Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 53: Dưới trướng ên sinh

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Đám người Bách Lý Thành Phong dẫn sứ giả của học đường về phủ Trấn TâyHầu, hơn nữa còn phái người tới quân doanh báo tin. Trong quân doanh,Bách Lý Lạc Trần nghe được tin này cũng không kinh ngạc, chỉ điềm nhiênđáp một câu rồi tiếp tục tuần tra: “Truyền lời, mọi chuyện do Bách Lý ThànhPhong phụ trách.”“Nhận lệnh!”Bách Lý Thành Phong và sứ giả học đường tới phủ Trấn Tây Hầu, nghỉ ngơitrong sảnh chính. Bách Lý Thành Phong nói: “Tới hơi đột ngột, phòng kháchcòn đang sửa soạn, xin các vị chờ một lát.”Tiểu tiên sinh cúi đầu nói: “Không vội.”Các sứ giả học đường vào trong sảnh, đa số mọi người đều tháo nón chexuống, chỉ có hai người đi phía trước bao gồm cả tiểu tiên sinh là khôngtháo nón che của mình.“Nghe nói, thế nhân có rất ít người được thấy diện mạo của tiểu tiên sinh.”Bách Lý Thành Phong nhấp một ngụm trà.Tiểu tiên sinh cũng cười khẽ một tiếng: “Thế nhân luôn nói đệ tử học đườngchúng ta ra vẻ, quá đề cao bản thân. Thật ra ta chỉ không thích ăn uốngchung với người khác, đội cái nón che này, thậm chí còn không cần nghĩmấy lời cự tuyệt.”“Vậy vị này là?” Bách Lý Thành Phong nhìn một người khác ở bên cạnh.Người nọ trả lời: “Ta cũng là đệ tử dưới trướng Lý tiên sinh, nhưng lại khôngphải sứ giả đợt này. Thật ra ta tới chỉ là để tìm một vị bằng hữu ôn chuyện,thế tử cứ coi như ta tiện đường tới chơi, hoặc trực tiếp coi như không thấycũng không thành vấn đề.”Tiểu tiên sinh ho nhẹ một tiếng: “Đây là một vị tiểu sư huynh của ta, sưhuynh xuất thân từ giang hồ, luôn nói năng như vậy, thứ lỗi.”Bách Lý Thành Phong sửng sốt: “Hóa ra là đệ tử của Lý tiên sinh...”Trong học đường đương nhiên không chỉ có một thầy giáo, nhưng hiểnnhiên Lý tiên sinh là người có uy danh lớn nhất. Bao năm qua đã có hơntrăm đệ tử ra ra vào vào học đường, nhưng Lý tiên sinh chỉ có bảy vị họcđồ. Mà thân phận của bảy vị học đồ này... trên giang hồ có rất nhiều lời đồnđại...“Đừng để danh hiệu của lão già kia đánh lừa, cũng chỉ là người bình thườngmà thôi.” Người nọ nhấc nón che lên: “Ta không thích đội cái này, nặng quá.Nhưng vị sư đệ của ta nhất quyết bắt phải đội, không còn cách nào. Ngườicủa học đường quái đản như vậy đấy, mấy hôm tới thế tử ráng chịu nhé.”“Tiên sinh nói, như vậy gọi là nghi thứ. Thiên địa có đại mỹ mà không cầntả, bốn mùa có pháp tắc rõ ràng mà không cần nghi ngờ, vạn vật tự thànhlý lẽ mà không cần giảng giải, người không theo kịp, chỉ đành tạo dựngnghi thức để tự xem.” Tiểu tiên sinh chậm rãi nói.“Ồ.” Người nọ nói.Bách Lý Thành Phong khẽ mỉm cười: “Lần này tiểu tiên sinh tới Càn ĐôngThành là định dẫn bao nhiêu người đi?”