Một anh trạch nam, sản nghiệp nhỏ bé, không gây sự,cũng không làm ác. Không cống hiến cho xã hội, cũng không tổn hại xã hội. Không quen chen chúc, cũng không gánh vác trách nhiệm xã hội gì. Có bốn năm bạn tốt, ngẫu nhiên gặp mặt ăn uống, lâu ngày không gặp cũng không nhớ nhung gì.
Khi tỉnh lại, tuy cảm nhận được ánh sáng nhưng ta lại không đủ sức mở mắt. Vậy là cuối cùng ta cũng được cứu rồi ư? Trong đêm tối, giữa đại dương, đội cứu nạn vẫn tìm được ta?
Cung cấp nhà cửa, cung cấp xe; cấp tiền cho vợ mua quần áo, mua giầy da, mua trang sức; cấp đứa con mua sữa bột; ngày lễ ngày tết tặng quà cho cha mẹ . Ở mặt ngoài nhìn ta tựa như thành phần tri thức giỏi giang tinh anh, trên thực tế bất quá chỉ là một người thường vì sinh kế không
Ba vẫn chưa có người yêu bên ngoài, chưa bị em gái hại chết. Em gái vẫn chưa giết người. Tôi, vẫn chưa bị mẹ và em gái hãm hại. Vừa tỉnh lại, tôi vẫn là 16 tuổi, muốn thay đổi những ác mộng này, còn kịp… Tôi vẫn hận anh, nhưng không ghét anh…. người đàn ông của ba…
Tôi là một con hồ ly tu đạo. Nhưng từ trăm năm trước, sau khi biến thành hình người, việc tu luyện của tôi cũng chẳng có tiến bộ gì thêm. Nói thật, tôi chẳng hứng thú gì với việc tu đạo. Tôi chỉ thích biến thành hình người, làm chuyện gì cũng tiện lợi hơn.
Edit: Huyền Vũ Beta: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt] Trong tổ chức, biệt danh của tôi là Độc Thủy  (Nước độc)
Một lần nữa tôi mở to mắt không thể tin được. Chính nội tâm kích động tràn ngập đau đớn và căm hận nhắc nhở tôi, đây đều là sự thật. Tôi... làm thế nào lại trở thành nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết chứ?