Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 110: Có say mê không

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Chung Phi Ly nâng phán quan bút, nhanh chóng xoay tròn, hắn cúi đầunhìn đám người Bách Lý Đông Quân bên dưới, thời gian cho họ không cònnhiều, người của học đường sẽ nhanh chóng đuổi tới, tuy đám người BáchLý Đông Quân đã mất năng lực chống cự, nhưng...Hình như Ly Hỏa vừa bị Chung Phi Ly kéo đi đã nhanh chóng trở về.“Đợi một chút.” Chung Phi Ly trầm giọng nói.Bách Lý Đông Quân cũng ngồi xếp bằng xuống, ba chàng trai bắt đầu vậnkhí chữa thương, Vương Nhất Hành cười nói: “Nếu bây giờ cô nương cầmtúi gấm này bỏ chạy, đệ tử cuối cùng của Lý tiên sinh chính là cô rồi.”“Đùa gì đấy, cho dù cuối cùng Lý tiên sinh chọn ta vì ta xinh đẹp, ta cũngkhông chấp nhận.” Doãn Lạc Hà mở túi gấm: “Tuy ta mặt dày, nhưng tacũng biết nếu không có các ngươi, ta đã chết từ lâu rồi.”Bốn cái túi gấm được mở ra lần lượt theo thứ tự ‘thân dậu tuất hợi’, lần lượtmở bốn tờ giấy ra đặt dưới đất.“Là một bài thơ.” Vương Nhất Hành chậm rãi đọc.Thiên bất xuất chu tước ly khấp.Quân bất kiến chân võ lâm thế.Phong trung hiện bạch hổ bễ nghễ.Nguyệt bất lạc đãi thùy nhi khởi?“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tứ linh trên trời, nằm ở bốnphương, thủ pháp chế tạo cung điện đều dựa theo như vậy. Bài thơ nàydùng tứ linh làm đề, đáp án hẳn cũng là tìm trong tứ linh.” Vương NhấtHành trầm giọng nói.“Nghe rất mơ hồ. Nhưng ngươi nói tới tứ linh, Thanh Long, Bạch Hổ, ChuTước, Huyền Vũ, thế Thanh Long đâu?” Doãn Lạc Hà hỏi.Vương Nhất Hành suy nghĩ một lát rồi đột nhiên vỗ tay: “Ta hiểu rồi! Đáp ánở chỗ Thanh Long. Nguyệt bất lạc đãi thùy nhi khởi? Phải đi tới chỗ rồngbay lên!”“Chỗ rồng bay lên?” Doãn Lạc Hà sửng sốt.“Thanh Long Môn!” Vương Nhất Hành trầm giọng nói: “Chắc chắn là ThanhLong Môn, Thiên Khải có bốn cửa lớn, tọa trấn tứ phương, Thanh Long Mônnày... ở ngoài hoàng cung!”Doãn Lạc Hà gật đầu: “Vậy thì đi thôi. Thương tích của các ngươi sao rồi?”Vương Nhất Hành đứng dậy: “Đi đường thì không thành vấn đề.”Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm, cũng đứng dậy: “Không chờ đượcnữa, tuy đã đuổi hết đám người đó đi rồi, nhưng ta luôn cảm thấy có ngườiđang nhìn chúng ta.”Chỉ còn lại Diệp Đỉnh Chi không nói gì.Sau khi vận dụng Bất Động Minh Vương Công xong, hắn vẫn im lặng khôngnói một câu, thậm chí có lúc sắc mặt trở nên hoảng hốt, ba người còn lại lolắng về tình hình của hắn, Bách Lý Đông Quân thở dài: “Đợi một chút cũngkhông sao.”Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt, ánh mắt lóe lên màu vàng kim, tiếp đó trởvề bình thường, hắn cười nói: “Rõ ràng ta là người lợi hại nhất cơ mà, sao lạinhư là ta kéo chân mọi người thế này?”