Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 75: Phía ngoài văn võ
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thiên Khải Thành.Liễu Nguyệt phủ.Trong gian thủy tạ giữa sân, có hai người đang ngồi đối diện, chơi cờ vớinhau. Bên ngoài tấm rèm, một vị giáo viên của ngoại viện học đường đangcung kính đứng hầu ở đó.“Công tử, ba ngày sau là vòng sơ khảo rồi, chẳng hay đã có đề thi sơ khảohay chưa?” Vị giáo viên này đợi một lúc lâu, Liễu Nguyệt công tử trong gianthủy tạ vẫn không có ý mở miệng trả lời, rốt cuộc không nhịn được hỏi.Liễu Nguyệt công tử nhấc một viên cờ đen lên: “Ngươi đã nói rồi mà, bangày sau mới là vòng sơ khảo, vậy thì... vội làm gì?”Giáo viên nghe Liễu Nguyệt công tử trả lời nhẹ như mây gió, không khỏi đổmồ hôi. Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Không phải tavội... nhưng mà...”“Nhưng rất nhiều người không dám tới ép ta, vì vậy ép vị phó giám khảo làngươi đúng không?” Liễu Nguyệt công tử cười nói: “Nói vậy thì gần đâyđám hậu duệ quý tộc của Thiên Khải liên tục chạy vào phủ đệ của ngươi,chắc muốn tra hỏi đề thi lần này.”Giáo viên thở dài: “Đề thi sơ khảo hàng năm thường được rải ra trước bảyngày. Nhưng hôm nay chỉ còn có ba ngày, chẳng lẽ chờ ngày cuối cùng mớicông bố?”Liễu Nguyệt công tử đánh một quân cờ: “Chẳng lẽ không nên công bố vàongày cuối cùng? Tiết lộ đề thi sớm là quy định bất thành văn à? Từ bao giờmà Tắc Hạ Học Cung ta mặt dày tới mức này?”Giáo viên sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao.“Vòng sơ khảo không thể quyết định kết quả cuối cùng, qua được vòng sơkhảo thì còn vòng thứ hai. Vòng hai đã mấy chục năm rồi không đổi, làđánh một trận. Hơn nữa các vị công tử chỉ cần lấy được kết quả tốt trongvòng sơ khảo là được, sao Liễu Nguyệt nhà ngươi phải nghiêm túc nhưvậy?” Người ngồi đối diện chơi cờ với Liễu Nguyệt công tử đột nhiên mởmiệng.Giáo viên nghe vậy vui mừng: “Chước Mặc công tử?”Lôi Mộng Sát buông quân cờ trắng trong tay xuống: “Ván này ta thua, chơicờ thì ta thật sự không bằng ngươi.”Liễu Nguyệt công tử mỉm cười, đứng dậy quay người đi: “Ta còn đang nghĩvì sao đột nhiên ngươi lại chạy tới chơi cờ với ta, hóa ra ngươi tới cũng là vìđề thi này.”Lôi Mộng Sát gãi đầu: “Chẳng phải trong nhà ta cũng có một vị huynh đệđang chờ thi à. Ta biết hết đề thi mười năm trước rồi, khổ nỗi lần này làngười, ta đành phải tự tới cửa cầu xin!”Vị giáo viên nhận chức phó giám khảo nghe vậy lập tức vui mừng: “ChướcMặc công tử nói đúng! Huống chi với tài hoa của Liễu Nguyệt công tử, chodù có báo trước đề thi cho mọi người, không có thực học cũng khó mà quađược vòng sơ khảo.”Lôi Mộng Sát và hắn kẻ xướng người họa: “Đúng vậy, làm sao mà quađược.”Liễu Nguyệt công tử thở dài: “Nếu ta muốn công bố trong cuộc thi thìsao?”Lôi Mộng Sát suy nghĩ: “Vậy thì có thể sư phụ sẽ chọn ngươi làm giám khảovòng cuối.”Liễu Nguyệt công tử mỉm cười: “Ngươi uy hiếp ta?”Lôi Mộng Sát gật đầu: “Đúng thế, ta uy hiếp ngươi đấy! Ngươi biết ta lắmmồm mà, ngày ngày ta sẽ ở bên sư phụ phụ nhắc đi nhắc lại chuyện đểngươi làm giám khảo vòng cuối. Ngươi nói xem ông ấy có đồng ý không?”