Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 188: Thiên chuy bách luyện
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tư Không Trường Phong cúi người, phát hiện hòa thượng kia đã bị đánhbất tỉnh thật rồi, không khỏi giơ ngón tay cái với Bách Lý Đông Quân: “Đượcđấy.”“Ha ha, ta không còn là Bách Lý Đông Quân không biết gì trong Càn ĐôngThành ngày xưa nữa rồi.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Chút mánh khóenhỏ thôi, không có gì đáng kinh ngạc.”Hai người nâng hòa thượng dưới đất vào một góc tường hẻo lánh rồi đi lêntầng mười lăm.Không một bóng người.Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Chẳng lẽ sợ rồi?’Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Đừng lơ là, chúng ta lên tầng mười sáuthử xem.”Đăng Thiên các, tầng mười sáu.Hai ông lão áo xám đang uống trà, một người mặt mày trắng trẻo khôngrâu ria, ngón tay thon dài; một người khác thân hình khôi ngô, cơ bắpkhông hề thua kém võ tăng Viên Trạch ở tầng dưới, để râu dài. Một tronghai người cầm chén trà nhìn Tư Không Trường Phong và Bách Lý ĐôngQuân vẻ mặt mờ mịt, nở nụ cười gằn.“Sao lại có hai người?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.Ông lão khôi ngô đặt chén trà xuống, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là chút mánhkhóe của tiểu nhân mà thôi. Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng thứmười lăm, Lạc Phong Chung.”“Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng mười sáu, Lạc Niệm Sắt.” Mộtông lão khác cũng đặt chén trà xuống, nhìn hai người đầy ẩn ý.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lùi lại một bước, đã chuẩnbị để nghênh chiến.“Nếu hai người các ngươi cùng ra tay, vậy chúng ta cũng cùng ra tay.” LạcPhong Chung đứng dậy, hắn tính cách nóng nảy, vừa rồi Nam Cung XuânThủy leo lên các đã khiến hắn cực kỳ tức giận, bây giờ lại có hai thằng nhóctới khiêu khích, đã không thể nhịn nổi nữa. Hắn đạp mạnh chân xuống đất,đẩy tay trái ra, một luồng chân khí tuôn trào.“Kiềm chế chút, kiềm chế chút.” Lạc Niệm Sắt gương mặt tương đối hiềnlành mỉm cười trấn an.“Còn kiềm chế nữa thì Tuyết Nguyệt thành làm gì còn mặt mũi nữa.” LạcPhong Chung đẩy một chưởng ra, chỉ riêng chưởng phong đã khiến Bách LýĐông Quân lùi lại một bước.Bách Lý Đông Quân nhíu mày, nuốt một ngụm nước miếng: “Tư KhôngTrường Phong, thế này... làm sao đánh nổi?”Tư Không Trường Phong lấy ra song thương một dài một ngắn, thở dài:“Cảnh giới của người này...”“Lão hủ bất tài, chỉ mới vào Tiêu Dao Thiên Cảnh có ba năm.” Lạc PhongChung trầm giọng nói.Lạc Niệm Sắt cũng đứng dậy: “Ta chăm chỉ hơn người bạn cũ này một chút,cho nên vào Tiêu Dao Thiên Cảnh mười năm.”Nam Cung Xuân Thủy là quái vật cho nên có thể hoàn toàn không đểnhững cao thủ Thiên Cảnh bình thường trong mắt. Nhưng đặt trên gianghồ, cho dù là Thiên Khải Thành cao thủ nhiều như mây, số người vào TiêuDao Thiên Cảnh mười năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một tòa cácrách của Tuyết Nguyệt thành đã có nhiều cao thủ vậy à?