Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 135: Vấn đỉnh tửu đạo
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nếu dùng võ công cướp đoạt Thu Lộ Bạch ủ mười hai năm này, với thânphận đệ tử Lý tiên sinh ở học đường, cho dù hôm nay không thành công,khổ luyện một thời gian thì thắng Tạ sư cũng không phải chuyện khó.Nhưng nếu dùng thuật cất rượu thắng Tạ sư, e là Lý tiên sinh của họcđường đích thân tới cũng vô dụng.Tạ sư khẽ cúi đầu, trong lòng thầm nghi ngờ không biết có phải mình nghenhầm không.Nhưng Bách Lý Đông Quân lại tự nói tiếp: “Chọn ngày mười bốn tháng nàyđi. Ngày đó ta sẽ mang rượu của ta tới Điêu Lâu Tiểu Trúc, cũng mời ĐiêuLâu Tiểu Trúc chuẩn bị sẵn loại rượu tốt nhất của các vị, cùng với người cấtrượu ưu tú nhất Thiên Khải Thành. Cuối cùng, ta sẽ mang bình rượu kia đi,cũng mang thanh trường thương đó đi.”Tạ sư sắc mặt nặng nề, giọng nói lộ vẻ tức giận: “Ngươi biết mình đang nóigì không?” Tuy dáng vẻ của Tạ sư rất hung hãn, nhưng thật ra từ đầu đếngiờ hắn luôn nhường nhịn hai thiếu niên này. Nhưng Bách Lý Đông Quânlấy chuyện cất rượu ra đùa bỡn, chạm phải vảy ngược trong lòng hắn, tháiđộ của hắn lập tức khác hẳn.Lôi Mộng Sát biết tính cách của người cất rượu này, vội vàng giải thích:“Trước khi vào Thiên Khải Thành, tiểu sư đệ của chúng ta đã học cất rượugần mười năm.”“Ta học bốn mươi năm.” Tạ sư trầm giọng nói.“Rượu ngon nếm được trăm vị của gian gian, thiếu niên nóng nảy, trungniên ôn hòa, lão niên thuần phác, mỗi thứ có cái bất đồng, ai biết ngườinào sẽ thắng? Ngươi nói xem có đúng không?” Bách Lý Đông Quân khẽmỉm cười.Tạ sư vung tay áo, xoay người rời khỏi: “Vậy xin đợi quý ngài.”Mười bốn tháng này.Tiểu đệ tử của Lý tiên sinh của học đường hỏi tửu đạo với Điêu Lâu TiểuTrúc.Tin tức này vừa đồn ra, lập tức khiến Thiên Khải Thành ồ lên kinh ngạc.“Dù sao cũng là đệ tử mà Lý tiên sinh coi trọng, đúng là ai cũng đặc biệt.”“Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác uống rượu.” Bách Lý Đông Quân đi tới vỗ vaiTư Không Trường Phong. Lần này y và Lôi Mộng Sát ra ngoài, vốn là để tìmchỗ uống rượu cho nên mới tới Điêu Lâu Tiểu Trúc. Nhưng sau lần này, xemra tạm thời không thể vào Điêu Lâu Tiểu Trúc được, đành phải chọn chỗkhác.Tư Không Trường Phong nhìn thoáng qua Trần Nho đang ngồi ở góc lạnhlẽo uống rượu, chắp tay nói: “Tiên sinh, đa tạ chén rượu vừa rồi.”‘Đi đi.” Trần Nho khẽ mỉm cười.Bách Lý Đông Quân sửng sốt, vừa rồi y còn không chú ý tới nho sinh trungniên trong góc này, bây giờ thấy được, chính là người từng gặp bên bờsông Dịch Thủy: “Ngươi...”Trần Nho mỉm cười nhìn y: “Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại.”“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trong lòng Bách Lý Đông Quân bỗng thấy nghihoặc.“Ngươi sẽ biết sớm thôi.” Trần Nho uống một hơi cạn sạch bình rượu, đi rangoài cửa.“Này, ngươi còn chưa trả tiền mà.” Bách Lý Đông Quân nhắc hắn.Trần Nho mỉm cười, không nói gì, chỉ trong chớp mắt đã bước ra khỏi bậccửa.Lôi Mộng Sát nhìn theo bóng lưng hắn, như đang suy tư, vì trong ba ngườibọn họ chỉ có hắn biết người ngồi hai cái bàn đó ở Điêu Lâu Tiểu Trúc làvĩnh viễn không cần trả tiền.