Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 156: Thuật giết người
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Ta kể cho ngươi vài câu chuyện.” Thiếu niên với cái tên mới Nam CungXuân Thủy rũ ống tay áo, hắng giọng nói.Bách Lý Đông Quân lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tuy đã đổi tên, thay diệnmạo, nhưng dù sao tiên sinh vẫn là tiên sinh.“Khi ta mười sáu tuổi, trên giang hồ có một thiếu niên anh tài nổi tiếng,người ta gọi là Ô Y Lang, thích mặc áo đen, cầm một thanh ngọc kiếm, xuấtthân từ Côn Luân phái, được tôn là đệ tử có thiên phú nhất phái Côn Luântrong vòng trăm năm qua. Tuy còn từng xuất hiện trong giang hồ nhưngthanh danh đã vang vọng khắp thiên hạ. Một năm sau, hắn đại diện cho sưmôn xuống tham gia đại hội giang hồ, trên đường gặp một đám cướp đanggiết người cướp của. Đương nhiên hắn rút kiếm tương trợ, cuối cùng... bịđám cướp ấy chém loạn giết chết. Năm đó hắn vốn là hy vọng của phái CônLuân, vốn định dương danh trong đại hội giang hồ.” Nam Cung Xuân Thủynói.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Chẳng lẽ kiếm pháp của hắn chỉ là hữu danhvô thực?”“Không, Kiếm pháp của Ô Ly Lang rất tốt, ta từng theo sư phụ tới bái kiếnphái Côn Luân, đã thấy kiếm pháp của hắn, thanh thoát mỹ lệ, đã đạt đượcthần vận của kiếm pháp phái Côn Luân, nếu có thời gian, không khéo còntrở thành Kiếm Tiên.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếc, sắc mặt tiếcnuối.Bách Lý Đông Quân lại suy nghĩ tiếp: “Chẳng lẽ trong số lũ cướp có caothủ?”Nam Cung Xuân Thủy vẫn lắc đầu: “Cướp chỉ là cướp thường, nếu mộtngười có cảnh giới đạt tới Tiêu Dao Thiên Cảnh, vì sao hắn không làm tôngsư một phái mà lại đi làm cướp?”“Nam Cung huynh, thế thì vì sao? Ta không hiểu.” Bách Lý Đông Quânkhông thể nghĩ ra.“Ta lại kể cho ngươi một chuyện khác. Lúc ấy ta có một vị bằng hữu tên làBành Hổ, từ nhỏ sinh ra trong hang cùng ngõ hẻm, thế nhân khinh thườnghắn, hắn lấy nắm tay đáp lại, kết quả đương nhiên là không đánh nổi nhưngcũng không bị đánh chết. Sau này quê hương của hắn bị nước láng giềngđánh chiếm, những con em thế gia ức hiếp hắn đều đã chết, hắn lại giannan sống sót. Cuối cùng hắn tìm được một thanh kiếm trong đống thi thể,bắt đầu lang bạt giang hồ. Hắn không có sư môn, không biết nhặt ở đâuđược một quyển kiếm phổ, cứ theo kiếm phổ luyện hết ngày này tới ngàykhác. Kiếm phổ chỉ có tổng cộng mười chín thức, hắn luyện suốt mười chínnăm. Khi ta gặp được hắn, hắn đã bốn mươi tuổi, vẫn là người vô danh.Tiếp đó trên giang hồ xuất hiện một ma đầu tên là Lư Diêu Hoa, gặp ngườigiết người, gặp quỷ giết quỷ, các đại tông môn tổ chức bao vây tiễu trừ vàilần mà đều thất bại. Bành Hổ gặp phải cô ta, hai người đại chiến một trận,cuối cùng Bành Hổ bị trọng thương, Lư Diêu Hoa bị một kiếm xuyên tim. Từđó trở đi, Bành