Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 121: Đạo sĩ trở về
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Lý Trường Sinh một kiếm bay tận mây trời, lại không trở về.Năm vị trong Bắc Ly bát công tử say khướt ngủ tới tận hôm sau, khi tỉnh lạiphát hiện trên đầu là bầu trời đầy sao, quần áo trên người ướt dầm dề.Tạ Tuyên đọc sách dưới ánh trăng, Bách Lý Đông Quân chậm rãi uống từngchén rượu một.Chưởng quầy và đám tiểu nhị của Bách Phẩm Các vẻ mặt ủ rũ đợi ở đó, hyvọng tiểu tiên sinh quản lý học đường nhanh chóng tỉnh lại.Nhưng cho dù là vị tiểu tiên sinh đa mưu túc trí được người người tôn kínhnày, thấy cảnh tượng trước mắt vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. TiêuNhược Phong day day cái đầu đau ê ẩm của mình: “Có chuyện gì vậy?”“Đại khái là sư phụ của chúng ta đánh với người khác một trận, lúc đầu làsư phụ phá vỡ một cái lỗ, nhưng sau đó đối thủ của người xốc cả nóc nhàlên...” Bách Lý Đông Quân bình tĩnh nói.Tiêu Nhược Phong ngây ra: “Cái gì?”“Công tử... đây là giấy tờ.” Chưởng quầy run rẩy đưa tới.Tiêu Nhược Phong nhận lấy tờ giấy, đầu càng đau hơn: “Chẳng phải sư phụta chỉ phá một cái lỗ thôi à? Sao trên này bắt chúng ta đền toàn bộ tiền nócnhà? Đông Quân, ai to gan như vậy, dám đánh nhau với sư phụ, còn xốc cảnóc nhà lên?”Bách Lý Đông Quân trả lời rất ngắn gọn: “Kiếm Tiên, Vũ Sinh Ma.”“Vũ Sinh Ma từ đâu chui ra.” Tiêu Nhược Phong day day huyệt thái dương,cuối cùng cầm bút, vẽ một dấu hiệu lên tờ giấy: “Ngày mai cầm tờ đơn nàytới Cảnh Ngọc vương phủ lĩnh bạc.”“Vâng vâng.” Chưởng quầy thở phào một tiếng, vội vàng nhận lấy tờ giấy,dẫn đám tiểu nhị đi xuống.“Dậy, dậy hết đi.” Tiêu Nhược Phong đá bọn họ mấy cái, ngẩng đầu lênnhìn sao trời, lắc đầu nói: “Nếu bị người ta nhìn thấy, còn xưng bát công tửgì nữa.”Bách Lý Đông Quân lặng lẽ nhẩm lại bài vè về Bắc Ly bát công tử.Phong hoa nan trắc thanh ca nhã, chước mặc đa ngôn lăng vân cuồngLiễu nguyệt tuyệt đại mặc trần sửu, khanh tương hữu tài lưu vô danh.Phong Hoa công tử Tiêu Nhược Phong, Thanh Ca công tử Lạc Hiên, ChướcMặc công tử Lôi Mộng Sát, Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn, Liễu Nguyệtcông tử Liễu Nguyệt, Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc. Y đã gặp sáu ngườinày, còn lại Khanh Tướng công tử uyên bác đa tài trong lời đồn. Bách LýĐông Quân tò mò nhìn Tạ Tuyên, đột nhiên hỏi: “Ngươi là Khanh Tướngcông tử?”Tạ Tuyên thu quyển sách lại, gật đầu: “Vậy ngươi là Vô Danh công tử?”“Ta không phải.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu.Lôi Mộng Sát vẫn luôn giả ngủ ở đó bỗng đứng dậy, chạy tới ôm cổ Bách LýĐông Quân: “À, Tạ Tuyên, quên không nói với ngươi. Sang năm chắc CôngTử Bảng sẽ thành Bắc Ly cửu công tử, chúng ta đặt danh hiệu cho thằngnhóc này đi. Cửu công tử Tửu công tử, một chữ hai nghĩa, thấy sao?”