“Một người.” Tiểu tiên sinh trả lời.Bách Lý Thành Phong gật đầu: “Học cung nghiêm ngặt, ta cũng đoán sẽkhông dẫn theo nhiều người.”“Thế tử sai rồi.” Tiểu tiên sinh cười nói.Bách Lý Thành Phong sửng sốt: “Ta sai rồi?”Tiểu tiên sinh ngồi đó, thân hình ưỡn thẳng, giọng nói điềm tĩnh: “Học cungít nhất một năm tuyển một người, nhiều nhất một năm tuyển sáu người.Mỗi năm chúng ta đều phụng lệnh học đường, tới các nơi trong thiên hạtìm kiếm nhân tài, mà ở Thiên Khải Thành có nhiều quý tộc thế gia, du hiệpgiang hồ tới xin học, nhưng các thầy giáo trong học đường không có thờigian khảo nghiệm nhiều người như vậy. Cho nên chúng ta làm đệ tử, cầnphải chia sẻ gánh nặng, chọn ra mười ba người cuối cùng trong số nhữngngười này, giao cho các thầy kiểm tra đánh giá. Cho nên ta sẽ mang theomột người từ Càn Đông Thành, con số này không phải ít mà là nhiều, quánhiều. Vì ta nhất định phải mang đi, một người.”Bách Lý Thành Phong buông chén trà trong tay xuống, khẽ nhíu mày: “Nếukhông thì sao?”Tiểu tiên sinh cười một tràng dài: “Vậy thì chỉ có thể làm phiền thế tử theota tới Thiên Khải Thành một chuyến. Thế tử có tư chất không tệ, tiên sinh đãchú ý tới ngươi nhiều năm, chỉ có điều hơi lớn tuổi.”“Ta thì sao? Ta thì sao?” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên, mọingười quay đầu, chỉ thấy một nam tử trung niên dắt một bầu rượu bênhông bước vào trong sảnh.Bách Lý Thành Phong giới thiệu: “Đây là huynh trưởng của vợ ta, Ôn gia ÔnHồ Tửu.”“Thục Trung Đường Môn, Giang Nam Phích Lịch Đường, Lão Tự Hào Ôn gia.Tam đại thế gia giang hồ, gia chủ tương lai của Ôn gia, Ôn Hồ Tửu. Kínhngưỡng đã lâu.” Tiểu tiên sinh đứng dậy nói.“Cái câu gia chủ tương lai không ổn, Thiên Khải Thành các ngươi có ai nóihoàng đế tương lại không? Đó là tội chém đầu đấy.” Ôn Hồ Tửu ngửa đầuuống một hớp rượu.Tiểu tiên sinh cười nói: “Vậy nói gia chủ tương lai ở Ôn gia thì sao?”Ôn Hồ Tửu nuốt ngụm rượu kia, thở hắt ra một câu: “Độc chết ngươi.”Mùi rượu vẩn đục kia không tan đi ngay mà ngưng tụ thành làn hơi nước,bay về phía tiểu tiên sinh. Người của học đường ở phía sau đều biến sắc,chỉ có tiểu tiên sinh vẫn bình tĩnh ngồi đó. Hắn giơ tay vuốt nhẹ lên không,làn hơi nước kia bị ngón tay hắn lướt qua, ngưng tụ thành băng, rơi xuốngdưới đất.Ôn Hồ Tửu ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thành Phong: “Có chút bản lĩnhđấy.”“Ôn tiên sinh là cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng, ta chỉ là có chút tài mọnthôi.” Tiểu tiên sinh cười nói.“Chút tài mọn, ngươi mới bao tuổi? Với công phu vừa rồi, e là đã vào cảnhgiới Tiêu Giao?” Ôn Hồ Tửu nhướn mày nói.“Là nhờ sư phụ dạy dỗ, nhưng chỉ mới chạm tới cánh cửa đó thôi.” Tiểu tiênsinh trả lời.Bách Lý Thành Phong hắng giọng nói: “Nếu đã vậy, hay là chúng ta tới xemcác đệ tử trẻ tuổi mà Càn Đông Thành chúng ta đã lựa chọn đã, sau khi xemthử thì dẫn các vị về phòng khách nghỉ ngơi.”