Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 85: Nâng chén dưới trăng

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Ánh trăng đang sáng.Dưới ánh trăng đó là hai người uống rượu.Trong biệt việt của học đường, Bách Lý Đông Quân đang uống rượu vớimột người, chỉ có điều người này quay lưng về phía y. Trên bàn đặt một cáimặt nạ ác quỷ đỏ như máu, người nọ quay lưng về phía Bách Lý ĐôngQuân, đang uống liên tiếp từng chén một. Không bao lâu sau cả vò rượu đãbị hai người uống cạn. Nhưng hắn có vẻ không hề nôn nóng, vì chỗ Bách LýĐông Quân còn nợ hắn rất nhiều vò rượu.“Sau ngày hôm nay, ta sẽ không tới truyền thụ nội công cho ngươi.” Ngườinọ buông chén rượu, chậm rãi nói.“Lạc Hoa Lưu Thủy, ta đã luyện xong rồi à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.Người nọ khẽ lắc đầu: “Làm gì có võ công nào gọi là Lạc Hoa Lưu Thủy, tabịa ra đấy, môn công phu này là sư phụ ngươi sáng tạo ra, tên là Thu ThủyQuyết.”“Thu Thủy Quyết?”“Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nướcmênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệtđược bò với ngựa. Sư phụ ngươi vân du thiên hạ, mùa thu ngủ bên bờ sônglớn, ban đêm thì mơ mình đi xuống sông, trò chuyện với Hà Bá, Hải Thần,ngày hôm sau thì sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này, dùng tự nhiên làm vậtdẫn, như sông lớn cuồn cuộn không ngừng. Là ông ấy nhớ được giấc mơ vàcảm ngộ đêm hôm đó, nhiều năm sau khi tinh thâm võ học, nhớ tới tìnhcảm ngày trước nên nhanh chóng sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này.” Hắnuống một ngụm rượu, nhìn không trung: “Trong lòng ta, thiên hạ chỉ có bangười rưỡi là thần kỳ.”“Ba người rưỡi nào?” Bách Lý Đông Quân bỗng thấy hứng thú.“Sư phụ ngươi, Nho Tiên Cổ Trần, đọc vạn cuốn sách, có thể biến ảo muônvàn, cứ như trong thế gian này không có gì hắn không làm được. Còn có Lýtiên sinh của học đường, xưa nay ta ghét thô tục, cho nên ta cũng không ưaLý tiên sinh của học đường, vì rất nhiều người kính nể hắn nhưng hắn lại xéVõ Bảng, đây là chuyện rất thô tục. Còn quốc sư Tề Thiên Trần, hắn có bảnlĩnh thông thiên, nếu ở bên ngoài có lẽ đã là tiên nhân cưỡi mây lên trời,nhưng ở trong triều, bị cái mũ quốc sư đè lên đầu, vô duyên vô cớ ném mấtmột nửa tiên khí.” Người nọ thở dài.“Còn một người là ai?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.“Là ta.” Người nọ cầm cây côn gõ Bách Lý Đông Quân một cái.“Xì.” Bách Lý Đông Quân cảm thấy bị trêu chọc, ngửa đầu lên uống mộtngụm rượu.“Trong các thí sinh lần này, có hai người trước mắt chắc chắn ngươi khôngđánh được. Gia Cát gia đã nhiều năm rồi không có ai nhập thế, Gia Cát Vânnày là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ của mình, đã rời núi là nhắm vào ngôiđệ nhất. Còn có Diệp Đỉnh Chi, chỉ một tay đã ấn được Tam Tần khinh côngtuyệt đỉnh xuống, một hành động lơ đãng này đã thể hiện nội công thânpháp cao minh ra sao. Về phần những người còn lại, vị vua cờ bạc nhỏ tuổikia, người rèn kiếm, kẻ dùng độc, tuy không dễ đánh, nhưng có thể thửxem.” Người nọ nói.Bách Lý Đông Quân gật đầu, lời này rất giống với suy nghĩ của y, nhưng độtnhiên y cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ cẩn thận một phen rồi mới phản ứng lại:“Kỳ thi của học đường, người ngoài không được vào, sao ngươi biết rõ ràngnhư vậy? Thậm chí cả chuyện Diệp Đỉnh Chi ấn Tam Tần xuống mà ngươicũng biết?” Cảnh tượng lúc đó ngoài bản thân ra chỉ có vài vị giám khảotrên bục và Bách Lý Đông Quân đứng bên cạnh là thấy rõ. Người này vốnkhông vào Thiên Kim Thai, sao lại biết được?