Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 192: Thiên Ngoại Phi Tiên

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nam Quyết.Lạc Khê sơn.Diệp Đỉnh Chi nằm giữa sườn núi, ngậm một cọng cỏ đuôi ngựa, ngửa đầulên nhìn bầu trời, phía sau là một gian nhà tranh che một nửa, xem ra là nơihắn sẽ ở sau này. Hắn giơ tay cầm bình rượu, nhưng lung lay vài cái, đãrỗng tuếch. Hắn mỉm cười: “Không có rượu uống. Thôi vậy, uống rượu củatên kia rồi thì uống mấy thứ rượu này đúng là không quen.”Đột nhiên một tiếng tỳ bà vang lên.Diệp Đỉnh Chi nhíu mày nhưng không đứng dậy.“Thiếu chủ.” Bốn bóng người hạ xuống sau lưng hắn, một người tay cầmống sáo, một người ôm tỳ bà, một người cầm đàn nhị hồ, còn một ngườidắt ngọc tiêu bên hông, chính là bốn người theo Vũ Sinh Ma xông vàoThiên Khải hoàng thành ngày hôm đó.Diệp Đỉnh Chi vẫn nằm lười biếng: “Các ngươi đến rồi.’“Chúng ta đã mang kiếm phổ mà thiếu chủ muốn tới đây. Nhưng chủ nhânđã nói, không cho phép thiếu chủ luyện Ma Tiên Kiếm.” Người mặc áo tímtrầm giọng nói.Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Lần trước tới tìm ta, các ngươi đã nói gì?’“Khi còn sống chủ nhận có lệnh, sau khi người mất, bốn người chúng tahoàn toàn nghe lệnh thiếu chủ.” Người mặc áo tím cầm ống sáo chậm rãinói, giọng nói thành khẩn, không chút bất mãn.”“Đã hoàn toàn nghe lệnh ta, sao còn quản chuyện ta luyện kiếm.” Diệp ĐỉnhChi xua tay: “Để kiếm phổ lại, các ngươi đi đi.”“Đi?” Người mặc áo tím đặt kiếm phổ xuống đất, khẽ cau mày.“Ta biết năm xưa các ngươi đều được sư phụ của ta cứu, các ngươi muốnbáo ân nên ở bên cạnh người đã nhiều năm. Nhưng ta không phải sư phụ,người đã mất, các ngươi đã tự do. Đi đi, ta ở đây một mình là được.” DiệpĐỉnh Chi gối hai tay dưới đầu, nhìn vầng trăng trên bầu trời, cũng chính làphía bắc.Người áo tím cầm đầu do dự một chút rồi lắc đầu: “Mệnh lệnh của chủnhân, không dám vi phạm.”“Sư phụ bảo các ngươi nghe lệnh ta, bây giờ ta lệnh cho các ngươi đi, cácngươi không chịu mới là chống lệnh.” Cuối cùng Diệp Đỉnh Chi cũng đứngdậy, quay sang nhìn bốn người.Người áo tím cầm đầu thở dài: “Thiếu chủ xây nhà ở đây, là vì sao?”Diệp Đỉnh Chi rút thanh Huyền Phong kiếm cắm dưới đất lên, nhẹ nhàngxoay tròn: “Đương nhiên là luyện kiếm.”“Vì sao lại luyện kiếm?” Người mặc áo tím lại hỏi.Diệp Đỉnh Chi sững sờ, không trả lời.Người áo tím cúi đầu nói: “Ta hiểu rồi.”Diệp Đỉnh Chi cười nói: “Sao ngươi lại hiểu?”“Bốn người chúng ta sẽ tới Thiên Khải Thành, ẩn giấu hành tung, giúp thiếuchủ chuẩn bị báo thù, chỉ chờ ngày thiếu chủ luyện kiếm thành công, đếnThiên Khải Thành, chúng ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ.” Người áo tím chắp tay,sau đó quay người dẫn ba người còn lại nhanh chóng rời khỏi.“Đúng là hiểu lòng người...” Diệp Đỉnh Chi vuốt thanh kiếm trong tay: “Biếtta cứ nhìn phía bắc là có mối bận tâm ở đó.”Hai chữ bận tâm không phải chỉ là thù hận. Đúng vậy, Thiên Khải Thành cóngười mà hắn nhất định phải giết chết, nhưng lần trước từ biệt ở Thiên KhảiThành, cũng có thêm một người nhất định phải gặp lại.