Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 92: Chim khôn biết chọn cây mà đậu
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Lý tiên sinh của học đường đứng trên mái hiên, làn gió thổi bay mái tóctrắng của ông, ông khẽ mỉm cười, nhìn bên dưới.Hóa ra đây là Lý tiên sinh của học đường!Chính là người xé tan võ bảng, tự xưng là thiên hạ không ai có thể đánh giáta, Lý tiên sinh tuyệt thế!Hóa ra trông ông ấy như vậy, Lý tiên sinh thành danh đã vài chục năm,trong lòng rất nhiều người, hình tượng của ông là một ông lão mái tóctrắng xoá. Nhưng nhìn người trên mái hiên, tuy cũng tóc trắng, nhưng mặtmày chỉ mới trung niên, trong giọng nói, trong ánh mắt, còn mang theo khíchất phong lưu.“Như vậy, xin hỏi vòng thi cuối diễn ra lúc nào?” Chỉ có Bách Lý Đông Quântừng gặp Lý tiên sinh, cho nên trong lòng không mấy chấn động, chỉ thiếukiên nhẫn hỏi vấn đề mà mình muốn biết nhất. Vì y muốn... tới Điêu LâuTiểu Trúc uống Thu Lộ Bạch đó.Nhưng những người khác ở đây không cảm thấy như vậy.“Giờ là lúc cho ngươi nói à?”“Có thể không ngắt quãng chúng ta chiêm ngưỡng phong thái của Lý tiênsinh không?”“Có bệnh không đấy!”“...”Lỗ tai Bách Lý Đông Quân như muốn nổ tung, bực tức nói: “Chẳng phải vẫnlà người thôi à, có gì đặc sắc đâu.”“Bách Lý Đông Quân.” Lý tiên sinh đột nhiên nói.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Công tử ta ở đây.”“Ngươi vội vội vàng vàng như vậy, có phải định đi uống Thu Lộ Bạchkhông?” Lý tiên sinh lại hỏi.Bách Lý Đông Quân lại sửng sốt: “Làm sao ông biết.”“Thu Lộ Bạch một tháng chỉ bán một ngày, ngày đó chỉ bán hai canh giờ.Ngươi còn không đi thì phải chờ đến tháng sau.” Giọng nói của Lý tiên sinhmang theo chút ý cười: “Cho nên ta đoán chắc chắn ngươi định đi uốngThu Lộ Bạch.”“Đúng thì sao?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại, tuy y biết mục đích mìnhtới Thiên Khải Thành là để bái vào môn hạ của Lý tiên sinh; nhưng không cónghĩa là trong lòng y địa vị của Lý tiên sinh sẽ cao hơn một bình Thu LộBạch.“Ta vừa đi ngang qua Điêu Lâu Tiểu Trúc, tiện tay lấy một bình.” Lý tiên sinhđột nhiên lấy từ trong lòng ra một bình ngọc: “Đang ở đây.”Bách Lý Đông Quân liếm môi, nuốt một ngụm nước miếng.Lý tiên sinh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.Mọi người thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.Bách Lý Đông Quân đặt tay lên chuôi kiếm.Ba tên đệ tử Liễu Nguyệt công tử không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.Trong nội viện của học đường, Lôi Mộng Sát có một biệt danh, kẻ dở hơithứ hai học đường, còn thứ nhất...Lý tiên sinh ‘khà’ một tiếng, phát ra âm thanh cực kỳ thỏa mãn, tiếp đó cúiđầu nhìn Bách Lý Đông Quân: “Nhưng không cho ngươi uống!”“Ngươi!” Bách Lý Đông Quân tung người nhảy lên, vận khinh công Nhất TúyThiên Lý tới cực hạn, còn nhanh chóng hơn lúc tỷ võ trong võ trường vừarồi. Y lao thẳng về phía Lý tiên sinh, dáng vẻ như muốn ra tay.