Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 69: Cưỡi ngựa ngắm thành
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sau một tháng ròng, đội ngũ học đường mới thong thả chạy tới Thiên KhảiThành.Tiêu Nhược Phong đã đổi sang bộ tấm áo lông chồn, ngồi trong xe ngựachậm rãi đun trà. Những người khác đều cho rằng Tiêu Nhược Phong điđường quá mệt nhọc nên lúc về mới lười nhác như vậy, nhưng chỉ có LôiMộng Sát là biết nguyên nhân.“Bệnh nhiễm lạnh của ngươi còn chưa khỏi à?” Lôi Mộng Sát khẽ nhíu mày,hỏi.Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm trà nóng, thở dài một tiếng: “Khi cònnhỏ đã mọc rễ rồi, sư phụ nói công lực của ta mà tiến bộ thêm một tầng làsẽ chữa khỏi, nói rất nhiều năm, công lực của ta cũng tiến bộ không biếtbao nhiêu tầng, nhưng cứ đến mùa đông là toàn thân rét run.”Lôi Mộng Sát thở dài: “Lúc đó nên nhờ Ôn gia Ôn Hồ Tửu hỗ trợ xem thử.Ôn gia bọn họ có y đạo rất quỷ dị, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”Tiêu Nhược Phong cười nói: “Có bệnh nhiễm lạnh cũng tốt, ít nhất cũngnhắc nhở ta, phải chăm chỉ luyện công hơn nữa.”“Đây là Thiên Khải Thành.” Ngoài xe ngựa có một giọng nói phấn khích.Tiêu Nhược Phong vén tấm màn che, nhìn về phía trước nói: “Đúng vậy, đâylà Thiên Khải Thành.”Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu to lớn trước cửathành:”Bảng hiệu ngoài cửa thành trông không cũ, không giống như đãmấy trăm năm.”“Tấm bảng này được đổi sau, tấm bảng trước đã bị Bạch Vũ Kiếm Tiên vàothành cứu đệ tử chém một kiếm đánh rơi rồi.” Lôi Mộng Sát từ trong xengựa đi ra, leo lên một con ngựa chạy cùng Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Ta cũng muốn như vậy!”Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Không được đâu! Đây là tội chém đầu đấy!”Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: “Vậy Bạch Vũ Kiếm Tiên có bị chém đầukhông?’Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, ai có thể chém đầu BạchVũ Kiếm Tiên, hắn chính là Kiếm Tiên.”Bách Lý Đông Quân vung dây cương: “Vậy đi thôi, đợi ngày nào đó ta cũngthành tiên nào đó, lại tới tháo tấm biển này xuống.”Bách Lý Đông Quân đột nhiên tăng tốc, đoàn xe cũng đành phải tăng tốc đitheo. Lôi Mộng Sát tới chỗ thủ vệ ngoài cổng thành, cúi đầu nói: “Sứ giảhọc đường phái ra ngoài tuyển học sinh, về Thiên Khải.”Thủ vệ kia cúi dầu khom lưng: “Chước Mặc công tử, Chước Mặc công tử,biết mà biết mà, đâu cần thông báo gia môn. Các vị là người của họcđường, mời đi qua. Nhưng người trong xe ngựa là ai? Là học sinh mới đượcđưa về à?”“Là tiểu tiên sinh của học đường chúng ta, ngươi muốn gặp không?” LôiMộng Sát hỏi.Thủ vệ lắc đầu quầy quậy: “Không cần không cần, tản ra, cho đi!”Bách Lý Đông Quân thúc ngựa đi đầu, đập vào mi mắt y là một thành trìrộng lớn hùng vĩ.Càn Đông Thành đã là một trong những thành trì lớn nhất ở phía tây,nhưng Thiên Khải Thành còn rộng gấp ba lần nó. Một con đường lớn trảirộng trước mặt y, người buôn bán hai bên đường cao giọng hô hào, nhữngchàng trai áo trắng vừa đi vừa trò chuyện, những cô gái trẻ tuổi xinh đẹpcầm nửa tấm khăn tay che khuất gương mặt mình, lại có những đứa trẻcầm kẹo đường hồ lô vui đùa ầm ĩ.