“Ngươi ổn chưa?” Bách Lý Đông Quân hỏi.Diệp Đỉnh Chi đứng dậy: “Vẫn câu nói đó thôi, đi đường thì không thànhvấn đề.”“Xuất phát.” Doãn Lạc Hà xoay người nhìn về phía trước: “Lần này phải đibao lâu?”“Thanh Long Môn khá xa, với tốc độ của chúng ta hiện giờ chắc phải mấtnửa canh giờ.” Vương Nhất Hành trả lời.“Sau khoảng nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ là sư tỷ đệ đồng môn.” DoãnLạc Hà tung người nhảy tới.Bách Lý Đông Quân cũng tung người nhảy lên: “Sao ngươi lại là sư tỷ?”Diệp Đỉnh Chi cũng nhanh chóng nhảy theo: “Đến lúc đó rút thăm đi.”Vương Nhất Hành gãi đầu: “Ta lại thấy đáng tiếc, ta chỉ là người hỗ trợ,không thể trở thành đồng môn.”Sau khi bốn người nhảy đi, Bạch Phát Tiên nhìn Chung Phi Ly: “Hồn Quan,chúng ta từ bỏ à?”“Không, các ngươi đuổi theo, nhất định phải đánh tan Diệp Đỉnh Chi vàBách Lý Đông Quân, sau đó các ngươi tiếp tục đuổi theo Bách Lý ĐôngQuân, Diệp Đỉnh Chi giao cho ta.” Chung Phi Ly chậm rãi nói.“Xin nhận lệnh!” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu xoay người đuổi theo.Đám người Bách Lý Đông Quân nhanh chóng cảm giác được phía sau cóngười truy đuổi, Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói: “Đúng là dai như đỉa!”Vừa dứt lời, một thanh ngọc kiếm đã chắn giữa bọn họ.Bách Lý Đông Quân kéo Doãn Lạc Hà thối lui sang một bên, Diệp Đỉnh Chivà Vương Nhất Hành cũng lùi lại phía khác.“Không còn thời gian dây dưa, chia nhau ra chạy, theo hướng Thanh LongMôn!” Vương Nhất Hành phẫn nộ quát.Bách Lý Đông Quân trả lời: “Được! Nhưng ta có một vấn đề!”“Vấn đề gì!”“Thanh Long Môn ở đâu?”Vương Nhất Hành kéo Diệp Đỉnh Chi không ngừng thối lui, lúc này hắn mớiphát hiện thương tích của Diệp Đỉnh Chi còn nghiêm trọng hơn trongtưởng tượng nhiều. Bọn họ trốn khỏi đòn vừa rồi đã khiến thân hình DiệpĐỉnh Chi lung lay như sắp đổ, hắn giơ tay xách cổ áo Diệp Đỉnh Chi, lướtnhanh về phía trước: “Phía đông, nhớ theo hướng ánh trăng!”Bách Lý Đông Quân giơ kiếm ngăn cản ngọc kiếm của Bạch Phát Tiên, thânthể mượn thế thối lui.Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu tung người định đuổi theo nhưng bị mộtchưởng đánh ngược lại.“Ly Hỏa!” Bạch Phát Tiên mỉm cười, xem ra Hồn Quan đại nhân đoán khôngsai.Vương Nhất Hành dắt Diệp Đỉnh Chi lao nhanh về phía trước, Diệp Đỉnh Chitrọng thương tái phát, Vương Nhất Hành thì cả thể xác và tinh thần đềumệt lử, nhưng sau lưng của bọn họ vẫn còn một người bám sát.“Chết tiệt.” Vương Nhất Hành đi ngang qua một phủ đệ cao lớn, tungngười nhảy lên, đạp trên bức tường.