Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 166: Một mình tới Nam Quyết
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Lúc này Bắc Ly đã bắt đầu vào mùa đông, Thiên Khải Thành cũng có đợttuyết rơi đầu tiên.Còn Nam Quyết vẫn oi bức ẩm ướt, mưa to đột ngột.Trong một thành nhỏ ở Nam Quyết, mưa rơi tầm tã, một nam tử gương mặtthanh tú bung cây dù thêu hình ác long, ngẩng đầu nhìn về phương bắc.“Nghe nói tên Lý Trường Sinh kia rời khỏi Thiên Khải Thành, dẫn theo vịbằng hữu Bách Lý Đông Quân của ngươi.” Hắn bình tĩnh nói: “Thiên KhảiThành không còn Lý Trường Sinh, nếu ta muốn bắt một kẻ theo, tuy phải trảgiá đôi chút, nhưng không phải quá khó.”Người nghe ngươi nói đang ngồi dưới mái hiên của một căn nhà nhỏ đểtránh mưa, mặc bộ áo trắng nhẹ nhàng, không dính chút nước mưa. Hắnlắc đầu nói: “Ta sẽ tự đi.”Nam tử cầm dù mỉm cười, thầm nghĩ: Vẫn cứng đầu như vậy.Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là hắn vượt ngàn dặm tới bái sư, đi từ BắcMan tới Nam Quyết, tay cầm một bức thư đã bị mồ hôi thấm ướt tới mứckhó lòng nhận ra nét chữ. Nhưng đối mặt với Kiếm Tiên ma đầu nổi danhthiên hạ, cao thủ đệ nhất Nam Quyết thời trước Vũ Sinh Ma, thiếu niên kialại không có vẻ gì là sợ hãi. Hắn còn nhớ ánh mắt quật cường của thiếuniên ngày hôm đó, cũng lời nói cũng quật cường không kém: “Bức thư nàyđúng là đệ đệ của ngươi Vũ Sinh Điền viết, nếu ngươi không tin, ta sẽ đingay, nhưng đừng có coi ta là kẻ lừa đảo.”Cuối cùng, Vũ Sinh Ma chỉ trả lời hắn một câu: “Vũ Sinh Điền chỉ là loại rácrưởi, hắn có tư cách gì mà đòi đề cử người khác làm đệ tử của ta?’Diệp Đỉnh Chi lập tức quay đầu bỏ đi, mới đi một bước đã bị một bàn taygiữ lại, cuối cùng không thể bước tiếp.“Nhưng ngươi có tư cách làm đệ tử của ta.” Vũ Sinh Ma gằn từng chữ một.Tới giờ đã qua nhiều năm.Vũ Sinh Ma xoay nhẹ cây dù: “Nếu chỉ dựa vào sức ngươi, vậy tới khi ngươicó thực lực, cô nương mà ngươi thích đã lấy chồng rồi.”Diệp Đỉnh Chi trong lòng run rẩy, ống tay áo dính phải một ít nước mưa.“Sư phụ, ta muốn luyện Ma Tiên Kiếm.” Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùngnói.Vũ Sinh Ma thở dài: “Ma Tiên Kiếm yêu cần lấy thân nhập ma, sư phụ takhông muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của mình.’Diệp Đỉnh Chi cắn răng nói: “Nhưng theo như lời sư phụ, ta không cònnhiều thời gian.”Vũ Sinh Ma nhẹ nhàng bước đi, khiến bọt nước bắn lên, hắn giơ tay trái kéonhẹ, thu giọt nước kia vào tay, tiếp đó lại vung lên.Kiếm khách đột nhiên xuất hiện cuối con đường vội vàng giơ kiếm ngăngiọt nước bắn tới.Kiếm của hắn rất nhanh, rất chuẩn.Cũng rất vững vàng chặn những giọt nước đó lại.Nhưng giọt nước xuyên qua trường kiếm, lưu lại bảy tám lỗ thủng, cũngxuyên thủng ngực kiếm khách kia, lưu lại bảy tám lỗ máu.Máu tươi chậm rãi chảy xuống, cuối cùng kiếm khách lưu lại một ánh mắtkhông cam lòng rồi ngã xuống đất. Máu tươi chảy xuống, nhanh chóng hòavào nước mưa.Diệp Đỉnh Chi khẽ thở dài một tiếng, Vũ Sinh Ma chỉ đánh một đòn hời hợt,nhưng hắn phải khổ luyện bao nhiêu năm mới đuổi kịp.