“Đây là Thiên Khải Thành à.” Bách Lý Đông Quân cảm thán: “Đường rộngnhư vậy, rất thích hợp để phi ngựa!”Lôi Mộng Sát gật đầu: “Đúng vậy.” Ngay sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: “Cái gì?Không được!”Vừa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã đột ngột vung dây cương, phóng vềphía trước.“Phi ngựa trong phố xá sầm uất là tội lớn đấy! Không được!” Lôi Mộng Sátgầm lên.“Chẳng phải năm xưa ngươi cũng phi ngựa chạy khắp Thiên Khải Thành à?Còn là chạy cùng Cố Kiếm Môn nữa? Sao ngươi làm được mà ta thì không?”Bách Lý Đông Quân vừa phi ngựa vừa nói.Lôi Mộng Sát vội vàng la lên: “Đó là ngày đại khảo của học đường, ngàyđẹp của Thiên Khải Thành, đương nhiên bọn họ sẽ không làm khó chúng ta,nhưng hôm nay không được!”“Mặc kệ, trên đường ta đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay tới đây, ta muốn đạp lênThiên Khải Thành này!” Bách Lý Đông Quân quát lớn.Tiêu Nhược Phong từ trong xe ngựa đi xuống, nói với Lôi Mộng Sát: “Phảibắt hắn về, tình hình trong Thiên Khải bây giờ không như trước kia đâu.”“Không cần ngươi nói ta cũng biết!” Lôi Mộng Sát vội vàng đuổi theo.“Tránh ra, Càn Đông Thành tiểu bá vương Bách Lý Đông Quân tới!” Bách LýĐông Quân cười hô.Mọi người ven đường lao nhao né tránh, có người ngây ngốc cả nửa ngày,nghi hoặc hỏi: “Càn Đông Thành là đâu?”Bách Lý Đông Quân vừa phi ngựa vừa quay lại quan sát, y xem thử lần nàycó cơ hội đi vào Điêu Lâu Tiểu Trúc không? Nếu có cơ hội thì lên lầu uốngmột phen, hoàn thành một tâm nguyện khác của mình. Lôi Mộng Sát khổsở đuổi theo phía sau, ngựa của hắn là lấy từ chỗ các hộ vệ của học đường,không thể bằng tuấn mã của Bách Lý Đông Quân. Hắn hét lớn: “Đừng gâychuyện!”Các binh sĩ tuần tra dọc đường nghe tiếng động chạy tới. Bọn họ rút trườngđao, phi ngựa đuổi theo: “Hạng gian tặc từ đâu đến! Mau mau dừng lại!Nếu không dừng lại, hành quyết ngay tại chỗ!”“Hành quyết ngay tại chỗ! Không cần tàn nhẫn vậy chứ?” Một giọng nói bấtđắc dĩ vang lên, các binh sĩ quay đầu, sửng sốt: “Chước Mặc công tử?”Lôi Mộng Sát cười khổ: “Các vị, đã lâu không gặp.”Binh sĩ tuần tra cười xấu hổ: “Chước Mặc công tử vẫn giữ tâm tính thiếuniên đó nhỉ, ngài ngứa nghề à?”Lôi Mộng Sát bất đắc: “Cho dù ta có ngứa nghề đi nữa, nếu ta phi ngựatrên đường bị sư phụ bắt gặp, chẳng phải lại bị đánh cho một trận à? Đừngđùa nữa, giúp ta đuổi theo người phía trước!’“Ta hiểu rồi, hắn trộm đồ của ngài! Thật to gan, xem các huynh đệ giúp ngàilàm thịt hắn đây!” Binh sĩ tuần tra quát lớn.