Chiêu Hoa đang kéo vali xuống lầu thì bị cô bồ nhí đá vào chân. Cô không để ý nên cứ thế mà rơi xuống.Không bao lâu, cô tỉnh lại thì thấy khắp thân mình đau nhức. Cô nghĩ:" Không phải mình đã té xuống lầu rồi sao? Đây là đâu?" Cô quan sát xung quanh thấy đây là một ngôi nhà lá nhỏ nền đất, đồ đạc chẳng có gì quý giá. Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ:- Thê chủ, ngài đã tỉnh rồi.Người bước vào là một thiếu niên gầy gò, xanh xao, trên mặt còn có một vết sẹo lớn do bị bỏng.- Đây là đâu? Cô hỏi.- Thê chủ, người làm sao vậy?- Cứ trả lời câu hỏi của tôi đi. Tôi tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì cả.- Dạ... Dạ đây là nước Phượng Long. Do nữ hoàng nắm quyền. Cô nghĩ:" Chẳng lẽ mình xuyên qua nữ tôn quốc, nhưng mình đâu biết tiếng nước này mà sao vẫn nói được vậy ta? Thôi kệ vậy".- Ở đây giữa nam nữ có khác biệt gì không?- Dạ. Nữ nhân thì đi ra ngoài làm ăn, làm quan. Còn nam nhân thì ở nhà chăm lo gia đình, nuôi con.- À. Thì ra là vậy.Một luồng kí ức từ đâu ùa về. Bây giờ thì Chiêu Hoa biết chủ trước của khối…