Hổ bắt đầu nổi danh thiên hạ. Thế nhân muốn biết Bành Hổdùng cách nào giết chết Lưu Diêu Hoa, Bành Hổ nói là mình dùng kiếmchiêu, hắn thi triển kiếm thuật cho người tới bái kiếm. Người khách thấy vậykinh ngạc, tiếp đó giận dữ, phất tay áo bỏ đi. Bành Hổ không biết nguyêndo nhưng ta biết, đó là vì quyển kiếm phổ của Bành Hổ rất nổi tiếng trêngiang hồ, tên là ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’, ba văn tiền một quyển, có thể tùyý thấy được ven đường, chỉ dùng để rèn luyện thân thể. Nhưng chính TúKiếm Thập Cửu Thức này luyện mười chín năm, bất kể trời đông giá rétngày hè nóng bức, bất luận ban ngày hay đêm tối, luyện tập không ngừngnghỉ, luyện thành một thanh kiếm sau này dương danh thiên hạ.” NamCung Xuân Thủy giơ ngón tay lên khoa tay múa trên trên không trung mộthồi, tiếp đó lắc đầu cười: “Đúng là nhớ A Hổ, người thời nay làm gì có aikiên nhẫn như vậy.”Bách Lý Đông Quân kết hợp ý nghĩa trong hai câu chuyện, lập tức hiểu ra:“Ô Y Lang kia xuống núi bị giết là vì ít bị đánh?”Nam Cung Xuân Thủy nghe thấy đáp án này, sắc mặt khá kỳ quái, suy nghĩmột lúc rồi nói thêm: “Ta kể cho ngươi câu chuyện cuối cùng. Khi xưa cómột thiếu niên đầy tự tin, rút kiếm lưu lạc giang hồ, gặp được một đại kiếmkhách tuổi tác tương đương. Hai người quyết đấu, thiếu niên thua. Thiếuniên không phục, lập ước hẹn tái chiến với kiếm khách kia, đánh liền mườihai năm, thiếu niên đánh trận nào thua trận ấy, không thắng tới một lần.Người trong giang hồ gọi là ‘Bất Thắng Kiếm Tiên’. Có phải rất buồn cườikhông?”Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Không buồn cười lắm.”“Đúng là không buồn cười.” Nam Cung Xuân Thủy nghiêm mặt nói: “Vì saunày hắn thật sự trở thành Kiếm Tiên. Ngươi từng gặp rồi, bây giờ hắn mộtkiếm dẫn thiên lôi, vung kiếm gọi mưa gió, có ai gặp mà không cúi đầu?Đúng, chính là cao thủ đệ nhất Nam Quyết, Vũ Sinh Ma.”“Vậy?” Bách Lý Đông Quân hơi cau mày.“Không sai, người thắng hắn nhiều lần là Lý Trường Sinh.” Nam Cung XuânThủy bình tĩnh nói, cứ như Lý Trường Sinh và bản thân không phải mộtngười.Bách Lý Đông Quân hồi tưởng lại cả ba câu chuyện, uống một ngụm rượutrong túi, lau miệng: “Ta hiểu rồi, đó là vì từ nhỏ Ô Y Lang đã quyết đấutheo cách quân tử,mọi người đều là đồng môn, điểm tới là dừng, chưa từngtrải qua giao chiến sinh tử thật sự cho nên hắn không bằng hai người cònlại. Đồng thời hắn được tâng bốc quá cao, cho dù hắn rất lợi hại nhưng thậtra không lợi hại đến thế. Hắn đánh giá cao bản thân.”