“Người đó là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi Lôi Mộng Sát.Lôi Mộng Sát vuốt cằm: “Có lẽ ngươi nên tới hỏi Tạ Tuyên.”Tư Không Trường Phong lấy cái bọc của mình ở chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìnthanh Ngân Nguyệt thương cắm trong gian các, thở dài.“Tư Không, dẫn ngươi đi uống rượu nhé.” Bách Lý Đông Quân gọi hắn.Tư Không Trường Phong đi ra khỏi Điêu Lâu Tiểu Trúc: “Sao đột nhiên lạigọi là Tư Không, đúng là không quen với cách gọi này.”“Trước đây không gọi ngươi là tửu quỷ thì gọi ngươi là gã lỗ vốn. Bây giờtới Thiên Khải Thành, hai cách gọi này đều không thích hợp.” Bách Lý ĐôngQuân cười nói: “Nhị sư huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?’“Quả nhiên ngươi đã bái Lý tiên sinh làm sư phụ, trở thành sư đệ của ChướcMặc công tử.” Giọng nói của Tư Không Trường Phong mang vẻ hâm mộkhó mà phát giác.Lôi Mộng Sát cau mày suy nghĩ một chút: “Nếu không đi Điêu Lâu Tiểu Trúc,chúng ta nên đi đâu đây... Lần trước Bách Phẩm Các bị chúng ta phá, bâygiờ còn chưa sửa xong. Lưu Tô Phòng lại không ngon, Lạc Nguyệt Hiênnhiều quan lại, thô tục... Không phải ta không muốn đi, chẳng qua tiểu sưđệ thích rượu, lại vừa vặn gặp được bạn tốt cách biệt đã lâu, bất đắc dĩ mớitới nơi đó. Không phải ta muốn, không phải ta muốn!”“Nhị sư huynh, rốt cuộc là đi đâu?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.Lôi Mộng Sát quay đầu lại, ánh mắt sáng bừng lên, nụ cười ám muội: “Đếnchỗ đó!”Bách Hoa Lâu.Tên lâu diễm lệ mà thô tục, muôn hoa khoe sắc thắm.Trong lầu các nơi nơi là hoa cỏ tươi đẹp, nhã nhạc vang vọng, hương hoakhắp bốn phương, từng cô gái mặc áo lụa mỏng, vóc dáng yểu điệu phephẩy quạt, nhẹ nhàng qua lại trong gian các.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hoa cả mắt, Tư KhôngTrường Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Nếu ta không đoán sai, nơinày là... thanh lâu?”“Là Bách Hoa Lâu, không giống đâu.” Lôi Mộng Sát lắc đầu nói.“Có chỗ nào không giống?”Tư Không Trường Phong cảm thấy trán đã lấmtấm mồ hôi.Lôi Mộng Sát giơ ngón tay chỉ lên trên: “Vì có cô ấy, cho nên không giống.”Trong gian nhã các phía trên vang lên tiếng đàn.“Nhớ lại ngày hôm đó, ta và Cố Kiếm Môn lần đầu tiên đi vào nơi này.Trong gian nhã các đó vang lên tiếng đàn trong trẻo. Cố Kiếm Môn vốn đãsay khướt, nghe tiếng đàn mà nổi hứng, giơ kiếm lên múa. Kiếm của hắnxuyên qua bụi hoa, tất cả mọi người ở đây không thể tả được rốt cuộcđộng tác múa kiếm của hắn ra sao, chỉ thấy một cái bóng xanh lướt quanhư điên, bay lượn nơi nơi. Tất cả cánh hoa ở nơi này đều bị kiếm khí cuốntheo, đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía, giao thoa bay lượn trên khôngtrung một hồi lâu, cuối cùng bị kiếm khí cuốn theo, hóa thành một cây cầuhoa, từ nơi này trải tới lầu các bên trên.” Lôi Mộng Sát ngẩng đầu nhìn lầucác, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm: “Cố Kiếm Môn nói, nghe tiếng đàn là biếtngười. Hắn nghe tiếng đàn này nên cảm thấy cô gái trên đầu là người trongsố mệnh, vì thế bước chân lên cầu hoa, đi từ đây lên đó, đẩy cửa phòng,thấy cô ấy.”