Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 224: Mưa gió nổi lên
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Cảnh Ngọc vương phủ.Vương phủ có liền hai cậu con trai, có thể nói là chuyện đại hỉ. Trong haitháng tiếp đó, quan lại lớn nhỏ và quý tộc trong triều lao nhao tới đây chúcmừng. Nhưng bọn họ chỉ thấy được vương tử Tiêu Sở Hà vừa ra đời đã kêukhóc như sấm chấn động cả vương phủ, chứ không thấy được thất vươngtử Tiêu Vũ.Từ ngày sinh được Tiêu Vũ, trắc phi Dịch Văn Quân lấy cớ con trai bị bệnh,luôn ở trong tẩm điện của mình, xin miễn gặp tất cả khách khứa.Mãi tới khi một con bồ câu đưa thư bay tới nơi cực hàn xa xôi.Thiên Ngoại Thiên Vô Tướng sứ ngồi trên ghế mở tờ giấy ra.Dịch Văn Quân sinh được đứa con thứ bảy cho Cảnh Ngọc Vương, tên TiêuVũ.“Đến lúc rồi.” Ngón tay Vô Tướng sứ khẽ động, tờ giấy trong tay hắn lập tứchóa thành tro tàn. “Phi Trản.”Một nam tử cao lớn mặc áo trắng xuất hiện trong sân, hai vai hắn buôngthõng, khóe mắt cụp xuống, dáng vẻ chẳng có chút tinh thần nào.“Ngươi đến Thiên Khải Thành, tìm hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên, nói vớibọn họ đã đi đủ lâu rồi, nên làm chút chuyện nghiêm chỉnh.” Vô Tướng sứnói đầy ẩn ý.Phi Trản ỉu xỉu gật nhẹ đầu: “Được! Chúng ta cần làm gì?”“Đưa Cảnh Ngọc vương phi Dịch Văn Quân ra khỏi Thiên Khải Thành, đemđến Cô Tô thành, gần chỗ Hàn Sơn tự, để cô ta gặp Diệp Đỉnh Chi.” VôTướng sứ ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Người yêu gặp mặt, duyên xưa nổivề, chuyện tình đẹp đẽ biết bao.”Phi Trản nghiêng đầu, sau đó điểm mũi chân, nhảy qua bức tường.Nửa tháng sau.Trong hoàng cung Thiên Khải Thành, Tử Yên điện.Một người cao nhưng gầy gò, một người lùn nhưng mập mạp, hai ngườitrung niên nằm hơi nắng ngoài phòng.Đây là nơi canh gác sâm nghiêm nhất Bắc Ly, nhưng hai nam tử khôngthuộc về nơi này đã ở đây vài tháng, bởi vì nơi này là Tử Yên điện, địa bàncao cao thủ đệ nhất đại nội Trọc Thanh công công, không có bất cứ ai dámtùy tiện đặt chân vào đây.Người không được, chim thì được.Hai con đỗ quyên đậu trên cành, kêu to hai tiếng.Vô Pháp liếc mắt nhìn Vô Thiên một cái, sau đó hai con chim quốc cùng kêutiếng thứ ba.Vô Pháp thở dài một tiếng: “Xem ra ngày lành sắp kết thúc.”Vô Thiên nhún vai: “Chẳng muốn nghe lệnh tên kia chút nào.”“Nhưng sự thật chứng minh, trong số chúng ta chỉ hắn mới có thể lãnh đạoThiên Ngoại Thiên.” Vô Pháp lắc đầu: “Đi thôi.”“Hai vị định đi đâu?” Trọc Thanh công công đứng ngoài cửa Tử Yên điện, hỏiđầy ẩn ý.“Đại tổng quản, thật không dám giấu, Thiên Ngoại Thiên đã phái người tớitìm chúng ta. Chúng ta nhất định phải xuất cung gặp họ.” Vô Pháo nói.“Xuất cung không phải chuyện dễ, hoàng cung Bắc Ly rộng lớn như vậy,ngoài ta ra còn có không ít cao thủ. Các ngươi tùy tiện xuất cung, rất dễ bịngười ta phát hiện. Để ta đưa các ngươi ra ngoài.” Trọc Thanh cười khẽ nói.Vô Thiên sửng sốt, nhìn Vô Pháp một cái. Tuy hai người đến hoàng cungnương nhờ vị đại tổng quản này đã lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khôngnhìn thấu tâm tư của vị đại tổng quản này. Luôn đề phòng hắn hơn là dựadẫm, bây giờ hai người bọn họ định ra ngoài gặp Thiên Ngoại Thiên, hắn lạimuốn đi cùng, rốt cuộc có ý định gì?