Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 150: Chớ hỏi đường đi
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trong Thái An Đế, Đại Lý tự khanh Thẩm La Hán cầm Trảm Tội Đao đi tới.Hoàng đế ngồi phía sau Ngũ Tổng Quản và quốc sư Tề Thiên Trần, im lặngkhông nói gì.“Lý tiên sinh dẫn theo cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu là Bách Lý ĐôngQuân, đã rời khỏi thành.” Thẩm La Hán quỳ lạy hành lễ, chậm rãi nói.Tề Thiên Trần nhẹ nhàng phe phẩy phất trần, thở dài.“Còn gì nữa?” Hoàng đế bệ hạ truy hỏi.“Viện giám của Sơn Tiền thư viện là Trần Nho tới Tắc Hạ Học Đường, nóimình là tế tửu vừa nhận chức.” Sau lưng Thẩm La Hán đã đổ mồ hôi lạnhđầm đìa.Quan viên nhận chức là chuyện trọng đại của triều đình, nào có chuyện tựphong làm quan?Nhưng hoàng đế bệ hạ lại có vẻ không hề để ý, thần sắc không đổi, tiếp tụchỏi: “Còn gì nữa?”Thẩm La Hán suy nghĩ cẩn thận cả nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Không còngì khác.”“Đi rồi, người ấy đi rồi.” Giọng nói của hoàng đế bệ hạ thoáng chút mệtmỏi.“Vậy... Trần Nho kia thì sao?” Thẩm La Hán hỏi.“Đại Lý tự khanh mà quản chuyện quan viên nhận chức à?” Một giọng nóilạnh lẽo vang lên, Thẩm La Hán không khỏi run lên cầm cập.Hoàng đế lại không thèm để ý, bình tĩnh nói: “Hạ chỉ, phong cho người đólàm tế tửu của học đường.”“Đi!” Lý tiên sinh vung mạnh roi ngựa, cỗ xe ra khỏi cổng Thiên Khải Thành.Bách Lý Đông Quân cầm nửa bình Thu Lộ Bạch còn lại, có vẻ tiếc nuối: “Tavừa ủ loại rượu ngon nhất trong cuộc đời ta, đáng tiếc không kịp uống mộtngụm.”“Rượu ngon nhất? Nói hơi sớm rồi.” Lý tiên sinh cười nói.Bách Lý Đông Quân buông bình rượu xuống, đột nhiên nói: “Tiên sinh, vìsao vị sư phụ Nho Tiên cõi trần của con lại muốn con ủ một bình rượu nhưvậy? sau đó còn treo trên chỗ cao nhất của Thiên Khải Thành? Lúc ấy conchưa kịp hỏi.”“Vì món nợ phong tình.” Lý tiên sinh nói đầy ẩn ý: “Khi còn trẻ sư phụ conthích một cô gái, sau đó chia tách, ông ấy nợ cô gái kia một bình Đào HoaNguyệt Lạc.”“Con treo ở đó, bà ấy có thấy không?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.“Có, vì cô ấy chính là chủ nhân của Nhạc Phường tam thập nhị các trongThiên Khải Thành. Đương nhiên sư phụ con sẽ nói với cô ấy, khi nào hắn taủ được bình Đào Hoa Nguyệt Lạc, sẽ tự tay mang tới gặp cô ấy, cũng là lúccưới cô ấy. Nhưng nếu hắn không tới, như vậy sẽ có người giúp hắn treobình Đào Hoa Nguyệt Lạc đó ở nơi cao nhất trong Thiên Khải Thành, điềunày chứng minh hắn đã chết, không nên chờ hắn nữa.” Lý tiên sinh kể lạigiai thoại trong chốn võ lâm này, thần sắc bình tĩnh: “Đã nhiều năm rồi, côấy đợi hắn tự tay mang bình Đào Hoa Nguyệt Lạc đến, nhưng sau khi đợilâu, cô ấy lại mong bình rượu kia không xuất hiện trên cây cột.”Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Thế là con làm sư nương thương tâm rồi.”“Nếu cô ấy mà nghe tiếng gọi sư nương của con, chắc sẽ vui lắm.” Lý tiênsinh nói.Trong lúc hai người trò chuyện, xe ngựa đã đi tới bờ sông Dịch Thủy. BáchLý Đông Quân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng: “Tiên sinh,ngài còn chưa nói chúng ta rời khỏi Thiên Khải Thành là để đi đâu?”