Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 142: Một thương trên tay
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sáng sớm hôm sau, Tắc Hạ Học Đường.Bách Lý Đông Quân nhốt mình trong nhà, nghiên cứu quyển ‘Tửu Kinh’ màTạ Tuyên đưa tới. Dù sao cũng có ước định đánh cược với Điêu Lâu TiểuTrúc, đánh cược loại rượu mình để ý nhất và thanh Ngân Nguyệt thươngcủa Tư Không Trường Phong. Bách Lý Đông Quân không muốn thua, chonên trừ phi y đưa tin ra yêu cầu nguyên liệu cất rượu, mấy ngày nay đềukhông cho ai quấy rầy y.Vì vậy cái sân trống rỗng chỉ còn lại Tạ Tuyên đọc sách một mình và TưKhông Trường Phong buồn chán bằng chết.“Ngươi rất thích đọc sách à?” Tư Không Trường Phong đành phải tìm đề tàinói chuyện với Tạ Tuyên.Tạ Tuyên không ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn luyện thương nhưng trongtay không có thương?”Tư Không Trường Phong cả kinh: “Ngươi cũng nhìn ra được ta là ngườidùng thương?”“Đương nhiên.” Tạ Tuyên liếc mắt nhìn hắn một cái.“Ngươi cũng nhìn ra trên người ta có thương ý à?” Tư Không Trường Phongnghi hoặc, nghĩ thầm có phải trong Thiên Khải Thành ai ai cũng có dị năngkhông? Mình gặp ai thì người ta cũng đoán được là mình dùng thương.“Ta nhìn tay. Cái câu trên người ngươi có thương ý chắc là Lý tiên sinh nóivới ngươi. Thiên tử quan tướng, vọng khí tầm long. Đó là một môn võ côngrất mơ hồ, ta không biết. Ta chỉ biết dùng đao, dùng kiếm, dùng thương,dùng cung tên, vết chai trên bàn tay đều khác biệt.” Tạ Tuyên nhấc quyểnsách: “Trên sách có nói.”Tư Không Trường Phong gật đầu: “Đọc sách nhiều đúng là lợi hại thật.”“Ngươi không cần bắt chuyện với ta.” Tạ Tuyên lại cúi đầu tiếp tục đọc sách:“Ngươi không phải người thích đọc sách.”“Ta không thích đọc sách không có nghĩa là ta không thích những ngườithích đọc sách. Trước kia ta quen một tú tài cổ hủ, ta biết chữ là nhờ hắndạy, ta rất thích hắn, tuy trên người hắn luôn có vẻ cổ hủ.” Tư KhôngTrường Phong nằm trên ghế dài, giơ tay gối đầu, cười nói. Hắn đột nhiênthấy nhớ tú tài cổ hủ đó, năm đó tú tài cổ hủ đi khỏi, có nói sau này nhấtđịnh sẽ thi đậu công danh, làm đại quan. Không biết bây giờ thế nào rồi.“Nghe như kiểu ngươi đang mắng ta ấy.” Tạ Tuyên nhún vai, ngẩng đầu lênnói thêm: “Đúng rồi, người dùng thương đều không được may mắn cholắm.”Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày: “Nói vậy là sao?”“Ta đọc một số tiểu thuyết thoại bản, những người dùng thương trong đóbất luận võ công cao cường ra sao, thân thế lợi hại cỡ nào, cuối cùng đềukhó tránh khỏi kết cục khổ sở bỏ mạng. Cho nên ta mới nói, những ngườidùng thương đều không được may mắn cho lắm.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cười.Tư Không Trường Phong nhảy khỏi cái ghế dài, tìm được một thanh trườngcôn trong góc, cầm trên tay ước lượng: “Cách nói của ngươi quá mơ hồ, takhông tin. Bây giờ không có thương, dùng gậy tạm vậy.” Hắn đột nhiênvung trường côn lên, đâm thẳng ra, tuy chỉ là một thanh trường côn bìnhthường, nhưng nhát đâm đó lại có uy thế bất phàm.Tư Không Trường Phong vốn lưu lạc trên giang hồ, chỉ biết chút quyềnpháp côn thuật thô thiển, nhưng năm chín tuổi