Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 215: Xây nhà ở lại
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sáng sớm.Vẫn là Diệp Đỉnh Chi đi đằng trước, Vong Ưu lão hòa thượng và tiểu sa di đitheo phía sau. Bọn họ đã đi như vậy mười mấy ngày.Rốt cuộc tiểu sa di cũng hỏi nghi hoặc trong lòng mình: “Sư phụ ơi sư phụ,là bọn mình dẫn huynh ấy tới Hàn Sơn tự mà, sao lại là chúng ta đi theohuynh ấy?”“Ta từng tới Cô Tô thành rồi, tuy nhiên chưa từng thấy Hàn Sơn tự.” DiệpĐỉnh Chi đột nhiên quay đầu lại nhìn tiểu sa di.Tiểu sa di lập tức chạy ra sau sư phụ.Ngày đó trong trấn nhỏ, sau khi nhận được xâu kẹo hồ lô, tiểu sa di đã coiDiệp Đỉnh Chi như đại ca, nhưng Diệp Đỉnh Chi lại như quan tâm, dọcđường vẫn lạnh như băng. Lòng nhiệt tình của tiểu sa di bị tưới nước lạnh,vài ngày sau đành rút lui.“Sư phụ, sao Diệp đại ca hung hăng vậy?” Tiểu sa di hạ giọng hỏi.Vong Ưu thiền sư mỉm cười, xoa cái đầu trọc của tiểu sa di: “Đây không phảibản tính của hắn. Ta thấy hắn đang hạ quyết tâm, hai năm này sẽ khôngthân thiết với ai, vì sau này hắn có chuyện cần làm, rất có thể sẽ khó khănbằng trời, hắn không muốn gây họa cho người bên cạnh.”Tiểu sa di à một tiếng cái hiểu cái không.Bước chân của Diệp Đỉnh Chi bỗng chậm lại, đợi Vong Ưu đại sư tới mớitrầm giọng hỏi: “Đại sư, ngài ở Phong Hiểu tự, nhìn xuống Thiên KhảiThành. Ta muốn hỏi ngài một số chuyện, chẳng hay ngài có biết không?”“Thí chủ định hỏi đồng bọn của thí chủ bây giờ đang ở đâu?” Vong Ưu đạisư hỏi.“Vâng.” Diệp Đỉnh Chi gật đầu nói: “Ngày đó ta định hỏi Lang Gia Vương,nhưng trong lòng vẫn không kiềm nổi cơn tức giận. Nhưng dọc con đườngnày, ta tìm hiểu khắp nơi, phát hiện chuyện ở Thiên Khải Thành không hềđồn ra ngoài... cứ như, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.”“Mấy vị bằng hữu của thí chủ, Lạc Thanh Dương bị Ảnh tông mang đi, chắclà tống giam, nhưng hắn là đệ tử đắc ý nhất của tông chủ Ảnh tông, cũng làhộ vệ mà hoàng đế bệ hạ lựa chọn. Sau khi sóng gió qua đi, tông chủ Ảnhtông sẽ thả hắn ra, nhưng chắc cũng lập ước định gì đó với hắn. Bách LýĐông Quân bị Bách Lý Thành Phong mang đi, giờ đang bị cấm túc trongCàn Đông Thành. Tư Không Trường Phong cũng đi cùng, nhưng mấy ngàytrước đã rời khỏi Càn Đông Thành, giờ đang rèn luyện khắp bốn phía. Mấyvị gia nô của sư phụ ngươi sau khi bị Diệp Khiếu Ưng đánh lui đã ẩn nấp,bây giờ còn đang ở Thiên Khải Thành.” Dường như Vong Ưu đại sư hiểu rõhành tung mỗi người như lòng bàn tay.Diệp Đỉnh Chi nheo mắt lại: “Ta tưởng đại sư cùng lắm chỉ biết kết cục củabọn họ trong Thiên Khải Thành, không ngờ lại hiểu rõ tung tích của họ nhưvậy?”Vong Ưu đại sư chỉ chim sẻ trên cây, mỉm cười: “Là chim chóc nói với ta.”Khóe miệng Diệp Đỉnh Chi cong lên, hắn không tin.Vong Ưu đại sư nhún vai, nhếch miệng với tiểu sa di.Tiểu sa di đuổi theo: “Thật đấy, thật đấy. Sư phụ đệ có thể nói chuyện vớichim chóc. Không đúng không đúng, không chỉ chim chóc, chim chócmuông thú, cá trùng hoa cỏ, sư phụ còn có thể ngồi đó nói chuyện với bọnchúng cả buổi trưa cơ.”