“Cũng được, nếu không công bố, ta sợ đám người đáng ghét đó sẽ tới đạpnát phủ đệ của ta.” Liễu Nguyệt công tử vung tay, cây quạt giấy trong tayhắn mở ra. Hắn tùy ý quăng cây quạt giấy, bay ra ngoài gian thủy tạ, rơi vàotay vị giáo viên kia.Vị giáo viên kia sửng sốt, đọc bốn chữ trên quạt: “Phía ngoài văn võ.”“Khảo hạch trong thế gian luôn chia làm văn và võ, nhưng ngoài văn võ ratrên thế gian có bao nhiêu thứ mới lạ thú vị. Cho nên ta không thi văn cũngchẳng thử võ, phía ngoài văn võ còn có gì khác có thể thuyết phục ta thì cóthể qua vòng sơ khảo của ta.” Liễu Nguyệt công tử nói.Vị giáo viên kia cười khổ: “Vậy rốt cuộc là kiểm tra cái gì?”“Kiểm tra chính con người.” Liễu Nguyệt công tử cao giọng cười dài.Vị giáo viên kia lắc đầu quầy quậy: “Chỉ đưa bốn chữ này ra e là không thểlàm hài lòng đám người đó. Hơn nữa khảo hạch bao năm qua không phảithi văn thì là thi võ, vì sao năm nay lại là ngoài văn võ? Ngoài văn võ ra thìthi cái gì? Thi chơi cờ? Thi đánh đàn? hay là thi trồng trọt?”“Ngươi nói nhiều quá rồi.” Lôi Mộng Sát đột nhiên mở miệng, giọng nóimang chút ý lạnh.Lôi Mộng Sát là kẻ rất lắm lời, khi hắn nói người khác nhiều lời thì người đónên suy nghĩ cẩn thận lại một chút. Vị giáo viên kia rùng mình, vội vàng cúiđầu, không nói năng gì nữa.Liễu Nguyệt công tử lại chẳng hề để ý, chỉ cười nói: “Nếu có ai trồng trọt rấttốt, vậy thì, cũng không thành vấn đề.”Vị giáo viên kia đáp: “Ta hiểu rồi.”“Ngươi không hiểu.” Liễu Nguyệt công tử lắc đầu: “Học cung không chỉmuốn người văn võ song tuyệt, học đường muốn người thú vị, ít nhất sưphụ như vậy, Liễu Nguyệt ta, cũng như vậy.”Vị giáo viên kia cầm cây quạt xếp thối lui, không đáp lời.Lôi Mộng Sát thấy hắn đi xa, cười lớn: “Liễu Nguyệt, ngươi làm vậy là mởcửa sau cho ta!”Liễu Nguyệt công tử nhún vai: “Ta chỉ nói những lời từ đáy lòng thôi, khôngliên quan tới vị huynh đệ trong nhà ngươi. Nhưng nói thật nhé, thú vị là tiêuchuẩn của ta, nếu muốn trở thành đệ tử học đường thì phải thắng vòng thithứ hai và đối thủ vòng cuối cùng. Vị ở trong nhà, ngươi sao rồi?”Lôi Mộng Sát thở dài: “Đã mấy hôm rồi ta không gặp vị ở trong nhà mình.”Thiên Khải Thành, tin tức về vòng sơ khảo của học đường nhanh chóng lantruyền.“Phía ngoài văn võ? Không thi văn cũng không thi võ, thế thì còn coi là thithố nỗi gì?”“Phía ngoài văn võ, chẳng lẽ là xem vẻ đẹp, ai trông đẹp hơn thì vào vònghai? Liễu Nguyệt công tử được tôn là dung nhan tuyệt mỹ, đây là tiêuchuẩn của hắn?”“Chỉ có bốn chữ thì làm sao mà hiểu được?”Chỉ hai canh giờ sau, cửa phủ của phó giám khảo đã bị đạp nát. Hắn tứcgiận tới mức quay đầu vào nhà, khóa trái cửa lại.