từng cứu một người dùngthương hấp hối, người này dạy thương pháp cho hắn trong năm ngày, nămngày này cũng chỉ kịp dạy tám chiêu thương pháp. Năm ngày qua đi, ngườidùng thương đó đã chết, sau đó còn tám chiêu thương pháp đó đã cứumạng Tư Không Trường Phong rất nhiều lần. Cũng phải về sau Tư KhôngTrường Phong mới biết được người dùng thương hấp hối kia lại là cao thủnổi danh giang hồ Lâm Cửu, bộ thương pháp đó tên Truy Khư thương, mũithương trắng bạc này gọi là Ngân Nguyệt thương, cũng khá có tiếng trêngiang hồ. Nhiều năm qua, hắn luôn đánh bộ thương pháp đó từ một đếntám, lại từ tám đánh về một, mãi tới lúc ở Càn Đông Thành, cuối cùng hắncũng đánh được thương thứ chín.Tuy Khư thương có tổng cộng mười ba thương, hắn nghĩ, liệu có ngày nàomình đánh được tất cả mười ba thương đó không?Tạ Tuyên buông sách xuống, rất hứng thú nhìn Tư Không Trường Phongđánh thương, đợi Tư Không Trường Phong đánh xong cả bộ, hắn mới nóiđầy ẩn ý: “Tám chiêu trước rất bình thường, thương thứ chín có một chútthương ý.”Tư Không Trường Phong quay đầu, lau mồ hôi trên trán: “Trên sách còn nóicả chuyện này à?”“Nhất pháp thông, vạn pháp thông.” Tạ Tuyên đi tới bên cạnh Tư KhôngTrường Phong: “Thương pháp, kiếm pháp, đao pháp không có gì khó, ítnhất không khó bằng đọc sách.”Tư Không Trường Phong cười nói: “Được, vậy ngươi có gì dạy ta? Ta khôngcó sư phụ, ngày ngày chỉ tự luyện, dù sao cũng chẳng luyện được gì tốt. Cáigã bên trong, lúc ta mới gặp vẫn là một tên công tử không biết chút võcông nào, bây giờ đã trên ta rồi.”Tạ Tuyên nhìn Tư Không Trường Phong, hơi ngạc nhiên: “Ngươi rất đặc biệt.Ngươi tin ta?” Tạ Tuyên gặp rất nhiều người, mặt ngoài thì rất tôn kính hắn,nhưng trong lòng thì khịt mũi coi thường bộ dạng ‘trong sách có thể xemhết mọi thứ trên thế gian’ của y. Đặc biệt là người tập võ, thường không đểý tới ý kiến của một thư sinh hoàn toàn không biết võ công, kẻ nào tínhcách không tốt khéo còn chửi ầm lên. Tạ Tuyên đã quen với việc này, thấymuốn nói thì vẫn sẽ nói, người ta có chịu nghe thì nghe, không nghe thì làngười đó ngu dại. Nhưng Tư Không Trường Phong lại khác, hắn khôngnhững nghe rất nghiêm túc, hơn nữa còn vui vẻ tiếp nhận lời nói của hắn.Tư Không Trường Phong giậm trường côn xuống dưới đất: “Vì ngươi nói rấtđúng, tám thương trước là người khác dạy ta, thương thứ chín là tự ta ngộđược. Người khác có thể thấy được thương của ta, ta cũng có thể cảm nhậnđược thương ý của mình. Khi ta đánh ra tám thương trước chỉ là rèn luyệntrăm ngàn lần, chỉ có lúc thi triển thương thứ chín, ta mới cảm thấy NgânNguyệt thương trong tay ta, sống lại!”“Được. Nếu ngươi đồng ý nghe, vậy ta sẽ nói cho ngươi.” Tạ Tuyên cấtquyển sách vào trong lòng: “Thương của ngươi rất tàn nhẫn, khí thế rấtmạnh, lợi hại ở chỗ một đòn tất thắng. Nhưng nếu đòn này không thắng,ngươi sẽ không còn chút sinh cơ này. Thương pháp của ngươi không đượcđầy đủ, cho nên ta hiểu ngươi cần ra tay trước chế ngự kẻ địch. Nhưngngươi vẫn cần phải phòng thủ.”Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Ta từng thử rồi, nếu ta thử dùng thươngpháp phòng ngự, vậy thì một chút ưu thế nhỏ nhoi trong thương pháp củata cũng biến mất. Gặp cường địch vẫn chỉ là thua chậm một chút thôi, còngặp đối thủ mà được ăn cả ngã về không vẫn không thắng được, vậy thì cóthủ vẫn không thắng được.” Lúc trước hắn gặp thợ cất rượu trong Điêu LâuTiểu Trúc chính là tấn công không thành công, bị người ta trực tiếp đoạt lấytrường thương.“Cho nên bây giờ, tay trái ngươi cầm thêm một mũi thương nữa là được.”Tạ Tuyên nói: “Thanh trường thương đó là hậu chiêu của ngươi.”Tư Không Trường Phong sửng sốt: “Song Thương thuật?” Hắn từng nghetới một loại thương pháp dùng hai thanh trường thương, nhưng loạithương pháp đó rất khó luyện thành, hơn nữa đây cũng là thương pháp chútrọng tấn công.“Đúng vậy, nhưng là mũi thương thứ hai của ngươi.” Tạ Tuyên đi tới góc,cầm lấy một thanh trường côn, tiếp đó đột nhiên đập xuống đất, bẻ thanhtrường côn kia thành hai nửa. Hắn nhặt một nửa lên, vung chân múa taymột lúc, gật đầu nói: “Chắc chỉ dài cỡ này thôi.”“Trường côn chủ công, đoản côn chủ thủ?” Tư Không Trường Phong lập tứchiểu ra.“Không sai, ta đọc trong sách, có người luyện thành rồi. Bộ thương phápnày tên là Công Thủ thương.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sáng sớm hôm sau, Tắc Hạ Học Đường.Bách Lý Đông Quân nhốt mình trong nhà, nghiên cứu quyển ‘Tửu Kinh’ màTạ Tuyên đưa tới. Dù sao cũng có ước định đánh cược với Điêu Lâu TiểuTrúc, đánh cược loại rượu mình để ý nhất và thanh Ngân Nguyệt thươngcủa Tư Không Trường Phong. Bách Lý Đông Quân không muốn thua, chonên trừ phi y đưa tin ra yêu cầu nguyên liệu cất rượu, mấy ngày nay đềukhông cho ai quấy rầy y.Vì vậy cái sân trống rỗng chỉ còn lại Tạ Tuyên đọc sách một mình và TưKhông Trường Phong buồn chán bằng chết.“Ngươi rất thích đọc sách à?” Tư Không Trường Phong đành phải tìm đề tàinói chuyện với Tạ Tuyên.Tạ Tuyên không ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn luyện thương nhưng trongtay không có thương?”Tư Không Trường Phong cả kinh: “Ngươi cũng nhìn ra được ta là ngườidùng thương?”“Đương nhiên.” Tạ Tuyên liếc mắt nhìn hắn một cái.“Ngươi cũng nhìn ra trên người ta có thương ý à?” Tư Không Trường Phongnghi hoặc, nghĩ thầm có phải trong Thiên Khải Thành ai ai cũng có dị năngkhông? Mình gặp ai thì người ta cũng đoán được là mình dùng thương.“Ta nhìn tay. Cái câu trên người ngươi có thương ý chắc là Lý tiên sinh nóivới ngươi. Thiên tử quan tướng, vọng khí tầm long. Đó là một môn võ côngrất mơ hồ, ta không biết. Ta chỉ biết dùng đao, dùng kiếm, dùng thương,dùng cung tên, vết chai trên bàn tay đều khác biệt.” Tạ Tuyên nhấc quyểnsách: “Trên sách có nói.”Tư Không Trường Phong gật đầu: “Đọc sách nhiều đúng là lợi hại thật.”“Ngươi không cần bắt chuyện với ta.” Tạ Tuyên lại cúi đầu tiếp tục đọc sách:“Ngươi không phải người thích đọc sách.”“Ta không thích đọc sách không có nghĩa là ta không thích những ngườithích đọc sách. Trước kia ta quen một tú tài cổ hủ, ta biết chữ là nhờ hắndạy, ta rất thích hắn, tuy trên người hắn luôn có vẻ cổ hủ.” Tư KhôngTrường Phong nằm trên ghế dài, giơ tay gối đầu, cười nói. Hắn đột nhiênthấy nhớ tú tài cổ hủ đó, năm đó tú tài cổ hủ đi khỏi, có nói sau này nhấtđịnh sẽ thi đậu công danh, làm đại quan. Không biết bây giờ thế nào rồi.