Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 126: Bẻ liễu ễn biệt

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc vương phi không tới biệt việt này nữa, DiệpĐỉnh Chi vẫn không tỉnh lại.Lạc Thanh Dương ngồi bên bàn đá trong sân, tự ăn màn thầu.Các sư huynh đệ đều nói hắn là người lạnh lùng bẩm sinh, nhưng chỉ hắn tựbiết, hắn chẳng qua chỉ không thích nói chuyện mà thôi. Lúc trước DiệpĐỉnh Chi kể chuyện, Cảnh Ngọc vương phi lặng lẽ lắng nghe, hắn cũngtránh trong chỗ bọn họ không nhìn thấy để lắng nghe, nghe tới lúc hứngkhởi, trong lòng hắn cũng trông ngóng.Nhưng hôm nay khoảng sân này thật tĩnh lặng, trong lòng hắn cũng thấytrống trải.“Còn sáu tháng nữa, sẽ có thời cơ tốt hơn.” Lạc Thanh Dương nhỏ giọnglẩm bẩm.“Thiên Khải Thành có vô số cao thủ, ta lại không để mắt tới mấy người,nhưng rác rưởi như sư phụ của ngươi, ta cảm thấy chỉ có một mà thôi.” Mộtgiọng nói lười biếng vang lên, Lạc Thanh Dương cả kinh, đột nhiên đặt taylên kiếm trúc đứng dậy. Người nọ lặng lặng xuất hiện, không một tiếngđộng, vừa rồi hắn toàn toàn không chú ý tới.”“Đừng chạm vào kiếm, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã chết rồi.” LạcThanh Dương chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, một người đã ngồi xuống bêncạnh hắn, người nọ còn cầm cái màn thầu bên cạnh lên ước lượng, thở dài:“Đúng là vô vị.”Rốt cuộc Lạc Thanh Dương cũng thấy gương mặt của người bên cạnh, hắnngơ ngác: “Lý tiên sinh?”Lý tiên sinh ở học đường buông màn thầu xuống, nhìn Lạc Thanh Dươngvới vẻ cực kỳ hứng thú: “Ngươi nhận ra ta?’Lạc Thanh Dương gật đầu: “Nhận ra, khi sư phụ gặp ngài, ta ở bên cạnhngười.”“Ồ, tuy sư phụ ngươi là một tên rác rưởi, nhưng đồ đệ lại không tệ. Ngươilà người tương lai sẽ thành đại tài.” Lý tiên sinh cười nói.Lạc Thanh Dương hơi tức giận, dù sao cũng hiếm ai chấp nhận chuyện sưphụ của mình bị sỉ nhục nhiều lần như vậy; nhưng dù sao phía đối diệncũng là Lý tiên sinh ở học đường, không để bất cứ ai trong thiên hạ vàomắt. Hắn lùi lại một bước: “Chẳng hay Lý tiên sinh tới đây có chuyện gì?”“Ta tới dẫn người đi.” Lý tiên sinh nhìn vào trong phòng một cái.Diệp Đỉnh Chi từ trong phòng đi ra, ngay khi Lý tiên sinh bước vào sân, hắnđã tỉnh lại. Hắn lắc đầu: “Ta không đi.”Thân hình của Lý tiên sinh khẽ động, chớp mắt đã lướt tới sau lưng DiệpĐỉnh Chi, giơ tay vỗ lên đầu hắn một cái: “Chờ trong phòng mỹ nhân đã đủrồi chứ! Sư phụ ngươi đã cầm kiếm giết tới tới tận Thiên Khải Thành rồi,ngươi còn thư thái ở đây làm bạn với mỹ nhân? Cũng may ta không nhậnngươi làm đồ đệ, không thì tức chết mất thôi.”“Nhưng ta...” Diệp Đỉnh Chi trợn mắt với Lý tiên sinh một cái.“Trợn mắt với ta cũng vô dụng, ngươi muốn mang cô nương kia đi, nhưngchưa chắc ngươi đã thắng được người dùng kiếm trúc này. Cho dù ngươi cóđánh được, bên ngoài vương phủ còn có tứ đại hộ vệ của Ảnh Vệ Tông, mỗingười đều mạnh hơn người này, ngươi thắng được chắc? Nói cho ngươibiết, trong Thiên Khải Thành này, chỉ dựa vào sức của một người, nếu muốnmang cô nương trong lòng ngươi đi, chỉ có một khả năng.” Lý tiên sinh cườilạnh nói.