“Ngươi nói đúng, đánh giá như vậy cũng rất có lý. Xưa nay trên giang hồthứ đáng sợ nhất không phải là thua, chỉ cần không chết, mọi việc đều chưacoi là xong. Đáng tiếc, Lý Trường Sinh đã chết, cả đời này Vũ Sinh Ma khôngcòn cơ hội thắng. Ha ha ha ha. Đương nhiên còn có một điểm, Ô Y Langđược gửi gắm kỳ vọng rất cao, còn học kiếm thuật cao siêu nhất của CônLuân, Phiêu Miểu Kiếm.” Nam Cung Xuân Thủy dừng lại một chút rồi tiếptục nói: “Nhưng lũ cướp đó không cần kiếm thuật, chỉ dùng kiếm giếtngười, kiếm pháp của Ô Y Lang quá tinh diệu, ngược lại trong thời gianngắn không tìm ra cách khắc chế. Tương tự, Tây Sở Kiếm Ca của ngươi cũngvậy.”Bách Lý Đông Quân sờ thanh Bất Nhiễm Trần bên hông, cúi đầu suy nghĩmột chút: “Hóa ra là vậy à?”“Nếu ngươi không tin, thì chúng ta thử luôn. Bây giờ công lực của ta đã mấthết, cái này ta không lừa ngươi, nhưng ta vẫn có thể giết ngươi.” Nam CungXuân Thủy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.Bách Lý Đông Quân vốn là người có lòng kiêu ngạo, nghe vậy khẽ nhíumày: “Nam Cung huynh, e là ngươi xem thường ra rồi. Ta khác với Ô Lang Ykia, là người trải qua sinh tử. Vòng thi cuối của học đường ở Thiên KhảiThành, thiếu chút nữa ta đã chết trong tay người khác.”“Thật không?” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên vung tay, một sợi dây bayra, quấn lấy mắt cá chân của Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân vộivàng vung kiếm chém đứt sợi dây kia.“Rút kiếm chém ta!” Nam Cung Xuân Thủy gầm lên.Bách Lý Đông Quân không hề do dự, vung kiếm lên, nhưng vừa chémxuống, thanh kiếm lại đột nhiên bay ra ngoài, cắm vào cây cột. Chỉ trongnửa khắc, Nam Cung Xuân Thủy đã đứng lên, rút con dao ra chỉ thẳng vàongực Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân tức giận nói: “Nam Cunghuynh dùng kế, sợi dây kia có điểm lạ!”Nam Cung Xuân Thủy thu hồi lưỡi dao, gõ nhẹ tay lên đầu mình: ”Trongđầu ta có thuật giết người được ghi nhớ trong một trăm tám mươi năm,cho dù mất hết võ công, giết ngươi chẳng qua chỉ như búng tay một cái.Nếu muốn bảo vệ ta, phải bảo vệ mình trước, cầm lấy cái này mà luyện.”Nam Cung Xuân Thủy ném ra một quyển kiếm phổ có vẻ cũ nát, Bách LýĐông Quân cúi đầu đọc, thấy trên đó có viết năm chữ.“Tú Kiếm Thập Cửu Thức”.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Ta kể cho ngươi vài câu chuyện.” Thiếu niên với cái tên mới Nam CungXuân Thủy rũ ống tay áo, hắng giọng nói.Bách Lý Đông Quân lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tuy đã đổi tên, thay diệnmạo, nhưng dù sao tiên sinh vẫn là tiên sinh.“Khi ta mười sáu tuổi, trên giang hồ có một thiếu niên anh tài nổi tiếng,người ta gọi là Ô Y Lang, thích mặc áo đen, cầm một thanh ngọc kiếm, xuấtthân từ Côn Luân phái, được tôn là đệ tử có thiên phú nhất phái Côn Luântrong vòng trăm năm qua. Tuy còn từng xuất hiện trong giang hồ nhưngthanh danh đã vang vọng khắp thiên hạ. Một năm sau, hắn đại diện cho sưmôn xuống tham gia đại hội giang hồ, trên đường gặp một đám cướp đanggiết người cướp của. Đương nhiên hắn rút kiếm tương trợ, cuối cùng... bịđám cướp ấy chém loạn giết chết. Năm đó hắn vốn là hy vọng của phái CônLuân, vốn định dương danh trong đại hội giang hồ.” Nam Cung Xuân Thủynói.