Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 195: Cỏ mọc én bay

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bốn tháng sau, xuân về hoa nở.Càn Đông Thành, phủ Trấn Tây Hầu.Bách Lý Thành Phong buông thiệp đỏ trong tay, ngón tay gõ nhẹ lên trên.“Lại gặp chuyện gì phiền lòng à?” Ôn Lạc Ngọc từ bên ngoài đi vào, giọngnói dịu dàng.“Thiên Khải Thành đưa thiệp mời, Cảnh Ngọc Vương nạp trắc phi, mờichúng ta tới dự lễ.” Bách Lý Thành Phong chậm rãi nói.Ôn Lạc Ngọc cười khanh khách, ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thành Phong:“Chỉ là một vương gia nạp trắc phi, đâu đáng để phủ Trấn Tây Hầu chúng tađi xa như vậy.”“Đáng lẽ không cần, nhưng trắc phi này lại là con gái của tông chủ Ảnhtông.” Bách Lý Thành Phong cười khổ nói.Ôn Lạc Ngọc khẽ cau mày: “Là Ảnh tông hộ vệ cho hoàng tộc họ Tiêu? Bọnhọ mà lại kết thân với hoàng gia, đây là lần đầu tiên trong trăm năm quađấy.”“Những chuyện đó đều không quan trọng, nhưng năm xưa khi tông chủẢnh tông còn chưa lên làm tông chủ đã theo quân đội xuất chinh, từng cứumạng ta một lần.” Bách Lý Thành Phong nhíu mày. “Con gái duy nhất củahắn xuất giá, mời ta tới dự lễ, ta không muốn cự tuyệt.’“Diệp tướng quân đã chết rồi, Lý tiên sinh cũng rời khỏi Thiên Khải Thành,chàng là thế tử của phủ Trấn Tây Hầu, một mình tới Thiên Khải Thành, quánguy hiểm.” Ôn Lạc Ngọc lắc đầu nói.“Cho nên có người kẹp một bức thư trong thiệp cưới, mời ta tới, nói là cóchuyện quan trọng cần trao đổi.” Bách Lý Thành Phong cười nói: “Ngườinày là bằng hữu năm xưa.”“Cửu hoàng tử?” Ôn Lạc Ngọc lập tức hiểu ý.Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Hắn đã vào vương phủ, bây giờ là LangGia Vương. Hắn là em trai ruột của Cảnh Ngọc Vương. Trong triều đình bâygiờ, phe của trưởng hoàng tử, phe của Thanh Vương và phe của Lang GiaVương tạo thành thế chân vạc. Lang Gia Vương này hành xử quang minhchính đại nhất, lần trước gặp hắn ở Càn Đông Thành, ta cũng khá ưa hắn.Cho nên...”“Nhưng cha đã nói, không được dính tới tranh chấp bè phái.” Ôn Lạc Ngọcnhắc nhở.Con ngươi của Bách Lý Thành Phong co lại: “Không phải chúng ta muốndính tới tranh chấp bè phái, nhưng tình hình trong triều đang xáo trộn, phủTrấn Tây Hầu muốn đứng vững không ngã, nhất định phải có lựa chọn.”“Được rồi, ta không hiểu mấy chuyện này. Nhưng vị Lang Gia Vương kia làsư huynh của Đông Quân, hắn có gọi Đông Quân về Thiên Khải Thànhkhông?” Ôn Lạc Ngọc đột nhiên hỏi.Bách Lý Thành Phong cười nói: “Câu cuối cùng trong thư có nói, hắn cũnggửi thiệp cưới cho Đông Quân, nhưng Đông Quân có đi hay không phảixem ý của Lý tiên sinh.”“Lại nói tới Lý tiên sinh.” Ôn Lạc Ngọc u oán nói.“Đó là muốn chúng ta yên tâm.” Bách Lý Thành Phong nhìn về phương xa,đáp đầy ẩn ý.Tuyết Nguyệt thành.Một chiếc xe ngựa đỗ bên cạnh thành, Lạc Thủy áo đỏ phất phới ngồi trongxe ngựa, Nam Cung Xuân Thủy áo trắng như tuyết tay cầm roi ngựa, hôngdắt bình rượu, dáng vẻ như sắp đi xa.