“Làm thịt cái rắm! Hắn mà rớt một sợi lông, ta không để yên cho ngươiđâu!” Lôi Mộng Sát gầm lên, vung cương đuổi theo.Bách Lý Đông Quân vui vẻ chạy đằng trước, cười nói: “Thú vị, thú vị. Ở CànĐông Thành có người đuổi, ở Thiên Khải Thành vẫn có người đuổi.” Y vốnkhông biết gì về Thiên Khải Thành, chỗ nào có đường thì chạy vào đó, khiếnđám người đuổi phía sau trở tay không kịp.“Đến Điêu Lâu Tiểu Trúc uống một chén thôi!” Bách Lý Đông Quân lớn tiếngnói, đột nhiên cảm thấy một lực lượng hùng hồn từ trước đánh tới, hất yvăng từ trên ngựa xuống. Y đứng dậy, xoa xoa đầu, đột nhiên quay lại: “Ai!”Chỉ thấy bên cạnh có một gian nhà lớn, ngoài cửa gian nhà có một ngườiđang uống rượu. Người nọ mái tóc bạc phơ, trông đã luống tuổi, nhưngmặt mày trơn bóng không chút nếp nhăn, xem ra lúc vẻ cũng là một namtử tuấn tú mặt mày như ngọc. Hắn vẫy nhẹ bình rượu trong tay: “Đây là ThuLộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc, có muốn uống không?”Bách Lý Đông Quân gật đầu.“Không cho ngươi uống.” Ông lão cầm bình rượu, uống một hơi cạn sạch.“Ngươi!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.Ông lão mỉm cười, chỉ lên con đường phía trước; “Thiên Khải Thành, ngươimới đi được một nửa, còn hơn nửa nữa. Đợi ngươi ra khỏi cái sân này rồihãng đi. Hôm nay, chỉ đến đây thôi.”“Ngươi là ai.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.“To gan lắm, nhưng còn chưa có năng lực tương xứng.” Ông lão giơ tay lên,hạ tay xuống.Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy đầu bị gõ một cái, tiếp đó hôn mê bấttỉnh.Cuối cùng các binh sĩ tuần tra cũng chạy tới, nhưng nhìn phía gian nhà đó,ngây ra tại chỗ: “Học cung?”Ông lão mỉm cười với họ: “Đừng tới đây.”Các binh sĩ không nhận ra ông lão này, nhưng từng nghe người khác nóimột chuyện.Lý tiên sinh của học đường có thuật trú nhan, tuy mái tóc bạc trắng nhưnggương mặt như không có tuổi.Ông lão đi tới, đỡ Bách Lý Đông Quân lên vai, đi từng bước một về họcđường.“Một mình một ngựa muốn xem hết Thiên Khải Thành?”“Còn hơi sớm.”>
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sau một tháng ròng, đội ngũ học đường mới thong thả chạy tới Thiên KhảiThành.Tiêu Nhược Phong đã đổi sang bộ tấm áo lông chồn, ngồi trong xe ngựachậm rãi đun trà. Những người khác đều cho rằng Tiêu Nhược Phong điđường quá mệt nhọc nên lúc về mới lười nhác như vậy, nhưng chỉ có LôiMộng Sát là biết nguyên nhân.“Bệnh nhiễm lạnh của ngươi còn chưa khỏi à?” Lôi Mộng Sát khẽ nhíu mày,hỏi.Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm trà nóng, thở dài một tiếng: “Khi cònnhỏ đã mọc rễ rồi, sư phụ nói công lực của ta mà tiến bộ thêm một tầng làsẽ chữa khỏi, nói rất nhiều năm, công lực của ta cũng tiến bộ không biếtbao nhiêu tầng, nhưng cứ đến mùa đông là toàn thân rét run.”Lôi Mộng Sát thở dài: “Lúc đó nên nhờ Ôn gia Ôn Hồ Tửu hỗ trợ xem thử.