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Chẳng lẽ kiếm pháp của hắn chỉ là hữu danhvô thực?”“Không, Kiếm pháp của Ô Ly Lang rất tốt, ta từng theo sư phụ tới bái kiếnphái Côn Luân, đã thấy kiếm pháp của hắn, thanh thoát mỹ lệ, đã đạt đượcthần vận của kiếm pháp phái Côn Luân, nếu có thời gian, không khéo còntrở thành Kiếm Tiên.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếc, sắc mặt tiếcnuối.Bách Lý Đông Quân lại suy nghĩ tiếp: “Chẳng lẽ trong số lũ cướp có caothủ?”Nam Cung Xuân Thủy vẫn lắc đầu: “Cướp chỉ là cướp thường, nếu mộtngười có cảnh giới đạt tới Tiêu Dao Thiên Cảnh, vì sao hắn không làm tôngsư một phái mà lại đi làm cướp?”“Nam Cung huynh, thế thì vì sao? Ta không hiểu.” Bách Lý Đông Quânkhông thể nghĩ ra.“Ta lại kể cho ngươi một chuyện khác. Lúc ấy ta có một vị bằng hữu tên làBành Hổ, từ nhỏ sinh ra trong hang cùng ngõ hẻm, thế nhân khinh thườnghắn, hắn lấy nắm tay đáp lại, kết quả đương nhiên là không đánh nổi nhưngcũng không bị đánh chết. Sau này quê hương của hắn bị nước láng giềngđánh chiếm, những con em thế gia ức hiếp hắn đều đã chết, hắn lại giannan sống sót. Cuối cùng hắn tìm được một thanh kiếm trong đống thi thể,bắt đầu lang bạt giang hồ. Hắn không có sư môn, không biết nhặt ở đâuđược một quyển kiếm phổ, cứ theo kiếm phổ luyện hết ngày này tới ngàykhác. Kiếm phổ chỉ có tổng cộng mười chín thức, hắn luyện suốt mười chínnăm. Khi ta gặp được hắn, hắn đã bốn mươi tuổi, vẫn là người vô danh.Tiếp đó trên giang hồ xuất hiện một ma đầu tên là Lư Diêu Hoa, gặp ngườigiết người, gặp quỷ giết quỷ, các đại tông môn tổ chức bao vây tiễu trừ vàilần mà đều thất bại. Bành Hổ gặp phải cô ta, hai người đại chiến một trận,cuối cùng Bành Hổ bị trọng thương, Lư Diêu Hoa bị một kiếm xuyên tim. Từđó trở đi, Bành Hổ bắt đầu nổi danh thiên hạ. Thế nhân muốn biết Bành Hổdùng cách nào giết chết Lưu Diêu Hoa, Bành Hổ nói là mình dùng kiếmchiêu, hắn thi triển kiếm thuật cho người tới bái kiếm. Người khách thấy vậykinh ngạc, tiếp đó giận dữ, phất tay áo bỏ đi. Bành Hổ không biết nguyêndo nhưng ta biết, đó là vì quyển kiếm phổ của Bành Hổ rất nổi tiếng trêngiang hồ, tên là ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’, ba văn tiền một quyển, có thể tùyý thấy được ven đường, chỉ dùng để rèn luyện thân thể. Nhưng chính TúKiếm Thập Cửu Thức này luyện mười chín năm, bất kể trời đông giá rétngày hè nóng bức, bất luận ban ngày hay đêm tối, luyện tập không ngừngnghỉ, luyện thành một thanh kiếm sau này dương danh thiên hạ.” NamCung Xuân Thủy giơ ngón tay lên khoa tay múa trên trên không trung mộthồi, tiếp đó lắc đầu cười: “Đúng là nhớ A Hổ, người thời nay làm gì có aikiên nhẫn như vậy.”Bách Lý Đông Quân kết hợp ý nghĩa trong hai câu chuyện, lập tức