“Năm đó ta không đánh được Lý Trường Sinh nên đi luyện Ma Tiên Kiếm.Một năm sau, công lực tăng thêm sáu thành, nhưng vẫn không đánh đượcLý Trường Sinh.” Vũ Sinh Ma đột nhiên rung cán dù, nước mưa trên mặt dùbỗng ngưng tụ lại, không ngờ lại tạo thành hình rồng, uốn lượn xoay tròntrong tay Vũ Sinh Ma: “Ngươi muốn mạnh hơn sư phụ, thì đừng đi theođường cũ của sư phụ.”Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi nhìn về cuối con đường, nơi đó có một đao kháchxuất hiện.Đao khách có thân hình cường tráng, mặc bộ đồ rách tả tơi, đội một cáinón miễn cưỡng che được làn mưa, mặt đầy râu, cõng một thanh trảm mãđao lớn, đứng cuối con đường như một vị thần canh cửa.“Ngươi rời Nam Quyết mấy năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, chắc ngươicũng biết.” Vũ Sinh Ma đột nhiên nói.Diệp Đỉnh Chi gật đầu.Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma bị nữ Đao Tiên Yên Lăng Hà đánh bại, vị trí cao thủđệ nhất Nam Quyết đã đổi chủ. Vũ Sinh Ma bị thương trốn thoát, từ đó trởđi không rõ tung tích, có rất nhiều lời đồn đại nói hắn đã chết. Mãi tới mấytháng trước, Vũ Sinh Ma đột nhiên xuất hiện ở Thiên Khải Thành, đại chiếnvới Lý tiên sinh của học đường, công bố cho toàn bộ thiên hạ sự trở lại củahắn. Tiếp theo Vũ Sinh Ma không giấu diếm hành tung của mình, nghênhngang đi từ Thiên Khải Thành về phía Nam Quyết. Ai cũng biết, hắn đanglàm gì.Đánh với Yên Lăng Hà, đoạt lại ngôi đệ nhất Nam Quyết.“Đao khách Lăng Vân.” Vũ Sinh Ma nhìn nam tử cường tráng cuối conđường, trầm giọng nói.Đao khách vung thanh trảm mã đao lớn, khiến nước mưa khuấy động.Giọng nói của hắn trầm trầm khàn khàn: “Nghe nói sau trận chiến đó, ngươiđã ngã cảnh.”“Là một lần rơi ngàn dặm, thiếu chút nữa không giữ được Kim Cương PhàmCảnh.” Vũ Sinh Ma vung tay trái, nắm lấy con rồng nước kia.Đao khách kéo nón, ho nhẹ một tiếng: “Vậy lần này ngươi trở về, cũng đãtrở lại cảnh giới năm xưa?”“Nếu chỉ về cảnh giới năm xưa, như vậy chỉ là một trận thua nữa. Sao taphải khổ sở như vậy?” Vũ Sinh Ma nghĩ thầm tên này đúng là ngu ngốc.Đao khách gật đầu: “Kính ngưỡng đại danh Kiếm Tiên đã lâu, Lăng Vân xinđược đánh một trận.”“Nếu thắng?” Vũ Sinh Ma hơi nghiêng đầu.“Thì thay thế Vũ tiên sinh đánh với Yên Lăng Hà một trận, đoạt lấy ngôi vịđệ nhất Nam Quyết.” Đao khách trầm giọng nói.“Nếu thua.” Vũ Sinh Ma cười.“Xin chết!” Đao khách vung thanh trảm mã đao, cuốn theo mưa gió đầyđường, xuất đao chém tới.Diệp Đỉnh Chi xoay người, bộ áo trắng đã bị mưa gió làm cho ướt nhẹp.Hắn khẽ nhíu mày, Đao Khách Lăng vân, mấy năm trước là một trong mườicao thủ mạnh nhất Nam Quyết, hắn có sức đánh với Vũ Sinh Ma haykhông?Vũ Sinh Ma thở dài, nâng mặt dù, phóng thanh thủy kiếm vừa được ngưngtụ thành du long lên trời, phá tan mưa gió trong con phố, đánh thẳng vềphía đao khách kia. Đao khách vung đao ngăn cản, thân thể bị đánh lui hơnmười trượng. Hắn buông đao, cái nón trên đầu đã bị cắt đôi.Chỉ một chiêu đã phân thắng bại.Cơn mưa ngừng lại.Vũ Sinh Ma thu dù, quay đầu lại nói với Diệp Đỉnh Chi: “Đi thôi.”Huyền Phong kiếm, Ác Long tráo. Vũ Sinh Ma thậm chí còn không dùng vũkhí của mình.Diệp Đỉnh Chi gật đầu, rũ vạt áo rồi theo hắn đi tới cuối con phố.