“Ở lại đây đi.” Chung Phi Ly lấy ra một cái phi luân, nhẹ nhàng xoay tròntrực tiếp ay, tiếp theo ném thẳng ra ngoài. Phi luân đánh trúng mắt cá châncủa Vương Nhất Hành, Vương Nhất Hành kêu khẽ một tiếng, cả hắn vàDiệp Đỉnh Chi ngã vào trong sân.Luồng chân khí cuối cùng của Vương Nhất Hành đã bị phá, đầu nghiêngsang một bên, hôn mê bất tỉnh.Diệp Đỉnh Chi phun ra một ngụm máu tươi, lay bả vai Vương Nhất Hành:“Vương sư huynh.. Vương sư huynh.”“Các ngươi... là ai?” Một giọng nói êm ái như làn nước vang lên.Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái làn da trắng trẻonhư tuyết, mặc một chiếc váy dài màu trắng, đang ngồi đó. Không biết làhắn bị thương nên đầu óc choáng váng hay là màu da đó quá trắng, ánhtrăng trên trời lại quá sáng, nên luôn cảm thấy trên người cô gái này nhưbao phủ bởi hào quang màu trắng.“Cô nương... chúng ta.” Diệp Đỉnh Chi che ngực, không cách nào nói thêmmột lời.“Ngại quá, đây là người làm trong nhà chúng ta, chạy từ phủ của ta tới đây,ta sẽ dẫn bọn chúng về.” Chung Phi Ly đứng trên bức tường, cúi đầu cungkính nói với cô gái kia.“Người làm?” Cô gái đứng dậy, cười khanh khách: “Thế gian này nào có giaphó tuấn tú như vậy, lấy đâu ra quản gia với võ công cao như vậy?”Chung Phi Ly mỉm cười: “Cô nương, ta khuyên ngươi đừng hỏi nhiều.”Cô gái đi tới trước mặt Diệp Đỉnh Chi, cúi người xuống, cuối cùng Diệp ĐỉnhChi cũng thấy rõ gương mặt cô.Mười mấy năm qua hắn đã tới rất nhiều nơi, đã gặp vương phi, gặp côngchúa, còn gặp hiệp nữ trong giang hồ, gặp tài nữ thi thư tuyệt thế, tình cờgặp được hoa khôi nổi danh thiên hạ, nhưng đều kém cô gái mà hắn đangthấy trong thời khắc này.Ánh trăng trên bầu trời, sao lại xuống nhân gian, hóa thành một bóngngười?Cô gái mỉm cười với hắn, tiếp đó đứng dậy, nói với Chung Phi Ly: “Ngươi điđi.”Chung Phi Ly nghiêng cổ, có lẽ đang cảm thấy mình nghe nhầm.Vì vậy cô gái lặp lại lần nữa: “Ngươi đi đi.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Chung Phi Ly nâng phán quan bút, nhanh chóng xoay tròn, hắn cúi đầunhìn đám người Bách Lý Đông Quân bên dưới, thời gian cho họ không cònnhiều, người của học đường sẽ nhanh chóng đuổi tới, tuy đám người BáchLý Đông Quân đã mất năng lực chống cự, nhưng...Hình như Ly Hỏa vừa bị Chung Phi Ly kéo đi đã nhanh chóng trở về.“Đợi một chút.” Chung Phi Ly trầm giọng nói.Bách Lý Đông Quân cũng ngồi xếp bằng xuống, ba chàng trai bắt đầu vậnkhí chữa thương, Vương Nhất Hành cười nói: “Nếu bây giờ cô nương cầmtúi gấm này bỏ chạy, đệ tử cuối cùng của Lý tiên sinh chính là cô rồi.”“Đùa gì đấy, cho dù cuối cùng Lý tiên sinh chọn ta vì ta xinh đẹp, ta cũngkhông chấp nhận.” Doãn Lạc Hà mở túi gấm: “Tuy ta mặt dày, nhưng tacũng biết nếu không có các ngươi, ta đã chết từ lâu rồi.”Bốn cái túi gấm được mở ra lần lượt theo thứ tự ‘thân dậu tuất hợi’, lần lượtmở bốn tờ giấy ra đặt dưới đất.