“Mời đi.” Trọc Thanh nghiêng người.Vô Pháp suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Nếu đại tổng quản đã có hứng, vậychúng ta cùng đi thôi. Nhưng lần này chúng ta cũng không biết rốt cuộc làai tới gặp.”“Có lẽ ta biết đấy!” Trọc Thanh nói đầy ẩn ý.Một chiếc xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung, người trong cung đều biếtlà xe của đại tổng quản Trọc Thanh, thị vệ kiểm tra theo thông lệ rồi choqua.Thiên Khải Thành, tiệm cầm đồ Hà Thành.Một người trẻ tuổi mặt ủ mày chau, ngồi đó với vẻ phờ phạc.Cho dù hai nam tử trung niên một béo một gầy quen thuộc đi vào trongtiệm cầm đồ, sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói: “Haivị tôn sứ tới thì tới, còn dẫn theo... khách làm gì.”Vô Pháp và Vô Thiên nhìn nhau, bọn họ không ngờ lần này Vô Tướng sứ lạiphái người này. Hồn Quan Phi Ly tính cách hào sảng, có thể trò chuyện vuivẻ với tất cả mọi người trong Thiên Ngoại Thiên. Phách Quan Phi Trản, tínhcách lạnh lùng, luyện Thiên Niệm Thần Chung công, lúc nào cũng ủ rũ, aigặp cũng tránh, nổi tiếng khó gần. Vô Thiên mỉm cười: “Là một đồng minhquan trọng, nhưng hắn đang chờ trong xe ngựa, đợi chúng ta nói xong thìhắn mới vào. Hôm nay Phi Trản nhà ngươi tới đây là mang theo mệnh lệnhcủa Vô Tướng sứ?”“Phải, Vô Tướng sứ bảo hai vị từ bỏ Bách Lý Đông Quân.” Phi Trản vẫn cúiđầu, hai vai buông thõng, hai mắt rũ xuống.“Vì sao?” Vô Pháp hỏi.“Hai vị tôn sứ ở Thiên Khải Thành, chắc cũng nghe về một người, hắn tên làDiệp Đỉnh Chi.” Phi Trản giang hồ nói: “Vô Tướng sứ cho rằng hắn mới là lựachọn tốt hơn.”“Hậu nhân của Diệp Vũ, Vô Tướng sứ thật biết chọn người.” Vô Pháp cườilạnh nói: “Nhưng Vô Tướng sứ muốn làm thế nào?”“Lần đầu tiên Diệp Đỉnh Chi vào Thiên Khải Thành, hắn đã quen trắc phi củaCảnh Ngọc Vương hiện giờ, Dịch Văn Quân...” Phi Trản vẫn cúi đầu, giọngnói thều thào chậm chạp.Nửa nén hương sau mới thuật lại được kế hoạch của Vô Tướng sứ.Vô Pháp lắc đầu: “Nếu bàn về thuật công tâm, đúng là Vô Tướng lợi hại, sovới hắn thì hai huynh đệ chúng ta kém xa.”“Kế này còn cần hai vị giữ bí mật.” Phi Trản ngẩng đầu lên.“Không cần ngươi quan tâm.” Vô Pháp và Vô Thiên quay người đi ra ngoài.Đại tổng quản Trọc Thanh ngồi trong kiệu, vuốt ve nhẫn ngọc trong tay, cúiđầu như đang suy nghĩ điều gì.Vô Pháp và Vô Thiên vén màn đi vào, Vô Pháp cười nói: “Rất không may,người tới lần này là kẻ đáng ghét nhất. Loại người như vậy, đại tổng quảnkhông gặp còn hơn.”“Không sao, ta tới gặp hắn một mình là được.” Trọc Thanh đột nhiên ngẩngđầu lên.Tấm rèm chỉ hơi động.Trọc Thanh đã đi vào tiệm cầm đồ, Vô Pháp và Vô Thiên thậm chí còn chưakịp phản ứng lại.Phi Trản vẫn ngồi đó, đầu cúi thấp, cứ như xương cốt sau gáy đã bị đánhgãy. Hắn ủ rũ nói: “Không ngờ lần đầu vào Thiên Khải mà đã được thấyngười đứng đầu Ngũ Tổng Quản vang danh thiên hạ, Trọc Thanh côngcông.”