“Đó là sư phụ lừa ngươi đấy.” Diệp Đỉnh Chi không thèm để ý.“Sư phụ huynh mới lừa huynh ấy! Ngoài những lần nói sẽ mua mứt quả chođệ là sư phụ lừa gạt, ngoài ra lúc nào cũng nghiêm túc cả.” Tiểu sa di chạyquanh Diệp Đỉnh Chi: “Đệ nói thật đấy! Sư phụ biểu diễn cho huynh ấy xemđi!”Vong Ưu đại sư vẫn mỉm cười, không nói một lời.Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nghĩ tới, nếu bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậyở Thiên Khải Thành mà vẫn bị ép xuống hoàn toàn, như vậy... có phải DịchVăn Quân cũng không biết chuyện này không? Không biết mình đã tới?Không biết mình thậm chí đã đến Cảnh Ngọc vương phủ?Nụ cười vốn đang hiện lên trên mặt hắn lập tức biến mất. Tiểu sa di vẫnđang luyên thuyên, hắn xách cổ áo tiểu sa di, ném ra đằng sau.“Im lặng cho ta!”Tiểu sa di lại trốn sau lưng Vong Ưu đại sư: “Sư phụ, huynh ấy lại bắt đầurồi.”Ánh mắt Vong Ưu đại sư toát lên vẻ lo lắng. Ông vuốt phật châu, hạ giọngnói: “Nhất niệm thành ma.”“Sư phụ sư phụ, còn bao lâu nữa thì chúng ta mới tới nơi?” Tiểu sa di thấysư phụ lại nói gì đó khó hiểu, lập tức ngắt lời: “Con mệt rồi.”“Mệt cái gì mà mệt, con đi mấy canh giờ là ngủ một giấc. Ta thấy con cómệt gì đâu.” Vong Ưu đại sư vỗ cái đầu trọc của tiểu sa di: “Chắc đêm nay làđến.”Tiểu sa di giật mình: “Nhanh vậy à?”“Sư phụ con luyện Thần Túc Thông, lúc trẻ đi một ngày ngàn dặm cũngkhông thành vấn đề.” Vong Ưu đại sư nhìn thoáng qua Diệp Đỉnh Chi.“Khinh công của Diệp thí chủ là cao thủ đệ nhất Nam Quyết, Vũ Sinh Ma chỉdạy, chỉ cần hắn muốn, hắn đã tới Cô Tô thành từ lâu rồi.”“Còn con thì sao? Có phải con cũng rất lợi hại không?” Tiểu sa di hưngphấn chạy một vòng: “Con đuổi kịp tốc độ của hai người!”“Con quên lúc con ngủ rồi à? Lúc đó sư phụ vận Thần Túc Thông, Diệp thíchủ cũng dùng khinh công. Còn bây giờ thì sao? Là đang tản bộ thôi.” VongƯu đại sư chậm rãi giơ chân.“Thế lúc con ngủ là sư phụ cõng con à?” Tiểu sa di tò mò hỏi.Vong Ưu đại sư chỉ Diệp Đỉnh Chi đang nhíu mày ở phía trước; “Là Diệp thíchủ.”“Diệp đại ca!” Tiểu sa di lập tức lao tới, chạy vòng vòng quanh Diệp ĐỉnhChi.“Tránh ra.” Diệp Đỉnh Chi bực bội mắng.“Diệp đại ca nói năng chua ngoa nhưng trong lòng như đậu hũ, ha ha ha.”Tiểu sa di vui vẻ chạy về phía trước.Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Vong Ưu đại sư: “Sao nó lại vuivẻ như vậy?”Vong Ưu đại sư mỉm cười: “Vì trong lòng nó không lo lắng.”Mặt trời lặn, rốt cuộc tiểu sa di cũng nằm rạp sau lưng Diệp Đỉnh Chi ngủthiếp đi. Cuối cùng bọn họ cũng đi tới trước cửa Hàn Sơn tự, một tăng nhântrung niên dẫn theo vài hòa thượng trẻ tuổi trong chùa, đang cung kínhchờ bọn họ ở cổng.Vong Ưu đại sư là thiền sư Phật đạo nổi tiếng thiên hạ, còn Hàn Sơn tự chỉlà một ngôi chùa nhỏ có không tới mười người bên ngoài Cô Tô thành. Cóthể hầu hạ vị đại sư trụ trì như vậy, đương nhiên bọn họ không dám lạnhnhạt.Diệp Đỉnh Chi đặt tiểu sa di trên lưng xuống, tăng nhân trung niên lập tứctới đỡ, đồng thời dẫn bọn họ vào trong. Nhưng Diệp Đỉnh Chi phất tay: “Tatới Cô Tô thành tìm quán trọ.”Vong Ưu đại sư khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ Diệp thí chủ định ở trong quán trọsuốt hai năm tới?”Diệp Đỉnh Chi nhìn về phía xa, hình như có một mảnh ruộng. Hắn chỉ vềphía đó hỏi: “Chỗ ruộng kia của ai?”Tăng nhân trung niên lập tức trả lời: “Đều là của Hàn Sơn tự.”“Ta ở trong mảnh ruộng ấy, xây nhà ở lại.” Diệp Đỉnh Chi nhìn Vong Ưu đạisư: “Như vậy chắc đại sư thỏa mãn rồi chứ?”Vong Ưu đại sư cười khổ: “Sao phải phiền toái như vậy?”“Ta nợ người khác quá nhiều nhưng không có gì trả; không muốn nợ tiếp.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sáng sớm.Vẫn là Diệp Đỉnh Chi đi đằng trước, Vong Ưu lão hòa thượng và tiểu sa di đitheo phía sau. Bọn họ đã đi như vậy mười mấy ngày.Rốt cuộc tiểu sa di cũng hỏi nghi hoặc trong lòng mình: “Sư phụ ơi sư phụ,là bọn mình dẫn huynh ấy tới Hàn Sơn tự mà, sao lại là chúng ta đi theohuynh ấy?”“Ta từng tới Cô Tô thành rồi, tuy nhiên chưa từng thấy Hàn Sơn tự.” DiệpĐỉnh Chi đột nhiên quay đầu lại nhìn tiểu sa di.Tiểu sa di lập tức chạy ra sau sư phụ.Ngày đó trong trấn nhỏ, sau khi nhận được xâu kẹo hồ lô, tiểu sa di đã coiDiệp Đỉnh Chi như đại ca, nhưng Diệp Đỉnh Chi lại như quan tâm, dọcđường vẫn lạnh như băng. Lòng nhiệt tình của tiểu sa di bị tưới nước lạnh,vài ngày sau đành rút lui.“Sư phụ, sao Diệp đại ca hung hăng vậy?” Tiểu sa di hạ giọng hỏi.Vong Ưu thiền sư mỉm cười, xoa cái đầu trọc của tiểu sa di: “Đây không phảibản tính của hắn. Ta thấy hắn đang hạ quyết tâm, hai năm này sẽ khôngthân thiết với ai, vì sau này hắn có chuyện cần làm, rất có thể sẽ khó khănbằng trời, hắn không muốn gây họa cho người bên cạnh.”Tiểu sa di à một tiếng cái hiểu cái không.Bước chân của Diệp Đỉnh Chi bỗng chậm lại, đợi Vong Ưu đại sư tới mớitrầm giọng hỏi: “Đại sư, ngài ở Phong Hiểu tự, nhìn xuống Thiên KhảiThành. Ta muốn hỏi ngài một số chuyện, chẳng hay ngài có biết không?”“Thí chủ định hỏi đồng bọn của thí chủ bây giờ đang ở đâu?” Vong Ưu đạisư hỏi.“Vâng.” Diệp Đỉnh Chi gật đầu nói: “Ngày đó ta định hỏi Lang Gia Vương,nhưng trong lòng vẫn không kiềm nổi cơn tức giận. Nhưng dọc con đườngnày, ta tìm hiểu khắp nơi, phát hiện chuyện ở Thiên Khải Thành không hềđồn ra ngoài... cứ như, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.”