“Hai vị anh hùng thành danh đã nhiều năm, sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ đấychứ?” Tư Không Trường Phong có kinh nghiệm phong phú hơn Bách LýĐông Quân một chút, biết mấy lão già này rất chú trọng thanh danh, chonên cố ý nói khích đối phương.Lạc Niệm Sắt mỉm cười: “Hai vị tiểu huynh đệ có võ công không tệ, chắccũng đi lại trong giang hồ vài năm, đã từng nghe danh chúng ta chưa?”Tư Không Trường Phong cau mày, hắn nhớ được hầu hết cao thủ tronggiang hồ, nhưng thật sự không có Lạc Niệm Sắt hay Lạc Phong Chung gìđó. Hắn lập tức hiểu hai người này mai danh ẩn tích, ẩn cư nơi này! Tức làcho dù sau này mình có nói bọn họ ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng không ảnh hưởnggì tới bọn họ.“Đã đến rồi thì đánh đi, đừng nói nhảm nữa.” Lạc Phong Chung đã khôngnhịn nổi.Lạc Niệm Sắt giơ tay ngăn hắn lại, nhìn qua Bách Lý Đông Quân và TưKhông Trường Phong, vẫn mỉm cười ôn hòa: “Cho thêm cơ hội nói mộtcâu.”Tư Không Trường Phong cau mày, trong đầu lập tức hiện lên mười mấy lýdo thoái thác, nên làm thế nào để tránh trận quyết đấu không có phầnthắng này mà vẫn có thể rời khỏi đây vào Tuyết Nguyệt thành. Nhưngtrong lúc hắn còn chưa quyết định, Bách Lý Đông Quân lại mở miệng trước,y rất thành khẩn nhìn hai ông lão: “Đừng đánh vào mặt có được không?”“Ngu ngốc!” Tư Không Trường Phong cả giận nói, hóa ra Bách Lý ĐôngQuân vẫn là tên Bách Lý Đông Quân ở Càn Đông Thành, chẳng tiến bộ chútnào.“Được thôi được thôi.” Lạc Niệm Sắt cao giọng cười dài, bước thẳng tới.Quyền kình của Lạc Phong Chung đã nhẫn nhịn cả nửa ngày, rốt cuộc cũngbộc phát, xuất quyền đánh thẳng ra.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong cũng có tính thiếu niên,biết rõ không phải đối thủ nhưng làm sao lại bó tay chịu trói cho được?Bách Lý Đông Quân bất chấp tất cả, trực tiếp thi triển Tây Sở Kiếm Ca mạnhnhất của mình, trường thương của Tư Không Trường Phong như giao longbay lượn, phát ra mười hai phần so với ngày thường.Sau đó bị Lạc Niệm Sắt giơ tay tóm lấy bả vai, ấn mạnh xuống, lập tức hóagiải chân khí của cả hai.Tiếp đó Lạc Phong Chung xuất quyền đánh tới, đánh văng cả hai người rangoài.Bách Lý Đông Quân bị quăng xuống đất, che mặt kêu rên: “Đã bảo khôngđánh vào mặt mà?”“Ngươi im mồm đi.” Tư Không Trường Phong tức giận mắng, sau đó đứngđậy, vung trường thương nghênh đón.“Gặp nguy không sợ, rất thích hợp làm binh sĩ.” Lạc Niệm Sắt cười nói.“Thích hợp tới đâu?” Lạc Phong Chung xuất quyền đánh bay trường thươngcủa Tư Không Trường Phong, sau đó giơ tay bắt lấy cổ họng hắn, đánh liêntục từng quyền một vào người hắn: “Có sợ không?”“Không sợ! Có giỏi thì ngươi đánh chết ta đi!” Tư Không Trường Phong trợnmắt với hắn.Lạc Phong Chung lại đấm một quyền: “Có sợ không?’Tư Không Trường Phong cắn răng: “Không sợ!”Lạc Phong Chung cười gằn, sau đó dứt khoát ném Tư Không Trường Phongxuống đất, giơ tay giơ chân chào hỏi: “Có sợ không? Có sợ khôn? Có sợkhông?”“Sợ rồi sợ rồi, nói sợ thì có ngừng đánh không?” Tư Không Trường Phonggiơ hai tay ôm đầu, rốt cuộc không thể làm hảo hán tới cùng.