cùng cứng rắn, sử dụng huyền thạch vạn năm không hao tổn, mà chữ trên bia, rõ ràng là dùng máu mà viết thành. Nội dung rất đơn giản, chỉ có vài lời rải rác. Nhưng có rất nhiều bia, xa xa trải dài ra, từng tấm từng tấm bia, kéo dài mãi đến chỗ sâu nhất bên trong Thần sơn. Mỗi một tấm bia, đều đại biểu vô số mạng sống con người kết thúc! Từ khi đại kiếp Ma Uyên bắt đầu xuất hiện đến nay, cứ mỗi ba ngàn năm, thế gian này sẽ phải nghênh đón một trận đại hạo kiếp kéo dài mười năm liền, mỗi ba ngàn năm, đều có vô số người táng thân tại Tây Hoang, mảnh đất kia đã sớm bị máu tươi thấm đẫm vào từng tất đất, bọn hắn là không phải Tiên Tôn, thì là kỳ tài kinh diễm, hoặc là đại thánh đức cao vọng trọng của tiên môn, hoặc… Theo Tiểu Trúc phong xác lập tư cách trở thành đệ ngũ phong của Thanh Dương tông, Phương Nguyên cũng xác lập tư cách đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong, lại thêm chuyện bên trong Ma Tức hồ, hầu như mỗi một đệ tử Tiếu Trúc phong đều nhận được sự chiếu cố cùng che chở hoặc nhiều hoặc ít của Phương Nguyên. Lúc này bỗng nhiên nghe nói Phương Nguyên gặp chuyện lớn, đương nhiên chúng đệ tử không kìm nén được, lập tức nhao nhao vọt tới chủ phong Thanh Dương tông..Sau đó lại chính là tất cả chân truyền của các sơn phong cũng đều biết được việc này, lập tức vận dụng các loại quan hệ, tìm hiểu tin tức...Chỉ có điều, kết quả lại là khiến người ta thất vọng!Chuyện mà tông chủ cùng tất cả trưởng lão Thanh Dương tông đã quyết định, một đám đệ tử há lại dám hoài nghi?Đệ tử Tiểu Trúc phong tụ tập kêu gào gây chuyện, liền bị mấy vị chấp sự xua tan, đám người Tiểu Kiều sư muội, Ngô Thanh dẫn đầu, đều bị phạt diện bích!Chân truyền các sơn phong nghe ngóng điều tra việc này, đều nhận được vô số cảnh cáo, buộc bọn hắn không được tiếp tục để ý việc này!Trong lúc nhất thời, không khí trên Tiểu Trúc phong, trên Thanh Dương tông, đều trở nên u ám nặng nề.Tôn quản sự không còn lòng dạ nào thánh thơi ăn đầu heo nữa, hẳn cầm cái cán gạt tàn thuốc, ngồi xổm ở trước lầu nhỏ của Phương Nguyên gõ xuống cộp cộp.Lạc Phi Linh thì biến mất tung, sau khi biết chuyện này, không biết nàng đã chạy tới nơi nào.Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba ở phía sau núi Thần Tiêu phong, tay căm một quân cờ, thật lâu không hạ xuống, nàng dường như không nhận ra quân cờ kia đã bị nàng bóp nát từ lúc nào!Vân trưởng lão bị tông chủ Thanh Dương tông kéo theo đánh cờ, người sáng suốt đều biết, đây là do tông chủ sợ Vân trưởng lão dưới sự kích động gây ra chuyện gì đó, nên cố ý tìm lý do, đích thân coi chừng Vân trưởng lão mà thôi. Mà mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong, thì đều bị tiên môn giam lỏng ở trong động phủ, đã hạ lệnh rõ ràng, trong vòng ba ngày, bọn hẳn không thể rời khỏi động phủ nửa bước, nếu không sẽ gặp trọng phạt. Đương nhiên, ngoại trừ người tức giận, bi thương, thì cũng có người hưng phấn, kích động.."Phương Nguyên... Ngươi đáng chết... Ngươi đáng chết... Khụ khụ..."Trong một tòa động phủ Thần Tiêu phong, Lưu Mặc Chân mới được thả từ bên trong hắc lao ra điên cuồng kêu to, ho ra đây máu, mặt cười như điên."Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ, tên nhà quê kia tự tìm đường chết, quả nhiên là báo ứng xác đáng..."Trong rừng trúc phía sau núi Tiểu Trúc phong, Kỳ Khiếu Phong đang quỳ gối trước một cái thần đài nho nhỏ, vẻ mặt kích động, hưng phấn nguyền rủa.Phương Nguyên, ngươi cũng không nên cảm thấy ủy khuất, tiên môn đối với ngươi đã không tệ. Ngươi cũng thấy rồi đó, tiên môn muốn bồi dưỡng ngươi là thật, tông chủ muốn thu ngươi làm đại đệ tử ký danh cũng là thật, muốn đưa ngươi tiến vào Vân Phù cung Trúc Cơ lại càng là thật. Đây vốn là phúc khí bao nhiêu người tu luyện mười đời cũng không cầu được a! Thế nhưng vận mệnh ngươi lại quá xui xẻo, giết ai không giết, lệch đi giết nhi tử bảo bối của tên Nam Hoang Yêu Vương kia, nếu như trọc hẳn tức giận, đích thân giết tới Việt quốc, Thanh Dương tông chúng ta làm sao có thể ngăn cản được đây? Cho nên, thay vì nói là trên dưới toàn tông đều ép ngươi phải chết, không bằng nói là ngươi thay mọi người gánh lấy cái tội danh này đi, sau này đệ tử Thanh Dương tông chúng ta, tốt xấu gì còn tưởng nhớ tốt về ngươi!"Trong địa lao dưới Hắc Nham phong, Thanh Dương tông.Mấy vị lão chấp sự khế than, nói chuyện với Phương Nguyên một phen, trong tay bọn họ cầm một quả ngọc giản, đưa tới trước người Phương Nguyên: "Chuyện này vừa lộ ra, sợ rằng ai cũng không cứu được ngươi. Cho dù là Tiên Minh, cũng không có khả năng ngăn cản Nam Hoang Yêu Vương báo thù cho con hắn, huống chỉ ngươi vẫn chưa có tư cách để cho Tiên Minh đích thân ra mặt nói chuyện cho ngươi. Cho nên ngươi vẫn là nên chấp nhận số phận đi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương tông chúng ta là thứ nhất định phải lưu lại, chúng ta cũng không muốn đánh đập ngươi, cho nên ngươi vẫn nên chủ động viết ra trước là tốt nhất..."Nghe những người này tận tình thuyết phục, Phương Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn bọn hẳn, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn ngồi xếp bằng phía sau chấn song, Khốn Tiên Tác trên người vẫn chưa được cởi ra, trên mặt không chút biểu cảm, thậm chí cũng không tức giận.Đối với chuyện này, hẳn đã thất vọng tới cực điểm.Lúc ở trong đại điện, vốn hắn còn vô cùng tức giận, nhưng lúc đó tông chủ chỉ bằng vào một đạo khí cơ đã trấn trụ hắn, không cho hãn nói chuyện, áp giải vào bên trong hắc lao này, nơi mà bình thường đều được dùng để giam giữ yêu ma. Trong lòng hẳn đã nguội lạnh, càng tỏ ra dứt khoát không muốn mở miệng nói gì!