“Nghe như kiểu ngươi đang mắng ta ấy.” Tạ Tuyên nhún vai, ngẩng đầu lênnói thêm: “Đúng rồi, người dùng thương đều không được may mắn cholắm.”Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày: “Nói vậy là sao?”“Ta đọc một số tiểu thuyết thoại bản, những người dùng thương trong đóbất luận võ công cao cường ra sao, thân thế lợi hại cỡ nào, cuối cùng đềukhó tránh khỏi kết cục khổ sở bỏ mạng. Cho nên ta mới nói, những ngườidùng thương đều không được may mắn cho lắm.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cười.Tư Không Trường Phong nhảy khỏi cái ghế dài, tìm được một thanh trườngcôn trong góc, cầm trên tay ước lượng: “Cách nói của ngươi quá mơ hồ, takhông tin. Bây giờ không có thương, dùng gậy tạm vậy.” Hắn đột nhiênvung trường côn lên, đâm thẳng ra, tuy chỉ là một thanh trường côn bìnhthường, nhưng nhát đâm đó lại có uy thế bất phàm.Tư Không Trường Phong vốn lưu lạc trên giang hồ, chỉ biết chút quyềnpháp côn thuật thô thiển, nhưng năm chín tuổi từng cứu một người dùngthương hấp hối, người này dạy thương pháp cho hắn trong năm ngày, nămngày này cũng chỉ kịp dạy tám chiêu thương pháp. Năm ngày qua đi, ngườidùng thương đó đã chết, sau đó còn tám chiêu thương pháp đó đã cứumạng Tư Không Trường Phong rất nhiều lần. Cũng phải về sau Tư KhôngTrường Phong mới biết được người dùng thương hấp hối kia lại là cao thủnổi danh giang hồ Lâm Cửu, bộ thương pháp đó tên Truy Khư thương, mũithương trắng bạc này gọi là Ngân Nguyệt thương, cũng khá có tiếng trêngiang hồ. Nhiều năm qua, hắn luôn đánh bộ thương pháp đó từ một đếntám, lại từ tám đánh về một, mãi tới lúc ở Càn Đông Thành, cuối cùng hắncũng đánh được thương thứ chín.Tuy Khư thương có tổng cộng mười ba thương, hắn nghĩ, liệu có ngày nàomình đánh được tất cả mười ba thương đó không?Tạ Tuyên buông sách xuống, rất hứng thú nhìn Tư Không Trường Phongđánh thương, đợi Tư Không Trường Phong đánh xong cả bộ, hắn mới nóiđầy ẩn ý: “Tám chiêu trước rất bình thường, thương thứ chín có một chútthương ý.”Tư Không Trường Phong quay đầu, lau mồ hôi trên trán: “Trên sách còn nóicả chuyện này à?”“Nhất pháp thông, vạn pháp thông.” Tạ Tuyên đi tới bên cạnh Tư KhôngTrường Phong: “Thương pháp, kiếm pháp, đao pháp không có gì khó, ítnhất không khó bằng đọc sách.”Tư Không Trường Phong cười nói: “Được, vậy ngươi có gì dạy ta? Ta khôngcó sư phụ, ngày ngày chỉ tự luyện, dù sao cũng chẳng luyện được gì tốt. Cáigã bên trong, lúc ta mới gặp vẫn là một tên công tử không biết chút võcông nào, bây giờ đã trên ta rồi.”Tạ Tuyên nhìn Tư Không Trường Phong, hơi ngạc nhiên: “Ngươi rất đặc biệt.Ngươi tin ta?” Tạ Tuyên gặp rất nhiều người, mặt ngoài thì rất tôn kính hắn,nhưng trong lòng thì khịt mũi coi thường bộ dạng ‘trong sách có thể xemhết mọi thứ trên thế gian’ của y. Đặc biệt là người tập võ, thường không đểý tới ý kiến của một thư sinh hoàn toàn không biết võ công, kẻ nào tínhcách không tốt khéo còn chửi ầm lên. Tạ Tuyên đã quen với việc này, thấymuốn nói thì vẫn sẽ nói, người ta có chịu nghe thì nghe, không nghe thì làngười đó ngu dại. Nhưng Tư Không Trường Phong lại khác, hắn khôngnhững nghe rất nghiêm túc, hơn nữa còn vui vẻ tiếp nhận lời nói của hắn.Tư Không Trường Phong giậm trường côn xuống dưới đất: “Vì ngươi nói rấtđúng, tám thương trước là người khác dạy ta, thương thứ chín là tự ta ngộđược. Người khác có thể thấy được thương của ta, ta cũng có thể cảm nhậnđược thương ý của mình. Khi ta đánh ra tám thương trước chỉ là rèn luyệntrăm ngàn lần, chỉ có lúc thi triển thương thứ chín, ta mới cảm thấy NgânNguyệt thương trong tay ta, sống lại!”