“Không được.” Lạc Phong Chung lại giơ quyền đánh tới, phát tiết mọi sỉnhục vừa phải chịu ở chỗ Nam Cung Xuân Thủy.Bách Lý Đông Quân thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, đang định lao tới hỗtrợ lại thấy một bộ ám xám ngăn trước mặt. Lạc Niệm Sắt vẫn mỉm cườithản nhiên: “Đừng vội, chỗ ngươi còn có ta.”“Tiên sinh, không cần hỏi, ta sợ.” Bách Lý Đông Quân đường hoàng nói.“Võ công của Phong Chung quá ác, yên tâm, ta không thế đâu.” Lạc NiệmSắt cười nói.Bách Lý Đông Quân nuốt một ngụm nước miếng: “Không phải quyền đấmcước đá?”Lạc Niệm Sắt giơ một ngón tay thon dài: “Ta chỉ dùng một chỉ.”“Tin ngươi mới là lạ!” Bách Lý Đông Quân nhảy từ dưới đất lên, co giò bỏchạy.Lạc Niệm Sắt cười một tiếng, nhảy tới, xách cổ áo Bách Lý Đông Quân némthẳng xuống đất, sau đó xuất chỉ điểm lên mi tâm Bách Lý Đông Quân.Hắn không nói dối, chỉ dùng có một chỉ.Nhưng ngay sau đó, Bách Lý Đông Quân ngã lăn trên mặt đất, thân thể cogiật. Y chỉ cảm thấy trong người như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đangbò, kinh mạch đứt thành từng khúc, cảm giác đau đớn đó không khác gìkhoét xương moi tim.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tư Không Trường Phong cúi người, phát hiện hòa thượng kia đã bị đánhbất tỉnh thật rồi, không khỏi giơ ngón tay cái với Bách Lý Đông Quân: “Đượcđấy.”“Ha ha, ta không còn là Bách Lý Đông Quân không biết gì trong Càn ĐôngThành ngày xưa nữa rồi.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Chút mánh khóenhỏ thôi, không có gì đáng kinh ngạc.”Hai người nâng hòa thượng dưới đất vào một góc tường hẻo lánh rồi đi lêntầng mười lăm.Không một bóng người.Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Chẳng lẽ sợ rồi?’Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Đừng lơ là, chúng ta lên tầng mười sáuthử xem.”Đăng Thiên các, tầng mười sáu.Hai ông lão áo xám đang uống trà, một người mặt mày trắng trẻo khôngrâu ria, ngón tay thon dài; một người khác thân hình khôi ngô, cơ bắpkhông hề thua kém võ tăng Viên Trạch ở tầng dưới, để râu dài. Một tronghai người cầm chén trà nhìn Tư Không Trường Phong và Bách Lý ĐôngQuân vẻ mặt mờ mịt, nở nụ cười gằn.“Sao lại có hai người?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.Ông lão khôi ngô đặt chén trà xuống, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là chút mánhkhóe của tiểu nhân mà thôi. Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng thứmười lăm, Lạc Phong Chung.”“Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng mười sáu, Lạc Niệm Sắt.” Mộtông lão khác cũng đặt chén trà xuống, nhìn hai người đầy ẩn ý.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lùi lại một bước, đã chuẩnbị để nghênh chiến.“Nếu hai người các ngươi cùng ra tay, vậy chúng ta cũng cùng ra tay.” LạcPhong Chung đứng dậy, hắn tính cách nóng nảy, vừa rồi Nam Cung XuânThủy leo lên các đã khiến hắn cực kỳ tức giận, bây giờ lại có hai thằng nhóctới khiêu khích, đã không thể nhịn nổi nữa. Hắn đạp mạnh chân xuống đất,đẩy tay trái ra, một luồng chân khí tuôn trào.“Kiềm chế chút, kiềm chế chút.” Lạc Niệm Sắt gương mặt tương đối hiềnlành mỉm cười trấn an.