Tác giả:

Một lần nữa tôi mở to mắt không thể tin được. Chính nội tâm kích động tràn ngập đau đớn và căm hận nhắc nhở tôi, đây đều là sự thật. Tôi... làm thế nào lại trở thành nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết chứ? Đáy lòng truyền đến nỗi đau là của nàng không phải của tôi nhưng bởi vì sự đồng cảm mà tôi hoàn toàn thấu hiểu đau xót và tuyệt vọng của nàng. Sau một lúc lâu tôi ôm lấy ngực, nhẹ giọng nói: "Cô đã chịu oan ức rồi, tôi sẽ giúp cô đòi lại." Khó khăn lắm mới đứng dậy, tôi phát hiện trong bụng trống rỗng đến cực điểm, đói đến mức mờ cả hai mắt. Trên người lại không có lấy chút ngân lượng thậm chí quần áo cũng rách tơi tả. Thì ra ngày nàng rời Cổ Mộ cũng chỉ mới mười bảy tuổi, giống như Tiểu Long Nữ khi mới bước chân vào thế gian, cái gì cũng không hiểu, cũng không biết muốn ăn cơm là phải trả bạc. Dọc đường nếm không ít khổ cực, nếu nàng không có võ công phòng thân chắc sớm đã bị người khác lợi dụng. Cũng may bà chủ nhà trọ này là người tốt bụng bằng không đã nhân lúc nàng đói bệnh mà…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...