“Trên đời có một tòa thành, được tôn là phong hoa tuyết nguyệt, đẹp nhấttrần gian, chúng ta tới đó. Nó nằm ở phía tây, lần này phải đi hơn ngàndặm. Vừa hay có thể quan sát mọi chuyện trong thiên hạ.” Lý tiên sinh nói.Bách Lý Đông Quân quay sang Tư Không Trường Phong: “Quan sát mọichuyện trong thiên hạ, nghe có vẻ không tệ.’Tư Không Trường Phong đột nhiên mở miệng nói: “Bách Lý Đông Quân, takhông thể đi theo ngươi rồi.”Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Vì sao?’Tư Không Trường Phong nhớ tới người trung niên thích mài thuốc dưới ánhtrăng: “Ta còn có ước định với người khác, lần này tới Thiên Khải cũng cóchuyện quan trọng trong người. Ta tiễn ngươi tới đây thôi.”“Dừng.” Lý tiên sinh kéo cương ngựa, dừng lại bên bờ sông Dịch Thủy.Tư Không Trường Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống, chắp tay nói: “Sẽ cóngày gặp lại, nếu viết thư cho ta cứ gửi tới Dược Vương Cốc. Muốn tìm tacũng tới Dược Vương Cốc kia.”Bách Lý Đông Quân suy nghĩ, ném nửa bình rượu Thu Lộ Bạch lâu nămsang, y cười nói: “Vậy ta tặng rượu này cho ngươi. Lần đầu gặp ngươi, trênmũi thương của ngươi có dắt một bình hồ lô đựng rượu, ta thấy thuận mắtnên mới mời ngươi uống. Tương lai cứ treo bình này đi. Ngươi còn phải đợiở Dược Vương Cốc bao lâu nữa?”“Nhiều nhất ba năm.” Tư Không Trường Phong trả lời.“Được, sau khi ra khỏi Dược Vương Cốc nhớ phải tới tìm ta. Ta cũng khôngbiết lúc đó đang ở đâu, nhưng chắc chắn ngươi sẽ tìm được, vì chắc chắn tasẽ... dương danh thiên hạ!” Bách Lý Đông Quân giơ tay.“Ta cũng không thua đâu.” Tư Không Trường Phong giơ nắm tay, cụng tayvới y một cái rồi xoay người, sải bước về phía Thiên Khải Thành.Lý tiên sinh nhìn theo bóng lưng Tư Không Trường Phong nói: “Thằng nhócnày, con luôn nói dương danh thiên hạ, vì sao con lại muốn dương danhthiên hạ?”Bách Lý Đông Quân nhếch miệng cười: “Vì cô gái mà con thích đã nói chờngày nào con dương danh thiên hạ, nàng sẽ đến tìm con.”“Đây là lý do con muốn dương danh thiên hạ đấy à? Không hổ là đệ tử củaNho Tiên.” Lý tiên sinh vung vẩy roi ngựa.Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Lý do đó còn chưa đủ hay sao? Cho nên tiênsinh, chuyến này ngài phải nghiêm túc dạy ta võ công đứng đắn đấy.”“Võ công, cái đó thì dễ thôi. Con muốn làm Kiếm Tiên hay làm Đao Tiên?” Lýtiên sinh giọng điệu nhẹ nhàng.“Con muốn làm Tửu Tiên.” Bách Lý Đông Quân vỗ hai bình rượu lớn bêncạnh.“Vậy thì dạy con song thủ đao kiếm thuật đi.” Lý tiên sinh nhìn ánh trăngtrên bầu trời, miệng lẩm bẩm.Xe ngựa chậm rãi đi lên trước vài bước rồi đột nhiên dừng lại.Bách Lý Đông Quân cảm thấy trên người phát lạnh, ngóc đầu ra ngoài tìmkiếm.Một người đeo mặt nạ cầm trường côn đang đứng cách đó mười trượng,trên người tỏa ra quỷ khí dày đặc.Người này, Bách Lý Đông Quân không hề xa lạ.“là ngươi.” Bách Lý Đông Quân kinh ngạc, nhảy từ trên xe ngựa trước. Đâychính là người thần bí từng dạy y nội công Thu Thủy Quyết, sau kỳ thi vàohọc đường, hắn không hề xuất hiện. Y đã từng đi tìm, nhưng không cómanh mối gì.Người nọ gật đầu: “Là ta, ta tới tiễn.”