“Được.” Tiểu tiên sinh gật đầu.“Bảo bọn họ vào đi.” Bách Lý Thành Phong hô lớn.Một lát sau, có người cầm trường thương đi tới, người nọ thân thể cườngtráng, đôi mắt toát lên vẻ tàn nhẫn, đáng di cũng uy vũ hùng dũng, tay cầmmột thanh trường thương được rèn bằng sắt thuần, nặng hơn trườngthương bình không ít. Hắn giậm thanh trường thương trong tay xuống đất,khiến toàn bộ sảnh chính chấn động: “Tại hạ Lý Bá Trần, bái kiếm thế tử, báikiếm đại sứ học đường.”Tiểu tiên sinh và một vị đệ tử Lý tiên sinh khác ở bên cạnh bật cười.Lý Bá Trần sửng sốt, Bách Lý Thành Phong cũng không hiểu gì: “Tiểu tiênsinh cười cái gì?”Tiểu tiên sinh cười tới mức không đừng được: “Sư phụ ta chấp chưởng họcđường đã vài chục năm, tự có quy định bất thành văn, chỉ chiêu một đệ tửcó khí khái công tử, nếu sư phụ thấy vị tiểu huynh đệ này, khéo sẽ tức giậntới mức quay người đi.”Lý Bá Trần sắc mặt đỏ lên, gương mặt đã có vẻ giận dữ.Sắc mặt Bách Lý Thành Phong cũng trầm xuống: “Phá Phong Quân củachúng ta đều là người xuất thân từ quân ngũ, nếu muốn tìm công tử, vậytiểu tiên sinh tới nhầm nơi rồi.”“Nhưng thế tử có khí khái công tử đấy.” Tiểu tiên sinh vẫn cười.Rốt cuộc Lý Bá Trần không kìm nổi nữa, vung trường thương: “Ngươi thửphái một tên công tử tới đây, xem ai đánh thắng được ai!”Nhưng trường thương kia vừa vung ra đã bị một kiếm ngăn lại.Không biết từ khi nào, vị tiểu tiên sinh kia đã lướt tới, xuất hiện bên cạnh LýBá Trần: “Vị tiểu huynh đệ này đừng nổi nóng. Trong học đường của chúngta có một thầy giáo dáng vẻ cao lớn thô kệch, sức lực như trâu, nhưng ai aicũng rất tôn kính ông ấy. Chỉ cần có bản lĩnh, khí khái công tử chẳng quachỉ là trò cười.”Ánh mắt Bách Lý Thành Phong và Ôn Hồ Tửu lại chỉ nhìn chằm chằm vàothanh kiếm này.“Hạo Khuyết.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Đám người Bách Lý Thành Phong dẫn sứ giả của học đường về phủ Trấn TâyHầu, hơn nữa còn phái người tới quân doanh báo tin. Trong quân doanh,Bách Lý Lạc Trần nghe được tin này cũng không kinh ngạc, chỉ điềm nhiênđáp một câu rồi tiếp tục tuần tra: “Truyền lời, mọi chuyện do Bách Lý ThànhPhong phụ trách.”“Nhận lệnh!”Bách Lý Thành Phong và sứ giả học đường tới phủ Trấn Tây Hầu, nghỉ ngơitrong sảnh chính. Bách Lý Thành Phong nói: “Tới hơi đột ngột, phòng kháchcòn đang sửa soạn, xin các vị chờ một lát.”Tiểu tiên sinh cúi đầu nói: “Không vội.”Các sứ giả học đường vào trong sảnh, đa số mọi người đều tháo nón chexuống, chỉ có hai người đi phía trước bao gồm cả tiểu tiên sinh là khôngtháo nón che của mình.