Chương 11: Ngày Tết sum vầy

Hạnh phúc ở nữ tôn quốcTruyện Converter, Truyện Xuyên KhôngChiêu Hoa đang kéo vali xuống lầu thì bị cô bồ nhí đá vào chân. Cô không để ý nên cứ thế mà rơi xuống.Không bao lâu, cô tỉnh lại thì thấy khắp thân mình đau nhức. Cô nghĩ:" Không phải mình đã té xuống lầu rồi sao? Đây là đâu?" Cô quan sát xung quanh thấy đây là một ngôi nhà lá nhỏ nền đất, đồ đạc chẳng có gì quý giá. Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ:- Thê chủ, ngài đã tỉnh rồi.Người bước vào là một thiếu niên gầy gò, xanh xao, trên mặt còn có một vết sẹo lớn do bị bỏng.- Đây là đâu? Cô hỏi.- Thê chủ, người làm sao vậy?- Cứ trả lời câu hỏi của tôi đi. Tôi tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì cả.- Dạ... Dạ đây là nước Phượng Long. Do nữ hoàng nắm quyền. Cô nghĩ:" Chẳng lẽ mình xuyên qua nữ tôn quốc, nhưng mình đâu biết tiếng nước này mà sao vẫn nói được vậy ta? Thôi kệ vậy".- Ở đây giữa nam nữ có khác biệt gì không?- Dạ. Nữ nhân thì đi ra ngoài làm ăn, làm quan. Còn nam nhân thì ở nhà chăm lo gia đình, nuôi con.- À. Thì ra là vậy.Một luồng kí ức từ đâu ùa về. Bây giờ thì Chiêu Hoa biết chủ trước của khối… Thời gian trôi qua chẳng đợi một ai. Mới đó mà đã cuối năm rồi. Hai vợ chồng Chiêu Hoa và Băng Thanh rộn ràng chuẩn bị mọi thứ cho đêm giao thừa. Chiêu Hoa cùng phu lang trảy lá mai và đào trước đó để cho chúng nở đúng dịp Tết. Cô còn tiễn ông Táo về trời như ở thế giới bên kia đã từng làm. Hôm nay là Tất niên, Chiêu Hoa nấu thịt kho tàu, gà luộc, chè trôi nước, gói bánh chưng truyền thống ở nước mình,... Nói chung, thức ăn dưới bàn tay khéo léo của cô, trông chúng rất đẹp và sinh động vô cùng. Về phần Băng Thanh, chàng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, chuẩn bị bao lì xì và dán những câu đối mà Chiêu Hoa xin được từ một người hay chữ ở trên trấn. Không khí ngày Tết của gia đình Thanh - Hoa vô cùng ấm áp, hòa thuận. Chiều tối, Chiêu Hoa tắm rửa sạch sẽ rồi mang đồ mới Băng Thanh may cho nàng. Sau đó, nàng dọn thức ăn lên bàn thờ để cúng. Cô thắp nhang cầu khẩn về một năm tốt lành và mời ông bà về ăn Tết cùng con cháu. Xong xuôi mọi thứ, phu thê hai người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện vui vẻ. Từng giây phút ở trong một gia đình ấm áp này đối với Chiêu Hoa và Băng Thanh thật là đáng giá ngàn vàng. Đối với mỗi người, Tết có thể sum vầy bên người thân, cùng nhau đón giao thừa, chúc nhau những câu chúc đầu năm quả là một kỉ niệm đáng nhớ, hạnh phúc. Hai phu thê cùng nhau thức đến nửa đêm để tiễn năm cũ đón năm mới tràn đầy thành công, như ý. Sau đó, hai người đi ngủ. Sáng sớm mùng một, trời hãy còn sương mờ mờ ảo ảo, chưa sáng hẳn. Một mùi thơm dịu dàng, đặc trưng chỉ có xuân mới có. Chiêu Hoa gọi Băng Thanh:- Thanh, chàng mau ra đây xem nè!- Hả, có chuyện gì thế?- Mau xem này! Nói rồi, cô chỉ vào những bông hoa mai, đào, lan chớm nở.- Tuyệt quá! Hoa nàng trồng đã nở rồi này.- Ừ, chàng mau nhắm mắt ngửi thử xem thơm không nào!- Thơm quá đi mất! Ta còn cảm nhận được mùi của mùa xuân nữa.- Có lẽ, trước nay chúng ta không có thời gian để nhận thấy những điều riêng của thiên nhiên. - Nhưng không sao, vì bây ta vẫn có thể làm được điều đó mà nhỉ? Chiêu Hoa nói tiếp.- Ừ, nàng nói đúng lắm!- Ha ha! Ta mà lại.- Nàng xem những cây này sao lại nở hoa đẹp đến thế?- Chúng đều có sự tích cả đấy. Chàng có muốn nghe không nào?- Có chứ! Nàng mau kể đi!- Ừ. Chuyện là thế này! Ngày xửa ngày xưa...Thật tuyệt vời khi ngày Tết được nghe những câu chuyện cổ tích thế này! Nhà Chiêu Hoa - Băng Thanh đón khá nhiều khách đến chúc Tết. Ai bước vào đây cứ ngỡ là lạc vào tiên cảnh. Nào là hoa thơm, cỏ lạ, nào là thức ăn chưa từng có ở chốn nhân gian. Những đứa trẻ được lì xì nên rất vui mừng. Trong bao chỉ có một đồng xu lấy lộc chứ không phải là nhiều tiền như thời nay. Thế mà lũ trẻ vẫn vui vẻ nhận lấy, chúng không quan tâm tới giá trị bên trong. Mà thứ chúng quan tâm là ngày Tết phải có bao lì xì đỏ mới hên.

Thời gian trôi qua chẳng đợi một ai. Mới đó mà đã cuối năm rồi. Hai vợ chồng Chiêu Hoa và Băng Thanh rộn ràng chuẩn bị mọi thứ cho đêm giao thừa. Chiêu Hoa cùng phu lang trảy lá mai và đào trước đó để cho chúng nở đúng dịp Tết. Cô còn tiễn ông Táo về trời như ở thế giới bên kia đã từng làm. Hôm nay là Tất niên, Chiêu Hoa nấu thịt kho tàu, gà luộc, chè trôi nước, gói bánh chưng truyền thống ở nước mình,... Nói chung, thức ăn dưới bàn tay khéo léo của cô, trông chúng rất đẹp và sinh động vô cùng. Về phần Băng Thanh, chàng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, chuẩn bị bao lì xì và dán những câu đối mà Chiêu Hoa xin được từ một người hay chữ ở trên trấn. Không khí ngày Tết của gia đình Thanh - Hoa vô cùng ấm áp, hòa thuận. Chiều tối, Chiêu Hoa tắm rửa sạch sẽ rồi mang đồ mới Băng Thanh may cho nàng. Sau đó, nàng dọn thức ăn lên bàn thờ để cúng. Cô thắp nhang cầu khẩn về một năm tốt lành và mời ông bà về ăn Tết cùng con cháu. Xong xuôi mọi thứ, phu thê hai người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện vui vẻ. Từng giây phút ở trong một gia đình ấm áp này đối với Chiêu Hoa và Băng Thanh thật là đáng giá ngàn vàng. Đối với mỗi người, Tết có thể sum vầy bên người thân, cùng nhau đón giao thừa, chúc nhau những câu chúc đầu năm quả là một kỉ niệm đáng nhớ, hạnh phúc. Hai phu thê cùng nhau thức đến nửa đêm để tiễn năm cũ đón năm mới tràn đầy thành công, như ý. Sau đó, hai người đi ngủ. Sáng sớm mùng một, trời hãy còn sương mờ mờ ảo ảo, chưa sáng hẳn. Một mùi thơm dịu dàng, đặc trưng chỉ có xuân mới có. Chiêu Hoa gọi Băng Thanh:

- Thanh, chàng mau ra đây xem nè!

- Hả, có chuyện gì thế?

- Mau xem này! Nói rồi, cô chỉ vào những bông hoa mai, đào, lan chớm nở.

- Tuyệt quá! Hoa nàng trồng đã nở rồi này.

- Ừ, chàng mau nhắm mắt ngửi thử xem thơm không nào!

- Thơm quá đi mất! Ta còn cảm nhận được mùi của mùa xuân nữa.

- Có lẽ, trước nay chúng ta không có thời gian để nhận thấy những điều riêng của thiên nhiên. 

- Nhưng không sao, vì bây ta vẫn có thể làm được điều đó mà nhỉ? Chiêu Hoa nói tiếp.

- Ừ, nàng nói đúng lắm!

- Ha ha! Ta mà lại.

- Nàng xem những cây này sao lại nở hoa đẹp đến thế?

- Chúng đều có sự tích cả đấy. Chàng có muốn nghe không nào?

- Có chứ! Nàng mau kể đi!

- Ừ. Chuyện là thế này! Ngày xửa ngày xưa...

Thật tuyệt vời khi ngày Tết được nghe những câu chuyện cổ tích thế này! Nhà Chiêu Hoa - Băng Thanh đón khá nhiều khách đến chúc Tết. Ai bước vào đây cứ ngỡ là lạc vào tiên cảnh. Nào là hoa thơm, cỏ lạ, nào là thức ăn chưa từng có ở chốn nhân gian. Những đứa trẻ được lì xì nên rất vui mừng. Trong bao chỉ có một đồng xu lấy lộc chứ không phải là nhiều tiền như thời nay. Thế mà lũ trẻ vẫn vui vẻ nhận lấy, chúng không quan tâm tới giá trị bên trong. Mà thứ chúng quan tâm là ngày Tết phải có bao lì xì đỏ mới hên.

