Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 131: Tân nhiệm ên sinh
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thẩm La Hán tính tình không tốt, ai trong Thiên Khải Thành cũng biết, aicũng sợ, ai cũng tránh.Hắn rống một tiếng này, toàn bộ Đại Lý Tự đều rung chuyển.Lần trước hắn rống như vậy, ban đêm nhấc đao vào hoàng thành, tên đạotặc nổi tiếng Phi Lục bị chấn nát ba cái xương sườn, một chân gãy hẳn, haicánh tay cũng bị phế bỏ!Nhưng lần này Thẩm La Hán hét lớn một tiếng rồi lại chả làm gì cả. Nhosinh trung niên trước mặt nhẹ nhàng đè Trảm Tội Đao của hắn xuống, khẽmỉm cười: “Thẩm La Hán.”Nụ cười nhẹ nhàng như làn gió lướt qua.Thẩm La Hán thở dài một tiếng, buông lỏng tay, mặt vẫn nhíu chặt: “Ngươichạy tới Thiên Khải Thành làm gì?’Trần Nho thu tay: “Tới gặp người bạn cũ là ngươi.”Thẩm La Hán cười lạnh một tiếng: “Chúng ta là bạn bè? Sao ta không biết?”Trần Nho nhún vai: “Không đánh không quen, bạn xấu cũng là bạn bè.”Thẩm La Hán vỗ bàn: “Đừng soi mói từng chữ một với ta, nói đi, đến ThiênKhải Thành làm gì? Chẳng phải Sơn Tiền thư viện các ngươi ghét nhất làchốn phù hoa này à?”Trần Nho mỉm cười: “Ta tới học đường.”Thẩm La Hán gật đầu: “Chắc hẳn người duy nhất có thể mời ngươi tới ThiênKhải Thành chỉ có Lý tiên sinh. Ông ta mời ngươi tới, ngươi lại đến Đại Lý Tựcủa ta làm gì? Ta không rảnh chiêu đãi ngươi đâu.”“Sau này sẽ là cộng sự, đương nhiên phải tới bái sơn môn. Dù sao bọn họcũng nói trong Thiên Khải Thành này, ai cũng có thể đắc tội, nhưng khôngthể đắc tội với Thẩm La Hán.” Trần Nho nói đầy ẩn ý.“Cộng sự? Ngươi tới làm quan?” Thẩm La Hán cả kinh: “Quan gì?”“Tế tửu tiên sinh của học đường.” Trần Nho điềm nhiên đáp.Nội viện học đường.Lôi Mộng Sát và Bách Lý Đông Quân đang nói chuyện với nhau, đột nhiêncảm thấy sau lưng có tiếng động, quay người nhìn lại phát hiện Lý tiên sinhđang nằm trên cây, tay cầm bình rượu, ngoài miệng ngâm nga điệu nhạc,dáng vẻ thản nhiên tự đắc.Lôi Mộng Sát thấy nhiều cũng quen thuộc: “Hôm nay tâm trạng của sư phụkhông tệ.”“Thế tục đã xong, thân thể nhẹ nhàng.” Lý tiên sinh ngửa đầu uống nốtngụm rượu rồi gọi: “Đông Quân.”Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Có đệ tử.”Lý tiên sinh cười nói: “Ngày đó tặng con Tửu Kinh, con có đọc không?’Bách Lý Đông Quân sửng sốt trả lời: “Đệ tử có xem một số... rượu trênsách...”“Đúng là loại rượu con uống mấy năm nay, nhưng sư phụ con đã đổi tên rồimới cho con uống, con có hứng thú với rượu trong đó không?” Lý tiên sinhhỏi.“Có một loại rượu tên là Mạnh Bà Thang, uống vào là quên đi chuyện xưa,nhưng có một thứ dẫn rượu, con đọc không hiểu...” Bách Lý Đông Quân gãiđầu.“Mạnh Bà Thang, rượu vong ưu, không phải thứ nên có ở trần thế. Thứ dẫnrượu ở tiên sơn nơi hải ngoại, con muốn đi không?” Lý tiên sinh đột nhiênhỏi.“Hải ngoại tiên sơn? Trên đời thật sự có nơi như vậy sao?” Bách Lý ĐôngQuân nghi hoặc hỏi.