“Hồn Quan Phi Ly, Phách Quan Phi Trản, nhân vật gần với Tứ Tôn Sứ trongThiên Ngoại Thiên. Gặp được ngươi, bản tọa cũng rất vui mừng.” Đại tổngquản Trọc Thanh mỉm cười, ngồi xuống trước mặt hắn.“Đại tổng quản muốn gặp ta, e là Phi Trản không có vinh hạnh này.” PhiTrản hạ giọng nói: “Người mà đại tổng quản thật sự muốn gặp, hẳn là VôTướng sứ.”“Trong Tứ Tôn Sứ của Thiên Ngoại Thiên, đúng là bản tọa muốn gặp VôTướng nhất. Đương nhiên Vô Tướng còn chưa đáng để bản tọa tốn côngnhư vậy. Người ta muốn gặp là hoàng đế bệ hạ của các ngươi.” Đại tổngquản Trọc Thanh ngẩng đầu lên: “Năm đó gặp hắn dưới thành một lần,phong thái của hắn, đến giờ ta vẫn khó quên.”Phi Trản đột nhiên ngẩng đầu lên, rốt cuộc ánh mắt cũng lóe lên vẻ hungác: “Xem ra hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên đã nói cho đại tổng quản khôngít chuyện.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Cảnh Ngọc vương phủ.Vương phủ có liền hai cậu con trai, có thể nói là chuyện đại hỉ. Trong haitháng tiếp đó, quan lại lớn nhỏ và quý tộc trong triều lao nhao tới đây chúcmừng. Nhưng bọn họ chỉ thấy được vương tử Tiêu Sở Hà vừa ra đời đã kêukhóc như sấm chấn động cả vương phủ, chứ không thấy được thất vươngtử Tiêu Vũ.Từ ngày sinh được Tiêu Vũ, trắc phi Dịch Văn Quân lấy cớ con trai bị bệnh,luôn ở trong tẩm điện của mình, xin miễn gặp tất cả khách khứa.Mãi tới khi một con bồ câu đưa thư bay tới nơi cực hàn xa xôi.Thiên Ngoại Thiên Vô Tướng sứ ngồi trên ghế mở tờ giấy ra.Dịch Văn Quân sinh được đứa con thứ bảy cho Cảnh Ngọc Vương, tên TiêuVũ.“Đến lúc rồi.” Ngón tay Vô Tướng sứ khẽ động, tờ giấy trong tay hắn lập tứchóa thành tro tàn. “Phi Trản.”Một nam tử cao lớn mặc áo trắng xuất hiện trong sân, hai vai hắn buôngthõng, khóe mắt cụp xuống, dáng vẻ chẳng có chút tinh thần nào.“Ngươi đến Thiên Khải Thành, tìm hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên, nói vớibọn họ đã đi đủ lâu rồi, nên làm chút chuyện nghiêm chỉnh.” Vô Tướng sứnói đầy ẩn ý.Phi Trản ỉu xỉu gật nhẹ đầu: “Được! Chúng ta cần làm gì?”“Đưa Cảnh Ngọc vương phi Dịch Văn Quân ra khỏi Thiên Khải Thành, đemđến Cô Tô thành, gần chỗ Hàn Sơn tự, để cô ta gặp Diệp Đỉnh Chi.” VôTướng sứ ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Người yêu gặp mặt, duyên xưa nổivề, chuyện tình đẹp đẽ biết bao.”Phi Trản nghiêng đầu, sau đó điểm mũi chân, nhảy qua bức tường.Nửa tháng sau.Trong hoàng cung Thiên Khải Thành, Tử Yên điện.Một người cao nhưng gầy gò, một người lùn nhưng mập mạp, hai ngườitrung niên nằm hơi nắng ngoài phòng.