“Dừng lại cho ta!” Một tiếng gầm vang lên.Lại có một người nhảy lên, người nọ lao tới sau Bách Lý Đông Quân, nhưnglại nhảy lên trên trước Bách Lý Đông Quân, giơ tay bắt lấy Bách Lý ĐôngQuân, sau đó dùng lực đạo như ngàn cân ép xuống, chỉ một tay đã ấn BáchLý Đông Quân về chỗ cũ.Bụi đất bay tứ tung, các thí sinh lao nhao né tránh, một mình Bách Lý ĐôngQuân vẻ mặt mờ mịt. Chỉ thấy Lôi Mộng Sát ở trước mặt ngẩng đầu lên,ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ, hắn trầm giọng nói: “Không được vô lễ với tiênsinh.”“Ha ha ha ha ha ha ha.” Lý tiên sinh đột nhiên ngửa mặt lên trời cười mộttràng dài: “Thiếu niên không sợ lão giang hồ, Mộng Sát, không cần như vậy.Nhưng trước khi ngươi đánh ta, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.”“Chẳng phải ngươi muốn hỏi vòng cuối cùng diễn ra khi nào à?”“Bây giờ ta nói cho ngươi biết!”“Đó là bây giờ.”Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có Lý tiên sinh và ba vị giám khảo vẫn hờhững tự nhiên.“Hôm nay, bây giờ?” Diệp Đỉnh Chi lẩm bẩm: “Đúng là không cho người tacơ hội nghỉ ngơi.”“Như vậy, ta xin chờ các vị.” Lý tiên sinh vung bình ngọc trong tay lên, chỉthấy một giọt rượu rơi xuống. Lý tiên sinh vươn ngón tay, đùa bỡn với giọtrượu kia, ông mỉm cười, nói: “Chỗ này còn một giọt.”Bách Lý Đông Quân trợn mắt tức tối.Lý tiên sinh điểm nhẹ, giọt rượu kia hóa thành hơi nước tiêu tán, ông tungngười nhảy khỏi mái hiên, bay ra ngoài: “Vẫn không cho ngươi uống!”Lý tiên sinh cứ như vậy, tới thì tuyệt thế, đi thì tùy hứng.Mọi người lao nhao cảm thán: “Đây là Lý tiên sinh tuyệt thế trong truyềnthuyết...”“Lão thất phu!” Bách Lý Đông Quân mắng.Lôi Mộng Sát gõ một cái lên đầu Bách Lý Đông Quân: “Còn dám nói lungtung.” Sau đó quay người về trên bục.Các thí sinh lập tức yên tĩnh trở lại, vì câu nói “Đó là bây giờ.” của Lý tiênsinh. Đương nhiên bọn họ biết tiếp theo bọn Lôi Mộng Sát sẽ tuyên bốvòng cuối cùng bắt đầu.“Nghe đây, tiếp theo các ngươi có nửa canh giờ.” Lôi Mộng Sát trầm giọngnói: “Vòng cuối cùng chia bốn người thành một đội, mà chia đội ra saokhông do chúng ta quyết định mà do chính các ngươi. Tiếp theo các ngươiphải lựa chọn đồng bọn kề vai tác chiến, mà người cuối cùng có tư cách gianhập học đường, chính là đội thắng lợi.”“Tự chọn? Nhưng chúng ta đâu có quen nhau.”“Sao không phải rút thăm?”Dưới đài có người hỏi.“Các ngươi, vừa rồi thật sự không quen biết à?” Lôi Mộng Sát hỏi ngược lại.Mọi người sửng sốt.“Ai là người khinh công giỏi nhất, ai có kiếm pháp mạnh nhất, ai dùng độclợi hại nhất, ai khó đối phó nhất, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không cónhận định gì à? Tên tuổi lai lịch của mỗi người, có thể tìm hiểu được, chẳnglẽ lại không chịu tìm hiểu à?” Lôi Mộng Sát cười một tiếng: “Đều là ngườikhôn khéo, còn giả bộ chất phác vô tội làm gì. Có thời gian ra vẻ bất mãnnhư vậy, chẳng bằng nhanh nhanh chóng chóng chọn người mà các ngươimuốn chọn đi...”“Chước Mặc, nói nhiều quá rồi.” Mặc Hiểu Hắc nhắc nhở.