Đao khách Lăng Vân vẫn đứng yên tại chỗ như bức tượng, không hề nhúcnhích.Hai người đi qua bên cạnh hắn, Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại nhìn, có thể thấymồ hôi đổ xuống như mưa trên trán Lăng Vân. Vũ Sinh Ma không giết hắn,nhưng đã khiến hắn cực kỳ sợ hãi.“Đồ đệ, chiêu kiếm vừa rồi, đã học được chưa?” Vũ Sinh Ma không nhìn đaokhách, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn.Diệp Đỉnh Chi quay đầu đi theo: “Thấy được chín phần.”“Không tệ, dọc con đường này sẽ có không ít người nhảy ra tìm đườngchết. Mỗi lần ta chỉ ra một kiếm, nhưng ngươi phải quan sát kỹ đấy.” VũSinh Ma nói.Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Được.”“Ngoài kiếm cuối cùng, kiếm đó không được xem.” Cuối cùng Vũ Sinh Manói.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Lúc này Bắc Ly đã bắt đầu vào mùa đông, Thiên Khải Thành cũng có đợttuyết rơi đầu tiên.Còn Nam Quyết vẫn oi bức ẩm ướt, mưa to đột ngột.Trong một thành nhỏ ở Nam Quyết, mưa rơi tầm tã, một nam tử gương mặtthanh tú bung cây dù thêu hình ác long, ngẩng đầu nhìn về phương bắc.“Nghe nói tên Lý Trường Sinh kia rời khỏi Thiên Khải Thành, dẫn theo vịbằng hữu Bách Lý Đông Quân của ngươi.” Hắn bình tĩnh nói: “Thiên KhảiThành không còn Lý Trường Sinh, nếu ta muốn bắt một kẻ theo, tuy phải trảgiá đôi chút, nhưng không phải quá khó.”Người nghe ngươi nói đang ngồi dưới mái hiên của một căn nhà nhỏ đểtránh mưa, mặc bộ áo trắng nhẹ nhàng, không dính chút nước mưa. Hắnlắc đầu nói: “Ta sẽ tự đi.”Nam tử cầm dù mỉm cười, thầm nghĩ: Vẫn cứng đầu như vậy.Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là hắn vượt ngàn dặm tới bái sư, đi từ BắcMan tới Nam Quyết, tay cầm một bức thư đã bị mồ hôi thấm ướt tới mứckhó lòng nhận ra nét chữ. Nhưng đối mặt với Kiếm Tiên ma đầu nổi danhthiên hạ, cao thủ đệ nhất Nam Quyết thời trước Vũ Sinh Ma, thiếu niên kialại không có vẻ gì là sợ hãi. Hắn còn nhớ ánh mắt quật cường của thiếuniên ngày hôm đó, cũng lời nói cũng quật cường không kém: “Bức thư nàyđúng là đệ đệ của ngươi Vũ Sinh Điền viết, nếu ngươi không tin, ta sẽ đingay, nhưng đừng có coi ta là kẻ lừa đảo.”Cuối cùng, Vũ Sinh Ma chỉ trả lời hắn một câu: “Vũ Sinh Điền chỉ là loại rácrưởi, hắn có tư cách gì mà đòi đề cử người khác làm đệ tử của ta?’Diệp Đỉnh Chi lập tức quay đầu bỏ đi, mới đi một bước đã bị một bàn taygiữ lại, cuối cùng không thể bước tiếp.“Nhưng ngươi có tư cách làm đệ tử của ta.” Vũ Sinh Ma gằn từng chữ một.Tới giờ đã qua nhiều năm.Vũ Sinh Ma xoay nhẹ cây dù: “Nếu chỉ dựa vào sức ngươi, vậy tới khi ngươicó thực lực, cô nương mà ngươi thích đã lấy chồng rồi.”Diệp Đỉnh Chi trong lòng run rẩy, ống tay áo dính phải một ít nước mưa.