“Khả năng gì?” Lạc Thanh Dương và Diệp Đỉnh Chi đồng thời hỏi.Lý tiên sinh vung ống tay áo: “Đó chính là ta ra tay.”“Ngoài ta ra, ngay cả tên thái giám xấu xa trong cung, đại quốc sư củaKhâm Thiên Giám, đều không làm được.”Diệp Đỉnh Chi kinh ngạc: “Ý của tiên sinh là...”“Đương nhiên ý của ta không phải ta sẽ ra tay, mà là nói, nếu muốn thựchiện suy nghĩ trong lòng, vậy phải mạnh hơn nữa, trở nên mạnh hơn nữa!”Lý tiên sinh xoay người, Cảnh Ngọc vương phi tuyệt sắc đang đứng ở cửasân: “Tiểu mỹ nhân, ngươi nói xem lời của ta có đúng hay không?”Cảnh Ngọc vương phi sắc mặt tái nhợt, gật đầu nói: “Tiên sinh nói có lý.”“Quả nhiên là thiên hương quốc sắc, quốc sắc thiên hương, nếu ta trẻ hơnmột trăm tuổi, khéo cũng không nhịn được rút kiếm muốn dẫn ngươi caochạy xa bay.” Lý tiên sinh xoa đầu Diệp Đỉnh Chi: “Ánh mắt không tệ.”Diệp Đỉnh Chi nhìn về phía Cảnh Ngọc vương phi, do dự bước lên trước vàibước: ““Ngươi nói đi.” Cảnh Ngọc vương phi trả lời.“Ta đã nói sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này, nàng nói được. Thế thì, vì sao nànglại muốn đi, mà lại là muốn đi với ta?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Quái đản!’ Lý tiên sinh hạ giọng mắng một câu.Cảnh Ngọc vương phi thần sắc nghiêm túc: “Lúc đó là vì muốn rời khỏi.”Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi trầm xuống một chút.Lý tiên sinh khẽ thở dài.Trăm năm nhân gian, cái kịch bản thường dùng của nữ tử trên thế gian nàyđúng là khó chịu.Chỉ thấy Cảnh Ngọc vương phi cười khanh khách nói tiếp: “Nhưng tưởngtượng tới người dẫn ta đi là chàng, bất giác lại thấy vui vẻ hẳn lên.”Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi bỗng sáng ngời.Cảnh Ngọc vương phi nói tiếp: “Nếu là người khác dẫn ta đi, chỉ cần rờikhỏi Thiên Khải Thành một trăm dặm, cả đời này hắn sẽ không gặp lại ta.Chàng trải qua rồi mà, ta sẽ lén lút ra tay.”Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, còn định nói gì đó nhưng bị Lý Trường Sinh đè lênvai. Lý tiên sinh ngáp một cái: “Nói nhiều như vậy cũng đủ rồi chứ, ta và sưphụ ngươi có ước định, hôm nay ngươi buộc phải đi.”Cảnh Ngọc vương phi đi tới nói: “Nhưng huynh ấy hứa sẽ kể chuyện cho ta,còn chưa kể xong.”“Đó là chuyện của hắn.” Lý tiên sinh nắm lấy Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chivận chân khí định phản kháng, nhưng lại không dùng được chút sức lựcnào, cứ như một phế nhân. Lý tiên sinh mỉm cười, tung người nhảy lên,mang theo Diệp Đỉnh Chi hạ xuống trên tường rào. Ông nói: “Diệp ĐỉnhChi, cho ngươi cơ hội nói một câu.”“Cô nương, nàng...” Diệp Đỉnh Chi cuống quít nói.“Ta tên Dịch Văn Quân.” Cảnh Ngọc vương phi không đợi hắn hỏi thành lời,đã trả lời.