“Phía ngoài văn võ, phía ngoài văn võ! Làm sao ta biết thế này là có ý gì!”Mấy ngày nay Bách Lý Đông Quân vẫn ở trong phòng luyện nội công, giờphút này rốt cuộc y cũng mở mắt, giơ tay xuất chưởng, mở cửa phòng ra. Ythở một hơi dài, cảm giác trên người có làn nước ấm lưu chuyển, sungsướng khoan khoái không nói nên lời. Y đi ra khỏi cửa, duỗi người thở phàomột tiếng: “Thoải mái quá đi.” Y nhìn một lượt xung quanh, phát hiện LôiMộng Sát không ở trong sân, mà bên ngoài sân có âm thanh ồn ào. Y tòmò đẩy cửa, túm lấy một học sinh đi ngang qua: “Sao thế? Có chuyện gì à?”Học sinh kia nhìn một cái là nhận ra Bách Lý Đông Quân, khóe miệng nở nụcười chế nhạo: “Cái này mà ngươi cũng không biết? Đề thi vòng sơ khảo đãcó rồi.”“Có rồi? Lôi Mộng Sát không nói với ta, là gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Bốn chữ, phía ngoài văn võ.” Học sinh trả lời.“Phía ngoài văn võ, phía ngoài văn võ...” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm vàilần, xoay người đập nát cửa sân: “Ta luyện võ công bao ngày như vậy, kếtquả ngươi lại bảo ta thi bên ngoài văn võ!”“Mẹ cái ngoài văn võ của ngươi!”
Thiên Khải Thành.
Liễu Nguyệt phủ.
Trong gian thủy tạ giữa sân, có hai người đang ngồi đối diện, chơi cờ với
nhau. Bên ngoài tấm rèm, một vị giáo viên của ngoại viện học đường đang
cung kính đứng hầu ở đó.
“Công tử, ba ngày sau là vòng sơ khảo rồi, chẳng hay đã có đề thi sơ khảo
hay chưa?” Vị giáo viên này đợi một lúc lâu, Liễu Nguyệt công tử trong gian
thủy tạ vẫn không có ý mở miệng trả lời, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Liễu Nguyệt công tử nhấc một viên cờ đen lên: “Ngươi đã nói rồi mà, ba
ngày sau mới là vòng sơ khảo, vậy thì... vội làm gì?”
Giáo viên nghe Liễu Nguyệt công tử trả lời nhẹ như mây gió, không khỏi đổ
mồ hôi. Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Không phải ta
vội... nhưng mà...”
“Nhưng rất nhiều người không dám tới ép ta, vì vậy ép vị phó giám khảo là
ngươi đúng không?” Liễu Nguyệt công tử cười nói: “Nói vậy thì gần đây
đám hậu duệ quý tộc của Thiên Khải liên tục chạy vào phủ đệ của ngươi,
chắc muốn tra hỏi đề thi lần này.”
Giáo viên thở dài: “Đề thi sơ khảo hàng năm thường được rải ra trước bảy
ngày. Nhưng hôm nay chỉ còn có ba ngày, chẳng lẽ chờ ngày cuối cùng mới
công bố?”
Liễu Nguyệt công tử đánh một quân cờ: “Chẳng lẽ không nên công bố vào
ngày cuối cùng? Tiết lộ đề thi sớm là quy định bất thành văn à? Từ bao giờ
mà Tắc Hạ Học Cung ta mặt dày tới mức này?”
Giáo viên sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
“Vòng sơ khảo không thể quyết định kết quả cuối cùng, qua được vòng sơ
khảo thì còn vòng thứ hai. Vòng hai đã mấy chục năm rồi không đổi, là
đánh một trận. Hơn nữa các vị công tử chỉ cần lấy được kết quả tốt trong
vòng sơ khảo là được, sao Liễu Nguyệt nhà ngươi phải nghiêm túc như
vậy?” Người ngồi đối diện chơi cờ với Liễu Nguyệt công tử đột nhiên mở
miệng.
Giáo viên nghe vậy vui mừng: “Chước Mặc công tử?”
Lôi Mộng Sát buông quân cờ trắng trong tay xuống: “Ván này ta thua, chơi
cờ thì ta thật sự không bằng ngươi.”
Liễu Nguyệt công tử mỉm cười, đứng dậy quay người đi: “Ta còn đang nghĩ
vì sao đột nhiên ngươi lại chạy tới chơi cờ với ta, hóa ra ngươi tới cũng là vì
đề thi này.”