“Như vậy, nửa canh giờ, bắt đầu.” Lôi Mộng Sát cao giọng nói.Vừa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã bị đẩy ra, y ngơ ngác, vừa định mởmiệng thì lại bị đẩy ra lần nữa. Sáu bẩy người lao nhao xô đẩy bên cạnh -Diệp Đỉnh Chi.Chim khôn biết chọn cây mà đậu, của Diệp Đỉnh Chi dễ dàng chiến thắngLâm Tại Dã thực lực bất phàm, đương nhiên là đối tượng khiến bọn họ để ý.Còn ở đằng khác, bên cạnh Gia Cát Vân đã có vài người, chẳng qua so vớiDiệp Đỉnh Chi trông có vẻ bình dị gần gũi, Gia Cát Vân luôn khiến người tacó cảm giác quỷ dị, cho nên không ồn ào huyên náo như Diệp Đỉnh Chi.“Chẳng phải hai người các ngươi đi cùng nhau à?” Doãn Lạc Hà dùng khủytay huých Bách Lý Đông Quân đang bị lãng quên.“Chuyện gì làm ngươi có ảo giác như vậy?” Bách Lý Đông Quân liếc mắtnhìn cô.“Nếu thế, hai người chúng ta làm một đội đi.” Doãn Lạc Hà cười khanhkhách.“Vì sao?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.“Vì chúng ta đều rất đẹp, người đẹp phải ở cạnh người đẹp, đây là chân lýkhông đổi từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa tới giờ. Ta quan sát các thí sinhmột lượt, rất hài lòng về ngươi!” Doãn Lạc Hà dõng dạc đáp.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Lý tiên sinh của học đường đứng trên mái hiên, làn gió thổi bay mái tóctrắng của ông, ông khẽ mỉm cười, nhìn bên dưới.Hóa ra đây là Lý tiên sinh của học đường!Chính là người xé tan võ bảng, tự xưng là thiên hạ không ai có thể đánh giáta, Lý tiên sinh tuyệt thế!Hóa ra trông ông ấy như vậy, Lý tiên sinh thành danh đã vài chục năm,trong lòng rất nhiều người, hình tượng của ông là một ông lão mái tóctrắng xoá. Nhưng nhìn người trên mái hiên, tuy cũng tóc trắng, nhưng mặtmày chỉ mới trung niên, trong giọng nói, trong ánh mắt, còn mang theo khíchất phong lưu.“Như vậy, xin hỏi vòng thi cuối diễn ra lúc nào?” Chỉ có Bách Lý Đông Quântừng gặp Lý tiên sinh, cho nên trong lòng không mấy chấn động, chỉ thiếukiên nhẫn hỏi vấn đề mà mình muốn biết nhất. Vì y muốn... tới Điêu LâuTiểu Trúc uống Thu Lộ Bạch đó.Nhưng những người khác ở đây không cảm thấy như vậy.“Giờ là lúc cho ngươi nói à?”“Có thể không ngắt quãng chúng ta chiêm ngưỡng phong thái của Lý tiênsinh không?”“Có bệnh không đấy!”“...”Lỗ tai Bách Lý Đông Quân như muốn nổ tung, bực tức nói: “Chẳng phải vẫnlà người thôi à, có gì đặc sắc đâu.”“Bách Lý Đông Quân.” Lý tiên sinh đột nhiên nói.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Công tử ta ở đây.”“Ngươi vội vội vàng vàng như vậy, có phải định đi uống Thu Lộ Bạchkhông?” Lý tiên sinh lại hỏi.Bách Lý Đông Quân lại sửng sốt: “Làm sao ông biết.”“Thu Lộ Bạch một tháng chỉ bán một ngày, ngày đó chỉ bán hai canh giờ.Ngươi còn không đi thì phải chờ đến tháng sau.” Giọng nói của Lý tiên sinhmang theo chút ý cười: “Cho nên ta đoán chắc chắn ngươi định đi uốngThu Lộ Bạch.”“Đúng thì sao?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại, tuy y biết mục đích mìnhtới Thiên Khải Thành là để bái vào môn hạ của Lý tiên sinh; nhưng không cónghĩa là trong lòng y địa vị của Lý tiên sinh sẽ cao hơn một bình Thu LộBạch.