“Chắp vá quá.” Tạ Tuyên điềm nhiên trả lời: “Vừa rồi ngươi đã tỉnh mà cứgiả bộ ngủ, có phải sợ cuối cùng chưởng quầy sẽ đưa sổ sách cho ngươikhông?”“Đừng nói ra, tuy ta nhiều lời nhưng chưa bao giờ nói những gì không nênnói. Tạ Tuyên, tuy ngươi ít nói nhưng toàn nói mấy câu làm tổn thươngngười khác thôi.” Lôi Mộng Sát duỗi người: “Đi, về học đường nghỉ ngơinào.”“Sư huynh, có tin tức của Vương Nhất Hành và Diệp Đỉnh Chi không?” BáchLý Đông Quân hơi cau mày, như đang lo lắng.Lôi Mộng Sát nhún vai: “Về học đường sẽ biết.”Tuy trên danh nghĩa học đường là nơi đọc sách học nghệ, nhưng môn hạđệ tử có tổ chức tình báo riêng, ‘Điệp Ảnh’. Mọi động tĩnh nhỏ bé nhất đềunằm trong sự giám sát của bọn họ. Lôi Mộng Sát và Tiêu Nhược Phong đểtâm tới Diệp Đỉnh Chi không thấp hơn Bách Lý Đông Quân, đã điều tranhiều ngày, không hề đình chỉ. Nhưng bọn họ vẫn không tìm được chút tintức nào. Thậm chí bọn họ suy đoán, Diệp Đỉnh Chi đã lén lút rời khỏi,nhưng Vương Nhất Hành thì sao... Nếu đại đệ tử của núi Thanh Thành mấttích trong Thiên Khải Thành, đây cũng là một phiền toái lớn.Nhưng cái phiền toái lớn này đã leo lên tầng của Bách Phẩm Các.Vương Nhất Hành đứng đó, tức giận hét lên trên lầu: “Các cao đồ của LýTrường Sinh, uống đã thích chí chưa?”Bách Lý Đông Quân nghe vậy đột nhiên xoay người, tung người nhảy từtrên Bách Phẩm Các xuống, vui vẻ nắm lấy bả vai Vương Nhất Hành:“Vương đạo trưởng, ngươi không sao rồi, tốt quá!”Tâm trạng Vương Nhất Hành vốn đã không tố, lúc này bị Bách Lý ĐôngQuân kích động lung lay người, càng thấy bực tức, đáp có lệ: “Không chếtđược không chết được, nhờ phúc của ngươi, còn được hai ngày ngủ ngon.”“vậy Diệp Đỉnh Chi thì sao?” Bách Lý Đông Quân nhìn phía sau Vương NhấtHành, nhưng không thấy bóng dáng ai: “Có phải hắn gặp chuyện bất ngờgì không?”Vương Nhất Hành cười lạnh một tiếng: “Chuyện bất ngờ? Khéo lại là ôm mỹnhân vào lòng, bươm bướm tung bay, lên tới tận chín tầng mây, khôngmuốn về thế gian này...”Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Vương đạo trưởng đang nói gì vậy?”“Dù sao ngươi cũng yên tâm đi, cái tên Diệp Đỉnh Chi kia đang sống rất tốt,ít nhất là tốt hơn ngươi với ta. Ngươi không cần lo lắng, sau mấy ngày nữa,hắn sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.” Vương Nhất Hành lười biếng trả lời.Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Nhưng chuyện bái sư của hắn...”