“Ta sẽ về...” Diệp Đỉnh Chi vội vàng nói, nhưng những chữ cuối cùng vẫnkhông thể nói ra được, vì Lý tiên sinh đã nắm lấy hắn lướt đi. Lý tiên sinhnhỏ giọng mắng: “Đã bảo chỉ có cơ hội nói một câu thôi mà?”Diệp Đỉnh Chi không để ý tới ông, chỉ quay đầu nhìn về phía Cảnh Ngọcvương phi, lẩm bẩm: “Ta sẽ trở về.”Trong Thiên Khải Thành, vô số mật thám bắt đầu hành động.Kinh Triệu Doãn phủ, Đại Lý Tự, Thanh Vương phủ, Tắc Hạ Học Đường.Mật thám của bọn họ đều thấy Diệp Đỉnh Chi xuất hiện, vì hắn bị người tangang nhiên kéo theo trong Thiên Khải Thành, nhưng không ai dám ra taybắt lấy hắn; đơn giản là vì người dẫn hắn đi là Lý tiên sinh của học đường.Nhưng không chỉ là không dám bắt, còn là vì có bắt cũng không được.Vì tốc độ của bọn họ quá nhanh.Các phủ vừa nhận được tin, còn chưa đưa tới tay người có thể quyết định.Lý tiên sinh đã dẫn Diệp Đỉnh Chi ra khỏi thành.Ngoài thành sáu dặm, bên bờ sông Dịch Thủy.Một công tử trẻ tuổi mặc áo xanh đang ở đó chờ, một con ngựa trắng uốngnước bên cạnh y.Trước khi ra khỏi thành, y bẻ một cành liễu, bởi vì Khanh Tướng công tửthích đọc sách đã nói, người quen đi xa, bẻ liễu tiễn biệt, mang ý lưu luyếnchia tay.“Đúng là làm màu.” Công tử trẻ tuổi vung vẩy cành liễu, hạ giọng nói.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc vương phi không tới biệt việt này nữa, DiệpĐỉnh Chi vẫn không tỉnh lại.Lạc Thanh Dương ngồi bên bàn đá trong sân, tự ăn màn thầu.Các sư huynh đệ đều nói hắn là người lạnh lùng bẩm sinh, nhưng chỉ hắn tựbiết, hắn chẳng qua chỉ không thích nói chuyện mà thôi. Lúc trước DiệpĐỉnh Chi kể chuyện, Cảnh Ngọc vương phi lặng lẽ lắng nghe, hắn cũngtránh trong chỗ bọn họ không nhìn thấy để lắng nghe, nghe tới lúc hứngkhởi, trong lòng hắn cũng trông ngóng.Nhưng hôm nay khoảng sân này thật tĩnh lặng, trong lòng hắn cũng thấytrống trải.“Còn sáu tháng nữa, sẽ có thời cơ tốt hơn.” Lạc Thanh Dương nhỏ giọnglẩm bẩm.“Thiên Khải Thành có vô số cao thủ, ta lại không để mắt tới mấy người,nhưng rác rưởi như sư phụ của ngươi, ta cảm thấy chỉ có một mà thôi.” Mộtgiọng nói lười biếng vang lên, Lạc Thanh Dương cả kinh, đột nhiên đặt taylên kiếm trúc đứng dậy. Người nọ lặng lặng xuất hiện, không một tiếngđộng, vừa rồi hắn toàn toàn không chú ý tới.”“Đừng chạm vào kiếm, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã chết rồi.” LạcThanh Dương chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, một người đã ngồi xuống bêncạnh hắn, người nọ còn cầm cái màn thầu bên cạnh lên ước lượng, thở dài:“Đúng là vô vị.”Rốt cuộc Lạc Thanh Dương cũng thấy gương mặt của người bên cạnh, hắnngơ ngác: “Lý tiên sinh?”Lý tiên sinh ở học đường buông màn thầu xuống, nhìn Lạc Thanh Dươngvới vẻ cực kỳ hứng thú: “Ngươi nhận ra ta?’Lạc Thanh Dương gật đầu: “Nhận ra, khi sư phụ gặp ngài, ta ở bên cạnhngười.”“Ồ, tuy sư phụ ngươi là một tên rác rưởi, nhưng đồ đệ lại không tệ. Ngươilà người tương lai sẽ thành đại tài.” Lý tiên sinh cười nói.Lạc Thanh Dương hơi tức giận, dù sao cũng hiếm ai chấp nhận chuyện sưphụ của mình bị sỉ nhục nhiều lần như vậy; nhưng dù sao phía đối diệncũng là Lý tiên sinh ở học đường, không để bất cứ ai trong thiên hạ vàomắt. Hắn lùi lại một bước: “Chẳng hay Lý tiên sinh tới đây có chuyện gì?”