“Ta vừa đi ngang qua Điêu Lâu Tiểu Trúc, tiện tay lấy một bình.” Lý tiên sinhđột nhiên lấy từ trong lòng ra một bình ngọc: “Đang ở đây.”Bách Lý Đông Quân liếm môi, nuốt một ngụm nước miếng.Lý tiên sinh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.Mọi người thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.Bách Lý Đông Quân đặt tay lên chuôi kiếm.Ba tên đệ tử Liễu Nguyệt công tử không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.Trong nội viện của học đường, Lôi Mộng Sát có một biệt danh, kẻ dở hơithứ hai học đường, còn thứ nhất...Lý tiên sinh ‘khà’ một tiếng, phát ra âm thanh cực kỳ thỏa mãn, tiếp đó cúiđầu nhìn Bách Lý Đông Quân: “Nhưng không cho ngươi uống!”“Ngươi!” Bách Lý Đông Quân tung người nhảy lên, vận khinh công Nhất TúyThiên Lý tới cực hạn, còn nhanh chóng hơn lúc tỷ võ trong võ trường vừarồi. Y lao thẳng về phía Lý tiên sinh, dáng vẻ như muốn ra tay.“Dừng lại cho ta!” Một tiếng gầm vang lên.Lại có một người nhảy lên, người nọ lao tới sau Bách Lý Đông Quân, nhưnglại nhảy lên trên trước Bách Lý Đông Quân, giơ tay bắt lấy Bách Lý ĐôngQuân, sau đó dùng lực đạo như ngàn cân ép xuống, chỉ một tay đã ấn BáchLý Đông Quân về chỗ cũ.Bụi đất bay tứ tung, các thí sinh lao nhao né tránh, một mình Bách Lý ĐôngQuân vẻ mặt mờ mịt. Chỉ thấy Lôi Mộng Sát ở trước mặt ngẩng đầu lên,ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ, hắn trầm giọng nói: “Không được vô lễ với tiênsinh.”“Ha ha ha ha ha ha ha.” Lý tiên sinh đột nhiên ngửa mặt lên trời cười mộttràng dài: “Thiếu niên không sợ lão giang hồ, Mộng Sát, không cần như vậy.Nhưng trước khi ngươi đánh ta, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.”“Chẳng phải ngươi muốn hỏi vòng cuối cùng diễn ra khi nào à?”“Bây giờ ta nói cho ngươi biết!”“Đó là bây giờ.”Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có Lý tiên sinh và ba vị giám khảo vẫn hờhững tự nhiên.“Hôm nay, bây giờ?” Diệp Đỉnh Chi lẩm bẩm: “Đúng là không cho người tacơ hội nghỉ ngơi.”“Như vậy, ta xin chờ các vị.” Lý tiên sinh vung bình ngọc trong tay lên, chỉthấy một giọt rượu rơi xuống. Lý tiên sinh vươn ngón tay, đùa bỡn với giọtrượu kia, ông mỉm cười, nói: “Chỗ này còn một giọt.”Bách Lý Đông Quân trợn mắt tức tối.Lý tiên sinh điểm nhẹ, giọt rượu kia hóa thành hơi nước tiêu tán, ông tungngười nhảy khỏi mái hiên, bay ra ngoài: “Vẫn không cho ngươi uống!”Lý tiên sinh cứ như vậy, tới thì tuyệt thế, đi thì tùy hứng.Mọi người lao nhao cảm thán: “Đây là Lý tiên sinh tuyệt thế trong truyềnthuyết...”“Lão thất phu!” Bách Lý Đông Quân mắng.Lôi Mộng Sát gõ một cái lên đầu Bách Lý Đông Quân: “Còn dám nói lungtung.” Sau đó quay người về trên bục.Các thí sinh lập tức yên tĩnh trở lại, vì câu nói “Đó là bây giờ.” của Lý tiênsinh. Đương nhiên bọn họ biết tiếp theo bọn Lôi Mộng Sát sẽ tuyên bốvòng cuối cùng bắt đầu.“Nghe đây, tiếp theo các ngươi có nửa canh giờ.” Lôi Mộng Sát trầm giọngnói: “Vòng cuối cùng chia bốn người thành một đội, mà chia đội ra saokhông do chúng ta quyết định mà do chính các ngươi. Tiếp theo các ngươiphải lựa chọn đồng bọn kề vai tác chiến, mà người cuối cùng có tư cách gianhập học đường, chính là đội thắng lợi.”