“Còn kiềm chế nữa thì Tuyết Nguyệt thành làm gì còn mặt mũi nữa.” LạcPhong Chung đẩy một chưởng ra, chỉ riêng chưởng phong đã khiến Bách LýĐông Quân lùi lại một bước.Bách Lý Đông Quân nhíu mày, nuốt một ngụm nước miếng: “Tư KhôngTrường Phong, thế này... làm sao đánh nổi?”Tư Không Trường Phong lấy ra song thương một dài một ngắn, thở dài:“Cảnh giới của người này...”“Lão hủ bất tài, chỉ mới vào Tiêu Dao Thiên Cảnh có ba năm.” Lạc PhongChung trầm giọng nói.Lạc Niệm Sắt cũng đứng dậy: “Ta chăm chỉ hơn người bạn cũ này một chút,cho nên vào Tiêu Dao Thiên Cảnh mười năm.”Nam Cung Xuân Thủy là quái vật cho nên có thể hoàn toàn không đểnhững cao thủ Thiên Cảnh bình thường trong mắt. Nhưng đặt trên gianghồ, cho dù là Thiên Khải Thành cao thủ nhiều như mây, số người vào TiêuDao Thiên Cảnh mười năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một tòa cácrách của Tuyết Nguyệt thành đã có nhiều cao thủ vậy à?“Hai vị anh hùng thành danh đã nhiều năm, sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ đấychứ?” Tư Không Trường Phong có kinh nghiệm phong phú hơn Bách LýĐông Quân một chút, biết mấy lão già này rất chú trọng thanh danh, chonên cố ý nói khích đối phương.Lạc Niệm Sắt mỉm cười: “Hai vị tiểu huynh đệ có võ công không tệ, chắccũng đi lại trong giang hồ vài năm, đã từng nghe danh chúng ta chưa?”Tư Không Trường Phong cau mày, hắn nhớ được hầu hết cao thủ tronggiang hồ, nhưng thật sự không có Lạc Niệm Sắt hay Lạc Phong Chung gìđó. Hắn lập tức hiểu hai người này mai danh ẩn tích, ẩn cư nơi này! Tức làcho dù sau này mình có nói bọn họ ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng không ảnh hưởnggì tới bọn họ.“Đã đến rồi thì đánh đi, đừng nói nhảm nữa.” Lạc Phong Chung đã khôngnhịn nổi.Lạc Niệm Sắt giơ tay ngăn hắn lại, nhìn qua Bách Lý Đông Quân và TưKhông Trường Phong, vẫn mỉm cười ôn hòa: “Cho thêm cơ hội nói mộtcâu.”Tư Không Trường Phong cau mày, trong đầu lập tức hiện lên mười mấy lýdo thoái thác, nên làm thế nào để tránh trận quyết đấu không có phầnthắng này mà vẫn có thể rời khỏi đây vào Tuyết Nguyệt thành. Nhưngtrong lúc hắn còn chưa quyết định, Bách Lý Đông Quân lại mở miệng trước,y rất thành khẩn nhìn hai ông lão: “Đừng đánh vào mặt có được không?”“Ngu ngốc!” Tư Không Trường Phong cả giận nói, hóa ra Bách Lý ĐôngQuân vẫn là tên Bách Lý Đông Quân ở Càn Đông Thành, chẳng tiến bộ chútnào.“Được thôi được thôi.” Lạc Niệm Sắt cao giọng cười dài, bước thẳng tới.Quyền kình của Lạc Phong Chung đã nhẫn nhịn cả nửa ngày, rốt cuộc cũngbộc phát, xuất quyền đánh thẳng ra.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong cũng có tính thiếu niên,biết rõ không phải đối thủ nhưng làm sao lại bó tay chịu trói cho được?Bách Lý Đông Quân bất chấp tất cả, trực tiếp thi triển Tây Sở Kiếm Ca mạnhnhất của mình, trường thương của Tư Không Trường Phong như giao longbay lượn, phát ra mười hai phần so với ngày thường.Sau đó bị Lạc Niệm Sắt giơ tay tóm lấy bả vai, ấn mạnh xuống, lập tức hóagiải chân khí của cả hai.Tiếp đó Lạc Phong Chung xuất quyền đánh tới, đánh văng cả hai người rangoài.Bách Lý Đông Quân bị quăng xuống đất, che mặt kêu rên: “Đã bảo khôngđánh vào mặt mà?”