“Sau đó thì sao?” Bách Lý Đông Quân nhớ lại lúc gặp Cố Kiếm Môn, bêncạnh không có bất cứ nữ tử nào bầu bạn, chắc không phải kết cục tốt.“Sau đó, chắc chỉ gặp mặt một lần, Cố Kiếm Môn đã đi xuống. Hắn nóikhông được.” Lôi Mộng Sát cười nói.“Vì sao lại không được?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói.“Vì quá nhỏ.” Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Cô nương ấy, năm đó mới mười batuổi. Cố Kiếm Môn tuy trời sinh ngông cuồng, nhưng dù sao cũng là conngười. Ha ha ha ha ha.”Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, vẻ mặt bất đắcdĩ.“Bây giờ đã qua sáu năm tiểu cô nương năm xưa đã trổ mã, xinh đẹp nhưhoa như ngọc, toàn bộ Thiên Khải Thành đều đồn đại tên của cô ấy. Khôngbiết tên Cố Kiếm Môn kia mà thấy, có hối hận không.” Lôi Mộng Sát nhúnvai.Tiếng đàn trên lầu chợt ngừng.“Lôi công tử, đã lâu không tới rồi.” Có người truyền âm tới, giọng nói dịudàng.“Không lâu bằng Cố công tử đâu.” Lôi Mộng Sát đáp.“Không lâu bằng là bao lâu?” Một giọng nói vang lên.“Là không phải quá... lâu...” Lôi Mộng Sát quay người, chân cẳng mềm nhũn,thân hình run rẩy, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nếu dùng võ công cướp đoạt Thu Lộ Bạch ủ mười hai năm này, với thânphận đệ tử Lý tiên sinh ở học đường, cho dù hôm nay không thành công,khổ luyện một thời gian thì thắng Tạ sư cũng không phải chuyện khó.Nhưng nếu dùng thuật cất rượu thắng Tạ sư, e là Lý tiên sinh của họcđường đích thân tới cũng vô dụng.Tạ sư khẽ cúi đầu, trong lòng thầm nghi ngờ không biết có phải mình nghenhầm không.Nhưng Bách Lý Đông Quân lại tự nói tiếp: “Chọn ngày mười bốn tháng nàyđi. Ngày đó ta sẽ mang rượu của ta tới Điêu Lâu Tiểu Trúc, cũng mời ĐiêuLâu Tiểu Trúc chuẩn bị sẵn loại rượu tốt nhất của các vị, cùng với người cấtrượu ưu tú nhất Thiên Khải Thành. Cuối cùng, ta sẽ mang bình rượu kia đi,cũng mang thanh trường thương đó đi.”Tạ sư sắc mặt nặng nề, giọng nói lộ vẻ tức giận: “Ngươi biết mình đang nóigì không?” Tuy dáng vẻ của Tạ sư rất hung hãn, nhưng thật ra từ đầu đếngiờ hắn luôn nhường nhịn hai thiếu niên này. Nhưng Bách Lý Đông Quânlấy chuyện cất rượu ra đùa bỡn, chạm phải vảy ngược trong lòng hắn, tháiđộ của hắn lập tức khác hẳn.Lôi Mộng Sát biết tính cách của người cất rượu này, vội vàng giải thích:“Trước khi vào Thiên Khải Thành, tiểu sư đệ của chúng ta đã học cất rượugần mười năm.”“Ta học bốn mươi năm.” Tạ sư trầm giọng nói.“Rượu ngon nếm được trăm vị của gian gian, thiếu niên nóng nảy, trungniên ôn hòa, lão niên thuần phác, mỗi thứ có cái bất đồng, ai biết ngườinào sẽ thắng? Ngươi nói xem có đúng không?” Bách Lý Đông Quân khẽmỉm cười.Tạ sư vung tay áo, xoay người rời khỏi: “Vậy xin đợi quý ngài.”Mười bốn tháng này.Tiểu đệ tử của Lý tiên sinh của học đường hỏi tửu đạo với Điêu Lâu TiểuTrúc.Tin tức này vừa đồn ra, lập tức khiến Thiên Khải Thành ồ lên kinh ngạc.“Dù sao cũng là đệ tử mà Lý tiên sinh coi trọng, đúng là ai cũng đặc biệt.”“Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác uống rượu.” Bách Lý Đông Quân đi tới vỗ vaiTư Không Trường Phong. Lần này y và Lôi Mộng Sát ra ngoài, vốn là để tìmchỗ uống rượu cho nên mới tới Điêu Lâu Tiểu Trúc. Nhưng sau lần này, xemra tạm thời không thể vào Điêu Lâu Tiểu Trúc được, đành phải chọn chỗkhác.Tư Không Trường Phong nhìn thoáng qua Trần Nho đang ngồi ở góc lạnhlẽo uống rượu, chắp tay nói: “Tiên sinh, đa tạ chén rượu vừa rồi.”