Ôn gia bọn họ có y đạo rất quỷ dị, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”Tiêu Nhược Phong cười nói: “Có bệnh nhiễm lạnh cũng tốt, ít nhất cũngnhắc nhở ta, phải chăm chỉ luyện công hơn nữa.”“Đây là Thiên Khải Thành.” Ngoài xe ngựa có một giọng nói phấn khích.Tiêu Nhược Phong vén tấm màn che, nhìn về phía trước nói: “Đúng vậy, đâylà Thiên Khải Thành.”Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu to lớn trước cửathành:”Bảng hiệu ngoài cửa thành trông không cũ, không giống như đãmấy trăm năm.”“Tấm bảng này được đổi sau, tấm bảng trước đã bị Bạch Vũ Kiếm Tiên vàothành cứu đệ tử chém một kiếm đánh rơi rồi.” Lôi Mộng Sát từ trong xengựa đi ra, leo lên một con ngựa chạy cùng Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Ta cũng muốn như vậy!”Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Không được đâu! Đây là tội chém đầu đấy!”Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: “Vậy Bạch Vũ Kiếm Tiên có bị chém đầukhông?’Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, ai có thể chém đầu BạchVũ Kiếm Tiên, hắn chính là Kiếm Tiên.”Bách Lý Đông Quân vung dây cương: “Vậy đi thôi, đợi ngày nào đó ta cũngthành tiên nào đó, lại tới tháo tấm biển này xuống.”Bách Lý Đông Quân đột nhiên tăng tốc, đoàn xe cũng đành phải tăng tốc đitheo. Lôi Mộng Sát tới chỗ thủ vệ ngoài cổng thành, cúi đầu nói: “Sứ giảhọc đường phái ra ngoài tuyển học sinh, về Thiên Khải.”Thủ vệ kia cúi dầu khom lưng: “Chước Mặc công tử, Chước Mặc công tử,biết mà biết mà, đâu cần thông báo gia môn. Các vị là người của họcđường, mời đi qua. Nhưng người trong xe ngựa là ai? Là học sinh mới đượcđưa về à?”“Là tiểu tiên sinh của học đường chúng ta, ngươi muốn gặp không?” LôiMộng Sát hỏi.Thủ vệ lắc đầu quầy quậy: “Không cần không cần, tản ra, cho đi!”Bách Lý Đông Quân thúc ngựa đi đầu, đập vào mi mắt y là một thành trìrộng lớn hùng vĩ.Càn Đông Thành đã là một trong những thành trì lớn nhất ở phía tây,nhưng Thiên Khải Thành còn rộng gấp ba lần nó. Một con đường lớn trảirộng trước mặt y, người buôn bán hai bên đường cao giọng hô hào, nhữngchàng trai áo trắng vừa đi vừa trò chuyện, những cô gái trẻ tuổi xinh đẹpcầm nửa tấm khăn tay che khuất gương mặt mình, lại có những đứa trẻcầm kẹo đường hồ lô vui đùa ầm ĩ.“Đây là Thiên Khải Thành à.” Bách Lý Đông Quân cảm thán: “Đường rộngnhư vậy, rất thích hợp để phi ngựa!”Lôi Mộng Sát gật đầu: “Đúng vậy.” Ngay sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: “Cái gì?Không được!”Vừa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã đột ngột vung dây cương, phóng vềphía trước.“Phi ngựa trong phố xá sầm uất là tội lớn đấy! Không được!” Lôi Mộng Sátgầm lên.“Chẳng phải năm xưa ngươi cũng phi ngựa chạy khắp Thiên Khải Thành à?Còn là chạy cùng Cố Kiếm Môn nữa? Sao ngươi làm được mà ta thì không?”Bách Lý Đông Quân vừa phi ngựa vừa nói.Lôi Mộng Sát vội vàng la lên: “Đó là ngày đại khảo của học đường, ngàyđẹp của Thiên Khải Thành, đương nhiên bọn họ sẽ không làm khó chúng ta,nhưng hôm nay không được!”