“Ngươi im mồm đi.” Tư Không Trường Phong tức giận mắng, sau đó đứngđậy, vung trường thương nghênh đón.“Gặp nguy không sợ, rất thích hợp làm binh sĩ.” Lạc Niệm Sắt cười nói.“Thích hợp tới đâu?” Lạc Phong Chung xuất quyền đánh bay trường thươngcủa Tư Không Trường Phong, sau đó giơ tay bắt lấy cổ họng hắn, đánh liêntục từng quyền một vào người hắn: “Có sợ không?”“Không sợ! Có giỏi thì ngươi đánh chết ta đi!” Tư Không Trường Phong trợnmắt với hắn.Lạc Phong Chung lại đấm một quyền: “Có sợ không?’Tư Không Trường Phong cắn răng: “Không sợ!”Lạc Phong Chung cười gằn, sau đó dứt khoát ném Tư Không Trường Phongxuống đất, giơ tay giơ chân chào hỏi: “Có sợ không? Có sợ khôn? Có sợkhông?”“Sợ rồi sợ rồi, nói sợ thì có ngừng đánh không?” Tư Không Trường Phonggiơ hai tay ôm đầu, rốt cuộc không thể làm hảo hán tới cùng.“Không được.” Lạc Phong Chung lại giơ quyền đánh tới, phát tiết mọi sỉnhục vừa phải chịu ở chỗ Nam Cung Xuân Thủy.Bách Lý Đông Quân thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, đang định lao tới hỗtrợ lại thấy một bộ ám xám ngăn trước mặt. Lạc Niệm Sắt vẫn mỉm cườithản nhiên: “Đừng vội, chỗ ngươi còn có ta.”“Tiên sinh, không cần hỏi, ta sợ.” Bách Lý Đông Quân đường hoàng nói.“Võ công của Phong Chung quá ác, yên tâm, ta không thế đâu.” Lạc NiệmSắt cười nói.Bách Lý Đông Quân nuốt một ngụm nước miếng: “Không phải quyền đấmcước đá?”Lạc Niệm Sắt giơ một ngón tay thon dài: “Ta chỉ dùng một chỉ.”“Tin ngươi mới là lạ!” Bách Lý Đông Quân nhảy từ dưới đất lên, co giò bỏchạy.Lạc Niệm Sắt cười một tiếng, nhảy tới, xách cổ áo Bách Lý Đông Quân némthẳng xuống đất, sau đó xuất chỉ điểm lên mi tâm Bách Lý Đông Quân.Hắn không nói dối, chỉ dùng có một chỉ.Nhưng ngay sau đó, Bách Lý Đông Quân ngã lăn trên mặt đất, thân thể cogiật. Y chỉ cảm thấy trong người như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đangbò, kinh mạch đứt thành từng khúc, cảm giác đau đớn đó không khác gìkhoét xương moi tim.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tư Không Trường Phong cúi người, phát hiện hòa thượng kia đã bị đánhbất tỉnh thật rồi, không khỏi giơ ngón tay cái với Bách Lý Đông Quân: “Đượcđấy.”“Ha ha, ta không còn là Bách Lý Đông Quân không biết gì trong Càn ĐôngThành ngày xưa nữa rồi.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Chút mánh khóenhỏ thôi, không có gì đáng kinh ngạc.”Hai người nâng hòa thượng dưới đất vào một góc tường hẻo lánh rồi đi lêntầng mười lăm.Không một bóng người.Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Chẳng lẽ sợ rồi?’Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Đừng lơ là, chúng ta lên tầng mười sáuthử xem.”Đăng Thiên các, tầng mười sáu.Hai ông lão áo xám đang uống trà, một người mặt mày trắng trẻo khôngrâu ria, ngón tay thon dài; một người khác thân hình khôi ngô, cơ bắpkhông hề thua kém võ tăng Viên Trạch ở tầng dưới, để râu dài. Một tronghai người cầm chén trà nhìn Tư Không Trường Phong và Bách Lý ĐôngQuân vẻ mặt mờ mịt, nở nụ cười gằn.