“Cơ Nhược Phong.” Lý tiên sinh thở dài: “Ngươi thông minh hơn trongtưởng tượng của ta, lại càng bướng bỉnh.”Cơ Nhược Phong tháo mặt nạ trên mặt: “Ta muốn biết đáp án, cho nên hômnay ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Có lẽ tiên sinh có thể nói thẳng chota đáp án này.”Bách Lý Đông Quân hoang mang quay đầu lại: “Tiên sinh, người này là...”“Hắn là đường chủ Bách Hiểu Đường, Cơ Nhược Phong.” Lý tiên sinh vẫnngồi trên xe ngựa, có vẻ không định đi xuống: “Ngươi muốn biết đáp án thìtự đi mà tìm, chỗ ta không có, ngươi còn lảm nhảm nữa, ta sẽ chém ngươi.”Bách Lý Đông Quân cau mày, đi lên trước một bước, đặt tay lên trườngkiếm Bất Nhiễm Trần: “Tuy ngươi từng dạy võ công cho ta vài ngày, nhưngân tình là ân tình, nếu ngươi tới chặn đường, đừng trách ta không kháchkhí.”“Có ai dám tới cản đường Lý tiên sinh của học đường?” Cơ Nhược Phongcũng đặt tay lên cây côn: “Trừ phi giờ phút này Lý Trường Sinh của họcđường đã không còn võ công?”Lý tiên sinh không hề kinh ngạc, chỉ mỉm cười: “Đúng là ngươi thông minhhơn trong tưởng tượng của ta.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trong Thái An Đế, Đại Lý tự khanh Thẩm La Hán cầm Trảm Tội Đao đi tới.Hoàng đế ngồi phía sau Ngũ Tổng Quản và quốc sư Tề Thiên Trần, im lặngkhông nói gì.“Lý tiên sinh dẫn theo cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu là Bách Lý ĐôngQuân, đã rời khỏi thành.” Thẩm La Hán quỳ lạy hành lễ, chậm rãi nói.Tề Thiên Trần nhẹ nhàng phe phẩy phất trần, thở dài.“Còn gì nữa?” Hoàng đế bệ hạ truy hỏi.“Viện giám của Sơn Tiền thư viện là Trần Nho tới Tắc Hạ Học Đường, nóimình là tế tửu vừa nhận chức.” Sau lưng Thẩm La Hán đã đổ mồ hôi lạnhđầm đìa.Quan viên nhận chức là chuyện trọng đại của triều đình, nào có chuyện tựphong làm quan?Nhưng hoàng đế bệ hạ lại có vẻ không hề để ý, thần sắc không đổi, tiếp tụchỏi: “Còn gì nữa?”Thẩm La Hán suy nghĩ cẩn thận cả nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Không còngì khác.”“Đi rồi, người ấy đi rồi.” Giọng nói của hoàng đế bệ hạ thoáng chút mệtmỏi.“Vậy... Trần Nho kia thì sao?” Thẩm La Hán hỏi.“Đại Lý tự khanh mà quản chuyện quan viên nhận chức à?” Một giọng nóilạnh lẽo vang lên, Thẩm La Hán không khỏi run lên cầm cập.Hoàng đế lại không thèm để ý, bình tĩnh nói: “Hạ chỉ, phong cho người đólàm tế tửu của học đường.”“Đi!” Lý tiên sinh vung mạnh roi ngựa, cỗ xe ra khỏi cổng Thiên Khải Thành.Bách Lý Đông Quân cầm nửa bình Thu Lộ Bạch còn lại, có vẻ tiếc nuối: “Tavừa ủ loại rượu ngon nhất trong cuộc đời ta, đáng tiếc không kịp uống mộtngụm.”“Rượu ngon nhất? Nói hơi sớm rồi.” Lý tiên sinh cười nói.Bách Lý Đông Quân buông bình rượu xuống, đột nhiên nói: “Tiên sinh, vìsao vị sư phụ Nho Tiên cõi trần của con lại muốn con ủ một bình rượu nhưvậy? sau đó còn treo trên chỗ cao nhất của Thiên Khải Thành? Lúc ấy conchưa kịp hỏi.”“Vì món nợ phong tình.” Lý tiên sinh nói đầy ẩn ý: “Khi còn trẻ sư phụ conthích một cô gái, sau đó chia tách, ông ấy nợ cô gái kia một bình Đào HoaNguyệt Lạc.”“Con treo ở đó, bà ấy có thấy không?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.