Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 185: Lên lầu dõi mắt nhìn xa xăm
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nam Cung Xuân Thủy nhảy vào trong thành, chỉ tồn thời gian nửa nénhương đã tới cuối Hạ Quan thành, nơi đó có một tòa tháp cao, cao tới tậntầng mây.Tháp có mười sáu tầng, bên trên viết ba chữ, Đăng Thiên các.Bên ngoài Đăng Thiên các vẫn là phàm thành, qua Đăng Thiên các mới cóthể thấy Tuyết Nguyệt.Mười sau cao thủ tới từ Tuyết Nguyệt thành đã nghênh đón trong các. Mỗingười trong bọn họ đều là cao thủ giang hồ thoái ẩn võ lâm, nghỉ ngơi ởđây, thấp nhất cũng là Kim Cương Phàm Cảnh đỉnh phong, còn càng lêncao thì cảnh giới càng cao. Mấy ông lão trên tầng cao nhất đã thật sự đạttới Tiêu Dao Thiên Cảnh.Có thể nói, đúng là một bước lên trời.Nhưng như vậy thì đã sao.Nam Cung Xuân Thủy phất ống tay áo, tay không lên lầu, lên thẳng tầngmười sáu.Trong mười sáu tầng Đăng Thiên các, tiếng kêu rên khắp nơi, hàng loạt caothủ bị phá đao hủy kiếm, bị đánh cho không bò dậy nổi.Rất nhiều năm trước chuyện này đã từng xảy ra, năm đó tiểu thư mới mườichín tuổi.Trưởng lão trấn các trên tầng mười sáu nhận ra vị bằng hữu năm xưa, chengực nói: “Vì sao lại là ngươi?”Nam Cung Xuân Thủy lạnh lùng nhìn hắn: “Năm đó lão thành chủ bảongươi đến cản ta, bây giờ tiểu thành chủ cũng bảo ngươi đến cản ta, tacũng phải nói một câu, vì sao lại là ngươi?”Trưởng lão trấn các cau mày quan sát hắn một chút, nghi hoặc: “Sao ngươikhông già đi, thậm chí còn trẻ hơn...”“Bởi vì ta là, tiên nhân.” Nam Cung Xuân Thủy tung người nhảy lên, phá vỡnóc nhà, đứng trên đỉnh các.Bách Lý Đông Quân đứng dưới Đăng Thiên các trợn mắt há hốc mồm. Hắnnhớ lúc ở Thiên Khải Thành, Nam Cung Xuân Thủy vẫn còn là Lý tiên sinh,cũng nhảy thẳng lên phá vỡ nóc nhà của quán rượu, đứng trên nóc quán.“Chiêu Thiết Đầu công của sư phụ đúng là lợi hại...”Nam Cung Xuân Thủy đứng trên Đăng Thiên các, áo bào phất phới tronggió. Ông hắng giọng một cái, đột nhiên ho khan một tiếng.Tất cả mọi người trong thành đều ngẩng đầu nhìn lên trời.Sét đánh à?“Chiêu Sư Hống công của sư phụ cũng rất lợi hại...”Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Đây không phải SưHống công..”Nam Cung Xuân Thủy cứ thế phủi tay áo trong ánh mắt ngưỡng mộ củamọi người, khí phái như thần tiên, hắn rất hài lòng với bầu không khí nhưhiện tại, mỉm cười, đột nhiên cất cao giọng nói: “Lạc Thủy, ta tới rồi!”Trong Tuyết Nguyệt thành, cô gái áo đỏ cũng ngẩng đầu nhìn lên, mặtkhông biểu cảm.“Năm xưa nàng nói mình thích thư sinh học đường hơn đám võ biền gianghồ, sau đó ta tới chấp chưởng học đường, mọi người trong thiên hạ đềuphải gọi ta Lý tiên sinh ở học đường. Còn đời này, ta tên Nam Cung XuânThủy, chỉ làm một người đọc sách nho nhã.”