Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 206: Không thể vượt qua

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thiên Khải Thành.Trên con phố vô danh.Kiếm của Lạc Thanh Dương đã gãy thành hai nữa, rơi dưới đất. Hắn ngãquỵ, ngửa đầu lên nhìn sư phụ mình, im lặng không nói một lời.Quần áo ông lão kia đã rách tan, nhưng tay vẫn cầm kiếm, ánh mắt vẫn sắcbén như ưng. Hắn nhìn Lạc Thanh Dương đang quỳ rạp, trầm giọng nói:“Kết thúc rồi.”Lạc Thanh Dương giãy dụa, định nắm lấy thanh kiếm gãy, nhưng vừa cầmlên thì thân thể đã thoát lực ngã sấp về phía trước. Ông lão giơ chân đạplên tay hắn: “Ta hy vọng sau này ngươi sẽ hiểu, cho dù là không hiểu thìcũng đừng thách thức chuyện mà ngươi không làm được.”“Sư phụ, tha cho Lạc sư huynh đi.” Một Ảnh vệ bên cạnh không nhịn đượcnói.“Lắm mồm.” Ông lão vung tay đánh văng Ảnh vệ kia ra ngoài.Lạc Thanh Dương gầm lên: “Giết ta đi.”“Giết ngươi? Ngươi không muốn sau này trở lại tìm ta báo thù à? Khôngmuốn cuối cùng sẽ có ngày nào đó đưa Văn Quân đi à? Thua thì chết, đúnglà tác phong của kẻ yếu.” Ông lão thở dài đã thanh kiếm trong tay hắn văngra ngoài. “Chẳng phải ngươi nói ngươi muốn thành thiên hạ đệ nhất à?”“Đúng vậy, ngươi chính là đệ tử mạnh nhất Ảnh tông trong mấy chục nămqua.” Ông lão nhẹ nhàng giơ chân.Sau đó giậm mạnh xuống: “Nhưng còn chưa đủ mạnh!”Lạc Thanh Dương thần sắc đau đớn không chịu nổi, ông lão lại ấn mạnh:“Ngươi phải mạnh hơn nữa!”Lạc Thanh Dương cố gắng ngẩng đầu, nhìn gian nhà đèn đuốc sáng trưngcách đó không xa, hắn hạ giọng nói: “Sư muội...”Ông lão thu chân, quay người, vung nhẹ cánh tay: “Đưa người đi đi, tìm aiđó chữa thương cho hắn. Nhưng khóa Tỏa Thiên Liên vào, không có lệnhcủa ta thì không cho phép bất cứ ai thả hắn ra.”“Rõ!” Các Ảnh vệ sau lưng vội vàng đi tới kéo Lạc Thanh Dương đi.Một lát sau ông lão thở dài, sau đó kéo vạt áo trước ngực, trên ngực đã đầyvết kiếm. Ông cắn răng, lấy từ trong lòng ra một bình Kim Sang dược, hunghăng đổ lên vết thương: “Thằng nhóc này mới chừng ấy tuổi mà kiếm phápđã khủng khiếp đến vậy rồi.”“Thiên hạ đệ nhất, có lẽ có hy vọng.”Trên con phố dài cách đó một dặm, cánh tay Bách Lý Đông Quân càng lúccàng run rẩy.Người cha đang đứng đối diện với y chỉ xuất kiếm có ba lần, nhưng mỗi lầnchỉ nghe tiếng rời vỏ chứ chưa lần nào thấy được kiếm chiêu, tới giờ kiếmvẫn trong vỏ.Nhưng lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân nghe tiếng tiếng kiếm rời vỏ,trường thương trên tay Tư Không Trường Phong bị một kiếm đánh bay.Lần thứ hai y nghe tiếng kiếm rời vỏ, ống tay áo của y bị đâm thành một lỗthủng.Lần thứ ba y nghe tiếng kiếm rời vỏ, một chỏm tóc bồng bềnh rơi khỏi tócmai của y.“Đây mới là Bạt Kiếm thức.” Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “Bách LýĐông Quân, ngươi...còn kém xa!”Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước, nuốt nước miếng: “Cha già này, đâuphải ngươi kết hôn, sao lại để ý nhiều như vậy?”