Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 219: Cách một bức tường

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Cô Tô thành, quán trọ Lung Nguyệt.Nguyệt Khanh đặt nón che xuống, rót cho mình một chén trà, nói đầy ẩn ý:“Hồn Quan Phi Ly, Vô Tướng sứ có vẻ rất nóng vội.”Phi Ly bước từ trong góc tối ra, mỉm cười lắc đầu: “Vô Tướng sứ tuyệt đốikhông nóng vội, ngài ấy chỉ sợ nhị tiểu thư gấp gáp quá thôi.”“Sao nào? Trong lòng các ngươi ta là người thiếu bình tĩnh như vậy à?”Nguyệt Khanh uống một ngụm trà, giọng nói thoáng chút bất mãn.Phi Ly vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là ko, nhưng Diệp Đỉnh Chi thật sựrất quan trọng, Vô Tướng sứ cũng phải cẩn thận một chút. Chẳng hay hômnay nhị tiểu thư gặp hắn, có thành quả gì không?”Ta dùng Tầm Khí thuật thăm dò hắn, đúng là võ mạch bẩm sinh, nhưng bâygiờ tâm cảnh hắn đang bất ổn, có thể nhập ma bất cứ lúc nào. Cho nên tuylần này hắn cự tuyệt ta, nhưng không bao lâu nữa, ta nghĩ hắn sẽ tới tìm ta.Nếu như...” Nguyệt Khanh đẩy cửa sổ nhìn về xa xăm: “Không có hòathượng kia.”“Hòa thượng?” Phi Ly cau mày.“Hàn Sơn tự, Vong Ưu, là hòa thượng rất lợi hại phải không?” Nguyệt Khanhhỏi.“Hóa ra Vong Ưu đại sư đã tới Hàn Sơn tự. Hàn Sơn tự chỉ là chùa nhỏ,không so sánh được với những ngôi chùa lớn như Thiếu Lâm, Bạch Mã,nhưng Vong Ưu đại sư là đại tông sư Phật gia được mọi người công nhận.Nếu hắn ở đây, đúng là sẽ rất phiền phức.” Phi Ly thở dài.Nguyệt Khanh lại hỏi: “Phiền phức ra sao?”“Nghe nói Vong Ưu đại sư giỏi nhất là nhìn tâm ma, cũng giỏi nhất là giảitâm ma. Cho nên nếu Diệp Đỉnh Chi bị hắn để ý tới, như vậy rất có thể hắnđến là để hóa giải tâm ma cho Diệp Đỉnh Chi.” Phi Ly lo lắng nói.Ánh mắt Nguyệt Khanh lóe lên vẻ hung ác: “Thế thì giết hắn đi.”Phi Ly lắc đầu: “Nghe đồn Vong Ưu đại sư tinh thâm Phật Pháp Lục Thông,trước kia còn được mời vào Võ Các của Thiếu Lâm tự, đọc sách ba năm mớiđi ra.”“Phật Pháp Lục Thông, là võ công lợi hại lắm à?” Nguyệt Khanh rất ít khivào Bắc Ly, không hiểu gì về mấy chuyện này.Phi Ly cười khổ: “Phật Pháp Lục Thông đâu chỉ đơn giản là võ công, cực kỳhuyền bí, lại cực kỳ tinh diệu. Nghe đồn tuy Vong Ưu đại sư không thểthắng được Lý tiên sinh, nhưng chắc tới sáu phần mười là không thất bại.Cho nên Vong Ưu đại sư, rất khó đối phó.”Nguyệt Khanh khẽ nhíu mày: “Thế thì chúng ta không thể chờ được.”“Bên phía Thiên Khải Thành có tin tức đưa tới.” Phi Ly đột nhiên nói.“Thiên Khải Thành?” Nguyệt Khanh sững sờ: “Tin tức gì?”