“Mấy vị bằng hữu của thí chủ, Lạc Thanh Dương bị Ảnh tông mang đi, chắclà tống giam, nhưng hắn là đệ tử đắc ý nhất của tông chủ Ảnh tông, cũng làhộ vệ mà hoàng đế bệ hạ lựa chọn. Sau khi sóng gió qua đi, tông chủ Ảnhtông sẽ thả hắn ra, nhưng chắc cũng lập ước định gì đó với hắn. Bách LýĐông Quân bị Bách Lý Thành Phong mang đi, giờ đang bị cấm túc trongCàn Đông Thành. Tư Không Trường Phong cũng đi cùng, nhưng mấy ngàytrước đã rời khỏi Càn Đông Thành, giờ đang rèn luyện khắp bốn phía. Mấyvị gia nô của sư phụ ngươi sau khi bị Diệp Khiếu Ưng đánh lui đã ẩn nấp,bây giờ còn đang ở Thiên Khải Thành.” Dường như Vong Ưu đại sư hiểu rõhành tung mỗi người như lòng bàn tay.Diệp Đỉnh Chi nheo mắt lại: “Ta tưởng đại sư cùng lắm chỉ biết kết cục củabọn họ trong Thiên Khải Thành, không ngờ lại hiểu rõ tung tích của họ nhưvậy?”Vong Ưu đại sư chỉ chim sẻ trên cây, mỉm cười: “Là chim chóc nói với ta.”Khóe miệng Diệp Đỉnh Chi cong lên, hắn không tin.Vong Ưu đại sư nhún vai, nhếch miệng với tiểu sa di.Tiểu sa di đuổi theo: “Thật đấy, thật đấy. Sư phụ đệ có thể nói chuyện vớichim chóc. Không đúng không đúng, không chỉ chim chóc, chim chócmuông thú, cá trùng hoa cỏ, sư phụ còn có thể ngồi đó nói chuyện với bọnchúng cả buổi trưa cơ.”“Đó là sư phụ lừa ngươi đấy.” Diệp Đỉnh Chi không thèm để ý.“Sư phụ huynh mới lừa huynh ấy! Ngoài những lần nói sẽ mua mứt quả chođệ là sư phụ lừa gạt, ngoài ra lúc nào cũng nghiêm túc cả.” Tiểu sa di chạyquanh Diệp Đỉnh Chi: “Đệ nói thật đấy! Sư phụ biểu diễn cho huynh ấy xemđi!”Vong Ưu đại sư vẫn mỉm cười, không nói một lời.Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nghĩ tới, nếu bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậyở Thiên Khải Thành mà vẫn bị ép xuống hoàn toàn, như vậy... có phải DịchVăn Quân cũng không biết chuyện này không? Không biết mình đã tới?Không biết mình thậm chí đã đến Cảnh Ngọc vương phủ?Nụ cười vốn đang hiện lên trên mặt hắn lập tức biến mất. Tiểu sa di vẫnđang luyên thuyên, hắn xách cổ áo tiểu sa di, ném ra đằng sau.“Im lặng cho ta!”Tiểu sa di lại trốn sau lưng Vong Ưu đại sư: “Sư phụ, huynh ấy lại bắt đầurồi.”Ánh mắt Vong Ưu đại sư toát lên vẻ lo lắng. Ông vuốt phật châu, hạ giọngnói: “Nhất niệm thành ma.”“Sư phụ sư phụ, còn bao lâu nữa thì chúng ta mới tới nơi?” Tiểu sa di thấysư phụ lại nói gì đó khó hiểu, lập tức ngắt lời: “Con mệt rồi.”“Mệt cái gì mà mệt, con đi mấy canh giờ là ngủ một giấc. Ta thấy con cómệt gì đâu.” Vong Ưu đại sư vỗ cái đầu trọc của tiểu sa di: “Chắc đêm nay làđến.”Tiểu sa di giật mình: “Nhanh vậy à?”“Sư phụ con luyện Thần Túc Thông, lúc trẻ đi một ngày ngàn dặm cũngkhông thành vấn đề.” Vong Ưu đại sư nhìn thoáng qua Diệp Đỉnh Chi.“Khinh công của Diệp thí chủ là cao thủ đệ nhất Nam Quyết, Vũ Sinh Ma chỉdạy, chỉ cần hắn muốn, hắn đã tới Cô Tô thành từ lâu rồi.”“Còn con thì sao? Có phải con cũng rất lợi hại không?” Tiểu sa di hưngphấn chạy một vòng: “Con đuổi kịp tốc độ của hai người!”