“Nghe nói, thế nhân có rất ít người được thấy diện mạo của tiểu tiên sinh.”Bách Lý Thành Phong nhấp một ngụm trà.Tiểu tiên sinh cũng cười khẽ một tiếng: “Thế nhân luôn nói đệ tử học đườngchúng ta ra vẻ, quá đề cao bản thân. Thật ra ta chỉ không thích ăn uốngchung với người khác, đội cái nón che này, thậm chí còn không cần nghĩmấy lời cự tuyệt.”“Vậy vị này là?” Bách Lý Thành Phong nhìn một người khác ở bên cạnh.Người nọ trả lời: “Ta cũng là đệ tử dưới trướng Lý tiên sinh, nhưng lại khôngphải sứ giả đợt này. Thật ra ta tới chỉ là để tìm một vị bằng hữu ôn chuyện,thế tử cứ coi như ta tiện đường tới chơi, hoặc trực tiếp coi như không thấycũng không thành vấn đề.”Tiểu tiên sinh ho nhẹ một tiếng: “Đây là một vị tiểu sư huynh của ta, sưhuynh xuất thân từ giang hồ, luôn nói năng như vậy, thứ lỗi.”Bách Lý Thành Phong sửng sốt: “Hóa ra là đệ tử của Lý tiên sinh...”Trong học đường đương nhiên không chỉ có một thầy giáo, nhưng hiểnnhiên Lý tiên sinh là người có uy danh lớn nhất. Bao năm qua đã có hơntrăm đệ tử ra ra vào vào học đường, nhưng Lý tiên sinh chỉ có bảy vị họcđồ. Mà thân phận của bảy vị học đồ này... trên giang hồ có rất nhiều lời đồnđại...“Đừng để danh hiệu của lão già kia đánh lừa, cũng chỉ là người bình thườngmà thôi.” Người nọ nhấc nón che lên: “Ta không thích đội cái này, nặng quá.Nhưng vị sư đệ của ta nhất quyết bắt phải đội, không còn cách nào. Ngườicủa học đường quái đản như vậy đấy, mấy hôm tới thế tử ráng chịu nhé.”“Tiên sinh nói, như vậy gọi là nghi thứ. Thiên địa có đại mỹ mà không cầntả, bốn mùa có pháp tắc rõ ràng mà không cần nghi ngờ, vạn vật tự thànhlý lẽ mà không cần giảng giải, người không theo kịp, chỉ đành tạo dựngnghi thức để tự xem.” Tiểu tiên sinh chậm rãi nói.“Ồ.” Người nọ nói.Bách Lý Thành Phong khẽ mỉm cười: “Lần này tiểu tiên sinh tới Càn ĐôngThành là định dẫn bao nhiêu người đi?”“Một người.” Tiểu tiên sinh trả lời.Bách Lý Thành Phong gật đầu: “Học cung nghiêm ngặt, ta cũng đoán sẽkhông dẫn theo nhiều người.”“Thế tử sai rồi.” Tiểu tiên sinh cười nói.Bách Lý Thành Phong sửng sốt: “Ta sai rồi?”Tiểu tiên sinh ngồi đó, thân hình ưỡn thẳng, giọng nói điềm tĩnh: “Học cungít nhất một năm tuyển một người, nhiều nhất một năm tuyển sáu người.Mỗi năm chúng ta đều phụng lệnh học đường, tới các nơi trong thiên hạtìm kiếm nhân tài, mà ở Thiên Khải Thành có nhiều quý tộc thế gia, du hiệpgiang hồ tới xin học, nhưng các thầy giáo trong học đường không có thờigian khảo nghiệm nhiều người như vậy. Cho nên chúng ta làm đệ tử, cầnphải chia sẻ gánh nặng, chọn ra mười ba người cuối cùng trong số nhữngngười này, giao cho các thầy kiểm tra đánh giá. Cho nên ta sẽ mang theomột người từ Càn Đông Thành, con số này không phải ít mà là nhiều, quánhiều. Vì ta nhất định phải mang đi, một người.”Bách Lý Thành Phong buông chén trà trong tay xuống, khẽ nhíu mày: “Nếukhông thì sao?”Tiểu tiên sinh cười một tràng dài: “Vậy thì chỉ có thể làm phiền thế tử theota tới Thiên Khải Thành một chuyến. Thế tử có tư chất không tệ, tiên sinh đãchú ý tới ngươi nhiều năm, chỉ có điều hơi lớn tuổi.”