“Ta tới dẫn người đi.” Lý tiên sinh nhìn vào trong phòng một cái.Diệp Đỉnh Chi từ trong phòng đi ra, ngay khi Lý tiên sinh bước vào sân, hắnđã tỉnh lại. Hắn lắc đầu: “Ta không đi.”Thân hình của Lý tiên sinh khẽ động, chớp mắt đã lướt tới sau lưng DiệpĐỉnh Chi, giơ tay vỗ lên đầu hắn một cái: “Chờ trong phòng mỹ nhân đã đủrồi chứ! Sư phụ ngươi đã cầm kiếm giết tới tới tận Thiên Khải Thành rồi,ngươi còn thư thái ở đây làm bạn với mỹ nhân? Cũng may ta không nhậnngươi làm đồ đệ, không thì tức chết mất thôi.”“Nhưng ta...” Diệp Đỉnh Chi trợn mắt với Lý tiên sinh một cái.“Trợn mắt với ta cũng vô dụng, ngươi muốn mang cô nương kia đi, nhưngchưa chắc ngươi đã thắng được người dùng kiếm trúc này. Cho dù ngươi cóđánh được, bên ngoài vương phủ còn có tứ đại hộ vệ của Ảnh Vệ Tông, mỗingười đều mạnh hơn người này, ngươi thắng được chắc? Nói cho ngươibiết, trong Thiên Khải Thành này, chỉ dựa vào sức của một người, nếu muốnmang cô nương trong lòng ngươi đi, chỉ có một khả năng.” Lý tiên sinh cườilạnh nói.“Khả năng gì?” Lạc Thanh Dương và Diệp Đỉnh Chi đồng thời hỏi.Lý tiên sinh vung ống tay áo: “Đó chính là ta ra tay.”“Ngoài ta ra, ngay cả tên thái giám xấu xa trong cung, đại quốc sư củaKhâm Thiên Giám, đều không làm được.”Diệp Đỉnh Chi kinh ngạc: “Ý của tiên sinh là...”“Đương nhiên ý của ta không phải ta sẽ ra tay, mà là nói, nếu muốn thựchiện suy nghĩ trong lòng, vậy phải mạnh hơn nữa, trở nên mạnh hơn nữa!”Lý tiên sinh xoay người, Cảnh Ngọc vương phi tuyệt sắc đang đứng ở cửasân: “Tiểu mỹ nhân, ngươi nói xem lời của ta có đúng hay không?”Cảnh Ngọc vương phi sắc mặt tái nhợt, gật đầu nói: “Tiên sinh nói có lý.”“Quả nhiên là thiên hương quốc sắc, quốc sắc thiên hương, nếu ta trẻ hơnmột trăm tuổi, khéo cũng không nhịn được rút kiếm muốn dẫn ngươi caochạy xa bay.” Lý tiên sinh xoa đầu Diệp Đỉnh Chi: “Ánh mắt không tệ.”Diệp Đỉnh Chi nhìn về phía Cảnh Ngọc vương phi, do dự bước lên trước vàibước: ““Ngươi nói đi.” Cảnh Ngọc vương phi trả lời.“Ta đã nói sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này, nàng nói được. Thế thì, vì sao nànglại muốn đi, mà lại là muốn đi với ta?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Quái đản!’ Lý tiên sinh hạ giọng mắng một câu.Cảnh Ngọc vương phi thần sắc nghiêm túc: “Lúc đó là vì muốn rời khỏi.”Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi trầm xuống một chút.Lý tiên sinh khẽ thở dài.Trăm năm nhân gian, cái kịch bản thường dùng của nữ tử trên thế gian nàyđúng là khó chịu.Chỉ thấy Cảnh Ngọc vương phi cười khanh khách nói tiếp: “Nhưng tưởngtượng tới người dẫn ta đi là chàng, bất giác lại thấy vui vẻ hẳn lên.”Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi bỗng sáng ngời.Cảnh Ngọc vương phi nói tiếp: “Nếu là người khác dẫn ta đi, chỉ cần rờikhỏi Thiên Khải Thành một trăm dặm, cả đời này hắn sẽ không gặp lại ta.Chàng trải qua rồi mà, ta sẽ lén lút ra tay.”Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, còn định nói gì đó nhưng bị Lý Trường Sinh đè lênvai. Lý tiên sinh ngáp một cái: “Nói nhiều như vậy cũng đủ rồi chứ, ta và sưphụ ngươi có ước định, hôm nay ngươi buộc phải đi.”Cảnh Ngọc vương phi đi tới nói: “Nhưng huynh ấy hứa sẽ kể chuyện cho ta,còn chưa kể xong.”“Đó là chuyện của hắn.” Lý tiên sinh nắm lấy Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chivận chân khí định phản kháng, nhưng lại không dùng được chút sức lựcnào, cứ như một phế nhân. Lý tiên sinh mỉm cười, tung người nhảy lên,mang theo Diệp Đỉnh Chi hạ xuống trên tường rào. Ông nói: “Diệp ĐỉnhChi, cho ngươi cơ hội nói một câu.”“Cô nương, nàng...” Diệp Đỉnh Chi cuống quít nói.“Ta tên Dịch Văn Quân.” Cảnh Ngọc vương phi không đợi hắn hỏi thành lời,đã trả lời.“Ta sẽ về...” Diệp Đỉnh Chi vội vàng nói, nhưng những chữ cuối cùng vẫnkhông thể nói ra được, vì Lý tiên sinh đã nắm lấy hắn lướt đi. Lý tiên sinhnhỏ giọng mắng: “Đã bảo chỉ có cơ hội nói một câu thôi mà?”Diệp Đỉnh Chi không để ý tới ông, chỉ quay đầu nhìn về phía Cảnh Ngọcvương phi, lẩm bẩm: “Ta sẽ trở về.”Trong Thiên Khải Thành, vô số mật thám bắt đầu hành động.Kinh Triệu Doãn phủ, Đại Lý Tự, Thanh Vương phủ, Tắc Hạ Học Đường.Mật thám của bọn họ đều thấy Diệp Đỉnh Chi xuất hiện, vì hắn bị người tangang nhiên kéo theo trong Thiên Khải Thành, nhưng không ai dám ra taybắt lấy hắn; đơn giản là vì người dẫn hắn đi là Lý tiên sinh của học đường.Nhưng không chỉ là không dám bắt, còn là vì có bắt cũng không được.Vì tốc độ của bọn họ quá nhanh.Các phủ vừa nhận được tin, còn chưa đưa tới tay người có thể quyết định.Lý tiên sinh đã dẫn Diệp Đỉnh Chi ra khỏi thành.Ngoài thành sáu dặm, bên bờ sông Dịch Thủy.Một công tử trẻ tuổi mặc áo xanh đang ở đó chờ, một con ngựa trắng uốngnước bên cạnh y.Trước khi ra khỏi thành, y bẻ một cành liễu, bởi vì Khanh Tướng công tửthích đọc sách đã nói, người quen đi xa, bẻ liễu tiễn biệt, mang ý lưu luyếnchia tay.“Đúng là làm màu.” Công tử trẻ tuổi vung vẩy cành liễu, hạ giọng nói.

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc vương phi không tới biệt việt này nữa, DiệpĐỉnh Chi vẫn không tỉnh lại.Lạc Thanh Dương ngồi bên bàn đá trong sân, tự ăn màn thầu.Các sư huynh đệ đều nói hắn là người lạnh lùng bẩm sinh, nhưng chỉ hắn tựbiết, hắn chẳng qua chỉ không thích nói chuyện mà thôi. Lúc trước DiệpĐỉnh Chi kể chuyện, Cảnh Ngọc vương phi lặng lẽ lắng nghe, hắn cũngtránh trong chỗ bọn họ không nhìn thấy để lắng nghe, nghe tới lúc hứngkhởi, trong lòng hắn cũng trông ngóng.Nhưng hôm nay khoảng sân này thật tĩnh lặng, trong lòng hắn cũng thấytrống trải.“Còn sáu tháng nữa, sẽ có thời cơ tốt hơn.” Lạc Thanh Dương nhỏ giọnglẩm bẩm.“Thiên Khải Thành có vô số cao thủ, ta lại không để mắt tới mấy người,nhưng rác rưởi như sư phụ của ngươi, ta cảm thấy chỉ có một mà thôi.” Mộtgiọng nói lười biếng vang lên, Lạc Thanh Dương cả kinh, đột nhiên đặt taylên kiếm trúc đứng dậy. Người nọ lặng lặng xuất hiện, không một tiếngđộng, vừa rồi hắn toàn toàn không chú ý tới.”