‘Đi đi.” Trần Nho khẽ mỉm cười.Bách Lý Đông Quân sửng sốt, vừa rồi y còn không chú ý tới nho sinh trungniên trong góc này, bây giờ thấy được, chính là người từng gặp bên bờsông Dịch Thủy: “Ngươi...”Trần Nho mỉm cười nhìn y: “Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại.”“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trong lòng Bách Lý Đông Quân bỗng thấy nghihoặc.“Ngươi sẽ biết sớm thôi.” Trần Nho uống một hơi cạn sạch bình rượu, đi rangoài cửa.“Này, ngươi còn chưa trả tiền mà.” Bách Lý Đông Quân nhắc hắn.Trần Nho mỉm cười, không nói gì, chỉ trong chớp mắt đã bước ra khỏi bậccửa.Lôi Mộng Sát nhìn theo bóng lưng hắn, như đang suy tư, vì trong ba ngườibọn họ chỉ có hắn biết người ngồi hai cái bàn đó ở Điêu Lâu Tiểu Trúc làvĩnh viễn không cần trả tiền.“Người đó là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi Lôi Mộng Sát.Lôi Mộng Sát vuốt cằm: “Có lẽ ngươi nên tới hỏi Tạ Tuyên.”Tư Không Trường Phong lấy cái bọc của mình ở chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìnthanh Ngân Nguyệt thương cắm trong gian các, thở dài.“Tư Không, dẫn ngươi đi uống rượu nhé.” Bách Lý Đông Quân gọi hắn.Tư Không Trường Phong đi ra khỏi Điêu Lâu Tiểu Trúc: “Sao đột nhiên lạigọi là Tư Không, đúng là không quen với cách gọi này.”“Trước đây không gọi ngươi là tửu quỷ thì gọi ngươi là gã lỗ vốn. Bây giờtới Thiên Khải Thành, hai cách gọi này đều không thích hợp.” Bách Lý ĐôngQuân cười nói: “Nhị sư huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?’“Quả nhiên ngươi đã bái Lý tiên sinh làm sư phụ, trở thành sư đệ của ChướcMặc công tử.” Giọng nói của Tư Không Trường Phong mang vẻ hâm mộkhó mà phát giác.Lôi Mộng Sát cau mày suy nghĩ một chút: “Nếu không đi Điêu Lâu Tiểu Trúc,chúng ta nên đi đâu đây... Lần trước Bách Phẩm Các bị chúng ta phá, bâygiờ còn chưa sửa xong. Lưu Tô Phòng lại không ngon, Lạc Nguyệt Hiênnhiều quan lại, thô tục... Không phải ta không muốn đi, chẳng qua tiểu sưđệ thích rượu, lại vừa vặn gặp được bạn tốt cách biệt đã lâu, bất đắc dĩ mớitới nơi đó. Không phải ta muốn, không phải ta muốn!”“Nhị sư huynh, rốt cuộc là đi đâu?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.Lôi Mộng Sát quay đầu lại, ánh mắt sáng bừng lên, nụ cười ám muội: “Đếnchỗ đó!”Bách Hoa Lâu.Tên lâu diễm lệ mà thô tục, muôn hoa khoe sắc thắm.Trong lầu các nơi nơi là hoa cỏ tươi đẹp, nhã nhạc vang vọng, hương hoakhắp bốn phương, từng cô gái mặc áo lụa mỏng, vóc dáng yểu điệu phephẩy quạt, nhẹ nhàng qua lại trong gian các.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hoa cả mắt, Tư KhôngTrường Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Nếu ta không đoán sai, nơinày là... thanh lâu?”“Là Bách Hoa Lâu, không giống đâu.” Lôi Mộng Sát lắc đầu nói.“Có chỗ nào không giống?”Tư Không Trường Phong cảm thấy trán đã lấmtấm mồ hôi.Lôi Mộng Sát giơ ngón tay chỉ lên trên: “Vì có cô ấy, cho nên không giống.”Trong gian nhã các phía trên vang lên tiếng đàn.