“Nhị tiểu thư nên hỏi là tin tức của ai. Hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên saukhi biến mất gần một năm, rốt cuộc đã truyền tin về cho Vô Tướng sứ. Vốndĩ bọn họ còn đặt hy vọng vào Bách Lý Đông Quân, nhưng sau khi VôTướng sứ chỉ điểm, bọn họ nói đã làm một số chuyện cho Diệp Đỉnh Chi ởThiên Khải Thành.” Khóe miệng Phi Ly nở nụ cười lạnh lẽo.“Chẳng phải hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên vẫn luôn bằng mặt không bằnglòng về Vô Tướng sứ à? Bọn họ lại nghe lời Vô Tướng sứ?” Nguyệt Khanhcau mày nói.Phi Ly nói đầy ẩn ý: “Có đôi lúc bọn họ không thể lựa chọn được.”Nguyệt Khanh không hỏi gì thêm, chuyển sang hỏi: “Bọn họ làm gì liênquan tới Diệp Đỉnh Chi?”“Đương nhiên là chuyện Diệp Đỉnh Chi muốn làm nhất mà không làmđược.” Phi Ly cười nói.“Chúng ta sẽ giúp hắn?” Nguyệt Khanh nheo mắt lại.“Sau đó khiến hắn ngã vào cảnh vạn kiếp bất phục.” Phi Ly xoay người: “Nhịtiểu thư có thể đưa thư cho ta bất cứ lúc nào, nhưng phải tránh hành độngthiếu suy nghĩ. Chúng ta đợi nhiều năm rồi, có đợi thêm hai năm cũngkhông sao.”“Hai năm?” Nguyệt Khanh nói đầy ẩn ý: “Vô Tướng sứ kiên nhẫn quá nhỉ,thời gian hai năm, đối với con gái tuổi ta, thật là quá dài...”Phi Ly mỉm cười, đẩy cửa bước ra ngoài.Cách xa ngàn dặm, ở Càn Đông Thành.Cô gái áo trắng tháo mạng che mặt.Lại là gương mặt giống Nguyệt Khanh ở Cô Tô thành như đúc, nhưnggương mặt Nguyệt Khanh mang vẻ âm độc, còn cô gái áo trắng lại có vẻdịu dàng hơn nhiều.Hai người vốn là chị em, một người tên Nguyệt Dao, một người tên NguyệtKhanh. Khi Bắc Khuyết mất nước, hai người một mới bốn tuổi, một mới batuổi, ấn tượng về cố quốc đều rất mơ hồ. Nhưng Nguyệt Dao lại chấp nhậnnơi băng giá cực hàn của Thiên Ngoại Thiên, Nguyệt Khanh thì nghe ngườita kể về Bắc Khuyết ấm áp phồn hoa, lúc nào cũng mê mẩn.“Tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa.” Thị nữ áo xanh chải đầu cho cô gái áotrắng.“Năm nay đã hai mươi bốn rồi, hình như năm ngoái Bách Lý Đông Quânmới tròn mười tám, lớn hơn hắn tận sáu tuổi.” Nguyệt Dao lạnh nhạt nói.Thị nữ áo xanh cười nói: “Tiểu thư nghĩ cái này làm gì? Không phải ngài để ýthằng nhóc ấy đấy chứ? Huống chi với dung mạo của tiểu thư, có nói làmười bảy thì Lục Nhi cũng tin.”“Miệng lưỡi trơn tru.” Nguyệt Dao nhận lấy cái lược, tự mình chải đầu:“Nhưng có phải bây giờ vẫn sớm quá không?”Thị nữ áo xanh sửng sốt: “Tiểu thư? Sớm gì cơ?”“Gặp hắn, có phải sớm quá không?” Nguyệt Dao như đang hỏi thị nữ áoxanh, lại như đang hỏi chính mình.