“Là một bài thơ.” Vương Nhất Hành chậm rãi đọc.Thiên bất xuất chu tước ly khấp.Quân bất kiến chân võ lâm thế.Phong trung hiện bạch hổ bễ nghễ.Nguyệt bất lạc đãi thùy nhi khởi?“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tứ linh trên trời, nằm ở bốnphương, thủ pháp chế tạo cung điện đều dựa theo như vậy. Bài thơ nàydùng tứ linh làm đề, đáp án hẳn cũng là tìm trong tứ linh.” Vương NhấtHành trầm giọng nói.“Nghe rất mơ hồ. Nhưng ngươi nói tới tứ linh, Thanh Long, Bạch Hổ, ChuTước, Huyền Vũ, thế Thanh Long đâu?” Doãn Lạc Hà hỏi.Vương Nhất Hành suy nghĩ một lát rồi đột nhiên vỗ tay: “Ta hiểu rồi! Đáp ánở chỗ Thanh Long. Nguyệt bất lạc đãi thùy nhi khởi? Phải đi tới chỗ rồngbay lên!”“Chỗ rồng bay lên?” Doãn Lạc Hà sửng sốt.“Thanh Long Môn!” Vương Nhất Hành trầm giọng nói: “Chắc chắn là ThanhLong Môn, Thiên Khải có bốn cửa lớn, tọa trấn tứ phương, Thanh Long Mônnày... ở ngoài hoàng cung!”Doãn Lạc Hà gật đầu: “Vậy thì đi thôi. Thương tích của các ngươi sao rồi?”Vương Nhất Hành đứng dậy: “Đi đường thì không thành vấn đề.”Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm, cũng đứng dậy: “Không chờ đượcnữa, tuy đã đuổi hết đám người đó đi rồi, nhưng ta luôn cảm thấy có ngườiđang nhìn chúng ta.”Chỉ còn lại Diệp Đỉnh Chi không nói gì.Sau khi vận dụng Bất Động Minh Vương Công xong, hắn vẫn im lặng khôngnói một câu, thậm chí có lúc sắc mặt trở nên hoảng hốt, ba người còn lại lolắng về tình hình của hắn, Bách Lý Đông Quân thở dài: “Đợi một chút cũngkhông sao.”Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt, ánh mắt lóe lên màu vàng kim, tiếp đó trởvề bình thường, hắn cười nói: “Rõ ràng ta là người lợi hại nhất cơ mà, sao lạinhư là ta kéo chân mọi người thế này?”“Ngươi ổn chưa?” Bách Lý Đông Quân hỏi.Diệp Đỉnh Chi đứng dậy: “Vẫn câu nói đó thôi, đi đường thì không thànhvấn đề.”“Xuất phát.” Doãn Lạc Hà xoay người nhìn về phía trước: “Lần này phải đibao lâu?”“Thanh Long Môn khá xa, với tốc độ của chúng ta hiện giờ chắc phải mấtnửa canh giờ.” Vương Nhất Hành trả lời.“Sau khoảng nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ là sư tỷ đệ đồng môn.” DoãnLạc Hà tung người nhảy tới.Bách Lý Đông Quân cũng tung người nhảy lên: “Sao ngươi lại là sư tỷ?”Diệp Đỉnh Chi cũng nhanh chóng nhảy theo: “Đến lúc đó rút thăm đi.”Vương Nhất Hành gãi đầu: “Ta lại thấy đáng tiếc, ta chỉ là người hỗ trợ,không thể trở thành đồng môn.”Sau khi bốn người nhảy đi, Bạch Phát Tiên nhìn Chung Phi Ly: “Hồn Quan,chúng ta từ bỏ à?”