“Bái cái gì, chẳng phải sư phụ của hắn vừa tới rồi à? Đối thủ của Lý tiên sinhở Nam Quyết, bái cả hai người này làm sư phụ, không sợ người trong thiênhạ nhổ nước bọt cho chết đuối à? Huống chi hiện giờ trong Thiên KhảiThành đâu đâu cũng là lệnh truy nã, Diệp Đỉnh Chi vừa xuất hiện sẽ bị kéođi chém đầu. Đừng nói tới chuyện học đường nữa, mau dẫn ta tìm chỗ nghỉngời một chút, ngày mai ta sẽ về núi Thanh Thành. Thiên Khải Thành khôngphải chỗ tiếp đón người.” Vương Nhất Hành thở dài.Bách Lý Đông Quân không biết mấy ngày qua vị Vương đạo huynh này bịtrọng thương ra sao mà hiện tại trở nên hận đời như vậy, thậm chí lảmnhảm ngang tài ngang sức với Lôi Mộng Sát. Nhưng ít nhất cũng xác nhậnđược hai người bọn họ tạm coi là bình an, tảng đá trong lòng cũng rơixuống. Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Vương đạo trưởng nói đúng, về họcđường nghỉ ngơi trước đã.”Bách Lý Đông Quân kéo Vương Nhất Hành đi về phía học đường, Tạ Tuyêncõng rương đựng sách đi phía sau bọn họ, Lôi Mộng Sát và Tiêu NhượcPhong ngồi trên Bách Phẩm Các, lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện.“Vương Nhất Hành không chịu nói Diệp Đỉnh Chi đang ở đâu, mỗi lần BáchLý Đông Quân hỏi, hắn đều lảng tránh.” Lôi Mộng Sát trầm giọng nói.Tiêu Nhược Phong khẽ cau mày: “Chắc Vương Nhất Hành cũng tin tưởngBách Lý Đông Quân, xem ra Diệp Đỉnh Chi đang ẩn nấp, không để ngườikhác biết được.”“Người của Điệp Ảnh tới, để ta hỏi thử xem” Lôi Mộng Sát nhìn một ngườiáo đen vừa xuất hiện bên cạnh mình: “Vừa rồi Vương Nhất Hành tới từđâu?”“Lần đầu tiên thuộc hạ thấy Vương đạo trưởng là ở đường Quan Thần.”Người áo đen trả lời.“Đường Quan Thần?” Lý tiên sinh và Tiêu Nhược Phong nhìn nhau, tronglòng đều hiện lên một địa điểm.Cảnh Ngọc vương phủ.Chẳng trách bọn họ không tìm được hành tung của hai người. Đúng vậy,cho dù Tiêu Nhược Phong lục soát toàn bộ Thiên Khải Thành, cũng khôngnghĩ tới nơi đó... Vì đó là phủ đệ của huynh trưởng hắn, là huynh trưởngcùng mẹ duy nhất trên thế giới này
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Lý Trường Sinh một kiếm bay tận mây trời, lại không trở về.Năm vị trong Bắc Ly bát công tử say khướt ngủ tới tận hôm sau, khi tỉnh lạiphát hiện trên đầu là bầu trời đầy sao, quần áo trên người ướt dầm dề.Tạ Tuyên đọc sách dưới ánh trăng, Bách Lý Đông Quân chậm rãi uống từngchén rượu một.Chưởng quầy và đám tiểu nhị của Bách Phẩm Các vẻ mặt ủ rũ đợi ở đó, hyvọng tiểu tiên sinh quản lý học đường nhanh chóng tỉnh lại.Nhưng cho dù là vị tiểu tiên sinh đa mưu túc trí được người người tôn kínhnày, thấy cảnh tượng trước mắt vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. TiêuNhược Phong day day cái đầu đau ê ẩm của mình: “Có chuyện gì vậy?”“Đại khái là sư phụ của chúng ta đánh với người khác một trận, lúc đầu làsư phụ phá vỡ một cái lỗ, nhưng sau đó đối thủ của người xốc cả nóc nhàlên...” Bách Lý Đông Quân bình tĩnh nói.Tiêu Nhược Phong ngây ra: “Cái gì?”