“Đừng chạm vào kiếm, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã chết rồi.” LạcThanh Dương chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, một người đã ngồi xuống bêncạnh hắn, người nọ còn cầm cái màn thầu bên cạnh lên ước lượng, thở dài:“Đúng là vô vị.”Rốt cuộc Lạc Thanh Dương cũng thấy gương mặt của người bên cạnh, hắnngơ ngác: “Lý tiên sinh?”Lý tiên sinh ở học đường buông màn thầu xuống, nhìn Lạc Thanh Dươngvới vẻ cực kỳ hứng thú: “Ngươi nhận ra ta?’Lạc Thanh Dương gật đầu: “Nhận ra, khi sư phụ gặp ngài, ta ở bên cạnhngười.”“Ồ, tuy sư phụ ngươi là một tên rác rưởi, nhưng đồ đệ lại không tệ. Ngươilà người tương lai sẽ thành đại tài.” Lý tiên sinh cười nói.Lạc Thanh Dương hơi tức giận, dù sao cũng hiếm ai chấp nhận chuyện sưphụ của mình bị sỉ nhục nhiều lần như vậy; nhưng dù sao phía đối diệncũng là Lý tiên sinh ở học đường, không để bất cứ ai trong thiên hạ vàomắt. Hắn lùi lại một bước: “Chẳng hay Lý tiên sinh tới đây có chuyện gì?”“Ta tới dẫn người đi.” Lý tiên sinh nhìn vào trong phòng một cái.Diệp Đỉnh Chi từ trong phòng đi ra, ngay khi Lý tiên sinh bước vào sân, hắnđã tỉnh lại. Hắn lắc đầu: “Ta không đi.”Thân hình của Lý tiên sinh khẽ động, chớp mắt đã lướt tới sau lưng DiệpĐỉnh Chi, giơ tay vỗ lên đầu hắn một cái: “Chờ trong phòng mỹ nhân đã đủrồi chứ! Sư phụ ngươi đã cầm kiếm giết tới tới tận Thiên Khải Thành rồi,ngươi còn thư thái ở đây làm bạn với mỹ nhân? Cũng may ta không nhậnngươi làm đồ đệ, không thì tức chết mất thôi.”“Nhưng ta...” Diệp Đỉnh Chi trợn mắt với Lý tiên sinh một cái.“Trợn mắt với ta cũng vô dụng, ngươi muốn mang cô nương kia đi, nhưngchưa chắc ngươi đã thắng được người dùng kiếm trúc này. Cho dù ngươi cóđánh được, bên ngoài vương phủ còn có tứ đại hộ vệ của Ảnh Vệ Tông, mỗingười đều mạnh hơn người này, ngươi thắng được chắc? Nói cho ngươibiết, trong Thiên Khải Thành này, chỉ dựa vào sức của một người, nếu muốnmang cô nương trong lòng ngươi đi, chỉ có một khả năng.” Lý tiên sinh cườilạnh nói.“Khả năng gì?” Lạc Thanh Dương và Diệp Đỉnh Chi đồng thời hỏi.Lý tiên sinh vung ống tay áo: “Đó chính là ta ra tay.”“Ngoài ta ra, ngay cả tên thái giám xấu xa trong cung, đại quốc sư củaKhâm Thiên Giám, đều không làm được.”Diệp Đỉnh Chi kinh ngạc: “Ý của tiên sinh là...”“Đương nhiên ý của ta không phải ta sẽ ra tay, mà là nói, nếu muốn thựchiện suy nghĩ trong lòng, vậy phải mạnh hơn nữa, trở nên mạnh hơn nữa!”Lý tiên sinh xoay người, Cảnh Ngọc vương phi tuyệt sắc đang đứng ở cửasân: “Tiểu mỹ nhân, ngươi nói xem lời của ta có đúng hay không?”Cảnh Ngọc vương phi sắc mặt tái nhợt, gật đầu nói: “Tiên sinh nói có lý.”“Quả nhiên là thiên hương quốc sắc, quốc sắc thiên hương, nếu ta trẻ hơnmột trăm tuổi, khéo cũng không nhịn được rút kiếm muốn dẫn ngươi caochạy xa bay.” Lý tiên sinh xoa đầu Diệp Đỉnh Chi: “Ánh mắt không tệ.”Diệp Đỉnh Chi nhìn về phía Cảnh Ngọc vương phi, do dự bước lên trước vàibước: ““Ngươi nói đi.” Cảnh Ngọc vương phi trả lời.