“Mặc kệ, trên đường ta đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay tới đây, ta muốn đạp lênThiên Khải Thành này!” Bách Lý Đông Quân quát lớn.Tiêu Nhược Phong từ trong xe ngựa đi xuống, nói với Lôi Mộng Sát: “Phảibắt hắn về, tình hình trong Thiên Khải bây giờ không như trước kia đâu.”“Không cần ngươi nói ta cũng biết!” Lôi Mộng Sát vội vàng đuổi theo.“Tránh ra, Càn Đông Thành tiểu bá vương Bách Lý Đông Quân tới!” Bách LýĐông Quân cười hô.Mọi người ven đường lao nhao né tránh, có người ngây ngốc cả nửa ngày,nghi hoặc hỏi: “Càn Đông Thành là đâu?”Bách Lý Đông Quân vừa phi ngựa vừa quay lại quan sát, y xem thử lần nàycó cơ hội đi vào Điêu Lâu Tiểu Trúc không? Nếu có cơ hội thì lên lầu uốngmột phen, hoàn thành một tâm nguyện khác của mình. Lôi Mộng Sát khổsở đuổi theo phía sau, ngựa của hắn là lấy từ chỗ các hộ vệ của học đường,không thể bằng tuấn mã của Bách Lý Đông Quân. Hắn hét lớn: “Đừng gâychuyện!”Các binh sĩ tuần tra dọc đường nghe tiếng động chạy tới. Bọn họ rút trườngđao, phi ngựa đuổi theo: “Hạng gian tặc từ đâu đến! Mau mau dừng lại!Nếu không dừng lại, hành quyết ngay tại chỗ!”“Hành quyết ngay tại chỗ! Không cần tàn nhẫn vậy chứ?” Một giọng nói bấtđắc dĩ vang lên, các binh sĩ quay đầu, sửng sốt: “Chước Mặc công tử?”Lôi Mộng Sát cười khổ: “Các vị, đã lâu không gặp.”Binh sĩ tuần tra cười xấu hổ: “Chước Mặc công tử vẫn giữ tâm tính thiếuniên đó nhỉ, ngài ngứa nghề à?”Lôi Mộng Sát bất đắc: “Cho dù ta có ngứa nghề đi nữa, nếu ta phi ngựatrên đường bị sư phụ bắt gặp, chẳng phải lại bị đánh cho một trận à? Đừngđùa nữa, giúp ta đuổi theo người phía trước!’“Ta hiểu rồi, hắn trộm đồ của ngài! Thật to gan, xem các huynh đệ giúp ngàilàm thịt hắn đây!” Binh sĩ tuần tra quát lớn.“Làm thịt cái rắm! Hắn mà rớt một sợi lông, ta không để yên cho ngươiđâu!” Lôi Mộng Sát gầm lên, vung cương đuổi theo.Bách Lý Đông Quân vui vẻ chạy đằng trước, cười nói: “Thú vị, thú vị. Ở CànĐông Thành có người đuổi, ở Thiên Khải Thành vẫn có người đuổi.” Y vốnkhông biết gì về Thiên Khải Thành, chỗ nào có đường thì chạy vào đó, khiếnđám người đuổi phía sau trở tay không kịp.“Đến Điêu Lâu Tiểu Trúc uống một chén thôi!” Bách Lý Đông Quân lớn tiếngnói, đột nhiên cảm thấy một lực lượng hùng hồn từ trước đánh tới, hất yvăng từ trên ngựa xuống. Y đứng dậy, xoa xoa đầu, đột nhiên quay lại: “Ai!”Chỉ thấy bên cạnh có một gian nhà lớn, ngoài cửa gian nhà có một ngườiđang uống rượu. Người nọ mái tóc bạc phơ, trông đã luống tuổi, nhưngmặt mày trơn bóng không chút nếp nhăn, xem ra lúc vẻ cũng là một namtử tuấn tú mặt mày như ngọc. Hắn vẫy nhẹ bình rượu trong tay: “Đây là ThuLộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc, có muốn uống không?”Bách Lý Đông Quân gật đầu.“Không cho ngươi uống.” Ông lão cầm bình rượu, uống một hơi cạn sạch.