“Công tử... đây là giấy tờ.” Chưởng quầy run rẩy đưa tới.Tiêu Nhược Phong nhận lấy tờ giấy, đầu càng đau hơn: “Chẳng phải sư phụta chỉ phá một cái lỗ thôi à? Sao trên này bắt chúng ta đền toàn bộ tiền nócnhà? Đông Quân, ai to gan như vậy, dám đánh nhau với sư phụ, còn xốc cảnóc nhà lên?”Bách Lý Đông Quân trả lời rất ngắn gọn: “Kiếm Tiên, Vũ Sinh Ma.”“Vũ Sinh Ma từ đâu chui ra.” Tiêu Nhược Phong day day huyệt thái dương,cuối cùng cầm bút, vẽ một dấu hiệu lên tờ giấy: “Ngày mai cầm tờ đơn nàytới Cảnh Ngọc vương phủ lĩnh bạc.”“Vâng vâng.” Chưởng quầy thở phào một tiếng, vội vàng nhận lấy tờ giấy,dẫn đám tiểu nhị đi xuống.“Dậy, dậy hết đi.” Tiêu Nhược Phong đá bọn họ mấy cái, ngẩng đầu lênnhìn sao trời, lắc đầu nói: “Nếu bị người ta nhìn thấy, còn xưng bát công tửgì nữa.”Bách Lý Đông Quân lặng lẽ nhẩm lại bài vè về Bắc Ly bát công tử.Phong hoa nan trắc thanh ca nhã, chước mặc đa ngôn lăng vân cuồngLiễu nguyệt tuyệt đại mặc trần sửu, khanh tương hữu tài lưu vô danh.Phong Hoa công tử Tiêu Nhược Phong, Thanh Ca công tử Lạc Hiên, ChướcMặc công tử Lôi Mộng Sát, Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn, Liễu Nguyệtcông tử Liễu Nguyệt, Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc. Y đã gặp sáu ngườinày, còn lại Khanh Tướng công tử uyên bác đa tài trong lời đồn. Bách LýĐông Quân tò mò nhìn Tạ Tuyên, đột nhiên hỏi: “Ngươi là Khanh Tướngcông tử?”Tạ Tuyên thu quyển sách lại, gật đầu: “Vậy ngươi là Vô Danh công tử?”“Ta không phải.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu.Lôi Mộng Sát vẫn luôn giả ngủ ở đó bỗng đứng dậy, chạy tới ôm cổ Bách LýĐông Quân: “À, Tạ Tuyên, quên không nói với ngươi. Sang năm chắc CôngTử Bảng sẽ thành Bắc Ly cửu công tử, chúng ta đặt danh hiệu cho thằngnhóc này đi. Cửu công tử Tửu công tử, một chữ hai nghĩa, thấy sao?”“Chắp vá quá.” Tạ Tuyên điềm nhiên trả lời: “Vừa rồi ngươi đã tỉnh mà cứgiả bộ ngủ, có phải sợ cuối cùng chưởng quầy sẽ đưa sổ sách cho ngươikhông?”“Đừng nói ra, tuy ta nhiều lời nhưng chưa bao giờ nói những gì không nênnói. Tạ Tuyên, tuy ngươi ít nói nhưng toàn nói mấy câu làm tổn thươngngười khác thôi.” Lôi Mộng Sát duỗi người: “Đi, về học đường nghỉ ngơinào.”“Sư huynh, có tin tức của Vương Nhất Hành và Diệp Đỉnh Chi không?” BáchLý Đông Quân hơi cau mày, như đang lo lắng.Lôi Mộng Sát nhún vai: “Về học đường sẽ biết.”Tuy trên danh nghĩa học đường là nơi đọc sách học nghệ, nhưng môn hạđệ tử có tổ chức tình báo riêng, ‘Điệp Ảnh’. Mọi động tĩnh nhỏ bé nhất đềunằm trong sự giám sát của bọn họ. Lôi Mộng Sát và Tiêu Nhược Phong đểtâm tới Diệp Đỉnh Chi không thấp hơn Bách