“Nhớ lại ngày hôm đó, ta và Cố Kiếm Môn lần đầu tiên đi vào nơi này.Trong gian nhã các đó vang lên tiếng đàn trong trẻo. Cố Kiếm Môn vốn đãsay khướt, nghe tiếng đàn mà nổi hứng, giơ kiếm lên múa. Kiếm của hắnxuyên qua bụi hoa, tất cả mọi người ở đây không thể tả được rốt cuộcđộng tác múa kiếm của hắn ra sao, chỉ thấy một cái bóng xanh lướt quanhư điên, bay lượn nơi nơi. Tất cả cánh hoa ở nơi này đều bị kiếm khí cuốntheo, đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía, giao thoa bay lượn trên khôngtrung một hồi lâu, cuối cùng bị kiếm khí cuốn theo, hóa thành một cây cầuhoa, từ nơi này trải tới lầu các bên trên.” Lôi Mộng Sát ngẩng đầu nhìn lầucác, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm: “Cố Kiếm Môn nói, nghe tiếng đàn là biếtngười. Hắn nghe tiếng đàn này nên cảm thấy cô gái trên đầu là người trongsố mệnh, vì thế bước chân lên cầu hoa, đi từ đây lên đó, đẩy cửa phòng,thấy cô ấy.”“Sau đó thì sao?” Bách Lý Đông Quân nhớ lại lúc gặp Cố Kiếm Môn, bêncạnh không có bất cứ nữ tử nào bầu bạn, chắc không phải kết cục tốt.“Sau đó, chắc chỉ gặp mặt một lần, Cố Kiếm Môn đã đi xuống. Hắn nóikhông được.” Lôi Mộng Sát cười nói.“Vì sao lại không được?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói.“Vì quá nhỏ.” Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Cô nương ấy, năm đó mới mười batuổi. Cố Kiếm Môn tuy trời sinh ngông cuồng, nhưng dù sao cũng là conngười. Ha ha ha ha ha.”Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, vẻ mặt bất đắcdĩ.“Bây giờ đã qua sáu năm tiểu cô nương năm xưa đã trổ mã, xinh đẹp nhưhoa như ngọc, toàn bộ Thiên Khải Thành đều đồn đại tên của cô ấy. Khôngbiết tên Cố Kiếm Môn kia mà thấy, có hối hận không.” Lôi Mộng Sát nhúnvai.Tiếng đàn trên lầu chợt ngừng.“Lôi công tử, đã lâu không tới rồi.” Có người truyền âm tới, giọng nói dịudàng.“Không lâu bằng Cố công tử đâu.” Lôi Mộng Sát đáp.“Không lâu bằng là bao lâu?” Một giọng nói vang lên.“Là không phải quá... lâu...” Lôi Mộng Sát quay người, chân cẳng mềm nhũn,thân hình run rẩy, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nếu dùng võ công cướp đoạt Thu Lộ Bạch ủ mười hai năm này, với thânphận đệ tử Lý tiên sinh ở học đường, cho dù hôm nay không thành công,khổ luyện một thời gian thì thắng Tạ sư cũng không phải chuyện khó.Nhưng nếu dùng thuật cất rượu thắng Tạ sư, e là Lý tiên sinh của họcđường đích thân tới cũng vô dụng.Tạ sư khẽ cúi đầu, trong lòng thầm nghi ngờ không biết có phải mình nghenhầm không.Nhưng Bách Lý Đông Quân lại tự nói tiếp: “Chọn ngày mười bốn tháng nàyđi. Ngày đó ta sẽ mang rượu của ta tới Điêu Lâu Tiểu Trúc, cũng mời ĐiêuLâu Tiểu Trúc chuẩn bị sẵn loại rượu tốt nhất của các vị, cùng với người cấtrượu ưu tú nhất Thiên Khải Thành. Cuối cùng, ta sẽ mang bình rượu kia đi,cũng mang thanh trường thương đó đi.”Tạ sư sắc mặt nặng nề, giọng nói lộ vẻ tức giận: “Ngươi biết mình đang nóigì không?” Tuy dáng vẻ của Tạ sư rất hung hãn, nhưng thật ra từ đầu đếngiờ hắn luôn nhường nhịn hai thiếu niên này. Nhưng Bách Lý Đông Quânlấy chuyện cất rượu ra đùa bỡn, chạm phải vảy ngược trong lòng hắn, tháiđộ của hắn lập tức khác hẳn.Lôi Mộng Sát biết tính cách của người cất rượu này, vội vàng giải thích:“Trước khi vào Thiên Khải Thành, tiểu sư đệ của chúng ta đã học cất rượugần mười năm.”