“Có, vì cô ấy chính là chủ nhân của Nhạc Phường tam thập nhị các trongThiên Khải Thành. Đương nhiên sư phụ con sẽ nói với cô ấy, khi nào hắn taủ được bình Đào Hoa Nguyệt Lạc, sẽ tự tay mang tới gặp cô ấy, cũng là lúccưới cô ấy. Nhưng nếu hắn không tới, như vậy sẽ có người giúp hắn treobình Đào Hoa Nguyệt Lạc đó ở nơi cao nhất trong Thiên Khải Thành, điềunày chứng minh hắn đã chết, không nên chờ hắn nữa.” Lý tiên sinh kể lạigiai thoại trong chốn võ lâm này, thần sắc bình tĩnh: “Đã nhiều năm rồi, côấy đợi hắn tự tay mang bình Đào Hoa Nguyệt Lạc đến, nhưng sau khi đợilâu, cô ấy lại mong bình rượu kia không xuất hiện trên cây cột.”Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Thế là con làm sư nương thương tâm rồi.”“Nếu cô ấy mà nghe tiếng gọi sư nương của con, chắc sẽ vui lắm.” Lý tiênsinh nói.Trong lúc hai người trò chuyện, xe ngựa đã đi tới bờ sông Dịch Thủy. BáchLý Đông Quân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng: “Tiên sinh,ngài còn chưa nói chúng ta rời khỏi Thiên Khải Thành là để đi đâu?”“Trên đời có một tòa thành, được tôn là phong hoa tuyết nguyệt, đẹp nhấttrần gian, chúng ta tới đó. Nó nằm ở phía tây, lần này phải đi hơn ngàndặm. Vừa hay có thể quan sát mọi chuyện trong thiên hạ.” Lý tiên sinh nói.Bách Lý Đông Quân quay sang Tư Không Trường Phong: “Quan sát mọichuyện trong thiên hạ, nghe có vẻ không tệ.’Tư Không Trường Phong đột nhiên mở miệng nói: “Bách Lý Đông Quân, takhông thể đi theo ngươi rồi.”Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Vì sao?’Tư Không Trường Phong nhớ tới người trung niên thích mài thuốc dưới ánhtrăng: “Ta còn có ước định với người khác, lần này tới Thiên Khải cũng cóchuyện quan trọng trong người. Ta tiễn ngươi tới đây thôi.”“Dừng.” Lý tiên sinh kéo cương ngựa, dừng lại bên bờ sông Dịch Thủy.Tư Không Trường Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống, chắp tay nói: “Sẽ cóngày gặp lại, nếu viết thư cho ta cứ gửi tới Dược Vương Cốc. Muốn tìm tacũng tới Dược Vương Cốc kia.”Bách Lý Đông Quân suy nghĩ, ném nửa bình rượu Thu Lộ Bạch lâu nămsang, y cười nói: “Vậy ta tặng rượu này cho ngươi. Lần đầu gặp ngươi, trênmũi thương của ngươi có dắt một bình hồ lô đựng rượu, ta thấy thuận mắtnên mới mời ngươi uống. Tương lai cứ treo bình này đi. Ngươi còn phải đợiở Dược Vương Cốc bao lâu nữa?”“Nhiều nhất ba năm.” Tư Không Trường Phong trả lời.“Được, sau khi ra khỏi Dược Vương Cốc nhớ phải tới tìm ta. Ta cũng khôngbiết lúc đó đang ở đâu, nhưng chắc chắn ngươi sẽ tìm được, vì chắc chắn tasẽ... dương danh thiên hạ!” Bách Lý Đông Quân giơ tay.“Ta cũng không thua đâu.” Tư Không Trường Phong giơ nắm tay, cụng tayvới y một cái rồi xoay người, sải bước về phía Thiên Khải Thành.Lý tiên sinh nhìn theo bóng lưng Tư Không Trường Phong nói: “Thằng nhócnày, con luôn nói dương danh thiên hạ, vì sao con lại muốn dương danhthiên hạ?”Bách Lý Đông Quân nhếch miệng cười: “Vì cô gái mà con thích đã nói chờngày nào con dương danh thiên hạ, nàng sẽ đến tìm con.”“Đây là lý do con muốn dương danh thiên hạ đấy à? Không hổ là đệ tử củaNho Tiên.” Lý tiên sinh vung vẩy roi ngựa.Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Lý do đó còn chưa đủ hay sao? Cho nên tiênsinh, chuyến này ngài phải nghiêm túc dạy ta võ công đứng đắn đấy.”“Võ công, cái đó thì dễ thôi. Con muốn làm Kiếm Tiên hay làm Đao Tiên?” Lýtiên sinh giọng điệu nhẹ nhàng.“Con muốn làm Tửu Tiên.” Bách Lý Đông Quân vỗ hai bình rượu lớn bêncạnh.“Vậy thì dạy con song thủ đao kiếm thuật đi.” Lý tiên sinh nhìn ánh trăngtrên bầu trời, miệng lẩm bẩm.Xe ngựa chậm rãi đi lên trước vài bước rồi đột nhiên dừng lại.Bách Lý Đông Quân cảm thấy trên người phát lạnh, ngóc đầu ra ngoài tìmkiếm.Một người đeo mặt nạ cầm trường côn đang đứng cách đó mười trượng,trên người tỏa ra quỷ khí dày đặc.Người này, Bách Lý Đông Quân không hề xa lạ.“là ngươi.” Bách Lý Đông Quân kinh ngạc, nhảy từ trên xe ngựa trước. Đâychính là người thần bí từng dạy y nội công Thu Thủy Quyết, sau kỳ thi vàohọc đường, hắn không hề xuất hiện. Y đã từng đi tìm, nhưng không cómanh mối gì.Người nọ gật đầu: “Là ta, ta tới tiễn.”“Cơ Nhược Phong.” Lý tiên sinh thở dài: “Ngươi thông minh hơn trongtưởng tượng của ta, lại càng bướng bỉnh.”Cơ Nhược Phong tháo mặt nạ trên mặt: “Ta muốn biết đáp án, cho nên hômnay ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Có lẽ tiên sinh có thể nói thẳng chota đáp án này.”Bách Lý Đông Quân hoang mang quay đầu lại: “Tiên sinh, người này là...”“Hắn là đường chủ Bách Hiểu Đường, Cơ Nhược Phong.” Lý tiên sinh vẫnngồi trên xe ngựa, có vẻ không định đi xuống: “Ngươi muốn biết đáp án thìtự đi mà tìm, chỗ ta không có, ngươi còn lảm nhảm nữa, ta sẽ chém ngươi.”Bách Lý Đông Quân cau mày, đi lên trước một bước, đặt tay lên trườngkiếm Bất Nhiễm Trần: “Tuy ngươi từng dạy võ công cho ta vài ngày, nhưngân tình là ân tình, nếu ngươi tới chặn đường, đừng trách ta không kháchkhí.”“Có ai dám tới cản đường Lý tiên sinh của học đường?” Cơ Nhược Phongcũng đặt tay lên cây côn: “Trừ phi giờ phút này Lý Trường Sinh của họcđường đã không còn võ công?”Lý tiên sinh không hề kinh ngạc, chỉ mỉm cười: “Đúng là ngươi thông minhhơn trong tưởng tượng của ta.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trong Thái An Đế, Đại Lý tự khanh Thẩm La Hán cầm Trảm Tội Đao đi tới.Hoàng đế ngồi phía sau Ngũ Tổng Quản và quốc sư Tề Thiên Trần, im lặngkhông nói gì.“Lý tiên sinh dẫn theo cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu là Bách Lý ĐôngQuân, đã rời khỏi thành.” Thẩm La Hán quỳ lạy hành lễ, chậm rãi nói.Tề Thiên Trần nhẹ nhàng phe phẩy phất trần, thở dài.“Còn gì nữa?” Hoàng đế bệ hạ truy hỏi.“Viện giám của Sơn Tiền thư viện là Trần Nho tới Tắc Hạ Học Đường, nóimình là tế tửu vừa nhận chức.” Sau lưng Thẩm La Hán đã đổ mồ hôi lạnhđầm đìa.Quan viên nhận chức là chuyện trọng đại của triều đình, nào có chuyện tựphong làm quan?Nhưng hoàng đế bệ hạ lại có vẻ không hề để ý, thần sắc không đổi, tiếp tụchỏi: “Còn gì nữa?”Thẩm La Hán suy nghĩ cẩn thận cả nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Không còngì khác.”“Đi rồi, người ấy đi rồi.” Giọng nói của hoàng đế bệ hạ thoáng chút mệtmỏi.“Vậy... Trần Nho kia thì sao?” Thẩm La Hán hỏi.