Tô Nhiên nhíu mày, đóng cửa nhà mình lại, rồi nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua chướng ngại vật kia, trực tiếp đi về phía căn phòng 504 nằm ở phía bên phải. Đây là chung cư hệ bốn hộ hai cầu thang, kể từ lúc cô rời khỏi nhà mình cho đến khi gõ cửa nhà người kia, chẳng cần dùng quá mười giây. Mới gõ hai tiếng, cửa phòng 504 liền mở ra.Chu Hàng nhìn thấy cô, anh cũng chẳng bất ngờ.“Chó của anh lại gây tội rồi.” Tô Nhiên nhíu mày, vẻ mặt thể hiện rõ ràng sự khó chịu và bất đắc dĩ.Mà khuôn mặt trắng trắng của chủ nhân con chó kia vẫn không có chút biểu cảm gì, cực kỳ lạnh lùng nói: “Xin lỗi.” Sau khi anh ta thành thục dọn dẹp cửa nhà cô xong lại bình thản nói: “Là do tôi không biết dạy chó, hôm nay lại mời cô ăn sáng vậy.”Đôi mắt đen kịt nhìn lướt qua Tô Nhiên, cũng chẳng dừng lại một phút nào, tư thái xa xăm ấy khiến cho cô có cảm giác như anh sắp thành tiên luôn rồi, dường như hoàn toàn khác xa kẻ vừa mới nãy còn đang hốt shit.
Chương 9: 9
Meo, Giữ Lấy Chó Nhà Anh Đi!Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTô Nhiên nhíu mày, đóng cửa nhà mình lại, rồi nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua chướng ngại vật kia, trực tiếp đi về phía căn phòng 504 nằm ở phía bên phải. Đây là chung cư hệ bốn hộ hai cầu thang, kể từ lúc cô rời khỏi nhà mình cho đến khi gõ cửa nhà người kia, chẳng cần dùng quá mười giây. Mới gõ hai tiếng, cửa phòng 504 liền mở ra.Chu Hàng nhìn thấy cô, anh cũng chẳng bất ngờ.“Chó của anh lại gây tội rồi.” Tô Nhiên nhíu mày, vẻ mặt thể hiện rõ ràng sự khó chịu và bất đắc dĩ.Mà khuôn mặt trắng trắng của chủ nhân con chó kia vẫn không có chút biểu cảm gì, cực kỳ lạnh lùng nói: “Xin lỗi.” Sau khi anh ta thành thục dọn dẹp cửa nhà cô xong lại bình thản nói: “Là do tôi không biết dạy chó, hôm nay lại mời cô ăn sáng vậy.”Đôi mắt đen kịt nhìn lướt qua Tô Nhiên, cũng chẳng dừng lại một phút nào, tư thái xa xăm ấy khiến cho cô có cảm giác như anh sắp thành tiên luôn rồi, dường như hoàn toàn khác xa kẻ vừa mới nãy còn đang hốt shit. Sau khi ăn uống xong, Chu Hàng trở về nhà.Tiểu Bạch nghe thấy tiếng liền chạy tới, bổ nhào về phía ống quần của chủ nhân, cái ʍôиɠ uốn éo quay vòng vòng quanh chân anh. Đã đến lúc đi tản bộ rồi.Đi loanh quanh trong tiểu khu một vòng, Tiểu Bạch cũng chơi chán, cũng đã giải quyết chuyện kia ba lần nên chú chó nhỏ cực kỳ vui vẻ, đôi mắt đen ươn ướt nhìn chằm chằm Chu Hàng, đôi chân ngắn chạy chạy về phía sau. Suýt chút nữa thì đụng vào cửa nhà 502, Chu Hàng kịp thời ngăn lại.Có chút muộn rồi, anh không muốn làm phiền tới cô.Đi vào trong nhà, anh quỳ gối xuống, xoa xoa Tiểu Bạch, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Hay là, mày lại làm một bãi trước cửa nhà cô ấy đi? Coi như giúp tao một tí?”Tiểu Bạch gật gù đắc ý, ɭϊếʍ ɭϊếʍ bàn tay gầy gò của chủ nhân.“Con chó ngốc, mày còn chẳng nghe lời bằng con mèo nhà người ta nữa ấy. Cô ấy không thèm để ý tới tao rồi mà mày còn cười.”Vừa lúc nãy khi đang ăn cơm, lòng anh luôn không yên, chọn từ này câu kia rồi gửi cho cô tin nhắn weixin.“Tôi chưa từng bị người ta truyền tin xấu với người nào đâu.”Cô không trả lời.Chu Hàng để Tiểu Bạch tự mình chơi còn anh trở lại phòng, anh khóa cửa lại. Tiểu Bạch cộc cộc cào cửa mấy lần nhưng anh không thèm để ý.Anh lấy một bức ảnh từ trong kệ tủ trêи đầu giường ra. Chất lượng của bức ảnh không tốt cho lắm, bức ảnh là một góc được phóng đại trong bức ảnh bữa tiệc hàng năm. Bóng dáng người con gái nhỏ bé, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi đỏ hồng căng mọng có chút quyến rũ ướt át.“Bao giờ thì mới có thể đây…” Giọng nói của người đàn ông dần dần khàn khàn.