“Có, ta có một vị bằng hữu, hắn và đệ tử của hắn ở trên hải ngoại tiên sơnkia. Nhiều năm đã qua, ta ở phàm trần lâu rồi, e là thua kém bọn họ mất.Nhưng nhân gian cũng có cảnh sắc lạ, không kém hơn tiên sơn.” Lý tiênsinh đã hơi say, không biết là say rượu hay say trong phong cảnh tưởngtượng. “Nơi đó gọi là Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”“Phong Hoa Tuyết Nguyệt?” Bách Lý Đông Quân khó hiểu.Lý tiên sinh ngửa đầu lên uống một ngụm rượu, gật đầu: “Phong Hoa TuyếtNguyệt.”Bách Lý Đông Quân còn muốn hỏi lại nhưng phát hiện bình rượu của Lý tiênsinh đã rơi xuống đất, ông nghiêng đầu, nằm trên cây như đã ngủ. Lúctrong Bách Phẩm Các, Lý tiên sinh uống ngàn chén mà không say, sao ở đâychỉ uống một bình rượu là ngủ thiếp đi?“Sư phụ muốn say, một ngụm rượu là có thể say. Sư phụ không muốn say,rượu trong Thiên Khải Thành có bị uống sạch cũng không say.” Lôi MộngSát đi tới nhặt bỉnh rượu lên lắc nhẹ, phát hiện bình rượu đã trống không.Bách Lý Đông Quân đi tới: “Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà sư phụ nói làsao?”Lôi Mộng Sát cười: “Sư phụ từng nhắc tới, nhưng không ai trong chúng tatừng tới.”“Còn hải ngoại tiên sơn?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Sư phụ thường xuyên khoác loác chuyện mình thầndu vạn dặm, chơi cờ đấu rượu với thần tiên, ngươi lại đi tin?”Đại Lý Tự.Thẩm La Hán và Trần Nho ngồi đối diện nhau, thần sắc trịnh trọng: “Ngươinói là, Lý tiên sinh muốn từ chức tế tửu, để ngươi thay thế?”Trần Nho gật đầu, uống một ngụm trà: “Không sai.”“Đây không phải chuyện tốt lành gì.” Thẩm La Hán nở nụ cười vui sướng khithấy người khác gặp họa: “Học đường ở trong triều đình, lại nằm ngoàitriều đình, tụ tập anh tài trong thiên hạ, là nơi rất nhiều quyền quý đỏ mắt.Trước đây có Lý tiên sinh trấn thủ, không ai dám làm càn, nhưng Lý tiên sinhmà đi, rất nhiều người sẽ nhảy ra.”“Đang nói thân phận của ta không đủ à?” Trần Nho thản nhiên nói.Thẩm La Hán lắc đầu: “Sơn Tiền thư viện, viên giám, tiên sinh Trần Nho,tiếng tăm cũng vang dội.”“Chuyện này rất khó, cho nên theo Sơn Tiền thư viện thấy đây là một đạiơn, nhưng nếu đã là hỗ trợ, đương nhiên phải giúp đến cùng. Ta đáp ứng Lýtiên sinh, học đường vẫn là học đường trước kia, trong triều đình, lại nằmngoài triều đình, trên trời dưới đất, ô uế khắp nơi, vẫn có chỗ thanh tịnh.”Trần Nho chậm rãi nói.Thẩm La Hán cười, không tỏ ý kiến: “Giọng điệu của học đường có lớn thìlớn được bao nhiêu? Có lớn bằng bản lĩnh của Lý tiên sinh không? NhưngLý tiên sinh không còn, ai mà chịu nổi giọng điệu lớn lối như vậy?”“Trong nội viện học đường, cao thủ nhiều như mây, vài vị công tử cũng làcường giả trong giới thanh niên. Lại thêm cả ta, còn không chống nổi?”Trần Nho khẽ cười: “Nếu không chịu nổi, vậy Đại Lý Tự có đồng ý ra tay hỗtrợ không?”Thẩm La Hán lắc đầu quầy quậy: “Chuyện này liên quan gì đến ta.”“Không tính chống đỡ giúp à? Vậy có đồng ý, ít nhất không tới quấy rốikhông?” Trần Nho nhướn mày.“Hóa ra ngươi tới để uy hiếp chúng ta?” Thẩm La Hán vuốt ve thanh TrảmTội Đao bên cạnh: “Năm đó ta đuổi người tới Sơn Tiền thư viện, là ngươigiơ chân đá ta xuống. Bây giờ tới Thiên Khải Thành, còn muốn ta nhiệt tìnhtiếp đón?”