“Con quên lúc con ngủ rồi à? Lúc đó sư phụ vận Thần Túc Thông, Diệp thíchủ cũng dùng khinh công. Còn bây giờ thì sao? Là đang tản bộ thôi.” VongƯu đại sư chậm rãi giơ chân.“Thế lúc con ngủ là sư phụ cõng con à?” Tiểu sa di tò mò hỏi.Vong Ưu đại sư chỉ Diệp Đỉnh Chi đang nhíu mày ở phía trước; “Là Diệp thíchủ.”“Diệp đại ca!” Tiểu sa di lập tức lao tới, chạy vòng vòng quanh Diệp ĐỉnhChi.“Tránh ra.” Diệp Đỉnh Chi bực bội mắng.“Diệp đại ca nói năng chua ngoa nhưng trong lòng như đậu hũ, ha ha ha.”Tiểu sa di vui vẻ chạy về phía trước.Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Vong Ưu đại sư: “Sao nó lại vuivẻ như vậy?”Vong Ưu đại sư mỉm cười: “Vì trong lòng nó không lo lắng.”Mặt trời lặn, rốt cuộc tiểu sa di cũng nằm rạp sau lưng Diệp Đỉnh Chi ngủthiếp đi. Cuối cùng bọn họ cũng đi tới trước cửa Hàn Sơn tự, một tăng nhântrung niên dẫn theo vài hòa thượng trẻ tuổi trong chùa, đang cung kínhchờ bọn họ ở cổng.Vong Ưu đại sư là thiền sư Phật đạo nổi tiếng thiên hạ, còn Hàn Sơn tự chỉlà một ngôi chùa nhỏ có không tới mười người bên ngoài Cô Tô thành. Cóthể hầu hạ vị đại sư trụ trì như vậy, đương nhiên bọn họ không dám lạnhnhạt.Diệp Đỉnh Chi đặt tiểu sa di trên lưng xuống, tăng nhân trung niên lập tứctới đỡ, đồng thời dẫn bọn họ vào trong. Nhưng Diệp Đỉnh Chi phất tay: “Tatới Cô Tô thành tìm quán trọ.”Vong Ưu đại sư khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ Diệp thí chủ định ở trong quán trọsuốt hai năm tới?”Diệp Đỉnh Chi nhìn về phía xa, hình như có một mảnh ruộng. Hắn chỉ vềphía đó hỏi: “Chỗ ruộng kia của ai?”Tăng nhân trung niên lập tức trả lời: “Đều là của Hàn Sơn tự.”“Ta ở trong mảnh ruộng ấy, xây nhà ở lại.” Diệp Đỉnh Chi nhìn Vong Ưu đạisư: “Như vậy chắc đại sư thỏa mãn rồi chứ?”Vong Ưu đại sư cười khổ: “Sao phải phiền toái như vậy?”“Ta nợ người khác quá nhiều nhưng không có gì trả; không muốn nợ tiếp.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sáng sớm.Vẫn là Diệp Đỉnh Chi đi đằng trước, Vong Ưu lão hòa thượng và tiểu sa di đitheo phía sau. Bọn họ đã đi như vậy mười mấy ngày.Rốt cuộc tiểu sa di cũng hỏi nghi hoặc trong lòng mình: “Sư phụ ơi sư phụ,là bọn mình dẫn huynh ấy tới Hàn Sơn tự mà, sao lại là chúng ta đi theohuynh ấy?”“Ta từng tới Cô Tô thành rồi, tuy nhiên chưa từng thấy Hàn Sơn tự.” DiệpĐỉnh Chi đột nhiên quay đầu lại nhìn tiểu sa di.Tiểu sa di lập tức chạy ra sau sư phụ.Ngày đó trong trấn nhỏ, sau khi nhận được xâu kẹo hồ lô, tiểu sa di đã coiDiệp Đỉnh Chi như đại ca, nhưng Diệp Đỉnh Chi lại như quan tâm, dọcđường vẫn lạnh như băng. Lòng nhiệt tình của tiểu sa di bị tưới nước lạnh,vài ngày sau đành rút lui.