Lý Đông Quân, đã điều tranhiều ngày, không hề đình chỉ. Nhưng bọn họ vẫn không tìm được chút tintức nào. Thậm chí bọn họ suy đoán, Diệp Đỉnh Chi đã lén lút rời khỏi,nhưng Vương Nhất Hành thì sao... Nếu đại đệ tử của núi Thanh Thành mấttích trong Thiên Khải Thành, đây cũng là một phiền toái lớn.Nhưng cái phiền toái lớn này đã leo lên tầng của Bách Phẩm Các.Vương Nhất Hành đứng đó, tức giận hét lên trên lầu: “Các cao đồ của LýTrường Sinh, uống đã thích chí chưa?”Bách Lý Đông Quân nghe vậy đột nhiên xoay người, tung người nhảy từtrên Bách Phẩm Các xuống, vui vẻ nắm lấy bả vai Vương Nhất Hành:“Vương đạo trưởng, ngươi không sao rồi, tốt quá!”Tâm trạng Vương Nhất Hành vốn đã không tố, lúc này bị Bách Lý ĐôngQuân kích động lung lay người, càng thấy bực tức, đáp có lệ: “Không chếtđược không chết được, nhờ phúc của ngươi, còn được hai ngày ngủ ngon.”“vậy Diệp Đỉnh Chi thì sao?” Bách Lý Đông Quân nhìn phía sau Vương NhấtHành, nhưng không thấy bóng dáng ai: “Có phải hắn gặp chuyện bất ngờgì không?”Vương Nhất Hành cười lạnh một tiếng: “Chuyện bất ngờ? Khéo lại là ôm mỹnhân vào lòng, bươm bướm tung bay, lên tới tận chín tầng mây, khôngmuốn về thế gian này...”Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Vương đạo trưởng đang nói gì vậy?”“Dù sao ngươi cũng yên tâm đi, cái tên Diệp Đỉnh Chi kia đang sống rất tốt,ít nhất là tốt hơn ngươi với ta. Ngươi không cần lo lắng, sau mấy ngày nữa,hắn sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.” Vương Nhất Hành lười biếng trả lời.Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Nhưng chuyện bái sư của hắn...”“Bái cái gì, chẳng phải sư phụ của hắn vừa tới rồi à? Đối thủ của Lý tiên sinhở Nam Quyết, bái cả hai người này làm sư phụ, không sợ người trong thiênhạ nhổ nước bọt cho chết đuối à? Huống chi hiện giờ trong Thiên KhảiThành đâu đâu cũng là lệnh truy nã, Diệp Đỉnh Chi vừa xuất hiện sẽ bị kéođi chém đầu. Đừng nói tới chuyện học đường nữa, mau dẫn ta tìm chỗ nghỉngời một chút, ngày mai ta sẽ về núi Thanh Thành. Thiên Khải Thành khôngphải chỗ tiếp đón người.” Vương Nhất Hành thở dài.Bách Lý Đông Quân không biết mấy ngày qua vị Vương đạo huynh này bịtrọng thương ra sao mà hiện tại trở nên hận đời như vậy, thậm chí lảmnhảm ngang tài ngang sức với Lôi Mộng Sát. Nhưng ít nhất cũng xác nhậnđược hai người bọn họ tạm coi là bình an, tảng đá trong lòng cũng rơixuống. Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Vương đạo trưởng nói đúng, về họcđường nghỉ ngơi trước đã.”Bách Lý Đông Quân kéo Vương Nhất Hành đi về phía học đường, Tạ Tuyêncõng rương đựng sách đi phía sau bọn họ, Lôi Mộng Sát và Tiêu NhượcPhong ngồi trên Bách Phẩm Các, lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện.“Vương Nhất Hành không chịu nói Diệp Đỉnh Chi đang ở đâu, mỗi lần BáchLý Đông Quân hỏi, hắn đều lảng tránh.” Lôi Mộng Sát trầm giọng nói.Tiêu Nhược Phong khẽ cau mày: “Chắc Vương Nhất Hành cũng tin tưởngBách Lý Đông Quân, xem ra Diệp Đỉnh Chi đang ẩn nấp, không để ngườikhác biết được.”“Người của Điệp Ảnh tới, để ta hỏi thử xem” Lôi Mộng Sát nhìn một ngườiáo đen vừa xuất hiện bên cạnh mình: “Vừa rồi Vương Nhất Hành tới từđâu?”“Lần đầu tiên thuộc hạ thấy Vương đạo trưởng là ở đường Quan Thần.”Người áo đen trả lời.“Đường Quan Thần?” Lý tiên sinh và Tiêu Nhược Phong nhìn nhau, tronglòng đều hiện lên một địa điểm.Cảnh Ngọc vương phủ.Chẳng trách bọn họ không tìm được hành tung của hai người. Đúng vậy,cho dù Tiêu Nhược Phong lục soát toàn bộ Thiên Khải Thành, cũng khôngnghĩ tới nơi đó... Vì đó là phủ đệ của huynh trưởng hắn, là huynh trưởngcùng mẹ duy nhất trên thế giới này
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Lý Trường Sinh một kiếm bay tận mây trời, lại không trở về.Năm vị trong Bắc Ly bát công tử say khướt ngủ tới tận hôm sau, khi tỉnh lạiphát hiện trên đầu là bầu trời đầy sao, quần áo trên người ướt dầm dề.Tạ Tuyên đọc sách dưới ánh trăng, Bách Lý Đông Quân chậm rãi uống từngchén rượu một.Chưởng quầy và đám tiểu nhị của Bách Phẩm Các vẻ mặt ủ rũ đợi ở đó, hyvọng tiểu tiên sinh quản lý học đường nhanh chóng tỉnh lại.Nhưng cho dù là vị tiểu tiên sinh đa mưu túc trí được người người tôn kínhnày, thấy cảnh tượng trước mắt vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. TiêuNhược Phong day day cái đầu đau ê ẩm của mình: “Có chuyện gì vậy?”“Đại khái là sư phụ của chúng ta đánh với người khác một trận, lúc đầu làsư phụ phá vỡ một cái lỗ, nhưng sau đó đối thủ của người xốc cả nóc nhàlên...” Bách Lý Đông Quân bình tĩnh nói.Tiêu Nhược Phong ngây ra: “Cái gì?”“Công tử... đây là giấy tờ.” Chưởng quầy run rẩy đưa tới.Tiêu Nhược Phong nhận lấy tờ giấy, đầu càng đau hơn: “Chẳng phải sư phụta chỉ phá một cái lỗ thôi à? Sao trên này bắt chúng ta đền toàn bộ tiền nócnhà? Đông Quân, ai to gan như vậy, dám đánh nhau với sư phụ, còn xốc cảnóc nhà lên?”Bách Lý Đông Quân trả lời rất ngắn gọn: “Kiếm Tiên, Vũ Sinh Ma.”“Vũ Sinh Ma từ đâu chui ra.” Tiêu Nhược Phong day day huyệt thái dương,cuối cùng cầm bút, vẽ một dấu hiệu lên tờ giấy: “Ngày mai cầm tờ đơn nàytới Cảnh Ngọc vương phủ lĩnh bạc.”“Vâng vâng.” Chưởng quầy thở phào một tiếng, vội vàng nhận lấy tờ giấy,dẫn đám tiểu nhị đi xuống.