“Chỉ nói có được hay không thôi!” Trần Nho quát.“Không thành vấn đề!” Thẩm La Hán lau mồ hôi trên trán, cao giọng đáp:“Đã đi được chưa?”“Cho ta ý kiến đi, tiếp theo ta nên tới đâu?” Trần Nho lại nở nụ cười nhưtrước.Thẩm La Hán thở dài một tiếng: “Chắc trong triều có một số đại quan là từSơn Tiền thư viện các ngươi đi ra?”“Đã gặp rồi, tuy không thể nói cho ngươi tên của bọn họ.” Trần Nho cườinói: “Đúng rồi, hôm nay ta còn tới Khâm Thiên Giám, quốc sư và việntrưởng của chúng ta là bạn tốt nhiều năm, cũng có quan hệ thân thiết vớiLý tiên sinh của học đường.”“Khâm Thiên Giám, Đại Lý Tự, tiếp đó là Lục Bộ trong triều. Nhưng Lục Bộcó nhiều người đọc sách, với quan hệ của Sơn Tiền thư viện các ngươi, chắccũng không thành vấn đề. Ngự Sử Đài sẽ không gây chuyện với các ngươi.Còn lại, chính là mấy vị vương gia, mấy vị tướng quân... Chậc, trong cungcũng rất phiền toái.” Thẩm La Hán nở nụ cười không có ý tốt.Trần Nho vuốt cằm như đang suy tư: “Mấy tên thái giám à?”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thẩm La Hán tính tình không tốt, ai trong Thiên Khải Thành cũng biết, aicũng sợ, ai cũng tránh.Hắn rống một tiếng này, toàn bộ Đại Lý Tự đều rung chuyển.Lần trước hắn rống như vậy, ban đêm nhấc đao vào hoàng thành, tên đạotặc nổi tiếng Phi Lục bị chấn nát ba cái xương sườn, một chân gãy hẳn, haicánh tay cũng bị phế bỏ!Nhưng lần này Thẩm La Hán hét lớn một tiếng rồi lại chả làm gì cả. Nhosinh trung niên trước mặt nhẹ nhàng đè Trảm Tội Đao của hắn xuống, khẽmỉm cười: “Thẩm La Hán.”Nụ cười nhẹ nhàng như làn gió lướt qua.Thẩm La Hán thở dài một tiếng, buông lỏng tay, mặt vẫn nhíu chặt: “Ngươichạy tới Thiên Khải Thành làm gì?’Trần Nho thu tay: “Tới gặp người bạn cũ là ngươi.”Thẩm La Hán cười lạnh một tiếng: “Chúng ta là bạn bè? Sao ta không biết?”Trần Nho nhún vai: “Không đánh không quen, bạn xấu cũng là bạn bè.”Thẩm La Hán vỗ bàn: “Đừng soi mói từng chữ một với ta, nói đi, đến ThiênKhải Thành làm gì? Chẳng phải Sơn Tiền thư viện các ngươi ghét nhất làchốn phù hoa này à?”Trần Nho mỉm cười: “Ta tới học đường.”Thẩm La Hán gật đầu: “Chắc hẳn người duy nhất có thể mời ngươi tới ThiênKhải Thành chỉ có Lý tiên sinh. Ông ta mời ngươi tới, ngươi lại đến Đại Lý Tựcủa ta làm gì? Ta không rảnh chiêu đãi ngươi đâu.”“Sau này sẽ là cộng sự, đương nhiên phải tới bái sơn môn. Dù sao bọn họcũng nói trong Thiên Khải Thành này, ai cũng có thể đắc tội, nhưng khôngthể đắc tội với Thẩm La Hán.” Trần Nho nói đầy ẩn ý.“Cộng sự? Ngươi tới làm quan?” Thẩm La Hán cả kinh: “Quan gì?”“Tế tửu tiên sinh của học đường.” Trần Nho điềm nhiên đáp.Nội viện học đường.Lôi Mộng Sát và Bách Lý Đông Quân đang nói chuyện với nhau, đột nhiêncảm thấy sau lưng có tiếng động, quay người nhìn lại phát hiện Lý tiên sinhđang nằm trên cây, tay cầm bình rượu, ngoài miệng ngâm nga điệu nhạc,dáng vẻ thản nhiên tự đắc.Lôi Mộng Sát thấy nhiều cũng quen thuộc: “Hôm nay tâm trạng của sư phụkhông tệ.”