“Ta chỉ muốn ngươi biết, khi thiếu niên phản kháng người lớn, trước tiênphải tự ngẫm lại xem mình có vượt qua được ranh giới đó không.” Bách LýThành Phong nhếch miệng mỉm cười: “Nếu chưa, chẳng thà chờ thêm mộtchút!”“Chờ thêm chút nữa thì cô gái mà mình yêu đã sinh con rồi.” Bách Lý ĐôngQuân định trêu ghẹo, giúp tâm trạng đang căng thẳng hòa hoãn lại.“Vậy thì hận mình sinh không gặp thời thôi.” Bách Lý Thành Phong hất nhẹống tay áo.Ánh mắt Bách Lý Đông Quân nghiêm nghị, y đang chờ thời khắc này! BáchLý Thành Phong sai ở chỗ không nên xuất liền ba kiếm để thể hiện thực lực.Cho dù Bách Lý Đông Quân không thấy được kiếm đầu tiên, nhưng haikiếm tiếp theo, y đã nhìn ra một chút mánh khóe.Còn kiếm thứ tư này.Ta có thể đỡ được!Thuấn Sát kiếm thuật, Bạt Kiếm thức.‘Xoẹt’ một tiếng, kiếm của Bách Lý Đông Quân cũng rời vỏ.Sau đó là hai tiếng ‘keng’, hai thanh kiếm giao nhau, Bách Lý Đông Quânngẩng đầu cười nói: “Đỡ được rồi! Đỡ được rồi!”Bách Lý Thành Phong thần sắc không đổi, chỉ lập tức thu kiếm, sau đó biếnmất tại chỗ. Bách Lý Đông Quân âm thầm giật mình, đột nhiên quay đầu lại,nhưng kiếm của cha y đã gác lên cổ.Thuấn Sát kiếm thuật, Thuấn Ảnh thức.“Cha à, có thể cho một cơ hội không!” Bách Lý Đông Quân cợt nhả nói.Ánh mắt Bách Lý Thành Phong lại rất lạnh lùng.“Bách Lý Thành Phong, cái tên không cần thể diện kia. Chẳng phải ngươinói không đánh được thì tạm thời đừng đánh à? Đợi tới lúc ngươi đánhthắng được thì ngươi già rồi, cô gái kia cũng già cả rồi, chẳng lẽ ngươi lạicầm kiếm đi cướp vợ người khác à? Sao ngươi không cướp con gái nhàngười ta làm vợ luôn đi! Ngươi nói vậy là vô liêm sỉ, chuyện này làm sao màđợi được, đương nhiên phải xốc lại tinh thần, làm liền một mạch!” Bách LýĐông Quân thấy Bách Lý Thành Phong không nói gì, lập tức trở lại dáng vẻcông tử ăn chơi ở Càn Đông Thành, bắt đầu chửi ầm lên.“Cẩn thận ta về Càn Đông Thành kể cho ông nội biết về hành động vô sỉcủa ngươi!” Cuối cùng Bách Lý Đông Quân sử dụng đòn sát thủ.“Lần này ông nội cũng không giúp được ngươi. Vì những lời này là phụthân nói với ta.” Bách Lý Thành Phong mỉm cười. “Sau khi phụ thân nóixong, ta đánh ngã toàn bộ Hứa gia. Ta không cần chờ, ta đã đủ mạnh.”Bách Lý Đông Quân ngơ ngác: “Thế lúc ngươi đi, cha ngươi có cản ngươikhông?”“Phụ thân không cản ta, cũng không phái binh theo ta, nhưng trước khi tađi, phụ thân mời ta uống một bát rượu. Ông ấy nói cho dù không có condâu cũng không muốn mất đứa con duy nhất.” Bách Lý Thành Phong trả lời.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút, cả giận nói: “Tức là không cản ngươirồi! Sao hôm nay đổi lại là ngươi thì lại không được?”“Nếu có một ngày, ngươi có cô gái mà ngươi yêu. Cho dù toàn bộ thiên hạkhông đồng ý, ta cũng cầm kiếm theo ngươi, đánh tới lúc bọn họ đồng ý.”Ánh mắt Bách Lý Thành Phong đột nhiên trở nên hiền dịu hơn một chút.Bách Lý Đông Quân á khẩu không trả lời được, cầm kiếm chỉ vào cha mình,sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ cha con này?