“Ta vốn là không gì không biết, không gì không hiểu.” Người nọ thở dàimột tiếng: “Ngươi còn ngốc hơn ta tưởng, vẫn chưa đoán ra thân phận củata.”“Bách Hiểu Đường.” Bách Lý Đông Quân gằn từng chữ một.Giang hồ Bách Hiểu Đường, không gì không biết, không đâu không ở,không gì không tìm ra được.“Đúng vậy, ta chính là đường chủ Bách Hiểu Đường, Cơ Nhược Phong.”Người nọ cầm cái mặt nạ trên bàn lên, đeo vào mặt, xoay người nói.Theo như đồn đại, đây là đường chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của BáchHiểu Đường, phân chia bốn cảnh giới của cao thủ võ học trong thiên hạ, lànhân vật mà rất nhiều người giang hồ thầm tôn thờ, hầu như chỉ xuất hiệntrong lời đồn, hầu như chưa bao giờ thật sự lộ diện. Giờ phút này hắnkhông chỉ xuất hiện trước mặt Bách Lý Đông Quân, hơn nữa còn uống rượuvới y? Nếu là người khác, có lẽ lúc này có đủ loại vấn đề muốn hỏi, vìđường chủ Bách Hiểu Đường chưa chắc đã là võ công lợi hại nhất, nhưngchắc chắn lý luận võ công là phong phú nhất. Một buổi trò chuyện với hắncòn hơn cả mười năm luyện kiếm. Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ dừng lạimột chút rồi hỏi: “Sao tên ngươi giống Tiêu Nhược Phong thế.”Cơ Nhược Phong tuy tự xưng là không gì không biết nhưng cũng khôngđoán nổi Bách Lý Đông Quân sẽ phản ứng như vậy. Có điều hắn chỉ ngạcnhiên đối chút rồi trả lời: “Tuy chúng ta cùng tên Nhược Phong, nhưng hắnlà gió nâng rồng lên, có người muốn mượn gió của hắn bay lên chín tầngtrời, phá mây hóa rồng. Còn ta là cơn gió vô hình, không thể tìm ra, khôngthể nắm giữ, nhưng lại không đâu không có. Chúng ta vốn không giốngnhau.” Tiếp đó điểm mũi chân, bay tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân nhưlàn gió.“Đây là khinh công gì?” Bách Lý Đông Quân cả kinh.“Thừa Phong Đạp Vân Bộ. Ta biết đối thủ tiếp theo của ngươi là Yến Phi Phi,võ công của hắn không tính là nhất lưu, nhưng khinh công Bát Bộ CảnThiền đã luyện tới tầng thứ tám. Nếu ngươi xoắn xuýt chuyện khinh công,vậy thì có làm thế nào cũng không thắng được. Khinh công không đại biểucho võ công, tuy khinh công đại biểu cho khoảng cách giữa các ngươi,nhưng...” Cơ Nhược Phong nhảy tới sau lưng Bách Lý Đông Quân, giơ cônấn lên người y: “Khoảng cách này có bằng chiều dài một thanh kiếmkhông?”Bách Lý Đông Quân trầm ngâm trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Ngươiđang nhắc nhở ta?”“Bỏ đi, nếu thi võ mà cũng không qua được thì trở về kế thừa gia nghiệpcòn hơn.” Cơ Nhược Phong cười lạnh một tiếng: “Ngươi chỉ có một cơ hội,nếu nỗ lực mà không thành thì chỉ có thể bị bắt về nhà kế thừa gia sản kếchxù. Câu này đúng là thú vị.”