Chiêu Hoa đang kéo vali xuống lầu thì bị cô bồ nhí đá vào chân. Cô không để ý nên cứ thế mà rơi xuống.Không bao lâu, cô tỉnh lại thì thấy khắp thân mình đau nhức. Cô nghĩ:" Không phải mình đã té xuống lầu rồi sao? Đây là đâu?" Cô quan sát xung quanh thấy đây là một ngôi nhà lá nhỏ nền đất, đồ đạc chẳng có gì quý giá. Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ:- Thê chủ, ngài đã tỉnh rồi.Người bước vào là một thiếu niên gầy gò, xanh xao, trên mặt còn có một vết sẹo lớn do bị bỏng.- Đây là đâu? Cô hỏi.- Thê chủ, người làm sao vậy?- Cứ trả lời câu hỏi của tôi đi. Tôi tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì cả.- Dạ... Dạ đây là nước Phượng Long. Do nữ hoàng nắm quyền. Cô nghĩ:" Chẳng lẽ mình xuyên qua nữ tôn quốc, nhưng mình đâu biết tiếng nước này mà sao vẫn nói được vậy ta? Thôi kệ vậy".- Ở đây giữa nam nữ có khác biệt gì không?- Dạ. Nữ nhân thì đi ra ngoài làm ăn, làm quan. Còn nam nhân thì ở nhà chăm lo gia đình, nuôi con.- À. Thì ra là vậy.Một luồng kí ức từ đâu ùa về. Bây giờ thì Chiêu Hoa biết chủ trước của khối…
Chương 10: Khởi đầu sự nghiệp
Hạnh phúc ở nữ tôn quốcTruyện Converter, Truyện Xuyên KhôngChiêu Hoa đang kéo vali xuống lầu thì bị cô bồ nhí đá vào chân. Cô không để ý nên cứ thế mà rơi xuống.Không bao lâu, cô tỉnh lại thì thấy khắp thân mình đau nhức. Cô nghĩ:" Không phải mình đã té xuống lầu rồi sao? Đây là đâu?" Cô quan sát xung quanh thấy đây là một ngôi nhà lá nhỏ nền đất, đồ đạc chẳng có gì quý giá. Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ:- Thê chủ, ngài đã tỉnh rồi.Người bước vào là một thiếu niên gầy gò, xanh xao, trên mặt còn có một vết sẹo lớn do bị bỏng.- Đây là đâu? Cô hỏi.- Thê chủ, người làm sao vậy?- Cứ trả lời câu hỏi của tôi đi. Tôi tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì cả.- Dạ... Dạ đây là nước Phượng Long. Do nữ hoàng nắm quyền. Cô nghĩ:" Chẳng lẽ mình xuyên qua nữ tôn quốc, nhưng mình đâu biết tiếng nước này mà sao vẫn nói được vậy ta? Thôi kệ vậy".- Ở đây giữa nam nữ có khác biệt gì không?- Dạ. Nữ nhân thì đi ra ngoài làm ăn, làm quan. Còn nam nhân thì ở nhà chăm lo gia đình, nuôi con.- À. Thì ra là vậy.Một luồng kí ức từ đâu ùa về. Bây giờ thì Chiêu Hoa biết chủ trước của khối… Chiêu Hoa sắp xếp mọi thứ trong nhà xong đâu vào đấy, rồi bàn với Chiêu Thanh về việc cô đi làm ở quán ăn.- Ta đi làm chàng ở nhà một mình có sao không đó?- Ta không sao mà. Nàng cứ yên tâm làm việc đi. Băng Thanh rất vui và hạnh phúc vì thê chủ quan tâm đến chàng như vậy.- Thôi được rồi. Chàng phải ngoan ngoãn ở nhà không được đi đâu đấy.- Hi hi! Ta biết rồi. Ta rất ngoan đó!- Ừ, vậy ta đi nhé! Chiều tối ta sẽ tranh thủ về sớm.