“Năm xưa nàng hỏi ta một câu, ta trả lời sai, bây giờ ta trả lời lại lần nữa.Sau đời này, ta chỉ có một mình nàng là thê tử, trước khi gặp nàng ta cảmthấy tình yêu nam nữ chỉ là thứ bầu bạn nhất thời, một bên ra đi là kết thúc.Nhưng sau khi gặp được nàng, ta cảm thấy tình cảm có thể vượt qua giớihạn thời gian!” Nam Cung Xuân Thủy tiếp tục cất cao giọng hô.Sau khi im lặng một lúc lâu, rốt cuộc trong Tuyết Nguyệt thành cũng vanglên một giọng nữ: “Mười mấy năm nữa lại lặp lại đoạn này với cô gái kháchả?”Bách Lý Đông Quân quay sang nhìn Tư Không Trường Phong: “Tư KhôngTrường Phong, ngươi lõi đời nhỉ?”Tư Không Trường Phong đỏ mặt, tự nhiên lại nhớ tới cô gái đánh đàn trongThiên Khải Thành, sau đó giả bộ vô tình nói tiếp: “Ta làm sao biết đượcmình chỉ nói bừa mà trúng hết các tình tiết...”“Sẽ không.” Trên Đăng Thiên các, giọng nói kia tiếp tục mỉm cười đáp.“Vì ta chỉ còn lại đời này.”“Đời này có sáu mươi năm, chỉ bên cạnh nàng, cuối cuộc đời này cũng làkết thúc!” Giọng nói của Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên trở nên rất dịudàng.Nhưng trong Tuyết Nguyệt thành lại có một bộ áo đỏ rực như lửa độtnhiên lao lên, chỉ trong chớp mắt đã nhảy lên trên Đăng Thiên các.Thành chủ Tuyết Nguyệt thành, Lạc Thủy đó thở hồng hộc, nửa ngày saumới thốt lên một câu: “Ngươi nói vậy là sao?”Nam Cung Xuân Thủy phất ống tay áo, mặt mày hớn hở: “Ta tán Đại Xuâncông rồi, từ nay về sau ta sẽ như người bình thường, sinh lão bệnh tử, mộtđời một thế.”“Một đời một thế mà dùng như thế à?” Lạc Thủy khẽ nhíu mày.“Ta và ngươi đứng bên nhau thì có thể dùng như vậy.” Nam Cung XuânThủy nói rất kiên định.Lạc Thủy lắc đầu: “Đúng là đồ ngốc.”Không ổn! Nam Cung Xuân Thủy sững sờ.Năm xưa nàng cũng nói với mình như vậy, sau đó mình bị đuổi đi...“Tất cả mọi người ao ước trường sinh bất tử, sao chính ngươi lại không cần.Thật ra năm xưa ta nóng giận quá thôi, không phải muốn ngươi tán mấtĐại Xuân công.” Lạc Thủy cúi đầu lau nước mắt: “Ngươi luyện lại đi.”“Đại Xuân công, đã tán là không thể luyện lại. Môn phái của sư phụ ta đãkhông còn tồn tại, đã không còn ai có thể giúp ta luyện nữa.” Giọng điệucủa Nam Cung Xuân Thủy nhẹ như mây gió, như đang thuật lại một chuyệnkhông quan trọng.Lạc Thủy ngẩng đầu lên, trợn mắt: “Ngươi cố ý à? Cố ý khiến ta hổ thẹntrong lòng! Ngươi đang trả thù ta!”Nam Cung Xuân Thủy á khẩu không trả lời được, nữ nhân đúng là nữ nhân,cho dù mình có đọc sách một trăm năm nữa cũng không thể hiểu nổi suynghĩ của họ.“Sao ngươi nông nổi như vậy? Có hối hận không?” Lạc Thủy đột nhiên từgiận thành vui, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Xuân Thủy, đôi mắt trong trẻodịu dàng, cho dù Nam Cung Xuân Thủy là gốc cổ thụ một trăm tám mươituổi cũng thấy động tâm.