“Chỉ tiếc là, chuyện hôm nay là về cô gái mà người khác yêu, không liênquan tới Bách Lý Thành Phong ta.” Bách Lý Thành Phong xoay trường kiếm,gõ vào sau ót Bách Lý Đông Quân, đánh y hôn mê bất tỉnh.“Này...” Bách Lý Đông Quân vừa phát hiện không đúng thì trước mắt đã hóađen, thân thể gục xuống đất.Bách Lý Thành Phong cõng hắn lên, lúc này một chiếc xe ngựa lặng lẽ đivào phố, Bách Lý Thành Phong ném Bách Lý Đông Quân vào trong xe ngựa,lại liếc mắt nhìn Tư Không Trường Phong nằm dưới đất: “Đi cùng thôi, đừngsuy nghĩ mấy mưu ma chước quỷ kia nữa. Cho ngươi thêm mười năm cũngkhông phải đối thủ của ta.”Tư Không Trường Phong không cam lòng xiết chặt trường thương: “Nhưngnếu Bách Lý Đông Quân biết ta còn chưa bị đánh gục mà đã đi theo đốithủ, chẳng phải sẽ bị chế giễu suốt mười năm à?’“Vậy ngươi nằm cạnh hắn đi.” Bách Lý Thành Phong không buồn nhìn hắn,vung kiếm lên, đảo ngược lại, chuôi kiếm đập mạnh lên đầu Tư KhôngTrường Phong, đối phương lập tức hôn mê bất tỉnh. Bách Lý Thành Phongđi tới, lại xách hắn lên, ném lên xe ngựa.“Người trẻ tuổi nói nhiều, chủ yếu là vì ăn đòn chưa đủ.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thiên Khải Thành.Trên con phố vô danh.Kiếm của Lạc Thanh Dương đã gãy thành hai nữa, rơi dưới đất. Hắn ngãquỵ, ngửa đầu lên nhìn sư phụ mình, im lặng không nói một lời.Quần áo ông lão kia đã rách tan, nhưng tay vẫn cầm kiếm, ánh mắt vẫn sắcbén như ưng. Hắn nhìn Lạc Thanh Dương đang quỳ rạp, trầm giọng nói:“Kết thúc rồi.”Lạc Thanh Dương giãy dụa, định nắm lấy thanh kiếm gãy, nhưng vừa cầmlên thì thân thể đã thoát lực ngã sấp về phía trước. Ông lão giơ chân đạplên tay hắn: “Ta hy vọng sau này ngươi sẽ hiểu, cho dù là không hiểu thìcũng đừng thách thức chuyện mà ngươi không làm được.”“Sư phụ, tha cho Lạc sư huynh đi.” Một Ảnh vệ bên cạnh không nhịn đượcnói.“Lắm mồm.” Ông lão vung tay đánh văng Ảnh vệ kia ra ngoài.Lạc Thanh Dương gầm lên: “Giết ta đi.”“Giết ngươi? Ngươi không muốn sau này trở lại tìm ta báo thù à? Khôngmuốn cuối cùng sẽ có ngày nào đó đưa Văn Quân đi à? Thua thì chết, đúnglà tác phong của kẻ yếu.” Ông lão thở dài đã thanh kiếm trong tay hắn văngra ngoài. “Chẳng phải ngươi nói ngươi muốn thành thiên hạ đệ nhất à?”“Đúng vậy, ngươi chính là đệ tử mạnh nhất Ảnh tông trong mấy chục nămqua.” Ông lão nhẹ nhàng giơ chân.Sau đó giậm mạnh xuống: “Nhưng còn chưa đủ mạnh!”Lạc Thanh Dương thần sắc đau đớn không chịu nổi, ông lão lại ấn mạnh:“Ngươi phải mạnh hơn nữa!”Lạc Thanh Dương cố gắng ngẩng đầu, nhìn gian nhà đèn đuốc sáng trưngcách đó không xa, hắn hạ giọng nói: “Sư muội...”Ông lão thu chân, quay người, vung nhẹ cánh tay: “Đưa người đi đi, tìm aiđó chữa thương cho hắn. Nhưng khóa Tỏa Thiên Liên vào, không có lệnhcủa ta thì không cho phép bất cứ ai thả hắn ra.”“Rõ!” Các Ảnh vệ sau lưng vội vàng đi tới kéo Lạc Thanh Dương đi.Một lát sau ông lão thở dài, sau đó kéo vạt áo trước ngực, trên ngực đã đầyvết kiếm. Ông cắn răng, lấy từ trong lòng ra một bình Kim Sang dược, hunghăng đổ lên vết thương: “Thằng nhóc này mới chừng ấy tuổi mà kiếm phápđã khủng khiếp đến vậy rồi.”