hiểu ra:“Ô Y Lang kia xuống núi bị giết là vì ít bị đánh?”Nam Cung Xuân Thủy nghe thấy đáp án này, sắc mặt khá kỳ quái, suy nghĩmột lúc rồi nói thêm: “Ta kể cho ngươi câu chuyện cuối cùng. Khi xưa cómột thiếu niên đầy tự tin, rút kiếm lưu lạc giang hồ, gặp được một đại kiếmkhách tuổi tác tương đương. Hai người quyết đấu, thiếu niên thua. Thiếuniên không phục, lập ước hẹn tái chiến với kiếm khách kia, đánh liền mườihai năm, thiếu niên đánh trận nào thua trận ấy, không thắng tới một lần.Người trong giang hồ gọi là ‘Bất Thắng Kiếm Tiên’. Có phải rất buồn cườikhông?”Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Không buồn cười lắm.”“Đúng là không buồn cười.” Nam Cung Xuân Thủy nghiêm mặt nói: “Vì saunày hắn thật sự trở thành Kiếm Tiên. Ngươi từng gặp rồi, bây giờ hắn mộtkiếm dẫn thiên lôi, vung kiếm gọi mưa gió, có ai gặp mà không cúi đầu?Đúng, chính là cao thủ đệ nhất Nam Quyết, Vũ Sinh Ma.”“Vậy?” Bách Lý Đông Quân hơi cau mày.“Không sai, người thắng hắn nhiều lần là Lý Trường Sinh.” Nam Cung XuânThủy bình tĩnh nói, cứ như Lý Trường Sinh và bản thân không phải mộtngười.Bách Lý Đông Quân hồi tưởng lại cả ba câu chuyện, uống một ngụm rượutrong túi, lau miệng: “Ta hiểu rồi, đó là vì từ nhỏ Ô Y Lang đã quyết đấutheo cách quân tử,mọi người đều là đồng môn, điểm tới là dừng, chưa từngtrải qua giao chiến sinh tử thật sự cho nên hắn không bằng hai người cònlại. Đồng thời hắn được tâng bốc quá cao, cho dù hắn rất lợi hại nhưng thậtra không lợi hại đến thế. Hắn đánh giá cao bản thân.”“Ngươi nói đúng, đánh giá như vậy cũng rất có lý. Xưa nay trên giang hồthứ đáng sợ nhất không phải là thua, chỉ cần không chết, mọi việc đều chưacoi là xong. Đáng tiếc, Lý Trường Sinh đã chết, cả đời này Vũ Sinh Ma khôngcòn cơ hội thắng. Ha ha ha ha. Đương nhiên còn có một điểm, Ô Y Langđược gửi gắm kỳ vọng rất cao, còn học kiếm thuật cao siêu nhất của CônLuân, Phiêu Miểu Kiếm.” Nam Cung Xuân Thủy dừng lại một chút rồi tiếptục nói: “Nhưng lũ cướp đó không cần kiếm thuật, chỉ dùng kiếm giếtngười, kiếm pháp của Ô Y Lang quá tinh diệu, ngược lại trong thời gianngắn không tìm ra cách khắc chế. Tương tự, Tây Sở Kiếm Ca của ngươi cũngvậy.”Bách Lý Đông Quân sờ thanh Bất Nhiễm Trần bên hông, cúi đầu suy nghĩmột chút: “Hóa ra là vậy à?”“Nếu ngươi không tin, thì chúng ta thử luôn. Bây giờ công lực của ta đã mấthết, cái này ta không lừa ngươi, nhưng ta vẫn có thể giết ngươi.” Nam CungXuân Thủy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.Bách Lý Đông Quân vốn là người có lòng kiêu ngạo, nghe vậy khẽ nhíumày: “Nam Cung huynh, e là ngươi xem thường ra rồi. Ta khác với Ô Lang Ykia, là người trải qua sinh tử. Vòng thi cuối của học đường ở Thiên KhảiThành, thiếu chút nữa ta đã chết trong tay người khác.”“Thật không?” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên vung tay, một sợi dây bayra, quấn lấy mắt cá chân của Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân vộivàng vung kiếm chém đứt sợi dây kia.“Rút kiếm chém ta!” Nam Cung Xuân Thủy gầm lên.Bách Lý Đông Quân không hề do dự, vung kiếm lên, nhưng vừa chémxuống, thanh kiếm lại đột nhiên bay ra ngoài, cắm vào cây cột. Chỉ trongnửa khắc, Nam Cung Xuân Thủy đã đứng lên, rút con dao ra chỉ thẳng vàongực Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân tức giận nói: “Nam Cunghuynh dùng kế, sợi dây kia có điểm lạ!”Nam Cung Xuân Thủy thu hồi lưỡi dao, gõ nhẹ tay lên đầu mình: ”Trongđầu ta có thuật giết người được ghi nhớ trong một trăm tám mươi năm,cho dù mất hết võ công, giết ngươi chẳng qua chỉ như búng tay một cái.Nếu muốn bảo vệ ta, phải bảo vệ mình trước, cầm lấy cái này mà luyện.”Nam Cung Xuân Thủy ném ra một quyển kiếm phổ có vẻ cũ nát, Bách LýĐông Quân cúi đầu đọc, thấy trên đó có viết năm chữ.“Tú Kiếm Thập Cửu Thức”.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Ta kể cho ngươi vài câu chuyện.” Thiếu niên với cái tên mới Nam CungXuân Thủy rũ ống tay áo, hắng giọng nói.Bách Lý Đông Quân lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tuy đã đổi tên, thay diệnmạo, nhưng dù sao tiên sinh vẫn là tiên sinh.“Khi ta mười sáu tuổi, trên giang hồ có một thiếu niên anh tài nổi tiếng,người ta gọi là Ô Y Lang, thích mặc áo đen, cầm một thanh ngọc kiếm, xuấtthân từ Côn Luân phái, được tôn là đệ tử có thiên phú nhất phái Côn Luântrong vòng trăm năm qua. Tuy còn từng xuất hiện trong giang hồ nhưngthanh danh đã vang vọng khắp thiên hạ. Một năm sau, hắn đại diện cho sưmôn xuống tham gia đại hội giang hồ, trên đường gặp một đám cướp đanggiết người cướp của. Đương nhiên hắn rút kiếm tương trợ, cuối cùng... bịđám cướp ấy chém loạn giết chết. Năm đó hắn vốn là hy vọng của phái CônLuân, vốn định dương danh trong đại hội giang hồ.” Nam Cung Xuân Thủynói.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Chẳng lẽ kiếm pháp của hắn chỉ là hữu danhvô thực?”“Không, Kiếm pháp của Ô Ly Lang rất tốt, ta từng theo sư phụ tới bái kiếnphái Côn Luân, đã thấy kiếm pháp của hắn, thanh thoát mỹ lệ, đã đạt đượcthần vận của kiếm pháp phái Côn Luân, nếu có thời gian, không khéo còntrở thành Kiếm Tiên.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếc, sắc mặt tiếcnuối.Bách Lý Đông Quân lại suy nghĩ tiếp: “Chẳng lẽ trong số lũ cướp có caothủ?”Nam Cung Xuân Thủy vẫn lắc đầu: “Cướp chỉ là cướp thường, nếu mộtngười có cảnh giới đạt tới Tiêu Dao Thiên Cảnh, vì sao hắn không làm tôngsư một phái mà lại đi làm cướp?”“Nam Cung huynh, thế thì vì sao? Ta không hiểu.” Bách Lý Đông Quânkhông thể nghĩ ra.