“Sư phụ, sao Diệp đại ca hung hăng vậy?” Tiểu sa di hạ giọng hỏi.Vong Ưu thiền sư mỉm cười, xoa cái đầu trọc của tiểu sa di: “Đây không phảibản tính của hắn. Ta thấy hắn đang hạ quyết tâm, hai năm này sẽ khôngthân thiết với ai, vì sau này hắn có chuyện cần làm, rất có thể sẽ khó khănbằng trời, hắn không muốn gây họa cho người bên cạnh.”Tiểu sa di à một tiếng cái hiểu cái không.Bước chân của Diệp Đỉnh Chi bỗng chậm lại, đợi Vong Ưu đại sư tới mớitrầm giọng hỏi: “Đại sư, ngài ở Phong Hiểu tự, nhìn xuống Thiên KhảiThành. Ta muốn hỏi ngài một số chuyện, chẳng hay ngài có biết không?”“Thí chủ định hỏi đồng bọn của thí chủ bây giờ đang ở đâu?” Vong Ưu đạisư hỏi.“Vâng.” Diệp Đỉnh Chi gật đầu nói: “Ngày đó ta định hỏi Lang Gia Vương,nhưng trong lòng vẫn không kiềm nổi cơn tức giận. Nhưng dọc con đườngnày, ta tìm hiểu khắp nơi, phát hiện chuyện ở Thiên Khải Thành không hềđồn ra ngoài... cứ như, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.”“Mấy vị bằng hữu của thí chủ, Lạc Thanh Dương bị Ảnh tông mang đi, chắclà tống giam, nhưng hắn là đệ tử đắc ý nhất của tông chủ Ảnh tông, cũng làhộ vệ mà hoàng đế bệ hạ lựa chọn. Sau khi sóng gió qua đi, tông chủ Ảnhtông sẽ thả hắn ra, nhưng chắc cũng lập ước định gì đó với hắn. Bách LýĐông Quân bị Bách Lý Thành Phong mang đi, giờ đang bị cấm túc trongCàn Đông Thành. Tư Không Trường Phong cũng đi cùng, nhưng mấy ngàytrước đã rời khỏi Càn Đông Thành, giờ đang rèn luyện khắp bốn phía. Mấyvị gia nô của sư phụ ngươi sau khi bị Diệp Khiếu Ưng đánh lui đã ẩn nấp,bây giờ còn đang ở Thiên Khải Thành.” Dường như Vong Ưu đại sư hiểu rõhành tung mỗi người như lòng bàn tay.Diệp Đỉnh Chi nheo mắt lại: “Ta tưởng đại sư cùng lắm chỉ biết kết cục củabọn họ trong Thiên Khải Thành, không ngờ lại hiểu rõ tung tích của họ nhưvậy?”Vong Ưu đại sư chỉ chim sẻ trên cây, mỉm cười: “Là chim chóc nói với ta.”Khóe miệng Diệp Đỉnh Chi cong lên, hắn không tin.Vong Ưu đại sư nhún vai, nhếch miệng với tiểu sa di.Tiểu sa di đuổi theo: “Thật đấy, thật đấy. Sư phụ đệ có thể nói chuyện vớichim chóc. Không đúng không đúng, không chỉ chim chóc, chim chócmuông thú, cá trùng hoa cỏ, sư phụ còn có thể ngồi đó nói chuyện với bọnchúng cả buổi trưa cơ.”“Đó là sư phụ lừa ngươi đấy.” Diệp Đỉnh Chi không thèm để ý.“Sư phụ huynh mới lừa huynh ấy! Ngoài những lần nói sẽ mua mứt quả chođệ là sư phụ lừa gạt, ngoài ra lúc nào cũng nghiêm túc cả.” Tiểu sa di chạyquanh Diệp Đỉnh Chi: “Đệ nói thật đấy! Sư phụ biểu diễn cho huynh ấy xemđi!”Vong Ưu đại sư vẫn mỉm cười, không nói một lời.Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nghĩ tới, nếu bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậyở Thiên Khải Thành mà vẫn bị ép xuống hoàn toàn, như vậy... có phải DịchVăn Quân cũng không biết chuyện này không? Không biết mình đã tới?Không biết mình thậm chí đã đến Cảnh Ngọc vương phủ?Nụ cười vốn đang hiện lên trên mặt hắn lập tức biến mất. Tiểu sa di vẫnđang luyên thuyên, hắn xách cổ áo tiểu sa di, ném ra đằng sau.