“Thiên hạ đệ nhất, có lẽ có hy vọng.”Trên con phố dài cách đó một dặm, cánh tay Bách Lý Đông Quân càng lúccàng run rẩy.Người cha đang đứng đối diện với y chỉ xuất kiếm có ba lần, nhưng mỗi lầnchỉ nghe tiếng rời vỏ chứ chưa lần nào thấy được kiếm chiêu, tới giờ kiếmvẫn trong vỏ.Nhưng lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân nghe tiếng tiếng kiếm rời vỏ,trường thương trên tay Tư Không Trường Phong bị một kiếm đánh bay.Lần thứ hai y nghe tiếng kiếm rời vỏ, ống tay áo của y bị đâm thành một lỗthủng.Lần thứ ba y nghe tiếng kiếm rời vỏ, một chỏm tóc bồng bềnh rơi khỏi tócmai của y.“Đây mới là Bạt Kiếm thức.” Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “Bách LýĐông Quân, ngươi...còn kém xa!”Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước, nuốt nước miếng: “Cha già này, đâuphải ngươi kết hôn, sao lại để ý nhiều như vậy?”“Ta chỉ muốn ngươi biết, khi thiếu niên phản kháng người lớn, trước tiênphải tự ngẫm lại xem mình có vượt qua được ranh giới đó không.” Bách LýThành Phong nhếch miệng mỉm cười: “Nếu chưa, chẳng thà chờ thêm mộtchút!”“Chờ thêm chút nữa thì cô gái mà mình yêu đã sinh con rồi.” Bách Lý ĐôngQuân định trêu ghẹo, giúp tâm trạng đang căng thẳng hòa hoãn lại.“Vậy thì hận mình sinh không gặp thời thôi.” Bách Lý Thành Phong hất nhẹống tay áo.Ánh mắt Bách Lý Đông Quân nghiêm nghị, y đang chờ thời khắc này! BáchLý Thành Phong sai ở chỗ không nên xuất liền ba kiếm để thể hiện thực lực.Cho dù Bách Lý Đông Quân không thấy được kiếm đầu tiên, nhưng haikiếm tiếp theo, y đã nhìn ra một chút mánh khóe.Còn kiếm thứ tư này.Ta có thể đỡ được!Thuấn Sát kiếm thuật, Bạt Kiếm thức.‘Xoẹt’ một tiếng, kiếm của Bách Lý Đông Quân cũng rời vỏ.Sau đó là hai tiếng ‘keng’, hai thanh kiếm giao nhau, Bách Lý Đông Quânngẩng đầu cười nói: “Đỡ được rồi! Đỡ được rồi!”Bách Lý Thành Phong thần sắc không đổi, chỉ lập tức thu kiếm, sau đó biếnmất tại chỗ. Bách Lý Đông Quân âm thầm giật mình, đột nhiên quay đầu lại,nhưng kiếm của cha y đã gác lên cổ.Thuấn Sát kiếm thuật, Thuấn Ảnh thức.“Cha à, có thể cho một cơ hội không!” Bách Lý Đông Quân cợt nhả nói.Ánh mắt Bách Lý Thành Phong lại rất lạnh lùng.“Bách Lý Thành Phong, cái tên không cần thể diện kia. Chẳng phải ngươinói không đánh được thì tạm thời đừng đánh à? Đợi tới lúc ngươi đánhthắng được thì ngươi già rồi, cô gái kia cũng già cả rồi, chẳng lẽ ngươi lạicầm kiếm đi cướp vợ người khác à? Sao ngươi không cướp con gái nhàngười ta làm vợ luôn đi! Ngươi nói vậy là vô liêm sỉ, chuyện này làm sao màđợi được, đương nhiên phải xốc lại tinh thần, làm liền một mạch!” Bách LýĐông Quân thấy Bách Lý Thành Phong không nói gì, lập tức trở lại dáng vẻcông tử ăn chơi ở Càn Đông Thành, bắt đầu chửi ầm lên.“Cẩn thận ta về Càn Đông Thành kể cho ông nội biết về hành động vô sỉcủa ngươi!” Cuối cùng Bách Lý Đông Quân sử dụng đòn sát thủ.