“Sao lại có hai người?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.Ông lão khôi ngô đặt chén trà xuống, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là chút mánhkhóe của tiểu nhân mà thôi. Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng thứmười lăm, Lạc Phong Chung.”“Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng mười sáu, Lạc Niệm Sắt.” Mộtông lão khác cũng đặt chén trà xuống, nhìn hai người đầy ẩn ý.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lùi lại một bước, đã chuẩnbị để nghênh chiến.“Nếu hai người các ngươi cùng ra tay, vậy chúng ta cũng cùng ra tay.” LạcPhong Chung đứng dậy, hắn tính cách nóng nảy, vừa rồi Nam Cung XuânThủy leo lên các đã khiến hắn cực kỳ tức giận, bây giờ lại có hai thằng nhóctới khiêu khích, đã không thể nhịn nổi nữa. Hắn đạp mạnh chân xuống đất,đẩy tay trái ra, một luồng chân khí tuôn trào.“Kiềm chế chút, kiềm chế chút.” Lạc Niệm Sắt gương mặt tương đối hiềnlành mỉm cười trấn an.“Còn kiềm chế nữa thì Tuyết Nguyệt thành làm gì còn mặt mũi nữa.” LạcPhong Chung đẩy một chưởng ra, chỉ riêng chưởng phong đã khiến Bách LýĐông Quân lùi lại một bước.Bách Lý Đông Quân nhíu mày, nuốt một ngụm nước miếng: “Tư KhôngTrường Phong, thế này... làm sao đánh nổi?”Tư Không Trường Phong lấy ra song thương một dài một ngắn, thở dài:“Cảnh giới của người này...”“Lão hủ bất tài, chỉ mới vào Tiêu Dao Thiên Cảnh có ba năm.” Lạc PhongChung trầm giọng nói.Lạc Niệm Sắt cũng đứng dậy: “Ta chăm chỉ hơn người bạn cũ này một chút,cho nên vào Tiêu Dao Thiên Cảnh mười năm.”Nam Cung Xuân Thủy là quái vật cho nên có thể hoàn toàn không đểnhững cao thủ Thiên Cảnh bình thường trong mắt. Nhưng đặt trên gianghồ, cho dù là Thiên Khải Thành cao thủ nhiều như mây, số người vào TiêuDao Thiên Cảnh mười năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một tòa cácrách của Tuyết Nguyệt thành đã có nhiều cao thủ vậy à?“Hai vị anh hùng thành danh đã nhiều năm, sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ đấychứ?” Tư Không Trường Phong có kinh nghiệm phong phú hơn Bách LýĐông Quân một chút, biết mấy lão già này rất chú trọng thanh danh, chonên cố ý nói khích đối phương.Lạc Niệm Sắt mỉm cười: “Hai vị tiểu huynh đệ có võ công không tệ, chắccũng đi lại trong giang hồ vài năm, đã từng nghe danh chúng ta chưa?”Tư Không Trường Phong cau mày, hắn nhớ được hầu hết cao thủ tronggiang hồ, nhưng thật sự không có Lạc Niệm Sắt hay Lạc Phong Chung gìđó. Hắn lập tức hiểu hai người này mai danh ẩn tích, ẩn cư nơi này! Tức làcho dù sau này mình có nói bọn họ ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng không ảnh hưởnggì tới bọn họ.“Đã đến rồi thì đánh đi, đừng nói nhảm nữa.” Lạc Phong Chung đã khôngnhịn nổi.Lạc Niệm Sắt giơ tay ngăn hắn lại, nhìn qua Bách Lý Đông Quân và TưKhông Trường Phong, vẫn mỉm cười ôn hòa: “Cho thêm cơ hội nói mộtcâu.”Tư Không Trường Phong cau mày, trong đầu lập tức hiện lên mười mấy lýdo thoái thác, nên làm thế nào để tránh trận quyết đấu không có phầnthắng này mà vẫn có thể rời khỏi đây vào Tuyết Nguyệt thành. Nhưngtrong lúc hắn còn chưa quyết định, Bách Lý Đông Quân lại mở miệng trước,y rất thành khẩn nhìn hai ông lão: “Đừng đánh vào mặt có được không?”