“Ta thì sao? Ta thì sao?” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên, mọingười quay đầu, chỉ thấy một nam tử trung niên dắt một bầu rượu bênhông bước vào trong sảnh.Bách Lý Thành Phong giới thiệu: “Đây là huynh trưởng của vợ ta, Ôn gia ÔnHồ Tửu.”“Thục Trung Đường Môn, Giang Nam Phích Lịch Đường, Lão Tự Hào Ôn gia.Tam đại thế gia giang hồ, gia chủ tương lai của Ôn gia, Ôn Hồ Tửu. Kínhngưỡng đã lâu.” Tiểu tiên sinh đứng dậy nói.“Cái câu gia chủ tương lai không ổn, Thiên Khải Thành các ngươi có ai nóihoàng đế tương lại không? Đó là tội chém đầu đấy.” Ôn Hồ Tửu ngửa đầuuống một hớp rượu.Tiểu tiên sinh cười nói: “Vậy nói gia chủ tương lai ở Ôn gia thì sao?”Ôn Hồ Tửu nuốt ngụm rượu kia, thở hắt ra một câu: “Độc chết ngươi.”Mùi rượu vẩn đục kia không tan đi ngay mà ngưng tụ thành làn hơi nước,bay về phía tiểu tiên sinh. Người của học đường ở phía sau đều biến sắc,chỉ có tiểu tiên sinh vẫn bình tĩnh ngồi đó. Hắn giơ tay vuốt nhẹ lên không,làn hơi nước kia bị ngón tay hắn lướt qua, ngưng tụ thành băng, rơi xuốngdưới đất.Ôn Hồ Tửu ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thành Phong: “Có chút bản lĩnhđấy.”“Ôn tiên sinh là cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng, ta chỉ là có chút tài mọnthôi.” Tiểu tiên sinh cười nói.“Chút tài mọn, ngươi mới bao tuổi? Với công phu vừa rồi, e là đã vào cảnhgiới Tiêu Giao?” Ôn Hồ Tửu nhướn mày nói.“Là nhờ sư phụ dạy dỗ, nhưng chỉ mới chạm tới cánh cửa đó thôi.” Tiểu tiênsinh trả lời.Bách Lý Thành Phong hắng giọng nói: “Nếu đã vậy, hay là chúng ta tới xemcác đệ tử trẻ tuổi mà Càn Đông Thành chúng ta đã lựa chọn đã, sau khi xemthử thì dẫn các vị về phòng khách nghỉ ngơi.”“Được.” Tiểu tiên sinh gật đầu.“Bảo bọn họ vào đi.” Bách Lý Thành Phong hô lớn.Một lát sau, có người cầm trường thương đi tới, người nọ thân thể cườngtráng, đôi mắt toát lên vẻ tàn nhẫn, đáng di cũng uy vũ hùng dũng, tay cầmmột thanh trường thương được rèn bằng sắt thuần, nặng hơn trườngthương bình không ít. Hắn giậm thanh trường thương trong tay xuống đất,khiến toàn bộ sảnh chính chấn động: “Tại hạ Lý Bá Trần, bái kiếm thế tử, báikiếm đại sứ học đường.”Tiểu tiên sinh và một vị đệ tử Lý tiên sinh khác ở bên cạnh bật cười.Lý Bá Trần sửng sốt, Bách Lý Thành Phong cũng không hiểu gì: “Tiểu tiênsinh cười cái gì?”Tiểu tiên sinh cười tới mức không đừng được: “Sư phụ ta chấp chưởng họcđường đã vài chục năm, tự có quy định bất thành văn, chỉ chiêu một đệ tửcó khí khái công tử, nếu sư phụ thấy vị tiểu huynh đệ này, khéo sẽ tức giậntới mức quay người đi.”Lý Bá Trần sắc mặt đỏ lên, gương mặt đã có vẻ giận dữ.Sắc mặt Bách Lý Thành Phong cũng trầm xuống: “Phá Phong Quân củachúng ta đều là người xuất thân từ quân ngũ, nếu muốn tìm công tử, vậytiểu tiên sinh tới nhầm nơi rồi.”