“Thời gian dành cho ta không nhiều.” Diệp Đỉnh Chi giơ thanh HuyềnPhong kiếm, đột nhiên xoay tròn.Chỉ không tới năm tháng nữa, cô nương thích nghe mình kể chuyện trongThiên Khải Thành sẽ mặc áo đỏ, gả cho người đàn ông mà nàng khôngthích.Ngày đó, mình nhất định phải chạy tới Thiên Khải Thành.Nhất định phải vào Tiêu Dao Thiên Cảnh.Sư phụ, rất xin lỗi.Ngoài ra, Bách Lý Đông Quân. Người ta muốn cướp là hoàng tẩu tương laicủa sư huynh ngươi, đến lúc đó ngươi có rút kiếm nhắm vào ta hay không?Bắc Ly.Tuyết Nguyệt thành.Bách Lý Đông Quân cầm kiếm đan xen với Tư Không Trường Phong, haingười đầu đầu mồ hôi, thở hồng hộc, nhưng sắc mặt lại cực kỳ phấn khởi.“Chính là cảm giác vừa rồi.” Bách Lý Đông Quân quát khẽ.Tư Không Trường Phong lau mồ hôi, vung mạnh trường thương: “Lúc ởtrong Đường môn, sau khi thấy Nam Cung Xuân Thủy giơ tay nhập HuyềnDu, trong lòng đã có một luồng khí đọng mãi không tan, rốt cuộc tới vừarồi mới tìm được luồng khí đó.”“Lại nào!” Bách Lý Đông Quân gầm lên, trường kiếm lóe lên, va chạm vớitrường thương của Tư Không Trường Phong, phát ra âm thanh thanh thúy.“Lao nhao cái gì thế!” Một tiếng gầm vang lên, hai người quay sang, pháthiện Lạc Hà tóc tai rối tung khiêng đại đao đứng đó, hai mắt đỏ bừng, có vẻđang ngủ mơ thì bị bọn họ đánh thức.Bách Lý Đông Quân vội vàng thu kiếm: “Xin lỗi, rất xin lỗi, hai người chúngta gây tiếng động quá lớn, đánh thức ngươi. Chúng ta đi ngủ đây!”“Ngủ cái gì mà ngủ!” Lạc Hà vung đại đao: “Ta thấy các ngươi đánh rất sungsướng, hay là thêm cả ta vào đi.”“Hả?” Bách Lý Đông Quân sững sờ.“Hả cái rắm!” Khóe miệng Lạc Hà nhướn lên, tung người nhảy tới, trườngđao vung mạnh tạo thành hình bán nguyệt, sau đó đột nhiên bổ xuống.“Đao pháp thật khí phách!” Bách Lý Đông Quân không cam lòng yếu thế,nhấc thanh Bất Nhiễm Trần ngăn cản trường đao này, nhưng đao thế quámạnh, Bách Lý Đông Quân cả người cả kiếm lui lại hơn mười bước.“Còn chưa xong đâu!” Lạc Hà lại nâng đao bổ tới, từng đao nổi tiếp nhau,thanh trường đao to lớn lạ thường trên tay hắn linh hoạt như mũi kim thêuhoa, lưới đao dày đặc bao phủ bốn phía xung quanh Bách Lý Đông Quân.Tư Không Trường Phong rất thức thời lùi sang một bên xem trò hay, cườinói: “Bách Lý Đông Quân, sao lại để bị đánh tới không cách nào hoàn thủnhư vậy?”Bách Lý Đông Quân thối lui tới cạnh tường, điểm mũi chân, lướt lên cao.Dưới ánh trăng, thanh Bất Nhiễm Trần trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽothấu xương, y cười mắng: “Giờ tới phiên ta!”Ánh kiếm không ngừng lóe lên trong sân, từng vệt sáng nối tiếp nhau,nhanh chóng xé toang lưới đao cực kỳ bá đạo kia.Lạc Hà sửng sốt, trường đao đã bị kiếm đẩy ra, vội vàng lùi lại phía sau. BấtNhiễm Trần lướt sát qua trước ngực hắn, Bách Lý Đông Quân cười mộttiếng, lại tung kiếm lao tới.Phụ thân của hắn, Bách Lý Thành Phong tinh thông Thuấn Sát kiếm pháp.Nhưng lúc trước Bách Lý Đông Quân chỉ học một thức rút kiếm trongThuấn Sát kiếm pháp. Tuy thi thoảng lại dùng để tập kích giành thắng lợi,nhưng khi quyết đấu bình, một đòn không được là không có chiêu sau, cònhôm nay rốt cuộc y cũng lĩnh ngộ được thức tiếp theo của Thuấn Sát kiếmpháp, Thuấn Ảnh thức.