Lôi Mộng Sát gãi đầu: “Chẳng phải trong nhà ta cũng có một vị huynh đệ
đang chờ thi à. Ta biết hết đề thi mười năm trước rồi, khổ nỗi lần này là
người, ta đành phải tự tới cửa cầu xin!”
Vị giáo viên nhận chức phó giám khảo nghe vậy lập tức vui mừng: “Chước
Mặc công tử nói đúng! Huống chi với tài hoa của Liễu Nguyệt công tử, cho
dù có báo trước đề thi cho mọi người, không có thực học cũng khó mà qua
được vòng sơ khảo.”
Lôi Mộng Sát và hắn kẻ xướng người họa: “Đúng vậy, làm sao mà qua
được.”
Liễu Nguyệt công tử thở dài: “Nếu ta muốn công bố trong cuộc thi thì
sao?”
Lôi Mộng Sát suy nghĩ: “Vậy thì có thể sư phụ sẽ chọn ngươi làm giám khảo
vòng cuối.”
Liễu Nguyệt công tử mỉm cười: “Ngươi uy hiếp ta?”
Lôi Mộng Sát gật đầu: “Đúng thế, ta uy hiếp ngươi đấy! Ngươi biết ta lắm
mồm mà, ngày ngày ta sẽ ở bên sư phụ phụ nhắc đi nhắc lại chuyện để
ngươi làm giám khảo vòng cuối. Ngươi nói xem ông ấy có đồng ý không?”
“Cũng được, nếu không công bố, ta sợ đám người đáng ghét đó sẽ tới đạp
nát phủ đệ của ta.” Liễu Nguyệt công tử vung tay, cây quạt giấy trong tay
hắn mở ra. Hắn tùy ý quăng cây quạt giấy, bay ra ngoài gian thủy tạ, rơi vào
tay vị giáo viên kia.
Vị giáo viên kia sửng sốt, đọc bốn chữ trên quạt: “Phía ngoài văn võ.”
“Khảo hạch trong thế gian luôn chia làm văn và võ, nhưng ngoài văn võ ra
trên thế gian có bao nhiêu thứ mới lạ thú vị. Cho nên ta không thi văn cũng
chẳng thử võ, phía ngoài văn võ còn có gì khác có thể thuyết phục ta thì có
thể qua vòng sơ khảo của ta.” Liễu Nguyệt công tử nói.
Vị giáo viên kia cười khổ: “Vậy rốt cuộc là kiểm tra cái gì?”
“Kiểm tra chính con người.” Liễu Nguyệt công tử cao giọng cười dài.
Vị giáo viên kia lắc đầu quầy quậy: “Chỉ đưa bốn chữ này ra e là không thể
làm hài lòng đám người đó. Hơn nữa khảo hạch bao năm qua không phải
thi văn thì là thi võ, vì sao năm nay lại là ngoài văn võ? Ngoài văn võ ra thì
thi cái gì? Thi chơi cờ? Thi đánh đàn? hay là thi trồng trọt?”
“Ngươi nói nhiều quá rồi.” Lôi Mộng Sát đột nhiên mở miệng, giọng nói
mang chút ý lạnh.
Lôi Mộng Sát là kẻ rất lắm lời, khi hắn nói người khác nhiều lời thì người đó
nên suy nghĩ cẩn thận lại một chút. Vị giáo viên kia rùng mình, vội vàng cúi
đầu, không nói năng gì nữa.
Liễu Nguyệt công tử lại chẳng hề để ý, chỉ cười nói: “Nếu có ai trồng trọt rất
tốt, vậy thì, cũng không thành vấn đề.”
Vị giáo viên kia đáp: “Ta hiểu rồi.”
“Ngươi không hiểu.” Liễu Nguyệt công tử lắc đầu: “Học cung không chỉ
muốn người văn võ song tuyệt, học đường muốn người thú vị, ít nhất sư
phụ như vậy, Liễu Nguyệt ta, cũng như vậy.”
Vị giáo viên kia cầm cây quạt xếp thối lui, không đáp lời.
Lôi Mộng Sát thấy hắn đi xa, cười lớn: “Liễu Nguyệt, ngươi làm vậy là mở
cửa sau cho ta!”