“Nhưng thế tử có khí khái công tử đấy.” Tiểu tiên sinh vẫn cười.Rốt cuộc Lý Bá Trần không kìm nổi nữa, vung trường thương: “Ngươi thửphái một tên công tử tới đây, xem ai đánh thắng được ai!”Nhưng trường thương kia vừa vung ra đã bị một kiếm ngăn lại.Không biết từ khi nào, vị tiểu tiên sinh kia đã lướt tới, xuất hiện bên cạnh LýBá Trần: “Vị tiểu huynh đệ này đừng nổi nóng. Trong học đường của chúngta có một thầy giáo dáng vẻ cao lớn thô kệch, sức lực như trâu, nhưng ai aicũng rất tôn kính ông ấy. Chỉ cần có bản lĩnh, khí khái công tử chẳng quachỉ là trò cười.”Ánh mắt Bách Lý Thành Phong và Ôn Hồ Tửu lại chỉ nhìn chằm chằm vàothanh kiếm này.“Hạo Khuyết.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Đám người Bách Lý Thành Phong dẫn sứ giả của học đường về phủ Trấn TâyHầu, hơn nữa còn phái người tới quân doanh báo tin. Trong quân doanh,Bách Lý Lạc Trần nghe được tin này cũng không kinh ngạc, chỉ điềm nhiênđáp một câu rồi tiếp tục tuần tra: “Truyền lời, mọi chuyện do Bách Lý ThànhPhong phụ trách.”“Nhận lệnh!”Bách Lý Thành Phong và sứ giả học đường tới phủ Trấn Tây Hầu, nghỉ ngơitrong sảnh chính. Bách Lý Thành Phong nói: “Tới hơi đột ngột, phòng kháchcòn đang sửa soạn, xin các vị chờ một lát.”Tiểu tiên sinh cúi đầu nói: “Không vội.”Các sứ giả học đường vào trong sảnh, đa số mọi người đều tháo nón chexuống, chỉ có hai người đi phía trước bao gồm cả tiểu tiên sinh là khôngtháo nón che của mình.“Nghe nói, thế nhân có rất ít người được thấy diện mạo của tiểu tiên sinh.”Bách Lý Thành Phong nhấp một ngụm trà.Tiểu tiên sinh cũng cười khẽ một tiếng: “Thế nhân luôn nói đệ tử học đườngchúng ta ra vẻ, quá đề cao bản thân. Thật ra ta chỉ không thích ăn uốngchung với người khác, đội cái nón che này, thậm chí còn không cần nghĩmấy lời cự tuyệt.”“Vậy vị này là?” Bách Lý Thành Phong nhìn một người khác ở bên cạnh.Người nọ trả lời: “Ta cũng là đệ tử dưới trướng Lý tiên sinh, nhưng lại khôngphải sứ giả đợt này. Thật ra ta tới chỉ là để tìm một vị bằng hữu ôn chuyện,thế tử cứ coi như ta tiện đường tới chơi, hoặc trực tiếp coi như không thấycũng không thành vấn đề.”Tiểu tiên sinh ho nhẹ một tiếng: “Đây là một vị tiểu sư huynh của ta, sưhuynh xuất thân từ giang hồ, luôn nói năng như vậy, thứ lỗi.”Bách Lý Thành Phong sửng sốt: “Hóa ra là đệ tử của Lý tiên sinh...”Trong học đường đương nhiên không chỉ có một thầy giáo, nhưng hiểnnhiên Lý tiên sinh là người có uy danh lớn nhất. Bao năm qua đã có hơntrăm đệ tử ra ra vào vào học đường, nhưng Lý tiên sinh chỉ có bảy vị họcđồ. Mà thân phận của bảy vị học đồ này... trên giang hồ có rất nhiều lời đồnđại...