“Ta học bốn mươi năm.” Tạ sư trầm giọng nói.“Rượu ngon nếm được trăm vị của gian gian, thiếu niên nóng nảy, trungniên ôn hòa, lão niên thuần phác, mỗi thứ có cái bất đồng, ai biết ngườinào sẽ thắng? Ngươi nói xem có đúng không?” Bách Lý Đông Quân khẽmỉm cười.Tạ sư vung tay áo, xoay người rời khỏi: “Vậy xin đợi quý ngài.”Mười bốn tháng này.Tiểu đệ tử của Lý tiên sinh của học đường hỏi tửu đạo với Điêu Lâu TiểuTrúc.Tin tức này vừa đồn ra, lập tức khiến Thiên Khải Thành ồ lên kinh ngạc.“Dù sao cũng là đệ tử mà Lý tiên sinh coi trọng, đúng là ai cũng đặc biệt.”“Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác uống rượu.” Bách Lý Đông Quân đi tới vỗ vaiTư Không Trường Phong. Lần này y và Lôi Mộng Sát ra ngoài, vốn là để tìmchỗ uống rượu cho nên mới tới Điêu Lâu Tiểu Trúc. Nhưng sau lần này, xemra tạm thời không thể vào Điêu Lâu Tiểu Trúc được, đành phải chọn chỗkhác.Tư Không Trường Phong nhìn thoáng qua Trần Nho đang ngồi ở góc lạnhlẽo uống rượu, chắp tay nói: “Tiên sinh, đa tạ chén rượu vừa rồi.”‘Đi đi.” Trần Nho khẽ mỉm cười.Bách Lý Đông Quân sửng sốt, vừa rồi y còn không chú ý tới nho sinh trungniên trong góc này, bây giờ thấy được, chính là người từng gặp bên bờsông Dịch Thủy: “Ngươi...”Trần Nho mỉm cười nhìn y: “Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại.”“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trong lòng Bách Lý Đông Quân bỗng thấy nghihoặc.“Ngươi sẽ biết sớm thôi.” Trần Nho uống một hơi cạn sạch bình rượu, đi rangoài cửa.“Này, ngươi còn chưa trả tiền mà.” Bách Lý Đông Quân nhắc hắn.Trần Nho mỉm cười, không nói gì, chỉ trong chớp mắt đã bước ra khỏi bậccửa.Lôi Mộng Sát nhìn theo bóng lưng hắn, như đang suy tư, vì trong ba ngườibọn họ chỉ có hắn biết người ngồi hai cái bàn đó ở Điêu Lâu Tiểu Trúc làvĩnh viễn không cần trả tiền.“Người đó là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi Lôi Mộng Sát.Lôi Mộng Sát vuốt cằm: “Có lẽ ngươi nên tới hỏi Tạ Tuyên.”Tư Không Trường Phong lấy cái bọc của mình ở chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìnthanh Ngân Nguyệt thương cắm trong gian các, thở dài.“Tư Không, dẫn ngươi đi uống rượu nhé.” Bách Lý Đông Quân gọi hắn.Tư Không Trường Phong đi ra khỏi Điêu Lâu Tiểu Trúc: “Sao đột nhiên lạigọi là Tư Không, đúng là không quen với cách gọi này.”“Trước đây không gọi ngươi là tửu quỷ thì gọi ngươi là gã lỗ vốn. Bây giờtới Thiên Khải Thành, hai cách gọi này đều không thích hợp.” Bách Lý ĐôngQuân cười nói: “Nhị sư huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?’“Quả nhiên ngươi đã bái Lý tiên sinh làm sư phụ, trở thành sư đệ của ChướcMặc công tử.” Giọng nói của Tư Không Trường Phong mang vẻ hâm mộkhó mà phát giác.Lôi Mộng Sát cau mày suy nghĩ một chút: “Nếu không đi Điêu Lâu Tiểu Trúc,chúng ta nên đi đâu đây... Lần trước Bách Phẩm Các bị chúng ta phá, bâygiờ còn chưa sửa xong. Lưu Tô Phòng lại không ngon, Lạc Nguyệt Hiênnhiều quan lại, thô tục... Không phải ta không muốn đi, chẳng qua tiểu sưđệ thích rượu, lại vừa vặn gặp được bạn tốt cách biệt đã lâu, bất đắc dĩ mớitới nơi đó. Không phải ta muốn, không phải ta muốn!”