“Im lặng cho ta!”Tiểu sa di lại trốn sau lưng Vong Ưu đại sư: “Sư phụ, huynh ấy lại bắt đầurồi.”Ánh mắt Vong Ưu đại sư toát lên vẻ lo lắng. Ông vuốt phật châu, hạ giọngnói: “Nhất niệm thành ma.”“Sư phụ sư phụ, còn bao lâu nữa thì chúng ta mới tới nơi?” Tiểu sa di thấysư phụ lại nói gì đó khó hiểu, lập tức ngắt lời: “Con mệt rồi.”“Mệt cái gì mà mệt, con đi mấy canh giờ là ngủ một giấc. Ta thấy con cómệt gì đâu.” Vong Ưu đại sư vỗ cái đầu trọc của tiểu sa di: “Chắc đêm nay làđến.”Tiểu sa di giật mình: “Nhanh vậy à?”“Sư phụ con luyện Thần Túc Thông, lúc trẻ đi một ngày ngàn dặm cũngkhông thành vấn đề.” Vong Ưu đại sư nhìn thoáng qua Diệp Đỉnh Chi.“Khinh công của Diệp thí chủ là cao thủ đệ nhất Nam Quyết, Vũ Sinh Ma chỉdạy, chỉ cần hắn muốn, hắn đã tới Cô Tô thành từ lâu rồi.”“Còn con thì sao? Có phải con cũng rất lợi hại không?” Tiểu sa di hưngphấn chạy một vòng: “Con đuổi kịp tốc độ của hai người!”“Con quên lúc con ngủ rồi à? Lúc đó sư phụ vận Thần Túc Thông, Diệp thíchủ cũng dùng khinh công. Còn bây giờ thì sao? Là đang tản bộ thôi.” VongƯu đại sư chậm rãi giơ chân.“Thế lúc con ngủ là sư phụ cõng con à?” Tiểu sa di tò mò hỏi.Vong Ưu đại sư chỉ Diệp Đỉnh Chi đang nhíu mày ở phía trước; “Là Diệp thíchủ.”“Diệp đại ca!” Tiểu sa di lập tức lao tới, chạy vòng vòng quanh Diệp ĐỉnhChi.“Tránh ra.” Diệp Đỉnh Chi bực bội mắng.“Diệp đại ca nói năng chua ngoa nhưng trong lòng như đậu hũ, ha ha ha.”Tiểu sa di vui vẻ chạy về phía trước.Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Vong Ưu đại sư: “Sao nó lại vuivẻ như vậy?”Vong Ưu đại sư mỉm cười: “Vì trong lòng nó không lo lắng.”Mặt trời lặn, rốt cuộc tiểu sa di cũng nằm rạp sau lưng Diệp Đỉnh Chi ngủthiếp đi. Cuối cùng bọn họ cũng đi tới trước cửa Hàn Sơn tự, một tăng nhântrung niên dẫn theo vài hòa thượng trẻ tuổi trong chùa, đang cung kínhchờ bọn họ ở cổng.Vong Ưu đại sư là thiền sư Phật đạo nổi tiếng thiên hạ, còn Hàn Sơn tự chỉlà một ngôi chùa nhỏ có không tới mười người bên ngoài Cô Tô thành. Cóthể hầu hạ vị đại sư trụ trì như vậy, đương nhiên bọn họ không dám lạnhnhạt.Diệp Đỉnh Chi đặt tiểu sa di trên lưng xuống, tăng nhân trung niên lập tứctới đỡ, đồng thời dẫn bọn họ vào trong. Nhưng Diệp Đỉnh Chi phất tay: “Tatới Cô Tô thành tìm quán trọ.”Vong Ưu đại sư khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ Diệp thí chủ định ở trong quán trọsuốt hai năm tới?”Diệp Đỉnh Chi nhìn về phía xa, hình như có một mảnh ruộng. Hắn chỉ vềphía đó hỏi: “Chỗ ruộng kia của ai?”Tăng nhân trung niên lập tức trả lời: “Đều là của Hàn Sơn tự.”“Ta ở trong mảnh ruộng ấy, xây nhà ở lại.” Diệp Đỉnh Chi nhìn Vong Ưu đạisư: “Như vậy chắc đại sư thỏa mãn rồi chứ?”Vong Ưu đại sư cười khổ: “Sao phải phiền toái như vậy?”“Ta nợ người khác quá nhiều nhưng không có gì trả; không muốn nợ tiếp.”