“Đừng để danh hiệu của lão già kia đánh lừa, cũng chỉ là người bình thườngmà thôi.” Người nọ nhấc nón che lên: “Ta không thích đội cái này, nặng quá.Nhưng vị sư đệ của ta nhất quyết bắt phải đội, không còn cách nào. Ngườicủa học đường quái đản như vậy đấy, mấy hôm tới thế tử ráng chịu nhé.”“Tiên sinh nói, như vậy gọi là nghi thứ. Thiên địa có đại mỹ mà không cầntả, bốn mùa có pháp tắc rõ ràng mà không cần nghi ngờ, vạn vật tự thànhlý lẽ mà không cần giảng giải, người không theo kịp, chỉ đành tạo dựngnghi thức để tự xem.” Tiểu tiên sinh chậm rãi nói.“Ồ.” Người nọ nói.Bách Lý Thành Phong khẽ mỉm cười: “Lần này tiểu tiên sinh tới Càn ĐôngThành là định dẫn bao nhiêu người đi?”“Một người.” Tiểu tiên sinh trả lời.Bách Lý Thành Phong gật đầu: “Học cung nghiêm ngặt, ta cũng đoán sẽkhông dẫn theo nhiều người.”“Thế tử sai rồi.” Tiểu tiên sinh cười nói.Bách Lý Thành Phong sửng sốt: “Ta sai rồi?”Tiểu tiên sinh ngồi đó, thân hình ưỡn thẳng, giọng nói điềm tĩnh: “Học cungít nhất một năm tuyển một người, nhiều nhất một năm tuyển sáu người.Mỗi năm chúng ta đều phụng lệnh học đường, tới các nơi trong thiên hạtìm kiếm nhân tài, mà ở Thiên Khải Thành có nhiều quý tộc thế gia, du hiệpgiang hồ tới xin học, nhưng các thầy giáo trong học đường không có thờigian khảo nghiệm nhiều người như vậy. Cho nên chúng ta làm đệ tử, cầnphải chia sẻ gánh nặng, chọn ra mười ba người cuối cùng trong số nhữngngười này, giao cho các thầy kiểm tra đánh giá. Cho nên ta sẽ mang theomột người từ Càn Đông Thành, con số này không phải ít mà là nhiều, quánhiều. Vì ta nhất định phải mang đi, một người.”Bách Lý Thành Phong buông chén trà trong tay xuống, khẽ nhíu mày: “Nếukhông thì sao?”Tiểu tiên sinh cười một tràng dài: “Vậy thì chỉ có thể làm phiền thế tử theota tới Thiên Khải Thành một chuyến. Thế tử có tư chất không tệ, tiên sinh đãchú ý tới ngươi nhiều năm, chỉ có điều hơi lớn tuổi.”“Ta thì sao? Ta thì sao?” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên, mọingười quay đầu, chỉ thấy một nam tử trung niên dắt một bầu rượu bênhông bước vào trong sảnh.Bách Lý Thành Phong giới thiệu: “Đây là huynh trưởng của vợ ta, Ôn gia ÔnHồ Tửu.”“Thục Trung Đường Môn, Giang Nam Phích Lịch Đường, Lão Tự Hào Ôn gia.Tam đại thế gia giang hồ, gia chủ tương lai của Ôn gia, Ôn Hồ Tửu. Kínhngưỡng đã lâu.” Tiểu tiên sinh đứng dậy nói.“Cái câu gia chủ tương lai không ổn, Thiên Khải Thành các ngươi có ai nóihoàng đế tương lại không? Đó là tội chém đầu đấy.” Ôn Hồ Tửu ngửa đầuuống một hớp rượu.Tiểu tiên sinh cười nói: “Vậy nói gia chủ tương lai ở Ôn gia thì sao?”