“Lạc Hà, trong thời gian ta không ở đây, ngươi phải đảm nhiệm chức thànhchủ đấy.” Lạc Thủy cười khẽ nói.Lạc Hà vóc dáng khôi ngô đứng một bên cúi đầu ủ rũ, lần này tỷ tỷ lênđường, không biết ngày nào tháng nào năm nào mới trở về. Tỷ tỷ trong ấntượng của hắn đâu phải như vậy, hắn gãi đầu nói: “Tỷ tỷ, rốt cuộc lúc nào tỷmới về?”“Ta và tỷ tỷ của ngươi thành thân, thành thân xong là về.” Đáp lời hắn làNam Cung Xuân Thủy.“Thành thân thì ra ngoài làm gì? Bày kẹo mừng trong Tuyết Nguyệt thành,tất cả mọi người trong thành cùng chúc mừng, náo nhiệt biết bao. Ngươicho ta ba ngày, ta cam đoan sẽ hoàn thành!” Lạc Hà chưa từ bỏ ý định.“Hôn lễ của tỷ tỷ ngươi, làm sao lại dung tục như vậy được? Ta đã nói vớingươi rồi, trên biển có một tòa tiên đảo, trên tiên đảo là Thiên Môn, đi quaThiên Môn sẽ thấy tiên tử đứng đón gió. Ta muốn các tiên tử đó tấu nhạccho chúng ta, ánh bình minh sẽ là lụa đỏ, thiên địa chính là phụ mẫu, ta vàtỷ tỷ ngươi bái thiên địa giữa thiên địa, không tuyệt à?” Nam Cung XuânThủy ngửa đầu uống một hớp rượu.“Đừng khoác loác.” Lạc Hà gầm lên: “Ngươi chỉ giỏi nói ngon nói ngọt lừagạt tỷ tỷ của ta thôi!”“Trẻ con khó dạy.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếng, sau đó nhảylên, bắt lấy thanh trường thương bay tới, đột nhiên vung lên, cả người cảthương bay ra ngoài, lại nghiêng người, né một thanh trường kiếm tronggang tấc. Hồ lô đựng rượu bên hông Nam Cung Xuân Thủy hất lên, lại đánhbay người dùng kiếm ra ngoài, hắn giơ tay đón lấy hồ lô bay về, ngửa đầuuống một ngụm, tiêu sái tới cực điểm.Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân đánh lén không thành, hạxuống đất ngừng lại một chút rồi dồn sức lao tới. Nam Cung Xuân Thủy thởdài, giơ hai tay tóm lấy bả vai hai người, xoay tròn lên không, thế là mộtchân đạp lên vai Tư Không Trường Phong, một chân đạp lên vai Bách LýĐông Quân, đè cả hai xuống đất. Hắn lung lay bình rượu, thở dài: “Đánh lénkhông được còn định tấn công trực diện, sao ta lại có hai tên đồ đệ ngốcnhư vậy?”Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Tiên sinh, ngài sắp đi rồi, hai người chúng takhông nhân cơ hội này học thêm một chút thì đợi tới lúc nào?’Tư Không Trường Phong chống thương xuống đất, còn định đánh tiếp,nhưng bị Nam Cung Xuân Thủy đạp mạnh một cái. Hắn lấy từ trong lòng ramột tấm thiệp cưới, ném xuống đất: “Biết hai người các ngươi không cóchuyện gì làm rồi, ta bố trí một nhiệm vụ cho các ngươi đây.”“Đây là thiệp cưới của tiên sinh?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.“Các ngươi còn nhớ Cảnh Ngọc Vương ở Thiên Khải Thành không?” NamCung Xuân Thủy hỏi.Tư Không Trường Phong lắc đầu, Bách Lý Đông Quân cũng hoang mang:“Là ai vậy?’Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếng: “Chính là ca ca của Tiêu NhượcPhong, hắn định thu trắc phi, mời ta tới dự lễ. Ta không có thời gian, cácngươi đại diện cho ta tới đó. Không thì trong Tuyết Nguyệt thành quá annhàn, ta sợ hai người các ngươi lại lười biếng.”“Chạy xa như vậy tới xem người khác kết hôn? Vô nghĩa, không muốn đi.”Bách Lý Đông Quân thẳng thắn nói.Tư Không Trường Phong cũng cảm thấy không có gì hay, Cảnh NgọcVương, nghe tên rất ghê gớm, nhưng đâu có liên quan tới hắn?