- Được. Ta sẽ nấu cơm chờ nàng về dùng.Cứ thế thời gian trôi qua đã cuối năm. Chiêu Hoa làm ở quán cơm mà đã có một số vốn kha khá mà người ta làm cả một năm. Vì cô có tay nghề nấu ăn giỏi nên khách đến rất đông. Chủ quán thấy vậy, thường tăng tiền công của cô lên. Tay nghề của Chiêu Hoa cũng nổi tiếng khắp nước nhanh chóng. Cô được các quan lại hay triều thần mời tới nấu cho những bữa tiệc mừng thọ, sinh thần. Nhờ vậy, Chiêu Hoa đã có tiền xây lại nhà và chuẩn bị mọi thứ cho Tết. Còn thừa bao nhiêu thì cô dành làm vốn để mở quán ăn riêng.Nhà vừa dựng xong đã có nhiều người trầm trồ, khen ngợi. Nó lạ là vì sao? Đó là vì Chiêu Hoa tự tay thiết kế. Nhà có hai lầu, làm bằng gỗ lim do nàng tìm thấy trong một lần vào rừng. Thiết kế căn nhà khá giống hiện đại. Có tổng cộng bốn phòng ngủ, hai phòng trên, hai phòng dưới; một phòng khách có đặt bàn thờ và bộ bàn ghế gỗ. Nhà bếp cũng làm liền trong nhà để dễ dàng cho việc nấu ăn. Ngoài ra, cô cũng cho người làm phòng vệ sinh và phòng tắm sạch sẽ, kín đáo. Năm nay có lẽ khác những năm khác vì Băng Thanh và Chiêu Hoa không phải đón Tết một mình nữa. Họ đã có một ngôi nhà ấm áp, hạnh phúc mà bấy lâu nay mơ ước.
Chiêu Hoa sắp xếp mọi thứ trong nhà xong đâu vào đấy, rồi bàn với Chiêu Thanh về việc cô đi làm ở quán ăn.
- Ta đi làm chàng ở nhà một mình có sao không đó?
- Ta không sao mà. Nàng cứ yên tâm làm việc đi. Băng Thanh rất vui và hạnh phúc vì thê chủ quan tâm đến chàng như vậy.
- Thôi được rồi. Chàng phải ngoan ngoãn ở nhà không được đi đâu đấy.
- Hi hi! Ta biết rồi. Ta rất ngoan đó!
- Ừ, vậy ta đi nhé! Chiều tối ta sẽ tranh thủ về sớm.
- Được. Ta sẽ nấu cơm chờ nàng về dùng.
Cứ thế thời gian trôi qua đã cuối năm. Chiêu Hoa làm ở quán cơm mà đã có một số vốn kha khá mà người ta làm cả một năm. Vì cô có tay nghề nấu ăn giỏi nên khách đến rất đông. Chủ quán thấy vậy, thường tăng tiền công của cô lên. Tay nghề của Chiêu Hoa cũng nổi tiếng khắp nước nhanh chóng. Cô được các quan lại hay triều thần mời tới nấu cho những bữa tiệc mừng thọ, sinh thần. Nhờ vậy, Chiêu Hoa đã có tiền xây lại nhà và chuẩn bị mọi thứ cho Tết. Còn thừa bao nhiêu thì cô dành làm vốn để mở quán ăn riêng.
Nhà vừa dựng xong đã có nhiều người trầm trồ, khen ngợi. Nó lạ là vì sao? Đó là vì Chiêu Hoa tự tay thiết kế. Nhà có hai lầu, làm bằng gỗ lim do nàng tìm thấy trong một lần vào rừng. Thiết kế căn nhà khá giống hiện đại. Có tổng cộng bốn phòng ngủ, hai phòng trên, hai phòng dưới; một phòng khách có đặt bàn thờ và bộ bàn ghế gỗ. Nhà bếp cũng làm liền trong nhà để dễ dàng cho việc nấu ăn. Ngoài ra, cô cũng cho người làm phòng vệ sinh và phòng tắm sạch sẽ, kín đáo. Năm nay có lẽ khác những năm khác vì Băng Thanh và Chiêu Hoa không phải đón Tết một mình nữa. Họ đã có một ngôi nhà ấm áp, hạnh phúc mà bấy lâu nay mơ ước.