“Câu này chẳng thú vị chút nào.” Bách Lý Đông Quân giơ tay phải nắm lấytrường côn của Cơ Nhược Phong, nhưng Cơ Nhược Phong vung côn, điểmmũi chân, đã mang cây côn lùi đi xa mười bước. Cơ Nhược Phong lắc đầunói: “Chút công phu đó của ngươi, đừng bêu xấu trước mặt ta.”Bách Lý Đông Quân nhìn vào tay mình: “Vừa rồi ngươi đã nói sau hôm nayngươi sẽ không tới truyền thụ nội công cho ta nữa, vậy có phải bây giờ tấtcả nội lực trong cơ thể ta đều đã phóng thích không? Ta cảm thấy mấyngày nay lực lượng cuồn cuộn trào ra đang càng lúc càng yếu.”“Ngươi quá coi thường bản thân, cũng quá coi thường sư phụ ngươi. Nộilực trong cơ thể ngươi như làn nước mùa thu trong đầm, sẽ không khô cạn.Chỉ cần ngươi biết dẫn đắt, như vậy lúc nào cũng có nước suối chảy ra. Tiếptheo ngươi không cần đóng cửa luyện công mà cần tỷ thí sinh tử với kẻkhác.” Cơ Nhược Phong nhảy lên mái hiên: “Ta rất mong chờ biểu hiện củangươi trong vòng thi kế tiếp của học đường.”“Kỳ thi của học đường mà cũng có tỷ thí sinh tử?” Bách Lý Đông Quân hỏi.Cơ Nhược Phong tung người nhảy lên: “Ngươi quá coi thường Thiên KhảiThành, quá coi thường kỳ thi của học đường.”Bách Lý Đông Quân thấy hắn đi xa, cúi đầu mỉm cười, trường kiếm bênhông lập tức rời vỏ. Y cầm kiếm, nhẹ nhàng vung lên, như ôm lấy ánh trăng:“Ta quá coi thường Thiên Khải Thành này ư?”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Ánh trăng đang sáng.Dưới ánh trăng đó là hai người uống rượu.Trong biệt việt của học đường, Bách Lý Đông Quân đang uống rượu vớimột người, chỉ có điều người này quay lưng về phía y. Trên bàn đặt một cáimặt nạ ác quỷ đỏ như máu, người nọ quay lưng về phía Bách Lý ĐôngQuân, đang uống liên tiếp từng chén một. Không bao lâu sau cả vò rượu đãbị hai người uống cạn. Nhưng hắn có vẻ không hề nôn nóng, vì chỗ Bách LýĐông Quân còn nợ hắn rất nhiều vò rượu.“Sau ngày hôm nay, ta sẽ không tới truyền thụ nội công cho ngươi.” Ngườinọ buông chén rượu, chậm rãi nói.“Lạc Hoa Lưu Thủy, ta đã luyện xong rồi à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.Người nọ khẽ lắc đầu: “Làm gì có võ công nào gọi là Lạc Hoa Lưu Thủy, tabịa ra đấy, môn công phu này là sư phụ ngươi sáng tạo ra, tên là Thu ThủyQuyết.”“Thu Thủy Quyết?”“Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nướcmênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệtđược bò với ngựa. Sư phụ ngươi vân du thiên hạ, mùa thu ngủ bên bờ sônglớn, ban đêm thì mơ mình đi xuống sông, trò chuyện với Hà Bá, Hải Thần,ngày hôm sau thì sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này, dùng tự nhiên làm vậtdẫn, như sông lớn cuồn cuộn không ngừng. Là ông ấy nhớ được giấc mơ vàcảm ngộ đêm hôm đó, nhiều năm sau khi tinh thâm võ học, nhớ tới tìnhcảm ngày trước nên nhanh chóng sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này.” Hắnuống một ngụm rượu, nhìn không trung: “Trong lòng ta, thiên hạ chỉ có bangười rưỡi là thần kỳ.”“Ba người rưỡi nào?” Bách Lý Đông Quân bỗng thấy hứng thú.“Sư phụ ngươi, Nho Tiên Cổ Trần, đọc vạn cuốn sách, có thể biến ảo muônvàn, cứ như trong thế gian này không có gì hắn không làm được. Còn có Lýtiên sinh của học đường, xưa nay ta ghét thô tục, cho nên ta cũng không ưaLý tiên sinh của học đường, vì rất nhiều người kính nể hắn nhưng hắn lại xéVõ Bảng, đây là chuyện rất thô tục. Còn quốc sư Tề Thiên Trần, hắn có bảnlĩnh thông thiên, nếu ở bên ngoài có lẽ đã là tiên nhân cưỡi mây lên trời,nhưng ở trong triều, bị cái mũ quốc sư đè lên đầu, vô duyên vô cớ ném mấtmột nửa tiên khí.” Người nọ thở dài.