“Sẽ không. Tuy bây giờ ta đã hơn một trăm tám mươi tuổi, nhưng từ khigặp nàng, ta cảm thấy mình vẫn là một thiếu niên.” Nam Cung Xuân Thủybước lên trước một bước. “Thiếu niên hành xử vốn phải nông nổi, đời nàykhông hối hận.”“Vậy thì đừng hối hận.” Lạc Thủy đi tới nắm lấy tay Nam Cung Xuân Thủy.Hai người nhìn nhau, dắt tay nhau nhảy xuống.Một bộ áo đỏ, một bộ áo trắng, từ trên Đăng Thiên các nhảy xuống TuyếtNguyệt thành.“Đây chính là người có tình cuối cùng sẽ thành thân thích mà trong sáchthường hay viết à?” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.“Vì một cô gái mà từ bỏ trường sinh bất tử, đúng là chuyện chỉ có trongsách.” Tư Không Trường Phong cảm thán.Hai người khẽ gật đầu, nghiền ngẫm câu chuyện này, nhưng nửa ngày sau,hai người lại đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng.“Thế thì, sau khi người có tình cuối cùng cũng thành thân thích...” Bách LýĐông Quân nhíu mày: “Thì bỏ mặc chúng ta à?”Gió thổi hiu hiu, hai thiếu niên nhìn cửa lớn của Tuyết Nguyệt thành, tronglòng hơi phiền muộn.Tư Không Trường Phong thở dài: “Xem ra, sư phụ đã... quên chúng ta rồi.”“Thế chúng ta còn làm gì nữa... đi tìm người thôi.” So với Tư Không TrườngPhong, Bách Lý Đông Quân quen thuộc tác phong của Nam Cung XuânThủy hơn hẳn. Y thở dài rồi theo Tư Không Trường Phong đi vào trongTuyết Nguyệt thành.Trong Tuyết Nguyệt thành có một nam tử trẻ tuổi cầm một thanh đại đaocực lớn đang xỉa răng.“Có thiệp chào không?” Nam tử trẻ tuổi miễn cưỡng hỏi.“Không có.” Bách Lý Đông Quân trả lời đường hoàng.Nam tử trẻ tuổi phất tay chỉ bên cạnh: “Không có thiệp chào, mời lên cáctrước.”Đăng Thiên các, mười sáu tầng, mười sáu cao thủ.Mười sáu cao thủ bị vị sư phụ giỏi giang của họ đánh ngã.Đang nhìn chằm chằm.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nam Cung Xuân Thủy nhảy vào trong thành, chỉ tồn thời gian nửa nénhương đã tới cuối Hạ Quan thành, nơi đó có một tòa tháp cao, cao tới tậntầng mây.Tháp có mười sáu tầng, bên trên viết ba chữ, Đăng Thiên các.Bên ngoài Đăng Thiên các vẫn là phàm thành, qua Đăng Thiên các mới cóthể thấy Tuyết Nguyệt.Mười sau cao thủ tới từ Tuyết Nguyệt thành đã nghênh đón trong các. Mỗingười trong bọn họ đều là cao thủ giang hồ thoái ẩn võ lâm, nghỉ ngơi ởđây, thấp nhất cũng là Kim Cương Phàm Cảnh đỉnh phong, còn càng lêncao thì cảnh giới càng cao. Mấy ông lão trên tầng cao nhất đã thật sự đạttới Tiêu Dao Thiên Cảnh.Có thể nói, đúng là một bước lên trời.Nhưng như vậy thì đã sao.Nam Cung Xuân Thủy phất ống tay áo, tay không lên lầu, lên thẳng tầngmười sáu.Trong mười sáu tầng Đăng Thiên