“Tự chọn? Nhưng chúng ta đâu có quen nhau.”“Sao không phải rút thăm?”Dưới đài có người hỏi.“Các ngươi, vừa rồi thật sự không quen biết à?” Lôi Mộng Sát hỏi ngược lại.Mọi người sửng sốt.“Ai là người khinh công giỏi nhất, ai có kiếm pháp mạnh nhất, ai dùng độclợi hại nhất, ai khó đối phó nhất, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không cónhận định gì à? Tên tuổi lai lịch của mỗi người, có thể tìm hiểu được, chẳnglẽ lại không chịu tìm hiểu à?” Lôi Mộng Sát cười một tiếng: “Đều là ngườikhôn khéo, còn giả bộ chất phác vô tội làm gì. Có thời gian ra vẻ bất mãnnhư vậy, chẳng bằng nhanh nhanh chóng chóng chọn người mà các ngươimuốn chọn đi...”“Chước Mặc, nói nhiều quá rồi.” Mặc Hiểu Hắc nhắc nhở.“Như vậy, nửa canh giờ, bắt đầu.” Lôi Mộng Sát cao giọng nói.Vừa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã bị đẩy ra, y ngơ ngác, vừa định mởmiệng thì lại bị đẩy ra lần nữa. Sáu bẩy người lao nhao xô đẩy bên cạnh -Diệp Đỉnh Chi.Chim khôn biết chọn cây mà đậu, của Diệp Đỉnh Chi dễ dàng chiến thắngLâm Tại Dã thực lực bất phàm, đương nhiên là đối tượng khiến bọn họ để ý.Còn ở đằng khác, bên cạnh Gia Cát Vân đã có vài người, chẳng qua so vớiDiệp Đỉnh Chi trông có vẻ bình dị gần gũi, Gia Cát Vân luôn khiến người tacó cảm giác quỷ dị, cho nên không ồn ào huyên náo như Diệp Đỉnh Chi.“Chẳng phải hai người các ngươi đi cùng nhau à?” Doãn Lạc Hà dùng khủytay huých Bách Lý Đông Quân đang bị lãng quên.“Chuyện gì làm ngươi có ảo giác như vậy?” Bách Lý Đông Quân liếc mắtnhìn cô.“Nếu thế, hai người chúng ta làm một đội đi.” Doãn Lạc Hà cười khanhkhách.“Vì sao?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.“Vì chúng ta đều rất đẹp, người đẹp phải ở cạnh người đẹp, đây là chân lýkhông đổi từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa tới giờ. Ta quan sát các thí sinhmột lượt, rất hài lòng về ngươi!” Doãn Lạc Hà dõng dạc đáp.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Lý tiên sinh của học đường đứng trên mái hiên, làn gió thổi bay mái tóctrắng của ông, ông khẽ mỉm cười, nhìn bên dưới.Hóa ra đây là Lý tiên sinh của học đường!Chính là người xé tan võ bảng, tự xưng là thiên hạ không ai có thể đánh giáta, Lý tiên sinh tuyệt thế!Hóa ra trông ông ấy như vậy, Lý tiên sinh thành danh đã vài chục năm,trong lòng rất nhiều người, hình tượng của ông là một ông lão mái tóctrắng xoá. Nhưng nhìn người trên mái hiên, tuy cũng tóc trắng, nhưng mặtmày chỉ mới trung niên, trong giọng nói, trong ánh mắt, còn mang theo khíchất phong lưu.“Như vậy, xin hỏi vòng thi cuối diễn ra lúc nào?” Chỉ có Bách Lý Đông Quântừng gặp Lý tiên sinh, cho nên trong lòng không mấy chấn động, chỉ thiếukiên nhẫn hỏi vấn đề mà mình muốn biết nhất. Vì y muốn... tới Điêu LâuTiểu Trúc uống Thu Lộ Bạch đó.Nhưng những người khác ở đây không cảm thấy như vậy.“Giờ là lúc cho ngươi nói à?”