“Hay!” Đao thế của Lạc Hà bị áp đaỏ nhưng tâm trạng lại càng vui vẻ, ngửađầu lên trời quát lớn một tiếng, quần áo trên người lập tức vỡ vụn, để lộ cơbắp cuồn cuộn bên trong.Tư Không Trường Phong không nhịn được cười ha hả: “Nổ áo thức?”Lạc Hà vốn đã khôi ngô giờ càng khổng lồ, hắn vung đao lên, đâm vàotrường kiếm của Bách Lý Đông Quân, sau đó đánh bay Bách Lý Đông Quântừ trong sân ra ngoài.“Lạc Hà huynh, hung hãn quá.” Tư Không Trường Phong cảm thán.Lạc Hà quay sang nhìn Tư Không Trường Phong, như đã nổi hứng, chỉ vàohắn quát: “Tiếp theo tới phiên ngươi.”“Còn chưa xong đâu.” Một tiếng quát dài vang lên, Bách Lý Đông Quân từbên ngoài lao vào, cả người cả kiếm bay lên.“Xem kiếm của ta - Thiên Ngoại Phi Tiên.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nam Quyết.Lạc Khê sơn.Diệp Đỉnh Chi nằm giữa sườn núi, ngậm một cọng cỏ đuôi ngựa, ngửa đầulên nhìn bầu trời, phía sau là một gian nhà tranh che một nửa, xem ra là nơihắn sẽ ở sau này. Hắn giơ tay cầm bình rượu, nhưng lung lay vài cái, đãrỗng tuếch. Hắn mỉm cười: “Không có rượu uống. Thôi vậy, uống rượu củatên kia rồi thì uống mấy thứ rượu này đúng là không quen.”Đột nhiên một tiếng tỳ bà vang lên.Diệp Đỉnh Chi nhíu mày nhưng không đứng dậy.“Thiếu chủ.” Bốn bóng người hạ xuống sau lưng hắn, một người tay cầmống sáo, một người ôm tỳ bà, một người cầm đàn nhị hồ, còn một ngườidắt ngọc tiêu bên hông, chính là bốn người theo Vũ Sinh Ma xông vàoThiên Khải hoàng thành ngày hôm đó.Diệp Đỉnh Chi vẫn nằm lười biếng: “Các ngươi đến rồi.’“Chúng ta đã mang kiếm phổ mà thiếu chủ muốn tới đây. Nhưng chủ nhânđã nói, không cho phép thiếu chủ luyện Ma Tiên Kiếm.” Người mặc áo tímtrầm giọng nói.Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Lần trước tới tìm ta, các ngươi đã nói gì?’“Khi còn sống chủ nhận có lệnh, sau khi người mất, bốn người chúng tahoàn toàn nghe lệnh thiếu chủ.” Người mặc áo tím cầm ống sáo chậm rãinói, giọng nói thành khẩn, không chút bất mãn.”“Đã hoàn toàn nghe lệnh ta, sao còn quản chuyện ta luyện kiếm.” Diệp ĐỉnhChi xua tay: “Để kiếm phổ lại, các ngươi đi đi.”“Đi?” Người mặc áo tím đặt kiếm phổ xuống đất, khẽ cau mày.“Ta biết năm xưa các ngươi đều được sư phụ của ta cứu, các ngươi muốnbáo ân nên ở bên cạnh người đã nhiều năm. Nhưng ta không phải sư phụ,người đã mất, các ngươi đã tự do. Đi đi, ta ở đây một mình là được.” DiệpĐỉnh Chi gối hai tay dưới đầu, nhìn vầng trăng trên bầu trời, cũng chính làphía bắc.Người áo tím cầm đầu do dự một chút rồi lắc đầu: “Mệnh lệnh của chủnhân, không dám vi phạm.”