“Không, các ngươi đuổi theo, nhất định phải đánh tan Diệp Đỉnh Chi vàBách Lý Đông Quân, sau đó các ngươi tiếp tục đuổi theo Bách Lý ĐôngQuân, Diệp Đỉnh Chi giao cho ta.” Chung Phi Ly chậm rãi nói.“Xin nhận lệnh!” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu xoay người đuổi theo.Đám người Bách Lý Đông Quân nhanh chóng cảm giác được phía sau cóngười truy đuổi, Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói: “Đúng là dai như đỉa!”Vừa dứt lời, một thanh ngọc kiếm đã chắn giữa bọn họ.Bách Lý Đông Quân kéo Doãn Lạc Hà thối lui sang một bên, Diệp Đỉnh Chivà Vương Nhất Hành cũng lùi lại phía khác.“Không còn thời gian dây dưa, chia nhau ra chạy, theo hướng Thanh LongMôn!” Vương Nhất Hành phẫn nộ quát.Bách Lý Đông Quân trả lời: “Được! Nhưng ta có một vấn đề!”“Vấn đề gì!”“Thanh Long Môn ở đâu?”Vương Nhất Hành kéo Diệp Đỉnh Chi không ngừng thối lui, lúc này hắn mớiphát hiện thương tích của Diệp Đỉnh Chi còn nghiêm trọng hơn trongtưởng tượng nhiều. Bọn họ trốn khỏi đòn vừa rồi đã khiến thân hình DiệpĐỉnh Chi lung lay như sắp đổ, hắn giơ tay xách cổ áo Diệp Đỉnh Chi, lướtnhanh về phía trước: “Phía đông, nhớ theo hướng ánh trăng!”Bách Lý Đông Quân giơ kiếm ngăn cản ngọc kiếm của Bạch Phát Tiên, thânthể mượn thế thối lui.Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu tung người định đuổi theo nhưng bị mộtchưởng đánh ngược lại.“Ly Hỏa!” Bạch Phát Tiên mỉm cười, xem ra Hồn Quan đại nhân đoán khôngsai.Vương Nhất Hành dắt Diệp Đỉnh Chi lao nhanh về phía trước, Diệp Đỉnh Chitrọng thương tái phát, Vương Nhất Hành thì cả thể xác và tinh thần đềumệt lử, nhưng sau lưng của bọn họ vẫn còn một người bám sát.“Chết tiệt.” Vương Nhất Hành đi ngang qua một phủ đệ cao lớn, tungngười nhảy lên, đạp trên bức tường.“Ở lại đây đi.” Chung Phi Ly lấy ra một cái phi luân, nhẹ nhàng xoay tròntrực tiếp ay, tiếp theo ném thẳng ra ngoài. Phi luân đánh trúng mắt cá châncủa Vương Nhất Hành, Vương Nhất Hành kêu khẽ một tiếng, cả hắn vàDiệp Đỉnh Chi ngã vào trong sân.Luồng chân khí cuối cùng của Vương Nhất Hành đã bị phá, đầu nghiêngsang một bên, hôn mê bất tỉnh.Diệp Đỉnh Chi phun ra một ngụm máu tươi, lay bả vai Vương Nhất Hành:“Vương sư huynh.. Vương sư huynh.”“Các ngươi... là ai?” Một giọng nói êm ái như làn nước vang lên.Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái làn da trắng trẻonhư tuyết, mặc một chiếc váy dài màu trắng, đang ngồi đó. Không biết làhắn bị thương nên đầu óc choáng váng hay là màu da đó quá trắng, ánhtrăng trên trời lại quá sáng, nên luôn cảm thấy trên người cô gái này nhưbao phủ bởi hào quang màu trắng.“Cô nương... chúng ta.” Diệp Đỉnh Chi che ngực, không cách nào nói thêmmột lời.“Ngại quá, đây là người làm trong nhà chúng ta, chạy từ phủ của ta tới đây,ta sẽ dẫn bọn chúng về.” Chung Phi Ly đứng trên bức tường, cúi đầu cungkính nói với cô gái kia.