“Ngươi không muốn gặp các bằng hữu à? Bọn Tiêu Nhược Phong, LôiMộng Sát ấy?” Nam Cung Xuân Thủy hỏi dò: “Không muốn đọ sức với bọnhọ xem võ công của ai cao hơn à?”Trong lòng Bách Lý Đông Quân hơi động, lập tức gật đầu: “Đi!”Nam Cung Xuân Thủy điểm mũi chân nhảy lên, lại hạ xuống trên xe ngựa,đột nhiên vung roi: “Tới Thiên Khải Thành đừng làm mất mặt sư phụ cácngươi đấy.”Lạc Thủy ngồi trong xe ngựa, nói nhỏ: “Có yên tâm không, lần này vàoThiên Khải Thành, bên cạnh bọn họ không có Lý tiên sinh nữa.”“Dù sao cũng phải lớn lên.” Nam Cung Xuân Thủy lại vung roi ngựa.Tư Không Trường Phong rút thanh trường thương cắm dưới đất, hỏi BáchLý Đông Quân: “Sao lại đáp ứng nhanh như vậy?”Bách Lý Đông Quân nhìn kiếm trong tay: “Ta cảm thấy hắn nói đúng, đã đếnlúc xem thử võ công của chúng ta đạt tới mức độ nào rồi.”Tại Nam Quyết xa ngoài ngàn dặm.Trong căn nhà lá, một nam tử trẻ trung tuấn tú bước ra, hắn đã gói sẵnhành lý, nắm lấy bội kiếm.“Bắc Ly, Thiên Khải Thành, chẳng bao lâu nữa là gặp lại.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bốn tháng sau, xuân về hoa nở.Càn Đông Thành, phủ Trấn Tây Hầu.Bách Lý Thành Phong buông thiệp đỏ trong tay, ngón tay gõ nhẹ lên trên.“Lại gặp chuyện gì phiền lòng à?” Ôn Lạc Ngọc từ bên ngoài đi vào, giọngnói dịu dàng.“Thiên Khải Thành đưa thiệp mời, Cảnh Ngọc Vương nạp trắc phi, mờichúng ta tới dự lễ.” Bách Lý Thành Phong chậm rãi nói.Ôn Lạc Ngọc cười khanh khách, ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thành Phong:“Chỉ là một vương gia nạp trắc phi, đâu đáng để phủ Trấn Tây Hầu chúng tađi xa như vậy.”“Đáng lẽ không cần, nhưng trắc phi này lại là con gái của tông chủ Ảnhtông.” Bách Lý Thành Phong cười khổ nói.Ôn Lạc Ngọc khẽ cau mày: “Là Ảnh tông hộ vệ cho hoàng tộc họ Tiêu? Bọnhọ mà lại kết thân với hoàng gia, đây là lần đầu tiên trong trăm năm quađấy.”“Những chuyện đó đều không quan trọng, nhưng năm xưa khi tông chủẢnh tông còn chưa lên làm tông chủ đã theo quân đội xuất chinh, từng cứumạng ta một lần.” Bách Lý Thành Phong nhíu mày. “Con gái duy nhất củahắn xuất giá, mời ta tới dự lễ, ta không muốn cự tuyệt.’“Diệp tướng quân đã chết rồi, Lý tiên sinh cũng rời khỏi Thiên Khải Thành,chàng là thế tử của phủ Trấn Tây Hầu, một mình tới Thiên Khải Thành, quánguy hiểm.” Ôn Lạc Ngọc lắc đầu nói.“Cho nên có người kẹp một bức thư trong thiệp cưới, mời ta tới, nói là cóchuyện quan trọng cần trao đổi.” Bách Lý Thành Phong cười nói: “Ngườinày là bằng hữu năm xưa.”“Cửu hoàng tử?” Ôn Lạc Ngọc lập tức hiểu ý.Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Hắn đã vào vương phủ, bây giờ là LangGia Vương. Hắn là em trai ruột của Cảnh Ngọc Vương. Trong triều đình bâygiờ, phe của trưởng hoàng tử, phe của Thanh Vương và phe của Lang GiaVương tạo thành thế chân vạc. Lang Gia Vương này hành xử quang minhchính đại nhất, lần trước gặp hắn ở Càn Đông Thành, ta cũng khá ưa hắn.Cho nên...”