“Thế tục đã xong, thân thể nhẹ nhàng.” Lý tiên sinh ngửa đầu uống nốtngụm rượu rồi gọi: “Đông Quân.”Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Có đệ tử.”Lý tiên sinh cười nói: “Ngày đó tặng con Tửu Kinh, con có đọc không?’Bách Lý Đông Quân sửng sốt trả lời: “Đệ tử có xem một số... rượu trênsách...”“Đúng là loại rượu con uống mấy năm nay, nhưng sư phụ con đã đổi tên rồimới cho con uống, con có hứng thú với rượu trong đó không?” Lý tiên sinhhỏi.“Có một loại rượu tên là Mạnh Bà Thang, uống vào là quên đi chuyện xưa,nhưng có một thứ dẫn rượu, con đọc không hiểu...” Bách Lý Đông Quân gãiđầu.“Mạnh Bà Thang, rượu vong ưu, không phải thứ nên có ở trần thế. Thứ dẫnrượu ở tiên sơn nơi hải ngoại, con muốn đi không?” Lý tiên sinh đột nhiênhỏi.“Hải ngoại tiên sơn? Trên đời thật sự có nơi như vậy sao?” Bách Lý ĐôngQuân nghi hoặc hỏi.“Có, ta có một vị bằng hữu, hắn và đệ tử của hắn ở trên hải ngoại tiên sơnkia. Nhiều năm đã qua, ta ở phàm trần lâu rồi, e là thua kém bọn họ mất.Nhưng nhân gian cũng có cảnh sắc lạ, không kém hơn tiên sơn.” Lý tiênsinh đã hơi say, không biết là say rượu hay say trong phong cảnh tưởngtượng. “Nơi đó gọi là Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”“Phong Hoa Tuyết Nguyệt?” Bách Lý Đông Quân khó hiểu.Lý tiên sinh ngửa đầu lên uống một ngụm rượu, gật đầu: “Phong Hoa TuyếtNguyệt.”Bách Lý Đông Quân còn muốn hỏi lại nhưng phát hiện bình rượu của Lý tiênsinh đã rơi xuống đất, ông nghiêng đầu, nằm trên cây như đã ngủ. Lúctrong Bách Phẩm Các, Lý tiên sinh uống ngàn chén mà không say, sao ở đâychỉ uống một bình rượu là ngủ thiếp đi?“Sư phụ muốn say, một ngụm rượu là có thể say. Sư phụ không muốn say,rượu trong Thiên Khải Thành có bị uống sạch cũng không say.” Lôi MộngSát đi tới nhặt bỉnh rượu lên lắc nhẹ, phát hiện bình rượu đã trống không.Bách Lý Đông Quân đi tới: “Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà sư phụ nói làsao?”Lôi Mộng Sát cười: “Sư phụ từng nhắc tới, nhưng không ai trong chúng tatừng tới.”“Còn hải ngoại tiên sơn?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Sư phụ thường xuyên khoác loác chuyện mình thầndu vạn dặm, chơi cờ đấu rượu với thần tiên, ngươi lại đi tin?”Đại Lý Tự.Thẩm La Hán và Trần Nho ngồi đối diện nhau, thần sắc trịnh trọng: “Ngươinói là, Lý tiên sinh muốn từ chức tế tửu, để ngươi thay thế?”Trần Nho gật đầu, uống một ngụm trà: “Không sai.”“Đây không phải chuyện tốt lành gì.” Thẩm La Hán nở nụ cười vui sướng khithấy người khác gặp họa: “Học đường ở trong triều đình, lại nằm ngoàitriều đình, tụ tập anh tài trong thiên hạ, là nơi rất nhiều quyền quý đỏ mắt.Trước đây có Lý tiên sinh trấn thủ, không ai dám làm càn, nhưng Lý tiên sinhmà đi, rất nhiều người sẽ nhảy ra.”“Đang nói thân phận của ta không đủ à?” Trần Nho thản nhiên nói.Thẩm La Hán lắc đầu: “Sơn Tiền thư viện, viên giám, tiên sinh Trần Nho,tiếng tăm cũng vang dội.”