“Sư phụ bảo các ngươi nghe lệnh ta, bây giờ ta lệnh cho các ngươi đi, cácngươi không chịu mới là chống lệnh.” Cuối cùng Diệp Đỉnh Chi cũng đứngdậy, quay sang nhìn bốn người.Người áo tím cầm đầu thở dài: “Thiếu chủ xây nhà ở đây, là vì sao?”Diệp Đỉnh Chi rút thanh Huyền Phong kiếm cắm dưới đất lên, nhẹ nhàngxoay tròn: “Đương nhiên là luyện kiếm.”“Vì sao lại luyện kiếm?” Người mặc áo tím lại hỏi.Diệp Đỉnh Chi sững sờ, không trả lời.Người áo tím cúi đầu nói: “Ta hiểu rồi.”Diệp Đỉnh Chi cười nói: “Sao ngươi lại hiểu?”“Bốn người chúng ta sẽ tới Thiên Khải Thành, ẩn giấu hành tung, giúp thiếuchủ chuẩn bị báo thù, chỉ chờ ngày thiếu chủ luyện kiếm thành công, đếnThiên Khải Thành, chúng ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ.” Người áo tím chắp tay,sau đó quay người dẫn ba người còn lại nhanh chóng rời khỏi.“Đúng là hiểu lòng người...” Diệp Đỉnh Chi vuốt thanh kiếm trong tay: “Biếtta cứ nhìn phía bắc là có mối bận tâm ở đó.”Hai chữ bận tâm không phải chỉ là thù hận. Đúng vậy, Thiên Khải Thành cóngười mà hắn nhất định phải giết chết, nhưng lần trước từ biệt ở Thiên KhảiThành, cũng có thêm một người nhất định phải gặp lại.“Thời gian dành cho ta không nhiều.” Diệp Đỉnh Chi giơ thanh HuyềnPhong kiếm, đột nhiên xoay tròn.Chỉ không tới năm tháng nữa, cô nương thích nghe mình kể chuyện trongThiên Khải Thành sẽ mặc áo đỏ, gả cho người đàn ông mà nàng khôngthích.Ngày đó, mình nhất định phải chạy tới Thiên Khải Thành.Nhất định phải vào Tiêu Dao Thiên Cảnh.Sư phụ, rất xin lỗi.Ngoài ra, Bách Lý Đông Quân. Người ta muốn cướp là hoàng tẩu tương laicủa sư huynh ngươi, đến lúc đó ngươi có rút kiếm nhắm vào ta hay không?Bắc Ly.Tuyết Nguyệt thành.Bách Lý Đông Quân cầm kiếm đan xen với Tư Không Trường Phong, haingười đầu đầu mồ hôi, thở hồng hộc, nhưng sắc mặt lại cực kỳ phấn khởi.“Chính là cảm giác vừa rồi.” Bách Lý Đông Quân quát khẽ.Tư Không Trường Phong lau mồ hôi, vung mạnh trường thương: “Lúc ởtrong Đường môn, sau khi thấy Nam Cung Xuân Thủy giơ tay nhập HuyềnDu, trong lòng đã có một luồng khí đọng mãi không tan, rốt cuộc tới vừarồi mới tìm được luồng khí đó.”“Lại nào!” Bách Lý Đông Quân gầm lên, trường kiếm lóe lên, va chạm vớitrường thương của Tư Không Trường Phong, phát ra âm thanh thanh thúy.“Lao nhao cái gì thế!” Một tiếng gầm vang lên, hai người quay sang, pháthiện Lạc Hà tóc tai rối tung khiêng đại đao đứng đó, hai mắt đỏ bừng, có vẻđang ngủ mơ thì bị bọn họ đánh thức.Bách Lý Đông Quân vội vàng thu kiếm: “Xin lỗi, rất xin lỗi, hai người chúngta gây tiếng động quá lớn, đánh thức ngươi. Chúng ta đi ngủ đây!”“Ngủ cái gì mà ngủ!” Lạc Hà vung đại đao: “Ta thấy các ngươi đánh rất sungsướng, hay là thêm cả ta vào đi.”“Hả?” Bách Lý Đông Quân sững sờ.“Hả cái rắm!” Khóe miệng Lạc Hà nhướn lên, tung người nhảy tới, trườngđao vung mạnh tạo thành hình bán nguyệt, sau đó đột nhiên bổ xuống.“Đao pháp thật khí phách!” Bách Lý Đông Quân không cam lòng yếu thế,nhấc thanh Bất Nhiễm Trần ngăn cản trường đao này, nhưng đao thế quámạnh, Bách Lý Đông Quân cả người cả kiếm lui lại hơn mười bước.