“Nhưng cha đã nói, không được dính tới tranh chấp bè phái.” Ôn Lạc Ngọcnhắc nhở.Con ngươi của Bách Lý Thành Phong co lại: “Không phải chúng ta muốndính tới tranh chấp bè phái, nhưng tình hình trong triều đang xáo trộn, phủTrấn Tây Hầu muốn đứng vững không ngã, nhất định phải có lựa chọn.”“Được rồi, ta không hiểu mấy chuyện này. Nhưng vị Lang Gia Vương kia làsư huynh của Đông Quân, hắn có gọi Đông Quân về Thiên Khải Thànhkhông?” Ôn Lạc Ngọc đột nhiên hỏi.Bách Lý Thành Phong cười nói: “Câu cuối cùng trong thư có nói, hắn cũnggửi thiệp cưới cho Đông Quân, nhưng Đông Quân có đi hay không phảixem ý của Lý tiên sinh.”“Lại nói tới Lý tiên sinh.” Ôn Lạc Ngọc u oán nói.“Đó là muốn chúng ta yên tâm.” Bách Lý Thành Phong nhìn về phương xa,đáp đầy ẩn ý.Tuyết Nguyệt thành.Một chiếc xe ngựa đỗ bên cạnh thành, Lạc Thủy áo đỏ phất phới ngồi trongxe ngựa, Nam Cung Xuân Thủy áo trắng như tuyết tay cầm roi ngựa, hôngdắt bình rượu, dáng vẻ như sắp đi xa.“Lạc Hà, trong thời gian ta không ở đây, ngươi phải đảm nhiệm chức thànhchủ đấy.” Lạc Thủy cười khẽ nói.Lạc Hà vóc dáng khôi ngô đứng một bên cúi đầu ủ rũ, lần này tỷ tỷ lênđường, không biết ngày nào tháng nào năm nào mới trở về. Tỷ tỷ trong ấntượng của hắn đâu phải như vậy, hắn gãi đầu nói: “Tỷ tỷ, rốt cuộc lúc nào tỷmới về?”“Ta và tỷ tỷ của ngươi thành thân, thành thân xong là về.” Đáp lời hắn làNam Cung Xuân Thủy.“Thành thân thì ra ngoài làm gì? Bày kẹo mừng trong Tuyết Nguyệt thành,tất cả mọi người trong thành cùng chúc mừng, náo nhiệt biết bao. Ngươicho ta ba ngày, ta cam đoan sẽ hoàn thành!” Lạc Hà chưa từ bỏ ý định.“Hôn lễ của tỷ tỷ ngươi, làm sao lại dung tục như vậy được? Ta đã nói vớingươi rồi, trên biển có một tòa tiên đảo, trên tiên đảo là Thiên Môn, đi quaThiên Môn sẽ thấy tiên tử đứng đón gió. Ta muốn các tiên tử đó tấu nhạccho chúng ta, ánh bình minh sẽ là lụa đỏ, thiên địa chính là phụ mẫu, ta vàtỷ tỷ ngươi bái thiên địa giữa thiên địa, không tuyệt à?” Nam Cung XuânThủy ngửa đầu uống một hớp rượu.“Đừng khoác loác.” Lạc Hà gầm lên: “Ngươi chỉ giỏi nói ngon nói ngọt lừagạt tỷ tỷ của ta thôi!”“Trẻ con khó dạy.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếng, sau đó nhảylên, bắt lấy thanh trường thương bay tới, đột nhiên vung lên, cả người cảthương bay ra ngoài, lại nghiêng người, né một thanh trường kiếm tronggang tấc. Hồ lô đựng rượu bên hông Nam Cung Xuân Thủy hất lên, lại đánhbay người dùng kiếm ra ngoài, hắn giơ tay đón lấy hồ lô bay về, ngửa đầuuống một ngụm, tiêu sái tới cực điểm.Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân đánh lén không thành, hạxuống đất ngừng lại một chút rồi dồn sức lao tới. Nam Cung Xuân Thủy thởdài, giơ hai tay tóm lấy bả vai hai người, xoay tròn lên không, thế là mộtchân đạp lên vai Tư Không Trường Phong, một chân đạp lên vai Bách LýĐông Quân, đè cả hai xuống đất. Hắn lung lay bình rượu, thở dài: “Đánh lénkhông được còn định tấn công trực diện, sao ta lại có hai tên đồ đệ ngốcnhư vậy?”Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Tiên sinh, ngài sắp đi rồi, hai người chúng takhông nhân cơ hội này học thêm một chút thì đợi tới lúc nào?’Tư Không Trường Phong chống thương xuống đất, còn định đánh tiếp,nhưng bị Nam Cung Xuân Thủy đạp mạnh một cái. Hắn lấy từ trong lòng ramột tấm thiệp cưới, ném xuống đất: “Biết hai người các ngươi không cóchuyện gì làm rồi, ta bố trí một nhiệm vụ cho các ngươi đây.”“Đây là thiệp cưới của tiên sinh?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.“Các ngươi còn nhớ Cảnh Ngọc Vương ở Thiên Khải Thành không?” NamCung Xuân Thủy hỏi.Tư Không Trường Phong lắc đầu, Bách Lý Đông Quân cũng hoang mang:“Là ai vậy?’Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếng: “Chính là ca ca của Tiêu NhượcPhong, hắn định thu trắc phi, mời ta tới dự lễ. Ta không có thời gian, cácngươi đại diện cho ta tới đó. Không thì trong Tuyết Nguyệt thành quá annhàn, ta sợ hai người các ngươi lại lười biếng.”“Chạy xa như vậy tới xem người khác kết hôn? Vô nghĩa, không muốn đi.”Bách Lý Đông Quân thẳng thắn nói.Tư Không Trường Phong cũng cảm thấy không có gì hay, Cảnh NgọcVương, nghe tên rất ghê gớm, nhưng đâu có liên quan tới hắn?“Ngươi không muốn gặp các bằng hữu à? Bọn Tiêu Nhược Phong, LôiMộng Sát ấy?” Nam Cung Xuân Thủy hỏi dò: “Không muốn đọ sức với bọnhọ xem võ công của ai cao hơn à?”Trong lòng Bách Lý Đông Quân hơi động, lập tức gật đầu: “Đi!”Nam Cung Xuân Thủy điểm mũi chân nhảy lên, lại hạ xuống trên xe ngựa,đột nhiên vung roi: “Tới Thiên Khải Thành đừng làm mất mặt sư phụ cácngươi đấy.”Lạc Thủy ngồi trong xe ngựa, nói nhỏ: “Có yên tâm không, lần này vàoThiên Khải Thành, bên cạnh bọn họ không có Lý tiên sinh nữa.”“Dù sao cũng phải lớn lên.” Nam Cung Xuân Thủy lại vung roi ngựa.Tư Không Trường Phong rút thanh trường thương cắm dưới đất, hỏi BáchLý Đông Quân: “Sao lại đáp ứng nhanh như vậy?”Bách Lý Đông Quân nhìn kiếm trong tay: “Ta cảm thấy hắn nói đúng, đã đếnlúc xem thử võ công của chúng ta đạt tới mức độ nào rồi.”Tại Nam Quyết xa ngoài ngàn dặm.Trong căn nhà lá, một nam tử trẻ trung tuấn tú bước ra, hắn đã gói sẵnhành lý, nắm lấy bội kiếm.“Bắc Ly, Thiên Khải Thành, chẳng bao lâu nữa là gặp lại.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bốn tháng sau, xuân về hoa nở.Càn Đông Thành, phủ Trấn Tây Hầu.Bách Lý Thành Phong buông thiệp đỏ trong tay, ngón tay gõ nhẹ lên trên.“Lại gặp chuyện gì phiền lòng à?” Ôn Lạc Ngọc từ bên ngoài đi vào, giọngnói dịu dàng.“Thiên Khải Thành đưa thiệp mời, Cảnh Ngọc Vương nạp trắc phi, mờichúng ta tới dự lễ.” Bách Lý Thành Phong chậm rãi nói.Ôn Lạc Ngọc cười khanh khách, ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thành Phong:“Chỉ là một vương gia nạp trắc phi, đâu đáng để phủ Trấn Tây Hầu chúng tađi xa như vậy.”“Đáng lẽ không cần, nhưng trắc phi này lại là con gái của tông chủ Ảnhtông.” Bách Lý Thành Phong cười khổ nói.Ôn Lạc Ngọc khẽ cau mày: “Là Ảnh tông hộ vệ cho hoàng tộc họ Tiêu? Bọnhọ mà lại kết thân với hoàng gia, đây là lần đầu tiên trong trăm năm quađấy.”“Những chuyện đó đều không quan trọng, nhưng năm xưa khi tông chủẢnh tông còn chưa lên làm tông chủ đã theo quân đội xuất chinh, từng cứumạng ta một lần.” Bách Lý Thành Phong nhíu mày. “Con gái duy nhất củahắn xuất giá, mời ta tới dự lễ, ta không muốn cự tuyệt.’