“Chuyện này rất khó, cho nên theo Sơn Tiền thư viện thấy đây là một đạiơn, nhưng nếu đã là hỗ trợ, đương nhiên phải giúp đến cùng. Ta đáp ứng Lýtiên sinh, học đường vẫn là học đường trước kia, trong triều đình, lại nằmngoài triều đình, trên trời dưới đất, ô uế khắp nơi, vẫn có chỗ thanh tịnh.”Trần Nho chậm rãi nói.Thẩm La Hán cười, không tỏ ý kiến: “Giọng điệu của học đường có lớn thìlớn được bao nhiêu? Có lớn bằng bản lĩnh của Lý tiên sinh không? NhưngLý tiên sinh không còn, ai mà chịu nổi giọng điệu lớn lối như vậy?”“Trong nội viện học đường, cao thủ nhiều như mây, vài vị công tử cũng làcường giả trong giới thanh niên. Lại thêm cả ta, còn không chống nổi?”Trần Nho khẽ cười: “Nếu không chịu nổi, vậy Đại Lý Tự có đồng ý ra tay hỗtrợ không?”Thẩm La Hán lắc đầu quầy quậy: “Chuyện này liên quan gì đến ta.”“Không tính chống đỡ giúp à? Vậy có đồng ý, ít nhất không tới quấy rốikhông?” Trần Nho nhướn mày.“Hóa ra ngươi tới để uy hiếp chúng ta?” Thẩm La Hán vuốt ve thanh TrảmTội Đao bên cạnh: “Năm đó ta đuổi người tới Sơn Tiền thư viện, là ngươigiơ chân đá ta xuống. Bây giờ tới Thiên Khải Thành, còn muốn ta nhiệt tìnhtiếp đón?”“Chỉ nói có được hay không thôi!” Trần Nho quát.“Không thành vấn đề!” Thẩm La Hán lau mồ hôi trên trán, cao giọng đáp:“Đã đi được chưa?”“Cho ta ý kiến đi, tiếp theo ta nên tới đâu?” Trần Nho lại nở nụ cười nhưtrước.Thẩm La Hán thở dài một tiếng: “Chắc trong triều có một số đại quan là từSơn Tiền thư viện các ngươi đi ra?”“Đã gặp rồi, tuy không thể nói cho ngươi tên của bọn họ.” Trần Nho cườinói: “Đúng rồi, hôm nay ta còn tới Khâm Thiên Giám, quốc sư và việntrưởng của chúng ta là bạn tốt nhiều năm, cũng có quan hệ thân thiết vớiLý tiên sinh của học đường.”“Khâm Thiên Giám, Đại Lý Tự, tiếp đó là Lục Bộ trong triều. Nhưng Lục Bộcó nhiều người đọc sách, với quan hệ của Sơn Tiền thư viện các ngươi, chắccũng không thành vấn đề. Ngự Sử Đài sẽ không gây chuyện với các ngươi.Còn lại, chính là mấy vị vương gia, mấy vị tướng quân... Chậc, trong cungcũng rất phiền toái.” Thẩm La Hán nở nụ cười không có ý tốt.Trần Nho vuốt cằm như đang suy tư: “Mấy tên thái giám à?”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thẩm La Hán tính tình không tốt, ai trong Thiên Khải Thành cũng biết, aicũng sợ, ai cũng tránh.Hắn rống một tiếng này, toàn bộ Đại Lý Tự đều rung chuyển.Lần trước hắn rống như vậy, ban đêm nhấc đao vào hoàng thành, tên đạotặc nổi tiếng Phi Lục bị chấn nát ba cái xương sườn, một chân gãy hẳn, haicánh tay cũng bị phế bỏ!Nhưng lần này Thẩm La Hán hét lớn một tiếng rồi lại chả làm gì cả. Nhosinh trung niên trước mặt nhẹ nhàng đè Trảm Tội Đao của hắn xuống, khẽmỉm cười: “Thẩm La Hán.”Nụ cười nhẹ nhàng như làn gió lướt qua.Thẩm La Hán thở dài một tiếng, buông lỏng tay, mặt vẫn nhíu chặt: “Ngươichạy tới Thiên Khải Thành làm gì?’Trần Nho thu tay: “Tới gặp người bạn cũ là ngươi.”Thẩm La Hán cười lạnh một tiếng: “Chúng ta là bạn bè? Sao ta không biết?”Trần Nho nhún vai: “Không đánh không quen, bạn xấu cũng là bạn bè.”Thẩm La Hán vỗ bàn: “Đừng soi mói từng chữ một với ta, nói đi, đến ThiênKhải Thành làm gì? Chẳng phải Sơn Tiền thư viện các ngươi ghét nhất làchốn phù hoa này à?”Trần Nho mỉm cười: “Ta tới học đường.”Thẩm La Hán gật đầu: “Chắc hẳn người duy nhất có thể mời ngươi tới ThiênKhải Thành chỉ có Lý tiên sinh. Ông ta mời ngươi tới, ngươi lại đến Đại Lý Tựcủa ta làm gì? Ta không rảnh chiêu đãi ngươi đâu.”