“Có thể không ngắt quãng chúng ta chiêm ngưỡng phong thái của Lý tiênsinh không?”“Có bệnh không đấy!”“...”Lỗ tai Bách Lý Đông Quân như muốn nổ tung, bực tức nói: “Chẳng phải vẫnlà người thôi à, có gì đặc sắc đâu.”“Bách Lý Đông Quân.” Lý tiên sinh đột nhiên nói.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Công tử ta ở đây.”“Ngươi vội vội vàng vàng như vậy, có phải định đi uống Thu Lộ Bạchkhông?” Lý tiên sinh lại hỏi.Bách Lý Đông Quân lại sửng sốt: “Làm sao ông biết.”“Thu Lộ Bạch một tháng chỉ bán một ngày, ngày đó chỉ bán hai canh giờ.Ngươi còn không đi thì phải chờ đến tháng sau.” Giọng nói của Lý tiên sinhmang theo chút ý cười: “Cho nên ta đoán chắc chắn ngươi định đi uốngThu Lộ Bạch.”“Đúng thì sao?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại, tuy y biết mục đích mìnhtới Thiên Khải Thành là để bái vào môn hạ của Lý tiên sinh; nhưng không cónghĩa là trong lòng y địa vị của Lý tiên sinh sẽ cao hơn một bình Thu LộBạch.“Ta vừa đi ngang qua Điêu Lâu Tiểu Trúc, tiện tay lấy một bình.” Lý tiên sinhđột nhiên lấy từ trong lòng ra một bình ngọc: “Đang ở đây.”Bách Lý Đông Quân liếm môi, nuốt một ngụm nước miếng.Lý tiên sinh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.Mọi người thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.Bách Lý Đông Quân đặt tay lên chuôi kiếm.Ba tên đệ tử Liễu Nguyệt công tử không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.Trong nội viện của học đường, Lôi Mộng Sát có một biệt danh, kẻ dở hơithứ hai học đường, còn thứ nhất...Lý tiên sinh ‘khà’ một tiếng, phát ra âm thanh cực kỳ thỏa mãn, tiếp đó cúiđầu nhìn Bách Lý Đông Quân: “Nhưng không cho ngươi uống!”“Ngươi!” Bách Lý Đông Quân tung người nhảy lên, vận khinh công Nhất TúyThiên Lý tới cực hạn, còn nhanh chóng hơn lúc tỷ võ trong võ trường vừarồi. Y lao thẳng về phía Lý tiên sinh, dáng vẻ như muốn ra tay.“Dừng lại cho ta!” Một tiếng gầm vang lên.Lại có một người nhảy lên, người nọ lao tới sau Bách Lý Đông Quân, nhưnglại nhảy lên trên trước Bách Lý Đông Quân, giơ tay bắt lấy Bách Lý ĐôngQuân, sau đó dùng lực đạo như ngàn cân ép xuống, chỉ một tay đã ấn BáchLý Đông Quân về chỗ cũ.Bụi đất bay tứ tung, các thí sinh lao nhao né tránh, một mình Bách Lý ĐôngQuân vẻ mặt mờ mịt. Chỉ thấy Lôi Mộng Sát ở trước mặt ngẩng đầu lên,ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ, hắn trầm giọng nói: “Không được vô lễ với tiênsinh.”“Ha ha ha ha ha ha ha.” Lý tiên sinh đột nhiên ngửa mặt lên trời cười mộttràng dài: “Thiếu niên không sợ lão giang hồ, Mộng Sát, không cần như vậy.Nhưng trước khi ngươi đánh ta, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.”“Chẳng phải ngươi muốn hỏi vòng cuối cùng diễn ra khi nào à?”“Bây giờ ta nói cho ngươi biết!”“Đó là bây giờ.”Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có Lý tiên sinh và ba vị giám khảo vẫn hờhững tự nhiên.“Hôm nay, bây giờ?” Diệp Đỉnh Chi lẩm bẩm: “Đúng là không cho người tacơ hội nghỉ ngơi.”