Liễu Nguyệt công tử nhún vai: “Ta chỉ nói những lời từ đáy lòng thôi, không
liên quan tới vị huynh đệ trong nhà ngươi. Nhưng nói thật nhé, thú vị là tiêu
chuẩn của ta, nếu muốn trở thành đệ tử học đường thì phải thắng vòng thi
thứ hai và đối thủ vòng cuối cùng. Vị ở trong nhà, ngươi sao rồi?”
Lôi Mộng Sát thở dài: “Đã mấy hôm rồi ta không gặp vị ở trong nhà mình.”
Thiên Khải Thành, tin tức về vòng sơ khảo của học đường nhanh chóng lan
truyền.
“Phía ngoài văn võ? Không thi văn cũng không thi võ, thế thì còn coi là thi
thố nỗi gì?”
“Phía ngoài văn võ, chẳng lẽ là xem vẻ đẹp, ai trông đẹp hơn thì vào vòng
hai? Liễu Nguyệt công tử được tôn là dung nhan tuyệt mỹ, đây là tiêu
chuẩn của hắn?”
“Chỉ có bốn chữ thì làm sao mà hiểu được?”
Chỉ hai canh giờ sau, cửa phủ của phó giám khảo đã bị đạp nát. Hắn tức
giận tới mức quay đầu vào nhà, khóa trái cửa lại.
“Phía ngoài văn võ, phía ngoài văn võ! Làm sao ta biết thế này là có ý gì!”
Mấy ngày nay Bách Lý Đông Quân vẫn ở trong phòng luyện nội công, giờ
phút này rốt cuộc y cũng mở mắt, giơ tay xuất chưởng, mở cửa phòng ra. Y
thở một hơi dài, cảm giác trên người có làn nước ấm lưu chuyển, sung
sướng khoan khoái không nói nên lời. Y đi ra khỏi cửa, duỗi người thở phào
một tiếng: “Thoải mái quá đi.” Y nhìn một lượt xung quanh, phát hiện Lôi
Mộng Sát không ở trong sân, mà bên ngoài sân có âm thanh ồn ào. Y tò
mò đẩy cửa, túm lấy một học sinh đi ngang qua: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Học sinh kia nhìn một cái là nhận ra Bách Lý Đông Quân, khóe miệng nở nụ
cười chế nhạo: “Cái này mà ngươi cũng không biết? Đề thi vòng sơ khảo đã
có rồi.”
“Có rồi? Lôi Mộng Sát không nói với ta, là gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Bốn chữ, phía ngoài văn võ.” Học sinh trả lời.
“Phía ngoài văn võ, phía ngoài văn võ...” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm vài
lần, xoay người đập nát cửa sân: “Ta luyện võ công bao ngày như vậy, kết
quả ngươi lại bảo ta thi bên ngoài văn võ!”
“Mẹ cái ngoài văn võ của ngươi!”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thiên Khải Thành.Liễu Nguyệt phủ.Trong gian thủy tạ giữa sân, có hai người đang ngồi đối diện, chơi cờ vớinhau. Bên ngoài tấm rèm, một vị giáo viên của ngoại viện học đường đangcung kính đứng hầu ở đó.“Công tử, ba ngày sau là vòng sơ khảo rồi, chẳng hay đã có đề thi sơ khảohay chưa?” Vị giáo viên này đợi một lúc lâu, Liễu Nguyệt công tử trong gianthủy tạ vẫn không có ý mở miệng trả lời, rốt cuộc không nhịn được hỏi.Liễu Nguyệt công tử nhấc một viên cờ đen lên: “Ngươi đã nói rồi mà, bangày sau mới là vòng sơ khảo, vậy thì... vội làm gì?”Giáo viên nghe Liễu Nguyệt công tử trả lời nhẹ như mây gió, không khỏi đổmồ hôi. Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Không phải tavội... nhưng mà...”