“Sau này sẽ là cộng sự, đương nhiên phải tới bái sơn môn. Dù sao bọn họcũng nói trong Thiên Khải Thành này, ai cũng có thể đắc tội, nhưng khôngthể đắc tội với Thẩm La Hán.” Trần Nho nói đầy ẩn ý.“Cộng sự? Ngươi tới làm quan?” Thẩm La Hán cả kinh: “Quan gì?”“Tế tửu tiên sinh của học đường.” Trần Nho điềm nhiên đáp.Nội viện học đường.Lôi Mộng Sát và Bách Lý Đông Quân đang nói chuyện với nhau, đột nhiêncảm thấy sau lưng có tiếng động, quay người nhìn lại phát hiện Lý tiên sinhđang nằm trên cây, tay cầm bình rượu, ngoài miệng ngâm nga điệu nhạc,dáng vẻ thản nhiên tự đắc.Lôi Mộng Sát thấy nhiều cũng quen thuộc: “Hôm nay tâm trạng của sư phụkhông tệ.”“Thế tục đã xong, thân thể nhẹ nhàng.” Lý tiên sinh ngửa đầu uống nốtngụm rượu rồi gọi: “Đông Quân.”Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Có đệ tử.”Lý tiên sinh cười nói: “Ngày đó tặng con Tửu Kinh, con có đọc không?’Bách Lý Đông Quân sửng sốt trả lời: “Đệ tử có xem một số... rượu trênsách...”“Đúng là loại rượu con uống mấy năm nay, nhưng sư phụ con đã đổi tên rồimới cho con uống, con có hứng thú với rượu trong đó không?” Lý tiên sinhhỏi.“Có một loại rượu tên là Mạnh Bà Thang, uống vào là quên đi chuyện xưa,nhưng có một thứ dẫn rượu, con đọc không hiểu...” Bách Lý Đông Quân gãiđầu.“Mạnh Bà Thang, rượu vong ưu, không phải thứ nên có ở trần thế. Thứ dẫnrượu ở tiên sơn nơi hải ngoại, con muốn đi không?” Lý tiên sinh đột nhiênhỏi.“Hải ngoại tiên sơn? Trên đời thật sự có nơi như vậy sao?” Bách Lý ĐôngQuân nghi hoặc hỏi.“Có, ta có một vị bằng hữu, hắn và đệ tử của hắn ở trên hải ngoại tiên sơnkia. Nhiều năm đã qua, ta ở phàm trần lâu rồi, e là thua kém bọn họ mất.Nhưng nhân gian cũng có cảnh sắc lạ, không kém hơn tiên sơn.” Lý tiênsinh đã hơi say, không biết là say rượu hay say trong phong cảnh tưởngtượng. “Nơi đó gọi là Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”“Phong Hoa Tuyết Nguyệt?” Bách Lý Đông Quân khó hiểu.Lý tiên sinh ngửa đầu lên uống một ngụm rượu, gật đầu: “Phong Hoa TuyếtNguyệt.”Bách Lý Đông Quân còn muốn hỏi lại nhưng phát hiện bình rượu của Lý tiênsinh đã rơi xuống đất, ông nghiêng đầu, nằm trên cây như đã ngủ. Lúctrong Bách Phẩm Các, Lý tiên sinh uống ngàn chén mà không say, sao ở đâychỉ uống một bình rượu là ngủ thiếp đi?“Sư phụ muốn say, một ngụm rượu là có thể say. Sư phụ không muốn say,rượu trong Thiên Khải Thành có bị uống sạch cũng không say.” Lôi MộngSát đi tới nhặt bỉnh rượu lên lắc nhẹ, phát hiện bình rượu đã trống không.Bách Lý Đông Quân đi tới: “Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà sư phụ nói làsao?”Lôi Mộng Sát cười: “Sư phụ từng nhắc tới, nhưng không ai trong chúng tatừng tới.”“Còn hải ngoại tiên sơn?