“Còn chưa xong đâu!” Lạc Hà lại nâng đao bổ tới, từng đao nổi tiếp nhau,thanh trường đao to lớn lạ thường trên tay hắn linh hoạt như mũi kim thêuhoa, lưới đao dày đặc bao phủ bốn phía xung quanh Bách Lý Đông Quân.Tư Không Trường Phong rất thức thời lùi sang một bên xem trò hay, cườinói: “Bách Lý Đông Quân, sao lại để bị đánh tới không cách nào hoàn thủnhư vậy?”Bách Lý Đông Quân thối lui tới cạnh tường, điểm mũi chân, lướt lên cao.Dưới ánh trăng, thanh Bất Nhiễm Trần trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽothấu xương, y cười mắng: “Giờ tới phiên ta!”Ánh kiếm không ngừng lóe lên trong sân, từng vệt sáng nối tiếp nhau,nhanh chóng xé toang lưới đao cực kỳ bá đạo kia.Lạc Hà sửng sốt, trường đao đã bị kiếm đẩy ra, vội vàng lùi lại phía sau. BấtNhiễm Trần lướt sát qua trước ngực hắn, Bách Lý Đông Quân cười mộttiếng, lại tung kiếm lao tới.Phụ thân của hắn, Bách Lý Thành Phong tinh thông Thuấn Sát kiếm pháp.Nhưng lúc trước Bách Lý Đông Quân chỉ học một thức rút kiếm trongThuấn Sát kiếm pháp. Tuy thi thoảng lại dùng để tập kích giành thắng lợi,nhưng khi quyết đấu bình, một đòn không được là không có chiêu sau, cònhôm nay rốt cuộc y cũng lĩnh ngộ được thức tiếp theo của Thuấn Sát kiếmpháp, Thuấn Ảnh thức.“Hay!” Đao thế của Lạc Hà bị áp đaỏ nhưng tâm trạng lại càng vui vẻ, ngửađầu lên trời quát lớn một tiếng, quần áo trên người lập tức vỡ vụn, để lộ cơbắp cuồn cuộn bên trong.Tư Không Trường Phong không nhịn được cười ha hả: “Nổ áo thức?”Lạc Hà vốn đã khôi ngô giờ càng khổng lồ, hắn vung đao lên, đâm vàotrường kiếm của Bách Lý Đông Quân, sau đó đánh bay Bách Lý Đông Quântừ trong sân ra ngoài.“Lạc Hà huynh, hung hãn quá.” Tư Không Trường Phong cảm thán.Lạc Hà quay sang nhìn Tư Không Trường Phong, như đã nổi hứng, chỉ vàohắn quát: “Tiếp theo tới phiên ngươi.”“Còn chưa xong đâu.” Một tiếng quát dài vang lên, Bách Lý Đông Quân từbên ngoài lao vào, cả người cả kiếm bay lên.“Xem kiếm của ta - Thiên Ngoại Phi Tiên.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Nam Quyết.Lạc Khê sơn.Diệp Đỉnh Chi nằm giữa sườn núi, ngậm một cọng cỏ đuôi ngựa, ngửa đầulên nhìn bầu trời, phía sau là một gian nhà tranh che một nửa, xem ra là nơihắn sẽ ở sau này. Hắn giơ tay cầm bình rượu, nhưng lung lay vài cái, đãrỗng tuếch. Hắn mỉm cười: “Không có rượu uống. Thôi vậy, uống rượu củatên kia rồi thì uống mấy thứ rượu này đúng là không quen.”Đột nhiên một tiếng tỳ bà vang lên.Diệp Đỉnh Chi nhíu mày nhưng không đứng dậy.“Thiếu chủ.” Bốn bóng người hạ xuống sau lưng hắn, một người tay cầmống sáo, một người ôm tỳ bà, một người cầm đàn nhị hồ, còn một ngườidắt ngọc tiêu bên hông, chính là bốn người theo Vũ Sinh Ma xông vàoThiên Khải hoàng thành ngày hôm đó.Diệp Đỉnh Chi vẫn nằm lười biếng: “Các ngươi đến rồi.’“Chúng ta đã mang kiếm phổ mà thiếu chủ muốn tới đây. Nhưng chủ nhânđã nói, không cho phép thiếu chủ luyện Ma Tiên Kiếm.” Người mặc áo tímtrầm giọng nói.Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Lần trước tới tìm ta, các ngươi đã nói gì?’“Khi còn sống chủ nhận có lệnh, sau khi người mất, bốn người chúng tahoàn toàn nghe lệnh thiếu chủ.” Người mặc áo tím cầm ống sáo chậm rãinói, giọng nói thành khẩn, không chút bất mãn.”“Đã hoàn toàn nghe lệnh ta, sao còn quản chuyện ta luyện kiếm.” Diệp ĐỉnhChi xua tay: “Để kiếm phổ lại, các ngươi đi đi.”“Đi?” Người mặc áo tím đặt kiếm phổ xuống đất, khẽ cau mày.“Ta biết năm xưa các ngươi đều được sư phụ của ta cứu, các ngươi muốnbáo ân nên ở bên cạnh người đã nhiều năm. Nhưng ta không phải sư phụ,người đã mất, các ngươi đã tự do. Đi đi, ta ở đây một mình là được.” DiệpĐỉnh Chi gối hai tay dưới đầu, nhìn vầng trăng trên bầu trời, cũng chính làphía bắc.Người áo tím cầm đầu do dự một chút rồi lắc đầu: “Mệnh lệnh của chủnhân, không dám vi phạm.”“Sư phụ bảo các ngươi nghe lệnh ta, bây giờ ta lệnh cho các ngươi đi, cácngươi không chịu mới là chống lệnh.” Cuối cùng Diệp Đỉnh Chi cũng đứngdậy, quay sang nhìn bốn người.Người áo tím cầm đầu thở dài: “Thiếu chủ xây nhà ở đây, là vì sao?”Diệp Đỉnh Chi rút thanh Huyền Phong kiếm cắm dưới đất lên, nhẹ nhàngxoay tròn: “Đương nhiên là luyện kiếm.”“Vì sao lại luyện kiếm?” Người mặc áo tím lại hỏi.Diệp Đỉnh Chi sững sờ, không trả lời.Người áo tím cúi đầu nói: “Ta hiểu rồi.”Diệp Đỉnh Chi cười nói: “Sao ngươi lại hiểu?”“Bốn người chúng ta sẽ tới Thiên Khải Thành, ẩn giấu hành tung, giúp thiếuchủ chuẩn bị báo thù, chỉ chờ ngày thiếu chủ luyện kiếm thành công, đếnThiên Khải Thành, chúng ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ.” Người áo tím chắp tay,sau đó quay người dẫn ba người còn lại nhanh chóng rời khỏi.“Đúng là hiểu lòng người...” Diệp Đỉnh Chi vuốt thanh kiếm trong tay: “Biếtta cứ nhìn phía bắc là có mối bận tâm ở đó.”Hai chữ bận tâm không phải chỉ là thù hận. Đúng vậy, Thiên Khải Thành cóngười mà hắn nhất định phải giết chết, nhưng lần trước từ biệt ở Thiên KhảiThành, cũng có thêm một người nhất định phải gặp lại.“Thời gian dành cho ta không nhiều.” Diệp Đỉnh Chi giơ thanh HuyềnPhong kiếm, đột nhiên xoay tròn.Chỉ không tới năm tháng nữa, cô nương thích nghe mình kể chuyện trongThiên Khải Thành sẽ mặc áo đỏ, gả cho người đàn ông mà nàng khôngthích.Ngày đó, mình nhất định phải chạy tới Thiên Khải Thành.Nhất định phải vào Tiêu Dao Thiên Cảnh.Sư phụ, rất xin lỗi.Ngoài ra, Bách Lý Đông Quân. Người ta muốn cướp là hoàng tẩu tương laicủa sư huynh ngươi, đến lúc đó ngươi có rút kiếm nhắm vào ta hay không?Bắc Ly.Tuyết Nguyệt thành.Bách Lý Đông Quân cầm kiếm đan xen với Tư Không Trường Phong, haingười đầu đầu mồ hôi, thở hồng hộc, nhưng sắc mặt lại cực kỳ phấn khởi.“Chính là cảm giác vừa rồi.” Bách Lý Đông Quân quát khẽ.Tư Không Trường Phong lau mồ hôi, vung mạnh trường thương: “Lúc ởtrong Đường môn, sau khi thấy Nam Cung Xuân Thủy giơ tay nhập HuyềnDu, trong lòng đã có một luồng khí đọng mãi không tan, rốt cuộc tới vừarồi mới tìm được luồng khí đó.”