“Ta đã nói sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này, nàng nói được. Thế thì, vì sao nànglại muốn đi, mà lại là muốn đi với ta?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.“Quái đản!’ Lý tiên sinh hạ giọng mắng một câu.Cảnh Ngọc vương phi thần sắc nghiêm túc: “Lúc đó là vì muốn rời khỏi.”Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi trầm xuống một chút.Lý tiên sinh khẽ thở dài.Trăm năm nhân gian, cái kịch bản thường dùng của nữ tử trên thế gian nàyđúng là khó chịu.Chỉ thấy Cảnh Ngọc vương phi cười khanh khách nói tiếp: “Nhưng tưởngtượng tới người dẫn ta đi là chàng, bất giác lại thấy vui vẻ hẳn lên.”Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi bỗng sáng ngời.Cảnh Ngọc vương phi nói tiếp: “Nếu là người khác dẫn ta đi, chỉ cần rờikhỏi Thiên Khải Thành một trăm dặm, cả đời này hắn sẽ không gặp lại ta.Chàng trải qua rồi mà, ta sẽ lén lút ra tay.”Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, còn định nói gì đó nhưng bị Lý Trường Sinh đè lênvai. Lý tiên sinh ngáp một cái: “Nói nhiều như vậy cũng đủ rồi chứ, ta và sưphụ ngươi có ước định, hôm nay ngươi buộc phải đi.”Cảnh Ngọc vương phi đi tới nói: “Nhưng huynh ấy hứa sẽ kể chuyện cho ta,còn chưa kể xong.”“Đó là chuyện của hắn.” Lý tiên sinh nắm lấy Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chivận chân khí định phản kháng, nhưng lại không dùng được chút sức lựcnào, cứ như một phế nhân. Lý tiên sinh mỉm cười, tung người nhảy lên,mang theo Diệp Đỉnh Chi hạ xuống trên tường rào. Ông nói: “Diệp ĐỉnhChi, cho ngươi cơ hội nói một câu.”“Cô nương, nàng...” Diệp Đỉnh Chi cuống quít nói.“Ta tên Dịch Văn Quân.” Cảnh Ngọc vương phi không đợi hắn hỏi thành lời,đã trả lời.“Ta sẽ về...” Diệp Đỉnh Chi vội vàng nói, nhưng những chữ cuối cùng vẫnkhông thể nói ra được, vì Lý tiên sinh đã nắm lấy hắn lướt đi. Lý tiên sinhnhỏ giọng mắng: “Đã bảo chỉ có cơ hội nói một câu thôi mà?”Diệp Đỉnh Chi không để ý tới ông, chỉ quay đầu nhìn về phía Cảnh Ngọcvương phi, lẩm bẩm: “Ta sẽ trở về.”Trong Thiên Khải Thành, vô số mật thám bắt đầu hành động.Kinh Triệu Doãn phủ, Đại Lý Tự, Thanh Vương phủ, Tắc Hạ Học Đường.Mật thám của bọn họ đều thấy Diệp Đỉnh Chi xuất hiện, vì hắn bị người tangang nhiên kéo theo trong Thiên Khải Thành, nhưng không ai dám ra taybắt lấy hắn; đơn giản là vì người dẫn hắn đi là Lý tiên sinh của học đường.Nhưng không chỉ là không dám bắt, còn là vì có bắt cũng không được.Vì tốc độ của bọn họ quá nhanh.Các phủ vừa nhận được tin, còn chưa đưa tới tay người có thể quyết định.Lý tiên sinh đã dẫn Diệp Đỉnh Chi ra khỏi thành.Ngoài thành sáu dặm, bên bờ sông Dịch Thủy.Một công tử trẻ tuổi mặc áo xanh đang ở đó chờ, một con ngựa trắng uốngnước bên cạnh y.Trước khi ra khỏi thành, y bẻ một cành liễu, bởi vì Khanh Tướng công tửthích đọc sách đã nói, người quen đi xa, bẻ liễu tiễn biệt, mang ý lưu luyếnchia tay.“Đúng là làm màu.” Công tử trẻ tuổi vung vẩy cành liễu, hạ giọng nói.

Chương 126: Bẻ liễu ễn biệt