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Sư phụ thường xuyên khoác loác chuyện mình thầndu vạn dặm, chơi cờ đấu rượu với thần tiên, ngươi lại đi tin?”Đại Lý Tự.Thẩm La Hán và Trần Nho ngồi đối diện nhau, thần sắc trịnh trọng: “Ngươinói là, Lý tiên sinh muốn từ chức tế tửu, để ngươi thay thế?”Trần Nho gật đầu, uống một ngụm trà: “Không sai.”“Đây không phải chuyện tốt lành gì.” Thẩm La Hán nở nụ cười vui sướng khithấy người khác gặp họa: “Học đường ở trong triều đình, lại nằm ngoàitriều đình, tụ tập anh tài trong thiên hạ, là nơi rất nhiều quyền quý đỏ mắt.Trước đây có Lý tiên sinh trấn thủ, không ai dám làm càn, nhưng Lý tiên sinhmà đi, rất nhiều người sẽ nhảy ra.”“Đang nói thân phận của ta không đủ à?” Trần Nho thản nhiên nói.Thẩm La Hán lắc đầu: “Sơn Tiền thư viện, viên giám, tiên sinh Trần Nho,tiếng tăm cũng vang dội.”“Chuyện này rất khó, cho nên theo Sơn Tiền thư viện thấy đây là một đạiơn, nhưng nếu đã là hỗ trợ, đương nhiên phải giúp đến cùng. Ta đáp ứng Lýtiên sinh, học đường vẫn là học đường trước kia, trong triều đình, lại nằmngoài triều đình, trên trời dưới đất, ô uế khắp nơi, vẫn có chỗ thanh tịnh.”Trần Nho chậm rãi nói.Thẩm La Hán cười, không tỏ ý kiến: “Giọng điệu của học đường có lớn thìlớn được bao nhiêu? Có lớn bằng bản lĩnh của Lý tiên sinh không? NhưngLý tiên sinh không còn, ai mà chịu nổi giọng điệu lớn lối như vậy?”“Trong nội viện học đường, cao thủ nhiều như mây, vài vị công tử cũng làcường giả trong giới thanh niên. Lại thêm cả ta, còn không chống nổi?”Trần Nho khẽ cười: “Nếu không chịu nổi, vậy Đại Lý Tự có đồng ý ra tay hỗtrợ không?”Thẩm La Hán lắc đầu quầy quậy: “Chuyện này liên quan gì đến ta.”“Không tính chống đỡ giúp à? Vậy có đồng ý, ít nhất không tới quấy rốikhông?” Trần Nho nhướn mày.“Hóa ra ngươi tới để uy hiếp chúng ta?” Thẩm La Hán vuốt ve thanh TrảmTội Đao bên cạnh: “Năm đó ta đuổi người tới Sơn Tiền thư viện, là ngươigiơ chân đá ta xuống. Bây giờ tới Thiên Khải Thành, còn muốn ta nhiệt tìnhtiếp đón?”“Chỉ nói có được hay không thôi!” Trần Nho quát.“Không thành vấn đề!” Thẩm La Hán lau mồ hôi trên trán, cao giọng đáp:“Đã đi được chưa?”“Cho ta ý kiến đi, tiếp theo ta nên tới đâu?” Trần Nho lại nở nụ cười nhưtrước.Thẩm La Hán thở dài một tiếng: “Chắc trong triều có một số đại quan là từSơn Tiền thư viện các ngươi đi ra?”“Đã gặp rồi, tuy không thể nói cho ngươi tên của bọn họ.” Trần Nho cườinói: “Đúng rồi, hôm nay ta còn tới Khâm Thiên Giám, quốc sư và việntrưởng của chúng ta là bạn tốt nhiều năm, cũng có quan hệ thân thiết vớiLý tiên sinh của học đường.”“Khâm Thiên Giám, Đại Lý Tự, tiếp đó là Lục Bộ trong triều. Nhưng Lục Bộcó nhiều người đọc sách, với quan hệ của Sơn Tiền thư viện các ngươi, chắccũng không thành vấn đề. Ngự Sử Đài sẽ không gây chuyện với các ngươi.Còn lại, chính là mấy vị vương gia, mấy vị tướng quân... Chậc, trong cungcũng rất phiền toái.” Thẩm La Hán nở nụ cười không có ý tốt.Trần Nho vuốt cằm như đang suy tư: “Mấy tên thái giám à?”