Hạnh phúc ở nữ tôn quốcTruyện Converter, Truyện Xuyên KhôngChiêu Hoa đang kéo vali xuống lầu thì bị cô bồ nhí đá vào chân. Cô không để ý nên cứ thế mà rơi xuống.Không bao lâu, cô tỉnh lại thì thấy khắp thân mình đau nhức. Cô nghĩ:" Không phải mình đã té xuống lầu rồi sao? Đây là đâu?" Cô quan sát xung quanh thấy đây là một ngôi nhà lá nhỏ nền đất, đồ đạc chẳng có gì quý giá. Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ:- Thê chủ, ngài đã tỉnh rồi.Người bước vào là một thiếu niên gầy gò, xanh xao, trên mặt còn có một vết sẹo lớn do bị bỏng.- Đây là đâu? Cô hỏi.- Thê chủ, người làm sao vậy?- Cứ trả lời câu hỏi của tôi đi. Tôi tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì cả.- Dạ... Dạ đây là nước Phượng Long. Do nữ hoàng nắm quyền. Cô nghĩ:" Chẳng lẽ mình xuyên qua nữ tôn quốc, nhưng mình đâu biết tiếng nước này mà sao vẫn nói được vậy ta? Thôi kệ vậy".- Ở đây giữa nam nữ có khác biệt gì không?- Dạ. Nữ nhân thì đi ra ngoài làm ăn, làm quan. Còn nam nhân thì ở nhà chăm lo gia đình, nuôi con.- À. Thì ra là vậy.Một luồng kí ức từ đâu ùa về. Bây giờ thì Chiêu Hoa biết chủ trước của khối… Chiêu Hoa sắp xếp mọi thứ trong nhà xong đâu vào đấy, rồi bàn với Chiêu Thanh về việc cô đi làm ở quán ăn.- Ta đi làm chàng ở nhà một mình có sao không đó?- Ta không sao mà. Nàng cứ yên tâm làm việc đi. Băng Thanh rất vui và hạnh phúc vì thê chủ quan tâm đến chàng như vậy.- Thôi được rồi. Chàng phải ngoan ngoãn ở nhà không được đi đâu đấy.- Hi hi! Ta biết rồi. Ta rất ngoan đó!- Ừ, vậy ta đi nhé! Chiều tối ta sẽ tranh thủ về sớm.- Được. Ta sẽ nấu cơm chờ nàng về dùng.Cứ thế thời gian trôi qua đã cuối năm. Chiêu Hoa làm ở quán cơm mà đã có một số vốn kha khá mà người ta làm cả một năm. Vì cô có tay nghề nấu ăn giỏi nên khách đến rất đông. Chủ quán thấy vậy, thường tăng tiền công của cô lên. Tay nghề của Chiêu Hoa cũng nổi tiếng khắp nước nhanh chóng. Cô được các quan lại hay triều thần mời tới nấu cho những bữa tiệc mừng thọ, sinh thần. Nhờ vậy, Chiêu Hoa đã có tiền xây lại nhà và chuẩn bị mọi thứ cho Tết. Còn thừa bao nhiêu thì cô dành làm vốn để mở quán ăn riêng.Nhà vừa dựng xong đã có nhiều người trầm trồ, khen ngợi. Nó lạ là vì sao? Đó là vì Chiêu Hoa tự tay thiết kế. Nhà có hai lầu, làm bằng gỗ lim do nàng tìm thấy trong một lần vào rừng. Thiết kế căn nhà khá giống hiện đại. Có tổng cộng bốn phòng ngủ, hai phòng trên, hai phòng dưới; một phòng khách có đặt bàn thờ và bộ bàn ghế gỗ. Nhà bếp cũng làm liền trong nhà để dễ dàng cho việc nấu ăn. Ngoài ra, cô cũng cho người làm phòng vệ sinh và phòng tắm sạch sẽ, kín đáo. Năm nay có lẽ khác những năm khác vì Băng Thanh và Chiêu Hoa không phải đón Tết một mình nữa. Họ đã có một ngôi nhà ấm áp, hạnh phúc mà bấy lâu nay mơ ước.