Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 55: Mỹ tửu ên quân

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tiêu tiên sinh, tiểu tiên sinh, chỉ khác biệt có một chữ, có lẽ lúc đầu hắnđược gọi là Tiêu tiên sinh, chẳng qua thế nhân cho rằng mọi người gọi hắnlà tiểu tiên sinh.Nhưng họ Tiêu này lại quá mức bất phàm.Hoàng đế của quốc gia này, họ Tiêu.Bách Lý Đông Quân nấc một hơi rượu, cũng chào hỏi hắn: “Ta tên Bách LýĐông Quân.”Tiểu tiên sinh gật đầu: “Ta biết.”Sau đó Bách Lý Đông Quân say ngất.Bốn tên kiếm hầu thu kiếm, thối lui ra ngoài. Bách Lý Thành Phong và ÔnHồ Tửu nghe tin chạy tới thấy cảnh này, hơi ngạc nhiên.“Cuối cùng vẫn không ngăn được.” Bách Lý Thành Phong thở dài một tiếng.Ôn Hồ Tửu nhún vai: “Thật ra từ đầu ngươi đã biết là không giấu được mà.”Tiểu tiên sinh quay người, dẫn các sứ giả tiếp thục đi theo quản gia. Hắn cúiđầu ra hiệu với Bách Lý Thành Phong đang đứng đó. Bách Lý Thành Phongcũng gật đầu, hai người đều không nói gì. Đợi sau khi tiểu tiên sinh đi khỏi,Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Thành Phong đi qua bên cạnh Bách Lý Đông Quân,bước vào sân sau.Trong sân sau, một con bù nhìn bị chém thành hai nửa, một nửa đang rơichỉnh tề dưới đất.Ôn Hồ Tửu vươn ngón tay, vuốt ve vết kiếm gần như hoàn hảo kia, cảmthán: “Học mấy hôm?”Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “Không tới năm ngày.”“Hai chữ thiên tài đã không thể tả nổi rồi, thời gian năm ngày, thuật rútkiếm chỉ chạm được chút da lông thôi, lúc trước ngươi mất bao lâu mới làmđược tới mức này?” Ôn Hồ Tửu hỏi.Bách Lý Thành Phong nhìn thoáng qua Bách Lý Đông Quân đang say ngất:“Một năm.”“Xem ra lần trước ta nghĩ không sai, Đông Quân đã là cao thủ cảnh giới KimCương, nhưng nó lại hoàn toàn không biết chuyện này, cũng không biếtcách vận dụng lực lượng trong cơ thể này.” Ôn Hồ Tửu nói.“Thuận Đức, trước khi rút kiếm tiểu công tử đã làm gì?” Bách Lý ThànhPhong hỏi.Thuận Đức suy nghĩ: “Tiểu công tử không làm gì, chỉ uống rượu, uống đếnmấy canh giờ, uống sạch chỗ rượu mà tiểu công tử cất giấu trong phòngcủa mình.”“Giống với lần ở Danh Kiếm sơn trang, nó uống không ít rượu, khi nó saykhướt, lực lượng trong cơ thể nó sẽ xuất hiện.” Ôn Hồ Tửu nói.“Đều do người kia làm?” Bách Lý Thành Phong hỏi.Ôn Hồ Tửu gật đầu: “Nhưng hôm đó ta bị một người ngăn cản, ngươi nóingười ấy là hộ vệ trong bóng tối mà lão hầu gia bố trí cho Đông Quân, chonên rốt cuộc lão hầu gia suy nghĩ ra sao, rất quan trọng.”“Ông ấy nói ông ấy cũng không biết Tây Sở Kiếm Tiên ở trong Càn ĐôngThành.”“Nhưng bây giờ ông ấy đã biết.”“Đợi ông ấy từ quân doanh về rồi nói.”Trong phòng cho khách, tiểu tiên sinh tháo nón che, đặt lên bàn.