các, tiếng kêu rên khắp nơi, hàng loạt caothủ bị phá đao hủy kiếm, bị đánh cho không bò dậy nổi.Rất nhiều năm trước chuyện này đã từng xảy ra, năm đó tiểu thư mới mườichín tuổi.Trưởng lão trấn các trên tầng mười sáu nhận ra vị bằng hữu năm xưa, chengực nói: “Vì sao lại là ngươi?”Nam Cung Xuân Thủy lạnh lùng nhìn hắn: “Năm đó lão thành chủ bảongươi đến cản ta, bây giờ tiểu thành chủ cũng bảo ngươi đến cản ta, tacũng phải nói một câu, vì sao lại là ngươi?”Trưởng lão trấn các cau mày quan sát hắn một chút, nghi hoặc: “Sao ngươikhông già đi, thậm chí còn trẻ hơn...”“Bởi vì ta là, tiên nhân.” Nam Cung Xuân Thủy tung người nhảy lên, phá vỡnóc nhà, đứng trên đỉnh các.Bách Lý Đông Quân đứng dưới Đăng Thiên các trợn mắt há hốc mồm. Hắnnhớ lúc ở Thiên Khải Thành, Nam Cung Xuân Thủy vẫn còn là Lý tiên sinh,cũng nhảy thẳng lên phá vỡ nóc nhà của quán rượu, đứng trên nóc quán.“Chiêu Thiết Đầu công của sư phụ đúng là lợi hại...”Nam Cung Xuân Thủy đứng trên Đăng Thiên các, áo bào phất phới tronggió. Ông hắng giọng một cái, đột nhiên ho khan một tiếng.Tất cả mọi người trong thành đều ngẩng đầu nhìn lên trời.Sét đánh à?“Chiêu Sư Hống công của sư phụ cũng rất lợi hại...”Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Đây không phải SưHống công..”Nam Cung Xuân Thủy cứ thế phủi tay áo trong ánh mắt ngưỡng mộ củamọi người, khí phái như thần tiên, hắn rất hài lòng với bầu không khí nhưhiện tại, mỉm cười, đột nhiên cất cao giọng nói: “Lạc Thủy, ta tới rồi!”Trong Tuyết Nguyệt thành, cô gái áo đỏ cũng ngẩng đầu nhìn lên, mặtkhông biểu cảm.“Năm xưa nàng nói mình thích thư sinh học đường hơn đám võ biền gianghồ, sau đó ta tới chấp chưởng học đường, mọi người trong thiên hạ đềuphải gọi ta Lý tiên sinh ở học đường. Còn đời này, ta tên Nam Cung XuânThủy, chỉ làm một người đọc sách nho nhã.”“Năm xưa nàng hỏi ta một câu, ta trả lời sai, bây giờ ta trả lời lại lần nữa.Sau đời này, ta chỉ có một mình nàng là thê tử, trước khi gặp nàng ta cảmthấy tình yêu nam nữ chỉ là thứ bầu bạn nhất thời, một bên ra đi là kết thúc.Nhưng sau khi gặp được nàng, ta cảm thấy tình cảm có thể vượt qua giớihạn thời gian!” Nam Cung Xuân Thủy tiếp tục cất cao giọng hô.Sau khi im lặng một lúc lâu, rốt cuộc trong Tuyết Nguyệt thành cũng vanglên một giọng nữ: “Mười mấy năm nữa lại lặp lại đoạn này với cô gái kháchả?”Bách Lý Đông Quân quay sang nhìn Tư Không Trường Phong: “Tư KhôngTrường Phong, ngươi lõi đời nhỉ?”Tư Không Trường Phong đỏ mặt, tự nhiên lại nhớ tới cô gái đánh đàn trongThiên Khải Thành, sau đó giả bộ vô tình nói tiếp: “Ta làm sao biết đượcmình chỉ nói bừa mà trúng hết các tình tiết...”“Sẽ không.” Trên Đăng Thiên các, giọng nói kia tiếp tục mỉm cười đáp.