“Sư phụ, ta muốn luyện Ma Tiên Kiếm.” Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùngnói.Vũ Sinh Ma thở dài: “Ma Tiên Kiếm yêu cần lấy thân nhập ma, sư phụ takhông muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của mình.’Diệp Đỉnh Chi cắn răng nói: “Nhưng theo như lời sư phụ, ta không cònnhiều thời gian.”Vũ Sinh Ma nhẹ nhàng bước đi, khiến bọt nước bắn lên, hắn giơ tay trái kéonhẹ, thu giọt nước kia vào tay, tiếp đó lại vung lên.Kiếm khách đột nhiên xuất hiện cuối con đường vội vàng giơ kiếm ngăngiọt nước bắn tới.Kiếm của hắn rất nhanh, rất chuẩn.Cũng rất vững vàng chặn những giọt nước đó lại.Nhưng giọt nước xuyên qua trường kiếm, lưu lại bảy tám lỗ thủng, cũngxuyên thủng ngực kiếm khách kia, lưu lại bảy tám lỗ máu.Máu tươi chậm rãi chảy xuống, cuối cùng kiếm khách lưu lại một ánh mắtkhông cam lòng rồi ngã xuống đất. Máu tươi chảy xuống, nhanh chóng hòavào nước mưa.Diệp Đỉnh Chi khẽ thở dài một tiếng, Vũ Sinh Ma chỉ đánh một đòn hời hợt,nhưng hắn phải khổ luyện bao nhiêu năm mới đuổi kịp.“Năm đó ta không đánh được Lý Trường Sinh nên đi luyện Ma Tiên Kiếm.Một năm sau, công lực tăng thêm sáu thành, nhưng vẫn không đánh đượcLý Trường Sinh.” Vũ Sinh Ma đột nhiên rung cán dù, nước mưa trên mặt dùbỗng ngưng tụ lại, không ngờ lại tạo thành hình rồng, uốn lượn xoay tròntrong tay Vũ Sinh Ma: “Ngươi muốn mạnh hơn sư phụ, thì đừng đi theođường cũ của sư phụ.”Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi nhìn về cuối con đường, nơi đó có một đao kháchxuất hiện.Đao khách có thân hình cường tráng, mặc bộ đồ rách tả tơi, đội một cáinón miễn cưỡng che được làn mưa, mặt đầy râu, cõng một thanh trảm mãđao lớn, đứng cuối con đường như một vị thần canh cửa.“Ngươi rời Nam Quyết mấy năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, chắc ngươicũng biết.” Vũ Sinh Ma đột nhiên nói.Diệp Đỉnh Chi gật đầu.Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma bị nữ Đao Tiên Yên Lăng Hà đánh bại, vị trí cao thủđệ nhất Nam Quyết đã đổi chủ. Vũ Sinh Ma bị thương trốn thoát, từ đó trởđi không rõ tung tích, có rất nhiều lời đồn đại nói hắn đã chết. Mãi tới mấytháng trước, Vũ Sinh Ma đột nhiên xuất hiện ở Thiên Khải Thành, đại chiếnvới Lý tiên sinh của học đường, công bố cho toàn bộ thiên hạ sự trở lại củahắn. Tiếp theo Vũ Sinh Ma không giấu diếm hành tung của mình, nghênhngang đi từ Thiên Khải Thành về phía Nam Quyết. Ai cũng biết, hắn đanglàm gì.Đánh với Yên Lăng Hà, đoạt lại ngôi đệ nhất Nam Quyết.“Đao khách Lăng Vân.” Vũ Sinh Ma nhìn nam tử cường tráng cuối conđường, trầm giọng nói.Đao khách vung thanh trảm mã đao lớn, khiến nước mưa khuấy động.Giọng nói của hắn trầm trầm khàn khàn: “Nghe nói sau trận chiến đó, ngươiđã ngã cảnh.”“Là một lần rơi ngàn dặm, thiếu chút nữa không giữ được Kim Cương PhàmCảnh.” Vũ Sinh Ma vung tay trái, nắm lấy con rồng nước kia.Đao khách kéo nón, ho nhẹ một tiếng: “Vậy lần này ngươi trở về, cũng đãtrở lại cảnh giới năm xưa?”