“Nhị sư huynh, rốt cuộc là đi đâu?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.Lôi Mộng Sát quay đầu lại, ánh mắt sáng bừng lên, nụ cười ám muội: “Đếnchỗ đó!”Bách Hoa Lâu.Tên lâu diễm lệ mà thô tục, muôn hoa khoe sắc thắm.Trong lầu các nơi nơi là hoa cỏ tươi đẹp, nhã nhạc vang vọng, hương hoakhắp bốn phương, từng cô gái mặc áo lụa mỏng, vóc dáng yểu điệu phephẩy quạt, nhẹ nhàng qua lại trong gian các.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hoa cả mắt, Tư KhôngTrường Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Nếu ta không đoán sai, nơinày là... thanh lâu?”“Là Bách Hoa Lâu, không giống đâu.” Lôi Mộng Sát lắc đầu nói.“Có chỗ nào không giống?”Tư Không Trường Phong cảm thấy trán đã lấmtấm mồ hôi.Lôi Mộng Sát giơ ngón tay chỉ lên trên: “Vì có cô ấy, cho nên không giống.”Trong gian nhã các phía trên vang lên tiếng đàn.“Nhớ lại ngày hôm đó, ta và Cố Kiếm Môn lần đầu tiên đi vào nơi này.Trong gian nhã các đó vang lên tiếng đàn trong trẻo. Cố Kiếm Môn vốn đãsay khướt, nghe tiếng đàn mà nổi hứng, giơ kiếm lên múa. Kiếm của hắnxuyên qua bụi hoa, tất cả mọi người ở đây không thể tả được rốt cuộcđộng tác múa kiếm của hắn ra sao, chỉ thấy một cái bóng xanh lướt quanhư điên, bay lượn nơi nơi. Tất cả cánh hoa ở nơi này đều bị kiếm khí cuốntheo, đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía, giao thoa bay lượn trên khôngtrung một hồi lâu, cuối cùng bị kiếm khí cuốn theo, hóa thành một cây cầuhoa, từ nơi này trải tới lầu các bên trên.” Lôi Mộng Sát ngẩng đầu nhìn lầucác, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm: “Cố Kiếm Môn nói, nghe tiếng đàn là biếtngười. Hắn nghe tiếng đàn này nên cảm thấy cô gái trên đầu là người trongsố mệnh, vì thế bước chân lên cầu hoa, đi từ đây lên đó, đẩy cửa phòng,thấy cô ấy.”“Sau đó thì sao?” Bách Lý Đông Quân nhớ lại lúc gặp Cố Kiếm Môn, bêncạnh không có bất cứ nữ tử nào bầu bạn, chắc không phải kết cục tốt.“Sau đó, chắc chỉ gặp mặt một lần, Cố Kiếm Môn đã đi xuống. Hắn nóikhông được.” Lôi Mộng Sát cười nói.“Vì sao lại không được?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói.“Vì quá nhỏ.” Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Cô nương ấy, năm đó mới mười batuổi. Cố Kiếm Môn tuy trời sinh ngông cuồng, nhưng dù sao cũng là conngười. Ha ha ha ha ha.”Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, vẻ mặt bất đắcdĩ.“Bây giờ đã qua sáu năm tiểu cô nương năm xưa đã trổ mã, xinh đẹp nhưhoa như ngọc, toàn bộ Thiên Khải Thành đều đồn đại tên của cô ấy. Khôngbiết tên Cố Kiếm Môn kia mà thấy, có hối hận không.” Lôi Mộng Sát nhúnvai.Tiếng đàn trên lầu chợt ngừng.“Lôi công tử, đã lâu không tới rồi.” Có người truyền âm tới, giọng nói dịudàng.“Không lâu bằng Cố công tử đâu.” Lôi Mộng Sát đáp.“Không lâu bằng là bao lâu?” Một giọng nói vang lên.“Là không phải quá... lâu...” Lôi Mộng Sát quay người, chân cẳng mềm nhũn,thân hình run rẩy, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.