“Tiểu thư định gặp hắn à? Nhưng đúng là bây giờ toàn bộ Bắc Ly đều biếtcái tên Bách Lý Đông Quân, hắn đã là người đứng đầu Lương Ngọc Bảng,đệ nhất trong giới trẻ khắp thiên hạ.” Giọng nói của cô gái áo xanh mangvẻ tán thưởng: “Tuy trông hắn hơi lỗ mãng, nhưng không ngờ lại rất lợihại.”“Không, còn chưa đủ, Lương Ngọc Bảng đã là gì, Quan Tuyệt Bảng mới làlợi hại.” Nguyệt Dao cười nói: “Bao năm qua đã có bao nhiêu người từng làthiên tài tuyệt thế trên Lương Ngọc Bảng, nhưng cuối cùng cả đời đềukhông chạm tới ngưỡng cửa của Quan Tuyệt Bảng.”Thị nữ áo lục nhíu mày suy nghĩ: “Thế là không gặp?”“Gặp, ít nhất phải dạy hắn đánh đàn mới được.” Nguyệt Dao giơ tay, launhẹ lên mặt: “Có điều không thể gặp hắn với dung mạo này được.”Thị nữ áo xanh lập tức hiểu ra: “Lục Nhi hiểu rồi.”Thuật dịch dung của Bắc Khuyết, cũng là thiên hạ vô song.Trong gian nhà cũ, Bách Lý Đông Quân buông cây đàn cầm, cuối cùng cũngcạn hứng.Y từng là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, tới giờ cũng đã du lịch nhiềunơi trong Bắc Ly, xưa nay không chịu nổi tịch mịch. Hôm đó nói cấm túc chỉlà ôm một bụng tức với Bách Lý Thành Phong, nào ngờ Bách Lý ThànhPhong thuận nước đẩy thuyền, lại đi cấm túc mình hai năm thật. Ông nộicũng đúng là, mình mạnh miệng, chẳng lẽ ông không mềm lòng được à?Còn cả mẹ mình Ôn Lạc Ngọc, trông thì cực kỳ hung dữ với Bách Lý ThànhPhong, nhưng thực ra còn thương Bách Lý Thành Phong hơn thương mìnhnhiều.“Đúng là chán chết.” Bách Lý Đông Quân lại đi vào trong sân luyện kiếmmột lát, sau đó nằm dưới đất, ngửa mặt lên nhìn bầu tời. Y nhớ tới ThiênKhải Thành phồn hoa, Tuyết Nguyệt thành mỹ lệ, Càn Đông Thành mà mìnhxưng vương xưng bá, còn có cả khu vực Tây Nam sát cơ tứ phía...Hai canh giờ trôi qua, trên trời chỉ có ba con chim sẻ bay qua.Bách Lý Đông Quân chép miệng, giọng nói mang chút bất đắc dĩ: “Nếu cóai ở bên thì tốt biết mấy.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Cô Tô thành, quán trọ Lung Nguyệt.Nguyệt Khanh đặt nón che xuống, rót cho mình một chén trà, nói đầy ẩn ý:“Hồn Quan Phi Ly, Vô Tướng sứ có vẻ rất nóng vội.”Phi Ly bước từ trong góc tối ra, mỉm cười lắc đầu: “Vô Tướng sứ tuyệt đốikhông nóng vội, ngài ấy chỉ sợ nhị tiểu thư gấp gáp quá thôi.”“Sao nào? Trong lòng các ngươi ta là người thiếu bình tĩnh như vậy à?”Nguyệt Khanh uống một ngụm trà, giọng nói thoáng chút bất mãn.Phi Ly vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là ko, nhưng Diệp Đỉnh Chi thật sựrất quan trọng, Vô Tướng sứ cũng phải cẩn thận một chút. Chẳng hay hômnay nhị tiểu thư gặp hắn, có thành quả gì không?”Ta dùng Tầm Khí thuật thăm dò hắn, đúng là võ mạch bẩm sinh, nhưng bâygiờ tâm cảnh hắn đang bất ổn, có thể nhập ma bất cứ lúc nào. Cho nên tuylần này hắn cự tuyệt ta, nhưng không bao lâu nữa, ta nghĩ hắn sẽ tới tìm ta.Nếu như...” Nguyệt Khanh đẩy cửa sổ nhìn về xa xăm: “Không có hòathượng kia.”