“Vì ta chỉ còn lại đời này.”“Đời này có sáu mươi năm, chỉ bên cạnh nàng, cuối cuộc đời này cũng làkết thúc!” Giọng nói của Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên trở nên rất dịudàng.Nhưng trong Tuyết Nguyệt thành lại có một bộ áo đỏ rực như lửa độtnhiên lao lên, chỉ trong chớp mắt đã nhảy lên trên Đăng Thiên các.Thành chủ Tuyết Nguyệt thành, Lạc Thủy đó thở hồng hộc, nửa ngày saumới thốt lên một câu: “Ngươi nói vậy là sao?”Nam Cung Xuân Thủy phất ống tay áo, mặt mày hớn hở: “Ta tán Đại Xuâncông rồi, từ nay về sau ta sẽ như người bình thường, sinh lão bệnh tử, mộtđời một thế.”“Một đời một thế mà dùng như thế à?” Lạc Thủy khẽ nhíu mày.“Ta và ngươi đứng bên nhau thì có thể dùng như vậy.” Nam Cung XuânThủy nói rất kiên định.Lạc Thủy lắc đầu: “Đúng là đồ ngốc.”Không ổn! Nam Cung Xuân Thủy sững sờ.Năm xưa nàng cũng nói với mình như vậy, sau đó mình bị đuổi đi...“Tất cả mọi người ao ước trường sinh bất tử, sao chính ngươi lại không cần.Thật ra năm xưa ta nóng giận quá thôi, không phải muốn ngươi tán mấtĐại Xuân công.” Lạc Thủy cúi đầu lau nước mắt: “Ngươi luyện lại đi.”“Đại Xuân công, đã tán là không thể luyện lại. Môn phái của sư phụ ta đãkhông còn tồn tại, đã không còn ai có thể giúp ta luyện nữa.” Giọng điệucủa Nam Cung Xuân Thủy nhẹ như mây gió, như đang thuật lại một chuyệnkhông quan trọng.Lạc Thủy ngẩng đầu lên, trợn mắt: “Ngươi cố ý à? Cố ý khiến ta hổ thẹntrong lòng! Ngươi đang trả thù ta!”Nam Cung Xuân Thủy á khẩu không trả lời được, nữ nhân đúng là nữ nhân,cho dù mình có đọc sách một trăm năm nữa cũng không thể hiểu nổi suynghĩ của họ.“Sao ngươi nông nổi như vậy? Có hối hận không?” Lạc Thủy đột nhiên từgiận thành vui, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Xuân Thủy, đôi mắt trong trẻodịu dàng, cho dù Nam Cung Xuân Thủy là gốc cổ thụ một trăm tám mươituổi cũng thấy động tâm.“Sẽ không. Tuy bây giờ ta đã hơn một trăm tám mươi tuổi, nhưng từ khigặp nàng, ta cảm thấy mình vẫn là một thiếu niên.” Nam Cung Xuân Thủybước lên trước một bước. “Thiếu niên hành xử vốn phải nông nổi, đời nàykhông hối hận.”“Vậy thì đừng hối hận.” Lạc Thủy đi tới nắm lấy tay Nam Cung Xuân Thủy.Hai người nhìn nhau, dắt tay nhau nhảy xuống.Một bộ áo đỏ, một bộ áo trắng, từ trên Đăng Thiên các nhảy xuống TuyếtNguyệt thành.“Đây chính là người có tình cuối cùng sẽ thành thân thích mà trong sáchthường hay viết à?” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.“Vì một cô gái mà từ bỏ trường sinh bất tử, đúng là chuyện chỉ có trongsách.” Tư Không Trường Phong cảm thán.Hai người khẽ gật đầu, nghiền ngẫm câu chuyện này, nhưng nửa ngày sau,hai người lại đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng.“Thế thì, sau khi người có tình cuối cùng cũng thành thân thích...” Bách LýĐông Quân nhíu mày: “Thì bỏ mặc chúng ta à?”Gió thổi hiu hiu, hai thiếu niên nhìn cửa lớn của Tuyết Nguyệt thành, tronglòng hơi phiền muộn.Tư Không Trường Phong thở dài: “Xem ra, sư phụ đã... quên chúng ta rồi.”“Thế chúng ta còn làm gì nữa... đi tìm người thôi.” So với Tư Không TrườngPhong, Bách Lý Đông Quân quen thuộc tác phong của Nam Cung XuânThủy hơn hẳn. Y thở dài rồi theo Tư Không Trường Phong đi vào trongTuyết Nguyệt thành.Trong Tuyết Nguyệt thành có một nam tử trẻ tuổi cầm một thanh đại đaocực lớn đang xỉa răng.“Có thiệp chào không?” Nam tử trẻ tuổi miễn cưỡng hỏi.“Không có.” Bách Lý Đông Quân trả lời đường hoàng.Nam tử trẻ tuổi phất tay chỉ bên cạnh: “Không có thiệp chào, mời lên cáctrước.”Đăng Thiên các, mười sáu tầng, mười sáu cao thủ.Mười sáu cao thủ bị vị sư phụ giỏi giang của họ đánh ngã.Đang nhìn chằm chằm.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nam Cung Xuân Thủy nhảy vào trong thành, chỉ tồn thời gian nửa nénhương đã tới cuối Hạ Quan thành, nơi đó có một tòa tháp cao, cao tới tậntầng mây.Tháp có mười sáu tầng, bên trên viết ba chữ, Đăng Thiên các.Bên ngoài Đăng Thiên các vẫn là phàm thành, qua Đăng Thiên các mới cóthể thấy Tuyết Nguyệt.Mười sau cao thủ tới từ Tuyết Nguyệt thành đã nghênh đón trong các. Mỗingười trong bọn họ đều là cao thủ giang hồ thoái ẩn võ lâm, nghỉ ngơi ởđây, thấp nhất cũng là Kim Cương Phàm Cảnh đỉnh phong, còn càng lêncao thì cảnh giới càng cao. Mấy ông lão trên tầng cao nhất đã thật sự đạttới Tiêu Dao Thiên Cảnh.Có thể nói, đúng là một bước lên trời.Nhưng như vậy thì đã sao.Nam Cung Xuân Thủy phất ống tay áo, tay không lên lầu, lên thẳng tầngmười sáu.Trong mười sáu tầng Đăng Thiên các, tiếng kêu rên khắp nơi, hàng loạt caothủ bị phá đao hủy kiếm, bị đánh cho không bò dậy nổi.Rất nhiều năm trước chuyện này đã từng xảy ra, năm đó tiểu thư mới mườichín tuổi.Trưởng lão trấn các trên tầng mười sáu nhận ra vị bằng hữu năm xưa, chengực nói: “Vì sao lại là ngươi?”Nam Cung Xuân Thủy lạnh lùng nhìn hắn: “Năm đó lão thành chủ bảongươi đến cản ta, bây giờ tiểu thành chủ cũng bảo ngươi đến cản ta, tacũng phải nói một câu, vì sao lại là ngươi?”Trưởng lão trấn các cau mày quan sát hắn một chút, nghi hoặc: “Sao ngươikhông già đi, thậm chí còn trẻ hơn...”“Bởi vì ta là, tiên nhân.” Nam Cung Xuân Thủy tung người nhảy lên, phá vỡnóc nhà, đứng trên đỉnh các.Bách Lý Đông Quân đứng dưới Đăng Thiên các trợn mắt há hốc mồm. Hắnnhớ lúc ở Thiên Khải Thành, Nam Cung Xuân Thủy vẫn còn là Lý tiên sinh,cũng nhảy thẳng lên phá vỡ nóc nhà của quán rượu, đứng trên nóc quán.