“Diệp tướng quân đã chết rồi, Lý tiên sinh cũng rời khỏi Thiên Khải Thành,chàng là thế tử của phủ Trấn Tây Hầu, một mình tới Thiên Khải Thành, quánguy hiểm.” Ôn Lạc Ngọc lắc đầu nói.“Cho nên có người kẹp một bức thư trong thiệp cưới, mời ta tới, nói là cóchuyện quan trọng cần trao đổi.” Bách Lý Thành Phong cười nói: “Ngườinày là bằng hữu năm xưa.”“Cửu hoàng tử?” Ôn Lạc Ngọc lập tức hiểu ý.Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Hắn đã vào vương phủ, bây giờ là LangGia Vương. Hắn là em trai ruột của Cảnh Ngọc Vương. Trong triều đình bâygiờ, phe của trưởng hoàng tử, phe của Thanh Vương và phe của Lang GiaVương tạo thành thế chân vạc. Lang Gia Vương này hành xử quang minhchính đại nhất, lần trước gặp hắn ở Càn Đông Thành, ta cũng khá ưa hắn.Cho nên...”“Nhưng cha đã nói, không được dính tới tranh chấp bè phái.” Ôn Lạc Ngọcnhắc nhở.Con ngươi của Bách Lý Thành Phong co lại: “Không phải chúng ta muốndính tới tranh chấp bè phái, nhưng tình hình trong triều đang xáo trộn, phủTrấn Tây Hầu muốn đứng vững không ngã, nhất định phải có lựa chọn.”“Được rồi, ta không hiểu mấy chuyện này. Nhưng vị Lang Gia Vương kia làsư huynh của Đông Quân, hắn có gọi Đông Quân về Thiên Khải Thànhkhông?” Ôn Lạc Ngọc đột nhiên hỏi.Bách Lý Thành Phong cười nói: “Câu cuối cùng trong thư có nói, hắn cũnggửi thiệp cưới cho Đông Quân, nhưng Đông Quân có đi hay không phảixem ý của Lý tiên sinh.”“Lại nói tới Lý tiên sinh.” Ôn Lạc Ngọc u oán nói.“Đó là muốn chúng ta yên tâm.” Bách Lý Thành Phong nhìn về phương xa,đáp đầy ẩn ý.Tuyết Nguyệt thành.Một chiếc xe ngựa đỗ bên cạnh thành, Lạc Thủy áo đỏ phất phới ngồi trongxe ngựa, Nam Cung Xuân Thủy áo trắng như tuyết tay cầm roi ngựa, hôngdắt bình rượu, dáng vẻ như sắp đi xa.“Lạc Hà, trong thời gian ta không ở đây, ngươi phải đảm nhiệm chức thànhchủ đấy.” Lạc Thủy cười khẽ nói.Lạc Hà vóc dáng khôi ngô đứng một bên cúi đầu ủ rũ, lần này tỷ tỷ lênđường, không biết ngày nào tháng nào năm nào mới trở về. Tỷ tỷ trong ấntượng của hắn đâu phải như vậy, hắn gãi đầu nói: “Tỷ tỷ, rốt cuộc lúc nào tỷmới về?”“Ta và tỷ tỷ của ngươi thành thân, thành thân xong là về.” Đáp lời hắn làNam Cung Xuân Thủy.“Thành thân thì ra ngoài làm gì? Bày kẹo mừng trong Tuyết Nguyệt thành,tất cả mọi người trong thành cùng chúc mừng, náo nhiệt biết bao. Ngươicho ta ba ngày, ta cam đoan sẽ hoàn thành!” Lạc Hà chưa từ bỏ ý định.“Hôn lễ của tỷ tỷ ngươi, làm sao lại dung tục như vậy được? Ta đã nói vớingươi rồi, trên biển có một tòa tiên đảo, trên tiên đảo là Thiên Môn, đi quaThiên Môn sẽ thấy tiên tử đứng đón gió. Ta muốn các tiên tử đó tấu nhạccho chúng ta, ánh bình minh sẽ là lụa đỏ, thiên địa chính là phụ mẫu, ta vàtỷ tỷ ngươi bái thiên địa giữa thiên địa, không tuyệt à?” Nam Cung XuânThủy ngửa đầu uống một hớp rượu.“Đừng khoác loác.” Lạc Hà gầm lên: “Ngươi chỉ giỏi nói ngon nói ngọt lừagạt tỷ tỷ của ta thôi!”“Trẻ con khó dạy.