“Hòa thượng?” Phi Ly cau mày.“Hàn Sơn tự, Vong Ưu, là hòa thượng rất lợi hại phải không?” Nguyệt Khanhhỏi.“Hóa ra Vong Ưu đại sư đã tới Hàn Sơn tự. Hàn Sơn tự chỉ là chùa nhỏ,không so sánh được với những ngôi chùa lớn như Thiếu Lâm, Bạch Mã,nhưng Vong Ưu đại sư là đại tông sư Phật gia được mọi người công nhận.Nếu hắn ở đây, đúng là sẽ rất phiền phức.” Phi Ly thở dài.Nguyệt Khanh lại hỏi: “Phiền phức ra sao?”“Nghe nói Vong Ưu đại sư giỏi nhất là nhìn tâm ma, cũng giỏi nhất là giảitâm ma. Cho nên nếu Diệp Đỉnh Chi bị hắn để ý tới, như vậy rất có thể hắnđến là để hóa giải tâm ma cho Diệp Đỉnh Chi.” Phi Ly lo lắng nói.Ánh mắt Nguyệt Khanh lóe lên vẻ hung ác: “Thế thì giết hắn đi.”Phi Ly lắc đầu: “Nghe đồn Vong Ưu đại sư tinh thâm Phật Pháp Lục Thông,trước kia còn được mời vào Võ Các của Thiếu Lâm tự, đọc sách ba năm mớiđi ra.”“Phật Pháp Lục Thông, là võ công lợi hại lắm à?” Nguyệt Khanh rất ít khivào Bắc Ly, không hiểu gì về mấy chuyện này.Phi Ly cười khổ: “Phật Pháp Lục Thông đâu chỉ đơn giản là võ công, cực kỳhuyền bí, lại cực kỳ tinh diệu. Nghe đồn tuy Vong Ưu đại sư không thểthắng được Lý tiên sinh, nhưng chắc tới sáu phần mười là không thất bại.Cho nên Vong Ưu đại sư, rất khó đối phó.”Nguyệt Khanh khẽ nhíu mày: “Thế thì chúng ta không thể chờ được.”“Bên phía Thiên Khải Thành có tin tức đưa tới.” Phi Ly đột nhiên nói.“Thiên Khải Thành?” Nguyệt Khanh sững sờ: “Tin tức gì?”“Nhị tiểu thư nên hỏi là tin tức của ai. Hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên saukhi biến mất gần một năm, rốt cuộc đã truyền tin về cho Vô Tướng sứ. Vốndĩ bọn họ còn đặt hy vọng vào Bách Lý Đông Quân, nhưng sau khi VôTướng sứ chỉ điểm, bọn họ nói đã làm một số chuyện cho Diệp Đỉnh Chi ởThiên Khải Thành.” Khóe miệng Phi Ly nở nụ cười lạnh lẽo.“Chẳng phải hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên vẫn luôn bằng mặt không bằnglòng về Vô Tướng sứ à? Bọn họ lại nghe lời Vô Tướng sứ?” Nguyệt Khanhcau mày nói.Phi Ly nói đầy ẩn ý: “Có đôi lúc bọn họ không thể lựa chọn được.”Nguyệt Khanh không hỏi gì thêm, chuyển sang hỏi: “Bọn họ làm gì liênquan tới Diệp Đỉnh Chi?”“Đương nhiên là chuyện Diệp Đỉnh Chi muốn làm nhất mà không làmđược.” Phi Ly cười nói.“Chúng ta sẽ giúp hắn?” Nguyệt Khanh nheo mắt lại.“Sau đó khiến hắn ngã vào cảnh vạn kiếp bất phục.” Phi Ly xoay người: “Nhịtiểu thư có thể đưa thư cho ta bất cứ lúc nào, nhưng phải tránh hành độngthiếu suy nghĩ. Chúng ta đợi nhiều năm rồi, có đợi thêm hai năm cũngkhông sao.”