“Không ngờ ngươi lại tự báo gia môn, chẳng phải xưa nay ngươi để ý nhấtlà thân phận của bản thân bị người khác biết à?” Một người khác cũng tháonón che, mặt mày tuấn lãng, không ngờ lại là Lôi Mộng Sát của Lôi gia đãtừng sóng vai chiến đấu với Bách Lý Đông Quân.tiểu tiên sinh cười nói: “Lần này đến đây không phải chỉ vì chuyện của họcđường, ta nhận một chuyện xấu, cũng phải làm cái chuyện xấu này. Trấn TâyHầu không phải nhân vật bình thường, ta phải bộc lộ thân phận với ôngấy.”“Chuyện xấu? Thôi, không đề cập tới nữa. Ngươi nói trước đi đã, vị tiểuhuynh đệ của ta ra sao?” Lôi Mộng Sát hỏi.“Ta sắp không còn là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ nữa rồi.” Tiểu tiên sinh ngồixuống, rót cho mình một chén trà lạnh: “Vừa rồi có một khoảnh khắc, kiếmkhí trong sân sau truyền ra, có một luồng tiên ý.”“Tiên ý?” Lôi Mộng Sát nhướn mày.“Khi thấy hắn, ta đã biết, đúng là tiên quân trong rượu.” Tiểu tiên sinh cảmthán: “Ta rất muốn uống rượu mà hắn ủ.”Lôi Mộng Sát ánh mắt sáng lên: “Đó là rượu cực phẩm đấy.”Trong sảnh chính, một chén trà bị rơi xuống đất, mảnh vỡ tứ tán.“Gặp rồi?” Bách Lý Lạc Trần vừa từ quân doanh trở về đang ngồi đó, sắc mặtâm trầm.Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Là con trai vô dụng, con cho rằng để ĐôngQuân ở sân sau là có thể tránh cho bọn họ gặp nhau, nhưng vị tiểu tiênsinh của học đường kia lại tự lao tới. Bốn kiếm hầu của con đã ngăn ngoàicửa, nhưng Đông Quân lại tự đẩy cửa đi ra!”“Vị tiểu tiên sinh kia nói gì?” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.“Không nói gì cả, con vừa đến thì hắn đi. Nhưng nghe kiếm hầu nói, hìnhnhư hắn đã nói một câu với Đông Quân, nhưng âm thanh quá nhỏ, bọn họkhông nghe được.” Bách Lý Thành Phong trả lời.Bách Lý Lạc Trần nhíu mày suy tư một lát rồi thở dài: “Quả nhiên trước khiđến đã chuẩn bị sẵn.”“Ngoài tiểu tiên sinh, trong sứ đoàn còn một người đáng chú ý.” Bách LýThành Phong nhắc nhở.“Ai?” Bách Lí Lạc Trần hỏi.“Một cao thủ của Lôi gia bảo.” Bách Lý Thành Phong nói.Bách Lý Lạc Trần lại không hề để ý: “Là Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát,hắn là tam đệ tử của Lý tiên sinh, đây đã không phải là bí mật. Hắn và ĐôngQuân có quen biết, hơn nữa ta cũng biết tính hắn. Hắn ở đây có lẽ khôngphải là chuyện xấu. Đông Quân tỉnh chưa?”“Có Ôn Hồ Tửu ở đó, Ngục Độc của huynh ấy có thể giúp Đông Quân tỉnhsớm.” Bách Lý Thành Phong đáp.“Bảo Đông Quân tới sảnh chính.” Bách Lý Lạc Trần nói.Thời gian hai nén hương sau, Bách Lý Đông Quân được nâng trên một chiếckiệu đưa vào. Y ngồi trên kiệu ngáp một cái: “Sao lại gọi ta tới đây? Ta vừangủ được một chút thôi mà, chẳng phải ta chém đứt con bù nhìn kia rồi à?Lại nhốt ta nữa ư?”“Đông Quân.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ông nội. Sao thế?”“Con có nhớ người con gặp ban sáng đã nói gì với con không?” Bách Lý LạcTrần hỏi.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Người đội nón che à? Hắn rất kỳ quái, hắnnói rốt cuộc cũng gặp mặt con. Cứ như hắn biết con từ trước ấy.”Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong nhìn nhau một cái rồi hỏi: “Chỉ cócâu này thôi à?”Bách Lý Đông Quân day huyệt Thái Dương, sau đó ánh mắt sáng lên: “Hắncòn giới thiệu bản thân. Hắn nói, hắn họ Tiêu!.”