Đây là nơi canh gác sâm nghiêm nhất Bắc Ly, nhưng hai nam tử khôngthuộc về nơi này đã ở đây vài tháng, bởi vì nơi này là Tử Yên điện, địa bàncao cao thủ đệ nhất đại nội Trọc Thanh công công, không có bất cứ ai dámtùy tiện đặt chân vào đây.Người không được, chim thì được.Hai con đỗ quyên đậu trên cành, kêu to hai tiếng.Vô Pháp liếc mắt nhìn Vô Thiên một cái, sau đó hai con chim quốc cùng kêutiếng thứ ba.Vô Pháp thở dài một tiếng: “Xem ra ngày lành sắp kết thúc.”Vô Thiên nhún vai: “Chẳng muốn nghe lệnh tên kia chút nào.”“Nhưng sự thật chứng minh, trong số chúng ta chỉ hắn mới có thể lãnh đạoThiên Ngoại Thiên.” Vô Pháp lắc đầu: “Đi thôi.”“Hai vị định đi đâu?” Trọc Thanh công công đứng ngoài cửa Tử Yên điện, hỏiđầy ẩn ý.“Đại tổng quản, thật không dám giấu, Thiên Ngoại Thiên đã phái người tớitìm chúng ta. Chúng ta nhất định phải xuất cung gặp họ.” Vô Pháo nói.“Xuất cung không phải chuyện dễ, hoàng cung Bắc Ly rộng lớn như vậy,ngoài ta ra còn có không ít cao thủ. Các ngươi tùy tiện xuất cung, rất dễ bịngười ta phát hiện. Để ta đưa các ngươi ra ngoài.” Trọc Thanh cười khẽ nói.Vô Thiên sửng sốt, nhìn Vô Pháp một cái. Tuy hai người đến hoàng cungnương nhờ vị đại tổng quản này đã lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khôngnhìn thấu tâm tư của vị đại tổng quản này. Luôn đề phòng hắn hơn là dựadẫm, bây giờ hai người bọn họ định ra ngoài gặp Thiên Ngoại Thiên, hắn lạimuốn đi cùng, rốt cuộc có ý định gì?“Mời đi.” Trọc Thanh nghiêng người.Vô Pháp suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Nếu đại tổng quản đã có hứng, vậychúng ta cùng đi thôi. Nhưng lần này chúng ta cũng không biết rốt cuộc làai tới gặp.”“Có lẽ ta biết đấy!” Trọc Thanh nói đầy ẩn ý.Một chiếc xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung, người trong cung đều biếtlà xe của đại tổng quản Trọc Thanh, thị vệ kiểm tra theo thông lệ rồi choqua.Thiên Khải Thành, tiệm cầm đồ Hà Thành.Một người trẻ tuổi mặt ủ mày chau, ngồi đó với vẻ phờ phạc.Cho dù hai nam tử trung niên một béo một gầy quen thuộc đi vào trongtiệm cầm đồ, sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói: “Haivị tôn sứ tới thì tới, còn dẫn theo... khách làm gì.”Vô Pháp và Vô Thiên nhìn nhau, bọn họ không ngờ lần này Vô Tướng sứ lạiphái người này. Hồn Quan Phi Ly tính cách hào sảng, có thể trò chuyện vuivẻ với tất cả mọi người trong Thiên Ngoại Thiên. Phách Quan Phi Trản, tínhcách lạnh lùng, luyện Thiên Niệm Thần Chung công, lúc nào cũng ủ rũ, aigặp cũng tránh, nổi tiếng khó gần. Vô Thiên mỉm cười: “Là một đồng minhquan trọng, nhưng hắn đang chờ trong xe ngựa, đợi chúng ta nói xong thìhắn mới vào. Hôm nay Phi Trản nhà ngươi tới đây là mang theo mệnh lệnhcủa Vô Tướng sứ?”“Phải, Vô Tướng sứ bảo hai vị từ bỏ Bách Lý Đông Quân.” Phi Trản vẫn cúiđầu, hai vai buông thõng, hai mắt rũ xuống.“Vì sao?” Vô Pháp hỏi.“Hai vị tôn sứ ở Thiên Khải Thành, chắc cũng nghe về một người, hắn tên làDiệp Đỉnh Chi.” Phi Trản giang hồ nói: “Vô Tướng sứ cho rằng hắn mới là lựachọn tốt hơn.”“Hậu nhân của Diệp Vũ, Vô Tướng sứ thật biết chọn người.” Vô Pháp cườilạnh nói: “Nhưng Vô Tướng sứ muốn làm thế nào?”