Meo, Giữ Lấy Chó Nhà Anh Đi!Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTô Nhiên nhíu mày, đóng cửa nhà mình lại, rồi nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua chướng ngại vật kia, trực tiếp đi về phía căn phòng 504 nằm ở phía bên phải. Đây là chung cư hệ bốn hộ hai cầu thang, kể từ lúc cô rời khỏi nhà mình cho đến khi gõ cửa nhà người kia, chẳng cần dùng quá mười giây. Mới gõ hai tiếng, cửa phòng 504 liền mở ra.Chu Hàng nhìn thấy cô, anh cũng chẳng bất ngờ.“Chó của anh lại gây tội rồi.” Tô Nhiên nhíu mày, vẻ mặt thể hiện rõ ràng sự khó chịu và bất đắc dĩ.Mà khuôn mặt trắng trắng của chủ nhân con chó kia vẫn không có chút biểu cảm gì, cực kỳ lạnh lùng nói: “Xin lỗi.” Sau khi anh ta thành thục dọn dẹp cửa nhà cô xong lại bình thản nói: “Là do tôi không biết dạy chó, hôm nay lại mời cô ăn sáng vậy.”Đôi mắt đen kịt nhìn lướt qua Tô Nhiên, cũng chẳng dừng lại một phút nào, tư thái xa xăm ấy khiến cho cô có cảm giác như anh sắp thành tiên luôn rồi, dường như hoàn toàn khác xa kẻ vừa mới nãy còn đang hốt shit. Sau khi ăn uống xong, Chu Hàng trở về nhà.Tiểu Bạch nghe thấy tiếng liền chạy tới, bổ nhào về phía ống quần của chủ nhân, cái ʍôиɠ uốn éo quay vòng vòng quanh chân anh. Đã đến lúc đi tản bộ rồi.Đi loanh quanh trong tiểu khu một vòng, Tiểu Bạch cũng chơi chán, cũng đã giải quyết chuyện kia ba lần nên chú chó nhỏ cực kỳ vui vẻ, đôi mắt đen ươn ướt nhìn chằm chằm Chu Hàng, đôi chân ngắn chạy chạy về phía sau. Suýt chút nữa thì đụng vào cửa nhà 502, Chu Hàng kịp thời ngăn lại.Có chút muộn rồi, anh không muốn làm phiền tới cô.Đi vào trong nhà, anh quỳ gối xuống, xoa xoa Tiểu Bạch, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Hay là, mày lại làm một bãi trước cửa nhà cô ấy đi? Coi như giúp tao một tí?”Tiểu Bạch gật gù đắc ý, ɭϊếʍ ɭϊếʍ bàn tay gầy gò của chủ nhân.“Con chó ngốc, mày còn chẳng nghe lời bằng con mèo nhà người ta nữa ấy. Cô ấy không thèm để ý tới tao rồi mà mày còn cười.”Vừa lúc nãy khi đang ăn cơm, lòng anh luôn không yên, chọn từ này câu kia rồi gửi cho cô tin nhắn weixin.“Tôi chưa từng bị người ta truyền tin xấu với người nào đâu.”Cô không trả lời.Chu Hàng để Tiểu Bạch tự mình chơi còn anh trở lại phòng, anh khóa cửa lại. Tiểu Bạch cộc cộc cào cửa mấy lần nhưng anh không thèm để ý.Anh lấy một bức ảnh từ trong kệ tủ trêи đầu giường ra. Chất lượng của bức ảnh không tốt cho lắm, bức ảnh là một góc được phóng đại trong bức ảnh bữa tiệc hàng năm. Bóng dáng người con gái nhỏ bé, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi đỏ hồng căng mọng có chút quyến rũ ướt át.“Bao giờ thì mới có thể đây…” Giọng nói của người đàn ông dần dần khàn khàn.