“Họ Tiêu!” Bách Lý Thành Phong cả kinh.“Tiểu tiên sinh, Tiêu tiên sinh” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà. “Quảnhiên là vậy. Giữa học đường và triều đình vẫn luôn có quan hệ như có nhưkhông, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được mối quan hệ này. Đông Quân,xuống nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày tới đừng tùy tiện ra ngoài.”“Vậy sao được... con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Bách Lý Đông Quân bấtmãn nói.“Vậy thì ra ngoài chơi, không tới tối muộn thì không được về.” Bách Lý LạcTrần cười.Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Như vậy còn được.”Đêm khuya, trăng sáng treo cao.Trong phòng cho khách vẫn có một ngọn nến đang tỏa sáng, tiểu tiên sinhngồi đó giở sách đọc, một quyển sách, một chén trà nhỏ, đã đọc hai canhgiờ.Rốt cuộc ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân.“Tiểu tiên sinh, Trấn Tây hầu gia tới.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tiêu tiên sinh, tiểu tiên sinh, chỉ khác biệt có một chữ, có lẽ lúc đầu hắnđược gọi là Tiêu tiên sinh, chẳng qua thế nhân cho rằng mọi người gọi hắnlà tiểu tiên sinh.Nhưng họ Tiêu này lại quá mức bất phàm.Hoàng đế của quốc gia này, họ Tiêu.Bách Lý Đông Quân nấc một hơi rượu, cũng chào hỏi hắn: “Ta tên Bách LýĐông Quân.”Tiểu tiên sinh gật đầu: “Ta biết.”Sau đó Bách Lý Đông Quân say ngất.Bốn tên kiếm hầu thu kiếm, thối lui ra ngoài. Bách Lý Thành Phong và ÔnHồ Tửu nghe tin chạy tới thấy cảnh này, hơi ngạc nhiên.“Cuối cùng vẫn không ngăn được.” Bách Lý Thành Phong thở dài một tiếng.Ôn Hồ Tửu nhún vai: “Thật ra từ đầu ngươi đã biết là không giấu được mà.”Tiểu tiên sinh quay người, dẫn các sứ giả tiếp thục đi theo quản gia. Hắn cúiđầu ra hiệu với Bách Lý Thành Phong đang đứng đó. Bách Lý Thành Phongcũng gật đầu, hai người đều không nói gì. Đợi sau khi tiểu tiên sinh đi khỏi,Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Thành Phong đi qua bên cạnh Bách Lý Đông Quân,bước vào sân sau.Trong sân sau, một con bù nhìn bị chém thành hai nửa, một nửa đang rơichỉnh tề dưới đất.Ôn Hồ Tửu vươn ngón tay, vuốt ve vết kiếm gần như hoàn hảo kia, cảmthán: “Học mấy hôm?”Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “Không tới năm ngày.”“Hai chữ thiên tài đã không thể tả nổi rồi, thời gian năm ngày, thuật rútkiếm chỉ chạm được chút da lông thôi, lúc trước ngươi mất bao lâu mới làmđược tới mức này?” Ôn Hồ Tửu hỏi.Bách Lý Thành Phong nhìn thoáng qua Bách Lý Đông Quân đang say ngất:“Một năm.”“Xem ra lần trước ta nghĩ không sai, Đông Quân đã là cao thủ cảnh giới KimCương, nhưng nó lại hoàn toàn không biết chuyện này, cũng không biếtcách vận dụng lực lượng trong cơ thể này.” Ôn Hồ Tửu nói.“Thuận Đức, trước khi rút kiếm tiểu công tử đã làm gì?” Bách Lý ThànhPhong hỏi.Thuận Đức suy nghĩ: “Tiểu công tử không làm gì, chỉ uống rượu, uống đếnmấy canh giờ, uống sạch chỗ rượu mà tiểu công tử cất giấu trong phòngcủa mình.”