“Lần này ông nội cũng không giúp được ngươi. Vì những lời này là phụthân nói với ta.” Bách Lý Thành Phong mỉm cười. “Sau khi phụ thân nóixong, ta đánh ngã toàn bộ Hứa gia. Ta không cần chờ, ta đã đủ mạnh.”Bách Lý Đông Quân ngơ ngác: “Thế lúc ngươi đi, cha ngươi có cản ngươikhông?”“Phụ thân không cản ta, cũng không phái binh theo ta, nhưng trước khi tađi, phụ thân mời ta uống một bát rượu. Ông ấy nói cho dù không có condâu cũng không muốn mất đứa con duy nhất.” Bách Lý Thành Phong trả lời.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút, cả giận nói: “Tức là không cản ngươirồi! Sao hôm nay đổi lại là ngươi thì lại không được?”“Nếu có một ngày, ngươi có cô gái mà ngươi yêu. Cho dù toàn bộ thiên hạkhông đồng ý, ta cũng cầm kiếm theo ngươi, đánh tới lúc bọn họ đồng ý.”Ánh mắt Bách Lý Thành Phong đột nhiên trở nên hiền dịu hơn một chút.Bách Lý Đông Quân á khẩu không trả lời được, cầm kiếm chỉ vào cha mình,sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ cha con này?“Chỉ tiếc là, chuyện hôm nay là về cô gái mà người khác yêu, không liênquan tới Bách Lý Thành Phong ta.” Bách Lý Thành Phong xoay trường kiếm,gõ vào sau ót Bách Lý Đông Quân, đánh y hôn mê bất tỉnh.“Này...” Bách Lý Đông Quân vừa phát hiện không đúng thì trước mắt đã hóađen, thân thể gục xuống đất.Bách Lý Thành Phong cõng hắn lên, lúc này một chiếc xe ngựa lặng lẽ đivào phố, Bách Lý Thành Phong ném Bách Lý Đông Quân vào trong xe ngựa,lại liếc mắt nhìn Tư Không Trường Phong nằm dưới đất: “Đi cùng thôi, đừngsuy nghĩ mấy mưu ma chước quỷ kia nữa. Cho ngươi thêm mười năm cũngkhông phải đối thủ của ta.”Tư Không Trường Phong không cam lòng xiết chặt trường thương: “Nhưngnếu Bách Lý Đông Quân biết ta còn chưa bị đánh gục mà đã đi theo đốithủ, chẳng phải sẽ bị chế giễu suốt mười năm à?’“Vậy ngươi nằm cạnh hắn đi.” Bách Lý Thành Phong không buồn nhìn hắn,vung kiếm lên, đảo ngược lại, chuôi kiếm đập mạnh lên đầu Tư KhôngTrường Phong, đối phương lập tức hôn mê bất tỉnh. Bách Lý Thành Phongđi tới, lại xách hắn lên, ném lên xe ngựa.“Người trẻ tuổi nói nhiều, chủ yếu là vì ăn đòn chưa đủ.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thiên Khải Thành.Trên con phố vô danh.Kiếm của Lạc Thanh Dương đã gãy thành hai nữa, rơi dưới đất. Hắn ngãquỵ, ngửa đầu lên nhìn sư phụ mình, im lặng không nói một lời.Quần áo ông lão kia đã rách tan, nhưng tay vẫn cầm kiếm, ánh mắt vẫn sắcbén như ưng. Hắn nhìn Lạc Thanh Dương đang quỳ rạp, trầm giọng nói:“Kết thúc rồi.”Lạc Thanh Dương giãy dụa, định nắm lấy thanh kiếm gãy, nhưng vừa cầmlên thì thân thể đã thoát lực ngã sấp về phía trước. Ông lão giơ chân đạplên tay hắn: “Ta hy vọng sau này ngươi sẽ hiểu, cho dù là không hiểu thìcũng đừng thách thức chuyện mà ngươi không làm được.”“Sư phụ, tha cho Lạc sư huynh đi.” Một Ảnh vệ bên cạnh không nhịn đượcnói.“Lắm mồm.” Ông lão vung tay đánh văng Ảnh vệ kia ra ngoài.Lạc Thanh Dương gầm lên: “Giết ta đi.”“Giết ngươi? Ngươi không muốn sau này trở lại tìm ta báo thù à? Khôngmuốn cuối cùng sẽ có ngày nào đó đưa Văn Quân đi à? Thua thì chết, đúnglà tác phong của kẻ yếu.” Ông lão thở dài đã thanh kiếm trong tay hắn văngra ngoài. “Chẳng phải ngươi nói ngươi muốn thành thiên hạ đệ nhất à?”