“Hai năm?” Nguyệt Khanh nói đầy ẩn ý: “Vô Tướng sứ kiên nhẫn quá nhỉ,thời gian hai năm, đối với con gái tuổi ta, thật là quá dài...”Phi Ly mỉm cười, đẩy cửa bước ra ngoài.Cách xa ngàn dặm, ở Càn Đông Thành.Cô gái áo trắng tháo mạng che mặt.Lại là gương mặt giống Nguyệt Khanh ở Cô Tô thành như đúc, nhưnggương mặt Nguyệt Khanh mang vẻ âm độc, còn cô gái áo trắng lại có vẻdịu dàng hơn nhiều.Hai người vốn là chị em, một người tên Nguyệt Dao, một người tên NguyệtKhanh. Khi Bắc Khuyết mất nước, hai người một mới bốn tuổi, một mới batuổi, ấn tượng về cố quốc đều rất mơ hồ. Nhưng Nguyệt Dao lại chấp nhậnnơi băng giá cực hàn của Thiên Ngoại Thiên, Nguyệt Khanh thì nghe ngườita kể về Bắc Khuyết ấm áp phồn hoa, lúc nào cũng mê mẩn.“Tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa.” Thị nữ áo xanh chải đầu cho cô gái áotrắng.“Năm nay đã hai mươi bốn rồi, hình như năm ngoái Bách Lý Đông Quânmới tròn mười tám, lớn hơn hắn tận sáu tuổi.” Nguyệt Dao lạnh nhạt nói.Thị nữ áo xanh cười nói: “Tiểu thư nghĩ cái này làm gì? Không phải ngài để ýthằng nhóc ấy đấy chứ? Huống chi với dung mạo của tiểu thư, có nói làmười bảy thì Lục Nhi cũng tin.”“Miệng lưỡi trơn tru.” Nguyệt Dao nhận lấy cái lược, tự mình chải đầu:“Nhưng có phải bây giờ vẫn sớm quá không?”Thị nữ áo xanh sửng sốt: “Tiểu thư? Sớm gì cơ?”“Gặp hắn, có phải sớm quá không?” Nguyệt Dao như đang hỏi thị nữ áoxanh, lại như đang hỏi chính mình.“Tiểu thư định gặp hắn à? Nhưng đúng là bây giờ toàn bộ Bắc Ly đều biếtcái tên Bách Lý Đông Quân, hắn đã là người đứng đầu Lương Ngọc Bảng,đệ nhất trong giới trẻ khắp thiên hạ.” Giọng nói của cô gái áo xanh mangvẻ tán thưởng: “Tuy trông hắn hơi lỗ mãng, nhưng không ngờ lại rất lợihại.”“Không, còn chưa đủ, Lương Ngọc Bảng đã là gì, Quan Tuyệt Bảng mới làlợi hại.” Nguyệt Dao cười nói: “Bao năm qua đã có bao nhiêu người từng làthiên tài tuyệt thế trên Lương Ngọc Bảng, nhưng cuối cùng cả đời đềukhông chạm tới ngưỡng cửa của Quan Tuyệt Bảng.”Thị nữ áo lục nhíu mày suy nghĩ: “Thế là không gặp?”“Gặp, ít nhất phải dạy hắn đánh đàn mới được.” Nguyệt Dao giơ tay, launhẹ lên mặt: “Có điều không thể gặp hắn với dung mạo này được.”Thị nữ áo xanh lập tức hiểu ra: “Lục Nhi hiểu rồi.”Thuật dịch dung của Bắc Khuyết, cũng là thiên hạ vô song.Trong gian nhà cũ, Bách Lý Đông Quân buông cây đàn cầm, cuối cùng cũngcạn hứng.Y từng là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, tới giờ cũng đã du lịch nhiềunơi