“Giống với lần ở Danh Kiếm sơn trang, nó uống không ít rượu, khi nó saykhướt, lực lượng trong cơ thể nó sẽ xuất hiện.” Ôn Hồ Tửu nói.“Đều do người kia làm?” Bách Lý Thành Phong hỏi.Ôn Hồ Tửu gật đầu: “Nhưng hôm đó ta bị một người ngăn cản, ngươi nóingười ấy là hộ vệ trong bóng tối mà lão hầu gia bố trí cho Đông Quân, chonên rốt cuộc lão hầu gia suy nghĩ ra sao, rất quan trọng.”“Ông ấy nói ông ấy cũng không biết Tây Sở Kiếm Tiên ở trong Càn ĐôngThành.”“Nhưng bây giờ ông ấy đã biết.”“Đợi ông ấy từ quân doanh về rồi nói.”Trong phòng cho khách, tiểu tiên sinh tháo nón che, đặt lên bàn.“Không ngờ ngươi lại tự báo gia môn, chẳng phải xưa nay ngươi để ý nhấtlà thân phận của bản thân bị người khác biết à?” Một người khác cũng tháonón che, mặt mày tuấn lãng, không ngờ lại là Lôi Mộng Sát của Lôi gia đãtừng sóng vai chiến đấu với Bách Lý Đông Quân.tiểu tiên sinh cười nói: “Lần này đến đây không phải chỉ vì chuyện của họcđường, ta nhận một chuyện xấu, cũng phải làm cái chuyện xấu này. Trấn TâyHầu không phải nhân vật bình thường, ta phải bộc lộ thân phận với ôngấy.”“Chuyện xấu? Thôi, không đề cập tới nữa. Ngươi nói trước đi đã, vị tiểuhuynh đệ của ta ra sao?” Lôi Mộng Sát hỏi.“Ta sắp không còn là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ nữa rồi.” Tiểu tiên sinh ngồixuống, rót cho mình một chén trà lạnh: “Vừa rồi có một khoảnh khắc, kiếmkhí trong sân sau truyền ra, có một luồng tiên ý.”“Tiên ý?” Lôi Mộng Sát nhướn mày.“Khi thấy hắn, ta đã biết, đúng là tiên quân trong rượu.” Tiểu tiên sinh cảmthán: “Ta rất muốn uống rượu mà hắn ủ.”Lôi Mộng Sát ánh mắt sáng lên: “Đó là rượu cực phẩm đấy.”Trong sảnh chính, một chén trà bị rơi xuống đất, mảnh vỡ tứ tán.“Gặp rồi?” Bách Lý Lạc Trần vừa từ quân doanh trở về đang ngồi đó, sắc mặtâm trầm.Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Là con trai vô dụng, con cho rằng để ĐôngQuân ở sân sau là có thể tránh cho bọn họ gặp nhau, nhưng vị tiểu tiênsinh của học đường kia lại tự lao tới. Bốn kiếm hầu của con đã ngăn ngoàicửa, nhưng Đông Quân lại tự đẩy cửa đi ra!”“Vị tiểu tiên sinh kia nói gì?” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.“Không nói gì cả, con vừa đến thì hắn đi. Nhưng nghe kiếm hầu nói, hìnhnhư hắn đã nói một câu với Đông Quân, nhưng âm thanh quá nhỏ, bọn họkhông nghe được.” Bách Lý Thành Phong trả lời.Bách Lý Lạc Trần nhíu mày suy tư một lát rồi thở dài: “Quả nhiên trước khiđến đã chuẩn bị sẵn.”“Ngoài tiểu tiên sinh, trong sứ đoàn còn một người đáng chú ý.” Bách LýThành Phong nhắc nhở.“Ai?” Bách Lí Lạc Trần hỏi.“Một cao thủ của Lôi gia bảo.” Bách Lý Thành Phong nói.Bách Lý Lạc Trần lại không hề để ý: “Là Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát,hắn là tam đệ tử của Lý tiên sinh, đây đã không phải là bí mật. Hắn và ĐôngQuân có quen biết, hơn nữa ta cũng biết tính hắn. Hắn ở đây có lẽ khôngphải là chuyện xấu. Đông Quân tỉnh chưa?”