“Được. Nếu ngươi đồng ý nghe, vậy ta sẽ nói cho ngươi.” Tạ Tuyên cấtquyển sách vào trong lòng: “Thương của ngươi rất tàn nhẫn, khí thế rấtmạnh, lợi hại ở chỗ một đòn tất thắng. Nhưng nếu đòn này không thắng,ngươi sẽ không còn chút sinh cơ này. Thương pháp của ngươi không đượcđầy đủ, cho nên ta hiểu ngươi cần ra tay trước chế ngự kẻ địch. Nhưngngươi vẫn cần phải phòng thủ.”Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Ta từng thử rồi, nếu ta thử dùng thươngpháp phòng ngự, vậy thì một chút ưu thế nhỏ nhoi trong thương pháp củata cũng biến mất. Gặp cường địch vẫn chỉ là thua chậm một chút thôi, còngặp đối thủ mà được ăn cả ngã về không vẫn không thắng được, vậy thì cóthủ vẫn không thắng được.” Lúc trước hắn gặp thợ cất rượu trong Điêu LâuTiểu Trúc chính là tấn công không thành công, bị người ta trực tiếp đoạt lấytrường thương.“Cho nên bây giờ, tay trái ngươi cầm thêm một mũi thương nữa là được.”Tạ Tuyên nói: “Thanh trường thương đó là hậu chiêu của ngươi.”Tư Không Trường Phong sửng sốt: “Song Thương thuật?” Hắn từng nghetới một loại thương pháp dùng hai thanh trường thương, nhưng loạithương pháp đó rất khó luyện thành, hơn nữa đây cũng là thương pháp chútrọng tấn công.“Đúng vậy, nhưng là mũi thương thứ hai của ngươi.” Tạ Tuyên đi tới góc,cầm lấy một thanh trường côn, tiếp đó đột nhiên đập xuống đất, bẻ thanhtrường côn kia thành hai nửa. Hắn nhặt một nửa lên, vung chân múa taymột lúc, gật đầu nói: “Chắc chỉ dài cỡ này thôi.”“Trường côn chủ công, đoản côn chủ thủ?” Tư Không Trường Phong lập tứchiểu ra.“Không sai, ta đọc trong sách, có người luyện thành rồi. Bộ thương phápnày tên là Công Thủ thương.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sáng sớm hôm sau, Tắc Hạ Học Đường.Bách Lý Đông Quân nhốt mình trong nhà, nghiên cứu quyển ‘Tửu Kinh’ màTạ Tuyên đưa tới. Dù sao cũng có ước định đánh cược với Điêu Lâu TiểuTrúc, đánh cược loại rượu mình để ý nhất và thanh Ngân Nguyệt thươngcủa Tư Không Trường Phong. Bách Lý Đông Quân không muốn thua, chonên trừ phi y đưa tin ra yêu cầu nguyên liệu cất rượu, mấy ngày nay đềukhông cho ai quấy rầy y.Vì vậy cái sân trống rỗng chỉ còn lại Tạ Tuyên đọc sách một mình và TưKhông Trường Phong buồn chán bằng chết.“Ngươi rất thích đọc sách à?” Tư Không Trường Phong đành phải tìm đề tàinói chuyện với Tạ Tuyên.Tạ Tuyên không ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn luyện thương nhưng trongtay không có thương?”Tư Không Trường Phong cả kinh: “Ngươi cũng nhìn ra được ta là ngườidùng thương?”“Đương nhiên.” Tạ Tuyên liếc mắt nhìn hắn một cái.