“Nếu chỉ về cảnh giới năm xưa, như vậy chỉ là một trận thua nữa. Sao taphải khổ sở như vậy?” Vũ Sinh Ma nghĩ thầm tên này đúng là ngu ngốc.Đao khách gật đầu: “Kính ngưỡng đại danh Kiếm Tiên đã lâu, Lăng Vân xinđược đánh một trận.”“Nếu thắng?” Vũ Sinh Ma hơi nghiêng đầu.“Thì thay thế Vũ tiên sinh đánh với Yên Lăng Hà một trận, đoạt lấy ngôi vịđệ nhất Nam Quyết.” Đao khách trầm giọng nói.“Nếu thua.” Vũ Sinh Ma cười.“Xin chết!” Đao khách vung thanh trảm mã đao, cuốn theo mưa gió đầyđường, xuất đao chém tới.Diệp Đỉnh Chi xoay người, bộ áo trắng đã bị mưa gió làm cho ướt nhẹp.Hắn khẽ nhíu mày, Đao Khách Lăng vân, mấy năm trước là một trong mườicao thủ mạnh nhất Nam Quyết, hắn có sức đánh với Vũ Sinh Ma haykhông?Vũ Sinh Ma thở dài, nâng mặt dù, phóng thanh thủy kiếm vừa được ngưngtụ thành du long lên trời, phá tan mưa gió trong con phố, đánh thẳng vềphía đao khách kia. Đao khách vung đao ngăn cản, thân thể bị đánh lui hơnmười trượng. Hắn buông đao, cái nón trên đầu đã bị cắt đôi.Chỉ một chiêu đã phân thắng bại.Cơn mưa ngừng lại.Vũ Sinh Ma thu dù, quay đầu lại nói với Diệp Đỉnh Chi: “Đi thôi.”Huyền Phong kiếm, Ác Long tráo. Vũ Sinh Ma thậm chí còn không dùng vũkhí của mình.Diệp Đỉnh Chi gật đầu, rũ vạt áo rồi theo hắn đi tới cuối con phố.Đao khách Lăng Vân vẫn đứng yên tại chỗ như bức tượng, không hề nhúcnhích.Hai người đi qua bên cạnh hắn, Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại nhìn, có thể thấymồ hôi đổ xuống như mưa trên trán Lăng Vân. Vũ Sinh Ma không giết hắn,nhưng đã khiến hắn cực kỳ sợ hãi.“Đồ đệ, chiêu kiếm vừa rồi, đã học được chưa?” Vũ Sinh Ma không nhìn đaokhách, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn.Diệp Đỉnh Chi quay đầu đi theo: “Thấy được chín phần.”“Không tệ, dọc con đường này sẽ có không ít người nhảy ra tìm đườngchết. Mỗi lần ta chỉ ra một kiếm, nhưng ngươi phải quan sát kỹ đấy.” VũSinh Ma nói.Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Được.”“Ngoài kiếm cuối cùng, kiếm đó không được xem.” Cuối cùng Vũ Sinh Manói.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Lúc này Bắc Ly đã bắt đầu vào mùa đông, Thiên Khải Thành cũng có đợttuyết rơi đầu tiên.Còn Nam Quyết vẫn oi bức ẩm ướt, mưa to đột ngột.Trong một thành nhỏ ở Nam Quyết, mưa rơi tầm tã, một nam tử gương mặtthanh tú bung cây dù thêu hình ác long, ngẩng đầu nhìn về phương bắc.“Nghe nói tên Lý Trường Sinh kia rời khỏi Thiên Khải Thành, dẫn theo vịbằng hữu Bách Lý Đông Quân của ngươi.” Hắn bình tĩnh nói: “Thiên KhảiThành không còn Lý Trường Sinh, nếu ta muốn bắt một kẻ theo, tuy phải trảgiá đôi chút, nhưng không phải quá khó.”Người nghe ngươi nói đang ngồi dưới mái hiên của một căn nhà nhỏ đểtránh mưa, mặc bộ áo trắng nhẹ nhàng, không dính chút nước mưa. Hắnlắc đầu nói: “Ta sẽ tự đi.”Nam tử cầm dù mỉm cười, thầm nghĩ: Vẫn cứng đầu như vậy.Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là hắn vượt ngàn dặm tới bái sư, đi từ BắcMan tới Nam Quyết, tay cầm một bức thư đã bị mồ hôi thấm ướt tới mứckhó lòng nhận ra nét chữ. Nhưng đối mặt với Kiếm Tiên ma đầu nổi danhthiên hạ, cao thủ đệ nhất Nam Quyết thời trước Vũ Sinh Ma, thiếu niên kialại không có vẻ gì là sợ hãi. Hắn còn nhớ ánh mắt quật cường của thiếuniên ngày hôm đó, cũng lời nói cũng quật cường không kém: “Bức thư nàyđúng là đệ đệ của ngươi Vũ Sinh Điền viết, nếu ngươi không tin, ta sẽ đingay, nhưng đừng có coi ta là kẻ lừa đảo.”Cuối cùng, Vũ Sinh Ma chỉ trả lời hắn một câu: “Vũ Sinh Điền chỉ là loại rácrưởi, hắn có tư cách gì mà đòi đề cử người khác làm đệ tử của ta?’Diệp Đỉnh Chi lập tức quay đầu bỏ đi, mới đi một bước đã bị một bàn taygiữ lại, cuối cùng không thể bước tiếp.“Nhưng ngươi có tư cách làm đệ tử của ta.” Vũ Sinh Ma gằn từng chữ một.Tới giờ đã qua nhiều năm.Vũ Sinh Ma xoay nhẹ cây dù: “Nếu chỉ dựa vào sức ngươi, vậy tới khi ngươicó thực lực, cô nương mà ngươi thích đã lấy chồng rồi.”Diệp Đỉnh Chi trong lòng run rẩy, ống tay áo dính phải một ít nước mưa.“Sư phụ, ta muốn luyện Ma Tiên Kiếm.” Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùngnói.Vũ Sinh Ma thở dài: “Ma Tiên Kiếm yêu cần lấy thân nhập ma, sư phụ takhông muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của mình.’Diệp Đỉnh Chi cắn răng nói: “Nhưng theo như lời sư phụ, ta không cònnhiều thời gian.”Vũ Sinh Ma nhẹ nhàng bước đi, khiến bọt nước bắn lên, hắn giơ tay trái kéonhẹ, thu giọt nước kia vào tay, tiếp đó lại vung lên.Kiếm khách đột nhiên xuất hiện cuối con đường vội vàng giơ kiếm ngăngiọt nước bắn tới.Kiếm của hắn rất nhanh, rất chuẩn.Cũng rất vững vàng chặn những giọt nước đó lại.Nhưng giọt nước xuyên qua trường kiếm, lưu lại bảy tám lỗ thủng, cũngxuyên thủng ngực kiếm khách kia, lưu lại bảy tám lỗ máu.Máu tươi chậm rãi chảy xuống, cuối cùng kiếm khách lưu lại một ánh mắtkhông cam lòng rồi ngã xuống đất. Máu tươi chảy xuống, nhanh chóng hòavào nước mưa.Diệp Đỉnh Chi khẽ thở dài một tiếng, Vũ Sinh Ma chỉ đánh một đòn hời hợt,nhưng hắn phải khổ luyện bao nhiêu năm mới đuổi kịp.“Năm đó ta không đánh được Lý Trường Sinh nên đi luyện Ma Tiên Kiếm.Một năm sau, công lực tăng thêm sáu thành, nhưng vẫn không đánh đượcLý Trường Sinh.” Vũ Sinh Ma đột nhiên rung cán dù, nước mưa trên mặt dùbỗng ngưng tụ lại, không ngờ lại tạo thành hình rồng, uốn lượn xoay tròntrong tay Vũ Sinh Ma: “Ngươi muốn mạnh hơn sư phụ, thì đừng đi theođường cũ của sư phụ.”Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi nhìn về cuối con đường, nơi đó có một đao kháchxuất hiện.Đao khách có thân hình cường tráng, mặc bộ đồ rách tả tơi, đội một cáinón miễn cưỡng che được làn mưa, mặt đầy râu, cõng một thanh trảm mãđao lớn, đứng cuối con đường như một vị thần canh cửa.“Ngươi rời Nam Quyết mấy năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, chắc ngươicũng biết.” Vũ Sinh Ma đột nhiên nói.Diệp Đỉnh Chi gật đầu.Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma bị nữ Đao Tiên Yên Lăng Hà đánh bại, vị trí cao thủđệ nhất Nam Quyết đã đổi chủ. Vũ Sinh Ma bị thương trốn thoát, từ đó trởđi không rõ tung tích, có rất nhiều lời đồn đại nói hắn đã chết. Mãi tới mấytháng trước, Vũ Sinh Ma đột nhiên xuất hiện ở Thiên Khải Thành, đại chiếnvới Lý tiên sinh của học đường, công bố cho toàn bộ thiên hạ sự trở lại củahắn. Tiếp theo Vũ Sinh Ma không giấu diếm hành tung của mình, nghênhngang đi từ Thiên Khải Thành về phía Nam Quyết. Ai cũng biết, hắn đanglàm gì.Đánh với Yên Lăng Hà, đoạt lại ngôi đệ nhất Nam Quyết.“Đao khách Lăng Vân.” Vũ Sinh Ma nhìn nam tử cường tráng cuối conđường, trầm giọng nói.Đao khách vung thanh trảm mã đao lớn, khiến nước mưa khuấy động.Giọng nói của hắn trầm trầm khàn khàn: “Nghe nói sau trận chiến đó, ngươiđã ngã cảnh.”“Là một lần rơi ngàn dặm, thiếu chút nữa không giữ được Kim Cương PhàmCảnh.” Vũ Sinh Ma vung tay trái, nắm lấy con rồng nước kia.Đao khách kéo nón, ho nhẹ một tiếng: “Vậy lần này ngươi trở về, cũng đãtrở lại cảnh giới năm xưa?”“Nếu chỉ về cảnh giới năm xưa, như vậy chỉ là một trận thua nữa. Sao taphải khổ sở như vậy?” Vũ Sinh Ma nghĩ thầm tên này đúng là ngu ngốc.Đao khách gật đầu: “Kính ngưỡng đại danh Kiếm Tiên đã lâu, Lăng Vân xinđược đánh một trận.”“Nếu thắng?” Vũ Sinh Ma hơi nghiêng đầu.“Thì thay thế Vũ tiên sinh đánh với Yên Lăng Hà một trận, đoạt lấy ngôi vịđệ nhất Nam Quyết.” Đao khách trầm giọng nói.“Nếu thua.” Vũ Sinh Ma cười.“Xin chết!” Đao khách vung thanh trảm mã đao, cuốn theo mưa gió đầyđường, xuất đao chém tới.Diệp Đỉnh Chi xoay người, bộ áo trắng đã bị mưa gió làm cho ướt nhẹp.Hắn khẽ nhíu mày, Đao Khách Lăng vân, mấy năm trước là một trong mườicao thủ mạnh nhất Nam Quyết, hắn có sức đánh với Vũ Sinh Ma haykhông?Vũ Sinh Ma thở dài, nâng mặt dù, phóng thanh thủy kiếm vừa được ngưngtụ thành du long lên trời, phá tan mưa gió trong con phố, đánh thẳng vềphía đao khách kia. Đao khách vung đao ngăn cản, thân thể bị đánh lui hơnmười trượng. Hắn buông đao, cái nón trên đầu đã bị cắt đôi.Chỉ một chiêu đã phân thắng bại.Cơn mưa ngừng lại.Vũ Sinh Ma thu dù, quay đầu lại nói với Diệp Đỉnh Chi: “Đi thôi.”Huyền Phong kiếm, Ác Long tráo. Vũ Sinh Ma thậm chí còn không dùng vũkhí của mình.Diệp Đỉnh Chi gật đầu, rũ vạt áo rồi theo hắn đi tới cuối con phố.Đao khách Lăng Vân vẫn đứng yên tại chỗ như bức tượng, không hề nhúcnhích.Hai người đi qua bên cạnh hắn, Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại nhìn, có thể thấymồ hôi đổ xuống như mưa trên trán Lăng Vân. Vũ Sinh Ma không giết hắn,nhưng đã khiến hắn cực kỳ sợ hãi.“Đồ đệ, chiêu kiếm vừa rồi, đã học được chưa?” Vũ Sinh Ma không nhìn đaokhách, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn.Diệp Đỉnh Chi quay đầu đi theo: “Thấy được chín phần.”“Không tệ, dọc con đường này sẽ có không ít người nhảy ra tìm đườngchết. Mỗi lần ta chỉ ra một kiếm, nhưng ngươi phải quan sát kỹ đấy.” VũSinh Ma nói.Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Được.”“Ngoài kiếm cuối cùng, kiếm đó không được xem.” Cuối cùng Vũ Sinh Manói.