“Nhưng rất nhiều người không dám tới ép ta, vì vậy ép vị phó giám khảo làngươi đúng không?” Liễu Nguyệt công tử cười nói: “Nói vậy thì gần đâyđám hậu duệ quý tộc của Thiên Khải liên tục chạy vào phủ đệ của ngươi,chắc muốn tra hỏi đề thi lần này.”Giáo viên thở dài: “Đề thi sơ khảo hàng năm thường được rải ra trước bảyngày. Nhưng hôm nay chỉ còn có ba ngày, chẳng lẽ chờ ngày cuối cùng mớicông bố?”Liễu Nguyệt công tử đánh một quân cờ: “Chẳng lẽ không nên công bố vàongày cuối cùng? Tiết lộ đề thi sớm là quy định bất thành văn à? Từ bao giờmà Tắc Hạ Học Cung ta mặt dày tới mức này?”Giáo viên sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao.“Vòng sơ khảo không thể quyết định kết quả cuối cùng, qua được vòng sơkhảo thì còn vòng thứ hai. Vòng hai đã mấy chục năm rồi không đổi, làđánh một trận. Hơn nữa các vị công tử chỉ cần lấy được kết quả tốt trongvòng sơ khảo là được, sao Liễu Nguyệt nhà ngươi phải nghiêm túc nhưvậy?” Người ngồi đối diện chơi cờ với Liễu Nguyệt công tử đột nhiên mởmiệng.Giáo viên nghe vậy vui mừng: “Chước Mặc công tử?”Lôi Mộng Sát buông quân cờ trắng trong tay xuống: “Ván này ta thua, chơicờ thì ta thật sự không bằng ngươi.”Liễu Nguyệt công tử mỉm cười, đứng dậy quay người đi: “Ta còn đang nghĩvì sao đột nhiên ngươi lại chạy tới chơi cờ với ta, hóa ra ngươi tới cũng là vìđề thi này.”Lôi Mộng Sát gãi đầu: “Chẳng phải trong nhà ta cũng có một vị huynh đệđang chờ thi à. Ta biết hết đề thi mười năm trước rồi, khổ nỗi lần này làngười, ta đành phải tự tới cửa cầu xin!”Vị giáo viên nhận chức phó giám khảo nghe vậy lập tức vui mừng: “ChướcMặc công tử nói đúng! Huống chi với tài hoa của Liễu Nguyệt công tử, chodù có báo trước đề thi cho mọi người, không có thực học cũng khó mà quađược vòng sơ khảo.”Lôi Mộng Sát và hắn kẻ xướng người họa: “Đúng vậy, làm sao mà quađược.”Liễu Nguyệt công tử thở dài: “Nếu ta muốn công bố trong cuộc thi thìsao?”Lôi Mộng Sát suy nghĩ: “Vậy thì có thể sư phụ sẽ chọn ngươi làm giám khảovòng cuối.”Liễu Nguyệt công tử mỉm cười: “Ngươi uy hiếp ta?”Lôi Mộng Sát gật đầu: “Đúng thế, ta uy hiếp ngươi đấy! Ngươi biết ta lắmmồm mà, ngày ngày ta sẽ ở bên sư phụ phụ nhắc đi nhắc lại chuyện đểngươi làm giám khảo vòng cuối. Ngươi nói xem ông ấy có đồng ý không?”“Cũng được, nếu không công bố, ta sợ đám người đáng ghét đó sẽ tới đạpnát phủ đệ của ta.” Liễu Nguyệt công tử vung tay, cây quạt giấy trong tayhắn mở ra. Hắn tùy ý quăng cây quạt giấy, bay ra ngoài gian thủy tạ, rơi vàotay vị giáo viên kia.Vị giáo viên kia sửng sốt, đọc bốn chữ trên quạt: “Phía ngoài văn võ.”“Khảo hạch trong thế gian luôn chia làm văn và võ, nhưng ngoài văn võ ratrên thế gian có bao nhiêu thứ mới lạ thú vị. Cho nên ta không thi văn cũngchẳng thử võ, phía ngoài văn võ còn có gì khác có thể thuyết phục ta thì cóthể qua vòng sơ khảo của ta.” Liễu Nguyệt công tử nói.Vị giáo viên kia cười khổ: “Vậy rốt cuộc là kiểm tra cái gì?”