“Dậy, dậy hết đi.” Tiêu Nhược Phong đá bọn họ mấy cái, ngẩng đầu lênnhìn sao trời, lắc đầu nói: “Nếu bị người ta nhìn thấy, còn xưng bát công tửgì nữa.”Bách Lý Đông Quân lặng lẽ nhẩm lại bài vè về Bắc Ly bát công tử.Phong hoa nan trắc thanh ca nhã, chước mặc đa ngôn lăng vân cuồngLiễu nguyệt tuyệt đại mặc trần sửu, khanh tương hữu tài lưu vô danh.Phong Hoa công tử Tiêu Nhược Phong, Thanh Ca công tử Lạc Hiên, ChướcMặc công tử Lôi Mộng Sát, Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn, Liễu Nguyệtcông tử Liễu Nguyệt, Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc. Y đã gặp sáu ngườinày, còn lại Khanh Tướng công tử uyên bác đa tài trong lời đồn. Bách LýĐông Quân tò mò nhìn Tạ Tuyên, đột nhiên hỏi: “Ngươi là Khanh Tướngcông tử?”Tạ Tuyên thu quyển sách lại, gật đầu: “Vậy ngươi là Vô Danh công tử?”“Ta không phải.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu.Lôi Mộng Sát vẫn luôn giả ngủ ở đó bỗng đứng dậy, chạy tới ôm cổ Bách LýĐông Quân: “À, Tạ Tuyên, quên không nói với ngươi. Sang năm chắc CôngTử Bảng sẽ thành Bắc Ly cửu công tử, chúng ta đặt danh hiệu cho thằngnhóc này đi. Cửu công tử Tửu công tử, một chữ hai nghĩa, thấy sao?”“Chắp vá quá.” Tạ Tuyên điềm nhiên trả lời: “Vừa rồi ngươi đã tỉnh mà cứgiả bộ ngủ, có phải sợ cuối cùng chưởng quầy sẽ đưa sổ sách cho ngươikhông?”“Đừng nói ra, tuy ta nhiều lời nhưng chưa bao giờ nói những gì không nênnói. Tạ Tuyên, tuy ngươi ít nói nhưng toàn nói mấy câu làm tổn thươngngười khác thôi.” Lôi Mộng Sát duỗi người: “Đi, về học đường nghỉ ngơinào.”“Sư huynh, có tin tức của Vương Nhất Hành và Diệp Đỉnh Chi không?” BáchLý Đông Quân hơi cau mày, như đang lo lắng.Lôi Mộng Sát nhún vai: “Về học đường sẽ biết.”Tuy trên danh nghĩa học đường là nơi đọc sách học nghệ, nhưng môn hạđệ tử có tổ chức tình báo riêng, ‘Điệp Ảnh’. Mọi động tĩnh nhỏ bé nhất đềunằm trong sự giám sát của bọn họ. Lôi Mộng Sát và Tiêu Nhược Phong đểtâm tới Diệp Đỉnh Chi không thấp hơn Bách Lý Đông Quân, đã điều tranhiều ngày, không hề đình chỉ. Nhưng bọn họ vẫn không tìm được chút tintức nào. Thậm chí bọn họ suy đoán, Diệp Đỉnh Chi đã lén lút rời khỏi,nhưng Vương Nhất Hành thì sao... Nếu đại đệ tử của núi Thanh Thành mấttích trong Thiên Khải Thành, đây cũng là một phiền toái lớn.Nhưng cái phiền toái lớn này đã leo lên tầng của Bách Phẩm Các.Vương Nhất Hành đứng đó, tức giận hét lên trên lầu: “Các cao đồ của LýTrường Sinh, uống đã thích chí chưa?”Bách Lý Đông Quân nghe vậy đột nhiên xoay người, tung người nhảy từtrên Bách Phẩm Các xuống, vui vẻ nắm lấy bả vai Vương Nhất Hành:“Vương đạo trưởng, ngươi không sao rồi, tốt quá!”Tâm trạng Vương Nhất Hành vốn đã không tố, lúc này bị Bách Lý ĐôngQuân kích động lung lay người, càng thấy bực tức, đáp có lệ: “Không chếtđược không chết được, nhờ phúc của ngươi, còn được hai ngày ngủ ngon.”