“Đại Lý tự khanh mà quản chuyện quan viên nhận chức à?” Một giọng nóilạnh lẽo vang lên, Thẩm La Hán không khỏi run lên cầm cập.Hoàng đế lại không thèm để ý, bình tĩnh nói: “Hạ chỉ, phong cho người đólàm tế tửu của học đường.”“Đi!” Lý tiên sinh vung mạnh roi ngựa, cỗ xe ra khỏi cổng Thiên Khải Thành.Bách Lý Đông Quân cầm nửa bình Thu Lộ Bạch còn lại, có vẻ tiếc nuối: “Tavừa ủ loại rượu ngon nhất trong cuộc đời ta, đáng tiếc không kịp uống mộtngụm.”“Rượu ngon nhất? Nói hơi sớm rồi.” Lý tiên sinh cười nói.Bách Lý Đông Quân buông bình rượu xuống, đột nhiên nói: “Tiên sinh, vìsao vị sư phụ Nho Tiên cõi trần của con lại muốn con ủ một bình rượu nhưvậy? sau đó còn treo trên chỗ cao nhất của Thiên Khải Thành? Lúc ấy conchưa kịp hỏi.”“Vì món nợ phong tình.” Lý tiên sinh nói đầy ẩn ý: “Khi còn trẻ sư phụ conthích một cô gái, sau đó chia tách, ông ấy nợ cô gái kia một bình Đào HoaNguyệt Lạc.”“Con treo ở đó, bà ấy có thấy không?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.“Có, vì cô ấy chính là chủ nhân của Nhạc Phường tam thập nhị các trongThiên Khải Thành. Đương nhiên sư phụ con sẽ nói với cô ấy, khi nào hắn taủ được bình Đào Hoa Nguyệt Lạc, sẽ tự tay mang tới gặp cô ấy, cũng là lúccưới cô ấy. Nhưng nếu hắn không tới, như vậy sẽ có người giúp hắn treobình Đào Hoa Nguyệt Lạc đó ở nơi cao nhất trong Thiên Khải Thành, điềunày chứng minh hắn đã chết, không nên chờ hắn nữa.” Lý tiên sinh kể lạigiai thoại trong chốn võ lâm này, thần sắc bình tĩnh: “Đã nhiều năm rồi, côấy đợi hắn tự tay mang bình Đào Hoa Nguyệt Lạc đến, nhưng sau khi đợilâu, cô ấy lại mong bình rượu kia không xuất hiện trên cây cột.”Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Thế là con làm sư nương thương tâm rồi.”“Nếu cô ấy mà nghe tiếng gọi sư nương của con, chắc sẽ vui lắm.” Lý tiênsinh nói.Trong lúc hai người trò chuyện, xe ngựa đã đi tới bờ sông Dịch Thủy. BáchLý Đông Quân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng: “Tiên sinh,ngài còn chưa nói chúng ta rời khỏi Thiên Khải Thành là để đi đâu?”“Trên đời có một tòa thành, được tôn là phong hoa tuyết nguyệt, đẹp nhấttrần gian, chúng ta tới đó. Nó nằm ở phía tây, lần này phải đi hơn ngàndặm. Vừa hay có thể quan sát mọi chuyện trong thiên hạ.” Lý tiên sinh nói.Bách Lý Đông Quân quay sang Tư Không Trường Phong: “Quan sát mọichuyện trong thiên hạ, nghe có vẻ không tệ.’Tư Không Trường Phong đột nhiên mở miệng nói: “Bách Lý Đông Quân, takhông thể đi theo ngươi rồi.”Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Vì sao?’Tư Không Trường Phong nhớ tới người trung niên thích mài thuốc dưới ánhtrăng: “Ta còn có ước định với người khác, lần này tới Thiên Khải cũng cóchuyện quan trọng trong người. Ta tiễn ngươi tới đây thôi.”“Dừng.” Lý tiên sinh kéo cương ngựa, dừng lại bên bờ sông Dịch Thủy.Tư Không Trường Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống, chắp tay nói: “Sẽ cóngày gặp lại, nếu viết thư cho ta cứ gửi tới Dược Vương Cốc. Muốn tìm tacũng tới Dược Vương Cốc kia.”Bách Lý Đông Quân suy nghĩ, ném nửa bình rượu Thu Lộ Bạch lâu nămsang, y cười nói: “Vậy ta tặng rượu này cho ngươi. Lần đầu gặp ngươi, trênmũi thương của ngươi có dắt một bình hồ lô đựng rượu, ta thấy thuận mắtnên mới mời ngươi uống. Tương lai cứ treo bình này đi. Ngươi còn phải đợiở Dược Vương Cốc bao lâu nữa?”