trong Bắc Ly, xưa nay không chịu nổi tịch mịch. Hôm đó nói cấm túc chỉlà ôm một bụng tức với Bách Lý Thành Phong, nào ngờ Bách Lý ThànhPhong thuận nước đẩy thuyền, lại đi cấm túc mình hai năm thật. Ông nộicũng đúng là, mình mạnh miệng, chẳng lẽ ông không mềm lòng được à?Còn cả mẹ mình Ôn Lạc Ngọc, trông thì cực kỳ hung dữ với Bách Lý ThànhPhong, nhưng thực ra còn thương Bách Lý Thành Phong hơn thương mìnhnhiều.“Đúng là chán chết.” Bách Lý Đông Quân lại đi vào trong sân luyện kiếmmột lát, sau đó nằm dưới đất, ngửa mặt lên nhìn bầu tời. Y nhớ tới ThiênKhải Thành phồn hoa, Tuyết Nguyệt thành mỹ lệ, Càn Đông Thành mà mìnhxưng vương xưng bá, còn có cả khu vực Tây Nam sát cơ tứ phía...Hai canh giờ trôi qua, trên trời chỉ có ba con chim sẻ bay qua.Bách Lý Đông Quân chép miệng, giọng nói mang chút bất đắc dĩ: “Nếu cóai ở bên thì tốt biết mấy.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Cô Tô thành, quán trọ Lung Nguyệt.Nguyệt Khanh đặt nón che xuống, rót cho mình một chén trà, nói đầy ẩn ý:“Hồn Quan Phi Ly, Vô Tướng sứ có vẻ rất nóng vội.”Phi Ly bước từ trong góc tối ra, mỉm cười lắc đầu: “Vô Tướng sứ tuyệt đốikhông nóng vội, ngài ấy chỉ sợ nhị tiểu thư gấp gáp quá thôi.”“Sao nào? Trong lòng các ngươi ta là người thiếu bình tĩnh như vậy à?”Nguyệt Khanh uống một ngụm trà, giọng nói thoáng chút bất mãn.Phi Ly vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là ko, nhưng Diệp Đỉnh Chi thật sựrất quan trọng, Vô Tướng sứ cũng phải cẩn thận một chút. Chẳng hay hômnay nhị tiểu thư gặp hắn, có thành quả gì không?”Ta dùng Tầm Khí thuật thăm dò hắn, đúng là võ mạch bẩm sinh, nhưng bâygiờ tâm cảnh hắn đang bất ổn, có thể nhập ma bất cứ lúc nào. Cho nên tuylần này hắn cự tuyệt ta, nhưng không bao lâu nữa, ta nghĩ hắn sẽ tới tìm ta.Nếu như...” Nguyệt Khanh đẩy cửa sổ nhìn về xa xăm: “Không có hòathượng kia.”“Hòa thượng?” Phi Ly cau mày.“Hàn Sơn tự, Vong Ưu, là hòa thượng rất lợi hại phải không?” Nguyệt Khanhhỏi.“Hóa ra Vong Ưu đại sư đã tới Hàn Sơn tự. Hàn Sơn tự chỉ là chùa nhỏ,không so sánh được với những ngôi chùa lớn như Thiếu Lâm, Bạch Mã,nhưng Vong Ưu đại sư là đại tông sư Phật gia được mọi người công nhận.Nếu hắn ở đây, đúng là sẽ rất phiền phức.” Phi Ly thở dài.Nguyệt Khanh lại hỏi: “Phiền phức ra sao?”“Nghe nói Vong Ưu đại sư giỏi nhất là nhìn tâm ma, cũng giỏi nhất là giảitâm ma. Cho nên nếu Diệp Đỉnh Chi bị hắn để ý tới, như vậy rất có thể hắnđến là để hóa giải tâm ma cho Diệp Đỉnh Chi.” Phi Ly lo lắng nói.