“Đúng vậy, ngươi chính là đệ tử mạnh nhất Ảnh tông trong mấy chục nămqua.” Ông lão nhẹ nhàng giơ chân.Sau đó giậm mạnh xuống: “Nhưng còn chưa đủ mạnh!”Lạc Thanh Dương thần sắc đau đớn không chịu nổi, ông lão lại ấn mạnh:“Ngươi phải mạnh hơn nữa!”Lạc Thanh Dương cố gắng ngẩng đầu, nhìn gian nhà đèn đuốc sáng trưngcách đó không xa, hắn hạ giọng nói: “Sư muội...”Ông lão thu chân, quay người, vung nhẹ cánh tay: “Đưa người đi đi, tìm aiđó chữa thương cho hắn. Nhưng khóa Tỏa Thiên Liên vào, không có lệnhcủa ta thì không cho phép bất cứ ai thả hắn ra.”“Rõ!” Các Ảnh vệ sau lưng vội vàng đi tới kéo Lạc Thanh Dương đi.Một lát sau ông lão thở dài, sau đó kéo vạt áo trước ngực, trên ngực đã đầyvết kiếm. Ông cắn răng, lấy từ trong lòng ra một bình Kim Sang dược, hunghăng đổ lên vết thương: “Thằng nhóc này mới chừng ấy tuổi mà kiếm phápđã khủng khiếp đến vậy rồi.”“Thiên hạ đệ nhất, có lẽ có hy vọng.”Trên con phố dài cách đó một dặm, cánh tay Bách Lý Đông Quân càng lúccàng run rẩy.Người cha đang đứng đối diện với y chỉ xuất kiếm có ba lần, nhưng mỗi lầnchỉ nghe tiếng rời vỏ chứ chưa lần nào thấy được kiếm chiêu, tới giờ kiếmvẫn trong vỏ.Nhưng lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân nghe tiếng tiếng kiếm rời vỏ,trường thương trên tay Tư Không Trường Phong bị một kiếm đánh bay.Lần thứ hai y nghe tiếng kiếm rời vỏ, ống tay áo của y bị đâm thành một lỗthủng.Lần thứ ba y nghe tiếng kiếm rời vỏ, một chỏm tóc bồng bềnh rơi khỏi tócmai của y.“Đây mới là Bạt Kiếm thức.” Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “Bách LýĐông Quân, ngươi...còn kém xa!”Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước, nuốt nước miếng: “Cha già này, đâuphải ngươi kết hôn, sao lại để ý nhiều như vậy?”“Ta chỉ muốn ngươi biết, khi thiếu niên phản kháng người lớn, trước tiênphải tự ngẫm lại xem mình có vượt qua được ranh giới đó không.” Bách LýThành Phong nhếch miệng mỉm cười: “Nếu chưa, chẳng thà chờ thêm mộtchút!”“Chờ thêm chút nữa thì cô gái mà mình yêu đã sinh con rồi.” Bách Lý ĐôngQuân định trêu ghẹo, giúp tâm trạng đang căng thẳng hòa hoãn lại.“Vậy thì hận mình sinh không gặp thời thôi.” Bách Lý Thành Phong hất nhẹống tay áo.Ánh mắt Bách Lý Đông Quân nghiêm nghị, y đang chờ thời khắc này! BáchLý Thành Phong sai ở chỗ không nên xuất liền ba kiếm để thể hiện thực lực.Cho dù Bách Lý Đông Quân không thấy được kiếm đầu tiên, nhưng haikiếm tiếp theo, y đã nhìn ra một chút mánh khóe.Còn kiếm thứ tư này.Ta có thể đỡ được!Thuấn Sát kiếm thuật, Bạt Kiếm thức.‘Xoẹt’ một tiếng, kiếm của Bách Lý Đông Quân cũng rời vỏ.Sau đó là hai tiếng ‘keng’, hai thanh kiếm giao nhau, Bách Lý Đông Quânngẩng đầu cười nói: “Đỡ được rồi! Đỡ được rồi!”Bách Lý Thành Phong thần sắc không đổi, chỉ lập tức thu kiếm, sau đó biếnmất tại chỗ. Bách Lý Đông Quân âm thầm giật mình, đột nhiên quay đầu lại,nhưng kiếm của cha y đã gác lên cổ.Thuấn Sát kiếm thuật, Thuấn Ảnh thức.