“Ngươi!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.Ông lão mỉm cười, chỉ lên con đường phía trước; “Thiên Khải Thành, ngươimới đi được một nửa, còn hơn nửa nữa. Đợi ngươi ra khỏi cái sân này rồihãng đi. Hôm nay, chỉ đến đây thôi.”“Ngươi là ai.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.“To gan lắm, nhưng còn chưa có năng lực tương xứng.” Ông lão giơ tay lên,hạ tay xuống.Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy đầu bị gõ một cái, tiếp đó hôn mê bấttỉnh.Cuối cùng các binh sĩ tuần tra cũng chạy tới, nhưng nhìn phía gian nhà đó,ngây ra tại chỗ: “Học cung?”Ông lão mỉm cười với họ: “Đừng tới đây.”Các binh sĩ không nhận ra ông lão này, nhưng từng nghe người khác nóimột chuyện.Lý tiên sinh của học đường có thuật trú nhan, tuy mái tóc bạc trắng nhưnggương mặt như không có tuổi.Ông lão đi tới, đỡ Bách Lý Đông Quân lên vai, đi từng bước một về họcđường.“Một mình một ngựa muốn xem hết Thiên Khải Thành?”“Còn hơi sớm.”>
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sau một tháng ròng, đội ngũ học đường mới thong thả chạy tới Thiên KhảiThành.Tiêu Nhược Phong đã đổi sang bộ tấm áo lông chồn, ngồi trong xe ngựachậm rãi đun trà. Những người khác đều cho rằng Tiêu Nhược Phong điđường quá mệt nhọc nên lúc về mới lười nhác như vậy, nhưng chỉ có LôiMộng Sát là biết nguyên nhân.“Bệnh nhiễm lạnh của ngươi còn chưa khỏi à?” Lôi Mộng Sát khẽ nhíu mày,hỏi.Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm trà nóng, thở dài một tiếng: “Khi cònnhỏ đã mọc rễ rồi, sư phụ nói công lực của ta mà tiến bộ thêm một tầng làsẽ chữa khỏi, nói rất nhiều năm, công lực của ta cũng tiến bộ không biếtbao nhiêu tầng, nhưng cứ đến mùa đông là toàn thân rét run.”Lôi Mộng Sát thở dài: “Lúc đó nên nhờ Ôn gia Ôn Hồ Tửu hỗ trợ xem thử.Ôn gia bọn họ có y đạo rất quỷ dị, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”Tiêu Nhược Phong cười nói: “Có bệnh nhiễm lạnh cũng tốt, ít nhất cũngnhắc nhở ta, phải chăm chỉ luyện công hơn nữa.”“Đây là Thiên Khải Thành.” Ngoài xe ngựa có một giọng nói phấn khích.Tiêu Nhược Phong vén tấm màn che, nhìn về phía trước nói: “Đúng vậy, đâylà Thiên Khải Thành.”Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu to lớn trước cửathành:”Bảng hiệu ngoài cửa thành trông không cũ, không giống như đãmấy trăm năm.”“Tấm bảng này được đổi sau, tấm bảng trước đã bị Bạch Vũ Kiếm Tiên vàothành cứu đệ tử chém một kiếm đánh rơi rồi.” Lôi Mộng Sát từ trong xengựa đi ra, leo lên một con ngựa chạy cùng Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Ta cũng muốn như vậy!”Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Không được đâu! Đây là tội chém đầu đấy!”Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: “Vậy Bạch Vũ Kiếm Tiên có bị chém đầukhông?’Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, ai có thể chém đầu BạchVũ Kiếm Tiên, hắn chính là Kiếm Tiên.”Bách Lý Đông Quân vung dây cương: “Vậy đi thôi, đợi ngày nào đó ta cũngthành tiên nào đó, lại tới tháo tấm biển này xuống.”Bách Lý Đông Quân đột nhiên tăng tốc, đoàn xe cũng đành phải tăng tốc đitheo. Lôi Mộng Sát tới chỗ thủ vệ ngoài cổng thành, cúi đầu nói: “Sứ giảhọc đường phái ra ngoài tuyển học sinh, về Thiên Khải.”Thủ vệ kia cúi dầu khom lưng: “Chước Mặc công tử, Chước Mặc công tử,biết mà biết mà, đâu cần thông báo gia môn. Các vị là người của họcđường, mời đi qua. Nhưng người trong xe ngựa là ai? Là học sinh mới đượcđưa về à?”“Là tiểu tiên sinh của học đường chúng ta, ngươi muốn gặp không?” LôiMộng Sát hỏi.Thủ vệ lắc đầu quầy quậy: “Không cần không cần, tản ra, cho đi!”Bách Lý Đông Quân thúc ngựa đi đầu, đập vào mi mắt y là một thành trìrộng lớn hùng vĩ.Càn Đông Thành đã là một trong những thành trì lớn nhất ở phía tây,nhưng Thiên Khải Thành còn rộng gấp ba lần nó. Một con đường lớn trảirộng trước mặt y, người buôn bán hai bên đường cao giọng hô hào, nhữngchàng trai áo trắng vừa đi vừa trò chuyện, những cô gái trẻ tuổi xinh đẹpcầm nửa tấm khăn tay che khuất gương mặt mình, lại có những đứa trẻcầm kẹo đường hồ lô vui đùa ầm ĩ.“Đây là Thiên Khải Thành à.” Bách Lý Đông Quân cảm thán: “Đường rộngnhư vậy, rất thích hợp để phi ngựa!”Lôi Mộng Sát gật đầu: “Đúng vậy.” Ngay sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: “Cái gì?Không được!”Vừa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã đột ngột vung dây cương, phóng vềphía trước.“Phi ngựa trong phố xá sầm uất là tội lớn đấy! Không được!” Lôi Mộng Sátgầm lên.“Chẳng phải năm xưa ngươi cũng phi ngựa chạy khắp Thiên Khải Thành à?Còn là chạy cùng Cố Kiếm Môn nữa? Sao ngươi làm được mà ta thì không?”Bách Lý Đông Quân vừa phi ngựa vừa nói.Lôi Mộng Sát vội vàng la lên: “Đó là ngày đại khảo của học đường, ngàyđẹp của Thiên Khải Thành, đương nhiên bọn họ sẽ không làm khó chúng ta,nhưng hôm nay không được!”“Mặc kệ, trên đường ta đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay tới đây, ta muốn đạp lênThiên Khải Thành này!” Bách Lý Đông Quân quát lớn.Tiêu Nhược Phong từ trong xe ngựa đi xuống, nói với Lôi Mộng Sát: “Phảibắt hắn về, tình hình trong Thiên Khải bây giờ không như trước kia đâu.”“Không cần ngươi nói ta cũng biết!” Lôi Mộng Sát vội vàng đuổi theo.“Tránh ra, Càn Đông Thành tiểu bá vương Bách Lý Đông Quân tới!” Bách LýĐông Quân cười hô.Mọi người ven đường lao nhao né tránh, có người ngây ngốc cả nửa ngày,nghi hoặc hỏi: “Càn Đông Thành là đâu?”Bách Lý Đông Quân vừa phi ngựa vừa quay lại quan sát, y xem thử lần nàycó cơ hội đi vào Điêu Lâu Tiểu Trúc không? Nếu có cơ hội thì lên lầu uốngmột phen, hoàn thành một tâm nguyện khác của mình. Lôi Mộng Sát khổsở đuổi theo phía sau, ngựa của hắn là lấy từ chỗ các hộ vệ của học đường,không thể bằng tuấn mã của Bách Lý Đông Quân. Hắn hét lớn: “Đừng gâychuyện!”Các binh sĩ tuần tra dọc đường nghe tiếng động chạy tới. Bọn họ rút trườngđao, phi ngựa đuổi theo: “Hạng gian tặc từ đâu đến! Mau mau dừng lại!Nếu không dừng lại, hành quyết ngay tại chỗ!”