“Chiêu Thiết Đầu công của sư phụ đúng là lợi hại...”Nam Cung Xuân Thủy đứng trên Đăng Thiên các, áo bào phất phới tronggió. Ông hắng giọng một cái, đột nhiên ho khan một tiếng.Tất cả mọi người trong thành đều ngẩng đầu nhìn lên trời.Sét đánh à?“Chiêu Sư Hống công của sư phụ cũng rất lợi hại...”Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Đây không phải SưHống công..”Nam Cung Xuân Thủy cứ thế phủi tay áo trong ánh mắt ngưỡng mộ củamọi người, khí phái như thần tiên, hắn rất hài lòng với bầu không khí nhưhiện tại, mỉm cười, đột nhiên cất cao giọng nói: “Lạc Thủy, ta tới rồi!”Trong Tuyết Nguyệt thành, cô gái áo đỏ cũng ngẩng đầu nhìn lên, mặtkhông biểu cảm.“Năm xưa nàng nói mình thích thư sinh học đường hơn đám võ biền gianghồ, sau đó ta tới chấp chưởng học đường, mọi người trong thiên hạ đềuphải gọi ta Lý tiên sinh ở học đường. Còn đời này, ta tên Nam Cung XuânThủy, chỉ làm một người đọc sách nho nhã.”“Năm xưa nàng hỏi ta một câu, ta trả lời sai, bây giờ ta trả lời lại lần nữa.Sau đời này, ta chỉ có một mình nàng là thê tử, trước khi gặp nàng ta cảmthấy tình yêu nam nữ chỉ là thứ bầu bạn nhất thời, một bên ra đi là kết thúc.Nhưng sau khi gặp được nàng, ta cảm thấy tình cảm có thể vượt qua giớihạn thời gian!” Nam Cung Xuân Thủy tiếp tục cất cao giọng hô.Sau khi im lặng một lúc lâu, rốt cuộc trong Tuyết Nguyệt thành cũng vanglên một giọng nữ: “Mười mấy năm nữa lại lặp lại đoạn này với cô gái kháchả?”Bách Lý Đông Quân quay sang nhìn Tư Không Trường Phong: “Tư KhôngTrường Phong, ngươi lõi đời nhỉ?”Tư Không Trường Phong đỏ mặt, tự nhiên lại nhớ tới cô gái đánh đàn trongThiên Khải Thành, sau đó giả bộ vô tình nói tiếp: “Ta làm sao biết đượcmình chỉ nói bừa mà trúng hết các tình tiết...”“Sẽ không.” Trên Đăng Thiên các, giọng nói kia tiếp tục mỉm cười đáp.“Vì ta chỉ còn lại đời này.”“Đời này có sáu mươi năm, chỉ bên cạnh nàng, cuối cuộc đời này cũng làkết thúc!” Giọng nói của Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên trở nên rất dịudàng.Nhưng trong Tuyết Nguyệt thành lại có một bộ áo đỏ rực như lửa độtnhiên lao lên, chỉ trong chớp mắt đã nhảy lên trên Đăng Thiên các.Thành chủ Tuyết Nguyệt thành, Lạc Thủy đó thở hồng hộc, nửa ngày saumới thốt lên một câu: “Ngươi nói vậy là sao?”Nam Cung Xuân Thủy phất ống tay áo, mặt mày hớn hở: “Ta tán Đại Xuâncông rồi, từ nay về sau ta sẽ như người bình thường, sinh lão bệnh tử, mộtđời một thế.”“Một đời một thế mà dùng như thế à?” Lạc Thủy khẽ nhíu mày.“Ta và ngươi đứng bên nhau thì có thể dùng như vậy.” Nam Cung XuânThủy nói rất kiên định.Lạc Thủy lắc đầu: “Đúng là đồ ngốc.”Không ổn! Nam Cung Xuân Thủy sững sờ.Năm xưa nàng cũng nói với mình như vậy, sau đó mình bị đuổi đi...