“Người làm?” Cô gái đứng dậy, cười khanh khách: “Thế gian này nào có giaphó tuấn tú như vậy, lấy đâu ra quản gia với võ công cao như vậy?”Chung Phi Ly mỉm cười: “Cô nương, ta khuyên ngươi đừng hỏi nhiều.”Cô gái đi tới trước mặt Diệp Đỉnh Chi, cúi người xuống, cuối cùng Diệp ĐỉnhChi cũng thấy rõ gương mặt cô.Mười mấy năm qua hắn đã tới rất nhiều nơi, đã gặp vương phi, gặp côngchúa, còn gặp hiệp nữ trong giang hồ, gặp tài nữ thi thư tuyệt thế, tình cờgặp được hoa khôi nổi danh thiên hạ, nhưng đều kém cô gái mà hắn đangthấy trong thời khắc này.Ánh trăng trên bầu trời, sao lại xuống nhân gian, hóa thành một bóngngười?Cô gái mỉm cười với hắn, tiếp đó đứng dậy, nói với Chung Phi Ly: “Ngươi điđi.”Chung Phi Ly nghiêng cổ, có lẽ đang cảm thấy mình nghe nhầm.Vì vậy cô gái lặp lại lần nữa: “Ngươi đi đi.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Chung Phi Ly nâng phán quan bút, nhanh chóng xoay tròn, hắn cúi đầunhìn đám người Bách Lý Đông Quân bên dưới, thời gian cho họ không cònnhiều, người của học đường sẽ nhanh chóng đuổi tới, tuy đám người BáchLý Đông Quân đã mất năng lực chống cự, nhưng...Hình như Ly Hỏa vừa bị Chung Phi Ly kéo đi đã nhanh chóng trở về.“Đợi một chút.” Chung Phi Ly trầm giọng nói.Bách Lý Đông Quân cũng ngồi xếp bằng xuống, ba chàng trai bắt đầu vậnkhí chữa thương, Vương Nhất Hành cười nói: “Nếu bây giờ cô nương cầmtúi gấm này bỏ chạy, đệ tử cuối cùng của Lý tiên sinh chính là cô rồi.”“Đùa gì đấy, cho dù cuối cùng Lý tiên sinh chọn ta vì ta xinh đẹp, ta cũngkhông chấp nhận.” Doãn Lạc Hà mở túi gấm: “Tuy ta mặt dày, nhưng tacũng biết nếu không có các ngươi, ta đã chết từ lâu rồi.”Bốn cái túi gấm được mở ra lần lượt theo thứ tự ‘thân dậu tuất hợi’, lần lượtmở bốn tờ giấy ra đặt dưới đất.“Là một bài thơ.” Vương Nhất Hành chậm rãi đọc.Thiên bất xuất chu tước ly khấp.Quân bất kiến chân võ lâm thế.Phong trung hiện bạch hổ bễ nghễ.Nguyệt bất lạc đãi thùy nhi khởi?“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tứ linh trên trời, nằm ở bốnphương, thủ pháp chế tạo cung điện đều dựa theo như vậy. Bài thơ nàydùng tứ linh làm đề, đáp án hẳn cũng là tìm trong tứ linh.” Vương NhấtHành trầm giọng nói.“Nghe rất mơ hồ. Nhưng ngươi nói tới tứ linh, Thanh Long, Bạch Hổ, ChuTước, Huyền Vũ, thế Thanh Long đâu?” Doãn Lạc Hà hỏi.Vương Nhất Hành suy nghĩ một lát rồi đột nhiên vỗ tay: “Ta hiểu rồi! Đáp ánở chỗ Thanh Long. Nguyệt bất lạc đãi thùy nhi khởi? Phải đi tới chỗ rồngbay lên!”“Chỗ rồng bay lên?” Doãn Lạc Hà sửng sốt.