“Ta lại kể cho ngươi một chuyện khác. Lúc ấy ta có một vị bằng hữu tên làBành Hổ, từ nhỏ sinh ra trong hang cùng ngõ hẻm, thế nhân khinh thườnghắn, hắn lấy nắm tay đáp lại, kết quả đương nhiên là không đánh nổi nhưngcũng không bị đánh chết. Sau này quê hương của hắn bị nước láng giềngđánh chiếm, những con em thế gia ức hiếp hắn đều đã chết, hắn lại giannan sống sót. Cuối cùng hắn tìm được một thanh kiếm trong đống thi thể,bắt đầu lang bạt giang hồ. Hắn không có sư môn, không biết nhặt ở đâuđược một quyển kiếm phổ, cứ theo kiếm phổ luyện hết ngày này tới ngàykhác. Kiếm phổ chỉ có tổng cộng mười chín thức, hắn luyện suốt mười chínnăm. Khi ta gặp được hắn, hắn đã bốn mươi tuổi, vẫn là người vô danh.Tiếp đó trên giang hồ xuất hiện một ma đầu tên là Lư Diêu Hoa, gặp ngườigiết người, gặp quỷ giết quỷ, các đại tông môn tổ chức bao vây tiễu trừ vàilần mà đều thất bại. Bành Hổ gặp phải cô ta, hai người đại chiến một trận,cuối cùng Bành Hổ bị trọng thương, Lư Diêu Hoa bị một kiếm xuyên tim. Từđó trở đi, Bành Hổ bắt đầu nổi danh thiên hạ. Thế nhân muốn biết Bành Hổdùng cách nào giết chết Lưu Diêu Hoa, Bành Hổ nói là mình dùng kiếmchiêu, hắn thi triển kiếm thuật cho người tới bái kiếm. Người khách thấy vậykinh ngạc, tiếp đó giận dữ, phất tay áo bỏ đi. Bành Hổ không biết nguyêndo nhưng ta biết, đó là vì quyển kiếm phổ của Bành Hổ rất nổi tiếng trêngiang hồ, tên là ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’, ba văn tiền một quyển, có thể tùyý thấy được ven đường, chỉ dùng để rèn luyện thân thể. Nhưng chính TúKiếm Thập Cửu Thức này luyện mười chín năm, bất kể trời đông giá rétngày hè nóng bức, bất luận ban ngày hay đêm tối, luyện tập không ngừngnghỉ, luyện thành một thanh kiếm sau này dương danh thiên hạ.” NamCung Xuân Thủy giơ ngón tay lên khoa tay múa trên trên không trung mộthồi, tiếp đó lắc đầu cười: “Đúng là nhớ A Hổ, người thời nay làm gì có aikiên nhẫn như vậy.”Bách Lý Đông Quân kết hợp ý nghĩa trong hai câu chuyện, lập tức hiểu ra:“Ô Y Lang kia xuống núi bị giết là vì ít bị đánh?”Nam Cung Xuân Thủy nghe thấy đáp án này, sắc mặt khá kỳ quái, suy nghĩmột lúc rồi nói thêm: “Ta kể cho ngươi câu chuyện cuối cùng. Khi xưa cómột thiếu niên đầy tự tin, rút kiếm lưu lạc giang hồ, gặp được một đại kiếmkhách tuổi tác tương đương. Hai người quyết đấu, thiếu niên thua. Thiếuniên không phục, lập ước hẹn tái chiến với kiếm khách kia, đánh liền mườihai năm, thiếu niên đánh trận nào thua trận ấy, không thắng tới một lần.Người trong giang hồ gọi là ‘Bất Thắng Kiếm Tiên’. Có phải rất buồn cườikhông?”Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Không buồn cười lắm.”“Đúng là không buồn cười.” Nam Cung Xuân Thủy nghiêm mặt nói: “Vì saunày hắn thật sự trở thành Kiếm Tiên. Ngươi từng gặp rồi, bây giờ hắn mộtkiếm dẫn thiên lôi, vung kiếm gọi mưa gió, có ai gặp mà không cúi đầu?Đúng, chính là cao thủ đệ nhất Nam Quyết, Vũ Sinh Ma.”“Vậy?” Bách Lý Đông Quân hơi cau mày.