“Ngươi cũng nhìn ra trên người ta có thương ý à?” Tư Không Trường Phongnghi hoặc, nghĩ thầm có phải trong Thiên Khải Thành ai ai cũng có dị năngkhông? Mình gặp ai thì người ta cũng đoán được là mình dùng thương.“Ta nhìn tay. Cái câu trên người ngươi có thương ý chắc là Lý tiên sinh nóivới ngươi. Thiên tử quan tướng, vọng khí tầm long. Đó là một môn võ côngrất mơ hồ, ta không biết. Ta chỉ biết dùng đao, dùng kiếm, dùng thương,dùng cung tên, vết chai trên bàn tay đều khác biệt.” Tạ Tuyên nhấc quyểnsách: “Trên sách có nói.”Tư Không Trường Phong gật đầu: “Đọc sách nhiều đúng là lợi hại thật.”“Ngươi không cần bắt chuyện với ta.” Tạ Tuyên lại cúi đầu tiếp tục đọc sách:“Ngươi không phải người thích đọc sách.”“Ta không thích đọc sách không có nghĩa là ta không thích những ngườithích đọc sách. Trước kia ta quen một tú tài cổ hủ, ta biết chữ là nhờ hắndạy, ta rất thích hắn, tuy trên người hắn luôn có vẻ cổ hủ.” Tư KhôngTrường Phong nằm trên ghế dài, giơ tay gối đầu, cười nói. Hắn đột nhiênthấy nhớ tú tài cổ hủ đó, năm đó tú tài cổ hủ đi khỏi, có nói sau này nhấtđịnh sẽ thi đậu công danh, làm đại quan. Không biết bây giờ thế nào rồi.“Nghe như kiểu ngươi đang mắng ta ấy.” Tạ Tuyên nhún vai, ngẩng đầu lênnói thêm: “Đúng rồi, người dùng thương đều không được may mắn cholắm.”Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày: “Nói vậy là sao?”“Ta đọc một số tiểu thuyết thoại bản, những người dùng thương trong đóbất luận võ công cao cường ra sao, thân thế lợi hại cỡ nào, cuối cùng đềukhó tránh khỏi kết cục khổ sở bỏ mạng. Cho nên ta mới nói, những ngườidùng thương đều không được may mắn cho lắm.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cười.Tư Không Trường Phong nhảy khỏi cái ghế dài, tìm được một thanh trườngcôn trong góc, cầm trên tay ước lượng: “Cách nói của ngươi quá mơ hồ, takhông tin. Bây giờ không có thương, dùng gậy tạm vậy.” Hắn đột nhiênvung trường côn lên, đâm thẳng ra, tuy chỉ là một thanh trường côn bìnhthường, nhưng nhát đâm đó lại có uy thế bất phàm.Tư Không Trường Phong vốn lưu lạc trên giang hồ, chỉ biết chút quyềnpháp côn thuật thô thiển, nhưng năm chín tuổi từng cứu một người dùngthương hấp hối, người này dạy thương pháp cho hắn trong năm ngày, nămngày này cũng chỉ kịp dạy tám chiêu thương pháp. Năm ngày qua đi, ngườidùng thương đó đã chết, sau đó còn tám chiêu thương pháp đó đã cứumạng Tư Không Trường Phong rất nhiều lần. Cũng phải về sau Tư KhôngTrường Phong mới biết được người dùng thương hấp hối kia lại là cao thủnổi danh giang hồ Lâm Cửu, bộ thương pháp đó tên Truy Khư thương, mũithương trắng bạc này gọi là Ngân Nguyệt thương, cũng khá có tiếng trêngiang hồ. Nhiều năm qua, hắn luôn đánh bộ thương pháp đó từ một đếntám, lại từ tám đánh về một, mãi tới lúc ở Càn Đông Thành, cuối cùng hắncũng đánh được thương thứ chín.Tuy Khư thương có tổng cộng mười ba thương, hắn nghĩ, liệu có ngày nàomình đánh được tất cả mười ba thương đó không?Tạ Tuyên buông sách xuống, rất hứng thú nhìn Tư Không Trường Phongđánh thương, đợi Tư Không Trường Phong đánh xong cả bộ, hắn mới nóiđầy ẩn ý: “Tám chiêu trước rất bình thường, thương thứ chín có một chútthương ý.”Tư Không Trường Phong quay đầu, lau mồ hôi trên trán: “Trên sách còn nóicả chuyện này à?”