“Có Ôn Hồ Tửu ở đó, Ngục Độc của huynh ấy có thể giúp Đông Quân tỉnhsớm.” Bách Lý Thành Phong đáp.“Bảo Đông Quân tới sảnh chính.” Bách Lý Lạc Trần nói.Thời gian hai nén hương sau, Bách Lý Đông Quân được nâng trên một chiếckiệu đưa vào. Y ngồi trên kiệu ngáp một cái: “Sao lại gọi ta tới đây? Ta vừangủ được một chút thôi mà, chẳng phải ta chém đứt con bù nhìn kia rồi à?Lại nhốt ta nữa ư?”“Đông Quân.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ông nội. Sao thế?”“Con có nhớ người con gặp ban sáng đã nói gì với con không?” Bách Lý LạcTrần hỏi.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Người đội nón che à? Hắn rất kỳ quái, hắnnói rốt cuộc cũng gặp mặt con. Cứ như hắn biết con từ trước ấy.”Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong nhìn nhau một cái rồi hỏi: “Chỉ cócâu này thôi à?”Bách Lý Đông Quân day huyệt Thái Dương, sau đó ánh mắt sáng lên: “Hắncòn giới thiệu bản thân. Hắn nói, hắn họ Tiêu!.”“Họ Tiêu!” Bách Lý Thành Phong cả kinh.“Tiểu tiên sinh, Tiêu tiên sinh” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà. “Quảnhiên là vậy. Giữa học đường và triều đình vẫn luôn có quan hệ như có nhưkhông, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được mối quan hệ này. Đông Quân,xuống nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày tới đừng tùy tiện ra ngoài.”“Vậy sao được... con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Bách Lý Đông Quân bấtmãn nói.“Vậy thì ra ngoài chơi, không tới tối muộn thì không được về.” Bách Lý LạcTrần cười.Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Như vậy còn được.”Đêm khuya, trăng sáng treo cao.Trong phòng cho khách vẫn có một ngọn nến đang tỏa sáng, tiểu tiên sinhngồi đó giở sách đọc, một quyển sách, một chén trà nhỏ, đã đọc hai canhgiờ.Rốt cuộc ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân.“Tiểu tiên sinh, Trấn Tây hầu gia tới.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tiêu tiên sinh, tiểu tiên sinh, chỉ khác biệt có một chữ, có lẽ lúc đầu hắnđược gọi là Tiêu tiên sinh, chẳng qua thế nhân cho rằng mọi người gọi hắnlà tiểu tiên sinh.Nhưng họ Tiêu này lại quá mức bất phàm.Hoàng đế của quốc gia này, họ Tiêu.Bách Lý Đông Quân nấc một hơi rượu, cũng chào hỏi hắn: “Ta tên Bách LýĐông Quân.”Tiểu tiên sinh gật đầu: “Ta biết.”Sau đó Bách Lý Đông Quân say ngất.Bốn tên kiếm hầu thu kiếm, thối lui ra ngoài. Bách Lý Thành Phong và ÔnHồ Tửu nghe tin chạy tới thấy cảnh này, hơi ngạc nhiên.“Cuối cùng vẫn không ngăn được.” Bách Lý Thành Phong thở dài một tiếng.Ôn Hồ Tửu nhún vai: “Thật ra từ đầu ngươi đã biết là không giấu được mà.”Tiểu tiên sinh quay người, dẫn các sứ giả tiếp thục đi theo quản gia. Hắn cúiđầu ra hiệu với Bách Lý Thành Phong đang đứng đó. Bách Lý Thành Phongcũng gật đầu, hai người đều không nói gì. Đợi sau khi tiểu tiên sinh đi khỏi,Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Thành Phong đi qua bên cạnh Bách Lý Đông Quân,bước vào sân sau.Trong sân sau, một con bù nhìn bị chém thành hai nửa, một nửa đang rơichỉnh tề dưới đất.