“Thanh Long Môn!” Vương Nhất Hành trầm giọng nói: “Chắc chắn là ThanhLong Môn, Thiên Khải có bốn cửa lớn, tọa trấn tứ phương, Thanh Long Mônnày... ở ngoài hoàng cung!”Doãn Lạc Hà gật đầu: “Vậy thì đi thôi. Thương tích của các ngươi sao rồi?”Vương Nhất Hành đứng dậy: “Đi đường thì không thành vấn đề.”Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm, cũng đứng dậy: “Không chờ đượcnữa, tuy đã đuổi hết đám người đó đi rồi, nhưng ta luôn cảm thấy có ngườiđang nhìn chúng ta.”Chỉ còn lại Diệp Đỉnh Chi không nói gì.Sau khi vận dụng Bất Động Minh Vương Công xong, hắn vẫn im lặng khôngnói một câu, thậm chí có lúc sắc mặt trở nên hoảng hốt, ba người còn lại lolắng về tình hình của hắn, Bách Lý Đông Quân thở dài: “Đợi một chút cũngkhông sao.”Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt, ánh mắt lóe lên màu vàng kim, tiếp đó trởvề bình thường, hắn cười nói: “Rõ ràng ta là người lợi hại nhất cơ mà, sao lạinhư là ta kéo chân mọi người thế này?”“Ngươi ổn chưa?” Bách Lý Đông Quân hỏi.Diệp Đỉnh Chi đứng dậy: “Vẫn câu nói đó thôi, đi đường thì không thànhvấn đề.”“Xuất phát.” Doãn Lạc Hà xoay người nhìn về phía trước: “Lần này phải đibao lâu?”“Thanh Long Môn khá xa, với tốc độ của chúng ta hiện giờ chắc phải mấtnửa canh giờ.” Vương Nhất Hành trả lời.“Sau khoảng nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ là sư tỷ đệ đồng môn.” DoãnLạc Hà tung người nhảy tới.Bách Lý Đông Quân cũng tung người nhảy lên: “Sao ngươi lại là sư tỷ?”Diệp Đỉnh Chi cũng nhanh chóng nhảy theo: “Đến lúc đó rút thăm đi.”Vương Nhất Hành gãi đầu: “Ta lại thấy đáng tiếc, ta chỉ là người hỗ trợ,không thể trở thành đồng môn.”Sau khi bốn người nhảy đi, Bạch Phát Tiên nhìn Chung Phi Ly: “Hồn Quan,chúng ta từ bỏ à?”“Không, các ngươi đuổi theo, nhất định phải đánh tan Diệp Đỉnh Chi vàBách Lý Đông Quân, sau đó các ngươi tiếp tục đuổi theo Bách Lý ĐôngQuân, Diệp Đỉnh Chi giao cho ta.” Chung Phi Ly chậm rãi nói.“Xin nhận lệnh!” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu xoay người đuổi theo.Đám người Bách Lý Đông Quân nhanh chóng cảm giác được phía sau cóngười truy đuổi, Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói: “Đúng là dai như đỉa!”Vừa dứt lời, một thanh ngọc kiếm đã chắn giữa bọn họ.Bách Lý Đông Quân kéo Doãn Lạc Hà thối lui sang một bên, Diệp Đỉnh Chivà Vương Nhất Hành cũng lùi lại phía khác.“Không còn thời gian dây dưa, chia nhau ra chạy, theo hướng Thanh LongMôn!” Vương Nhất Hành phẫn nộ quát.Bách Lý Đông Quân trả lời: “Được! Nhưng ta có một vấn đề!”“Vấn đề gì!”