“Nhất pháp thông, vạn pháp thông.” Tạ Tuyên đi tới bên cạnh Tư KhôngTrường Phong: “Thương pháp, kiếm pháp, đao pháp không có gì khó, ítnhất không khó bằng đọc sách.”Tư Không Trường Phong cười nói: “Được, vậy ngươi có gì dạy ta? Ta khôngcó sư phụ, ngày ngày chỉ tự luyện, dù sao cũng chẳng luyện được gì tốt. Cáigã bên trong, lúc ta mới gặp vẫn là một tên công tử không biết chút võcông nào, bây giờ đã trên ta rồi.”Tạ Tuyên nhìn Tư Không Trường Phong, hơi ngạc nhiên: “Ngươi rất đặc biệt.Ngươi tin ta?” Tạ Tuyên gặp rất nhiều người, mặt ngoài thì rất tôn kính hắn,nhưng trong lòng thì khịt mũi coi thường bộ dạng ‘trong sách có thể xemhết mọi thứ trên thế gian’ của y. Đặc biệt là người tập võ, thường không đểý tới ý kiến của một thư sinh hoàn toàn không biết võ công, kẻ nào tínhcách không tốt khéo còn chửi ầm lên. Tạ Tuyên đã quen với việc này, thấymuốn nói thì vẫn sẽ nói, người ta có chịu nghe thì nghe, không nghe thì làngười đó ngu dại. Nhưng Tư Không Trường Phong lại khác, hắn khôngnhững nghe rất nghiêm túc, hơn nữa còn vui vẻ tiếp nhận lời nói của hắn.Tư Không Trường Phong giậm trường côn xuống dưới đất: “Vì ngươi nói rấtđúng, tám thương trước là người khác dạy ta, thương thứ chín là tự ta ngộđược. Người khác có thể thấy được thương của ta, ta cũng có thể cảm nhậnđược thương ý của mình. Khi ta đánh ra tám thương trước chỉ là rèn luyệntrăm ngàn lần, chỉ có lúc thi triển thương thứ chín, ta mới cảm thấy NgânNguyệt thương trong tay ta, sống lại!”“Được. Nếu ngươi đồng ý nghe, vậy ta sẽ nói cho ngươi.” Tạ Tuyên cấtquyển sách vào trong lòng: “Thương của ngươi rất tàn nhẫn, khí thế rấtmạnh, lợi hại ở chỗ một đòn tất thắng. Nhưng nếu đòn này không thắng,ngươi sẽ không còn chút sinh cơ này. Thương pháp của ngươi không đượcđầy đủ, cho nên ta hiểu ngươi cần ra tay trước chế ngự kẻ địch. Nhưngngươi vẫn cần phải phòng thủ.”Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Ta từng thử rồi, nếu ta thử dùng thươngpháp phòng ngự, vậy thì một chút ưu thế nhỏ nhoi trong thương pháp củata cũng biến mất. Gặp cường địch vẫn chỉ là thua chậm một chút thôi, còngặp đối thủ mà được ăn cả ngã về không vẫn không thắng được, vậy thì cóthủ vẫn không thắng được.” Lúc trước hắn gặp thợ cất rượu trong Điêu LâuTiểu Trúc chính là tấn công không thành công, bị người ta trực tiếp đoạt lấytrường thương.“Cho nên bây giờ, tay trái ngươi cầm thêm một mũi thương nữa là được.”Tạ Tuyên nói: “Thanh trường thương đó là hậu chiêu của ngươi.”Tư Không Trường Phong sửng sốt: “Song Thương thuật?” Hắn từng nghetới một loại thương pháp dùng hai thanh trường thương, nhưng loạithương pháp đó rất khó luyện thành, hơn nữa đây cũng là thương pháp chútrọng tấn công.“Đúng vậy, nhưng là mũi thương thứ hai của ngươi.” Tạ Tuyên đi tới góc,cầm lấy một thanh trường côn, tiếp đó đột nhiên đập xuống đất, bẻ thanhtrường côn kia thành hai nửa. Hắn nhặt một nửa lên, vung chân múa taymột lúc, gật đầu nói: “Chắc chỉ dài cỡ này thôi.”“Trường côn chủ công, đoản côn chủ thủ?” Tư Không Trường Phong lập tứchiểu ra.“Không sai, ta đọc trong sách, có người luyện thành rồi. Bộ thương phápnày tên là Công Thủ thương.