Ôn Hồ Tửu vươn ngón tay, vuốt ve vết kiếm gần như hoàn hảo kia, cảmthán: “Học mấy hôm?”Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “Không tới năm ngày.”“Hai chữ thiên tài đã không thể tả nổi rồi, thời gian năm ngày, thuật rútkiếm chỉ chạm được chút da lông thôi, lúc trước ngươi mất bao lâu mới làmđược tới mức này?” Ôn Hồ Tửu hỏi.Bách Lý Thành Phong nhìn thoáng qua Bách Lý Đông Quân đang say ngất:“Một năm.”“Xem ra lần trước ta nghĩ không sai, Đông Quân đã là cao thủ cảnh giới KimCương, nhưng nó lại hoàn toàn không biết chuyện này, cũng không biếtcách vận dụng lực lượng trong cơ thể này.” Ôn Hồ Tửu nói.“Thuận Đức, trước khi rút kiếm tiểu công tử đã làm gì?” Bách Lý ThànhPhong hỏi.Thuận Đức suy nghĩ: “Tiểu công tử không làm gì, chỉ uống rượu, uống đếnmấy canh giờ, uống sạch chỗ rượu mà tiểu công tử cất giấu trong phòngcủa mình.”“Giống với lần ở Danh Kiếm sơn trang, nó uống không ít rượu, khi nó saykhướt, lực lượng trong cơ thể nó sẽ xuất hiện.” Ôn Hồ Tửu nói.“Đều do người kia làm?” Bách Lý Thành Phong hỏi.Ôn Hồ Tửu gật đầu: “Nhưng hôm đó ta bị một người ngăn cản, ngươi nóingười ấy là hộ vệ trong bóng tối mà lão hầu gia bố trí cho Đông Quân, chonên rốt cuộc lão hầu gia suy nghĩ ra sao, rất quan trọng.”“Ông ấy nói ông ấy cũng không biết Tây Sở Kiếm Tiên ở trong Càn ĐôngThành.”“Nhưng bây giờ ông ấy đã biết.”“Đợi ông ấy từ quân doanh về rồi nói.”Trong phòng cho khách, tiểu tiên sinh tháo nón che, đặt lên bàn.“Không ngờ ngươi lại tự báo gia môn, chẳng phải xưa nay ngươi để ý nhấtlà thân phận của bản thân bị người khác biết à?” Một người khác cũng tháonón che, mặt mày tuấn lãng, không ngờ lại là Lôi Mộng Sát của Lôi gia đãtừng sóng vai chiến đấu với Bách Lý Đông Quân.tiểu tiên sinh cười nói: “Lần này đến đây không phải chỉ vì chuyện của họcđường, ta nhận một chuyện xấu, cũng phải làm cái chuyện xấu này. Trấn TâyHầu không phải nhân vật bình thường, ta phải bộc lộ thân phận với ôngấy.”“Chuyện xấu? Thôi, không đề cập tới nữa. Ngươi nói trước đi đã, vị tiểuhuynh đệ của ta ra sao?” Lôi Mộng Sát hỏi.“Ta sắp không còn là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ nữa rồi.” Tiểu tiên sinh ngồixuống, rót cho mình một chén trà lạnh: “Vừa rồi có một khoảnh khắc, kiếmkhí trong sân sau truyền ra, có một luồng tiên ý.”“Tiên ý?” Lôi Mộng Sát nhướn mày.“Khi thấy hắn, ta đã biết, đúng là tiên quân trong rượu.” Tiểu tiên sinh cảmthán: “Ta rất muốn uống rượu mà hắn ủ.”Lôi Mộng Sát ánh mắt sáng lên: “Đó là rượu cực phẩm đấy.”Trong sảnh chính, một chén trà bị rơi xuống đất, mảnh vỡ tứ tán.“Gặp rồi?” Bách Lý Lạc Trần vừa từ quân doanh trở về đang ngồi đó, sắc mặtâm trầm.Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Là con trai vô dụng, con cho rằng để ĐôngQuân ở sân sau là có thể tránh cho bọn họ gặp nhau, nhưng vị tiểu tiênsinh của học đường kia lại tự lao tới. Bốn kiếm hầu của con đã ngăn ngoàicửa, nhưng Đông Quân lại tự đẩy cửa đi ra!”“Vị tiểu tiên sinh kia nói gì?” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.“Không nói gì cả, con vừa đến thì hắn đi. Nhưng nghe kiếm hầu nói, hìnhnhư hắn đã nói một câu với Đông Quân, nhưng âm thanh quá nhỏ, bọn họkhông nghe được.” Bách Lý Thành Phong trả lời.Bách Lý Lạc Trần nhíu mày suy tư một lát rồi thở dài: “Quả nhiên trước khiđến đã chuẩn bị sẵn.”“Ngoài tiểu tiên sinh, trong sứ đoàn còn một người đáng chú ý.” Bách LýThành Phong nhắc nhở.“Ai?” Bách Lí Lạc Trần hỏi.“Một cao thủ của Lôi gia bảo.” Bách Lý Thành Phong nói.Bách Lý Lạc Trần lại không hề để ý: “Là Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát,hắn là tam đệ tử của Lý tiên sinh, đây đã không phải là bí mật. Hắn và ĐôngQuân có quen biết, hơn nữa ta cũng biết tính hắn. Hắn ở đây có lẽ khôngphải là chuyện xấu. Đông Quân tỉnh chưa?”“Có Ôn Hồ Tửu ở đó, Ngục Độc của huynh ấy có thể giúp Đông Quân tỉnhsớm.” Bách Lý Thành Phong đáp.“Bảo Đông Quân tới sảnh chính.” Bách Lý Lạc Trần nói.Thời gian hai nén hương sau, Bách Lý Đông Quân được nâng trên một chiếckiệu đưa vào. Y ngồi trên kiệu ngáp một cái: “Sao lại gọi ta tới đây? Ta vừangủ được một chút thôi mà, chẳng phải ta chém đứt con bù nhìn kia rồi à?Lại nhốt ta nữa ư?”“Đông Quân.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ông nội. Sao thế?”“Con có nhớ người con gặp ban sáng đã nói gì với con không?” Bách Lý LạcTrần hỏi.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Người đội nón che à? Hắn rất kỳ quái, hắnnói rốt cuộc cũng gặp mặt con. Cứ như hắn biết con từ trước ấy.”Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong nhìn nhau một cái rồi hỏi: “Chỉ cócâu này thôi à?”Bách Lý Đông Quân day huyệt Thái Dương, sau đó ánh mắt sáng lên: “Hắncòn giới thiệu bản thân. Hắn nói, hắn họ Tiêu!.”“Họ Tiêu!” Bách Lý Thành Phong cả kinh.“Tiểu tiên sinh, Tiêu tiên sinh” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà. “Quảnhiên là vậy. Giữa học đường và triều đình vẫn luôn có quan hệ như có nhưkhông, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được mối quan hệ này. Đông Quân,xuống nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày tới đừng tùy tiện ra ngoài.”“Vậy sao được... con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Bách Lý Đông Quân bấtmãn nói.“Vậy thì ra ngoài chơi, không tới tối muộn thì không được về.” Bách Lý LạcTrần cười.Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Như vậy còn được.”Đêm khuya, trăng sáng treo cao.Trong phòng cho khách vẫn có một ngọn nến đang tỏa sáng, tiểu tiên sinhngồi đó giở sách đọc, một quyển sách, một chén trà nhỏ, đã đọc hai canhgiờ.Rốt cuộc ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân.“Tiểu tiên sinh, Trấn Tây hầu gia tới.”

Chương 55: Mỹ tửu ên quân