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếng, sau đó nhảylên, bắt lấy thanh trường thương bay tới, đột nhiên vung lên, cả người cảthương bay ra ngoài, lại nghiêng người, né một thanh trường kiếm tronggang tấc. Hồ lô đựng rượu bên hông Nam Cung Xuân Thủy hất lên, lại đánhbay người dùng kiếm ra ngoài, hắn giơ tay đón lấy hồ lô bay về, ngửa đầuuống một ngụm, tiêu sái tới cực điểm.Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân đánh lén không thành, hạxuống đất ngừng lại một chút rồi dồn sức lao tới. Nam Cung Xuân Thủy thởdài, giơ hai tay tóm lấy bả vai hai người, xoay tròn lên không, thế là mộtchân đạp lên vai Tư Không Trường Phong, một chân đạp lên vai Bách LýĐông Quân, đè cả hai xuống đất. Hắn lung lay bình rượu, thở dài: “Đánh lénkhông được còn định tấn công trực diện, sao ta lại có hai tên đồ đệ ngốcnhư vậy?”Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Tiên sinh, ngài sắp đi rồi, hai người chúng takhông nhân cơ hội này học thêm một chút thì đợi tới lúc nào?’Tư Không Trường Phong chống thương xuống đất, còn định đánh tiếp,nhưng bị Nam Cung Xuân Thủy đạp mạnh một cái. Hắn lấy từ trong lòng ramột tấm thiệp cưới, ném xuống đất: “Biết hai người các ngươi không cóchuyện gì làm rồi, ta bố trí một nhiệm vụ cho các ngươi đây.”“Đây là thiệp cưới của tiên sinh?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.“Các ngươi còn nhớ Cảnh Ngọc Vương ở Thiên Khải Thành không?” NamCung Xuân Thủy hỏi.Tư Không Trường Phong lắc đầu, Bách Lý Đông Quân cũng hoang mang:“Là ai vậy?’Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếng: “Chính là ca ca của Tiêu NhượcPhong, hắn định thu trắc phi, mời ta tới dự lễ. Ta không có thời gian, cácngươi đại diện cho ta tới đó. Không thì trong Tuyết Nguyệt thành quá annhàn, ta sợ hai người các ngươi lại lười biếng.”“Chạy xa như vậy tới xem người khác kết hôn? Vô nghĩa, không muốn đi.”Bách Lý Đông Quân thẳng thắn nói.Tư Không Trường Phong cũng cảm thấy không có gì hay, Cảnh NgọcVương, nghe tên rất ghê gớm, nhưng đâu có liên quan tới hắn?“Ngươi không muốn gặp các bằng hữu à? Bọn Tiêu Nhược Phong, LôiMộng Sát ấy?” Nam Cung Xuân Thủy hỏi dò: “Không muốn đọ sức với bọnhọ xem võ công của ai cao hơn à?”Trong lòng Bách Lý Đông Quân hơi động, lập tức gật đầu: “Đi!”Nam Cung Xuân Thủy điểm mũi chân nhảy lên, lại hạ xuống trên xe ngựa,đột nhiên vung roi: “Tới Thiên Khải Thành đừng làm mất mặt sư phụ cácngươi đấy.”Lạc Thủy ngồi trong xe ngựa, nói nhỏ: “Có yên tâm không, lần này vàoThiên Khải Thành, bên cạnh bọn họ không có Lý tiên sinh nữa.”“Dù sao cũng phải lớn lên.” Nam Cung Xuân Thủy lại vung roi ngựa.Tư Không Trường Phong rút thanh trường thương cắm dưới đất, hỏi BáchLý Đông Quân: “Sao lại đáp ứng nhanh như vậy?”Bách Lý Đông Quân nhìn kiếm trong tay: “Ta cảm thấy hắn nói đúng, đã đếnlúc xem thử võ công của chúng ta đạt tới mức độ nào rồi.”Tại Nam Quyết xa ngoài ngàn dặm.Trong căn nhà lá, một nam tử trẻ trung tuấn tú bước ra, hắn đã gói sẵnhành lý, nắm lấy bội kiếm.“Bắc Ly, Thiên Khải Thành, chẳng bao lâu nữa là gặp lại.”

Chương 195: Cỏ mọc én bay