“Không sai, người thắng hắn nhiều lần là Lý Trường Sinh.” Nam Cung XuânThủy bình tĩnh nói, cứ như Lý Trường Sinh và bản thân không phải mộtngười.Bách Lý Đông Quân hồi tưởng lại cả ba câu chuyện, uống một ngụm rượutrong túi, lau miệng: “Ta hiểu rồi, đó là vì từ nhỏ Ô Y Lang đã quyết đấutheo cách quân tử,mọi người đều là đồng môn, điểm tới là dừng, chưa từngtrải qua giao chiến sinh tử thật sự cho nên hắn không bằng hai người cònlại. Đồng thời hắn được tâng bốc quá cao, cho dù hắn rất lợi hại nhưng thậtra không lợi hại đến thế. Hắn đánh giá cao bản thân.”“Ngươi nói đúng, đánh giá như vậy cũng rất có lý. Xưa nay trên giang hồthứ đáng sợ nhất không phải là thua, chỉ cần không chết, mọi việc đều chưacoi là xong. Đáng tiếc, Lý Trường Sinh đã chết, cả đời này Vũ Sinh Ma khôngcòn cơ hội thắng. Ha ha ha ha. Đương nhiên còn có một điểm, Ô Y Langđược gửi gắm kỳ vọng rất cao, còn học kiếm thuật cao siêu nhất của CônLuân, Phiêu Miểu Kiếm.” Nam Cung Xuân Thủy dừng lại một chút rồi tiếptục nói: “Nhưng lũ cướp đó không cần kiếm thuật, chỉ dùng kiếm giếtngười, kiếm pháp của Ô Y Lang quá tinh diệu, ngược lại trong thời gianngắn không tìm ra cách khắc chế. Tương tự, Tây Sở Kiếm Ca của ngươi cũngvậy.”Bách Lý Đông Quân sờ thanh Bất Nhiễm Trần bên hông, cúi đầu suy nghĩmột chút: “Hóa ra là vậy à?”“Nếu ngươi không tin, thì chúng ta thử luôn. Bây giờ công lực của ta đã mấthết, cái này ta không lừa ngươi, nhưng ta vẫn có thể giết ngươi.” Nam CungXuân Thủy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.Bách Lý Đông Quân vốn là người có lòng kiêu ngạo, nghe vậy khẽ nhíumày: “Nam Cung huynh, e là ngươi xem thường ra rồi. Ta khác với Ô Lang Ykia, là người trải qua sinh tử. Vòng thi cuối của học đường ở Thiên KhảiThành, thiếu chút nữa ta đã chết trong tay người khác.”“Thật không?” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên vung tay, một sợi dây bayra, quấn lấy mắt cá chân của Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân vộivàng vung kiếm chém đứt sợi dây kia.“Rút kiếm chém ta!” Nam Cung Xuân Thủy gầm lên.Bách Lý Đông Quân không hề do dự, vung kiếm lên, nhưng vừa chémxuống, thanh kiếm lại đột nhiên bay ra ngoài, cắm vào cây cột. Chỉ trongnửa khắc, Nam Cung Xuân Thủy đã đứng lên, rút con dao ra chỉ thẳng vàongực Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân tức giận nói: “Nam Cunghuynh dùng kế, sợi dây kia có điểm lạ!”Nam Cung Xuân Thủy thu hồi lưỡi dao, gõ nhẹ tay lên đầu mình: ”Trongđầu ta có thuật giết người được ghi nhớ trong một trăm tám mươi năm,cho dù mất hết võ công, giết ngươi chẳng qua chỉ như búng tay một cái.Nếu muốn bảo vệ ta, phải bảo vệ mình trước, cầm lấy cái này mà luyện.”Nam Cung Xuân Thủy ném ra một quyển kiếm phổ có vẻ cũ nát, Bách LýĐông Quân cúi đầu đọc, thấy trên đó có viết năm chữ.“Tú Kiếm Thập Cửu Thức”.