“Kiểm tra chính con người.” Liễu Nguyệt công tử cao giọng cười dài.Vị giáo viên kia lắc đầu quầy quậy: “Chỉ đưa bốn chữ này ra e là không thểlàm hài lòng đám người đó. Hơn nữa khảo hạch bao năm qua không phảithi văn thì là thi võ, vì sao năm nay lại là ngoài văn võ? Ngoài văn võ ra thìthi cái gì? Thi chơi cờ? Thi đánh đàn? hay là thi trồng trọt?”“Ngươi nói nhiều quá rồi.” Lôi Mộng Sát đột nhiên mở miệng, giọng nóimang chút ý lạnh.Lôi Mộng Sát là kẻ rất lắm lời, khi hắn nói người khác nhiều lời thì người đónên suy nghĩ cẩn thận lại một chút. Vị giáo viên kia rùng mình, vội vàng cúiđầu, không nói năng gì nữa.Liễu Nguyệt công tử lại chẳng hề để ý, chỉ cười nói: “Nếu có ai trồng trọt rấttốt, vậy thì, cũng không thành vấn đề.”Vị giáo viên kia đáp: “Ta hiểu rồi.”“Ngươi không hiểu.” Liễu Nguyệt công tử lắc đầu: “Học cung không chỉmuốn người văn võ song tuyệt, học đường muốn người thú vị, ít nhất sưphụ như vậy, Liễu Nguyệt ta, cũng như vậy.”Vị giáo viên kia cầm cây quạt xếp thối lui, không đáp lời.Lôi Mộng Sát thấy hắn đi xa, cười lớn: “Liễu Nguyệt, ngươi làm vậy là mởcửa sau cho ta!”Liễu Nguyệt công tử nhún vai: “Ta chỉ nói những lời từ đáy lòng thôi, khôngliên quan tới vị huynh đệ trong nhà ngươi. Nhưng nói thật nhé, thú vị là tiêuchuẩn của ta, nếu muốn trở thành đệ tử học đường thì phải thắng vòng thithứ hai và đối thủ vòng cuối cùng. Vị ở trong nhà, ngươi sao rồi?”Lôi Mộng Sát thở dài: “Đã mấy hôm rồi ta không gặp vị ở trong nhà mình.”Thiên Khải Thành, tin tức về vòng sơ khảo của học đường nhanh chóng lantruyền.“Phía ngoài văn võ? Không thi văn cũng không thi võ, thế thì còn coi là thithố nỗi gì?”“Phía ngoài văn võ, chẳng lẽ là xem vẻ đẹp, ai trông đẹp hơn thì vào vònghai? Liễu Nguyệt công tử được tôn là dung nhan tuyệt mỹ, đây là tiêuchuẩn của hắn?”“Chỉ có bốn chữ thì làm sao mà hiểu được?”Chỉ hai canh giờ sau, cửa phủ của phó giám khảo đã bị đạp nát. Hắn tứcgiận tới mức quay đầu vào nhà, khóa trái cửa lại.“Phía ngoài văn võ, phía ngoài văn võ! Làm sao ta biết thế này là có ý gì!”Mấy ngày nay Bách Lý Đông Quân vẫn ở trong phòng luyện nội công, giờphút này rốt cuộc y cũng mở mắt, giơ tay xuất chưởng, mở cửa phòng ra. Ythở một hơi dài, cảm giác trên người có làn nước ấm lưu chuyển, sungsướng khoan khoái không nói nên lời. Y đi ra khỏi cửa, duỗi người thở phàomột tiếng: “Thoải mái quá đi.” Y nhìn một lượt xung quanh, phát hiện LôiMộng Sát không ở trong sân, mà bên ngoài sân có âm thanh ồn ào. Y tòmò đẩy cửa, túm lấy một học sinh đi ngang qua: “Sao thế? Có chuyện gì à?”Học sinh kia nhìn một cái là nhận ra Bách Lý Đông Quân, khóe miệng nở nụcười chế nhạo: “Cái này mà ngươi cũng không biết? Đề thi vòng sơ khảo đãcó rồi.”“Có rồi? Lôi Mộng Sát không nói với ta, là gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Bốn chữ, phía ngoài văn võ.” Học sinh trả lời.“Phía ngoài văn võ, phía ngoài văn võ...” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm vàilần, xoay người đập nát cửa sân: “Ta luyện võ công bao ngày như vậy, kếtquả ngươi lại bảo ta thi bên ngoài văn võ!”“Mẹ cái ngoài văn võ của ngươi!”