Meo, Giữ Lấy Chó Nhà Anh Đi!Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTô Nhiên nhíu mày, đóng cửa nhà mình lại, rồi nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua chướng ngại vật kia, trực tiếp đi về phía căn phòng 504 nằm ở phía bên phải. Đây là chung cư hệ bốn hộ hai cầu thang, kể từ lúc cô rời khỏi nhà mình cho đến khi gõ cửa nhà người kia, chẳng cần dùng quá mười giây. Mới gõ hai tiếng, cửa phòng 504 liền mở ra.Chu Hàng nhìn thấy cô, anh cũng chẳng bất ngờ.“Chó của anh lại gây tội rồi.” Tô Nhiên nhíu mày, vẻ mặt thể hiện rõ ràng sự khó chịu và bất đắc dĩ.Mà khuôn mặt trắng trắng của chủ nhân con chó kia vẫn không có chút biểu cảm gì, cực kỳ lạnh lùng nói: “Xin lỗi.” Sau khi anh ta thành thục dọn dẹp cửa nhà cô xong lại bình thản nói: “Là do tôi không biết dạy chó, hôm nay lại mời cô ăn sáng vậy.”Đôi mắt đen kịt nhìn lướt qua Tô Nhiên, cũng chẳng dừng lại một phút nào, tư thái xa xăm ấy khiến cho cô có cảm giác như anh sắp thành tiên luôn rồi, dường như hoàn toàn khác xa kẻ vừa mới nãy còn đang hốt shit. Sau khi ăn uống xong, Chu Hàng trở về nhà.Tiểu Bạch nghe thấy tiếng liền chạy tới, bổ nhào về phía ống quần của chủ nhân, cái ʍôиɠ uốn éo quay vòng vòng quanh chân anh. Đã đến lúc đi tản bộ rồi.Đi loanh quanh trong tiểu khu một vòng, Tiểu Bạch cũng chơi chán, cũng đã giải quyết chuyện kia ba lần nên chú chó nhỏ cực kỳ vui vẻ, đôi mắt đen ươn ướt nhìn chằm chằm Chu Hàng, đôi chân ngắn chạy chạy về phía sau. Suýt chút nữa thì đụng vào cửa nhà 502, Chu Hàng kịp thời ngăn lại.Có chút muộn rồi, anh không muốn làm phiền tới cô.Đi vào trong nhà, anh quỳ gối xuống, xoa xoa Tiểu Bạch, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Hay là, mày lại làm một bãi trước cửa nhà cô ấy đi? Coi như giúp tao một tí?”Tiểu Bạch gật gù đắc ý, ɭϊếʍ ɭϊếʍ bàn tay gầy gò của chủ nhân.“Con chó ngốc, mày còn chẳng nghe lời bằng con mèo nhà người ta nữa ấy. Cô ấy không thèm để ý tới tao rồi mà mày còn cười.”Vừa lúc nãy khi đang ăn cơm, lòng anh luôn không yên, chọn từ này câu kia rồi gửi cho cô tin nhắn weixin.“Tôi chưa từng bị người ta truyền tin xấu với người nào đâu.”Cô không trả lời.Chu Hàng để Tiểu Bạch tự mình chơi còn anh trở lại phòng, anh khóa cửa lại. Tiểu Bạch cộc cộc cào cửa mấy lần nhưng anh không thèm để ý.Anh lấy một bức ảnh từ trong kệ tủ trêи đầu giường ra. Chất lượng của bức ảnh không tốt cho lắm, bức ảnh là một góc được phóng đại trong bức ảnh bữa tiệc hàng năm. Bóng dáng người con gái nhỏ bé, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi đỏ hồng căng mọng có chút quyến rũ ướt át.“Bao giờ thì mới có thể đây…” Giọng nói của người đàn ông dần dần khàn khàn.