Hạnh phúc ở nữ tôn quốcTruyện Converter, Truyện Xuyên KhôngChiêu Hoa đang kéo vali xuống lầu thì bị cô bồ nhí đá vào chân. Cô không để ý nên cứ thế mà rơi xuống.Không bao lâu, cô tỉnh lại thì thấy khắp thân mình đau nhức. Cô nghĩ:" Không phải mình đã té xuống lầu rồi sao? Đây là đâu?" Cô quan sát xung quanh thấy đây là một ngôi nhà lá nhỏ nền đất, đồ đạc chẳng có gì quý giá. Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ:- Thê chủ, ngài đã tỉnh rồi.Người bước vào là một thiếu niên gầy gò, xanh xao, trên mặt còn có một vết sẹo lớn do bị bỏng.- Đây là đâu? Cô hỏi.- Thê chủ, người làm sao vậy?- Cứ trả lời câu hỏi của tôi đi. Tôi tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì cả.- Dạ... Dạ đây là nước Phượng Long. Do nữ hoàng nắm quyền. Cô nghĩ:" Chẳng lẽ mình xuyên qua nữ tôn quốc, nhưng mình đâu biết tiếng nước này mà sao vẫn nói được vậy ta? Thôi kệ vậy".- Ở đây giữa nam nữ có khác biệt gì không?- Dạ. Nữ nhân thì đi ra ngoài làm ăn, làm quan. Còn nam nhân thì ở nhà chăm lo gia đình, nuôi con.- À. Thì ra là vậy.Một luồng kí ức từ đâu ùa về. Bây giờ thì Chiêu Hoa biết chủ trước của khối… Thời gian trôi qua chẳng đợi một ai. Mới đó mà đã cuối năm rồi. Hai vợ chồng Chiêu Hoa và Băng Thanh rộn ràng chuẩn bị mọi thứ cho đêm giao thừa. Chiêu Hoa cùng phu lang trảy lá mai và đào trước đó để cho chúng nở đúng dịp Tết. Cô còn tiễn ông Táo về trời như ở thế giới bên kia đã từng làm. Hôm nay là Tất niên, Chiêu Hoa nấu thịt kho tàu, gà luộc, chè trôi nước, gói bánh chưng truyền thống ở nước mình,... Nói chung, thức ăn dưới bàn tay khéo léo của cô, trông chúng rất đẹp và sinh động vô cùng. Về phần Băng Thanh, chàng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, chuẩn bị bao lì xì và dán những câu đối mà Chiêu Hoa xin được từ một người hay chữ ở trên trấn. Không khí ngày Tết của gia đình Thanh - Hoa vô cùng ấm áp, hòa thuận. Chiều tối, Chiêu Hoa tắm rửa sạch sẽ rồi mang đồ mới Băng Thanh may cho nàng. Sau đó, nàng dọn thức ăn lên bàn thờ để cúng. Cô thắp nhang cầu khẩn về một năm tốt lành và mời ông bà về ăn Tết cùng con cháu. Xong xuôi mọi thứ, phu thê hai người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện vui vẻ. Từng giây phút ở trong một gia đình ấm áp này đối với Chiêu Hoa và Băng Thanh thật là đáng giá ngàn vàng. Đối với mỗi người, Tết có thể sum vầy bên người thân, cùng nhau đón giao thừa, chúc nhau những câu chúc đầu năm quả là một kỉ niệm đáng nhớ, hạnh phúc. Hai phu thê cùng nhau thức đến nửa đêm để tiễn năm cũ đón năm mới tràn đầy thành công, như ý. Sau đó, hai người đi ngủ. Sáng sớm mùng một, trời hãy còn sương mờ mờ ảo ảo, chưa sáng hẳn. Một mùi thơm dịu dàng, đặc trưng chỉ có xuân mới có. Chiêu Hoa gọi Băng Thanh:- Thanh, chàng mau ra đây xem nè!- Hả, có chuyện gì thế?- Mau xem này! Nói rồi, cô chỉ vào những bông hoa mai, đào, lan chớm nở.- Tuyệt quá! Hoa nàng trồng đã nở rồi này.- Ừ, chàng mau nhắm mắt ngửi thử xem thơm không nào!- Thơm quá đi mất! Ta còn cảm nhận được mùi của mùa xuân nữa.- Có lẽ, trước nay chúng ta không có thời gian để nhận thấy những điều riêng của thiên nhiên. - Nhưng không sao, vì bây ta vẫn có thể làm được điều đó mà nhỉ? Chiêu Hoa nói tiếp.- Ừ, nàng nói đúng lắm!- Ha ha! Ta mà lại.- Nàng xem những cây này sao lại nở hoa đẹp đến thế?- Chúng đều có sự tích cả đấy. Chàng có muốn nghe không nào?- Có chứ! Nàng mau kể đi!- Ừ. Chuyện là thế này! Ngày xửa ngày xưa...Thật tuyệt vời khi ngày Tết được nghe những câu chuyện cổ tích thế này! Nhà Chiêu Hoa - Băng Thanh đón khá nhiều khách đến chúc Tết. Ai bước vào đây cứ ngỡ là lạc vào tiên cảnh. Nào là hoa thơm, cỏ lạ, nào là thức ăn chưa từng có ở chốn nhân gian. Những đứa trẻ được lì xì nên rất vui mừng. Trong bao chỉ có một đồng xu lấy lộc chứ không phải là nhiều tiền như thời nay. Thế mà lũ trẻ vẫn vui vẻ nhận lấy, chúng không quan tâm tới giá trị bên trong. Mà thứ chúng quan tâm là ngày Tết phải có bao lì xì đỏ mới hên.

Chương 11: Ngày Tết sum vầy