“Ngu ngốc!” Tư Không Trường Phong cả giận nói, hóa ra Bách Lý ĐôngQuân vẫn là tên Bách Lý Đông Quân ở Càn Đông Thành, chẳng tiến bộ chútnào.“Được thôi được thôi.” Lạc Niệm Sắt cao giọng cười dài, bước thẳng tới.Quyền kình của Lạc Phong Chung đã nhẫn nhịn cả nửa ngày, rốt cuộc cũngbộc phát, xuất quyền đánh thẳng ra.Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong cũng có tính thiếu niên,biết rõ không phải đối thủ nhưng làm sao lại bó tay chịu trói cho được?Bách Lý Đông Quân bất chấp tất cả, trực tiếp thi triển Tây Sở Kiếm Ca mạnhnhất của mình, trường thương của Tư Không Trường Phong như giao longbay lượn, phát ra mười hai phần so với ngày thường.Sau đó bị Lạc Niệm Sắt giơ tay tóm lấy bả vai, ấn mạnh xuống, lập tức hóagiải chân khí của cả hai.Tiếp đó Lạc Phong Chung xuất quyền đánh tới, đánh văng cả hai người rangoài.Bách Lý Đông Quân bị quăng xuống đất, che mặt kêu rên: “Đã bảo khôngđánh vào mặt mà?”“Ngươi im mồm đi.” Tư Không Trường Phong tức giận mắng, sau đó đứngđậy, vung trường thương nghênh đón.“Gặp nguy không sợ, rất thích hợp làm binh sĩ.” Lạc Niệm Sắt cười nói.“Thích hợp tới đâu?” Lạc Phong Chung xuất quyền đánh bay trường thươngcủa Tư Không Trường Phong, sau đó giơ tay bắt lấy cổ họng hắn, đánh liêntục từng quyền một vào người hắn: “Có sợ không?”“Không sợ! Có giỏi thì ngươi đánh chết ta đi!” Tư Không Trường Phong trợnmắt với hắn.Lạc Phong Chung lại đấm một quyền: “Có sợ không?’Tư Không Trường Phong cắn răng: “Không sợ!”Lạc Phong Chung cười gằn, sau đó dứt khoát ném Tư Không Trường Phongxuống đất, giơ tay giơ chân chào hỏi: “Có sợ không? Có sợ khôn? Có sợkhông?”“Sợ rồi sợ rồi, nói sợ thì có ngừng đánh không?” Tư Không Trường Phonggiơ hai tay ôm đầu, rốt cuộc không thể làm hảo hán tới cùng.“Không được.” Lạc Phong Chung lại giơ quyền đánh tới, phát tiết mọi sỉnhục vừa phải chịu ở chỗ Nam Cung Xuân Thủy.Bách Lý Đông Quân thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, đang định lao tới hỗtrợ lại thấy một bộ ám xám ngăn trước mặt. Lạc Niệm Sắt vẫn mỉm cườithản nhiên: “Đừng vội, chỗ ngươi còn có ta.”“Tiên sinh, không cần hỏi, ta sợ.” Bách Lý Đông Quân đường hoàng nói.“Võ công của Phong Chung quá ác, yên tâm, ta không thế đâu.” Lạc NiệmSắt cười nói.Bách Lý Đông Quân nuốt một ngụm nước miếng: “Không phải quyền đấmcước đá?”Lạc Niệm Sắt giơ một ngón tay thon dài: “Ta chỉ dùng một chỉ.”“Tin ngươi mới là lạ!” Bách Lý Đông Quân nhảy từ dưới đất lên, co giò bỏchạy.Lạc Niệm Sắt cười một tiếng, nhảy tới, xách cổ áo Bách Lý Đông Quân némthẳng xuống đất, sau đó xuất chỉ điểm lên mi tâm Bách Lý Đông Quân.Hắn không nói dối, chỉ dùng có một chỉ.Nhưng ngay sau đó, Bách Lý Đông Quân ngã lăn trên mặt đất, thân thể cogiật. Y chỉ cảm thấy trong người như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đangbò, kinh mạch đứt thành từng khúc, cảm giác đau đớn đó không khác gìkhoét xương moi tim.