“Như vậy, ta xin chờ các vị.” Lý tiên sinh vung bình ngọc trong tay lên, chỉthấy một giọt rượu rơi xuống. Lý tiên sinh vươn ngón tay, đùa bỡn với giọtrượu kia, ông mỉm cười, nói: “Chỗ này còn một giọt.”Bách Lý Đông Quân trợn mắt tức tối.Lý tiên sinh điểm nhẹ, giọt rượu kia hóa thành hơi nước tiêu tán, ông tungngười nhảy khỏi mái hiên, bay ra ngoài: “Vẫn không cho ngươi uống!”Lý tiên sinh cứ như vậy, tới thì tuyệt thế, đi thì tùy hứng.Mọi người lao nhao cảm thán: “Đây là Lý tiên sinh tuyệt thế trong truyềnthuyết...”“Lão thất phu!” Bách Lý Đông Quân mắng.Lôi Mộng Sát gõ một cái lên đầu Bách Lý Đông Quân: “Còn dám nói lungtung.” Sau đó quay người về trên bục.Các thí sinh lập tức yên tĩnh trở lại, vì câu nói “Đó là bây giờ.” của Lý tiênsinh. Đương nhiên bọn họ biết tiếp theo bọn Lôi Mộng Sát sẽ tuyên bốvòng cuối cùng bắt đầu.“Nghe đây, tiếp theo các ngươi có nửa canh giờ.” Lôi Mộng Sát trầm giọngnói: “Vòng cuối cùng chia bốn người thành một đội, mà chia đội ra saokhông do chúng ta quyết định mà do chính các ngươi. Tiếp theo các ngươiphải lựa chọn đồng bọn kề vai tác chiến, mà người cuối cùng có tư cách gianhập học đường, chính là đội thắng lợi.”“Tự chọn? Nhưng chúng ta đâu có quen nhau.”“Sao không phải rút thăm?”Dưới đài có người hỏi.“Các ngươi, vừa rồi thật sự không quen biết à?” Lôi Mộng Sát hỏi ngược lại.Mọi người sửng sốt.“Ai là người khinh công giỏi nhất, ai có kiếm pháp mạnh nhất, ai dùng độclợi hại nhất, ai khó đối phó nhất, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không cónhận định gì à? Tên tuổi lai lịch của mỗi người, có thể tìm hiểu được, chẳnglẽ lại không chịu tìm hiểu à?” Lôi Mộng Sát cười một tiếng: “Đều là ngườikhôn khéo, còn giả bộ chất phác vô tội làm gì. Có thời gian ra vẻ bất mãnnhư vậy, chẳng bằng nhanh nhanh chóng chóng chọn người mà các ngươimuốn chọn đi...”“Chước Mặc, nói nhiều quá rồi.” Mặc Hiểu Hắc nhắc nhở.“Như vậy, nửa canh giờ, bắt đầu.” Lôi Mộng Sát cao giọng nói.Vừa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã bị đẩy ra, y ngơ ngác, vừa định mởmiệng thì lại bị đẩy ra lần nữa. Sáu bẩy người lao nhao xô đẩy bên cạnh -Diệp Đỉnh Chi.Chim khôn biết chọn cây mà đậu, của Diệp Đỉnh Chi dễ dàng chiến thắngLâm Tại Dã thực lực bất phàm, đương nhiên là đối tượng khiến bọn họ để ý.Còn ở đằng khác, bên cạnh Gia Cát Vân đã có vài người, chẳng qua so vớiDiệp Đỉnh Chi trông có vẻ bình dị gần gũi, Gia Cát Vân luôn khiến người tacó cảm giác quỷ dị, cho nên không ồn ào huyên náo như Diệp Đỉnh Chi.“Chẳng phải hai người các ngươi đi cùng nhau à?” Doãn Lạc Hà dùng khủytay huých Bách Lý Đông Quân đang bị lãng quên.“Chuyện gì làm ngươi có ảo giác như vậy?” Bách Lý Đông Quân liếc mắtnhìn cô.“Nếu thế, hai người chúng ta làm một đội đi.” Doãn Lạc Hà cười khanhkhách.“Vì sao?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.“Vì chúng ta đều rất đẹp, người đẹp phải ở cạnh người đẹp, đây là chân lýkhông đổi từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa tới giờ. Ta quan sát các thí sinhmột lượt, rất hài lòng về ngươi!” Doãn Lạc Hà dõng dạc đáp.