“Lần đầu tiên Diệp Đỉnh Chi vào Thiên Khải Thành, hắn đã quen trắc phi củaCảnh Ngọc Vương hiện giờ, Dịch Văn Quân...” Phi Trản vẫn cúi đầu, giọngnói thều thào chậm chạp.Nửa nén hương sau mới thuật lại được kế hoạch của Vô Tướng sứ.Vô Pháp lắc đầu: “Nếu bàn về thuật công tâm, đúng là Vô Tướng lợi hại, sovới hắn thì hai huynh đệ chúng ta kém xa.”“Kế này còn cần hai vị giữ bí mật.” Phi Trản ngẩng đầu lên.“Không cần ngươi quan tâm.” Vô Pháp và Vô Thiên quay người đi ra ngoài.Đại tổng quản Trọc Thanh ngồi trong kiệu, vuốt ve nhẫn ngọc trong tay, cúiđầu như đang suy nghĩ điều gì.Vô Pháp và Vô Thiên vén màn đi vào, Vô Pháp cười nói: “Rất không may,người tới lần này là kẻ đáng ghét nhất. Loại người như vậy, đại tổng quảnkhông gặp còn hơn.”“Không sao, ta tới gặp hắn một mình là được.” Trọc Thanh đột nhiên ngẩngđầu lên.Tấm rèm chỉ hơi động.Trọc Thanh đã đi vào tiệm cầm đồ, Vô Pháp và Vô Thiên thậm chí còn chưakịp phản ứng lại.Phi Trản vẫn ngồi đó, đầu cúi thấp, cứ như xương cốt sau gáy đã bị đánhgãy. Hắn ủ rũ nói: “Không ngờ lần đầu vào Thiên Khải mà đã được thấyngười đứng đầu Ngũ Tổng Quản vang danh thiên hạ, Trọc Thanh côngcông.”“Hồn Quan Phi Ly, Phách Quan Phi Trản, nhân vật gần với Tứ Tôn Sứ trongThiên Ngoại Thiên. Gặp được ngươi, bản tọa cũng rất vui mừng.” Đại tổngquản Trọc Thanh mỉm cười, ngồi xuống trước mặt hắn.“Đại tổng quản muốn gặp ta, e là Phi Trản không có vinh hạnh này.” PhiTrản hạ giọng nói: “Người mà đại tổng quản thật sự muốn gặp, hẳn là VôTướng sứ.”“Trong Tứ Tôn Sứ của Thiên Ngoại Thiên, đúng là bản tọa muốn gặp VôTướng nhất. Đương nhiên Vô Tướng còn chưa đáng để bản tọa tốn côngnhư vậy. Người ta muốn gặp là hoàng đế bệ hạ của các ngươi.” Đại tổngquản Trọc Thanh ngẩng đầu lên: “Năm đó gặp hắn dưới thành một lần,phong thái của hắn, đến giờ ta vẫn khó quên.”Phi Trản đột nhiên ngẩng đầu lên, rốt cuộc ánh mắt cũng lóe lên vẻ hungác: “Xem ra hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên đã nói cho đại tổng quản khôngít chuyện.”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Cảnh Ngọc vương phủ.Vương phủ có liền hai cậu con trai, có thể nói là chuyện đại hỉ. Trong haitháng tiếp đó, quan lại lớn nhỏ và quý tộc trong triều lao nhao tới đây chúcmừng. Nhưng bọn họ chỉ thấy được vương tử Tiêu Sở Hà vừa ra đời đã kêukhóc như sấm chấn động cả vương phủ, chứ không thấy được thất vươngtử Tiêu Vũ.Từ ngày sinh được Tiêu Vũ, trắc phi Dịch Văn Quân lấy cớ con trai bị bệnh,luôn ở trong tẩm điện của mình, xin miễn gặp tất cả khách khứa.Mãi tới khi một con bồ câu đưa thư bay tới nơi cực hàn xa xôi.Thiên Ngoại Thiên Vô Tướng sứ ngồi trên ghế mở tờ giấy ra.Dịch Văn Quân sinh được đứa con thứ bảy cho Cảnh Ngọc Vương, tên TiêuVũ.“Đến lúc rồi.” Ngón tay Vô Tướng sứ khẽ động, tờ giấy trong tay hắn lập tứchóa thành tro tàn. “Phi Trản.”Một nam tử cao lớn mặc áo trắng xuất hiện trong sân, hai vai hắn buôngthõng, khóe mắt cụp xuống, dáng vẻ chẳng có chút tinh thần nào.