“Lại nào!” Bách Lý Đông Quân gầm lên, trường kiếm lóe lên, va chạm vớitrường thương của Tư Không Trường Phong, phát ra âm thanh thanh thúy.“Lao nhao cái gì thế!” Một tiếng gầm vang lên, hai người quay sang, pháthiện Lạc Hà tóc tai rối tung khiêng đại đao đứng đó, hai mắt đỏ bừng, có vẻđang ngủ mơ thì bị bọn họ đánh thức.Bách Lý Đông Quân vội vàng thu kiếm: “Xin lỗi, rất xin lỗi, hai người chúngta gây tiếng động quá lớn, đánh thức ngươi. Chúng ta đi ngủ đây!”“Ngủ cái gì mà ngủ!” Lạc Hà vung đại đao: “Ta thấy các ngươi đánh rất sungsướng, hay là thêm cả ta vào đi.”“Hả?” Bách Lý Đông Quân sững sờ.“Hả cái rắm!” Khóe miệng Lạc Hà nhướn lên, tung người nhảy tới, trườngđao vung mạnh tạo thành hình bán nguyệt, sau đó đột nhiên bổ xuống.“Đao pháp thật khí phách!” Bách Lý Đông Quân không cam lòng yếu thế,nhấc thanh Bất Nhiễm Trần ngăn cản trường đao này, nhưng đao thế quámạnh, Bách Lý Đông Quân cả người cả kiếm lui lại hơn mười bước.“Còn chưa xong đâu!” Lạc Hà lại nâng đao bổ tới, từng đao nổi tiếp nhau,thanh trường đao to lớn lạ thường trên tay hắn linh hoạt như mũi kim thêuhoa, lưới đao dày đặc bao phủ bốn phía xung quanh Bách Lý Đông Quân.Tư Không Trường Phong rất thức thời lùi sang một bên xem trò hay, cườinói: “Bách Lý Đông Quân, sao lại để bị đánh tới không cách nào hoàn thủnhư vậy?”Bách Lý Đông Quân thối lui tới cạnh tường, điểm mũi chân, lướt lên cao.Dưới ánh trăng, thanh Bất Nhiễm Trần trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽothấu xương, y cười mắng: “Giờ tới phiên ta!”Ánh kiếm không ngừng lóe lên trong sân, từng vệt sáng nối tiếp nhau,nhanh chóng xé toang lưới đao cực kỳ bá đạo kia.Lạc Hà sửng sốt, trường đao đã bị kiếm đẩy ra, vội vàng lùi lại phía sau. BấtNhiễm Trần lướt sát qua trước ngực hắn, Bách Lý Đông Quân cười mộttiếng, lại tung kiếm lao tới.Phụ thân của hắn, Bách Lý Thành Phong tinh thông Thuấn Sát kiếm pháp.Nhưng lúc trước Bách Lý Đông Quân chỉ học một thức rút kiếm trongThuấn Sát kiếm pháp. Tuy thi thoảng lại dùng để tập kích giành thắng lợi,nhưng khi quyết đấu bình, một đòn không được là không có chiêu sau, cònhôm nay rốt cuộc y cũng lĩnh ngộ được thức tiếp theo của Thuấn Sát kiếmpháp, Thuấn Ảnh thức.“Hay!” Đao thế của Lạc Hà bị áp đaỏ nhưng tâm trạng lại càng vui vẻ, ngửađầu lên trời quát lớn một tiếng, quần áo trên người lập tức vỡ vụn, để lộ cơbắp cuồn cuộn bên trong.Tư Không Trường Phong không nhịn được cười ha hả: “Nổ áo thức?”Lạc Hà vốn đã khôi ngô giờ càng khổng lồ, hắn vung đao lên, đâm vàotrường kiếm của Bách Lý Đông Quân, sau đó đánh bay Bách Lý Đông Quântừ trong sân ra ngoài.“Lạc Hà huynh, hung hãn quá.” Tư Không Trường Phong cảm thán.Lạc Hà quay sang nhìn Tư Không Trường Phong, như đã nổi hứng, chỉ vàohắn quát: “Tiếp theo tới phiên ngươi.”“Còn chưa xong đâu.” Một tiếng quát dài vang lên, Bách Lý Đông Quân từbên ngoài lao vào, cả người cả kiếm bay lên.“Xem kiếm của ta - Thiên Ngoại Phi Tiên.”

Chương 192: Thiên Ngoại Phi Tiên