“Hành quyết ngay tại chỗ! Không cần tàn nhẫn vậy chứ?” Một giọng nói bấtđắc dĩ vang lên, các binh sĩ quay đầu, sửng sốt: “Chước Mặc công tử?”Lôi Mộng Sát cười khổ: “Các vị, đã lâu không gặp.”Binh sĩ tuần tra cười xấu hổ: “Chước Mặc công tử vẫn giữ tâm tính thiếuniên đó nhỉ, ngài ngứa nghề à?”Lôi Mộng Sát bất đắc: “Cho dù ta có ngứa nghề đi nữa, nếu ta phi ngựatrên đường bị sư phụ bắt gặp, chẳng phải lại bị đánh cho một trận à? Đừngđùa nữa, giúp ta đuổi theo người phía trước!’“Ta hiểu rồi, hắn trộm đồ của ngài! Thật to gan, xem các huynh đệ giúp ngàilàm thịt hắn đây!” Binh sĩ tuần tra quát lớn.“Làm thịt cái rắm! Hắn mà rớt một sợi lông, ta không để yên cho ngươiđâu!” Lôi Mộng Sát gầm lên, vung cương đuổi theo.Bách Lý Đông Quân vui vẻ chạy đằng trước, cười nói: “Thú vị, thú vị. Ở CànĐông Thành có người đuổi, ở Thiên Khải Thành vẫn có người đuổi.” Y vốnkhông biết gì về Thiên Khải Thành, chỗ nào có đường thì chạy vào đó, khiếnđám người đuổi phía sau trở tay không kịp.“Đến Điêu Lâu Tiểu Trúc uống một chén thôi!” Bách Lý Đông Quân lớn tiếngnói, đột nhiên cảm thấy một lực lượng hùng hồn từ trước đánh tới, hất yvăng từ trên ngựa xuống. Y đứng dậy, xoa xoa đầu, đột nhiên quay lại: “Ai!”Chỉ thấy bên cạnh có một gian nhà lớn, ngoài cửa gian nhà có một ngườiđang uống rượu. Người nọ mái tóc bạc phơ, trông đã luống tuổi, nhưngmặt mày trơn bóng không chút nếp nhăn, xem ra lúc vẻ cũng là một namtử tuấn tú mặt mày như ngọc. Hắn vẫy nhẹ bình rượu trong tay: “Đây là ThuLộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc, có muốn uống không?”Bách Lý Đông Quân gật đầu.“Không cho ngươi uống.” Ông lão cầm bình rượu, uống một hơi cạn sạch.“Ngươi!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.Ông lão mỉm cười, chỉ lên con đường phía trước; “Thiên Khải Thành, ngươimới đi được một nửa, còn hơn nửa nữa. Đợi ngươi ra khỏi cái sân này rồihãng đi. Hôm nay, chỉ đến đây thôi.”“Ngươi là ai.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.“To gan lắm, nhưng còn chưa có năng lực tương xứng.” Ông lão giơ tay lên,hạ tay xuống.Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy đầu bị gõ một cái, tiếp đó hôn mê bấttỉnh.Cuối cùng các binh sĩ tuần tra cũng chạy tới, nhưng nhìn phía gian nhà đó,ngây ra tại chỗ: “Học cung?”Ông lão mỉm cười với họ: “Đừng tới đây.”Các binh sĩ không nhận ra ông lão này, nhưng từng nghe người khác nóimột chuyện.Lý tiên sinh của học đường có thuật trú nhan, tuy mái tóc bạc trắng nhưnggương mặt như không có tuổi.Ông lão đi tới, đỡ Bách Lý Đông Quân lên vai, đi từng bước một về họcđường.“Một mình một ngựa muốn xem hết Thiên Khải Thành?”“Còn hơi sớm.”>