“Nhiều nhất ba năm.” Tư Không Trường Phong trả lời.“Được, sau khi ra khỏi Dược Vương Cốc nhớ phải tới tìm ta. Ta cũng khôngbiết lúc đó đang ở đâu, nhưng chắc chắn ngươi sẽ tìm được, vì chắc chắn tasẽ... dương danh thiên hạ!” Bách Lý Đông Quân giơ tay.“Ta cũng không thua đâu.” Tư Không Trường Phong giơ nắm tay, cụng tayvới y một cái rồi xoay người, sải bước về phía Thiên Khải Thành.Lý tiên sinh nhìn theo bóng lưng Tư Không Trường Phong nói: “Thằng nhócnày, con luôn nói dương danh thiên hạ, vì sao con lại muốn dương danhthiên hạ?”Bách Lý Đông Quân nhếch miệng cười: “Vì cô gái mà con thích đã nói chờngày nào con dương danh thiên hạ, nàng sẽ đến tìm con.”“Đây là lý do con muốn dương danh thiên hạ đấy à? Không hổ là đệ tử củaNho Tiên.” Lý tiên sinh vung vẩy roi ngựa.Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Lý do đó còn chưa đủ hay sao? Cho nên tiênsinh, chuyến này ngài phải nghiêm túc dạy ta võ công đứng đắn đấy.”“Võ công, cái đó thì dễ thôi. Con muốn làm Kiếm Tiên hay làm Đao Tiên?” Lýtiên sinh giọng điệu nhẹ nhàng.“Con muốn làm Tửu Tiên.” Bách Lý Đông Quân vỗ hai bình rượu lớn bêncạnh.“Vậy thì dạy con song thủ đao kiếm thuật đi.” Lý tiên sinh nhìn ánh trăngtrên bầu trời, miệng lẩm bẩm.Xe ngựa chậm rãi đi lên trước vài bước rồi đột nhiên dừng lại.Bách Lý Đông Quân cảm thấy trên người phát lạnh, ngóc đầu ra ngoài tìmkiếm.Một người đeo mặt nạ cầm trường côn đang đứng cách đó mười trượng,trên người tỏa ra quỷ khí dày đặc.Người này, Bách Lý Đông Quân không hề xa lạ.“là ngươi.” Bách Lý Đông Quân kinh ngạc, nhảy từ trên xe ngựa trước. Đâychính là người thần bí từng dạy y nội công Thu Thủy Quyết, sau kỳ thi vàohọc đường, hắn không hề xuất hiện. Y đã từng đi tìm, nhưng không cómanh mối gì.Người nọ gật đầu: “Là ta, ta tới tiễn.”“Cơ Nhược Phong.” Lý tiên sinh thở dài: “Ngươi thông minh hơn trongtưởng tượng của ta, lại càng bướng bỉnh.”Cơ Nhược Phong tháo mặt nạ trên mặt: “Ta muốn biết đáp án, cho nên hômnay ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Có lẽ tiên sinh có thể nói thẳng chota đáp án này.”Bách Lý Đông Quân hoang mang quay đầu lại: “Tiên sinh, người này là...”“Hắn là đường chủ Bách Hiểu Đường, Cơ Nhược Phong.” Lý tiên sinh vẫnngồi trên xe ngựa, có vẻ không định đi xuống: “Ngươi muốn biết đáp án thìtự đi mà tìm, chỗ ta không có, ngươi còn lảm nhảm nữa, ta sẽ chém ngươi.”Bách Lý Đông Quân cau mày, đi lên trước một bước, đặt tay lên trườngkiếm Bất Nhiễm Trần: “Tuy ngươi từng dạy võ công cho ta vài ngày, nhưngân tình là ân tình, nếu ngươi tới chặn đường, đừng trách ta không kháchkhí.”“Có ai dám tới cản đường Lý tiên sinh của học đường?” Cơ Nhược Phongcũng đặt tay lên cây côn: “Trừ phi giờ phút này Lý Trường Sinh của họcđường đã không còn võ công?”Lý tiên sinh không hề kinh ngạc, chỉ mỉm cười: “Đúng là ngươi thông minhhơn trong tưởng tượng của ta.”