Ánh mắt Nguyệt Khanh lóe lên vẻ hung ác: “Thế thì giết hắn đi.”Phi Ly lắc đầu: “Nghe đồn Vong Ưu đại sư tinh thâm Phật Pháp Lục Thông,trước kia còn được mời vào Võ Các của Thiếu Lâm tự, đọc sách ba năm mớiđi ra.”“Phật Pháp Lục Thông, là võ công lợi hại lắm à?” Nguyệt Khanh rất ít khivào Bắc Ly, không hiểu gì về mấy chuyện này.Phi Ly cười khổ: “Phật Pháp Lục Thông đâu chỉ đơn giản là võ công, cực kỳhuyền bí, lại cực kỳ tinh diệu. Nghe đồn tuy Vong Ưu đại sư không thểthắng được Lý tiên sinh, nhưng chắc tới sáu phần mười là không thất bại.Cho nên Vong Ưu đại sư, rất khó đối phó.”Nguyệt Khanh khẽ nhíu mày: “Thế thì chúng ta không thể chờ được.”“Bên phía Thiên Khải Thành có tin tức đưa tới.” Phi Ly đột nhiên nói.“Thiên Khải Thành?” Nguyệt Khanh sững sờ: “Tin tức gì?”“Nhị tiểu thư nên hỏi là tin tức của ai. Hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên saukhi biến mất gần một năm, rốt cuộc đã truyền tin về cho Vô Tướng sứ. Vốndĩ bọn họ còn đặt hy vọng vào Bách Lý Đông Quân, nhưng sau khi VôTướng sứ chỉ điểm, bọn họ nói đã làm một số chuyện cho Diệp Đỉnh Chi ởThiên Khải Thành.” Khóe miệng Phi Ly nở nụ cười lạnh lẽo.“Chẳng phải hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên vẫn luôn bằng mặt không bằnglòng về Vô Tướng sứ à? Bọn họ lại nghe lời Vô Tướng sứ?” Nguyệt Khanhcau mày nói.Phi Ly nói đầy ẩn ý: “Có đôi lúc bọn họ không thể lựa chọn được.”Nguyệt Khanh không hỏi gì thêm, chuyển sang hỏi: “Bọn họ làm gì liênquan tới Diệp Đỉnh Chi?”“Đương nhiên là chuyện Diệp Đỉnh Chi muốn làm nhất mà không làmđược.” Phi Ly cười nói.“Chúng ta sẽ giúp hắn?” Nguyệt Khanh nheo mắt lại.“Sau đó khiến hắn ngã vào cảnh vạn kiếp bất phục.” Phi Ly xoay người: “Nhịtiểu thư có thể đưa thư cho ta bất cứ lúc nào, nhưng phải tránh hành độngthiếu suy nghĩ. Chúng ta đợi nhiều năm rồi, có đợi thêm hai năm cũngkhông sao.”“Hai năm?” Nguyệt Khanh nói đầy ẩn ý: “Vô Tướng sứ kiên nhẫn quá nhỉ,thời gian hai năm, đối với con gái tuổi ta, thật là quá dài...”Phi Ly mỉm cười, đẩy cửa bước ra ngoài.Cách xa ngàn dặm, ở Càn Đông Thành.Cô gái áo trắng tháo mạng che mặt.Lại là gương mặt giống Nguyệt Khanh ở Cô Tô thành như đúc, nhưnggương mặt Nguyệt Khanh mang vẻ âm độc, còn cô gái áo trắng lại có vẻdịu dàng hơn nhiều.Hai người vốn là chị em, một người tên Nguyệt Dao, một người tên NguyệtKhanh. Khi Bắc Khuyết mất nước, hai người một mới bốn tuổi, một mới batuổi, ấn tượng về cố quốc đều rất mơ hồ. Nhưng Nguyệt Dao lại chấp nhậnnơi băng giá cực hàn của Thiên Ngoại Thiên, Nguyệt Khanh thì nghe ngườita kể về Bắc Khuyết ấm áp phồn hoa, lúc nào cũng mê mẩn.“Tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa.” Thị nữ áo xanh chải đầu cho cô gái áotrắng.“Năm nay đã hai mươi bốn rồi, hình như năm ngoái Bách Lý Đông Quânmới tròn mười tám, lớn hơn hắn tận sáu tuổi.” Nguyệt Dao lạnh nhạt nói.Thị nữ áo xanh cười nói: “Tiểu thư nghĩ cái này làm gì? Không phải ngài để ýthằng nhóc ấy đấy chứ? Huống chi với dung mạo của tiểu thư, có nói làmười bảy thì Lục Nhi cũng tin.”“Miệng lưỡi trơn tru.” Nguyệt Dao nhận lấy cái lược, tự mình chải đầu:“Nhưng có phải bây giờ vẫn sớm quá không?”Thị nữ áo xanh sửng sốt: “Tiểu thư? Sớm gì cơ?”“Gặp hắn, có phải sớm quá không?” Nguyệt Dao như đang hỏi thị nữ áoxanh, lại như đang hỏi chính mình.“Tiểu thư định gặp hắn à? Nhưng đúng là bây giờ toàn bộ Bắc Ly đều biếtcái tên Bách Lý Đông Quân, hắn đã là người đứng đầu Lương Ngọc Bảng,đệ nhất trong giới trẻ khắp thiên hạ.” Giọng nói của cô gái áo xanh mangvẻ tán thưởng: “Tuy trông hắn hơi lỗ mãng, nhưng không ngờ lại rất lợihại.”“Không, còn chưa đủ, Lương Ngọc Bảng đã là gì, Quan Tuyệt Bảng mới làlợi hại.” Nguyệt Dao cười nói: “Bao năm qua đã có bao nhiêu người từng làthiên tài tuyệt thế trên Lương Ngọc Bảng, nhưng cuối cùng cả đời đềukhông chạm tới ngưỡng cửa của Quan Tuyệt Bảng.”Thị nữ áo lục nhíu mày suy nghĩ: “Thế là không gặp?”“Gặp, ít nhất phải dạy hắn đánh đàn mới được.” Nguyệt Dao giơ tay, launhẹ lên mặt: “Có điều không thể gặp hắn với dung mạo này được.”Thị nữ áo xanh lập tức hiểu ra: “Lục Nhi hiểu rồi.”Thuật dịch dung của Bắc Khuyết, cũng là thiên hạ vô song.Trong gian nhà cũ, Bách Lý Đông Quân buông cây đàn cầm, cuối cùng cũngcạn hứng.Y từng là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, tới giờ cũng đã du lịch nhiềunơi trong Bắc Ly, xưa nay không chịu nổi tịch mịch. Hôm đó nói cấm túc chỉlà ôm một bụng tức với Bách Lý Thành Phong, nào ngờ Bách Lý ThànhPhong thuận nước đẩy thuyền, lại đi cấm túc mình hai năm thật. Ông nộicũng đúng là, mình mạnh miệng, chẳng lẽ ông không mềm lòng được à?Còn cả mẹ mình Ôn Lạc Ngọc, trông thì cực kỳ hung dữ với Bách Lý ThànhPhong, nhưng thực ra còn thương Bách Lý Thành Phong hơn thương mìnhnhiều.“Đúng là chán chết.” Bách Lý Đông Quân lại đi vào trong sân luyện kiếmmột lát, sau đó nằm dưới đất, ngửa mặt lên nhìn bầu tời. Y nhớ tới ThiênKhải Thành phồn hoa, Tuyết Nguyệt thành mỹ lệ, Càn Đông Thành mà mìnhxưng vương xưng bá, còn có cả khu vực Tây Nam sát cơ tứ phía...Hai canh giờ trôi qua, trên trời chỉ có ba con chim sẻ bay qua.Bách Lý Đông Quân chép miệng, giọng nói mang chút bất đắc dĩ: “Nếu cóai ở bên thì tốt biết mấy.”

Chương 219: Cách một bức tường