“vậy Diệp Đỉnh Chi thì sao?” Bách Lý Đông Quân nhìn phía sau Vương NhấtHành, nhưng không thấy bóng dáng ai: “Có phải hắn gặp chuyện bất ngờgì không?”Vương Nhất Hành cười lạnh một tiếng: “Chuyện bất ngờ? Khéo lại là ôm mỹnhân vào lòng, bươm bướm tung bay, lên tới tận chín tầng mây, khôngmuốn về thế gian này...”Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Vương đạo trưởng đang nói gì vậy?”“Dù sao ngươi cũng yên tâm đi, cái tên Diệp Đỉnh Chi kia đang sống rất tốt,ít nhất là tốt hơn ngươi với ta. Ngươi không cần lo lắng, sau mấy ngày nữa,hắn sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.” Vương Nhất Hành lười biếng trả lời.Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Nhưng chuyện bái sư của hắn...”“Bái cái gì, chẳng phải sư phụ của hắn vừa tới rồi à? Đối thủ của Lý tiên sinhở Nam Quyết, bái cả hai người này làm sư phụ, không sợ người trong thiênhạ nhổ nước bọt cho chết đuối à? Huống chi hiện giờ trong Thiên KhảiThành đâu đâu cũng là lệnh truy nã, Diệp Đỉnh Chi vừa xuất hiện sẽ bị kéođi chém đầu. Đừng nói tới chuyện học đường nữa, mau dẫn ta tìm chỗ nghỉngời một chút, ngày mai ta sẽ về núi Thanh Thành. Thiên Khải Thành khôngphải chỗ tiếp đón người.” Vương Nhất Hành thở dài.Bách Lý Đông Quân không biết mấy ngày qua vị Vương đạo huynh này bịtrọng thương ra sao mà hiện tại trở nên hận đời như vậy, thậm chí lảmnhảm ngang tài ngang sức với Lôi Mộng Sát. Nhưng ít nhất cũng xác nhậnđược hai người bọn họ tạm coi là bình an, tảng đá trong lòng cũng rơixuống. Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Vương đạo trưởng nói đúng, về họcđường nghỉ ngơi trước đã.”Bách Lý Đông Quân kéo Vương Nhất Hành đi về phía học đường, Tạ Tuyêncõng rương đựng sách đi phía sau bọn họ, Lôi Mộng Sát và Tiêu NhượcPhong ngồi trên Bách Phẩm Các, lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện.“Vương Nhất Hành không chịu nói Diệp Đỉnh Chi đang ở đâu, mỗi lần BáchLý Đông Quân hỏi, hắn đều lảng tránh.” Lôi Mộng Sát trầm giọng nói.Tiêu Nhược Phong khẽ cau mày: “Chắc Vương Nhất Hành cũng tin tưởngBách Lý Đông Quân, xem ra Diệp Đỉnh Chi đang ẩn nấp, không để ngườikhác biết được.”“Người của Điệp Ảnh tới, để ta hỏi thử xem” Lôi Mộng Sát nhìn một ngườiáo đen vừa xuất hiện bên cạnh mình: “Vừa rồi Vương Nhất Hành tới từđâu?”“Lần đầu tiên thuộc hạ thấy Vương đạo trưởng là ở đường Quan Thần.”Người áo đen trả lời.“Đường Quan Thần?” Lý tiên sinh và Tiêu Nhược Phong nhìn nhau, tronglòng đều hiện lên một địa điểm.Cảnh Ngọc vương phủ.Chẳng trách bọn họ không tìm được hành tung của hai người. Đúng vậy,cho dù Tiêu Nhược Phong lục soát toàn bộ Thiên Khải Thành, cũng khôngnghĩ tới nơi đó... Vì đó là phủ đệ của huynh trưởng hắn, là huynh trưởngcùng mẹ duy nhất trên thế giới này