“Ngươi đến Thiên Khải Thành, tìm hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên, nói vớibọn họ đã đi đủ lâu rồi, nên làm chút chuyện nghiêm chỉnh.” Vô Tướng sứnói đầy ẩn ý.Phi Trản ỉu xỉu gật nhẹ đầu: “Được! Chúng ta cần làm gì?”“Đưa Cảnh Ngọc vương phi Dịch Văn Quân ra khỏi Thiên Khải Thành, đemđến Cô Tô thành, gần chỗ Hàn Sơn tự, để cô ta gặp Diệp Đỉnh Chi.” VôTướng sứ ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Người yêu gặp mặt, duyên xưa nổivề, chuyện tình đẹp đẽ biết bao.”Phi Trản nghiêng đầu, sau đó điểm mũi chân, nhảy qua bức tường.Nửa tháng sau.Trong hoàng cung Thiên Khải Thành, Tử Yên điện.Một người cao nhưng gầy gò, một người lùn nhưng mập mạp, hai ngườitrung niên nằm hơi nắng ngoài phòng.Đây là nơi canh gác sâm nghiêm nhất Bắc Ly, nhưng hai nam tử khôngthuộc về nơi này đã ở đây vài tháng, bởi vì nơi này là Tử Yên điện, địa bàncao cao thủ đệ nhất đại nội Trọc Thanh công công, không có bất cứ ai dámtùy tiện đặt chân vào đây.Người không được, chim thì được.Hai con đỗ quyên đậu trên cành, kêu to hai tiếng.Vô Pháp liếc mắt nhìn Vô Thiên một cái, sau đó hai con chim quốc cùng kêutiếng thứ ba.Vô Pháp thở dài một tiếng: “Xem ra ngày lành sắp kết thúc.”Vô Thiên nhún vai: “Chẳng muốn nghe lệnh tên kia chút nào.”“Nhưng sự thật chứng minh, trong số chúng ta chỉ hắn mới có thể lãnh đạoThiên Ngoại Thiên.” Vô Pháp lắc đầu: “Đi thôi.”“Hai vị định đi đâu?” Trọc Thanh công công đứng ngoài cửa Tử Yên điện, hỏiđầy ẩn ý.“Đại tổng quản, thật không dám giấu, Thiên Ngoại Thiên đã phái người tớitìm chúng ta. Chúng ta nhất định phải xuất cung gặp họ.” Vô Pháo nói.“Xuất cung không phải chuyện dễ, hoàng cung Bắc Ly rộng lớn như vậy,ngoài ta ra còn có không ít cao thủ. Các ngươi tùy tiện xuất cung, rất dễ bịngười ta phát hiện. Để ta đưa các ngươi ra ngoài.” Trọc Thanh cười khẽ nói.Vô Thiên sửng sốt, nhìn Vô Pháp một cái. Tuy hai người đến hoàng cungnương nhờ vị đại tổng quản này đã lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khôngnhìn thấu tâm tư của vị đại tổng quản này. Luôn đề phòng hắn hơn là dựadẫm, bây giờ hai người bọn họ định ra ngoài gặp Thiên Ngoại Thiên, hắn lạimuốn đi cùng, rốt cuộc có ý định gì?“Mời đi.” Trọc Thanh nghiêng người.Vô Pháp suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Nếu đại tổng quản đã có hứng, vậychúng ta cùng đi thôi. Nhưng lần này chúng ta cũng không biết rốt cuộc làai tới gặp.”“Có lẽ ta biết đấy!” Trọc Thanh nói đầy ẩn ý.Một chiếc xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung, người trong cung đều biếtlà xe của đại tổng quản Trọc Thanh, thị vệ kiểm tra theo thông lệ rồi choqua.Thiên Khải Thành, tiệm cầm đồ Hà Thành.Một người trẻ tuổi mặt ủ mày chau, ngồi đó với vẻ phờ phạc.Cho dù hai nam tử trung niên một béo một gầy quen thuộc đi vào trongtiệm cầm đồ, sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói: “Haivị tôn sứ tới thì tới, còn dẫn theo... khách làm gì.”Vô Pháp và Vô