Ôn Hồ Tửu nuốt ngụm rượu kia, thở hắt ra một câu: “Độc chết ngươi.”Mùi rượu vẩn đục kia không tan đi ngay mà ngưng tụ thành làn hơi nước,bay về phía tiểu tiên sinh. Người của học đường ở phía sau đều biến sắc,chỉ có tiểu tiên sinh vẫn bình tĩnh ngồi đó. Hắn giơ tay vuốt nhẹ lên không,làn hơi nước kia bị ngón tay hắn lướt qua, ngưng tụ thành băng, rơi xuốngdưới đất.Ôn Hồ Tửu ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thành Phong: “Có chút bản lĩnhđấy.”“Ôn tiên sinh là cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng, ta chỉ là có chút tài mọnthôi.” Tiểu tiên sinh cười nói.“Chút tài mọn, ngươi mới bao tuổi? Với công phu vừa rồi, e là đã vào cảnhgiới Tiêu Giao?” Ôn Hồ Tửu nhướn mày nói.“Là nhờ sư phụ dạy dỗ, nhưng chỉ mới chạm tới cánh cửa đó thôi.” Tiểu tiênsinh trả lời.Bách Lý Thành Phong hắng giọng nói: “Nếu đã vậy, hay là chúng ta tới xemcác đệ tử trẻ tuổi mà Càn Đông Thành chúng ta đã lựa chọn đã, sau khi xemthử thì dẫn các vị về phòng khách nghỉ ngơi.”“Được.” Tiểu tiên sinh gật đầu.“Bảo bọn họ vào đi.” Bách Lý Thành Phong hô lớn.Một lát sau, có người cầm trường thương đi tới, người nọ thân thể cườngtráng, đôi mắt toát lên vẻ tàn nhẫn, đáng di cũng uy vũ hùng dũng, tay cầmmột thanh trường thương được rèn bằng sắt thuần, nặng hơn trườngthương bình không ít. Hắn giậm thanh trường thương trong tay xuống đất,khiến toàn bộ sảnh chính chấn động: “Tại hạ Lý Bá Trần, bái kiếm thế tử, báikiếm đại sứ học đường.”Tiểu tiên sinh và một vị đệ tử Lý tiên sinh khác ở bên cạnh bật cười.Lý Bá Trần sửng sốt, Bách Lý Thành Phong cũng không hiểu gì: “Tiểu tiênsinh cười cái gì?”Tiểu tiên sinh cười tới mức không đừng được: “Sư phụ ta chấp chưởng họcđường đã vài chục năm, tự có quy định bất thành văn, chỉ chiêu một đệ tửcó khí khái công tử, nếu sư phụ thấy vị tiểu huynh đệ này, khéo sẽ tức giậntới mức quay người đi.”Lý Bá Trần sắc mặt đỏ lên, gương mặt đã có vẻ giận dữ.Sắc mặt Bách Lý Thành Phong cũng trầm xuống: “Phá Phong Quân củachúng ta đều là người xuất thân từ quân ngũ, nếu muốn tìm công tử, vậytiểu tiên sinh tới nhầm nơi rồi.”“Nhưng thế tử có khí khái công tử đấy.” Tiểu tiên sinh vẫn cười.Rốt cuộc Lý Bá Trần không kìm nổi nữa, vung trường thương: “Ngươi thửphái một tên công tử tới đây, xem ai đánh thắng được ai!”Nhưng trường thương kia vừa vung ra đã bị một kiếm ngăn lại.Không biết từ khi nào, vị tiểu tiên sinh kia đã lướt tới, xuất hiện bên cạnh LýBá Trần: “Vị tiểu huynh đệ này đừng nổi nóng. Trong học đường của chúngta có một thầy giáo dáng vẻ cao lớn thô kệch, sức lực như trâu, nhưng ai aicũng rất tôn kính ông ấy. Chỉ cần có bản lĩnh, khí khái công tử chẳng quachỉ là trò cười.”Ánh mắt Bách Lý Thành Phong và Ôn Hồ Tửu lại chỉ nhìn chằm chằm vàothanh kiếm này.“Hạo Khuyết.”

Chương 53: Dưới trướng ên sinh