“Còn một người là ai?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.“Là ta.” Người nọ cầm cây côn gõ Bách Lý Đông Quân một cái.“Xì.” Bách Lý Đông Quân cảm thấy bị trêu chọc, ngửa đầu lên uống mộtngụm rượu.“Trong các thí sinh lần này, có hai người trước mắt chắc chắn ngươi khôngđánh được. Gia Cát gia đã nhiều năm rồi không có ai nhập thế, Gia Cát Vânnày là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ của mình, đã rời núi là nhắm vào ngôiđệ nhất. Còn có Diệp Đỉnh Chi, chỉ một tay đã ấn được Tam Tần khinh côngtuyệt đỉnh xuống, một hành động lơ đãng này đã thể hiện nội công thânpháp cao minh ra sao. Về phần những người còn lại, vị vua cờ bạc nhỏ tuổikia, người rèn kiếm, kẻ dùng độc, tuy không dễ đánh, nhưng có thể thửxem.” Người nọ nói.Bách Lý Đông Quân gật đầu, lời này rất giống với suy nghĩ của y, nhưng độtnhiên y cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ cẩn thận một phen rồi mới phản ứng lại:“Kỳ thi của học đường, người ngoài không được vào, sao ngươi biết rõ ràngnhư vậy? Thậm chí cả chuyện Diệp Đỉnh Chi ấn Tam Tần xuống mà ngươicũng biết?” Cảnh tượng lúc đó ngoài bản thân ra chỉ có vài vị giám khảotrên bục và Bách Lý Đông Quân đứng bên cạnh là thấy rõ. Người này vốnkhông vào Thiên Kim Thai, sao lại biết được?“Ta vốn là không gì không biết, không gì không hiểu.” Người nọ thở dàimột tiếng: “Ngươi còn ngốc hơn ta tưởng, vẫn chưa đoán ra thân phận củata.”“Bách Hiểu Đường.” Bách Lý Đông Quân gằn từng chữ một.Giang hồ Bách Hiểu Đường, không gì không biết, không đâu không ở,không gì không tìm ra được.“Đúng vậy, ta chính là đường chủ Bách Hiểu Đường, Cơ Nhược Phong.”Người nọ cầm cái mặt nạ trên bàn lên, đeo vào mặt, xoay người nói.Theo như đồn đại, đây là đường chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của BáchHiểu Đường, phân chia bốn cảnh giới của cao thủ võ học trong thiên hạ, lànhân vật mà rất nhiều người giang hồ thầm tôn thờ, hầu như chỉ xuất hiệntrong lời đồn, hầu như chưa bao giờ thật sự lộ diện. Giờ phút này hắnkhông chỉ xuất hiện trước mặt Bách Lý Đông Quân, hơn nữa còn uống rượuvới y? Nếu là người khác, có lẽ lúc này có đủ loại vấn đề muốn hỏi, vìđường chủ Bách Hiểu Đường chưa chắc đã là võ công lợi hại nhất, nhưngchắc chắn lý luận võ công là phong phú nhất. Một buổi trò chuyện với hắncòn hơn cả mười năm luyện kiếm. Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ dừng lạimột chút rồi hỏi: “Sao tên ngươi giống Tiêu Nhược Phong thế.”Cơ Nhược Phong tuy tự xưng là không gì không biết nhưng cũng khôngđoán nổi Bách Lý Đông Quân sẽ phản ứng như vậy. Có điều hắn chỉ ngạcnhiên đối chút rồi trả lời: “Tuy chúng ta cùng tên Nhược Phong, nhưng hắnlà gió nâng rồng lên, có người muốn mượn gió của hắn bay lên chín tầngtrời, phá mây hóa rồng. Còn ta là cơn gió vô hình, không thể tìm ra, khôngthể nắm giữ, nhưng lại không đâu không có. Chúng ta vốn không giốngnhau.” Tiếp đó điểm mũi chân, bay tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân nhưlàn gió.“Đây là khinh công gì?” Bách Lý Đông Quân cả kinh.