Thiên nhìn nhau, bọn họ không ngờ lần này Vô Tướng sứ lạiphái người này. Hồn Quan Phi Ly tính cách hào sảng, có thể trò chuyện vuivẻ với tất cả mọi người trong Thiên Ngoại Thiên. Phách Quan Phi Trản, tínhcách lạnh lùng, luyện Thiên Niệm Thần Chung công, lúc nào cũng ủ rũ, aigặp cũng tránh, nổi tiếng khó gần. Vô Thiên mỉm cười: “Là một đồng minhquan trọng, nhưng hắn đang chờ trong xe ngựa, đợi chúng ta nói xong thìhắn mới vào. Hôm nay Phi Trản nhà ngươi tới đây là mang theo mệnh lệnhcủa Vô Tướng sứ?”“Phải, Vô Tướng sứ bảo hai vị từ bỏ Bách Lý Đông Quân.” Phi Trản vẫn cúiđầu, hai vai buông thõng, hai mắt rũ xuống.“Vì sao?” Vô Pháp hỏi.“Hai vị tôn sứ ở Thiên Khải Thành, chắc cũng nghe về một người, hắn tên làDiệp Đỉnh Chi.” Phi Trản giang hồ nói: “Vô Tướng sứ cho rằng hắn mới là lựachọn tốt hơn.”“Hậu nhân của Diệp Vũ, Vô Tướng sứ thật biết chọn người.” Vô Pháp cườilạnh nói: “Nhưng Vô Tướng sứ muốn làm thế nào?”“Lần đầu tiên Diệp Đỉnh Chi vào Thiên Khải Thành, hắn đã quen trắc phi củaCảnh Ngọc Vương hiện giờ, Dịch Văn Quân...” Phi Trản vẫn cúi đầu, giọngnói thều thào chậm chạp.Nửa nén hương sau mới thuật lại được kế hoạch của Vô Tướng sứ.Vô Pháp lắc đầu: “Nếu bàn về thuật công tâm, đúng là Vô Tướng lợi hại, sovới hắn thì hai huynh đệ chúng ta kém xa.”“Kế này còn cần hai vị giữ bí mật.” Phi Trản ngẩng đầu lên.“Không cần ngươi quan tâm.” Vô Pháp và Vô Thiên quay người đi ra ngoài.Đại tổng quản Trọc Thanh ngồi trong kiệu, vuốt ve nhẫn ngọc trong tay, cúiđầu như đang suy nghĩ điều gì.Vô Pháp và Vô Thiên vén màn đi vào, Vô Pháp cười nói: “Rất không may,người tới lần này là kẻ đáng ghét nhất. Loại người như vậy, đại tổng quảnkhông gặp còn hơn.”“Không sao, ta tới gặp hắn một mình là được.” Trọc Thanh đột nhiên ngẩngđầu lên.Tấm rèm chỉ hơi động.Trọc Thanh đã đi vào tiệm cầm đồ, Vô Pháp và Vô Thiên thậm chí còn chưakịp phản ứng lại.Phi Trản vẫn ngồi đó, đầu cúi thấp, cứ như xương cốt sau gáy đã bị đánhgãy. Hắn ủ rũ nói: “Không ngờ lần đầu vào Thiên Khải mà đã được thấyngười đứng đầu Ngũ Tổng Quản vang danh thiên hạ, Trọc Thanh côngcông.”“Hồn Quan Phi Ly, Phách Quan Phi Trản, nhân vật gần với Tứ Tôn Sứ trongThiên Ngoại Thiên. Gặp được ngươi, bản tọa cũng rất vui mừng.” Đại tổngquản Trọc Thanh mỉm cười, ngồi xuống trước mặt hắn.“Đại tổng quản muốn gặp ta, e là Phi Trản không có vinh hạnh này.” PhiTrản hạ giọng nói: “Người mà đại tổng quản thật sự muốn gặp, hẳn là VôTướng sứ.”“Trong Tứ Tôn Sứ của Thiên Ngoại Thiên, đúng là bản tọa muốn gặp VôTướng nhất. Đương nhiên Vô Tướng còn chưa đáng để bản tọa tốn côngnhư vậy. Người ta muốn gặp là hoàng đế bệ hạ của các ngươi.” Đại tổngquản Trọc Thanh ngẩng đầu lên: “Năm đó gặp hắn dưới thành một lần,phong thái của hắn, đến giờ ta vẫn khó quên.”Phi Trản đột nhiên ngẩng đầu lên, rốt cuộc ánh mắt cũng lóe lên vẻ hungác: “Xem ra hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên đã nói cho đại tổng quản khôngít chuyện.”