“Tất cả mọi người ao ước trường sinh bất tử, sao chính ngươi lại không cần.Thật ra năm xưa ta nóng giận quá thôi, không phải muốn ngươi tán mấtĐại Xuân công.” Lạc Thủy cúi đầu lau nước mắt: “Ngươi luyện lại đi.”“Đại Xuân công, đã tán là không thể luyện lại. Môn phái của sư phụ ta đãkhông còn tồn tại, đã không còn ai có thể giúp ta luyện nữa.” Giọng điệucủa Nam Cung Xuân Thủy nhẹ như mây gió, như đang thuật lại một chuyệnkhông quan trọng.Lạc Thủy ngẩng đầu lên, trợn mắt: “Ngươi cố ý à? Cố ý khiến ta hổ thẹntrong lòng! Ngươi đang trả thù ta!”Nam Cung Xuân Thủy á khẩu không trả lời được, nữ nhân đúng là nữ nhân,cho dù mình có đọc sách một trăm năm nữa cũng không thể hiểu nổi suynghĩ của họ.“Sao ngươi nông nổi như vậy? Có hối hận không?” Lạc Thủy đột nhiên từgiận thành vui, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Xuân Thủy, đôi mắt trong trẻodịu dàng, cho dù Nam Cung Xuân Thủy là gốc cổ thụ một trăm tám mươituổi cũng thấy động tâm.“Sẽ không. Tuy bây giờ ta đã hơn một trăm tám mươi tuổi, nhưng từ khigặp nàng, ta cảm thấy mình vẫn là một thiếu niên.” Nam Cung Xuân Thủybước lên trước một bước. “Thiếu niên hành xử vốn phải nông nổi, đời nàykhông hối hận.”“Vậy thì đừng hối hận.” Lạc Thủy đi tới nắm lấy tay Nam Cung Xuân Thủy.Hai người nhìn nhau, dắt tay nhau nhảy xuống.Một bộ áo đỏ, một bộ áo trắng, từ trên Đăng Thiên các nhảy xuống TuyếtNguyệt thành.“Đây chính là người có tình cuối cùng sẽ thành thân thích mà trong sáchthường hay viết à?” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.“Vì một cô gái mà từ bỏ trường sinh bất tử, đúng là chuyện chỉ có trongsách.” Tư Không Trường Phong cảm thán.Hai người khẽ gật đầu, nghiền ngẫm câu chuyện này, nhưng nửa ngày sau,hai người lại đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng.“Thế thì, sau khi người có tình cuối cùng cũng thành thân thích...” Bách LýĐông Quân nhíu mày: “Thì bỏ mặc chúng ta à?”Gió thổi hiu hiu, hai thiếu niên nhìn cửa lớn của Tuyết Nguyệt thành, tronglòng hơi phiền muộn.Tư Không Trường Phong thở dài: “Xem ra, sư phụ đã... quên chúng ta rồi.”“Thế chúng ta còn làm gì nữa... đi tìm người thôi.” So với Tư Không TrườngPhong, Bách Lý Đông Quân quen thuộc tác phong của Nam Cung XuânThủy hơn hẳn. Y thở dài rồi theo Tư Không Trường Phong đi vào trongTuyết Nguyệt thành.Trong Tuyết Nguyệt thành có một nam tử trẻ tuổi cầm một thanh đại đaocực lớn đang xỉa răng.“Có thiệp chào không?” Nam tử trẻ tuổi miễn cưỡng hỏi.“Không có.” Bách Lý Đông Quân trả lời đường hoàng.Nam tử trẻ tuổi phất tay chỉ bên cạnh: “Không có thiệp chào, mời lên cáctrước.”Đăng Thiên các, mười sáu tầng, mười sáu cao thủ.Mười sáu cao thủ bị vị sư phụ giỏi giang của họ đánh ngã.Đang nhìn chằm chằm.