“Thừa Phong Đạp Vân Bộ. Ta biết đối thủ tiếp theo của ngươi là Yến Phi Phi,võ công của hắn không tính là nhất lưu, nhưng khinh công Bát Bộ CảnThiền đã luyện tới tầng thứ tám. Nếu ngươi xoắn xuýt chuyện khinh công,vậy thì có làm thế nào cũng không thắng được. Khinh công không đại biểucho võ công, tuy khinh công đại biểu cho khoảng cách giữa các ngươi,nhưng...” Cơ Nhược Phong nhảy tới sau lưng Bách Lý Đông Quân, giơ cônấn lên người y: “Khoảng cách này có bằng chiều dài một thanh kiếmkhông?”Bách Lý Đông Quân trầm ngâm trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Ngươiđang nhắc nhở ta?”“Bỏ đi, nếu thi võ mà cũng không qua được thì trở về kế thừa gia nghiệpcòn hơn.” Cơ Nhược Phong cười lạnh một tiếng: “Ngươi chỉ có một cơ hội,nếu nỗ lực mà không thành thì chỉ có thể bị bắt về nhà kế thừa gia sản kếchxù. Câu này đúng là thú vị.”“Câu này chẳng thú vị chút nào.” Bách Lý Đông Quân giơ tay phải nắm lấytrường côn của Cơ Nhược Phong, nhưng Cơ Nhược Phong vung côn, điểmmũi chân, đã mang cây côn lùi đi xa mười bước. Cơ Nhược Phong lắc đầunói: “Chút công phu đó của ngươi, đừng bêu xấu trước mặt ta.”Bách Lý Đông Quân nhìn vào tay mình: “Vừa rồi ngươi đã nói sau hôm nayngươi sẽ không tới truyền thụ nội công cho ta nữa, vậy có phải bây giờ tấtcả nội lực trong cơ thể ta đều đã phóng thích không? Ta cảm thấy mấyngày nay lực lượng cuồn cuộn trào ra đang càng lúc càng yếu.”“Ngươi quá coi thường bản thân, cũng quá coi thường sư phụ ngươi. Nộilực trong cơ thể ngươi như làn nước mùa thu trong đầm, sẽ không khô cạn.Chỉ cần ngươi biết dẫn đắt, như vậy lúc nào cũng có nước suối chảy ra. Tiếptheo ngươi không cần đóng cửa luyện công mà cần tỷ thí sinh tử với kẻkhác.” Cơ Nhược Phong nhảy lên mái hiên: “Ta rất mong chờ biểu hiện củangươi trong vòng thi kế tiếp của học đường.”“Kỳ thi của học đường mà cũng có tỷ thí sinh tử?” Bách Lý Đông Quân hỏi.Cơ Nhược Phong tung người nhảy lên: “Ngươi quá coi thường Thiên KhảiThành, quá coi thường kỳ thi của học đường.”Bách Lý Đông Quân thấy hắn đi xa, cúi đầu mỉm cười, trường kiếm bênhông lập tức rời vỏ. Y cầm kiếm, nhẹ nhàng vung lên, như ôm lấy ánh trăng:“Ta quá coi thường Thiên Khải Thành này ư?”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Ánh trăng đang sáng.Dưới ánh trăng đó là hai người uống rượu.Trong biệt việt của học đường, Bách Lý Đông Quân đang uống rượu vớimột người, chỉ có điều người này quay lưng về phía y. Trên bàn đặt một cáimặt nạ ác quỷ đỏ như máu, người nọ quay lưng về phía Bách Lý ĐôngQuân, đang uống liên tiếp từng chén một. Không bao lâu sau cả vò rượu đãbị hai người uống cạn. Nhưng hắn có vẻ không hề nôn nóng, vì chỗ Bách LýĐông Quân còn nợ hắn rất nhiều vò rượu.“Sau ngày hôm nay, ta sẽ không tới truyền thụ nội công cho ngươi.” Ngườinọ buông chén rượu, chậm rãi nói.“Lạc Hoa Lưu Thủy, ta đã luyện xong rồi à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.Người nọ khẽ lắc đầu: “Làm gì có võ công nào gọi là Lạc Hoa Lưu Thủy, tabịa ra đấy, môn công phu này là sư phụ ngươi sáng tạo ra, tên là Thu ThủyQuyết.”“Thu Thủy Quyết?”“Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nướcmênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệtđược bò với ngựa. Sư phụ ngươi vân du thiên hạ, mùa thu ngủ bên bờ sônglớn, ban đêm thì mơ mình đi xuống sông, trò chuyện với Hà Bá, Hải Thần,ngày hôm sau thì sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này, dùng tự nhiên làm vậtdẫn, như sông lớn cuồn cuộn không ngừng. Là ông ấy nhớ được giấc mơ vàcảm ngộ đêm hôm đó, nhiều năm sau khi tinh thâm võ học, nhớ tới tìnhcảm ngày trước nên nhanh chóng sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này.” Hắnuống một ngụm rượu, nhìn không trung: “Trong lòng ta, thiên hạ chỉ có bangười rưỡi là thần kỳ.”“Ba người rưỡi nào?” Bách Lý Đông Quân bỗng thấy hứng thú.“Sư phụ ngươi, Nho Tiên Cổ Trần, đọc vạn cuốn sách, có thể biến ảo muônvàn, cứ như trong thế gian này không có gì hắn không làm được. Còn có Lýtiên sinh của học đường, xưa nay ta ghét thô tục, cho nên ta cũng không ưaLý tiên sinh của học đường, vì rất nhiều người kính nể hắn nhưng hắn lại xéVõ Bảng, đây là chuyện rất thô tục. Còn quốc sư Tề Thiên Trần, hắn có bảnlĩnh thông thiên, nếu ở bên ngoài có lẽ đã là tiên nhân cưỡi mây lên trời,nhưng ở trong triều, bị cái mũ quốc sư đè lên đầu, vô duyên vô cớ ném mấtmột nửa tiên khí.” Người nọ thở dài.“Còn một người là ai?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.“Là ta.” Người nọ cầm cây côn gõ Bách Lý Đông Quân một cái.“Xì.” Bách Lý Đông Quân cảm thấy bị trêu chọc, ngửa đầu lên uống mộtngụm rượu.“Trong các thí sinh lần này, có hai người trước mắt chắc chắn ngươi khôngđánh được. Gia Cát gia đã nhiều năm rồi không có ai nhập thế, Gia Cát Vânnày là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ của mình, đã rời núi là nhắm vào ngôiđệ nhất. Còn có Diệp Đỉnh Chi, chỉ một tay đã ấn được Tam Tần khinh côngtuyệt đỉnh xuống, một hành động lơ đãng này đã thể hiện nội công thânpháp cao minh ra sao. Về phần những người còn lại, vị vua cờ bạc nhỏ tuổikia, người rèn kiếm, kẻ dùng độc, tuy không dễ đánh, nhưng có thể thửxem.” Người nọ nói.Bách Lý Đông Quân gật đầu, lời này rất giống với suy nghĩ của y, nhưng độtnhiên y cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ cẩn thận một phen rồi mới phản ứng lại:“Kỳ thi của học đường, người ngoài không được vào, sao ngươi biết rõ ràngnhư vậy? Thậm chí cả chuyện Diệp Đỉnh Chi ấn Tam Tần xuống mà ngươicũng biết?” Cảnh tượng lúc đó ngoài bản thân ra chỉ có vài vị giám khảotrên bục và Bách Lý Đông Quân đứng bên cạnh là thấy rõ. Người này vốnkhông vào Thiên Kim Thai, sao lại biết được?“Ta vốn là không gì không biết, không gì không hiểu.” Người nọ thở dàimột tiếng: “Ngươi còn ngốc hơn ta tưởng, vẫn chưa đoán ra thân phận củata.”“Bách Hiểu Đường.” Bách Lý Đông Quân gằn từng chữ một.Giang hồ Bách Hiểu Đường, không gì không biết, không đâu không ở,không gì không tìm ra được.“Đúng vậy, ta chính là đường chủ Bách Hiểu Đường, Cơ Nhược Phong.”Người nọ cầm cái mặt nạ trên bàn lên, đeo vào mặt, xoay người nói.Theo như đồn đại, đây là đường chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của BáchHiểu Đường, phân chia bốn cảnh giới của cao thủ võ học trong thiên hạ, lànhân vật mà rất nhiều người giang hồ thầm tôn thờ, hầu như chỉ xuất hiệntrong lời đồn, hầu như chưa bao giờ thật sự lộ diện. Giờ phút này hắnkhông chỉ xuất hiện trước mặt Bách Lý Đông Quân, hơn nữa còn uống rượuvới y? Nếu là người khác, có lẽ lúc này có đủ loại vấn đề muốn hỏi, vìđường chủ Bách Hiểu Đường chưa chắc đã là võ công lợi hại nhất, nhưngchắc chắn lý luận võ công là phong phú nhất. Một buổi trò chuyện với hắncòn hơn cả mười năm luyện kiếm. Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ dừng lạimột chút rồi hỏi: “Sao tên ngươi giống Tiêu Nhược Phong thế.”Cơ Nhược Phong tuy tự xưng là không gì không biết nhưng cũng khôngđoán nổi Bách Lý Đông Quân sẽ phản ứng như vậy. Có điều hắn chỉ ngạcnhiên đối chút rồi trả lời: “Tuy chúng ta cùng tên Nhược Phong, nhưng hắnlà gió nâng rồng lên, có người muốn mượn gió của hắn bay lên chín tầngtrời, phá mây hóa rồng. Còn ta là cơn gió vô hình, không thể tìm ra, khôngthể nắm giữ, nhưng lại không đâu không có. Chúng ta vốn không giốngnhau.” Tiếp đó điểm mũi chân, bay tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân nhưlàn gió.“Đây là khinh công gì?” Bách Lý Đông Quân cả kinh.“Thừa Phong Đạp Vân Bộ. Ta biết đối thủ tiếp theo của ngươi là Yến Phi Phi,võ công của hắn không tính là nhất lưu, nhưng khinh công Bát Bộ CảnThiền đã luyện tới tầng thứ tám. Nếu ngươi xoắn xuýt chuyện khinh công,vậy thì có làm thế nào cũng không thắng được. Khinh công không đại biểucho võ công, tuy khinh công đại biểu cho khoảng cách giữa các ngươi,nhưng...” Cơ Nhược Phong nhảy tới sau lưng Bách Lý Đông Quân, giơ cônấn lên người y: “Khoảng cách này có bằng chiều dài một thanh kiếmkhông?”Bách Lý Đông Quân trầm ngâm trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Ngươiđang nhắc nhở ta?”“Bỏ đi, nếu thi võ mà cũng không qua được thì trở về kế thừa gia nghiệpcòn hơn.” Cơ Nhược Phong cười lạnh một tiếng: “Ngươi chỉ có một cơ hội,nếu nỗ lực mà không thành thì chỉ có thể bị bắt về nhà kế thừa gia sản kếchxù. Câu này đúng là thú vị.”“Câu này chẳng thú vị chút nào.” Bách Lý Đông Quân giơ tay phải nắm lấytrường côn của Cơ Nhược Phong, nhưng Cơ Nhược Phong vung côn, điểmmũi chân, đã mang cây côn lùi đi xa mười bước. Cơ Nhược Phong lắc đầunói: “Chút công phu đó của ngươi, đừng bêu xấu trước mặt ta.”Bách Lý Đông Quân nhìn vào tay mình: “Vừa rồi ngươi đã nói sau hôm nayngươi sẽ không tới truyền thụ nội công cho ta nữa, vậy có phải bây giờ tấtcả nội lực trong cơ thể ta đều đã phóng thích không? Ta cảm thấy mấyngày nay lực lượng cuồn cuộn trào ra đang càng lúc càng yếu.”“Ngươi quá coi thường bản thân, cũng quá coi thường sư phụ ngươi. Nộilực trong cơ thể ngươi như làn nước mùa thu trong đầm, sẽ không khô cạn.Chỉ cần ngươi biết dẫn đắt, như vậy lúc nào cũng có nước suối chảy ra. Tiếptheo ngươi không cần đóng cửa luyện công mà cần tỷ thí sinh tử với kẻkhác.” Cơ Nhược Phong nhảy lên mái hiên: “Ta rất mong chờ biểu hiện củangươi trong vòng thi kế tiếp của học đường.”“Kỳ thi của học đường mà cũng có tỷ thí sinh tử?” Bách Lý Đông Quân hỏi.Cơ Nhược Phong tung người nhảy lên: “Ngươi quá coi thường Thiên KhảiThành, quá coi thường kỳ thi của học đường.”Bách Lý Đông Quân thấy hắn đi xa, cúi đầu mỉm cười, trường kiếm bênhông lập tức rời vỏ. Y cầm kiếm, nhẹ nhàng vung lên, như ôm lấy ánh trăng:“Ta quá coi thường Thiên Khải Thành này ư?”

Chương 85: Nâng chén dưới trăng