“Cha à, có thể cho một cơ hội không!” Bách Lý Đông Quân cợt nhả nói.Ánh mắt Bách Lý Thành Phong lại rất lạnh lùng.“Bách Lý Thành Phong, cái tên không cần thể diện kia. Chẳng phải ngươinói không đánh được thì tạm thời đừng đánh à? Đợi tới lúc ngươi đánhthắng được thì ngươi già rồi, cô gái kia cũng già cả rồi, chẳng lẽ ngươi lạicầm kiếm đi cướp vợ người khác à? Sao ngươi không cướp con gái nhàngười ta làm vợ luôn đi! Ngươi nói vậy là vô liêm sỉ, chuyện này làm sao màđợi được, đương nhiên phải xốc lại tinh thần, làm liền một mạch!” Bách LýĐông Quân thấy Bách Lý Thành Phong không nói gì, lập tức trở lại dáng vẻcông tử ăn chơi ở Càn Đông Thành, bắt đầu chửi ầm lên.“Cẩn thận ta về Càn Đông Thành kể cho ông nội biết về hành động vô sỉcủa ngươi!” Cuối cùng Bách Lý Đông Quân sử dụng đòn sát thủ.“Lần này ông nội cũng không giúp được ngươi. Vì những lời này là phụthân nói với ta.” Bách Lý Thành Phong mỉm cười. “Sau khi phụ thân nóixong, ta đánh ngã toàn bộ Hứa gia. Ta không cần chờ, ta đã đủ mạnh.”Bách Lý Đông Quân ngơ ngác: “Thế lúc ngươi đi, cha ngươi có cản ngươikhông?”“Phụ thân không cản ta, cũng không phái binh theo ta, nhưng trước khi tađi, phụ thân mời ta uống một bát rượu. Ông ấy nói cho dù không có condâu cũng không muốn mất đứa con duy nhất.” Bách Lý Thành Phong trả lời.Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút, cả giận nói: “Tức là không cản ngươirồi! Sao hôm nay đổi lại là ngươi thì lại không được?”“Nếu có một ngày, ngươi có cô gái mà ngươi yêu. Cho dù toàn bộ thiên hạkhông đồng ý, ta cũng cầm kiếm theo ngươi, đánh tới lúc bọn họ đồng ý.”Ánh mắt Bách Lý Thành Phong đột nhiên trở nên hiền dịu hơn một chút.Bách Lý Đông Quân á khẩu không trả lời được, cầm kiếm chỉ vào cha mình,sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ cha con này?“Chỉ tiếc là, chuyện hôm nay là về cô gái mà người khác yêu, không liênquan tới Bách Lý Thành Phong ta.” Bách Lý Thành Phong xoay trường kiếm,gõ vào sau ót Bách Lý Đông Quân, đánh y hôn mê bất tỉnh.“Này...” Bách Lý Đông Quân vừa phát hiện không đúng thì trước mắt đã hóađen, thân thể gục xuống đất.Bách Lý Thành Phong cõng hắn lên, lúc này một chiếc xe ngựa lặng lẽ đivào phố, Bách Lý Thành Phong ném Bách Lý Đông Quân vào trong xe ngựa,lại liếc mắt nhìn Tư Không Trường Phong nằm dưới đất: “Đi cùng thôi, đừngsuy nghĩ mấy mưu ma chước quỷ kia nữa. Cho ngươi thêm mười năm cũngkhông phải đối thủ của ta.”Tư Không Trường Phong không cam lòng xiết chặt trường thương: “Nhưngnếu Bách Lý Đông Quân biết ta còn chưa bị đánh gục mà đã đi theo đốithủ, chẳng phải sẽ bị chế giễu suốt mười năm à?’“Vậy ngươi nằm cạnh hắn đi.” Bách Lý Thành Phong không buồn nhìn hắn,vung kiếm lên, đảo ngược lại, chuôi kiếm đập mạnh lên đầu Tư KhôngTrường Phong, đối phương lập tức hôn mê bất tỉnh. Bách Lý Thành Phongđi tới, lại xách hắn lên, ném lên xe ngựa.“Người trẻ tuổi nói nhiều, chủ yếu là vì ăn đòn chưa đủ.”

Chương 206: Không thể vượt qua