“Thanh Long Môn ở đâu?”Vương Nhất Hành kéo Diệp Đỉnh Chi không ngừng thối lui, lúc này hắn mớiphát hiện thương tích của Diệp Đỉnh Chi còn nghiêm trọng hơn trongtưởng tượng nhiều. Bọn họ trốn khỏi đòn vừa rồi đã khiến thân hình DiệpĐỉnh Chi lung lay như sắp đổ, hắn giơ tay xách cổ áo Diệp Đỉnh Chi, lướtnhanh về phía trước: “Phía đông, nhớ theo hướng ánh trăng!”Bách Lý Đông Quân giơ kiếm ngăn cản ngọc kiếm của Bạch Phát Tiên, thânthể mượn thế thối lui.Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu tung người định đuổi theo nhưng bị mộtchưởng đánh ngược lại.“Ly Hỏa!” Bạch Phát Tiên mỉm cười, xem ra Hồn Quan đại nhân đoán khôngsai.Vương Nhất Hành dắt Diệp Đỉnh Chi lao nhanh về phía trước, Diệp Đỉnh Chitrọng thương tái phát, Vương Nhất Hành thì cả thể xác và tinh thần đềumệt lử, nhưng sau lưng của bọn họ vẫn còn một người bám sát.“Chết tiệt.” Vương Nhất Hành đi ngang qua một phủ đệ cao lớn, tungngười nhảy lên, đạp trên bức tường.“Ở lại đây đi.” Chung Phi Ly lấy ra một cái phi luân, nhẹ nhàng xoay tròntrực tiếp ay, tiếp theo ném thẳng ra ngoài. Phi luân đánh trúng mắt cá châncủa Vương Nhất Hành, Vương Nhất Hành kêu khẽ một tiếng, cả hắn vàDiệp Đỉnh Chi ngã vào trong sân.Luồng chân khí cuối cùng của Vương Nhất Hành đã bị phá, đầu nghiêngsang một bên, hôn mê bất tỉnh.Diệp Đỉnh Chi phun ra một ngụm máu tươi, lay bả vai Vương Nhất Hành:“Vương sư huynh.. Vương sư huynh.”“Các ngươi... là ai?” Một giọng nói êm ái như làn nước vang lên.Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái làn da trắng trẻonhư tuyết, mặc một chiếc váy dài màu trắng, đang ngồi đó. Không biết làhắn bị thương nên đầu óc choáng váng hay là màu da đó quá trắng, ánhtrăng trên trời lại quá sáng, nên luôn cảm thấy trên người cô gái này nhưbao phủ bởi hào quang màu trắng.“Cô nương... chúng ta.” Diệp Đỉnh Chi che ngực, không cách nào nói thêmmột lời.“Ngại quá, đây là người làm trong nhà chúng ta, chạy từ phủ của ta tới đây,ta sẽ dẫn bọn chúng về.” Chung Phi Ly đứng trên bức tường, cúi đầu cungkính nói với cô gái kia.“Người làm?” Cô gái đứng dậy, cười khanh khách: “Thế gian này nào có giaphó tuấn tú như vậy, lấy đâu ra quản gia với võ công cao như vậy?”Chung Phi Ly mỉm cười: “Cô nương, ta khuyên ngươi đừng hỏi nhiều.”Cô gái đi tới trước mặt Diệp Đỉnh Chi, cúi người xuống, cuối cùng Diệp ĐỉnhChi cũng thấy rõ gương mặt cô.Mười mấy năm qua hắn đã tới rất nhiều nơi, đã gặp vương phi, gặp côngchúa, còn gặp hiệp nữ trong giang hồ, gặp tài nữ thi thư tuyệt thế, tình cờgặp được hoa khôi nổi danh thiên hạ, nhưng đều kém cô gái mà hắn đangthấy trong thời khắc này.Ánh trăng trên bầu trời, sao lại xuống nhân gian, hóa thành một bóngngười?Cô gái mỉm cười với hắn, tiếp đó đứng dậy, nói với Chung Phi Ly: “Ngươi điđi.”Chung Phi Ly nghiêng cổ, có lẽ đang cảm thấy mình nghe nhầm.Vì vậy cô gái lặp lại lần nữa: “Ngươi đi đi.”

Chương 110: Có say mê không